Home Blog Page 2

Bộ CA làm rõ đ;ộ;ng c;ơ phát tán hình ảnh t;ố Công ty C.P bán thịt heo b/ệ/nh, giờ SỰ THẬT mới sáng tỏ

Đại diện Cục C05 cho biết đang tiếp tục phối hợp với công an các địa phương làm rõ động cơ, mục đích việc phát tán hình ảnh tố Công ty C.P. bán heo bệnh.

Bộ Công an làm rõ động cơ phát tán hình ảnh tố C.P. Việt Nam bán heo bệnh - Ảnh 1.

Hình ảnh heo bị bệnh do ông Ngân đăng lên mạng – Ảnh chụp màn hình

Chiều tối 7-7, tại họp báo 6 tháng đầu năm 2025, Bộ Công an, lãnh đạo Cục Cảnh sát phòng, chống tội phạm về môi trường (C05) thông tin về quá trình điều tra, xác minh thông tin lan truyền trên mạng xã hội tố Công ty cổ phần chăn nuôi C.P. Việt Nam bán thịt heo bệnh.

Theo lãnh đạo C05, ngày 30-5, sau khi có thông tin tố cáo trên mạng xã hội về hành vi sử dụng heo bệnh, gà bệnh bán ra thị trường, C05 kịp thời chỉ đạo, phối hợp Công an tỉnh Hậu Giang (cũ), Công an tỉnh Sóc Trăng (cũ) kiểm tra.

Căn cứ vào báo cáo của Công an tỉnh Hậu Giang, Sóc Trăng, đến nay đã có đủ căn cứ xác định nội dung vụ việc. Căn cứ vào kết quả xác minh, giải quyết tố giác tội phạm của ông Liễu Quý Ngân; căn cứ khoản 2, Điều 157 Bộ luật Tố tụng hình sự, cơ quan điều tra Công an tỉnh Sóc Trăng quyết định không khởi tố vụ án.

Bộ Công an làm rõ động cơ phát tán hình ảnh tố C.P. Việt Nam bán heo bệnh - Ảnh 2.

Bộ Công an làm rõ động cơ phát tán hình ảnh tố C.P. Việt Nam bán heo bệnh - Ảnh 3.

Người ‘tố’ Công ty C.P. bán thịt heo bệnh tiếp tục cung cấp hình ảnh cho cơ quan chức năng

 06/06/2025 18:06

“C05 tiếp tục theo dõi, phối hợp chặt chẽ với công an các địa phương để làm rõ động cơ, mục đích của việc phát tán hình ảnh trên mạng xã hội. Nếu phát hiện vi phạm sẽ xử lý nghiêm theo quy định”, lãnh đạo C05 nói.

Trước đó, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Sóc Trăng nhận được tố giác về tội phạm với nội dung: Ngày 30-5, trên mạng xã hội của tài khoản “Jonny Lieu” có đăng tải thông tin về đơn tố cáo hành vi vi phạm pháp luật về an toàn thực phẩm.

Nội dung tố cáo C.P. Việt Nam sử dụng thịt heo bệnh, gà bệnh bốc mùi hôi thối đưa về Freshop Mỹ Xuyên – Sóc Trăng để bán ra thị trường và kèm theo nhiều hình ảnh con heo có dấu hiệu bệnh.

Hồi đầu tháng 6, lãnh đạo Cục Chăn nuôi và Thú y đã có báo cáo bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Môi trường kết quả kiểm tra thông tin lan truyền trên mạng xã hội về đơn tố cáo đối với C.P. Việt Nam.

Sau đó, Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp và Môi trường Phùng Đức Tiến đã ký công văn gửi Bộ Công an về việc điều tra và xử lý thông tin lan truyền trên mạng xã hội về việc tố cáo Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam bán thịt heo bệnh.

Đến hồi đầu tháng 7, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Sóc Trăng đã ra quyết định không khởi tố vụ án hình sự với tố giác về tội phạm của ông Liễu Quý Ngân có địa chỉ thường trú ở Sóc Trăng.

Lý do theo cơ quan điều tra, do hành vi không có dấu hiệu tội phạm “vi phạm quy định về an toàn thực phẩm” quy định tại khoản 2 Điều 157 Bộ luật Tố tụng hình sự.

Bất ngờ: Người dân k-iện điện lực đòi bồi thường 90 triệu vì tên người đến thu hộ khác thông báo

Người thu hộ trên thông báo thu tiền điện và thực tế có tên gần như nhau, chỉ khác tên lót nên người đàn ông ở Cà Mau đã đi kiện đòi bồi thường tổn thất tinh thần 90 triệu.

Vừa qua, TAND tỉnh Cà Mau đã xét xử phúc thẩm vụ tranh chấp bồi thường thiệt hại ngoài hợp đồng giữa nguyên đơn ông TL và bị đơn là Tổng Công ty điện lực miền Nam (gọi tắt là Tổng công ty), người liên quan là Công ty điện lực Cà Mau.

công tơ đo điện kiểu điện tử

Theo đơn khởi kiện, ông L trình bày, ông ký hợp đồng mua bán điện lực sinh hoạt với Tổng công ty từ đầu năm 2015. Công ty điện lực Cà Mau được ủy quyền thu tiền điện, nhân viên của một đại lý thu hộ.

Ngày 20-4-2022, trong thông báo thu tiền điện thì nhân viên thu hộ là ông HVK. Nhưng người đến nhà ông thu tiền lại là ông HVK (tên lót cũng bắt đầu bằng chữ V nhưng ở thông báo là Việt, còn người thực tế là Văn – PV).

Ông nghi ngờ nhân viên này không biết có phải do Công ty điện lực Cà Mau cử đến hay không nên ông không đóng tiền điện kỳ 1, tháng 4 năm 2022.

Hôm sau, ông gọi điện cho tổng đài của Tổng công ty để xác minh nhân viên thu hộ tên như trong thông báo có phải là nhân viên thu hộ tiền điện hay không, nhân viên tổng đài cũng không xác định được. Sau đó một tháng ông khởi kiện ra TAND TP Cà Mau yêu cầu Tổng công ty bồi thường thiệt hại.

Quá trình giải quyết, Phó Giám đốc Công ty điện lực Cà Mau cung cấp hai quyết định thể hiện hai tên nêu trên là cùng một người, tên đúng có chữ lót là Văn. Vị này thay mặt Tổng công ty xin lỗi ông và cho rằng chưa kịp điều chỉnh tên đúng của nhân viên thu hộ trên thông báo. Việc không thông báo thay đổi người đến thu tiền điện là có sự nhầm lẫn.

Ông không đồng ý nhận lời xin lỗi vì không có văn bản ủy quyền của Tổng công ty. Sau đó, ông rút đơn khởi kiện để bổ sung yêu cầu bồi thường…

Nay ông khởi kiện, buộc Tổng công ty xin lỗi ông vì việc gây nhầm lẫn trên; bồi thường tổn thất tinh thần cho ông do sức khỏe bị xâm hại với số tiền 90 triệu (50 tháng lương cơ sở) do Tổng công ty thay đổi người thu tiền điện mà không báo trước cho ông dẫn đến việc ông không thanh toán tiền điện kỳ 1 tháng 4-2022 và ông lo lắng sẽ bị cắt điện sử dụng.

Xử sơ thẩm, TAND TP Cà Mau bác toàn bộ yêu cầu của ông L, sau đó ông này kháng cáo toàn bộ.

Tòa phúc thẩm nhận định, trong hợp đồng mua bán điện không quy định Tổng công ty phải có trách nhiệm thông báo thay đổi người thu tiền điện cho ông L. Do đó, ông L cho rằng Tổng công ty tự ý thay đổi người thu hộ tiền điện mà không báo trước cho ông, gây nhầm lẫn là do ông tự ngộ nhận, không phải lỗi của Tổng công ty.

Về việc bồi thường 90 triệu, tòa cho rằng tháng 9-2022, điện lực Cà Mau ban hành thông báo ngừng cung cấp điện tháng 4-5-6-7-8-9 với số tiền hơn 8,3 triệu đối với ông L. Cuối tháng 9-2022, ông HVK tiếp tục đến đưa thông báo ngừng cung cấp điện, cùng ngày ông L đến Điện lực TP Cà Mau nộp số tiền hơn 8,3 triệu. Như vậy, ông L đã thực hiện xong nghĩa vụ của bên mua điện, nộp tiền điện đầy đủ nên không phát sinh thiệt hại.

Như đã phân tích, việc thay đổi người thu hộ tiền điện không phải lỗi của Tổng công ty, không có hành vi trái pháp luật và không gây thiệt hại cho ông L về sức khỏe, tổn thất tinh thần. Vì vậy tòa sơ thẩm bác yêu cầu của ông L là có căn cứ. Ông L kháng cáo nhưng không cung cấp chứng cứ gì mới nên không được chấp nhận.

Giúp việc bị đuổi khỏi nhà chỉ vì nghi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại cứu chủ nhà….

“Chiếc đồng hồ Rolex biến mất vào một buổi sáng thứ Hai, khi nhà chỉ có một người giúp việc lớn tuổi và cậu con trai đang ngủ. Không ai chứng kiến, không có camera trong phòng. Và cũng chẳng ai ngờ rằng, việc đuổi một người vô tội đã mở ra một chuỗi sự kiện khiến cả gia đình phải cúi đầu xin lỗi…”

Gia đình ông Khánh ở quận 2 sống khá sung túc. Ông là giám đốc công ty bất động sản, còn bà Thủy – vợ ông – ở nhà nội trợ và quản lý tài chính gia đình. Họ có một cậu con trai học cấp 2 tên là Minh. Gia đình thuê bà Tám – một người giúp việc gần 60 tuổi – đã làm cho họ hơn 3 năm.

Bà Tám hiền lành, ít nói, làm việc chăm chỉ và chưa từng để gia đình phàn nàn điều gì. Dù tuổi đã lớn, bà luôn dậy sớm nấu ăn, lau dọn nhà cửa, giặt giũ, chăm sóc Minh những khi bố mẹ đi vắng. Cả khu dân cư ai cũng quý bà, thường gọi là “bà Tám quê nhưng thiệt thà”.

Một sáng thứ Hai, ông Khánh phát hiện chiếc đồng hồ Rolex trị giá gần 300 triệu – quà sinh nhật vợ tặng năm ngoái – biến mất khỏi ngăn kéo phòng làm việc. Ngăn kéo không khóa. Ông nhớ rõ đã tháo đồng hồ ra chiều hôm qua khi về nhà, để ngay tại đó.

Bà Thủy tái mặt, hỏi từng người. Minh không biết gì – nó còn đang vùi đầu vào game. Trong nhà, ngoài bà Tám ra, không ai khác có lý do để vào phòng làm việc lúc sáng. Camera ngoài hành lang không quay vào phòng. Tất cả dồn ánh mắt về bà Tám.

– “Bà có vào phòng tôi sáng nay không?” – ông Khánh hỏi.

– “Dạ có, tôi lau dọn sơ qua như mọi khi rồi ra liền.”

– “Có thấy đồng hồ trên bàn không?”

– “Dạ không chú ơi. Tôi đâu có để ý, cũng không đụng gì.”

Sự im lặng nặng nề bao trùm. Bà Thủy bắt đầu nổi cáu, gọi bà Tám là “kẻ tham lam”, “ăn cháo đá bát”. Bà Tám cố giải thích, giọng run rẩy: “Tôi chưa bao giờ lấy gì của ai. Nhà mình tin tôi ba năm nay, sao lại nghi oan vậy?”

Nhưng sự mất mát của một tài sản giá trị đã khiến lòng tin tan biến. Ông Khánh không gọi công an, nhưng nói thẳng: “Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng bà không còn ở lại được nữa.”

Không khóc, không van xin, bà Tám chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thu dọn đồ đạc trong im lặng. Trước khi bước ra cửa, bà chỉ nói một câu:

– “Tôi không lấy, và một ngày chú sẽ biết điều đó.”

Những tháng ngày sau:

Gia đình thuê người giúp việc mới, trẻ hơn, nhanh nhẹn hơn, nhưng chẳng ai cảm thấy dễ chịu như với bà Tám. Người mới hay lén dùng điện thoại, làm việc không kỹ. Minh thậm chí nhớ bà Tám, dù cậu không dám nói ra – vì bố mẹ luôn tỏ ra “khó chịu” mỗi khi nhắc tới bà.

Hai tháng trôi qua. Chiếc đồng hồ vẫn không tìm ra. Câu chuyện tưởng chừng đã rơi vào quên lãng… cho đến một đêm.

Khi ấy, bà Thủy đang ở nhà cùng con, còn ông Khánh đi công tác ngoài tỉnh. Khoảng gần nửa đêm, Minh đang ngủ thì bị hoảng loạn vì tiếng chó sủa và tiếng kính vỡ ngoài sân. Có kẻ đột nhập!

Bà Thủy vội chạy ra ban công tầng hai, thì thấy một bóng đen trèo qua tường. Bà hét lên, nhưng chân tay run lẩy bẩy, chưa kịp gọi công an thì cửa chính đã bị mở tung.

May mắn thay, chỉ 30 giây sau, có một bóng người nữa lao vào – là bà Tám.

Bà đang đi ngang khu nhà để gửi bánh cho người quen thì nghe tiếng kính vỡ và chó sủa – bà nhận ra ngay tiếng con chó nhà ông Khánh. Bà chạy lại, thấy có kẻ đang trèo qua ban công – liền hô hoán và gọi bảo vệ.

Tên trộm giật mình, bị bà Tám cùng bảo vệ dân phố đuổi theo và bắt được ngay đầu hẻm. Hắn khai nhận định đột nhập để trộm tài sản, vì biết rõ nhà có của cải, và đêm đó chỉ có hai mẹ con ở nhà.

Khi công an đến, bà Tám mới rụt rè đứng ở ngoài. Bà Thủy sững sờ, nước mắt rơi. Bà không tin vào mắt mình – người mà bà từng đuổi không chút cảm tình lại là người đã cứu mẹ con bà khỏi một vụ trộm có thể rất nguy hiểm.

Ngày hôm sau, ông Khánh về nhà. Khi nghe kể lại, ông lặng người. Ông đến gặp bà Tám, cúi đầu xin lỗi:

– “Tôi đã sai… Rất sai…”

Bà Tám chỉ cười hiền:
– “Không ai muốn bị nghi oan. Nhưng tôi biết, cái gì thật thì trước sau gì cũng sáng tỏ.”

Sau khi tìm lại được chiếc đồng hồ Rolex trong ngăn tủ tài liệu, ông Khánh ngồi lặng đi suốt cả buổi tối. Ông cầm chiếc đồng hồ lên, ngắm nghía như vật chứng sống cho một sai lầm lớn mà ông đã gây ra. Không phải là mất mát tài sản, mà là mất mát lòng tin – vào một con người từng trung thành, tận tụy và vô cùng tử tế.

Ông nhớ lại ánh mắt của bà Tám khi bước ra khỏi cánh cửa căn nhà hôm đó – không oán trách, không tức giận – chỉ có một sự buồn bã trầm mặc của người đã bị tổn thương quá sâu sắc.

Sáng hôm sau, ông và bà Thủy cùng Minh đến nhà trọ nhỏ nơi bà Tám đang ở. Căn nhà cấp 4 cũ kỹ nằm trong một hẻm nhỏ ở quận Bình Thạnh. Bà Tám đang nấu cơm thì nghe tiếng gọi ngoài cửa.

– “Bà Tám… là con Minh đây…”

Bà Tám bước ra. Vẫn nụ cười hiền, vẫn đôi mắt nhăn nheo vì tuổi tác. Nhưng có gì đó đã khác – ánh mắt bà không còn tin tưởng như trước nữa.

Ông Khánh tiến lên, cúi đầu:
– “Bà Tám… tôi thay mặt cả nhà xin lỗi bà. Chúng tôi đã nghi oan bà… Đồng hồ tôi tìm được rồi. Bà không sai. Chúng tôi sai – rất sai.”

Bà Tám không nói gì trong một lúc. Cuối cùng, bà mời cả nhà vào uống nước. Không trách móc, không chì chiết. Bà chỉ kể chuyện mấy tháng qua, đi phụ bán cơm cho người quen, tối về tự chăm sóc mình, đôi khi cũng nhớ cháu Minh lắm nhưng không dám tới gần.

Minh bật khóc. Cậu ôm chầm lấy bà Tám, nước mắt lăn dài:

– “Con xin lỗi bà… Con nhớ bà lắm… Hồi đó con cũng nghi ngờ bà… Con ngu quá!”

Bà Tám chỉ vỗ nhẹ lưng Minh, dịu dàng như mọi khi:
– “Không sao đâu con. Lúc đó ai cũng lo sợ, ai cũng có lý do để nghi ngờ. Nhưng giờ con đến xin lỗi, vậy là bà vui rồi.”

Một sự trở về… không dễ dàng

Ông Khánh muốn mời bà Tám quay lại làm giúp việc như trước. Nhưng bà từ chối. Bà nói không phải vì giận, mà vì lòng bà có vết xước. Ở tuổi này, điều bà cần không chỉ là công việc – mà là sự trân trọng.

– “Tôi sống đủ rồi. Không thiếu ăn, thiếu mặc. Chỉ thiếu một chỗ người ta tin mình.”

Gia đình trở về trong im lặng. Bữa cơm tối hôm đó, không ai nói gì nhiều, nhưng ai cũng biết, gia đình ấy đã mất đi một điều gì quý giá không dễ gì lấy lại được.

Một tuần sau, bà Tám nhận được một lá thư tay – viết bằng nét chữ còn nguệch ngoạc – của Minh. Cậu xin bà tha thứ lần nữa, kể rằng người giúp việc mới đã nghỉ, nhà lại lạnh lẽo. Cậu không ăn được cơm người khác nấu. Không ai nhớ sở thích nhỏ của cậu như bà.

Lá thư kết bằng dòng chữ:

“Nếu bà không thể về làm lại, thì ít nhất… xin bà cho con được gặp bà mỗi tuần. Dù chỉ để ăn một bữa cơm.”

Lá thư khiến bà Tám lặng người. Bà gói vài món ăn đơn giản, hôm sau ghé nhà Minh, chỉ để “đưa cho con một ít canh chua cá lóc”. Rồi dần dần, bà trở lại – không phải với tư cách người giúp việc – mà là một người thân của gia đình.

Chữa lành và thay đổi

Từ ngày bà Tám quay lại, không khí trong nhà ấm áp hơn hẳn. Không ai còn gọi bà là “giúp việc” nữa. Bà Thủy dạy Minh gọi bà là “bà Tám” như người trong nhà, chứ không phải là “dì” như trước.

Ông Khánh, người từng lạnh lùng và khô khan, giờ hay pha trà mời bà Tám, kể chuyện công ty, hỏi thăm sức khỏe. Bà Tám nói đùa:

– “Hồi xưa chú chỉ biết hỏi tôi lau nhà chưa xong thôi hà!”

Cả nhà bật cười. Sự giận hờn ngày nào như chưa từng tồn tại – nhưng ký ức thì còn đó, như một bài học sâu sắc.

Ông Khánh bắt đầu tham gia các hoạt động thiện nguyện – một việc mà trước đây ông từng cho là “rảnh rỗi vô ích”. Ông và bà Thủy tổ chức những buổi nấu ăn cho người vô gia cư, và chính bà Tám là người khởi xướng điều đó.

Cuối cùng, một ngày nọ…

Gia đình có dịp tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 60 cho bà Tám. Họ mời những người hàng xóm cũ, đồng nghiệp của ông Khánh, bạn bè của Minh. Trong buổi tiệc nhỏ nhưng đầm ấm ấy, bà Tám nói một câu khiến ai nấy lặng đi:

– “Có lần tôi nghĩ mình chẳng còn giá trị gì khi bị nghi oan. Nhưng hóa ra… chính vết thương đó lại làm người khác thay đổi – và cũng làm tôi thấy mình vẫn còn có ích.”

Chiếc đồng hồ Rolex, thứ từng là trung tâm của một trận nghi kỵ, giờ nằm lặng lẽ trong hộp kính. Không ai còn nhắc tới nó nữa – vì cả nhà biết: giá trị lớn nhất không nằm ở vật chất, mà ở những con người bên cạnh ta, những mối quan hệ mà nếu mất đi rồi thì tiền cũng không mua lại được.

Mẹ chồng rủ bạn đi ăn rồi gọi con dâu tới thanh toán – ai ngờ con dâu cao tay khiến bà ngã ngửa…

“Con tới nhà hàng đi, mẹ đang ăn với bạn, con tới thanh toán giúp mẹ nhé.”
Nghe mẹ chồng nói thế qua điện thoại, Hương đứng sững giữa hành lang văn phòng. Cô đang ngập đầu trong việc, deadline dí sát lưng. Nhưng điều khiến cô nghẹn lại không phải là việc bị điều đi bất thình lình, mà là cách bà nói như một mệnh lệnh, không một lời cảm ơn hay đề nghị. Cứ như việc con dâu đi trả tiền cho bữa tiệc bạn bè của mẹ chồng là điều hiển nhiên.

Hương – 29 tuổi, làm nhân sự tại một công ty dược phẩm – chưa từng có mâu thuẫn gay gắt gì với mẹ chồng suốt gần hai năm sống chung. Nhưng mối quan hệ ấy chưa từng thật sự hòa thuận. Mẹ chồng cô – bà Thanh – là mẫu người “truyền thống giả tạo”, ngoài mặt dịu dàng, hay khen con dâu với hàng xóm, nhưng trong nhà thì hay nói xéo, kiểm soát từng chút, thậm chí bới móc cả việc nhỏ nhặt như quần áo Hương giặt chưa thơm hay món ăn cô nấu không giống “mùi vị miền Trung” của bà.

Dạo gần đây, bà Thanh hay tụ tập với nhóm bạn trong hội hưu trí. Các bà rủ nhau đi ăn nhà hàng, thỉnh thoảng còn đăng hình “ăn sang” để khoe với bạn bè cũ. Bà thường nói với Hương và chồng rằng:

“Bọn trẻ tụi bây đi ăn hoài, mẹ đi có mấy lần mà còn phải ngó chừng chi phí. Giờ mẹ cũng có bạn, cũng cần tận hưởng tuổi già chứ.”

Thế nhưng, vấn đề là tiền chi tiêu đó bà không hề bỏ ra – mà khéo léo “đẩy” sang con cái. Đầu tiên là chồng Hương, nhưng anh bận rộn và thẳng thắn: “Mẹ thích đi thì mẹ chủ động nhé, tụi con đâu có rảnh chạy theo thanh toán mỗi tuần.” Thế là bà chuyển hướng sang Hương – người ít cãi lời, lại hay cả nể.

Buổi trưa hôm ấy, đúng vào lúc Hương đang chuẩn bị thuyết trình cho một buổi họp quan trọng, điện thoại reo. Mẹ chồng không vòng vo:

“Con tới nhà hàng T., bàn số 5 nhé. Mẹ đang ăn với cô Nga, cô Hoa, cô Liên, con chắc biết đó. Tụi mẹ xong sớm, con tới thanh toán giúp mẹ luôn nha.”

Không một lời hỏi han, không ngỏ ý nhờ. Chỉ là thông báo.

Hương khựng lại. Cô chưa kịp phản ứng, mẹ chồng đã cúp máy. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, sự mệt mỏi của bao nhiêu ngày bị “dắt mũi” dồn lên ngực.

Trong đầu Hương lúc đó không chỉ là giận, mà là tỉnh táo. Cô đã nhún nhường đủ rồi. Giờ là lúc để “trả bài”.

Cuộc gặp gỡ không như mong đợi

Một tiếng sau, khi buổi họp kết thúc, Hương bước vào nhà hàng T. – một nhà hàng kiểu Âu nằm trong khu đô thị sang trọng. Cô ăn mặc chỉn chu, áo sơ mi trắng và chân váy dài, không vội vã như mọi khi, mà bước đi đầy tự tin.

Ở bàn số 5, bà Thanh đang cười đon đả, tay cầm ly vang đỏ, miệng không ngừng kể chuyện. Ba người bạn – trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc sang chảnh – cũng đang vui vẻ. Đĩa thức ăn gần như trống không, vài chai rượu vang đặt trên bàn.

Bà Thanh thấy Hương bước vào, gương mặt hơi sượng một chút – rồi lập tức lấy lại phong độ:

“Ồ, con tới rồi à! Mẹ gọi vậy có gấp không? Thông cảm nghen, cô Hoa hôm nay mừng sinh nhật, tụi mẹ ăn uống một bữa linh đình.”

Một cô bạn lên tiếng:

“May có con dâu tâm lý quá, chứ tụi này còn đùa nhau ‘ai trả đây?’, ai ngờ có người tới lo rồi!”

Tiếng cười khanh khách vang lên, nhưng Hương chỉ cười nhẹ.

“Dạ, con tới không phải để thanh toán đâu mẹ ạ. Con tới để đưa cho mẹ cái này.”

Hương lấy từ túi xách ra một phong bì nhỏ, bên trong là một thẻ tín dụng phụ mang tên mẹ chồng – thứ mà cô đã đăng ký từ tuần trước mà không nói cho ai. Cô đặt lên bàn, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:

“Thẻ này liên kết trực tiếp với tài khoản phụ con nạp tiền sẵn cho mẹ dùng mỗi tháng 3 triệu. Mẹ muốn ăn uống cùng bạn bè cứ dùng thoải mái. Nhưng hôm nay thì… con xin phép về công ty. Con không tiện ở lại.”

Không khí như đóng băng vài giây. Bà Thanh mở lớn mắt, nhưng chưa kịp nói gì thì cô bạn bên cạnh đã nói nhanh:

“Ui, thế thì tiện quá còn gì! Thẻ xịn nữa chứ! Có con dâu tâm lý ghê chưa!”

Bà Thanh cười méo mó. Hương cúi chào lịch sự rồi quay lưng đi, để lại sau lưng ánh mắt nửa giận nửa bất ngờ của mẹ chồng.

Sau buổi trưa hôm đó, không ai nói thêm gì. Hương về nhà như bình thường, nấu cơm, dọn dẹp, không nhắc lại chuyện nhà hàng. Nhưng cô biết bà Thanh đang “nóng máu”. Mấy hôm sau, bà liên tục chọc ghẹo:

“Con dâu giờ hiện đại ghê. Quản lý cả ví tiền của mẹ chồng nữa cơ đấy.”

Hương chỉ cười:

“Dạ, con chỉ hỗ trợ mẹ chủ động tài chính, không phiền đến con nhiều thôi ạ.”

Tối hôm ấy, khi chỉ còn hai vợ chồng trong phòng, Hương kể cho chồng nghe mọi chuyện. Anh thở dài:

“Anh xin lỗi, lẽ ra phải nói mẹ sớm. Nhưng anh cũng biết tính mẹ… Nói thẳng thì bà giận. May là em xử lý khéo.”

Hương gật đầu. Đây không phải lần đầu cô phải đứng lên bảo vệ giới hạn của mình, nhưng là lần đầu cô làm điều đó trước mặt bạn bè mẹ chồng – những người luôn nghĩ cô là “con dâu ngoan ngoãn, dễ sai bảo.”

Sau lần đó, bà Thanh không còn gọi Hương đến “trả tiền hộ” nữa. Thẻ tín dụng cô đưa vẫn được bà dùng, dù ban đầu tỏ vẻ không vui. Dần dần, bà bắt đầu ý thức hơn việc chi tiêu – vì biết Hương sẽ không im lặng như trước.

Một lần tình cờ, Hương nghe bà gọi điện cho cô bạn:

“Thôi, nay mình ăn nhẹ thôi, con dâu mình nó nạp tiền có hạn… Nó mà biết mình ăn rượu vang nữa chắc nó cắt luôn thẻ!”

Cô mỉm cười trong bếp. Không phải vì thắng, mà vì cuối cùng cô đã dạy mẹ chồng hiểu một điều: con dâu không phải là người trả nợ vô điều kiện cho những cuộc chơi vô lý.

Hương không cần to tiếng, không cần giận dữ, nhưng đã dạy một bài học nhẹ nhàng mà sâu sắc. Mẹ chồng cô, dù có tự ái, vẫn phải công nhận: con dâu này không dễ bị dắt mũi như trước. Và cũng từ đó, giới hạn được thiết lập – vững chãi và rõ ràng.

Từ ngày 1/7, giáo viên có danh hiệu này sẽ nhận thưởng hơn 29 triệu đồng – gấp 12,5 lần lương cơ sở

Từ ngày 1/7, giáo viên có danh hiệu này sẽ nhận thưởng hơn 29 triệu đồng – gấp 12,5 lần lương cơ sở

Theo Đời sống & pháp luật, từ ngày 1/7/2025, giáo viên được phong tặng danh hiệu “Nhà giáo ưu tú” sẽ nhận khoản tiền thưởng tương đương 9 lần mức lương cơ sở, theo quy định tại Nghị định 152/2025/NĐ-CP. Đối với danh hiệu “Nhà giáo nhân dân”, mức thưởng quy định là 12,5 lần lương cơ sở.

Theo Nghị định 73/2024/NĐ-CP thì mức lương cơ sở hiện nay là 2.340.000 đồng/tháng. Như vậy, mức thưởng mà giáo viên nhận được cho vị trí “Nhà giáo ưu tú” và “Nhà giáo nhân dân” lần lượt là 21.060.000 đồng và 29.250.000 đồng

Theo Nghị định 73/2024/NĐ-CP thì mức lương cơ sở hiện nay là 2.340.000 đồng/tháng.

Chế độ phụ cấp thâm niên với nhà giáo

Theo Báo Lao Động, kết luận 83-KL/TW năm 2024, Bộ Chính trị đã giao Ban Kinh tế Trung ương chủ trì, phối hợp với các bộ, ngành đánh giá hiệu quả thực hiện Nghị quyết 27-NQ/TW năm 2018 và đề xuất việc thực hiện 5 bảng lương và 9 chế độ phụ cấp mới trong khu vực công. Việc áp dụng hệ thống bảng lương mới sẽ được xem xét triển khai sau năm 2026.

Nghị quyết 27-NQ/TW nêu rõ khi thực hiện chế độ tiền lương mới, sẽ tiến hành sắp xếp lại các chế độ phụ cấp hiện hành, trong đó bãi bỏ phụ cấp thâm niên nghề (trừ quân đội, công an, cơ yếu). Tuy nhiên, theo quy định chuyển tiếp tại khoản 2 Điều 42 của Luật Nhà giáo 2025 (có hiệu lực từ ngày 1/1/2026), nhà giáo vẫn tiếp tục được hưởng phụ cấp thâm niên đến khi cải cách chính sách tiền lương được triển khai đầy đủ.

Chế độ phụ cấp thâm niên nhà giáo được thực hiện theo quy định tại Nghị định số 77/2021/NĐ-CP ngày 1/8/2021 của Chính phủ.

Theo Báo Điện tử Chính phủ, nhà giáo tham gia giảng dạy, giáo dục có đóng BHXH bắt buộc đủ 5 năm (60 tháng) được tính hưởng phụ cấp thâm niên bằng 5% mức lương hiện hưởng cộng phụ cấp chức vụ lãnh đạo và phụ cấp thâm niên vượt khung (nếu có).

Đã có kết quả kiểm nghiệm bún tươi mua tại chợ bị chuyển từ màu trắng sang đỏ, từ nay nhịn luôn món bú-n luôn nhé, quá kinhkhung

 Sau phản ánh bún mua tại chợ Hòa Châu có dấu hiệu đổi màu sang đỏ, UBND phường Hoà Xuân – Đà Nẵng đã lấy mẫu để kiểm tra

Tối 7-7, đại diện UBND phường Hòa Xuân (TP Đà Nẵng) cho biết đã thành lập đoàn kiểm tra liên ngành để xác minh vụ việc người dân phản ánh bún đổi màu đỏ bất thường.

Cụ thể, sáng cùng ngày, ngay sau khi tiếp nhận phản ánh, UBND phường Hòa Xuân đã khẩn trương thành lập đoàn kiểm tra gồm công an, bộ phận y tế, cán bộ thôn và các đơn vị liên quan đến nhà bà L. (người phản ánh) để xác minh sự việc. Tại hiện trường, đoàn ghi nhận phần bún còn lại có hiện tượng đổi màu như phản ánh.

Đà Nẵng kiểm tra vụ bún đổi màu đỏ bất thường tại chợ hòa châu - Ảnh 1.

Sợi bún chuyển màu đã được cơ quan chức năng phường Hoà Xuân lấy mẫu, mang đi kiểm tra

Qua xác minh ban đầu, bà L. mua bún từ một người bán lẻ tại khu vực phía trước chợ Hòa Châu cũ. Người bán này nhập hàng từ một cơ sở sản xuất bún trên địa bàn phường Hòa Xuân. Theo đại diện phường, cơ sở nói trên sản xuất khoảng 200 – 300 kg bún mỗi ngày, phân phối cho nhiều tiểu thương trong khu vực.

Qua kiểm tra giấy tờ, cơ sở sản xuất có đầy đủ thủ tục pháp lý và đảm bảo điều kiện vệ sinh an toàn thực phẩm.

Đoàn kiểm tra đã lấy mẫu bún tại nhà bà L. và tại cơ sở sản xuất để gửi đến Trung tâm Kiểm nghiệm (số 1 Phan Thanh, TP Đà Nẵng) nhằm kiểm tra các chỉ tiêu an toàn thực phẩm và xác định nguyên nhân gây đổi màu. Mẫu bún được lưu trữ và sẽ được gửi đi kiểm nghiệm trong ngày 8-7.

Bên cạnh đó, chủ cơ sở sản xuất cũng chủ động mang mẫu gạo dùng để làm bún đi kiểm tra, phối hợp với cơ quan chức năng làm rõ nguyên nhân.

Cán bộ phụ trách lĩnh vực văn hóa – xã hội và an toàn thực phẩm của UBND phường Hòa Xuân cho biết qua kiểm tra thực tế, mẫu bún không có mùi lạ, kết cấu bình thường nhưng màu sắc chuyển sang đỏ nhẹ, gây lo ngại cho người tiêu dùng.

“Chúng tôi đang phối hợp chặt chẽ với các đơn vị liên quan để làm rõ vụ việc và sẽ kịp thời thông tin đến người dân” – vị cán bộ cho biết.

Trước đó, như Báo Người Lao Động đã thông tin, bà L. (trú tại phường Hòa Xuân) cho biết đã mua bún tại chợ Hòa Châu vào khoảng 9 giờ ngày 6-7 để dùng cho bữa trưa. Gia đình gồm 5 người, trong đó có một cháu nhỏ 2 tuổi, đã sử dụng phần bún này.

Đến tối cùng ngày, khi mang phần bún còn thừa cho con trai ăn, bà phát hiện sợi bún có dấu hiệu đổi màu, từ trắng sang hơi đỏ. Phần bún được bảo quản trong rổ, không để trong tủ lạnh.

Người Đàn Ông đi trên cao tốc được 30 phút thì mới phát hiện ra Có Cậu Bé Nấp Sau Ghế, vội vàng xuống mở cốp thì bẽ bàng khi trên tay cậu bé đang cầm…

Trên cao tốc Long Thành – Dầu Giây, giữa trưa nắng cháy, một người đàn ông trung niên chợt phanh gấp giữa làn đường khẩn cấp. Mặt ông tái đi như không còn giọt máu khi nghe tiếng động lạ từ sau lưng. Và khi mở cốp xe, ông chết lặng: cậu bé ấy, người mà ông không hề hay biết đã ở đó suốt nửa tiếng đồng hồ, đang cầm trên tay một tấm ảnh cũ nhàu nát…

Nguyễn Văn Tâm – 45 tuổi, là một kỹ sư xây dựng, vừa nhận chuyển công tác từ Biên Hòa về TP.HCM. Ông sống một mình đã gần 10 năm kể từ ngày ly hôn. Cuộc hôn nhân ấy tan vỡ không phải vì hết yêu, mà vì nghèo đói, mâu thuẫn không lối thoát, và một sai lầm khiến ông luôn day dứt – sự vắng mặt trong những ngày tháng quan trọng nhất của con trai.

Sáng hôm ấy, ông thu xếp đồ đạc, chất hành lý vào xe bán tải cũ. Chuyến đi này đánh dấu một khởi đầu mới – một vị trí tốt hơn, thu nhập cao hơn. Ông quyết định sẽ cố gắng làm lại cuộc đời, dù đã quá muộn để bù đắp.

Chiếc xe rời khỏi khu dân cư ở Biên Hòa lúc 10 giờ sáng. Cao tốc khá thông thoáng. Tâm bật một bản nhạc Bolero yêu thích, rít một hơi thuốc rồi thả hồn theo dòng xe. Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ.

Thế nhưng, khoảng 30 phút sau khi vào cao tốc, ông giật mình vì nghe tiếng “soạt… soạt” nhỏ từ phía sau. Ông liếc gương chiếu hậu – chẳng thấy gì bất thường. Rồi một tiếng ho nhẹ vang lên. Ông tái mặt.

“Có ai đó trong xe?” – Tâm thì thầm, tim đập mạnh. Ông lập tức tấp vào làn dừng khẩn cấp, bật đèn hazard và bước xuống, tay run run mở cửa phía sau. Không có ai.

Chợt, ông nghe tiếng động từ cốp xe phía sau. Dù bán tải có thùng kín, nhưng ông chưa từng nghĩ có ai lọt vào được. Tay run lên vì hoảng, ông mở cốp. Và trước mắt ông là một cảnh tượng kỳ lạ – một cậu bé chừng 10 tuổi, gầy gò, mặt lem nhem, ôm balo cũ kỹ, đang nhìn ông bằng ánh mắt sợ hãi xen lẫn quyết đoán.

– Cháu… cháu không ăn cắp gì đâu! – Cậu bé thốt lên, lùi lại trong góc thùng xe.

Tâm sững sờ vài giây. Trái tim ông quặn lên.

– Cháu… là ai? Sao cháu lại ở đây?

Cậu bé không trả lời ngay, chỉ rút trong túi ra một tấm ảnh. Đó là một người đàn ông trẻ, tay bế một đứa bé mới sinh – bức ảnh rõ ràng đã bạc màu, nhưng nét mặt trong ảnh… giống Tâm đến kỳ lạ.

– Mẹ cháu nói… chú là ba cháu.

Một cơn gió nóng phả qua mặt Tâm, mà ông cảm giác như lạnh băng. Đôi chân gần như khuỵu xuống. Ông không dám tin.

– Mẹ cháu tên gì?

– Mẹ tên Trinh… Nguyễn Thị Trinh. Mẹ mất rồi. Trước khi mất, mẹ nói nếu một ngày cháu không ai nuôi, hãy tìm về cha. Mẹ nói chú làm kỹ sư, tên là Tâm, ở Biên Hòa. Cháu hỏi bác tổ trưởng ở khu trọ, bác ấy chỉ cho cháu nhà chú.

Ông nhớ Trinh – người phụ nữ hiền lành, sống cùng ông thời trẻ. Họ từng có thời gian yêu nhau cháy bỏng, nhưng khi ông rơi vào khủng hoảng nợ nần và thất nghiệp, Trinh buộc phải chia tay. Ông không biết cô mang thai, càng không biết mình có một đứa con.

– Sao cháu lại… leo vào xe chú?

– Cháu không dám gặp chú lúc đó. Cháu sợ chú không nhận. Nhưng thấy chú chất đồ vào xe, cháu lẻn vào thùng rồi nấp. Cháu chỉ muốn đi theo chú… nếu chú là ba cháu thật.

Tâm đứng chết lặng. Bao năm qua, ông sống đơn độc, cay đắng vì quá khứ, chưa từng nghĩ sẽ có ngày một cậu bé gọi mình là cha. Càng không thể tin, cuộc đời lại bày ra trước mặt ông một sự thật quá muộn màng.

Ông cúi xuống, quỳ gối trước cậu bé, nhìn sâu vào đôi mắt ngây thơ ấy.

– Tên cháu là gì?

– Mẹ gọi cháu là Bình.

Tâm đưa tay ra, run rẩy.

– Lên xe với ba. Mình nói chuyện từ đầu.

Cậu bé mím môi, rồi chầm chậm nắm lấy bàn tay người đàn ông.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên cao tốc, nhưng tâm trí của Nguyễn Văn Tâm thì dậy sóng hơn bao giờ hết. Người đàn ông 45 tuổi, cả đời tưởng mình cô độc, bỗng chốc có một cậu con trai ngồi bên cạnh – không giấy tờ, không chứng cứ, chỉ có một tấm ảnh và một lời kể.

Bình ngồi sát cửa sổ, tay vẫn ôm chặt chiếc ba lô cũ sờn. Cậu bé không hỏi gì, không đòi gì. Cậu chỉ im lặng nhìn đường, ánh mắt vừa mừng rỡ vừa lo lắng. Tâm thì khác – ông không thể ngừng suy nghĩ. Một phần trong ông khao khát tin cậu bé, phần khác lại gào lên những câu hỏi thực tế.

“Nhỡ không phải con mình thì sao? Nhỡ đây là trò lừa đảo?”

Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ấy – đôi mắt rất giống ông thời còn trẻ – những nghi ngờ ấy lại lùi lại. Lòng ông ngổn ngang.

Về đến Sài Gòn, Tâm đưa Bình về căn hộ thuê tạm ở quận 2. Không rộng rãi gì, chỉ vừa đủ gọn cho một người sống một mình. Giờ thì có thêm hai người.

Ông làm cơm, đơn giản chỉ có trứng chiên và canh rau. Bình ăn rất ít, dù rõ ràng cậu đói. Cậu cứ ngó quanh, vẻ lạ lẫm.

– Cháu có muốn đi học lại không? – Tâm hỏi.

Bình ngẩng đầu, ngập ngừng.

– Cháu nghỉ học từ lúc mẹ bệnh. Giờ… cháu cũng không có giấy khai sinh.

Tâm lặng người. Đúng rồi, một đứa trẻ không giấy tờ, không hộ khẩu, không ai bảo hộ… thì làm sao nhập học? Làm sao sống?

Ngay tối đó, ông gọi điện cho người quen, hỏi về thủ tục xác minh huyết thống. Phải mất ít nhất 10 ngày để làm xét nghiệm ADN. Tâm quyết định: ông sẽ chờ, dù kết quả ra sao, ông cũng sẽ chăm sóc thằng bé trong thời gian đó.

10 ngày sau, kết quả khiến ông ngồi lặng rất lâu trong xe ô tô – không cần đến một chữ, chỉ cần một hàng: Xác nhận quan hệ cha – con ruột.

Ông cười. Cười đến khi mắt đỏ hoe.

Từ đó, cuộc sống của Tâm đảo lộn hoàn toàn.

Mỗi sáng, ông đưa Bình đến lớp bổ túc gần nhà. Trường miễn học phí cho trẻ có hoàn cảnh đặc biệt, miễn là người giám hộ cam kết đi làm giấy tờ sau khi có ADN. Bình học giỏi, chăm ngoan, và ít nói – điều khiến giáo viên ấn tượng nhất.

Tâm thì học làm cha từ đầu: từ việc nấu ăn đủ chất cho trẻ nhỏ, đến chuyện giúp con tập đọc truyện tranh, dạy con đạp xe. Ông học cách lắng nghe – điều mà cả đời ông ít khi làm được, kể cả trong hôn nhân cũ.

Mỗi buổi tối, khi Bình ngủ, ông mở lại tấm ảnh cũ – nơi ông bế đứa bé đỏ hỏn ấy trong tay. Một Trinh trẻ trung, dịu dàng đứng kế bên. Ông bật khóc nhiều lần, nhưng lần nào cũng khẽ thì thầm: “Cảm ơn em… đã giữ lại con cho anh.”

Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều dễ dàng.

Một ngày nọ, chị gái Tâm – bà Nguyệt – từ Biên Hòa lên thăm. Vừa bước vào nhà, bà nhìn Bình từ đầu đến chân rồi hỏi gằn:

– Nó là ai?

Tâm trả lời gọn: “Con của em.”

Bà Nguyệt nheo mắt: “Em có con hồi nào? Với ai?”

– Với Trinh. Chị còn nhớ cô ấy không?

Bà Nguyệt im lặng vài giây, rồi cười gằn:

– Con nhỏ ngày xưa nhà nghèo rớt mồng tơi, sống trọ cạnh nhà mình? Em bỏ nó mà giờ lại lôi con nó về đây nuôi? Có chắc là con em không?

– Em làm xét nghiệm rồi. Là con ruột em.

– Thì sao? Nó không có giấy tờ, không có gì chứng minh Trinh từng kết hôn với em. Nhận nó rồi lỡ sau này người ta tới đòi tiền, thì em định thế nào?

Tâm siết tay.

– Em không cần giấy kết hôn. Em chỉ cần biết nó là con em, và em muốn nó có một cuộc sống tử tế.

Bà Nguyệt thở dài:

– Em khờ quá, Tâm à. Cả đời em đã khổ vì nghĩ nhiều cho người khác. Giờ lại kéo thêm thằng nhỏ này vào nữa… Em định sống ra sao?

Tâm nhìn con trai – thằng bé đang ngồi trong góc phòng vẽ tranh bằng bút chì, rất chăm chú. Ông khẽ nói:

– Em từng nghĩ mình sống vì mình, nhưng cuối cùng vẫn thấy trống rỗng. Giờ, có nó bên cạnh, dù cực hơn, nhưng lòng em bình yên hơn bao giờ hết.

Bà Nguyệt không nói gì nữa. Hôm đó bà ở lại ăn cơm – lần đầu tiên trong nhiều năm, hai anh em cùng ngồi bên nhau mà không cãi vã.

Một năm sau.

Bình có giấy khai sinh mới. Trên đó, phần “cha” ghi rõ: Nguyễn Văn Tâm. Cậu bé cũng đã học xong lớp bổ túc, chuẩn bị vào chương trình chính quy. Tâm làm thêm dự án ngoài giờ để có tiền cho Bình học thêm tiếng Anh, toán và kỹ năng sống.

Ngày đưa Bình đi làm căn cước công dân đầu tiên, cậu bé nhìn ông và hỏi:

– Ba có mệt không?

Tâm xoa đầu con, cười hiền:

– Không mệt đâu. Có con rồi, ba sống thật sự mới là sống.

Bình không nói gì, chỉ nắm chặt tay ông. Trong bàn tay nhỏ ấy là một niềm tin – niềm tin không đến từ máu mủ, mà từ những ngày cùng nhau vượt qua tất cả.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng cho ta cơ hội làm lại. Nhưng đôi khi, trong một khoảnh khắc bất ngờ – như tiếng động lạ từ thùng xe – mọi định nghĩa về tình thân, trách nhiệm và yêu thương có thể thay đổi mãi mãi.

Tâm đã từng nghĩ mình mất tất cả, nhưng hóa ra… ông chỉ mới bắt đầu sống một cuộc đời đúng nghĩa, nhờ có một cậu bé tên là Bình.

Kinhkhung quá thôi, toàn là h:à-u Trung Quốc mang về Việt Nam với số lượng lớn, chỉ 30 – 40.000 đồng/kg, tiểu thương tiế-t l-ộ rù;/ng mìn;/h

Gần đây, hàu vàng Trung Quốc vào Việt Nam với số lượng lớn, giá bán sỉ chỉ 30.000-47.000 đồng một kg, mẫu mã bắt mắt nên lấn át hàng nội địa.

Khoảng một tháng qua, hàu vàng Trung Quốc được nhập về các chợ ở miền Bắc với số lượng lớn và rao bán rầm rộ trên mạng xã hội.

Loại hàu này được giới buôn đánh giá là “thịt béo đầy, 10 con như một” với vỏ vàng nhạt, ruột to tròn, được ưa chuộng tại nhiều nhà hàng, quán ăn. Dù có nguồn gốc từ Trung Quốc, một số nơi lại gắn mác hàu sữa Quảng Ninh.

Chị Nguyễn Thị Thơm, một đầu mối bán hàu tại Bắc Kạn, cho biết hàu vàng Trung Quốc đang được ưa chuộng hơn cả hàu sữa và hàu đại dương. “Tôi bán sỉ giá từ 37.000-47.000 đồng một kg tùy kích cỡ, còn bán lẻ 3 kg là 180.000 đồng”, chị nói.

Hàu vàng Trung Quốc được bán đầy các chợ mạng với giá bán lẻ 65.000-70.000 đồng một kg. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Hàu vàng Trung Quốc được bán đầy các chợ mạng với giá lẻ 65.000-70.000 đồng một kg. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Ông Nguyễn Xuân Hiệp, đầu mối bán hàu lớn tại Móng Cái, Quảng Ninh cho biết loại hàu vàng 4-10 con một kg nếu khách mua từ một tấn trở lên, giá chỉ 30.000 đồng/kg. “Loại này ruột đều, thịt to, nên quán ăn, nhà hàng thích mua vì chế biến lời gấp 3 lần so với loại khác”, ông Hiệp nói. Theo ông, mỗi ngày có vài xe container lạnh chở hàu được thông quan qua Vân Đồn, Cẩm Phả trước khi vận chuyển đi các tỉnh.

Trên mạng xã hội, hàu vàng được bán rầm rộ, không chỉ đóng thùng 50 kg mà còn được tách ruột chia nhỏ thành hộp 1 kg để bán lẻ. Trong khi một số chủ cửa hàng thừa nhận nguồn gốc Trung Quốc, nhiều nơi vẫn gắn mác hàu Quảng Ninh để dễ tiêu thụ.

Quảng cáo

Dẫu vậy, nhiều hệ thống phân phối lớn tỏ ra thận trọng với mặt hàng này. Ông Trần Văn Trường, Tổng giám đốc chuỗi Hải sản Hoàng Gia, cho biết gần đây có một số thương lái liên hệ chào bán hàu vàng Trung Quốc, tuy nhiên doanh nghiệp từ chối nhập vì nguồn gốc sản phẩm không rõ ràng. “Đây là hàng nhập lậu, không có giấy tờ chứng minh xuất xứ nên chúng tôi không thể đưa vào hệ thống phân phối,” ông nói.

Ông Trường cũng bày tỏ lo ngại về việc không thể kiểm soát quy trình nuôi, điều kiện vệ sinh an toàn thực phẩm của loại hàu này.

Hàu vàng Trung Quốc được quản lý thị trường Quảng Ninh bắt giữ và đem đi tiêu hủy. Ảnh: quản lý thị trường

Hàu vàng Trung Quốc được quản lý thị trường Quảng Ninh bắt giữ và đem đi tiêu hủy. Ảnh: quản lý thị trường

Tại Quảng Ninh, nhiều người dân nuôi hàu nói đang gặp khó khăn khi hàu vàng Trung Quốc tràn vào thị trường với mẫu mã bắt mắt, vỏ lớn, thịt dày. Trong khi đó, hàu địa phương – chủ yếu là hàu sữa được ươm giống trong nước, nuôi theo phương pháp tự nhiên thường nhỏ hơn, thịt không béo bằng, hình thức kém hấp dẫn nên tiêu thụ chậm, giá bị ép mạnh. Nhiều hộ nuôi cho biết sản phẩm an toàn, không hóa chất, nhưng vẫn thua thiệt vì không cạnh tranh được về hình thức.

Ông Vũ Viết Vương – Giám đốc Hợp tác xã Sản xuất Kinh doanh Dịch vụ Nuôi trồng Thủy sản Thành Công (huyện Vân Đồn cũ), cho hay gia đình ông nuôi hàu trên diện tích 6 ha, sản lượng hàng trăm tấn mỗi năm. Trước đây mỗi ngày có thể bán 5-7 tấn, nhưng nay chỉ khoảng 3-4 tạ.

“Giá bán tại bãi chỉ còn 18.000 đồng một kg, giảm 30-40% so với trước đây, trong khi hàu để lâu là chết. Với giá này, người nuôi hầu như không có lãi”, ông Vương chia sẻ.

Theo ông Vương, hàu Trung Quốc thường được nuôi theo kiểu “vỗ béo”, không để sinh sản nhằm tăng nhanh trọng lượng. Loại này từng bị nghi ngờ có sử dụng hóa chất bảo quản, bởi trước đây khi tách vỏ để ngoài, hàu không có mùi hôi dù không được bảo quản lạnh. Tuy nhiên, gần đây do bị siết kiểm tra, hàng nhập không còn được xử lý như trước nên chỉ cần để quá một ngày là đã bốc mùi thối nồng.

Ông Vương bày tỏ lo ngại về nguy cơ mất an toàn thực phẩm khi các loại hải sản không rõ nguồn gốc, không qua kiểm dịch vẫn dễ dàng len lỏi vào thị trường và bữa ăn của người dân.

Để ngăn chặn tình trạng thủy sản nhập lậu tràn vào thị trường, lực lượng quản lý thị trường tỉnh Quảng Ninh thời gian qua đã tăng cường kiểm tra, xử lý nhiều điểm vi phạm.

Trong hai ngày 28-29/6, Đội Quản lý thị trường số 1 (Chi cục Quản lý thị trường Quảng Ninh) đã phát hiện tổng cộng 9,1 tấn ngao và 7,66 tấn hàu sữa không có hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc. Toàn bộ số hàng vi phạm, trị giá hơn 670 triệu đồng, đã bị lập biên bản, tịch thu và tiêu hủy theo quy định.

Trước đó, lực lượng chức năng cũng đã phát hiện lô hàng 63 tấn hàu giống nhập lậu, ước tính trị giá khoảng 1,5 tỷ đồng. Do có dấu hiệu vi phạm hình sự, vụ việc đã được chuyển cơ quan tố tụng để tiếp tục điều tra, xử lý theo thẩm quyền.

Theo đại diện quản lý thị trường, các đợt kiểm tra sẽ tiếp tục được triển khai, phối hợp cùng các đơn vị liên quan nhằm siết chặt kiểm soát chất lượng, truy xuất nguồn gốc thủy sản nhập khẩu, qua đó bảo vệ người tiêu dùng và tạo môi trường cạnh tranh công bằng cho người nuôi trong nước.

Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ lạ khi sang chơi…

Mỗi buổi chiều, đúng 4 giờ, bà Sáu lại đi ngang qua căn nhà nhỏ cuối hẻm để sang chơi với ông Tư – người hàng xóm sống một mình, đang nuôi đứa cháu gái 10 tuổi tên Thảo. Ông Tư hiền lành, ít nói, đã ngoài 70, tóc bạc gần hết. Cháu Thảo thì ngoan ngoãn, lễ phép, đôi mắt to tròn luôn ánh lên vẻ lanh lợi. Mọi người trong xóm thương hai ông cháu, đặc biệt cảm động khi biết mẹ bé Thảo qua đời vì tai nạn, còn cha bé thì đi xuất khẩu lao động chưa biết ngày về.

Thế nhưng, một buổi chiều nọ, bà Sáu đang rảo bước qua con hẻm quen thì bất chợt dừng lại, trố mắt nhìn vào cửa sổ nhà ông Tư. Đôi chân bà khựng lại. Ánh mắt bà không giấu nổi hoang mang. Qua khe cửa sổ khép hờ, bà thấy điều gì đó… rất lạ.

Ông Tư từng là giáo viên tiểu học, về hưu đã hơn mười năm. Cuộc sống của ông sau khi vợ mất trở nên lặng lẽ, nhưng khi con trai gửi bé Thảo về cho ông chăm, căn nhà cũ như có sức sống trở lại.

Mỗi sáng, ông dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cháu rồi đưa bé đi học. Trưa về, ông lại nấu cơm, tranh thủ chợp mắt một chút, rồi chiều đón cháu về. Dù tuổi cao, ông vẫn cố gắng cập nhật chương trình học để kèm cháu học bài. Cứ thế, cuộc sống của hai ông cháu giản dị nhưng đầm ấm.

Bà Sáu thường sang chơi, mang theo chút bánh, trái cây hoặc chỉ đơn giản là ngồi trò chuyện cho đỡ buồn. Bà quý ông Tư bởi sự kiên nhẫn, cẩn thận và thương cháu hết mực. Thỉnh thoảng, ông Tư hay nhắc lại chuyện xưa – những ngày còn đi dạy, những kỷ niệm với vợ, với con trai… và cả những lo lắng cho tương lai bé Thảo.

Một lần, bà Sáu hỏi:

– “Sao không thuê người phụ giúp ông chăm cháu? Ông có tuổi rồi mà…”

Ông Tư chỉ cười hiền:

– “Cháu mình mà bà, tự tay chăm thì yên tâm hơn. Với lại, nó cũng ngoan, chẳng làm ông phiền gì cả.”

Thảo đúng là đứa bé ngoan. Mỗi chiều đi học về, cô bé đều rửa tay sạch sẽ, dọn dẹp cặp sách, phụ ông làm bếp chút việc lặt vặt rồi mới ngồi học. Bé ít khi mè nheo, lại biết quan tâm đến ông. Có lần Thảo dùng tiền tiết kiệm mua cho ông cái áo sơ mi mới vì thấy ông chỉ mặc hoài hai cái áo cũ bạc màu.

– “Con mua cho ông, vì ông không chịu mua đồ mới…” – bé lí nhí nói.

Ông Tư xúc động ôm cháu vào lòng. Những khoảnh khắc ấy khiến ông quên hết mệt nhọc tuổi già.

Thế nhưng, rồi cái ngày đó đến. Buổi chiều hôm ấy, bà Sáu như thường lệ đi ngang qua thì thấy cửa sổ nhà ông Tư khép hờ, ánh đèn vàng hắt ra, và… bà bỗng khựng lại.

Trong căn phòng, ông Tư đang ngồi cạnh bé Thảo – điều không lạ. Nhưng điều khiến bà giật mình là ông Tư đang cầm một cây bút, tay run run, vẽ từng nét gì đó lên… tay bé Thảo. Bà Sáu nheo mắt, cố nhìn cho rõ. Hình như ông đang ghi… chữ? Cô bé ngồi im, gương mặt không biểu lộ gì.

Một luồng nghi ngờ dấy lên trong đầu bà Sáu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ông lại vẽ chữ lên tay cháu? Sao cô bé lại lặng thinh như thế?

Tối đó, bà trằn trọc không ngủ được. Sáng hôm sau, bà gõ cửa nhà ông Tư sớm hơn thường lệ.

– “Hôm qua tôi đi ngang, thấy ông đang viết gì đó lên tay cháu bé… Ông làm gì thế?”

Ông Tư hơi ngạc nhiên nhưng không tỏ ra khó chịu. Ông mời bà vào, rồi từ tốn giải thích:

– “Thảo… gần đây có biểu hiện suy giảm trí nhớ ngắn hạn. Bác sĩ bảo có thể là do chấn động tâm lý sau vụ tai nạn của mẹ nó. Nó quên từ vựng, quên đường, quên cả giờ giấc. Tôi… tôi đang dạy nó theo phương pháp đặc biệt – viết từ khóa lên tay nó mỗi ngày, để nó nhớ.”

Ông mở một cuốn sổ ghi chép, trong đó có ghi tỉ mỉ thời khóa biểu, những gì cần dạy bé, và cả các từ khóa như: “nhà”, “ông”, “ăn cơm”, “đi học”, được viết to rõ.

– “Hôm bà nhìn thấy, tôi đang dạy nó ghi nhớ ‘nhà ông Tư’, phòng khi nó bị lạc.”

Bà Sáu chết lặng. Bà không nghĩ tới điều đó. Mọi nghi ngờ tan biến, chỉ còn lại nỗi xót xa.

Ông Tư cười nhạt:

– “Tôi già rồi, nếu có chuyện gì bất trắc… tôi sợ không ai biết mà đưa nó về.”

Không gian như lặng đi. Bà Sáu cầm tay bé Thảo – giờ đã chạy ra chào bà – và khẽ hỏi:

– “Cháu có nhớ bà là ai không?”

Cô bé nghiêng đầu, cười nhẹ:

– “Bà… hàng xóm. Bà Sáu, hay cho bánh…”

Bà Sáu gật đầu, mắt ươn ướt. Cô bé còn nhớ, nhưng trí nhớ mong manh quá.

Từ hôm đó, bà bắt đầu ghé nhà ông Tư thường xuyên hơn. Không chỉ mang bánh, mà còn mang theo… tình thương, như một người bà thứ hai.

Những ngày sau đó, bà Sáu thường xuyên ghé nhà ông Tư hơn. Có hôm bà mang sang một ít cháo trắng, hôm thì rổ rau sạch từ vườn nhà, có khi chỉ là ngồi kể chuyện xưa cho ông nghe, để bé Thảo đỡ thấy không khí nặng nề.

Dù trí nhớ không ổn định, Thảo vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, dễ thương. Những từ khóa ông Tư viết lên tay dường như giúp cô bé phần nào định hướng được thế giới xung quanh. Thỉnh thoảng, cô bé lại hỏi những câu đơn giản như:

– “Ông ơi, mình đang ở đâu?”
– “Mình có về được nhà mẹ không?”
– “Tại sao con không nhớ ngày hôm qua?”

Ông Tư kiên nhẫn trả lời từng lần một, chẳng chút bực bội. Nhưng bà Sáu – và những người hàng xóm tinh ý – dần nhận ra ông gầy đi thấy rõ. Lưng ông còng xuống, giọng nói thỉnh thoảng lạc đi giữa câu nói.

Một buổi chiều mưa, khi bà Sáu ghé qua thì không thấy ông Tư ngoài hiên như mọi khi. Cánh cửa khép hờ. Bà bước vào, gọi:

– “Ông Tư ơi? Con Thảo ơi?”

Không ai trả lời. Bà lo lắng bước sâu vào trong thì thấy ông Tư nằm gục bên bàn học, đầu tựa vào cuốn sổ ghi từ khóa đang viết dở. Bé Thảo thì đang ngồi kế bên, im lặng nhìn ông với ánh mắt bối rối, tay cầm cây bút chì màu đỏ – màu ông vẫn dùng để ghi “từ quan trọng”.

– “Ông Tư!” – bà Sáu hoảng hốt chạy tới.

Ông Tư ngất đi vì tụt huyết áp và kiệt sức. May mà bà gọi được người đưa ông đi bệnh viện kịp thời.

Hôm đó, cả xóm xôn xao. Ai cũng lo. Người đem cháo, người gửi tiền phụ viện phí. Bé Thảo được bà Sáu tạm thời đón về chăm, nhưng cô bé cứ nhìn quanh ngơ ngác, hỏi hoài:

– “Ông đâu rồi? Ông đi đâu vậy bà Sáu?”

Bà Sáu nghẹn ngào, chỉ biết ôm cháu vào lòng.

Ông Tư phải nằm viện hơn một tuần. Bác sĩ kết luận ông suy nhược, tụt đường huyết nghiêm trọng do làm việc quá sức và thiếu dinh dưỡng kéo dài. Nhưng điều khiến bác sĩ lo ngại hơn cả là kết quả chẩn đoán từ hình ảnh não: ông có dấu hiệu sớm của Alzheimer – căn bệnh lặng lẽ mà nghiệt ngã.

Tin đó đến tai bà Sáu như một cú đánh. Bà lặng đi khi nhìn thấy ông Tư nằm đó, tay vẫn cố với lấy cuốn sổ mà y tá đã cất.

Ông mở mắt, thấy bà Sáu, liền hỏi yếu ớt:

– “Thảo… nó có ăn gì không? Có nhớ bà không?”

Bà Sáu gật đầu, mỉm cười nhưng nước mắt rơi xuống má.

– “Nó nhớ ông… nó chờ ông từng ngày…”

Sau khi ông xuất viện, bà Sáu họp mặt với vài người trong xóm, trong đó có ông Phúc – tổ trưởng tổ dân phố, và một cán bộ phường. Tại đó, bà Sáu đề nghị:

– “Tôi biết ông Tư thương cháu, nhưng tình trạng sức khỏe như vậy, chúng ta không thể đứng ngoài được. Tôi xin phép nhận nuôi cháu Thảo tạm thời, và sẽ làm giấy bảo trợ nếu cần. Còn ông Tư, cần được chăm sóc y tế thường xuyên…”

Ông Phúc thở dài:

– “Ông ấy kiên quyết không chịu rời khỏi cháu. Sợ cháu nó mất phương hướng.”

Người cán bộ trầm ngâm:

– “Có lẽ nên tính phương án trung hòa. Chúng tôi sẽ hỗ trợ ông Tư chăm sóc cháu, có y tá tình nguyện tới theo dõi. Quan trọng là giữ môi trường quen thuộc cho bé Thảo, nếu không bệnh của cả hai có thể trầm trọng thêm.”

Và thế là một kế hoạch nhỏ được lập nên: cả xóm cùng chăm một ông – một cháu.

Từ ngày đó, căn nhà ông Tư không còn chỉ có hai ông cháu. Mỗi ngày, một người hàng xóm sẽ ghé qua: người nấu cơm, người đọc sách cùng bé Thảo, người giúp ông Tư đo huyết áp và kiểm tra trí nhớ. Những từ khóa trên tay Thảo không còn chỉ do ông viết nữa, mà do chính cả xóm cùng “ghi nhớ” giúp cô bé – bằng hành động, bằng tình thương.

Có lần, Thảo cầm tay bà Sáu, chỉ vào một từ “NHÀ” được vẽ bằng bút lông màu xanh:

– “Chữ này là… bà viết phải không?”

Bà Sáu ngạc nhiên:

– “Sao con biết?”

– “Vì… nó có hình bông hoa nhỏ bên cạnh. Chữ bà lúc nào cũng có bông hoa.”

Cả bà Sáu và ông Tư đều cười, giọng cười nghèn nghẹn.

Một ngày đẹp trời, cha của Thảo – sau nhiều năm đi xuất khẩu lao động – bất ngờ trở về. Anh ôm con vào lòng, òa khóc khi biết những gì đã xảy ra. Nhưng khi anh ngỏ ý muốn đưa con đi Sài Gòn sinh sống, Thảo chỉ nhìn ông Tư rồi nói khẽ:

– “Con không muốn rời ông.”

Anh chần chừ. Nhìn cha mình đã yếu, con gái thì vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, anh thấy lòng nặng trĩu.

Ông Tư đặt tay lên vai con trai, nói bằng giọng trầm và chắc:

– “Con cứ làm lại cuộc sống. Khi nào Thảo ổn hơn, con hẵng đón nó đi. Ở đây… còn bà Sáu, còn cả xóm… người ta thương hai ông cháu như người nhà.”

Đêm đó, Thảo ngủ yên trong vòng tay ông Tư. Trên tay cô bé không còn chữ viết nào nữa. Chỉ còn một vòng tay ấm và câu nói khẽ trong mơ:

– “Ông ơi… nhà mình đây rồi.”

Người ta cứ nghĩ “gia đình” là máu mủ ruột rà. Nhưng có những lúc, nó là những con người dưng sẵn lòng dang tay ra khi ta yếu đuối nhất.

Trong căn hẻm nhỏ giữa thành phố tấp nập, một ông lão với đứa cháu gái đặc biệt vẫn sống – không giàu có, không khỏe mạnh, nhưng đầy tình thương. Và sau ô cửa sổ ấy, là cả một thế giới nhân văn lặng thầm… đang giữ lấy nhau.

Chưa từng có trong lịch sử, người dân cả nước đón nhận tin quan trọng của EVN

Nhiều người than thở rằng hóa đơn tiền điện trong tháng 6 vừa qua tăng mạnh, thậm chí tiền điện của một số gia đình còn tăng đột biến.