Home Blog Page 3

39 nạn nhân vụ lật tàu ở Quảng Ninh được bồi thường tổng 21 tỷ, dư luận thắc mắc về con số 500 đồng

Trong tổng số tiền 21 tỷ đồng các nạn nhân vụ lật tàu Vịnh Xanh được bồi thường, mức chi trả của bảo hiểm du lịch đường thủy khiến nhiều người không khỏi băn khoăn.

Ngày 31/07/2025, Sở hữu trí tuệ đưa tin “39 nạn nhân vụ lật tàu ở Quảng Ninh được bồi thường tổng 21 tỷ, dư luận thắc mắc về con số 500 đồng”. Nội dung chính như sau: 

Vào chiều ngày 30/7, đại diện liên danh các doanh nghiệp bảo hiểm tai nạn hành khách trên vịnh Hạ Long cho biết đã hoàn tất chi trả bồi thường cho các nạn nhân trong vụ lật tàu du lịch Vịnh Xanh 58 xảy ra ngày 19/7 vừa qua.

Tàu Vịnh Xanh bị lật khiến 39 người tử vong

Theo đó, mỗi hành khách tử vong được chi trả khoảng 30 triệu đồng tiền bảo hiểm tai nạn. Đáng chú ý, mức chi trả này được hình thành từ khoản trích 500 đồng trên mỗi vé tham quan vịnh Hạ Long, vé có giá bán 250.000 đồng.

Dựa theo báo cáo gửi Cục Quản lý và giám sát bảo hiểm (Bộ Tài chính), tổng số tiền bồi thường và chi trả liên quan đến thiệt hại về người và tài sản trong vụ việc này ước tính khoảng 14,27 tỉ đồng. Trong đó, bảo hiểm phi nhân thọ chi trả khoảng 4,2 tỉ đồng, bao gồm: Bảo hiểm trách nhiệm dân sự của chủ tàu, bảo hiểm tai nạn hành khách và bảo hiểm cho thuyền viên. Bên cạnh đó, khoản chi trả từ bảo hiểm tín dụng vào khoảng 1 tỉ đồng.

Ngoài ra, một số hành khách đã mua thêm bảo hiểm nhân thọ riêng với các doanh nghiệp bảo hiểm khác. Nếu tính cả phần này, tổng số tiền chi trả có thể vượt mức 21 tỉ đồng.

Đại diện liên danh bảo hiểm cho biết, nhằm hỗ trợ khẩn cấp cho các gia đình nạn nhân, các doanh nghiệp đã chủ động tạm ứng chi trả trước, không chờ đầy đủ hồ sơ theo quy trình thông thường. Sau đó, thân nhân các nạn nhân chỉ cần bổ sung giấy tờ hợp lệ để hoàn tất thủ tục.

Bảo hiểm Bảo Long chi nhánh Quảng Ninh chi trả tiền bảo hiểm cho gia đình nạn nhân

Tuy nhiên, việc mỗi nạn nhân chỉ được nhận khoảng 30 triệu đồng tiền bảo hiểm đặt ra nhiều băn khoăn trong dư luận về chính sách bảo hiểm du lịch đường thủy hiện nay. Mức chi trả được cho là quá thấp, không tương xứng với tổn thất nhân mạng, nhất là khi khoản đóng góp bảo hiểm chỉ chiếm 500 đồng trên một vé tham quan trị giá 250.000 đồng.

Nhiều ý kiến cho rằng cần sớm xem xét lại mức trích bảo hiểm hiện hành, đồng thời tăng cường các chính sách bảo vệ quyền lợi và an toàn chính đáng cho du khách khi tham gia các tour du lịch bằng đường thủy, đặc biệt tại các khu vực có điều kiện thời tiết dễ biến động như vịnh Hạ Long.

Trước đó, vào chiều ngày 19/7, tàu du lịch Vịnh Xanh 58 gặp nạn khi đang chở 49 người tham quan vịnh Hạ Long (Quảng Ninh). Theo cơ quan chức năng, sự cố xảy ra do một trận giông lốc xuất hiện bất ngờ khiến tàu bị lật úp.

Tàu du lịch Vịnh Xanh 58

Vụ tai nạn nghiêm trọng đã khiến 39 người thiệt mạng, 10 người còn lại may mắn được cứu sống. Đây là một trong những vụ tai nạn đường thủy thảm khốc nhất trong những năm gần đây tại khu vực vịnh Hạ Long.

Trước đó ngày 22/07/2025 Dân trí đưa tin “Vụ lật tàu Vịnh Xanh ở Hạ Long: Bảo hiểm dự kiến bồi thường hơn 14 tỷ đồng”. Nội dung chính như sau: 

Cập nhật mới nhất đến chiều ngày 22/7 từ Cục Quản lý, Giám sát bảo hiểm (Bộ Tài chính), tổng số tiền các doanh nghiệp bảo hiểm dự kiến chi trả là hơn 14 tỷ đồng cho vụ tai nạn lật tàu du lịch Vịnh Xanh 58 ở Hạ Long (tỉnh Quảng Ninh).

Cụ thể, bảo hiểm phi nhân thọ dự kiến chi trả khoảng 4,2 tỷ đồng. Số tiền này gồm bảo hiểm trách nhiệm dân sự của chủ tàu với hành khách và bảo hiểm tai nạn thuyền viên (Bảo Long) là 1,2 tỷ đồng; bảo hiểm tai nạn hành khách (Bảo Việt đồng bảo hiểm với PTI, MIC, BSH) là 2 tỷ đồng; bảo hiểm tín dụng (AAA) là 1 tỷ đồng.

Với bảo hiểm nhân thọ, tổng số tiền chi trả dự kiến 10,07 tỷ đồng, gồm Bảo Việt 2 tỷ đồng, Generali là 4,2 tỷ đồng, Manulife là 3,02 tỷ đồng, Dai-ichi 700 triệu đồng), Prudential 100 triệu đồng, AIA 50 triệu đồng.

Hiện trạng tàu Vịnh Xanh bị lật trên vịnh Hạ Long sau khi được trục vớt (Ảnh: Thành Đông).

Trước đó 12h55 ngày 19/7, tàu Vịnh Xanh 58 (tên khác là Wonder Sea) xuất bến chở 48 du khách và 5 thuyền viên tham quan tuyến 2 vịnh Hạ Long.

Song đến 13h30, khi tàu đến phía đông của hang Đầu Gỗ, trời đang nắng gắt chuyển tối đen, giông gió nổi lên kèm sấm sét, mưa đá. Gió mạnh xô nghiêng rồi đẩy tàu lật úp, toàn bộ hành khách và thuyền viên chìm xuống biển.

Đến nay, công an và các lực lượng chức năng đã cứu được 10 người, tìm thấy 37 nạn nhân tử vong. Có 2 người vẫn mất tích.

Công an lại thu giữ hàng tấn thịt lợn bốc mùi, chủ cơ sở khai định làm lạp xưởng, thịt sấy khô

Ngày 31/7, Công an tỉnh Phú Thọ cho biết, Công an xã Liên Châu phát hiện hơn 5 tấn thịt lợn không rõ nguồn gốc, bốc mùi hôi thối. Số thịt lợn này được chủ cơ sở định chế biến lạp xưởng, thịt sấy khô và thịt hun khói.

Công an Phú Thọ thu giữ hàng tấn thịt lợn bốc mùi, chủ cơ sở khai định làm lạp xưởng- Ảnh 1.

Công an tỉnh Phú Thọ phát hiện 2,7 tấn thịt lợn bốc mùi hôi thối

Theo Công an tỉnh Phú Thọ, khoảng 15 giờ, ngày 30/7, trong quá trình trinh sát nắm tình hình địa bàn, Công an xã Liên Châu, tỉnh Phú Thọ đã phát hiện cơ sở kinh doanh của ông Hoàng Văn Kiểm (năm sinh 1986, trú tại thôn Cẩm Viên, xã Liên Châu, tỉnh Phú Thọ) nhập thịt gia súc bốc mùi hôi thối, có dấu hiệu vi phạm pháp luật về an toàn vệ sinh thực phẩm và bảo vệ môi trường.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, Công an xã Liên Châu đã phối hợp với chính quyền địa phương tiến hành kiểm tra, xác minh. Tại hiện trường, lực lượng chức năng ghi nhận trong khuôn viên sân nhà ông Kiểm có 2,7 tấn thịt lợn bốc mùi hôi thối .

Ngoài ra, lực lượng Công an phát hiện khoảng 2 tấn thịt lợn khác được bảo quản trong tủ cấp đông; 138,5kg lạp xưởng, 224,5kg thịt sấy khô và 206kg thịt hun khói thành phẩm không có nhãn mác , không đảm bảo điều kiện bảo quản theo quy định.

Qua làm việc, ông Kiểm không xuất trình được bất cứ loại giấy tờ nào chứng minh nguồn gốc của số thịt lợn trên. Ông Kiểm khai nhận số lượng thịt lợn trên được nhập với mục đích chế biến thành lạp xưởng , thịt sấy khô và thịt hun khói để tiêu thụ.

Công an Phú Thọ thu giữ hàng tấn thịt lợn bốc mùi, chủ cơ sở khai định làm lạp xưởng- Ảnh 2.

Lực lượng chức năng lập biên bản đối với ông Hoàng Văn Kiểm chủ số thịt lợn không rõ nguồn gốc.

Công an xã Liên Châu đã phối hợp với chính quyền xã, Chi cục Thú y và Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Phú Thọ lập biên bản vụ việc, tiến hành lấy mẫu kiểm nghiệm đối với số thịt và thành phẩm trên.

Mặt khác, lực lượng chức năng đã niêm phong hơn 2 tấn thịt lợn đang được cấp đông; tiêu huỷ 2,7 tấn thịt lợn bốc mùi để dưới nền sân theo đơn tự nguyện của ông Kiểm.

Hiện Công an xã Liên Châu đang tiếp tục củng cố hồ sơ , xử lý vụ việc theo quy định của pháp luật.

Vì chia sổ tiết kiệm 600 triệu không đều, mẹ già bị hai con gái ruột đuổi khỏi nhà. Hai tháng sau, một bưu kiện bất ngờ được gửi đến khiến họ gục ngã trong nước mắt.

Chiếc bưu kiện nhỏ được đặt trước cửa nhà đúng vào buổi chiều thứ Sáu, không ai biết nó từ đâu đến. Khi mở ra, thứ bên trong khiến hai chị em nhà họ Nguyễn ngã quỵ, nước mắt tuôn như mưa… Nhưng đáng tiếc, có những giọt nước mắt chỉ rơi khi đã quá muộn.

Căn nhà mái ngói đỏ ở ngoại ô Hà Nội từng là tổ ấm của bà Tâm – một người mẹ đơn thân tần tảo nuôi hai cô con gái lớn khôn. Cả cuộc đời bà dành dụm từng đồng, làm lụng quần quật, chỉ mong hai con được học hành đàng hoàng và có tương lai tốt đẹp. Không chồng, không ai bên cạnh, bà Tâm lặng lẽ chịu đựng mọi nỗi vất vả vì tin rằng: “Con cái là chỗ dựa cuối đời.”

Hai con gái bà – Ngọc và Hạnh – đều đã trưởng thành, có công việc ổn định. Cưới chồng, sinh con, cuộc sống tươm tất. Dù vậy, tình cảm giữa họ và mẹ dần phai nhạt theo năm tháng. Lời hỏi han thưa dần. Cuộc điện thoại chỉ đến khi cần gì đó. Nhưng bà Tâm không oán trách. Với bà, chỉ cần thấy con cháu mạnh khỏe là đủ.

Cuốn sổ tiết kiệm 600 triệu là tất cả tài sản của bà sau cả đời vất vả. Khi cảm thấy sức khỏe yếu đi, bà quyết định chia phần, để tránh anh em bất hòa sau này. Trong đầu bà, một điều đơn giản thôi: “Ngọc là chị, đã có nhà chồng đỡ đần. Còn Hạnh – em út, chồng mất sớm, nuôi hai đứa nhỏ. Phải giúp nó nhiều hơn một chút.”

Thế là bà chia: Ngọc 200 triệu, Hạnh 400 triệu.

Không ngờ, chính quyết định ấy lại là ngọn lửa thiêu rụi mái ấm cuối cùng của bà.

**

“Cái gì? Mẹ chia như vậy mà cũng gọi là công bằng à?” – Ngọc gào lên khi cầm quyển sổ. “Con không phải con ruột mẹ chắc? Mẹ thiên vị nó thì mẹ về ở với nó luôn đi!”

Hạnh im lặng, không bênh, không giải thích. Cô hiểu chị cả nóng tính, nhưng cũng không ngờ lại dữ đến thế.

Bà Tâm chỉ lặng lẽ nói: “Mẹ có lý do của mẹ. Con có nhà chồng, có xe, có lương cao. Em con khổ hơn, mẹ chỉ muốn nó bớt gánh nặng…”

“Vậy thì mẹ dọn khỏi nhà con ngay. Từ nay đừng gọi con là con gái nữa.” – Ngọc lạnh lùng nói như đóng đinh.

Bà Tâm chết lặng. Cái tát không hình mà đau hơn bất kỳ đòn roi nào. Một tuần sau, Hạnh – người từng nhận được phần hơn – cũng từ chối không cho bà ở lại. “Con không muốn chị nói con cướp của mẹ. Mẹ về quê đi, nhà mình có thể bán để chia cho công bằng.”

Hai đứa con bà nuôi hơn 30 năm, cuối cùng lại cùng một giọng nói đuổi bà đi.

Bà Tâm khăn gói ra khỏi nhà con gái, chỉ mang theo một túi đồ, một chiếc áo len cũ và quyển sổ tiết kiệm đã rút sạch.

Không ai biết bà đi đâu. Chỉ biết sau ngày hôm đó, mọi liên lạc đều cắt đứt. Không ai tìm, cũng chẳng ai gọi. Hai chị em như thể xóa mẹ khỏi cuộc đời.

**

Hai tháng sau.

Một chiều thứ Sáu, khi cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, một người giao hàng đến trước cửa nhà Ngọc.

“Cho hỏi chị là Nguyễn Thị Ngọc?”

“Vâng, tôi đây.”

“Có bưu kiện gửi chị. Không đề tên người gửi. Ghi rõ: ‘Chỉ mở khi cả hai chị em có mặt.’

Ngọc khó chịu. Nhưng vì tò mò, cô gọi Hạnh đến. Cả hai người đứng trước hộp giấy được buộc cẩn thận. Tim họ bỗng đập nhanh hơn, không hiểu vì lý do gì.

Khi mở ra, thứ đầu tiên hiện ra là một xấp giấy màu vàng, trên cùng là bức thư tay với nét chữ run rẩy quen thuộc.

“Gửi Ngọc và Hạnh – hai đứa con mà mẹ yêu nhất trên đời…

Nếu các con đang đọc lá thư này, nghĩa là mẹ đã không còn làm phiền các con nữa. Mẹ xin lỗi vì đã chia tiền không công bằng. Nhưng mẹ không chia theo giá trị đồng tiền. Mẹ chia theo gánh nặng mà mỗi đứa đang mang.

Ngọc – con có thể nghĩ mẹ bất công, nhưng con đâu biết bao lần mẹ tự hào vì con giỏi giang, làm ra tiền. Còn Hạnh – con gái mẹ, mẹ biết con chẳng bao giờ đòi hỏi. Nhưng cái nhìn cam chịu của con làm mẹ đau hơn trăm ngàn lời oán trách…”

Hai chị em sững sờ. Lá thư tiếp tục kể lại từng chi tiết nhỏ mà họ chưa từng nghe. Rồi đến một phần cuối cùng khiến tim họ thắt lại:

“Trong hộp còn lại là bản di chúc mẹ mới lập trước khi rời đi. Mẹ không có gì ngoài chút bảo hiểm nhân thọ 800 triệu mẹ mới được nhận nhờ một hợp đồng mẹ đóng góp mấy năm nay.

Mẹ đã quyết định:
– 100 triệu để lập một quỹ từ thiện mang tên bà Nguyễn Thị Tâm.
– 200 triệu cho viện dưỡng lão nơi mẹ sống những ngày cuối.
– Phần còn lại, mẹ để lại cho…”

Ngọc và Hạnh nhìn nhau, toàn thân lạnh buốt.

Hai chị em Ngọc và Hạnh run rẩy mở tiếp lá thư. Nét chữ của mẹ họ ngày một nghiêng ngả, từng dòng như khắc vào tâm can:

“…Phần còn lại, mẹ để lại cho các con – không phải vì tiền, mà vì mẹ muốn các con học lại cách sống với nhau, yêu thương nhau, và tha thứ cho nhau.

Mẹ không buồn vì bị đuổi ra khỏi nhà. Mẹ chỉ buồn vì thấy các con để đồng tiền quyết định máu mủ.

Nếu còn có thể, hãy đến gặp mẹ lần cuối. Nhưng nếu không muốn, mẹ vẫn hiểu…

Yêu các con,

Mẹ.”

Bên dưới lá thư là tấm giấy chứng nhận khai tử. Dòng chữ “Nguyễn Thị Tâm – mất ngày 3/7” khiến hai chị em chết lặng. Thì ra, mẹ họ đã mất cách đây gần một tháng, mà không ai hay biết.

Kèm theo đó là địa chỉ một viện dưỡng lão ở tỉnh Hòa Bình – nơi bà sống trong những ngày cuối đời.

**

Ngọc buông lá thư, nước mắt lã chã rơi xuống bàn. Cô từng nghĩ mình mạnh mẽ, từng cho rằng việc mẹ chia ít cho mình là bất công. Nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã quá muộn, cô mới nhận ra điều đắt giá nhất bà để lại – không phải tiền, mà là sự hi sinh thầm lặng.

Hạnh ngồi kế bên, khóc nức nở như một đứa trẻ. Cô trách mình hèn nhát, khi không đủ can đảm giữ mẹ lại, chỉ vì sợ bị chị hiểu lầm. Cô luôn nghĩ thời gian còn dài, rằng khi mọi việc nguôi ngoai sẽ dẫn mẹ về. Nhưng thời gian không đợi ai. Mẹ cô đã ra đi trong lặng lẽ, trong sự tuyệt vọng.

Không ai nói gì thêm. Hai chị em chỉ im lặng thu dọn mọi thứ trong hộp. Ngoài lá thư và bản di chúc, còn có một chiếc khăn len cũ – thứ bà từng đan năm ngoái, nói sẽ để dành cho “ngày gió trở mùa”.

**

Sáng hôm sau, họ lên đường đến Hòa Bình. Con đường quanh co uốn lượn qua những triền núi, sương sớm giăng mờ, như một bức tranh buồn. Đến viện dưỡng lão, họ gặp bác Quý – người quản lý trung tâm.

“Bà Tâm ở đây được gần hai tháng. Bà ít nói, hay ngồi nhìn ra sân vườn. Có lần tôi hỏi sao bà không về với con cháu, bà chỉ cười: ‘Tôi không muốn làm phiền. Chúng nó còn trẻ, còn cuộc sống. Tôi ở đây… bình yên rồi.’”

Ngọc siết chặt tay, nước mắt lại trào ra. Bình yên? Không ai có quyền chọn cái bình yên như thế khi cả đời chỉ mong được nương tựa con cháu.

Bác Quý dẫn họ ra phía sau vườn – nơi có một góc nhỏ, dưới cây lựu già. Trên bia đá khắc dòng chữ đơn sơ:
“Nguyễn Thị Tâm – 1949–2025. Một đời làm mẹ.”

Không một vòng hoa. Không nén nhang. Không người thân tiễn đưa.

Hạnh khuỵu xuống, ôm lấy tấm bia như ôm chính mẹ. Ngọc đứng phía sau, tay run run đặt bó hoa cúc trắng – lần đầu tiên, nhưng cũng là lần cuối cùng cô mang hoa đến cho mẹ.

**

Trên đường về, hai chị em không nói gì. Mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ, những dằn vặt không thể gọi tên.

Tối hôm đó, Ngọc lấy hộp bưu kiện ra, lật lại từng thứ một. Dưới đáy hộp, cô vô tình phát hiện một cuốn sổ tay nhỏ, kèm theo một tờ giấy bạc gấp gọn.

Cuốn sổ ghi chi chít những dòng:

“Mua thuốc cho Hạnh hồi sinh bé thứ hai – 2 triệu.”
“Đưa Ngọc đóng học phí đại học – 5 triệu.”
“Chuyển tiền ủng hộ Ngọc mua xe máy đi làm – 8 triệu.”
“Lén gửi cho Hạnh 3 triệu tháng này vì thấy nó gầy quá…”

Trang cuối là dòng:

“Cả đời mẹ chỉ biết lo cho các con. Giờ đây mẹ xin lỗi, vì đã không dạy các con hiểu nhau hơn…”

Ngọc bật khóc, ôm cuốn sổ như báu vật. Hạnh từ phòng bên chạy sang, hai chị em ôm nhau nức nở. Không ai còn giữ thể diện hay lý lẽ, chỉ có nỗi đau của những đứa con đã đánh mất người mẹ vĩ đại nhất trong đời.

**

Sau hôm đó, họ về lại ngôi nhà cũ của mẹ – nơi đã bị bỏ hoang sau khi bà ra đi. Hai chị em sửa sang lại, quyết định lập một quỹ mang tên mẹ: “Quỹ Nguyễn Thị Tâm – Giúp đỡ người già neo đơn.”

Không phải để xoa dịu lương tâm. Mà là để chuộc lại phần nào những tháng ngày đã mất, những lần họ ngoảnh mặt quay lưng với chính người đã sinh ra mình.

Hàng năm, vào ngày giỗ mẹ, họ không tổ chức linh đình, không mâm cao cỗ đầy. Chỉ là một nén nhang, một đĩa xôi, và một lời khấn:
“Con xin lỗi mẹ. Con nhớ mẹ nhiều lắm.”

Có những sai lầm không thể sửa, chỉ có thể sống với nó đến hết đời. Có những mất mát không đo bằng nước mắt, mà bằng khoảng trống vĩnh viễn trong tim.

Đừng để đến lúc nhận ra, thì người duy nhất luôn yêu bạn vô điều kiện – đã không còn bên bạn nữa.

Tin nhắn từ bệnh viện của ông Hoàng Nam Tiến trong buổi sáng trước khi qua đời

Thông tin ông Hoàng Nam Tiến qua đời ở tuổi 56 khiến nhiều người bàng hoàng, thương tiếc.

Thông tin ông Hoàng Nam Tiến đột ngột qua đời ở tuổi 56, khiến nhiều người bàng hoàng, tiếc thương. Bởi trước đó, ông vẫn còn hoạt động tích cực trên mạng xã hội, ngoài đời, tham gia nhiều talkshow, có những cuộc gặp gỡ chia sẻ với người trẻ đầy năng lượng…

Tin nhắn từ bệnh viện của ông Hoàng Nam Tiến trong buổi sáng trước khi qua đời- Ảnh 1.

Ông Hoàng Nam Tiến qua đời ở tuổi 56.

Trên trang Facebook cá nhân, vào hôm qua (30/7) ông vẫn chia sẻ bài phỏng vấn mới nhất, 2 ngày trước vẫn đăng tải cảm xúc tiếc nuối vì không thể dự một sự kiện công nghệ lớn ở Hà Nội.

Bạn bè, đồng nghiệp đã vào Facebook cá nhân của ông Hoàng Nam Tiến, để lại những bình luận xót xa, chia buồn. Nhiều người chia sẻ lại những kỷ niệm, trải nghiệm khi làm việc chung, trong đời sống thường ngày kèm theo đó là những tấm hình, dòng tin nhắn cuối cùng với ông Hoàng Nam Tiến.

Trong số đó có Bùi Như Mai (hiện là Giám đốc marketing của một ngân hàng lớn ở Hà Nội), cô cho biết trong ngày hôm nay 31/7, mình có hẹn với ông Hoàng Nam Tiến để bàn công việc. Thời điểm điểm nhắn tin là buổi sáng cùng ngày, ông Tiến đang ở bệnh viện vì có lịch thăm khám. Ông đành hoãn lịch ăn trưa, bàn bạc công việc với bà Mai.

Đến chiều cùng ngày, qua truyền thông bà Mai bàng hoàng hay tin ông Hoàng Nam Tiến qua đời.

Chia sẻ với chúng tôi, bà Mai cho biết: “10h30 sáng nay chúng tôi còn đang nhắn tin với nhau. Tôi mới biết tin anh cách đây chục ngày phải cấp cứu ICU (nơi điều trị và theo dõi đặc biệt dành cho những ca bệnh nặng – PV) và vừa mổ tim. Nói chuyện với anh, anh vẫn bảo không sao, không cần qua viện thăm ông anh đâu, anh chỉ khám lại rồi về nhà thôi. Tôi yên tâm… vậy mà đến chiều đã “thuê bao”? Rồi một loạt tin được đưa lên… là thật luôn à, anh ơi?…”.

Bà Mai bày tỏ sự tiếc thương vì sự ra đi của một người anh quá giỏi và tử tế.

“Đến tận phút cuối, khi đang nằm viện đau ốm như vậy, vì lỡ hẹn mà anh vẫn không quên một câu xin lỗi”, chia sẻ của Bùi Như Mai.

Tin nhắn từ bệnh viện của ông Hoàng Nam Tiến trong buổi sáng trước khi qua đời- Ảnh 2.

Những dòng tin nhắn từ bệnh viện của ông Hoàng Nam Tiến trong buổi sáng trước khi qua đời.

Không chỉ bà Mai, nhiều đã từng có kỷ niệm đáng nhớ khi được làm việc, được truyền cảm hứng từ hành trình sống, học tập và nỗ lực không ngừng của ông Hoàng Nam Tiến… đồng loạt để lại những lời tiếc thương.

“Em cũng không tin nổi, vẫn hay đọc sách, nghe các buổi chia sẻ của anh Tiến, truyền cảm hứng học tập lắm ạ”, “Một nhân tài, con người tử tế”, “Thực sự bất ngờ chị ạ. Trước mình đi học cũng có buổi thảo luận cùng thầy Tiến, một người nói chuyện rất nhiệt huyết”,… là những bình luận của netizen.

Ông Hoàng Nam Tiến vẫn thường xuyên là diễn giả khách mời tại nhiều diễn đàn chuyên ngành trong và ngoài nước, là gương mặt quen thuộc tại các tọa đàm, hội thảo dành cho sinh viên và doanh nghiệp, đặc biệt là về vấn đề liên quan đến lĩnh vực công nghệ – AI. Trong bài phỏng vấn cuối cùng, ông Hoàng Nam Tiến đã chia sẻ những tư duy sắc bén về AI và tầm quan trọng của khả năng tự học. Lời cuối của anh là lời nhắc nhở chân thành: “AI không làm chủ chúng ta – chúng ta phải làm chủ AI”.

Mới đây, ông ra mắt hai cuốn sách gây sốt về bố mình – Tướng Hoàng Đan. Trong đó, cuốn Thư cho em về chuyện tình của bố mẹ ông đã bán 50.000 bản. Ông Hoàng Nam Tiến cũng từng được trao giải thưởng Nhà sáng tạo nội dung số vì cộng đồng trong lễ trao Giải thưởng Sáng tạo nội dung số Việt Nam năm 2024 ngày 27-9 tại Hà Nội.

Ông Hoàng Nam Tiến được biết tới là một nhà quản trị, chuyên gia công nghệ, một cố vấn trong hoạt động khởi nghiệp, một nhà giáo và một diễn giả nổi tiếng. Hiện, ông là Phó chủ tịch Hội đồng trường – Trường Đại học FPT, phụ trách hoạt động đào tạo sau đại học. Năm 1993, ông gia nhập FPT, làm việc tại đây liên tục trong 30 năm và được coi là một nhân tố quan trọng góp phần vào sự thành công của tập đoàn. Từ tháng 4/2023 đến nay, ông được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch Hội đồng Trường Đại học FPT (FPT Education), phụ trách hoạt động đào tạo sau đại học.

Nguyên nhân: Ông Hoàng Nam Tiến, phó chủ tịch Hội đồng Trường đại học FPT, đột ngột qua đời

Tin ban đầu từ Bệnh viện Hồng Ngọc xác nhận, Phó chủ tịch Hội đồng trường – Trường đại học FPT Hoàng Nam Tiến vừa đột ngột qua đời lúc 16h10 ngày 31-7 vì đột quỵ.

Hoàng Nam Tiến - Ảnh 1.

Ông Hoàng Nam Tiến trong lần ra mắt sách Thư cho em – Ảnh: THIÊN ĐIỂU

Đây là thông tin gây sốc cho mọi người bởi ông Hoàng Nam Tiến còn trẻ, ông vẫn đang hoạt động rất tích cực cả trên mạng xã hội và ngoài đời.

Theo nguồn tin của Tuổi Trẻ Online, sáng 31-7, ông Hoàng Nam Tiến vẫn còn chuẩn bị kế hoạch cho buổi chiều nay ghi hình với một kênh về hai cuốn sách ông viết mới đây về bố mình – tướng Hoàng Đan và vợ.

Ông Hoàng Nam Tiến, phó chủ tịch Hội đồng Trường đại học FPT, đột ngột qua đời - Ảnh 4.

Ông Hoàng Nam Tiến là con trai út của thiếu tướng Hoàng Đan (1928 – 2003) và vợ – đại biểu Quốc hội Nguyễn Thị An Vinh (1933 – 2022).

Ông Tiến, sinh năm 1969 tại Hà Nội, nguyên là Chủ tịch FPT Software, FPT Telecom – Tập đoàn FPT. Hiện ông là phó chủ tịch Hội đồng trường – Trường Đại học FPT, phụ trách hoạt động đào tạo sau đại học.

Gia nhập FPT năm 1993, ông Tiến làm việc tại đây liên tục trong 30 năm và được coi là một nhân tố quan trọng góp phần vào sự thành công của tập đoàn.

Hoàng Nam Tiến - Ảnh 3.

Ông Hoàng Nam Tiến (giữa) xúc động kể chuyện ba, mẹ mình tại buổi ra mắt sách Thư cho em – Ảnh: T.ĐIỂU

Ông Hoàng Nam Tiến được biết tới là một nhà quản trị, một chuyên gia công nghệ, một cố vấn trong hoạt động khởi nghiệp, một nhà giáo và một diễn giả được yêu thích.

Mới đây, ông ra mắt hai cuốn sách gây sốt về bố mình – Tướng Hoàng Đan. Trong đó, cuốn Thư cho em về chuyện tình của bố mẹ ông, đã bán 50.000 bản. Cuốn sách cũng được Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch vinh danh là một trong số những cuốn sách nổi bật năm 2024.

Ông Tiến từng được trao giải thưởng Nhà sáng tạo nội dung số vì cộng đồng trong lễ trao Giải thưởng Sáng tạo nội dung số Việt Nam năm 2024 ngày 27-9 tại Hà Nội.

Hoàng Nam Tiến - Ảnh 2.

Ông Hoàng Nam Tiến nhận giải thưởng Nhà sáng tạo nội dung số vì cộng đồng – Ảnh: T.ĐIỂU

Chia sẻ khi nhận giải thưởng Nhà sáng tạo nội dung số vì cộng đồng, ông Hoàng Nam Tiến đã nhấn mạnh về vai trò của sáng tạo trong thời đại trí tuệ nhân tạo ngày nay.

Ông Tiến nói chừng nào con người vẫn giữ được ba điều: tò mò về thế giới, luôn sáng tạo và luôn giữ được cảm xúc thì trí tuệ nhân tạo không bao giờ vượt được con người.

Ông Hoàng Nam Tiến, phó chủ tịch Hội đồng Trường đại học FPT, đột ngột qua đời - Ảnh 7.

Ông Hoàng Nam Tiến (phải) và bà Nguyễn Thị Bảo Hiền tại một tọa đàm – Ảnh: T.ĐIỂU

Chia sẻ với Tuổi Trẻ Online, ông Hoàng Nam Tiến nói ông thường đi trao giải cho người khác nhưng lần này lên nhận giải thưởng sáng tạo cùng các bạn trẻ.

Ông cảm thấy vui bởi giải thưởng dành cho ông chứng minh một điều rằng với môi trường số, mạng xã hội, từ người già đến người trẻ, từ anh nông dân đến thanh niên ưa du lịch vòng quanh thế giới… đều có thể được vinh danh.

Ông cũng vui khi những nội dung số trên kênh Hoàng Nam Tiến của mình mang đến cho mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ những kinh nghiệm, trải nghiệm sống miễn phí mà thông thường ta đều phải mất tiền hoặc “chịu đau thương” mới có được.

Người chồng é/p vợ phải bỏ th;ai để dễ dàng đến với nhân tình, nhưng cô quyết định rời bỏ tất cả, trốn vào Đà Nẵng và âm thầm sinh hai con gái song sinh. Bảy năm sau, cô trở lại với các con, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ phải trả giá từng chút một.

“Anh muốn em bỏ đứa bé. Nó… là gánh nặng, là trở ngại duy nhất giữa anh và hạnh phúc thật sự. Em hiểu mà, đúng không?”
Câu nói đó như tiếng sét đánh nát niềm tin cuối cùng của Mai. Người chồng đầu gối tay ấp suốt 5 năm giờ lại nhìn cô như một kẻ thừa thãi – cả cô lẫn đứa con chưa kịp chào đời.

Đêm đó, mưa Đà Lạt lạnh buốt. Mai ngồi bó gối trên sàn nhà, tay ôm chặt lấy bụng đã bắt đầu lộ rõ. Ngoài phòng khách, Khánh – chồng cô – vẫn rì rầm cuộc gọi với một giọng nữ lạ. Cô không cần đoán, cũng không muốn đoán nữa. Mọi thứ đã quá rõ ràng.

Cô từng nghĩ yêu là hy sinh. Nhưng hóa ra có những sự hy sinh chỉ làm người ta lún sâu vào vũng bùn phản bội. Cô từ bỏ công việc, theo Khánh về Đà Lạt mở nhà hàng, hỗ trợ anh không một lời oán trách. Khi anh thành công, lời đầu tiên anh nói là “Anh không còn yêu em nữa.”

Mai từng nghĩ sẽ níu kéo. Vì con. Nhưng đêm đó, sau khi Khánh ném tờ giấy siêu âm lên bàn và lạnh lùng nói: “Em bỏ nó đi, anh lo hết,” cô biết mình không còn đường lùi.

Mai không nói gì, lặng lẽ gói ghém vài bộ đồ, nhét tiền tiết kiệm lén để dành vào ba lô. Trước khi rời khỏi, cô nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, khẽ cười: “Tôi sẽ không khóc nữa.”

Cô bắt chuyến xe đêm rời khỏi Đà Lạt, đi về phía Nam – nơi không ai quen biết cô, không ai phán xét, và cũng chẳng ai tên Khánh.

Mai chọn Đà Nẵng. Một thành phố biển đủ lớn để cô ẩn mình, đủ xa để không ai tình cờ nhận ra cô, và đủ yên bình để bắt đầu lại.

Khi đặt chân đến nơi, cô mang thai được 5 tháng. Không nhà, không người thân, không công việc, chỉ có ý chí và đứa trẻ trong bụng là động lực sống còn.

Ban đầu cô làm phục vụ cho một quán cơm nhỏ gần biển. Chủ quán – dì Hoa – thấy bụng bầu ngày càng lớn, thương tình cho ở nhờ phòng trọ sau bếp. “Đời phụ nữ, ai cũng có lúc phải gồng lên mà sống,” dì Hoa thường bảo vậy.

Tháng 10 năm đó, Mai sinh đôi hai bé gái trong một bệnh viện quận. Cô đặt tên chúng là An và Nhi – nghĩa là bình an và kiên nhẫn. Vì cô mong các con lớn lên sẽ không phải trải qua bão giông như mẹ chúng.

Bảy năm trôi qua như một giấc mộng. Mai giờ là chủ một tiệm hoa nhỏ, sống đạm bạc nhưng đủ đầy bên hai con. An lanh lợi, Nhi trầm tính – nhưng cả hai đều thông minh, biết thương mẹ.

Dịp Tết năm đó, trong một lần tình cờ xem TV, Mai thấy Khánh xuất hiện trên bản tin doanh nhân thành đạt. Anh mở rộng chuỗi nhà hàng ra khắp miền Trung, và đang tổ chức tiệc từ thiện lớn ở Đà Lạt. Vợ anh – người tình năm xưa – giờ là “nữ doanh nhân quyền lực”, tay trong tay hạnh phúc trước ống kính.

Mai không cảm thấy gì. Không giận, không ghen. Chỉ thấy buồn cười.

Con gái cô – hai đứa trẻ mà Khánh từng muốn xóa bỏ – nay đã lớn, xinh xắn, học giỏi. Chúng là điều tuyệt vời nhất đời cô, còn anh thì không hề hay biết.

Tối hôm đó, Mai viết lên trang cá nhân một dòng duy nhất sau 7 năm im lặng:
“Tôi trở lại. Và tôi không còn là Mai của ngày xưa.”

Sau Tết, Mai đưa hai con trở lại Đà Lạt. Cô thuê một căn nhà nhỏ gần trung tâm, đổi họ hai bé theo giấy khai sinh mẹ đơn thân.

Cô không cần Khánh nhận con. Cô cần anh nếm trải cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội – như cô từng chịu năm nào.

Mai xin làm quản lý sự kiện tại chính nhà hàng Khánh – dưới một danh tính hoàn toàn mới: Trần Thảo Linh.

Với ngoại hình điềm đạm, kinh nghiệm tổ chức và khả năng ăn nói, Linh nhanh chóng được ban giám đốc tín nhiệm. Còn Khánh – không hề nhận ra cô – lại tỏ ra đặc biệt chú ý đến người phụ nữ mới vào làm.

“Cô Linh có vẻ quen lắm. Chúng ta từng gặp nhau chưa?” – anh hỏi trong buổi tiệc cuối tuần.

Mai mỉm cười, nhấp rượu vang, ánh mắt lạnh băng:
“Có thể trong một giấc mơ. Nhưng tôi là người đàn bà không ai nhớ đến lâu.”

Anh cười, nhưng có điều gì đó khiến anh thấy bất an.

Còn Mai? Cô biết – trò chơi đã bắt đầu.

“Có những vết thương không chảy máu, nhưng vẫn khiến người ta nhớ mãi cả đời. Anh sẵn sàng trả giá chưa?”

Khánh bắt đầu để ý đến Linh – người quản lý mới trầm tĩnh nhưng sắc sảo. Cô biết lắng nghe, nói năng có chừng mực và mang một vẻ gì đó vừa quen vừa xa. Anh không biết vì sao, nhưng ánh mắt cô khiến anh cảm thấy trống rỗng mỗi khi nhìn vào.

Linh không tán tỉnh, không hờ hững, chỉ lịch sự đúng mực – điều đó khiến Khánh càng bị hút vào.

Một buổi tối, sau khi nhà hàng tổ chức thành công một tiệc cưới sang trọng, Khánh đề nghị Linh đi uống rượu mừng. Cô chấp nhận – lần đầu tiên.

Tại quán rượu nhỏ, Khánh kể về cuộc hôn nhân hiện tại – hóa ra chẳng hạnh phúc như vẻ ngoài. Vợ anh ghen tuông, toan tính, và chỉ quan tâm đến tài sản chung. Họ có một đứa con trai nhưng không gần gũi. “Đôi khi,” Khánh thở dài, “tôi thấy mình như tù nhân trong chính gia đình.”

Mai – giờ là Linh – nhìn anh không biểu cảm. Cô từng là tù nhân của anh. Giờ đến lượt anh sống trong lồng do chính mình dựng nên.

Từ hôm đó, Linh bắt đầu “vô tình” để lộ những điều khiến Khánh nghi ngờ. Một bài hát cũ mà chỉ Mai từng thích. Một món ăn Khánh từng yêu cầu vợ nấu mỗi dịp sinh nhật. Một câu nói vu vơ mà anh chỉ từng nghe trong quá khứ.

Khánh bối rối. Linh là ai?

Anh âm thầm nhờ trợ lý tìm hiểu, nhưng lý lịch cô hoàn toàn sạch sẽ: Trần Thảo Linh, từng sống ở Đà Nẵng, không chồng, có hai con gái sinh đôi.

Sinh đôi? Khánh giật mình. Cảm giác bất an lan khắp sống lưng.

Một ngày, Khánh đến nhà Linh bất ngờ. Anh giả vờ cần ký giấy tờ. Khi cửa mở, anh chết lặng.

Hai bé gái sinh đôi bước ra. Một trong hai bé nhìn anh, nghiêng đầu hỏi:
“Chú ơi, chú là ai mà giống con thế?”

Anh đứng đờ. Chân không nhấc nổi. Cô bé… có ánh mắt y hệt anh.

Linh xuất hiện, không bất ngờ.
“Anh đến đúng lúc đấy, Khánh. Anh gặp con gái mình rồi.”

Mặt anh tái mét.
“Cô… là Mai?”

“Không. Là mẹ của con anh. Là người anh từng yêu cầu bỏ đứa trẻ vì ‘ngáng đường sự nghiệp’.”

Khánh không nói nổi lời nào. Cơn ác mộng năm xưa ập về như sóng dữ. Anh từng chối bỏ, từng ruồng rẫy. Giờ, anh đứng trước chính kết quả mà mình định tiêu diệt.

Tối đó, Khánh đến tìm Linh, quỳ xuống trước cửa. Anh khóc – lần đầu trong đời.
“Cho anh cơ hội, anh sai rồi. Để anh được chuộc lỗi. Để anh làm cha tụi nhỏ.”

Mai im lặng một lúc lâu. Rồi cô nói:

“Anh không có quyền làm cha tụi nhỏ. Anh chưa từng chọn chúng. Lúc cần bảo vệ, anh chọn bỏ rơi. Giờ khi chúng đáng yêu, ngoan ngoãn, anh muốn quay lại? Con tôi không phải phần thưởng cho sự hối hận của anh.”

Anh bật khóc: “Anh thực sự muốn bù đắp…”

Mai ngắt lời:

“Bù đắp à? Được. Từ mai, anh sẽ ‘bù đắp’ bằng cách ký vào đơn chuyển nhượng 20% cổ phần nhà hàng cho Quỹ Hỗ trợ Bà mẹ đơn thân tôi mới lập. Ghi rõ: vì hối lỗi.”

Anh sững sờ. “Cô dùng con để ép tôi?”

Mai mỉm cười: “Không. Tôi dùng lỗi của anh để dạy anh về trách nhiệm.”

Vài tháng sau, Mai và hai con chuyển khỏi Đà Lạt, trở lại Đà Nẵng. Cô để lại phía sau một Khánh gầy gò, lặng lẽ, ngày ngày đến quỹ từ thiện, lắng nghe những bà mẹ từng bị bỏ rơi như Mai kể chuyện.

Cô không cần anh nhận lại con. Cô chỉ cần anh không làm điều tương tự với ai khác lần nữa.

Một buổi chiều, An và Nhi hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, sao mẹ không để tụi con gọi chú đó là ba?”

Mai xoa đầu con, cười nhẹ:
“Vì mẹ muốn tụi con biết – làm mẹ là đủ. Mẹ đã không bỏ tụi con, nên tụi con không cần ai ‘nhận lại’ cả.”

Câu chuyện khép lại bằng chiến thắng thầm lặng của người phụ nữ từng bị phản bội. Không trả thù bằng dao kéo, mà bằng lòng tự trọng, sự thành công, và cách khiến kẻ từng làm tổn thương mình phải đối mặt với chính tội lỗi của họ.

Nữ phi công gốc Việt tử nạn ở Mỹ trên hành trình vòng quanh thế giới

Nữ phi công gốc Việt tử nạn trong vụ rơi máy bay tại Greenwood thuộc bang Indiana – Mỹ là người phụ nữ thứ 10 từng bay một mình vòng quanh thế giới.

Vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 10 giờ 45 phút ngày 30-7 (giờ Mỹ), không lâu sau khi máy bay cất cánh từ Indy South Greenwood.

Chiếc máy bay cỡ nhỏ bất ngờ rơi xuống phía sau trạm xăng Circle K tại số 1183 đường E. Main, TP Greenwood.

Nữ phi công thiệt mạng được xác định là Anh-Thu Nguyen, 44 tuổi, đến từ Miami.

Nữ phi công gốc Việt tử nạn ở Mỹ trên hành trình vòng quanh thế giới- Ảnh 1.

Nữ phi công gốc Việt Anh-Thu Nguyen tử nạn hôm 30-7. Ảnh: Wishtv

Nạn nhân là người gốc Việt, cựu sinh viên ĐH Purdue và là người phụ nữ thứ 10 từng bay một mình vòng quanh thế giới.

Nhà chức trách xác định Anh-Thu Nguyen là người duy nhất trên máy bay và đã thiệt mạng tại hiện trường.

“Tôi vừa lái xe đến, nhảy ra khỏi xe thì ngửi thấy mùi xăng và thấy khói. Khi lại gần, tôi biết ngay là không có ai sống sót” – nhân chứng có tên Frank Williams kể lại.

Nguyên nhân vụ tai nạn vẫn đang trong quá trình điều tra.

Theo chia sẻ trên mạng xã hội của Anh-Thu Nguyen, chuyến bay hôm đó là một phần trong hành trình bay vòng quanh thế giới lần thứ hai của cô.

Nữ phi công gốc Việt tử nạn ở Mỹ trên hành trình vòng quanh thế giới- Ảnh 2.

Hiện trường vụ tai nạn khiến nữ phi công gốc Việt Anh-Thu Nguyen tử nạn. Ảnh: Sở cảnh sát Greenwood

Anh-Thu Nguyen là người sáng lập tổ chức “Phụ nữ châu Á trong lĩnh vực Hàng không và Vũ trụ” (Asian Women in Aerospace & Aviation – AWAA), ra đời năm 2018 với mục tiêu khuyến khích, trao quyền và truyền cảm hứng cho thế hệ nữ phi công, kỹ sư hàng không và các chuyên gia STEM gốc Á.

Theo trang web AWAA, ước mơ trở thành phi công của Anh-Thu Nguyen bắt đầu từ thuở nhỏ khi cô sống tại Tuy Hòa – Việt Nam. Gia đình cô nhập cư vào Mỹ khi cô 12 tuổi.

AWAA cho biết Anh-Thu Nguyen từng bị nhiều giáo viên dạy bay từ chối, thậm chí loại ngay từ đầu nhưng cô không bỏ cuộc.

Khi học đại học, cô vừa làm gia sư toán với thù lao 6 USD/giờ, vừa vay nợ sinh viên, từng phải ngủ trong xe hơi để nuôi giấc mơ học bay.

Sau này, cô trở thành giảng viên dạy bay xuất sắc của Hiệp hội chủ sở hữu và phi công máy bay (AOPA ) và là phi công Boeing 767 cho một hãng hàng không lớn.

Anh-Thu Nguyen tốt nghiệp thủ khoa trung học, nằm trong top 10 của ĐH Purdue với bằng cử nhân toán học, sau đó lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ chuyên ngành hàng không và vũ trụ tại Viện Công nghệ Georgia (Georgia Tech).

Năm 2018, Anh-Thu Nguyen còn thành lập học viện đào tạo bay Dragon tại sân bay North Perry, bang Florida, nơi cô trực tiếp huấn luyện và truyền cảm hứng cho nhiều học viên trẻ.

Năm 2024, Anh-Thu Nguyen trở thành nữ phi công thứ 10 và là người gốc Việt đầu tiên bay một mình vòng quanh thế giới với hành trình 25 điểm dừng.

Sau chuyến bay, Anh-Thu Nguyen chia sẻ: “Tôi luôn khao khát cảm giác điều khiển một chiếc máy bay, vừa thấy mình nhỏ bé và mong manh, vừa cảm nhận sức mạnh to lớn”.

Năm 2025, cô tiếp tục hành trình bay vòng quanh thế giới lần thứ hai, khởi hành từ TP Oshkosh, bang Wisconsin hôm 27-7 và cất cánh từ bang Indiana vào sáng 30-7.

Trước chuyến bay, cô đăng video từ buồng lái: “Đây không chỉ là một chuyến bay. Đây là sứ mệnh truyền cảm hứng cho thế hệ nữ phi công và kỹ sư hàng không tương lai”.

Tổ chức AWAA đã phát đi thông báo chia buồn, gọi Anh-Thu Nguyen là “người sáng lập, người bạn, người hướng dẫn và là nhà lãnh đạo truyền cảm hứng, sống bằng sự táo bạo, tò mò và đầy nghị lực”.

Vụ cướp tiệm vàng ở TP.HCM: Nghi phạm bị bắt, cam;era ghi lại toàn bộ cảnh cầm nhẫn vàng bỏ chạy, k/éo l/ê nữ nhân viên

Người đàn ông bịt kín khẩu trang bước vào tiệm, vờ hỏi mua vàng và xin xem một chiếc nhẫn trị giá khoảng 35 triệu đồng. Sau vài phút, người này bất ngờ cầm chiếc nhẫn bỏ chạy ra ngoài, lên xe máy tẩu thoát.

Ngày 30 tháng 7 năm 2025, chuyên trang Góc Nhìn Pháp Lý đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Vụ cướp tiệm vàng ở TP.HCM: Nghi phạm bị bắt, camera ghi lại toàn bộ cảnh cầm nhẫn vàng bỏ chạy, kéo lê nữ nhân viên”. Nội dung như sau:

Chiều 30/7, Công an xã Tân Vĩnh Lộc phối hợp với Phòng Cảnh sát hình sự (PC02), Công an TP.HCM bắt giữ nghi phạm cướp tiệm vàng xảy ra trên địa bàn xã.

Trước đó, khoảng 11 giờ 50 phút ngày 29/7, một người đàn ông bịt kín khẩu trang, điều khiển xe máy (không rõ biển số) đến tiệm vàng Kim Phát Nguyên 3 trên đường Võ Văn Vân (xã Tân Vĩnh Lộc, TP.HCM).

 

tp-hcm-bat-giu-ke-cuop-tiem-vang-1753884422.jpg
 

Người này bước vào tiệm, vờ hỏi mua vàng và xin xem một chiếc nhẫn trị giá khoảng 35 triệu đồng. Sau vài phút, người này bất ngờ cầm chiếc nhẫn bỏ chạy ra ngoài, lên xe máy tẩu thoát.
Phát hiện sự việc, nữ nhân viên tiệm vàng lập tức chạy theo, nắm cổ áo. Tuy nhiên, nghi can tăng ga bỏ chạy, kéo ngã nữ nhân viên khiến chị này bị trầy xước tay, chân.

Nhận tin báo, Công an xã Tân Vĩnh Lộc phối hợp với Phòng Cảnh sát hình sự (PC02), Công an TP.HCM nhanh chóng có mặt, khám nghiệm hiện trường, trích xuất camera an ninh để truy xét nghi can.
Đến chiều 30/7, nghi can bị bắt khi đang lẩn trốn tại phường Tân Sơn Nhì (quận Tân Phú cũ). Danh tính được xác định là Trần Anh Dũng (31 tuổi, ngụ TP.HCM).

Hiện công an đang tiếp tục điều tra, làm rõ.

Cùng ngày, báo Tuổi Trẻ cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Tên cướp tiệm vàng thoát được nữ nhân viên nhưng không thoát khỏi công an”. Nội dung như sau:

cướp tiệm vàng - Ảnh 1.

Tiệm vàng nơi xảy ra vụ việc – Ảnh: MINH HÒA

Chiều 30-7, Công an xã Tân Vĩnh Lộc (TP.HCM) phối hợp cùng lực lượng Phòng Cảnh sát hình sự (PC02) Công an TP.HCM đã bắt giữ nghi phạm cướp tiệm vàng táo tợn trên đường Võ Văn Vân.

Theo đó khoảng 11h50 ngày 29-7, người đàn ông bịt kín khẩu trang, đi xe máy che biển số đến tiệm vàng Kim Phát Nguyên 3 trên đường Võ Văn Vân thuộc ấp 4, xã Tân Vĩnh Lộc (xã Vĩnh Lộc B, huyện Bình Chánh cũ).

Người đàn ông bước vào tiệm vờ hỏi mua và cầm xem chiếc nhẫn vàng trị giá khoảng 35 triệu đồng. Đứng suy nghĩ một lúc, người đàn ông bất ngờ cầm chiếc nhẫn bỏ chạy ra ngoài, phóng lên xe nổ máy chạy đi.

Nữ nhân viên trong tiệm vàng liền đuổi theo ra trước tiệm, lao tới nắm cổ áo kẻ cướp. Tuy nhiên đối tượng đã tăng ga bỏ chạy sau khi kéo ngã nữ nhân viên trên đường, bị trầy xước tay, chân.

Nhận tin báo, Công an xã Tân Vĩnh Lộc phối hợp lực lượng Phòng PC02 nhanh chóng có mặt tại hiện trường lấy lời khai, trích xuất camera an ninh, truy xét nghi phạm.

Sau nhiều giờ truy xét, nghi phạm lẩn trốn tại phường Tân Sơn Nhì (quận Tân Phú cũ) đã bị công an phối hợp bắt giữ. Bước đầu người này được xác định là Trần Anh Dũng (31 tuổi, ngụ TP.HCM).

cướp tiệm vàng - Ảnh 2.

Nữ nhân viên chạy theo nắm cổ áo tên cướp nhưng bị kéo lê, trầy xước chân, tay – Ảnh cắt từ clip

Vợ tôi bị l/i/ệt sau t;ai n;ạn, đã bốn tháng trôi qua tôi chưa một lần được gần gũi. Cơn bí bách đè nặng lên cả thể xác lẫn tinh thần khiến tôi như phát điên. Cuối cùng, tôi buông xuôi. Tôi để mặc cô ấy nằm một mình, không lời báo trước, rồi biến mất suốt mười ngày để sống trọn vẹn bản năng bên cô em gái xinh đẹp trong công ty. Tôi tưởng mình khôn ngoan. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi như chưa từng xảy ra. Nhưng khi vừa mở cửa bước vào nhà, máu trong người tôi như đóng băng. Trước mặt tôi, không phải vợ tôi nằm bất động trên giường. Mà là một người phụ nữ lạ, quý phái, kiêu kỳ, đang đứng thẳng lưng với ánh mắt s/ắ/c như d;ao..

“Khi cánh cửa bật mở, tôi như chết lặng. Không phải vợ tôi nằm đó như mọi ngày, mà là một người phụ nữ lạ, đứng thẳng người, ánh mắt xuyên thấu như dao nhọn, tay cầm chiếc điện thoại có đoạn ghi âm đang phát dở…”

Tôi tên Hùng, 36 tuổi, nhân viên hành chính một công ty xây dựng. Cuộc sống tôi từng bình lặng, không vinh quang, nhưng đủ đầy. Tôi có một người vợ – Vy – dịu dàng, đảm đang. Chúng tôi cưới nhau 8 năm, chưa con. Một năm trước, tai nạn giao thông ập đến như cơn lốc, cướp đi khả năng đi lại của Vy. Cô ấy liệt nửa người, phải nằm một chỗ.

Bốn tháng – đúng bốn tháng kể từ lần cuối tôi được “giải tỏa”. Tôi chăm sóc cô ấy hàng ngày, làm mọi việc từ lau người, đút cơm, thay tã… Nhưng tôi là đàn ông. Cơ thể tôi gào thét, đầu óc tôi bị bóp nghẹt trong vòng luẩn quẩn giữa nghĩa vụ và dục vọng.

Rồi “nó” xảy ra.

Hà – em gái nhân sự mới về công ty – trẻ, nóng bỏng, mắt lúc nào cũng như đang mời gọi. Những tin nhắn thả thính ban đầu tôi còn chối từ. Nhưng dần dần, sự tủi thân, mỏi mệt, và ham muốn như con thú đói lâu ngày khiến tôi buông thả.

Tôi nói dối Vy rằng phải đi công tác Đà Nẵng 10 ngày.

Ngày đầu tiên, Hà đặt tay lên ngực tôi và hỏi:
– “Anh nhớ em không?”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ cúi xuống, và tất cả bản năng trong tôi bùng cháy. Chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ khát cháy giữa sa mạc. Trong 10 ngày đó, tôi như sống lại. Không gánh nặng, không tiếng máy thở, không mùi thuốc khử trùng. Chỉ có rượu, mùi nước hoa và những tiếng rên ám ảnh.

Nhưng rồi mọi thứ cũng phải kết thúc. Tôi bắt taxi trở về nhà, vẫn trong cơn hưng phấn mơ hồ. Tôi nghĩ chắc Vy sẽ gọi hỏi han, hoặc ít nhất là trách yêu vì “đi xa quá”. Nhưng lạ lùng, không có một tin nhắn nào.

Cánh cửa bật mở. Tôi bước vào. Phòng khách sáng trưng. Không có Vy trên giường. Không có mùi thuốc. Không có tiếng TV nhỏ đều đều.

Và rồi… tôi thấy cô ấy.

Một người phụ nữ mặc bộ vest trắng tinh, tóc búi cao, nước da mịn màng, ánh mắt đanh thép. Trong tay là điện thoại đang phát đoạn ghi âm:

“Anh ở trên em… đừng ngừng lại… em nhớ anh lắm…”

Tôi chết lặng. Đó là giọng Hà. Và… cả tôi.

Tôi lắp bắp:

– “Cô là ai… Vy đâu rồi?”

Cô ấy không trả lời. Tiếng ghi âm tắt. Rồi một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau tôi:

– “Anh nên hỏi: ai là người đã đặt camera trong phòng khách. Và ai là người gửi đoạn ghi âm này cho tôi.”

Tôi quay phắt lại. Đứng đó, trên chiếc xe lăn điện, chính là Vy.

Nhưng không còn là Vy yếu ớt nữa.

Cô ấy ngẩng cao đầu, ánh mắt rực cháy. Tôi ngã quỵ. Cổ họng khô khốc.

Vy lạnh lùng:

– “Tôi thuê cô Lệ – luật sư riêng – để chứng kiến tất cả. Mười ngày qua, tôi biết từng giờ anh đang ở đâu, làm gì. Mỗi cử động của anh đều được ghi lại.”

Tôi lắp bắp, nước mắt ứa ra:

– “Anh… xin lỗi… anh chỉ… Anh yếu lòng… Anh…”

Vy cười nhạt:

– “Anh chỉ là một thằng hèn đội lốt người chồng tử tế. Tôi liệt, nhưng đầu óc tôi còn tỉnh. Anh bỏ tôi lại đây không một lời hỏi han. Trong khi tôi ngày nào cũng tập vật lý trị liệu đến toát máu để có thể đứng dậy mà giữ anh.”

Lệ – luật sư – đặt lên bàn một tập hồ sơ:

– “Đơn ly hôn. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Nhưng nếu anh muốn đàm phán lại… thì phải chờ phần hai.”

“Tôi không khóc vì mất anh. Tôi khóc vì đã từng tin anh là người có trái tim.”

Tôi nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trên bàn, tay run bần bật. Mỗi trang giấy là một nhát dao xé rách thứ gọi là thể diện cuối cùng mà tôi bấu víu.

– “Vy… Anh xin em… Đừng ly hôn… Anh… sai rồi…”

Vy quay đầu đi. Cô Lệ – luật sư – vẫn đứng yên như tượng đá. Giọng cô ta đanh thép:

– “Anh Hùng, trong đơn ly hôn có ghi rõ yêu cầu phân chia tài sản. Căn hộ này đứng tên vợ anh. Toàn bộ sổ tiết kiệm do cô Vy gửi vào trước hôn nhân. Pháp luật đứng về phía cô ấy. Anh ra đi tay trắng.”

– “Không… không thể nào… Em không thể làm vậy với anh…”

Vy nhìn tôi. Ánh mắt không còn đau, chỉ còn lạnh. Như thể cô ấy đã khóc đủ, tổn thương đủ, và giờ thì buông tay không một chút tiếc nuối.

– “Anh tưởng tôi yếu đuối à? Bốn tháng qua, trong khi anh nằm bên con nhỏ Hà đó, tôi tập đi từng bước. Tôi thuê bác sĩ riêng, trị liệu riêng, để có thể đứng lên – không phải để chạy đến ôm anh, mà để nhìn thẳng vào mắt anh và nói: Tôi. Khinh. Anh.”

Tôi ngã ngồi xuống ghế. Căn nhà bỗng chốc trở nên lạ lẫm, như thể nó chưa từng là tổ ấm của tôi. Từng khung hình cưới, từng tách trà, từng chiếc ghế Vy từng ngồi… giờ trở thành chứng tích của một kẻ phản bội.

– “Anh đã nghĩ tôi sẽ nằm liệt mãi? Anh sai rồi.” – Vy đứng lên, run rẩy nhưng kiên định. – “Tôi không chỉ đứng dậy được. Tôi còn vươn lên được. Mà không cần một người chồng khốn nạn như anh.”

Lệ đưa tôi thêm một tờ giấy.

– “Đây là bản tường trình các lần vi phạm đạo đức hôn nhân. Cô Vy có quyền đòi bồi thường danh dự. Nhưng vì cô ấy không muốn nhìn mặt anh thêm nữa, cô ấy chỉ yêu cầu anh rời khỏi căn hộ trong 24 giờ.”

Tôi cố đứng dậy, bước lại gần Vy, nhưng cô lùi lại.

– “Anh đừng chạm vào tôi.” – cô nói. – “Tôi đã quá ngu ngốc để yêu một người không xứng đáng.”

Rồi cô rút từ ngăn kéo một bức thư. Đặt xuống trước mặt tôi.

– “Đây là của mẹ anh gửi cho tôi, trước khi bà mất. Anh có biết không? Mẹ anh dặn tôi: ‘Dù thằng Hùng có thế nào, con cũng ráng giữ gia đình.’ Nhưng nếu bà còn sống, chắc bà cũng chẳng muốn tôi sống nhục nhã thế này đâu.”

Tôi mở thư. Là chữ viết tay của mẹ tôi. Nét chữ run nhưng từng dòng đều dặn dò Vy hãy cố giữ hạnh phúc, hãy bao dung cho tôi – “thằng con chưa lớn của mẹ.”

Tôi bật khóc. Nức nở. Không phải vì tôi mất vợ, mà vì tôi mất luôn cái phần người còn sót lại trong mình.

Ba tháng sau.

Tôi sống tạm trong một phòng trọ tồi tàn gần công ty. Hà – “em gái công ty” – sau khi biết tôi bị đuổi việc và chẳng còn gì trong tay, biến mất không một lời chào. Cô ta block tôi ở mọi nền tảng. Tôi từ trai có vợ, có nhà, có tiền, trở thành gã vô sản lang thang.

Hôm đó, tôi ngồi ở quán cà phê đầu hẻm, gặm nhấm nỗi ê chề, thì thấy một chiếc ô tô màu đen dừng lại. Vy bước xuống – thon gọn, tóc cắt ngắn, tay xách tài liệu. Cô đi cùng một người đàn ông – lịch thiệp, cao ráo, có vẻ là đồng nghiệp. Họ cười nói, ánh mắt cô sáng rực, đầy năng lượng.

Tôi định cúi đầu tránh đi. Nhưng Vy đã nhìn thấy. Cô dừng lại vài giây. Ánh mắt lướt qua tôi – không còn oán hận, chỉ là sự dửng dưng như nhìn một người xa lạ.

Cô mỉm cười nhẹ. Không nói gì. Rồi quay đi.

Tôi ngồi đó, tay nắm chặt cốc cà phê nguội ngắt.

Lúc đó, tôi mới hiểu: có những sai lầm không thể sửa. Có những người phụ nữ, khi đứng dậy được, họ sẽ bước thẳng – không bao giờ ngoái lại.

Và tôi… mãi mãi chỉ là kẻ đứng phía sau, ngậm ngùi nhìn theo một người mà tôi từng nắm tay, từng thề nguyện… và từng phản bội.

Chúc mừng giáo viên mầm non, 29 triệu 1 tháng là quá ấm no rồi

Theo Luật Nhà giáo, giáo viên mầm non có thể nhận mức lương cao nhất, dự kiến tối đa là hơn 29 triệu đồng/tháng.

Dự thảo Nghị định về chính sách tiền lương, chế độ phụ cấp và chính sách thu hút đối với nhà giáo đang đề xuất mức tăng đáng kể cho giáo viên mầm non, trong đó nhóm này có thể được điều chỉnh lương cao nhất so với các cấp học khác.

Theo dự thảo, giáo viên mầm non sẽ được áp dụng phụ cấp ưu đãi 45%, tăng thêm 10% so với hiện hành. Đồng thời, hệ số lương đặc thù cũng được bổ sung, tùy theo trình độ chuyên môn và vị trí việc làm, góp phần nâng tổng thu nhập hàng tháng.

lương giáo viên, giáo viên mầm non, lương nhà giáo, luật nhà giáo

Giáo viên mầm non được áp dụng phụ cấp ưu đãi lên đến 45%. (Ảnh minh họa)

Cụ thể, giáo viên mầm non cao cấp sẽ hưởng hệ số lương từ 5,75 đến 7,55 theo ngạch A3.2, kèm hệ số lương đặc thù 1,2 và phụ cấp ưu đãi 45%. Với mức lương cơ sở 2.340.000 đồng, thu nhập tháng của giáo viên bậc cao nhất có thể lên tới hơn 29 triệu đồng.

Ở nhóm giáo viên mầm non chính, hệ số lương được áp dụng theo ngạch A2.2 (từ 4,00 đến 6,38), hệ số đặc thù 1,3. Tổng thu nhập tương ứng dao động từ hơn 16 triệu đến trên 26 triệu đồng/tháng.

Giáo viên mầm non có trình độ đại học hoặc cao đẳng thuộc nhóm ngạch A1 sẽ hưởng hệ số lương từ 2,34 đến 4,98, hệ số đặc thù 1,45. Tổng thu nhập dự kiến từ hơn 10 triệu đến trên 22 triệu đồng/tháng, tùy bậc lương.

Đáng chú ý, giáo viên chưa đạt chuẩn trình độ (trình độ trung cấp) vẫn được đưa vào bảng tính lương với hệ số ngạch B (từ 1,86 đến 4,06), kèm hệ số đặc thù 1,6 và phụ cấp ưu đãi 45%. Nhóm này sẽ có thu nhập dao động từ khoảng 8,9 triệu đến gần 19,5 triệu đồng/tháng.

lương giáo viên, giáo viên mầm non, lương nhà giáo, luật nhà giáo

Giáo viên mầm non trình độ trung cấp vẫn có thể nhận mức lương tới 19 triệu đồng. (Ảnh minh họa)

Ngoài ra, giáo viên mầm non công tác từ 5 năm trở lên được hưởng thêm phụ cấp thâm niên. Nếu kiêm nhiệm các chức vụ, họ sẽ nhận thêm phụ cấp trách nhiệm, chức vụ theo quy định, giúp tổng thu nhập hàng tháng tăng đáng kể.

Theo Luật Nhà giáo có hiệu lực từ 1/1/2026, việc xếp lương không còn dựa vào phân hạng chức danh mà thay bằng bảng lương theo vị trí và trình độ chuyên môn. Việc điều chỉnh lần này nhằm thu hút, giữ chân đội ngũ giáo viên mầm non – lực lượng vốn chịu nhiều áp lực trong công tác chăm sóc, nuôi dạy trẻ.

H.Anh (TH) (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)