Home Blog Page 2

Nữ tỷ phú cho bác xe ôm vay 50 triệu, 10 năm sau trời không phụ lòng người…

Mười năm trước, giữa cái nắng như đổ lửa của Sài Gòn tháng Tư, một cô gái trẻ ăn mặc giản dị bước xuống từ một chiếc xe khách đường dài. Trong tay chỉ có chiếc ba lô cũ kỹ và một cuốn sổ nhỏ ghi chằng chịt kế hoạch khởi nghiệp. Cô không ngờ rằng, bước ngoặt cuộc đời mình sẽ bắt đầu từ một cuốc xe ôm giá 30 ngàn – nhưng không phải là vì đoạn đường, mà vì con người.

Cô gái tên Huyền – khi ấy vừa tốt nghiệp đại học ngành Kinh tế ở Hà Nội, quyết định Nam tiến để theo đuổi giấc mơ kinh doanh. Không có người thân trong Sài Gòn, hành trang duy nhất của cô là lòng tin vào chính mình và chút tiền tích cóp từ việc gia sư, chạy bàn.

Vừa bước xuống bến xe Miền Đông, cô đảo mắt tìm một bác xe ôm. Trong dãy người mời gọi ồn ào, cô dừng lại trước một bác lớn tuổi có gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt hiền lành. Áo sơ mi đã ngả màu, đôi giày rách gót, xe máy cà tàng. Cô gật đầu:

– Chú ơi, con muốn tới Quận 3, đường Nguyễn Đình Chiểu.

– Dạ được, lên xe đi con, chú chạy liền.

Dọc đường, hai người trò chuyện rôm rả. Cô kể về ước mơ mở một quán cà phê sách nho nhỏ, nơi mọi người có thể đọc sách, học tập và thư giãn. Bác xe ôm tên Tư, người gốc Quảng Ngãi, vào Sài Gòn mưu sinh từ năm 40 tuổi. Từng là thợ hồ, sau tai nạn gãy chân, bác chuyển sang chạy xe ôm để nuôi vợ bệnh và hai con đang học.

Đến nơi, Huyền rút ví trả 30 ngàn. Bác Tư xua tay:

– Thôi con giữ lấy, mới vô Sài Gòn mà, coi như chú mừng tuổi!

Cô ngạc nhiên nhưng cảm động. Đó là lần đầu tiên cô nhận được sự giúp đỡ không điều kiện từ một người xa lạ.

Ba tháng sau, quán cà phê sách “Hạt Mầm” của Huyền chính thức mở cửa trong một con hẻm nhỏ gần Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Mọi thứ bắt đầu khó khăn: khách vắng, tiền thuê mặt bằng tăng, và mô hình kinh doanh vốn chưa được ưa chuộng thời điểm ấy.

Một chiều muộn, khi đang dọn bàn, cô bất ngờ gặp lại bác Tư. Bác gầy hơn, chiếc xe cũ gần như rệu rã, và ánh mắt có vẻ buồn hơn lần trước.

– Ủa, chú Tư! Con nhớ chú nè!

– Trời, quán này là của con thiệt hả? Chú đi ngang qua thấy cái bảng “Hạt Mầm”, nhớ con liền…

Sau vài câu chuyện, bác Tư lúng túng móc từ trong túi ra tờ giấy cũ, đưa cho cô. Đó là hóa đơn bệnh viện, khoản tạm ứng 50 triệu cho ca phẫu thuật của vợ bác – người bị chẩn đoán suy thận giai đoạn cuối, cần chạy thận gấp trong vòng tuần tới. Hai con bác còn đang đi học, tiền bạc cạn kiệt, bác đã vay mượn khắp nơi nhưng vẫn thiếu một nửa số tiền.

Bác nói nhỏ, mắt rưng rưng:

– Chú không muốn làm phiền con… nhưng bữa đó con từng nói “ai cho con cơ hội, con sẽ không quên”. Giờ chú đành đánh liều…

Huyền im lặng. Cô không dư dả. Vốn khởi nghiệp của cô còn chưa hoàn vốn, quán đang thua lỗ, tiền thuê mặt bằng tháng sau chưa xoay kịp. Nhưng hình ảnh người đàn ông từng tặng cô một cuốc xe miễn phí trong ngày đầu lập nghiệp cứ hiện lên mãi.

Không nói gì thêm, cô lặng lẽ chuyển khoản cho bác 50 triệu. Bác run rẩy, không nói thành lời, nước mắt cứ trào ra.

– Con không cần giấy tờ gì sao?

– Chỉ cần chú hứa… sau này sống thật tốt là được.

Một tuần sau, bác Tư quay lại quán, gầy rộc nhưng ánh mắt sáng. Vợ bác đã qua ca phẫu thuật đầu tiên. Dù chưa chắc chắn điều gì, nhưng đã có hi vọng. Bác đưa Huyền một tờ giấy viết tay: “Giấy vay nợ – tôi, Nguyễn Văn Tư, cam kết sẽ hoàn trả 50 triệu đồng cho cô Nguyễn Huyền trong vòng 3 năm kể từ hôm nay. Nếu không có khả năng, tôi xin làm thuê cho quán Hạt Mầm trọn đời để trả nghĩa.”

Cô cười, không nhận giấy.

– Chú giữ lấy. Khi nào chú thấy đã trả đủ… thì nói con biết.

Kể từ hôm đó, mỗi chiều thứ Bảy, bác Tư đều tới quán – không phải để trả nợ, mà để giúp cô trông xe, sắp xếp bàn ghế, lau dọn. Cứ lặng lẽ như vậy, trong gần một năm.

Rồi một ngày, bác không đến nữa. Cô gọi, số điện thoại không liên lạc được. Quán vẫn mở, khách đã dần đông, nhưng lòng cô trống vắng.

Ba năm sau, khi Huyền đã mở được chi nhánh thứ hai của “Hạt Mầm”, cô nhận được một bức thư tay gửi đến từ Quảng Ngãi.

Lá thư tay gửi đến “Hạt Mầm” được viết nắn nót, trên tờ giấy kẻ ô vuông cũ kỹ. Nét chữ xiêu vẹo nhưng rõ ràng, đầy xúc động.

“Cô Huyền,

Tôi là bác Tư – người từng được cô giúp đỡ cách đây 3 năm.

Sau khi vợ tôi qua đợt điều trị đầu tiên, bác sĩ nói bà còn sống thêm được vài năm nếu tiếp tục theo phác đồ. Nhưng lúc ấy, tôi hiểu là mình không thể cứ bám víu vào lòng tốt người khác. Tôi quyết định đưa bà về quê, để được gần ruộng đồng, gần mùi khói bếp mà bà thương.

Tôi mở một tiệm sửa xe nhỏ cạnh chợ huyện. Ban đầu chẳng có khách, nhưng nhờ chút kỹ nghệ ngày xưa, tôi sửa không lấy tiền cho người nghèo. Họ dần tin, rồi giới thiệu. Có khi giữa trưa, tôi nằm võng ngủ, cũng có người đạp xe tới gọi: “Ông Tư ơi, giúp tui cái lốp!”.

Dù khó khăn, tôi vẫn dành dụm được chút ít. Mỗi tháng, tôi lại bỏ vào cái hộp nhỏ đề tên “Hạt Mầm”. Không biết bao giờ đủ 50 triệu, nhưng tôi không quên đâu cô à.

Con trai lớn tôi giờ làm kỹ sư cầu đường, đứa nhỏ đang học ngành Y. Chúng nó biết chuyện, cứ nhắc: “Ba ráng sống khỏe, mai mốt tụi con trả ơn thay ba”.

Cảm ơn cô – người đã gieo một hạt mầm mà cả gia đình tôi được sống tiếp.

Kính thư,
Nguyễn Văn Tư”

Huyền đọc xong, lặng người. Cô không ngờ bác Tư – người tưởng chừng đã biến mất – lại đang âm thầm sống một cuộc đời tử tế, và chưa bao giờ quên lời hứa ngày ấy.

10 năm sau

Năm 2025.

Nguyễn Huyền – giờ đã là một nữ doanh nhân nổi tiếng. “Hạt Mầm” trở thành chuỗi không gian cộng đồng lớn nhất Việt Nam, với hơn 40 chi nhánh từ Bắc vào Nam. Mỗi nơi đều mang tinh thần cốt lõi: sách, cà phê, và lòng tử tế.

Từng được mệnh danh là “nữ tỷ phú truyền cảm hứng”, Huyền vẫn sống giản dị: không xe sang, không hàng hiệu. Cô thường bắt đầu ngày làm việc bằng cách đi bộ quanh công viên, và dành một phần lợi nhuận hàng năm cho Quỹ Khởi Nghiệp Trẻ – nơi hỗ trợ những bạn trẻ có ý tưởng tốt nhưng thiếu vốn, như cô ngày xưa.

Nhưng có một điều cô luôn day dứt: vẫn chưa một lần được gặp lại bác Tư kể từ ngày nhận bức thư.

Tháng 9 năm ấy, trong một chuyến công tác về miền Trung để khảo sát mở “Hạt Mầm” chi nhánh mới, cô đề nghị dừng lại tại Quảng Ngãi. Cô bảo trợ lý:

– Nếu có thể… tôi muốn tìm lại một người.

Và rồi, sau vài cuộc điện thoại, vài lần hỏi thăm ở chợ huyện, họ tìm được tiệm sửa xe nhỏ ven đường – nơi có tấm bảng gỗ ghi dòng chữ mộc mạc: “Sửa xe Tư – Giúp người nghèo miễn phí”.

Một người đàn ông gầy, tóc bạc trắng, đang lúi húi vá ruột xe. Nghe tiếng gọi: “Chú Tư?”, ông ngẩng lên. Trong tích tắc, gương mặt ông sáng bừng, rồi sững lại. Cô bước tới, nở nụ cười:

– Con đây, Huyền – quán Hạt Mầm ngày xưa ở Sài Gòn…

Ông Tư buông dụng cụ, lặng im một lúc lâu, rồi bật khóc. Giống như bao năm qua, ông vẫn chờ đợi khoảnh khắc này, để nói lời cảm ơn trực tiếp.

Trong buổi chiều ấy, họ ngồi uống trà dưới mái hiên nhỏ, bên chiếc võng đung đưa và tiếng gió từ đồng lúa xa xa. Ông kể chuyện bà đã mất hai năm trước, thanh thản sau những tháng ngày được sống bên gia đình. Hai con ông đã thành tài, gửi tiền đều đặn về phụ giúp ông mở lớp dạy sửa xe miễn phí cho thanh niên thất nghiệp trong vùng.

Cô Huyền đưa ông một phong bì – không phải tiền, mà là hợp đồng hợp tác: “Hạt Mầm – Cơ sở Quảng Ngãi – mô hình cộng đồng phi lợi nhuận, với người đồng sáng lập là ông Nguyễn Văn Tư.”

– Con không cần chú trả nợ. Con chỉ muốn hạt mầm ngày xưa… được tiếp tục nảy mầm ở đây.

Ông Tư từ chối, bảo mình già rồi, đâu làm ăn gì nữa. Nhưng cô cười:

– Chú không cần làm gì cả. Chỉ cần chú là chú Tư – người tử tế nhất mà con từng gặp.

Chi nhánh “Hạt Mầm – Quảng Ngãi” khai trương. Không phải quán sang trọng, mà là một căn nhà cấp bốn được cải tạo: nửa là không gian đọc sách, nửa là nơi dạy nghề miễn phí cho thanh niên nghèo. Ông Tư ngồi ở chiếc bàn gỗ trước sân, tay cầm tách trà, trò chuyện với từng người ghé qua.

Trên tường, có một khung ảnh treo trang trọng: tấm hình đen trắng chụp ngày ông và Huyền bắt tay nhau, bên dưới là dòng chữ:

“Có những món nợ không cần trả bằng tiền – mà bằng cách sống tử tế mỗi ngày.”

Câu chuyện của Huyền và bác Tư không ồn ào. Nó không lên báo, không viral, không có những buổi gala ánh đèn rực rỡ. Nhưng trong hàng nghìn người trẻ từng ngồi ở quán “Hạt Mầm”, từng đọc câu chuyện này trên tờ giấy dán tường, có những người đã lặng lẽ bật khóc.

Vì họ hiểu rằng:

Giữa cuộc đời bon chen, nếu ta từng được ai đó gieo cho một hạt mầm hy vọng – thì điều tử tế nhất, chính là nuôi dưỡng nó cho thế hệ sau.

Tôi muốn bỏ vợ nhưng mẹ kịch liệt ngăn cản, lý do bà đưa ra khiến tôi uất nghẹn còn vợ tôi thì mặt v;ênh tận trời…

“Tôi muốn ly hôn. Không phải vì ngoại tình, không phải vì bạo lực… mà vì tôi không còn chịu nổi sự trơ lì, lười nhác và vô tâm đến tàn nhẫn của vợ mình. Tôi đã chuẩn bị hết – đơn ly hôn, lời nói và cả kế hoạch sống một mình. Nhưng mẹ tôi – một người phụ nữ gần 70 tuổi, chân yếu mắt mờ – lại là người đầu tiên kịch liệt phản đối.

Bà không khóc, không mắng. Chỉ nói một câu, khiến tim tôi nghẹn lại:

‘Nó từng cứu sống con trai mẹ đấy… nhưng chắc con không nhớ đâu.’

Tôi sững người. Còn vợ tôi, người tôi nghĩ không còn chút yêu thương nào dành cho mình, thì đứng đó… với gương mặt ngẩng cao, lạnh lùng nhưng ánh mắt đỏ hoe.”

Tôi tên là Duy, 35 tuổi, kỹ sư xây dựng. Vợ tôi – Trang – là giáo viên tiểu học. Chúng tôi cưới nhau được gần 7 năm, có một bé trai 5 tuổi. Từ ngoài nhìn vào, ai cũng bảo chúng tôi là “gia đình kiểu mẫu”. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu sau lớp vỏ ấy là một cuộc hôn nhân mệt mỏi, rệu rã và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi không còn yêu Trang nữa. Thậm chí, tôi nghĩ mình đã ghét cô ấy.

Trang ngày xưa là cô gái nhẹ nhàng, hay cười và rất chu đáo. Nhưng sau khi sinh con, cô ấy như biến thành người khác. Luôn cáu gắt, hay than mệt, không còn quan tâm đến tôi. Tối về, cô nằm ôm điện thoại, con thì quăng cho tôi lo. Nhà cửa lúc sạch lúc bừa, bữa cơm gia đình ngày một thưa dần.

Tôi đi làm về, chỉ mong chút yên bình. Nhưng cái tôi nhận được là sự thờ ơ, lạnh nhạt, và cảm giác mình như người dưng trong chính ngôi nhà mình dựng nên.

Tôi đã nhiều lần cố gắng nói chuyện, góp ý, nhẹ nhàng có, căng thẳng có. Nhưng đáp lại tôi chỉ là cái liếc mắt hoặc sự im lặng đến nghẹt thở.

Có lần, tôi bị sốt li bì, nằm vật ra giường. Vợ chỉ đưa thuốc rồi lại đi ngủ, không hỏi han. Thằng bé con mới 4 tuổi lúc ấy tự lấy khăn lau trán cho tôi. Tôi nằm đó, nhìn trần nhà mà nước mắt chảy ngược. Lúc ấy tôi thầm nghĩ: “Sống như vậy còn nghĩa lý gì nữa?”

Tôi bắt đầu nghĩ đến ly hôn. Không phải để đến với người khác. Mà chỉ để được sống – đúng nghĩa sống.

Khi tôi nói ý định với mẹ, bà đang ngồi thái rau. Tay bà khựng lại, rồi bà hỏi:

– Con nói lại mẹ nghe xem?

– Con muốn ly hôn. Con chịu đựng đủ rồi mẹ ạ.

Mẹ tôi không nói gì. Một lúc sau, bà thở dài:

– Có những thứ con nghĩ là chịu đựng, nhưng thật ra là… con đang quên ơn đấy.

Tôi cau mày.

– Ơn gì?

Bà đặt dao xuống, nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi mà sâu sắc:

– Vợ con từng cứu sống con. Mà con không nhớ đâu…

Tôi sững người. Câu nói như mũi dao đâm vào ngực.

Mẹ kể lại, giọng bà khàn khàn như gió lùa qua tường gạch cũ:

“Hồi đó con mới ra trường, đi công trình ở Lào Cai. Có đợt mưa lũ, đường sạt lở, mọi người tưởng con chết rồi. Mẹ ngất lên ngất xuống. Chính Trang – lúc đó còn là bạn gái con – một thân một mình bắt xe khách vượt mấy trăm cây số lên tìm. Người ta nói khu vực đó nguy hiểm, nhưng nó vẫn lội bùn tìm con trong danh sách người mất tích. Cuối cùng tìm được con – nằm bất tỉnh trong một trạm y tế tạm, không giấy tờ, không ai nhận diện.”

Tôi nghe mà đầu ong ong.

– Nhưng sao con không nhớ?

– Con bị chấn thương đầu, mất trí tạm thời. Bác sĩ nói có thể sẽ không nhớ được vài ngày trước tai nạn. Trang là người lo viện phí, làm thủ tục chuyển con về Hà Nội. Nó gần như thức trắng cả tuần đó. Về rồi, nó không kể với ai… kể cả con.

Tôi ngồi lặng. Cổ họng nghẹn lại.

Tôi chưa từng nghe ai nhắc chuyện này. Trang cũng chưa bao giờ nói.

Những giận hờn, trách móc trong tôi như bị ai đó dội gáo nước lạnh. Trong đầu tôi là hình ảnh Trang – cô gái nhỏ ngày xưa, tóc cột gọn gàng, mắt sáng lấp lánh khi ngồi sau xe tôi, hát vu vơ. Giờ thì, đôi mắt đó mỗi ngày đều mệt mỏi.

Tối đó, tôi về nhà. Trang đang dọn dẹp phòng con. Tôi đứng nhìn cô một lúc, rồi hỏi:

– Em còn nhớ… chuyến Lào Cai năm đó không?

Trang khựng lại, không quay đầu.

– Mẹ kể rồi à?

– Ừ. Sao em chưa từng nói?

– Nói để làm gì? Để anh mang ơn à?

Câu nói như cái tát. Nhưng lần này, tôi không giận. Tôi chỉ thấy xấu hổ.

Tôi nhìn thấy phía sau sự vô tâm của Trang là một người đàn bà kiệt sức. Là một người vợ từng vì tôi mà không tiếc thân mình.

Nhưng rồi tôi chợt nghĩ: “Vậy tại sao cô ấy lại thay đổi đến vậy? Chẳng lẽ… mình cũng có lỗi?”

Tôi bắt đầu lục lại mọi chuyện, từ khi cưới nhau đến bây giờ. Và tôi nhận ra… có lẽ mọi thứ không chỉ đơn giản là “vì cô ấy vô tâm”.

Từ hôm mẹ tôi kể lại chuyện cũ, đầu óc tôi như có sương phủ. Tôi vẫn sống trong cùng căn nhà ấy, vẫn nhìn Trang mỗi ngày, nhưng là bằng một ánh nhìn khác. Không còn chỉ là oán trách. Mà là một nỗi áy náy dâng đầy, và câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu: “Mình đã làm gì để người phụ nữ ấy mệt đến mức này?”

Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Trang không lười như tôi từng nghĩ. Sáng dậy sớm nấu cơm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho con, rồi đi dạy. Tối về, sau khi nấu cơm, Trang còn dạy con học, rồi chấm bài. Có hôm tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng đi uống nước, thấy đèn phòng khách vẫn sáng. Cô ấy đang gục đầu trên đống bài kiểm tra.

Tôi thấy một sự thật đau lòng: Tôi đã chọn cách… không nhìn.

Tôi đi làm về, nghĩ rằng vợ phải vui vẻ chào đón mình. Nhưng tôi có từng hỏi cô ấy hôm nay đi dạy có mệt không? Tôi cho rằng chăm con là trách nhiệm của vợ, nhưng đã bao giờ tôi để ý xem cô ấy có đang đau lưng, mất ngủ, hay chỉ đơn giản là muốn được ôm?

Hôn nhân không chết vì ngoại tình. Nó chết vì từng ngày ta quên đi cách yêu và chăm sóc người bên cạnh.

Tôi nhớ lại năm đầu tiên sau cưới. Trang sảy thai một lần – lúc đó cô ấy gần như trầm cảm. Nhưng tôi, với lịch công trình dày đặc, chỉ về được một tuần. Sau đó… tôi phó mặc cho mẹ chăm cô ấy, còn bản thân thì chọn “bận công việc” làm cái cớ.

Tôi từng nghĩ mình là người chồng có trách nhiệm – vì tôi không phản bội, không vũ phu, không rượu chè. Nhưng có lẽ… tôi chưa bao giờ là một người chồng biết yêu thương thật sự.

Hôm đó, tôi chủ động giặt đồ, nấu cơm. Trang bước vào bếp, đứng nhìn một lúc rồi lạnh lùng nói:

– Anh có chuyện gì?

– Không. Anh chỉ thấy lâu rồi chưa nấu cơm cho em ăn.

Cô nhìn tôi, ánh mắt hoang mang hơn là xúc động.

– Anh không cần phải giả vờ đâu. Nếu anh muốn ly hôn thì làm đi. Em sẽ ký.

Tôi bước lại gần:

– Trang… anh xin lỗi. Anh biết dạo này em mệt. Anh cũng mệt. Nhưng… mình có thể ngồi lại được không?

Lần đầu tiên sau nhiều năm, chúng tôi ngồi lại nói chuyện như hai con người từng yêu nhau. Không cãi vã. Không ngắt lời. Chỉ lắng nghe.

Và rồi… Trang bật khóc.

Không phải tiếng khóc đau đớn. Mà là tiếng khóc nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng có người hiểu.

Cô kể, những năm qua cô luôn cảm thấy lạc lõng. Sinh con xong, ngoại hình thay đổi, áp lực công việc, rồi sự vô tâm của tôi như đẩy cô dần xa khỏi chính mình. Cô từng có ý định đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng rồi lại sợ tôi cười cợt, như lần cô nói “em thấy như bị trầm cảm”, và tôi trả lời: “Toàn nghĩ vớ vẩn.”

Trang bảo, không phải cô không yêu tôi. Mà là vì quá mệt, quá đơn độc, nên không còn sức để thể hiện tình cảm nữa.

Tôi ôm mặt. Cảm giác tội lỗi như sóng đánh.

Tôi – người từng hùng hồn tuyên bố “muốn ly hôn vì vợ thay đổi” – giờ mới hiểu: sự thay đổi đó có phần lớn do chính mình gây ra.

Chúng tôi quyết định không ly hôn.

Không phải vì mẹ tôi ngăn cản. Mà vì tôi muốn làm lại. Và Trang – bằng một điều gì đó vẫn còn sót lại trong tim – đã đồng ý cho tôi cơ hội.

Tôi bắt đầu học cách yêu lại từ đầu: dọn nhà, nấu ăn, chở vợ đi làm, nhắn tin hỏi han dù chỉ vài câu ngắn ngủi. Tôi đọc sách về hôn nhân, xem video về tâm lý sau sinh. Và lần đầu tiên, tôi đi cùng vợ tới gặp chuyên gia tư vấn. Không để “cứu hôn nhân”, mà để hiểu cô ấy hơn.

Dần dần, Trang thay đổi. Cô ấy cười nhiều hơn, nói chuyện với tôi nhiều hơn. Đôi khi, cô tựa đầu vào vai tôi khi xem phim – điều mà trước đây đã biến mất từ lâu.

Chúng tôi bắt đầu hẹn hò lại – đúng kiểu vợ chồng có con nhỏ: lén lút đi ăn bún riêu lúc gửi được con cho bà ngoại, cùng nhau ghé chợ mua cái quần lót mới vì “mặc cái kia mòn quá rồi”.

Lãng mạn chẳng phải là hoa hồng, là du lịch sang trọng. Lãng mạn là khi bạn sẵn sàng nhặt lại những mảnh nhỏ hạnh phúc, lắp lại với nhau – bằng cả trái tim.

Không phải cuộc hôn nhân nào có vết rạn cũng cần phải đập vỡ. Đôi khi, chỉ cần một lần lùi lại – ta sẽ thấy được điều gì đáng giữ, và điều gì cần thay đổi.

Tôi từng muốn ly hôn, nghĩ rằng đó là cách duy nhất để “giải thoát”. Nhưng giờ tôi hiểu: hôn nhân không phải là nơi để trốn chạy, mà là nơi ta học cách trưởng thành, học cách yêu một người qua từng năm tháng thay đổi.

Và nếu bạn may mắn, người kia vẫn còn đủ kiên nhẫn để đợi bạn… như Trang đã từng đợi tôi.

N;óng: Bản tường trình nữ tài xế t;;ô;ng liên tiếp 10 người, Thông tin bất ngờ

Trung tâm A9, Bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội) cho biết nạn nhân bị chấn thương nặng nhất là nam giới, khoảng 40 tuổi đã tử vong.

Sáng 9/7, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra tại ngã tư Trần Đại Nghĩa – Đại La (Hà Nội) đã khiến ít nhất một người tử vong và ba người bị thương. Chiếc ô tô con do một nữ tài xế điều khiển bất ngờ tông vào 10 xe máy đang dừng chờ đèn đỏ, gây nên cảnh tượng hỗn loạn giữa giờ cao điểm.

Thông tin từ Trung tâm A9 – Bệnh viện Bạch Mai xác nhận với Vietnamnet, đơn vị đã tiếp nhận 4 nạn nhân trong vụ tai nạn. Trong số này, một nam bệnh nhân khoảng 40 tuổi nhập viện trong tình trạng nguy kịch do đa chấn thương nghiêm trọng. Dù được cấp cứu tích cực, hội chẩn toàn viện và thực hiện ép tim trong quá trình đưa vào phòng mổ, bệnh nhân đã không qua khỏi.

Vụ ô tô đâm liên hoàn 10 xe máy trên phố Hà Nội: 1 nạn nhân vừa tử vong, đang lấy lời khai nữ tài xế - Ảnh 1.

Hình ảnh vụ tai nạn liên hoàn từ camera an ninh. Nguồn: VnE & VOV Giao thông

Ba nạn nhân còn lại hiện đã qua cơn nguy kịch, đang được tiếp tục theo dõi và điều trị tại bệnh viện, với tình trạng sức khỏe ổn định.

Theo lời kể của chị Nguyễn Phượng Anh (34 tuổi, trú phường Tương Mai) – một nhân chứng có mặt tại hiện trường, vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 7h45 sáng. Khi chị đang đứng tại nút giao Trần Đại Nghĩa – Đại La, một chiếc ô tô con màu trắng bất ngờ lao tới với tốc độ cao từ hướng Đại La, rồi tông liên hoàn vào nhiều xe máy đang dừng chờ đèn đỏ.

Sau cú đâm mạnh, tài xế là một người phụ nữ bước ra từ xe với dáng vẻ thất thần. Các nạn nhân nằm la liệt dưới lòng đường, có người bất tỉnh, có người kêu cứu, chị Phượng Anh kể lại trong trạng thái vẫn còn bàng hoàng với PV báo Lao Động.

Vụ ô tô đâm liên hoàn 10 xe máy trên phố Hà Nội: 1 nạn nhân vừa tử vong, đang lấy lời khai nữ tài xế - Ảnh 2.

Chiếc xe chỉ dừng lại khi đâm đổ gốc cây bên đường. Ảnh: NLĐ

Ông Nguyễn Ngọc Ánh (55 tuổi) – một nạn nhân may mắn chỉ bị xây xát – cho biết ông đang di chuyển từ phố Đại La vào Trần Đại Nghĩa thì bất ngờ nghe tiếng va chạm lớn từ phía sau. Ngay sau đó, ông bị ô tô tông trúng và bị hất văng khoảng 3 mét.

Theo thông tin từ Đội Cảnh sát giao thông số 4 – Công an TP Hà Nội, chiếc ô tô mang biển số 30K-026.xx do bà N.T.H. (sinh năm 1975, trú tại Hà Nội) điều khiển. Ngay sau khi xảy ra vụ việc, lực lượng chức năng đã tiến hành lấy lời khai và kiểm tra nhanh nồng độ cồn và ma túy của tài xế.

Vụ ô tô đâm liên hoàn 10 xe máy trên phố Hà Nội: 1 nạn nhân vừa tử vong, đang lấy lời khai nữ tài xế - Ảnh 3.

Lực lượng CSGT kiểm tra nồng độ cồn tài xế. Ảnh: TPO

Kết quả kiểm tra ban đầu cho thấy bà H. không vi phạm các quy định về nồng độ cồn hay sử dụng chất kích thích, báo Dân Trí cho hay.

Đáng chú ý, người chồng của nữ tài xế cho biết trên tờ VnExpress rằng vợ mình đã bị mất ngủ nhiều ngày trước khi gây tai nạn.

Hiện, Công an quận Hai Bà Trưng phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ liên quan tiếp tục điều tra nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn nghiêm trọng này.

Giang hồ mạng Tiến “Bịp” từng 2 lần thi đỗ đại học với điểm số cao vượt trội

Tiến “Bịp” từng 2 lần thi vào đại học và đều đạt điểm số cao vượt trội, thậm chí, môn Hoá còn đạt được điểm tuyệt đối khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.

Sáng 9-7, lãnh đạo Phòng Cảnh sát điều tra về ma tuý, Công an TP Hải Phòng cho biết đang tạm giữ hình sự Nguyễn Thành Long (tức Tiến “Bịp”, SN 1988, trú tại thôn Quế Lâm, xã Kiến Thụy, TP Hải Phòng); Nguyễn Văn Tuấn (SN 1983) và Nguyễn Văn Đạo (SN 1984, cùng trú tại xã Kiến Minh, TP Hải Phòng) để điều tra, làm rõ về hànhvi tổ chức sử dụng trái phép chất ma tuý.

Giang hồ mạng Tiến "Bịp" từng 2 lần thi đỗ đại học với điểm số cao vượt trội- Ảnh 1.

Tiến “Bịp” từng 2 lần thi đỗ đại học với số điểm vượt trội

Như Báo Người Lao Động đã đưa tin, vào 2 giờ ngày 8-7, tại thôn Đại Trà Hồng, xã Kiến Minh, TP Hải Phòng, Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy, Công an TP Hải Phòng phối hợp Công an xã Kiến Minh bắt quả tang Nguyễn Văn Tuấn (SN 1983, trú tại xã Kiến Minh, TP Hải Phòng) có hành vi tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy.

Tại thời điểm kiểm tra, trong nhà Tuấn còn có 2 người là Nguyễn Thành Long (tức Tiến “Bịp”; SN 1988, trú tại xã Kiến Thụy, TP Hải Phòng) và Nguyễn Văn Đạo (SN 1984; ở xã Kiến Minh, TP Hải Phòng).

Theo khai nhận ban đầu, Nguyễn Thành Long, Nguyễn Văn Đạo đã sử dụng ma túy đá tại nhà Nguyễn Văn Tuấn.

Cơ quan công an thu giữ tang vật, đồng thời lập biên bản bắt người phạm tội quả tang và đưa các đối tượng về trụ sở để tiếp tục xác minh, điều tra.

Trong số 3 đối tượng này, Nguyễn Thành Long khá nổi tiếng trên các kênh mạng xã hội Facebook, Youtube, Tiktok, với biệt danh Tiến “Bịp” – một “giang hồ mạng”. Tiến “Bịp” thường livestream nói về các vấn đề xã hội, đạo lý giang hồ, quảng cáo các trò chơi đỏ đen, hướng dẫn chơi cờ bạc bịp,… thu hút rất nhiều người xem.

Tiến “Bịp” nổi tiếng với những phát ngôn như: “Tham lam”, “ngu dốt”, “còn cái nịt”, “chuyện nhặt tiền”… Tiến “Bịp” cũng thường live hoặc xuất hiện trong các video livestream của “Huấn Hoa Hồng” và một số hot Facebook, Tiktok, Youtube có lượng lớn người theo dõi.

Theo tìm hiểu, Tiến “Bịp” từng 2 lần thi vào đại học và đạt điểm số cao vượt trội, thậm chí, môn Hóa còn đạt được điểm tuyệt đối khiến nhiều người phải ngưỡng mộ. Tiến “Bịp” còn nhận được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi khi ra trường và từng làm kỹ sư thiết kế tại một tập đoàn đóng tàu lớn.

Tuy nhiên, Tiến “Bịp” lại không yên phận với một công việc ổn định mà quyết định rẽ sang hướng đi hoàn toàn mới, trở thành nhân vật mạng với danh xưng “giang hồ”, nổi tiếng dần khi livestream, tư vấn những chiêu trò đỏ đen cũng như quảng bá việc đánh bạc trực tuyến.

Từ năm 2019, tên tuổi của Tiến “Bịp” càng được nhiều người biết đến khi phát ngôn ngông cuồng và sẵn sàng khẩu chiến với những giang hồ mạng cùng thời điểm đó như Huấn Hoa Hồng, Khánh Sky hay Khá Bảnh. Không sở hữu ngoại hình bắt mắt nhưng Tiến “Bịp” vẫn được đông đảo mọi người quan tâm khi có cách nói chuyện thẳng thắn, ngông cuồng và có khi vượt cả ranh giới, chuẩn mực văn hoá.

Giang hồ mạng Tiến "Bịp" từng 2 lần thi đỗ đại học với điểm số cao vượt trội- Ảnh 2.

Nguyễn Thành Long (giang hồ mạng Tiến “Bịp”) bị bắt giữ

Không ít lần Tiến “Bịp” cũng vấp phải những phát ngôn gây tranh cãi và nhận về làn sóng chỉ trích dữ dội. Tuy nhiên, đối tượng này vẫn ngang nhiên lên sóng livestream để thể hiện bản chất giang hồ mạng của mình.

Tối 8-7, sau khi Tiến “Bịp” bị bắt, Huấn Hoa Hồng đã lên trang Facebook cá nhân đăng tải dòng trạng thái của mình với nội dung liên quan đến Tiến “Bịp”.

Theo đó, Huấn Hoa Hồng cho biết: “Nhiều anh em nhắn tin với alo cho Huấn, thật sự với mọi người biết mình đã từng lên Live khẳng định không muốn chơi, quan hệ với anh Tiến nữa.

Anh em mỗi người 1 công 1 việc, thân thiết với anh có bao giờ Huấn tiếc ông ấy cái gì đâu. Nhưng ông ấy mai thế này ngày kia thế khác Huấn không chiều được.

Việc của anh Tiến thì Huấn không quan tâm cũng không muốn để ý làm gì cả. Ở đời có anh có em sống phải chuẩn, sai phải sửa. Làm việc, kinh doanh buôn bán hay chơi bời gì cũng phải trong khuôn khổ và thượng tôn pháp luật.

Ai sai người ấy phải trả giá, anh em cứ chuẩn thì đừng nói đỏ kể cả có đen vẫn cứ chấp những người không đúng, không chuẩn. Mọi việc đều có pháp luật, sai thì phải trả giá thế thôi”.

Dòng trạng thái trên trang Facebook cá nhân của Huấn Hoa Hồng với tích xanh sau vài giờ đăng tải đã thu hút gần 50.000 lượt thích, hàng ngàn lượt bình luận và hàng trăm lượt chia sẻ.

Vụ nữ lái xe “đi;;ê;;n” t;ô;;ng 10 người tại Hà Nội: 1 người x;ấ;;u s;;ố không qua khỏi. Mọi kết quả đều â;m t;ính ….

Nhiều người bị thương trong vụ tai nạn liên hoàn xảy ra sáng 9.7 tại khu vực nút giao Trần Đại Nghĩa – Đại La (Hà Nội), một người đàn ông không qua khỏi.

Nữ tài xế sau khi gây ra tai nạn liên hoàn đã không giữ được bình tĩnh, tinh thần vô cùng hoảng loạn. Lực lượng chức năng còn phải dìu bà ra khỏi xe.

Vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra tại ngã tư Đại La – Trần Đại Nghĩa sáng 9/7 đang gây xôn xao dư luận. Chiếc ô tô Toyota mang BKS 30K-026.XX bất ngờ lao thẳng vào đám đông đi  xe máy. Cú va chạm liên hoàn khiến nhiều người bị thương nằm la liệt trên đường, các phương tiện hư hỏng nặng. Về phần chiếc ô tô, nó chỉ dừng lại khi húc đổ một gốc cây phượng.

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-6

Theo báo Dân Trí, đại diện Đội CSGT đường bộ số 4 cho biết, nữ tài xế gây tai nạn là N.T.H (SN 1975, trú ở Hà Nội). Đã có hơn 10 người bị thương trong vụ va chạm với bà H. Trong đó có một người phụ nữ lớn tuổi và một người phụ nữ đang mang thai. Các nạn nhân đã ngay lập tức được sơ cứu và đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-5

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-7

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-8

Còn theo Tiền Phong, một nhân chứng tiết lộ, chiếc ô tô mới đầu chỉ va chạm nhẹ với xe máy, nhưng sau đó lại lao nhanh như bị mất lái. Một số người khác thì nhớ lại có nghe tiếng động cơ xe gầm rú, tiếng va chạm inh tai. Tại hiện trường, lực lượng chức năng đã nhanh chóng có mặt để điều tiết, đồng thời tổ chức khám nghiệm.

 

Về phần nữ tài xế ô tô, bà hoảng loạn, không thể ra ngoài mà ngồi im trong xe. Lực lượng chức năng phải dìu bà H ra ngoài.

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-15

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-16

Sau hơn 1 tiếng xảy ra tai nạn, cảnh sát đã tiến hành kiểm tra nồng độ cồn, ma túy với nữ tài xế. Bước đầu chưa phát hiện nồng độ cồn trong hơi thở và ma túy trong nước tiểu tài xế. Hiện bà H đã được đưa đi khỏi hiện trường. Đến 10h, thân cây phượng bị đổ đã được cắt tỉa bớt để giải phóng lòng đường cho các phương tiện khác lưu thôngĐại lý ô tô gần đây

 

Gia thế khủng của nữ tài xế gây tainan khiến cả chục người thuongvong! T;iết l;ộ kết quả kiểm tra nồng độ c/ồ/n và m-ai th-úy…

Nữ tài xế sau khi gây ra tai nạn liên hoàn đã không giữ được bình tĩnh, tinh thần vô cùng hoảng loạn. Lực lượng chức năng còn phải dìu bà ra khỏi xe.

Vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra tại ngã tư Đại La – Trần Đại Nghĩa sáng 9/7 đang gây xôn xao dư luận. Chiếc ô tô Toyota mang BKS 30K-026.XX bất ngờ lao thẳng vào đám đông đi  xe máy. Cú va chạm liên hoàn khiến nhiều người bị thương nằm la liệt trên đường, các phương tiện hư hỏng nặng. Về phần chiếc ô tô, nó chỉ dừng lại khi húc đổ một gốc cây phượng.

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-6

Theo báo Dân Trí, đại diện Đội CSGT đường bộ số 4 cho biết, nữ tài xế gây tai nạn là N.T.H (SN 1975, trú ở Hà Nội). Đã có hơn 10 người bị thương trong vụ va chạm với bà H. Trong đó có một người phụ nữ lớn tuổi và một người phụ nữ đang mang thai. Các nạn nhân đã ngay lập tức được sơ cứu và đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-5

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-7

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-8

Còn theo Tiền Phong, một nhân chứng tiết lộ, chiếc ô tô mới đầu chỉ va chạm nhẹ với xe máy, nhưng sau đó lại lao nhanh như bị mất lái. Một số người khác thì nhớ lại có nghe tiếng động cơ xe gầm rú, tiếng va chạm inh tai. Tại hiện trường, lực lượng chức năng đã nhanh chóng có mặt để điều tiết, đồng thời tổ chức khám nghiệm.

 

Về phần nữ tài xế ô tô, bà hoảng loạn, không thể ra ngoài mà ngồi im trong xe. Lực lượng chức năng phải dìu bà H ra ngoài.

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-15

tai-nan-nga-tu-dai-la-tran-dai-nghia-16

Sau hơn 1 tiếng xảy ra tai nạn, cảnh sát đã tiến hành kiểm tra nồng độ cồn, ma túy với nữ tài xế. Bước đầu chưa phát hiện nồng độ cồn trong hơi thở và ma túy trong nước tiểu tài xế. Hiện bà H đã được đưa đi khỏi hiện trường. Đến 10h, thân cây phượng bị đổ đã được cắt tỉa bớt để giải phóng lòng đường cho các phương tiện khác lưu thôngĐại lý ô tô gần đây

 

Giá vàng 9/7 Cơ hội cuối cùng cho nhà đầu tư

Giá vàng hôm nay 9/7/2025 trên thị trường quốc tế quay đầu giảm nhanh khi giới đầu tư dần phớt lờ các đòn thuế quan mới của ông Trump. Dòng tiền đổ trở lại vào các loại tài sản rủi ro. Giá vàng miếng SJC lên mức 121 triệu đồng/lượng.

Ngày 9 tháng 7 năm 2025, báo VietNamNet đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 9/7/2025: Vàng thế giới lao dốc, SJC có còn tăng tốc?”. Nội dung như sau:

Tới 20h30 ngày 8/7 (giờ Việt Nam), giá vàng hôm nay giao ngay trên thị trường quốc tế ở mức 3.305 USD/ounce. Vàng giao tháng 8/2025 trên sàn Comex New York ở mức 3.319 USD/ounce.

Giá vàng thế giới đêm 8/7 cao hơn khoảng 25,9% (tương đương 680 USD/ounce) so với cuối năm 2024. Vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức 105,8 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 15,2 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước tính tới cuối giờ chiều phiên 8/7.

Giá vàng trên thị trường quốc tế lao dốc sau một phiên tăng vọt nhờ thông tin Tổng thống Mỹ Donald Trump công bố loạt thuế quan 25-40% sẽ áp lên 14 nước từ ngày 1/8 tới.

Vàng thế giới giảm do hoạt động chốt lời và đồng USD tăng nhanh trở lại. Chỉ số DXY tăng 0,3% lên 97,8 điểm.

Giới đầu tư dường như đã quen với những cú sốc chính sách do Tổng thống Mỹ Donald Trump đưa ra. Các chỉ số chứng khoán Mỹ quay đầu tăng sau một phiên giảm trước đó. Dòng tiền đổ vào cổ phiếu Mỹ đã gây áp lực giảm giá lên vàng.

Bên cạnh đó, có những tín hiệu cho thấy các nước đang thúc đẩy đàm phán với Mỹ để đạt được những thỏa thuận thương mại tích cực hơn, thay vì để chính quyền ông Donald Trump đơn phương áp thuế lên hàng hóa nhập khẩu.

giavangMinhHien26 OK.gif
Giá vàng trong nước vẫn neo cao. Ảnh: HH

Thông tin mới nhất cho thấy, Mỹ và Nhật Bản đã nhất trí tiếp tục các cuộc đàm phán tích cực về thuế quan. Rạng sáng 8/7 (giờ Việt Nam) ông Trump đã công bố mức thuế 25% đối với hàng hóa Nhật nhập khẩu vào Mỹ, có hiệu lực từ 1/8.

Giới chức các nước Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan… cho biết sẽ đẩy mạnh đàm phán với Mỹ trước hạn chót ngày 1/8. Thủ tướng Shigeru Ishiba cho hay cảm thấy “thực sự đáng tiếc” với thông báo thuế này, nhưng khẳng định Nhật tiếp tục đàm phán với Mỹ để đạt thỏa thuận thương mại song phương.

Hàn Quốc cũng “sẽ tăng cường đàm phán trong thời gian còn lại để đạt kết quả có lợi cho cả hai bên”. Còn quyền Thủ tướng Thái Lan Phumtham Wechayacha bày tỏ ông muốn “một thỏa thuận tốt hơn” và muốn “duy trì quan hệ tốt với Mỹ”.

Trong nước, giá vàng trở lại ngưỡng 121 triệu đồng. Cụ thể, tới cuối phiên giao dịch ngày 8/7, giá vàng miếng 9999 tại SJC và Doji được niêm yết ở mức 119-121 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng ở cả 2 chiều so với phiên liền trước.

Tới cuối giờ chiều 8/7, SJC công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 114,4-116,9 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500.000 đồng/lượng. Doji công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 115,5-117,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500.000 đồng/lượng.

Dự báo giá vàng

Giá vàng thế giới gần đây thường chỉ tăng mạnh được một phiên rồi quay đầu giảm rất nhanh. Vàng giao ngay gặp khó trước ngưỡng 3.350 USD/ounce và nhiều lần còn về dưới ngưỡng 3.300 USD/ounce.

Áp lực chốt lời thường tăng lên nhanh chóng mỗi khi vàng tăng giá.

Giới đầu tư gần đây dường như đã quen với những cú sốc chính sách thuế của Tổng thống Mỹ Donald Trump. Do vậy, mỗi khi giá vàng tăng mạnh theo chính sách mới của ông Trump, hoạt động chốt lời diễn ra ngay sau đó.

Một số chuyên gia trên Kitco cho rằng, thị trường vàng cần thêm động lực cơ bản mới để tạo ra động thái tăng giá mới.

Tuy nhiên, vẫn chưa xuất hiện những động lực đủ mạnh mới để vàng vượt qua những ngưỡng cản mạnh như 3.350 USD và 3.400 USD/ounce.

Hơn thế, Trung Đông có tín hiệu ngày càng đi vào ổn định. Thỏa thuận ngừng bắn Israel và Iran đang diễn ra đúng như mong muốn của ông Trump. Tình hình Syria cũng đã ổn định trong nhiều tháng qua.

Tình hình Trung Đông giờ đây đã quá khác so với vài tháng trước. Thủ tướng Israel Netanyahu cũng đang tìm kiếm một thỏa thuận ngừng bắn tại Gaza. Israel và Hamas đã nối lại các cuộc đàm phán gián tiếp về lệnh ngừng bắn ở Gaza sau nhiều tháng xung đột dữ dội.

Dù vậy, vẫn còn đó những rủi ro. Giới đầu tư lo ngại về khả năng không đạt được hòa bình tại Gaza và khả năng Iran làm giàu uranium.

Cùng ngày, báo Người Lao Động cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay, 9-7: Bất ngờ lao dốc, nhà đầu tư chốt lời”. Nội dung như sau:

Giá vàng hôm nay, 9-7: Bất ngờ lao dốc, nhà đầu tư chốt lời- Ảnh 1.

Giá vàng hôm nay của thế giới đi xuống

Tính đến 6 giờ ngày 9-7, giá vàng hôm  trên thị trường thế giới giảm còn 3.302 USD/ounce, mất 38 USD so với mức cao nhất trong phiên đêm qua (3.340 USD/ounce). Giá vàng giao tháng 8 cũng giảm mạnh 34,5 USD, chốt ở mức 3.308 USD/ounce.

Sự sụt giảm này diễn ra trong bối cảnh thị trường chứng kiến hoạt động thanh lý dài hạn các nhà giao dịch.

Sự rủi ro của nhà đầu tư cũng giảm nhẹ sau khi Tổng thống Mỹ Donald Trump áp thuế bổ sung đối với Nhật Bản và Hàn Quốc. Ông Trump cũng gửi thư đến hơn một chục quốc gia, thông báo sẽ áp mức thuế từ 25% đến 40%, thời hạn áp thuế được hoãn đến ngày 1-8, tạo thêm thời gian cho các cuộc đàm phán.

Động thái này đã làm dịu phần nào tâm lý lo ngại của nhà đầu tư, góp phần vào xu hướng chốt lời và đẩy giá vàng hôm nay của thế giới đi xuống.

Trước đó, tại Việt Nam, đến cuối ngày 8-7, giá vàng SJC được niêm yết ở mức 121 triệu đồng/lượng bán ra, trong khi giá vàng nhẫn ở mức 116,9 triệu đồng/lượng.

Giới phân tích nhận định giá vàng có thể tiếp tục chịu áp lực trong ngắn hạn do tâm lý chốt lời. Tuy nhiên, với những bất ổn địa chính trị và thương mại đang diễn ra, vàng vẫn có khả năng phục hồi nếu xuất hiện các biến động lớn trên thị trường toàn cầu.

Nhà đầu tư được khuyến nghị theo dõi sát các diễn biến liên quan đến chính sách thương mại của Mỹ và các chỉ số kinh tế quan trọng như lạm phát, lãi suất, sức mạnh của đồng USD để đưa ra quyết định giao dịch phù hợp.

Giá vàng hôm nay, 9-7: Bất ngờ lao dốc, nhà đầu tư chốt lời- Ảnh 2.

Thấy vợ l/én cho mẹ đẻ cả cục ti/ền, chồng l/ao vào đòi lại để rồi nh//ục ê chề khi biết sự thật…

“Tôi từng nghĩ, vợ chồng là không nên có bí mật. Cho đến một ngày, tôi thấy cô ấy giấu một cục tiền thật to cho mẹ đẻ mà không hề nói với tôi. Lúc đó, tôi không thể kiềm chế… Nhưng tôi đã sai – sai đến ê chề.”

Tuấn là nhân viên kỹ thuật, lương tháng cũng khá ổn. Vợ anh – Hương, làm kế toán trong một công ty xây dựng. Hai vợ chồng cưới nhau được 4 năm, có một bé gái 3 tuổi đang gửi nhà trẻ tư.

Cuộc sống của họ nhìn chung không quá dư dả, nhưng đủ ăn, đủ mặc. Vài tháng trước, Tuấn bắt đầu để ý vợ mình tiết kiệm một cách lạ thường. Trước đây Hương vẫn hay đề nghị mua thêm đồ chơi cho con, hay đặt đồ ăn ngon về cùng ăn tối. Nhưng gần đây, cô hay từ chối, nói là “phải thắt lưng buộc bụng”.

Tuấn không nghi ngờ gì, cho tới một buổi tối khi anh về sớm và vô tình thấy vợ mình lấy ra một hộp bánh cũ trong tủ áo quần. Anh nấp sau cánh cửa, định trêu Hương, thì lại thấy cô mở hộp ra, đếm từng tờ tiền mới tinh – toàn là loại 500 nghìn.

Anh lặng người. Tổng cộng có khoảng hơn 50 triệu.

Tối hôm đó, anh im lặng. Nhưng trong đầu cứ quay cuồng với hàng loạt câu hỏi: “Cô ấy lấy đâu ra số tiền đó?”, “Tại sao không nói với mình?”, “Định giấu mang về cho mẹ đẻ à?”.

Tuấn nhớ lại nhiều lần anh đề xuất đưa con về quê nội chơi, Hương đều từ chối, lấy lý do bận việc. Trong khi đó, cô lại thường xuyên về nhà mẹ đẻ ở Gia Lâm, có khi còn ngủ lại.

Sáng hôm sau, anh cố ý hỏi vợ:
– “Dạo này em tiết kiệm được nhiều không?”
Hương cười nhạt: “Cũng đâu có bao nhiêu đâu anh. Còn phải lo học phí cho con.”

Lời nói dối như một cái tát vào mặt Tuấn. Anh không chịu nổi nữa.

Hôm sau, lúc Hương đi làm, Tuấn lén lấy hộp bánh. Anh mở ra kiểm tra lần nữa – 53 triệu đồng. Anh gọi điện cho vợ, giọng lạnh tanh:
– “Anh vừa phát hiện một chuyện. Về ngay, nếu không đừng trách.”

Hương về đến nhà, thấy Tuấn ngồi giữa phòng khách, hộp bánh mở toang trên bàn, ánh mắt đầy tức giận.

– “Tiền này là sao? Em giấu chồng để gửi cho mẹ đẻ à? Hay là có chuyện gì mờ ám hơn nữa?”

Hương chết lặng vài giây. Cô không hề phản ứng như anh mong đợi. Không khóc lóc. Không giải thích. Chỉ ngồi xuống và nói:

– “Anh không muốn biết sự thật đâu.”

– “Nói đi! Nếu em không nói rõ, anh sẽ đến thẳng nhà mẹ em hỏi.”

Vẫn bằng giọng điềm tĩnh, Hương kể.

– “Tháng trước, mẹ em được bác sĩ chẩn đoán bị u tuyến yên. Khối u chưa lớn nhưng cần theo dõi thường xuyên. Chi phí mỗi lần khám, xét nghiệm, chụp chiếu đều không hề nhỏ.”

– “Sao em không nói với anh?” – Tuấn hỏi, giọng vẫn cao.

– “Vì anh từng nói, nhà em là ‘gánh nặng’. Em sợ. Em không muốn anh phải miễn cưỡng giúp. Vả lại, mẹ em nhất quyết không cho nói, bà không muốn em bị áp lực từ gia đình chồng.”

Tuấn á khẩu. Những lời anh từng buột miệng trong lúc giận dữ, vợ vẫn nhớ. Và chính điều đó khiến cô chọn cách lặng lẽ gom góp, cắt xén từng bữa ăn để có đủ tiền lo cho mẹ.

– “Em gom dần từ tiền thưởng, tiền làm thêm báo cáo tài chính, cả tiền mẹ em trả lại đợt trước em mượn giúp dì nữa.”

Tuấn cứng người. Hương tiếp lời:

– “Tuần sau mẹ em phải nhập viện một ngày để làm sinh thiết. Nếu kết quả xấu, em định vay ngân hàng làm phẫu thuật.”

Tuấn ngồi thụp xuống ghế, tay ôm đầu. Những điều anh nghi ngờ, giận dữ, toan tính… giờ đây trở nên nhỏ bé, thậm chí hèn hạ. Anh không hỏi han mẹ vợ ra sao, chỉ chăm chăm nghĩ cô vợ đang phản bội tài chính.

Anh nhận ra mình chưa từng thực sự quan tâm đến nỗi lo của Hương. Anh là chồng, nhưng lại khiến vợ thấy sợ khi cần chia sẻ.

– “Anh… xin lỗi.”

Hương mím môi, lần đầu tiên bật khóc. Không phải vì bị phát hiện, mà vì sự nhẹ nhõm sau nhiều tháng mang nặng một bí mật không ai chia sẻ.

“Có những sự thật không phải ai cũng sẵn lòng chia sẻ. Có những người vì yêu thương mà chọn cách âm thầm gánh vác tất cả. Chỉ tiếc là… đôi khi ta phải mất rất nhiều để hiểu ra điều đó.”

Sau ngày hôm đó, không khí trong nhà Tuấn thay đổi. Anh trở nên trầm lặng hơn, ít cằn nhằn hơn, và hay ngồi lặng lẽ nhìn con gái chơi. Anh không nói gì với Hương thêm về chuyện “hộp bánh”, cũng không đụng đến số tiền đó. Nhưng đêm nào Hương ngủ rồi, anh cũng mở điện thoại tra cứu thông tin về khối u tuyến yên.

Sáng thứ Tư, khi Hương đang gói đồ chuẩn bị đưa mẹ nhập viện sinh thiết, Tuấn nói:

– “Để anh chở. Anh xin nghỉ rồi.”

Hương quay lại, ánh mắt ngỡ ngàng. Nhưng không hỏi, chỉ gật đầu khẽ. Trên đường đi, không ai nói gì nhiều, nhưng có điều gì đó đã bắt đầu tan chảy trong lòng cả hai người.

Bà Nhàn – mẹ Hương, ngoài 60 tuổi, dáng người nhỏ thó, ánh mắt hiền hậu. Khi thấy Tuấn xuất hiện ở bệnh viện cùng con gái, bà ngượng ngùng định chào hỏi, nhưng Tuấn đã bước đến đỡ chiếc túi bà đang xách:

– “Mẹ để con xách cho. Mình đi làm thủ tục ạ.”

Câu gọi “mẹ” khiến bà Nhàn ngạc nhiên đến lặng người. Trước đây Tuấn chỉ xưng hô xã giao. Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi bà như người thân. Và cũng là lần đầu tiên bà thấy con rể mình không còn xa cách.

Sinh thiết được thực hiện trong ngày, kết quả hẹn tuần sau. Tuấn đưa cả hai mẹ con về, dừng xe trước cửa, anh nói:

– “Mẹ cứ nghỉ ngơi đi. Khi nào có kết quả, con đưa mẹ đi khám lại.”

Bà Nhàn nắm tay anh, nhẹ giọng:
– “Cảm ơn con. Mẹ xin lỗi vì đã làm khổ hai đứa.”

Tuấn chỉ cười. Nhưng nụ cười hôm ấy là một trong những nụ cười hiếm hoi chân thật nhất của anh trong nhiều tháng qua.

Từ hôm đó, Tuấn bắt đầu thay đổi. Không phải vì cảm thấy có lỗi, mà vì anh thực sự đã nhìn vợ bằng một con mắt khác: một người phụ nữ bản lĩnh, sâu sắc và biết hi sinh hơn anh tưởng.

Anh âm thầm gọi điện cho bạn thân làm ngân hàng, nhờ tìm hiểu về các khoản vay ưu đãi trong trường hợp điều trị bệnh lâu dài. Đồng thời, anh bắt đầu cắt giảm những khoản chi tiêu không cần thiết như cà phê hàng sáng, nhậu nhẹt cuối tuần.

Một buổi tối, anh chủ động đưa Hương chiếc thẻ ngân hàng chung của hai vợ chồng:

– “Từ giờ em giữ. Cần gì cứ dùng. Có việc của mẹ, chúng ta cùng lo.”

Hương sững người. Không phải vì chiếc thẻ – mà vì sự tin tưởng không cần lời giải thích từ chồng. Cô không nói gì, chỉ nắm tay anh thật chặt.

Một tuần sau, kết quả sinh thiết cho thấy khối u là lành tính, chưa cần phẫu thuật nhưng phải theo dõi định kỳ. Cả nhà thở phào. Nhưng cũng từ đó, Tuấn nhận ra: nếu ngày đó anh không gặng hỏi, nếu anh cứ giữ nguyên thái độ nghi kỵ, có lẽ vợ chồng họ đã bước vào khủng hoảng thực sự.

Buổi tối nọ, khi con đã ngủ, Tuấn hỏi:

– “Em định giấu anh tới bao giờ?”

Hương trả lời:

– “Không phải em muốn giấu. Em chỉ sợ anh không muốn chia sẻ.”

Tuấn im lặng rất lâu. Rồi gật đầu:

– “Phải. Anh sai.”

Người ta vẫn thường bảo, hôn nhân là một hành trình dài và nhiều thử thách. Có những vết nứt tưởng chừng sẽ phá vỡ tất cả, nhưng nếu đủ yêu thương, nó lại trở thành nơi ánh sáng rọi vào.

Vợ chồng Tuấn – Hương không khá giả hơn sau biến cố. Nhưng họ bắt đầu học cách chia sẻ, nói thật về những điều mình sợ, dám nhờ nhau giúp khi cần.

Một buổi chiều, Hương cười bảo:

– “Lần sau em cất tiền trong hộp bánh nữa, anh có nổi giận không?”

Tuấn đáp:

– “Còn tùy… Nếu là tiền em giấu để đi du lịch riêng thì anh sẽ đòi. Nhưng nếu là tiền cho mẹ, thì anh sẽ đưa thêm.”

Cả hai cùng bật cười.

Từ một người chồng nghi ngờ, Tuấn học cách trở thành người đàn ông mà Hương có thể tựa vào. Anh bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến gia đình bên ngoại, thỉnh thoảng tự mình ghé qua nhà mẹ vợ, hỏi han sức khỏe, sửa lại cái vòi nước, thay cái bóng đèn.

Không phải vì bổn phận – mà vì anh đã hiểu: tình nghĩa vợ chồng không phải chỉ là chuyện cơm áo, mà còn là học cách thấu hiểu những mối ràng buộc yêu thương khác mà đối phương trân trọng.

Tuấn chia sẻ trong một buổi trò chuyện với bạn bè:

– “Có lúc tôi đã nghĩ vợ mình giấu diếm vì không tin tôi. Nhưng thật ra, chính tôi mới là người tạo ra lý do khiến cô ấy không dám nói thật. Muốn giữ được hạnh phúc, trước hết phải học cách để người ta an tâm mà dựa vào.”

Anh nhìn về phía con gái đang cười khúc khích trong lòng mẹ, rồi khẽ nắm lấy tay vợ.

“Đôi khi, một cục tiền giấu kín lại phơi bày những điều sâu kín nhất trong một mối quan hệ. Không phải là sự phản bội – mà là lời kêu cứu âm thầm. Và chỉ khi ta chịu lắng nghe bằng trái tim, ta mới thấy rằng: yêu thương thực sự, là cùng nhau đi qua cả những điều khó nói nhất.”

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc…

Lấy chồng ba năm, đêm nào chồng cũng rón rén sang phòng mẹ ngủ. Ban đầu, Linh nghĩ đơn giản là chồng mình thương mẹ – người phụ nữ goá bụa đã sống cô đơn từ lúc chồng mất sớm. Nhưng sau ba năm, sự kiên nhẫn của cô cũng mòn dần. Cho đến một đêm mưa, vì một linh cảm kỳ lạ, Linh rón rén mở cửa bước theo sau chồng. Cánh cửa khẽ mở ra… và Linh chết lặng.

Linh và Nam cưới nhau vào một chiều xuân dịu nhẹ, khi hai bên gia đình đều hân hoan chứng kiến một cặp đôi “trai tài gái sắc” về chung một nhà. Nam là con trai duy nhất trong gia đình, còn Linh – một cô gái Hà Tĩnh nhẹ nhàng, giỏi việc nhà và được lòng mẹ chồng ngay từ ngày đầu ra mắt. Tuy nhiên, sau đám cưới chưa đầy một tháng, Linh bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ: cứ mỗi đêm, sau khi vợ chồng trò chuyện hoặc nằm bên nhau một lúc, Nam lại viện cớ “khó ngủ” rồi lặng lẽ sang phòng mẹ ru ngủ.

Lúc đầu, Linh cảm thấy chuyện đó khá dễ hiểu. Mẹ chồng cô – bà Thu – từng mất ngủ triền miên suốt nhiều năm vì ám ảnh từ cái chết của chồng. Bà chỉ ngủ được khi có người thân bên cạnh. Nhưng điều khiến Linh băn khoăn là: tại sao Nam không cho Linh ngủ cùng mẹ, hoặc tìm cách đưa mẹ đi khám, chữa trị? Tại sao đêm nào cũng là Nam – một người đàn ông trưởng thành – vào ngủ cùng mẹ?

Ba tháng, rồi sáu tháng, Linh bắt đầu cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình. Cô đã từng nghĩ đến việc mở lời nhẹ nhàng với chồng, nhưng mỗi khi đề cập đến chuyện này, Nam chỉ cười xòa, gạt đi:
– “Anh thương mẹ già, bà ở mình bao nhiêu năm, giờ có con trai bên cạnh thì mẹ mới yên giấc được. Em chịu khó một thời gian nhé.”

Một thời gian… là bao lâu? Linh tự hỏi, khi thời gian trôi đến năm thứ ba. Họ vẫn chưa có con – phần vì Linh không muốn sinh ra một đứa trẻ trong một gia đình thiếu cảm xúc vợ chồng, phần vì cô bắt đầu nghi ngờ. Có đêm, cô tỉnh dậy lúc 2 giờ sáng, đi ra hành lang và nghe thấy tiếng thầm thì từ căn phòng đóng kín. Không rõ là lời ru, hay là tiếng ai đó đang cố kìm nén điều gì đó khó nói.

Cô bắt đầu để ý hơn. Có lần cô gõ cửa để gọi mẹ chồng xuống ăn sáng, thì thấy cánh cửa phòng khóa trái từ bên trong – một thói quen mà theo cô, với một người già sống với con trai duy nhất thì khá bất thường. Nhưng Nam luôn cười nhẹ và nói:
– “Mẹ ngủ hay giật mình, khóa cửa cho yên tâm thôi mà.”

Càng ngày, Linh càng rơi vào trạng thái hoài nghi. Cho đến đêm hôm đó – một đêm mưa rả rích giữa tháng bảy, trời oi nồng và đầy u uất. Nam lại nói “Anh sang mẹ tí rồi quay lại sau” – câu nói quen thuộc như một bản nhạc nền tẻ nhạt mà Linh đã thuộc lòng. Nhưng đêm nay, cô không ngủ. Cô đợi. Và sau gần một tiếng, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, chân trần lướt trên sàn gỗ lạnh, đến gần cánh cửa kia – nơi phát ra ánh đèn vàng le lói bên trong.

Tim đập mạnh, tay run rẩy, Linh ghé mắt qua khe cửa khép hờ.

Cảnh tượng bên trong khiến cô chết lặng.

Không có điều gì xác nhận những ý nghĩ đen tối nhất trong đầu cô. Nhưng cũng không có điều gì giúp cô yên lòng. Nam đang ngồi bên mẹ, nhưng không phải nằm ngủ như cô tưởng. Anh đang nắm tay mẹ, mắt đỏ hoe, còn bà Thu – mẹ chồng cô – thì đang nói những câu lặp đi lặp lại như người bị lạc trong ký ức:
– “Sao con lại bỏ mẹ? Sao con giống ba con thế này… Đừng đi, đừng đi…”

Cô đứng lặng rất lâu, cảm thấy như mình vừa mở cánh cửa bước vào một tầng sâu khác của quá khứ gia đình này – một nơi mà cô chưa từng được chạm tới.

Linh đứng chết trân sau khe cửa. Trái tim cô đập loạn xạ, không vì giận dữ, mà vì một cảm giác lạ lẫm: sợ hãi và xót xa cùng lúc.

Cô bước nhẹ lùi lại, quay về phòng, cả đêm không chợp mắt. Những gì cô thấy không giống những gì cô từng tưởng tượng. Không có sự bất thường nào giữa Nam và mẹ anh – ít nhất là theo cách cô từng nghi ngờ. Nhưng cũng không đơn giản là “chăm sóc mẹ già”. Đó là điều gì đó khác. Sâu hơn. Phức tạp hơn.

Sáng hôm sau, khi Nam trở lại phòng, cô nhìn thẳng vào anh, mắt đỏ ngầu.
– “Em muốn biết sự thật. Tối qua em đã thấy.”

Nam sững người, rồi thở dài. Anh không chối. Không biện minh. Anh chỉ ngồi xuống giường, đôi mắt như đang phải lật lại một trang ký ức mà anh chôn giấu nhiều năm.

– “Mẹ anh… bị sang chấn tâm lý nặng từ sau khi ba mất. Nhưng không phải vì ba mất do tai nạn như mọi người nói. Mà… ông ấy tự tử.”

Linh tròn mắt. Cô chưa bao giờ nghe bất kỳ ai trong gia đình nhắc đến điều này.

Nam tiếp tục, giọng khàn đặc:
– “Ngày đó, ba anh là giám đốc một công ty xây dựng lớn, nhưng dính vào bê bối tham nhũng. Ông không chịu được áp lực nên tự kết liễu. Mẹ anh phát hiện ra đầu tiên. Bà bị sốc đến mức mất khả năng phân biệt hiện tại và quá khứ, lúc tỉnh lúc mê, luôn lẫn lộn anh với ba.”

Linh nín lặng.

Nam nhìn cô:
– “Bà đã từng phải điều trị tâm thần. Bác sĩ nói nếu có người thân bên cạnh, giúp bà gợi lại thực tại đều đặn, thì có thể ổn định hơn. Anh là con trai duy nhất, nên đêm nào cũng phải ở bên, giả làm ba… để mẹ bớt hoảng loạn.”

Câu cuối như một nhát dao rạch toạc tất cả những nghi ngờ, hoang mang, bức xúc mà Linh tích tụ suốt ba năm qua. Cô gục mặt xuống, nước mắt lặng lẽ rơi. Không phải vì bị tổn thương. Mà vì ân hận. Cô đã tưởng tượng những điều tồi tệ, trong khi chồng cô – người đàn ông mà cô từng nghĩ là lạnh lùng, hời hợt – lại đang làm điều cao cả nhất: sống lại vết thương cũ mỗi đêm để giữ mẹ mình tỉnh táo, tỉnh táo một cách mong manh.

Những ngày sau đó, Linh thay đổi. Cô không còn nhìn mẹ chồng như một người già hay cáu gắt, khó chiều. Cô bắt đầu ngồi bên bà lúc sáng sớm, pha cho bà một cốc trà gừng, kể chuyện về chợ búa, cây cối, trẻ con… Những điều đơn giản nhưng đủ để gợi mẹ cô về hiện tại.

Và rồi một ngày, bà Thu – trong một khoảnh khắc hiếm hoi tỉnh táo – nắm tay Linh và hỏi:
– “Con là vợ thằng Nam à?”

Linh khựng lại. Cô gật đầu.

– “Vậy con… con tha lỗi cho mẹ nhé. Mẹ làm khổ tụi con…”

Chỉ câu nói ấy, Linh bật khóc. Lần đầu tiên sau ba năm, cô cảm nhận được sự kết nối thực sự giữa mình và mẹ chồng.

Tối hôm đó, cô đề nghị Nam để cô thay anh ngủ bên mẹ. Nam ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đồng ý.

Đêm đó, bà Thu tỉnh giấc lúc 2 giờ, hoảng loạn như mọi khi. Nhưng lần này, Linh ôm bà từ phía sau, thì thầm:
– “Con đây mẹ. Là Linh. Con dâu của mẹ. Mẹ yên tâm, không ai bỏ mẹ hết.”

Bà Thu run rẩy. Một giây… rồi hai giây… rồi bà thở đều lại. Nhẹ nhàng. Bình yên.

Một năm sau, bà Thu bắt đầu đi lại được một mình. Những cơn hoảng loạn không còn thường xuyên. Bà vẫn nhầm lẫn đôi chút, nhưng đã biết gọi tên Linh, nhớ được những chuyện gần đây. Linh và Nam cũng đón đứa con đầu lòng – một bé gái kháu khỉnh. Họ đặt tên con là An. Linh bảo: “Vì mẹ đã phải sống quá lâu trong bất an. Giờ thì phải khác.”

Trong một bức thư viết tay, Linh từng gửi cho Nam sau tất cả, cô viết:

“Em đã từng ghét căn phòng ấy – nơi anh đi về mỗi đêm không có em. Nhưng bây giờ em biết, đó là căn phòng của tình thương, của hy sinh, của nỗi đau không ai dám nói ra. Cảm ơn anh… vì đã dạy em rằng, hạnh phúc đôi khi bắt đầu từ nơi tưởng là tan vỡ nhất.”


Câu chuyện không phải để kể về một người vợ đáng thương hay một người chồng tận tụy. Nó kể về điều mà ai trong chúng ta cũng từng chạm đến: sự nghi ngờ, sự xa cách, và cuối cùng – là sự thấu hiểu. Bởi đôi khi, thứ cần được cứu rỗi nhất… không phải là người khác, mà là chính trái tim mình.

Ơn giời, từ nay toàn dân sẽ được khám sức khỏe định kỳ miễn phí

Từ năm 2026, người dân sẽ được khám sức khỏe định kỳ miễn phí ít nhất một lần mỗi năm, theo dự thảo Nghị quyết của Bộ Chính trị đang được xây dựng.

Tại cuộc họp với Phó thủ tướng Lê Thành Long chiều 8/7, Thứ trưởng Y tế Nguyễn Thị Liên Hương cho biết dự thảo Nghị quyết của Bộ Chính trị về đột phá trong công tác chăm sóc sức khỏe nhân dân nêu rõ chính sách khám sức khỏe định kỳ hoặc sàng lọc theo yêu cầu chuyên môn miễn phí cho toàn dân từ năm sau.

Dự thảo đặt mục tiêu giai đoạn 2025-2030 mỗi năm tăng cường ít nhất 1.000 bác sĩ về làm việc có thời hạn tại y tế cơ sở; giảm tỷ lệ chi trực tiếp từ tiền túi của người dân cho y tế xuống còn 30%. Mỗi người dân sẽ được lập sổ sức khỏe điện tử để quản lý suốt vòng đời.

Tầm nhìn đến năm 2045, Việt Nam hướng tới các chỉ số sức khỏe và độ bao phủ dịch vụ y tế thiết yếu tương đương các nước phát triển. Tuổi thọ trung bình dự kiến đạt hơn 80, số năm sống khỏe tăng lên. Chiều cao trung bình của thanh niên tiệm cận mức trung bình các nước phát triển.

Tuy nhiên, theo Bộ trưởng Y tế Đào Hồng Lan, hệ thống y tế đang đối mặt nhiều thách thức như gánh nặng kép bệnh tật, gia tăng bệnh không lây nhiễm, dân số già hóa. Những “nút thắt” về thể chế, tài chính, nhân lực, năng lực y tế cơ sở, tự chủ cung ứng thuốc và thiết bị y tế vẫn là rào cản lớn cần tháo gỡ. Nghị quyết lần này được kỳ vọng sẽ tập trung vào các điểm nghẽn để tạo đột phá, khắc phục tình trạng “chính sách tốt nhưng triển khai yếu”.

Bộ trưởng Y tế Đào Hồng Lan. Ảnh: Đức Tuân

Bộ trưởng Y tế Đào Hồng Lan. Ảnh: Đức Tuân

Góp ý dự thảo, GS Nguyễn Anh Trí đề xuất đầu tư các trung tâm y tế chuyên sâu và đào tạo bác sĩ nội trú theo hướng tinh hoa, chất lượng đặc biệt cao. Ông cũng cho rằng cần tạo điều kiện để y tế tư nhân tham gia cung cấp dịch vụ công.

GS Nguyễn Văn Đệ, Chủ tịch Hiệp hội Bệnh viện tư nhân Việt Nam, kiến nghị chính sách ưu đãi về đất đai và thuế để khuyến khích doanh nghiệp đầu tư vào y tế vùng sâu. “Nếu có chính sách tốt, chúng tôi sẵn sàng xây thêm hai bệnh viện ở miền núi”, ông nói.

Phó chủ tịch tỉnh Phú Thọ Nguyễn Huy Ngọc nêu hai bất cập chính là thiếu nhân lực và hạ tầng, trang thiết bị hạn chế. Ông cho rằng nghề y cần chính sách đãi ngộ đặc biệt, thay vì tiền lương cơ bản như các ngành khác.

Phó thủ tướng Lê Thành Long nhấn mạnh dự thảo cần đưa ra giải pháp cụ thể, gắn với điều kiện triển khai khả thi, không dừng lại ở tầm nhìn chung chung. Ông đề nghị xây dựng tiêu chí sức khỏe trong hoạch định chính sách, làm rõ đột phá về đầu tư, cơ sở vật chất, chế độ lương và đãi ngộ, kèm số liệu cụ thể.

Phó thủ tướng Lê Thành Long. Ảnh: Đức Tuân

Phó thủ tướng Lê Thành Long. Ảnh: Đức Tuân

Tại họp báo Chính phủ ngày 6/5, Thứ trưởng Y tế Trần Văn Thuấn cho biết với 100 triệu dân và chi phí trung bình 250.000 đồng/lần khám, ngân sách cần thiết để bảo đảm mỗi người được khám ít nhất một lần mỗi năm là khoảng 25.000 tỷ đồng.

Khám sức khỏe định kỳ giúp người dân tiếp cận sớm dịch vụ y tế, chủ động phòng ngừa, phát hiện và điều trị bệnh, từ đó nâng cao hiệu quả điều trị và giảm gánh nặng tài chính.

Trước đó ngày 8/4, tại buổi gặp mặt cán bộ công an chi viện chiến trường miền Nam thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, Tổng Bí thư Tô Lâm khẳng định sẽ chú trọng phát triển y tế, tăng cường chăm sóc sức khỏe nhân dân, hướng tới miễn viện phí cho toàn dân. Mục tiêu cuối cùng là bảo đảm mọi người dân có cuộc sống ấm no, hạnh phúc.