Home Blog Page 6

Thương tâm: Hình ảnh chiếc xe đi Pinic dưới lòng hồ khiến 2 vợ chồng tuv0ng ở Đông Triều, Quảng Ninh

Giữa đêm tối, chiếc xe bán tải chở 4 người đi vào khu vực lòng hồ Bến Châu khu Phú Ninh, phường Bình Khê (tỉnh Quảng Ninh) thì bị ngập nước.

Sáng 6-7, lãnh đạo UBND phường Bình Khê (tỉnh Quảng Ninh) báo cáo nhanh vụ việc 2 người tử vong trong vụ xe bán tải đi vào lòng hộ cạn của Đập Bến Châu, khu Phú Ninh phường Bình Khê.

Đuối nước thương tâm khi ô tô bị chìm dưới lòng hồ Bến Châu ở Quảng Ninh - Ảnh 1.

Lực lượng chức năng tìm kiếm 2 nạn nhân là vợ chồng lái xe bán tải

Theo thông tin ban đầu, khoảng 0 giờ 5 phút ngày 6-7, Công an phường Bình Khê nhận được tin báo của người dân về việc tại khu vực lòng đập Bến Châu thuộc khu Phú Ninh, phường Bình Khê có 1 xe ô tô bán tải màu vàng bị đắm dưới lòng hồ.

Đập Bến Châu hiện do Công ty TNHH 1 TV Thủy Lợi Đông Triều quản lý, lòng hồ đang trong tình trạng cạn nước, chỉ một phần có nước, khu vực xung quanh hồ đã được cắm biển cảnh báo “Khu vực nguy hiểm không phận sự cấm vào”.

Theo khai báo của những người liên quan, khoảng 21 giờ 30 phút ngày 5-7, anh Nguyễn Như H. và vợ là Vũ Thị Thùy L. (cùng 32 tuổi) có rủ vợ chồng anh Vũ Văn H. (39 tuổi), vợ là Ngô Thị Q. (31 tuổi), tất cả cùng trú quán tại phường Mạo Khê, lái xe ô tô bán tải đi chơi.

Đuối nước thương tâm khi ô tô bị chìm dưới lòng hồ Bến Châu ở Quảng Ninh - Ảnh 2.

Lực lượng chức năng tìm kiểm các nạn nhân

Anh Nguyễn Như H. điều khiển xe, chị Vũ Thị Thùy L. ngồi ghế phụ, vợ chồng anh H., chị Q ngồi ghế sau. Khi đi đến đoạn tuyến đường Yên Tử, Ngọa Vân khu Phú Ninh, phường Bình Khê, anh H. điều khiển xe ô tô đi xuống khu vực lòng hồ Bến Châu. Quá trình di chuyển, khi đi vào khu vực bị ngập nước, xe ô tô bị nước tràn vào 1/2 xe. Cả 4 người đã di chuyển ra ngoài xe để tìm đường đi vào bờ.

Xe bán tải đi vào lòng hồ

Do đêm tối không xác định được phương hướng, vợ chồng anh H., và chị Q đã xuống xe, đi vào bờ và thông báo cho mọi người đến tìm kiếm. Anh Nguyễn Như H. và chị Vũ Thị Thùy L. sau đó không thấy đi lên bờ.

Đuối nước thương tâm khi ô tô bị chìm dưới lòng hồ Bến Châu ở Quảng Ninh - Ảnh 3.

Khu vực này, mặc dù có biển cấm nhưng nhiều người vẫn đi vào

Ngay sau khi nhận được thông tin, Đảng ủy, UBND phường đã chỉ đạo Công an phường huy động lực lượng công an, quân sự, an ninh cơ sở, khu phố và quần chúng nhân dân, cùng đó báo cáo Công an tỉnh cử lực lượng chức năng nhanh chóng tiến hành tìm kiếm, cứu hộ, cứu nạn.

Đến 5 giờ 47 phút ngày 6-7, lực lượng chức năng đã tìm thấy 2 thi thể anh Nguyễn Như H. và vợ là Vũ Thị Thùy L. tử vong dưới nước tại đập Bến Châu.

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa vào nhà tôi đã s;ững s;ờ nhìn thấy giày, váy áo v/ứt lung tung kéo dài đến tận cửa phòng ngủ. Lấy hết bình tĩnh, tôi mở tung cửa phòng ngủ rồi bật đèn lên, tôi b/ắt qu/ả ta/ng tại tr/ận cô thư ký cùng chồng trên chiếc giư::ờng ng:;ủ của 2 vợ chồng. Cô thư ký s::ợ h::ãi qu::ấn kh::ăn ch::ạy ra… Ngay lập tức tôi làm 1 việc khiến cả 2 không còn đường tho::át…

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa đặt chân vào nhà tôi đã sững sờ. Đôi giày cao gót lạ màu nude, chiếc váy công sở vắt vội trên tay ghế, thắt lưng nam quấn dưới chân bàn, kéo dài thành một đường như vệt chỉ dẫn đến cánh cửa phòng ngủ khép hờ. Tim tôi như có ai đó bóp nghẹt. Đó là phòng ngủ của vợ chồng tôi – nơi tôi từng nghĩ là chốn bình yên nhất trong cuộc đời.

Tôi tên Ngọc – 33 tuổi, nhân viên kế toán trưởng tại một công ty xuất nhập khẩu, chồng tôi – Thành, 37 tuổi, giám đốc kinh doanh của một tập đoàn lớn. Chúng tôi lấy nhau được 7 năm, có một con gái 5 tuổi, hiện gửi về ngoại chăm giúp vì tôi đi công tác miền Trung suốt hai tuần.

Tôi yêu chồng. Và hơn cả yêu, là tin tưởng. Thành là người chững chạc, biết chăm con, thường hay nói những lời có vẻ sâu sắc:

“Đàn ông ra ngoài gặp gì cũng có, nhưng thứ giữ chân anh ở lại là tổ ấm này.”

Tôi từng tự hào về anh, từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Nhưng mọi thứ thay đổi chỉ trong một buổi chiều thứ sáu.


Chuyến công tác kết thúc sớm vì đối tác hủy cuộc họp phút chót. Tôi quyết định không báo trước cho chồng, phần vì muốn tạo bất ngờ, phần vì nhớ nhà.

Về đến căn hộ lúc 16h, tôi không gọi cửa – tôi có chìa khóa riêng. Cánh cửa bật mở, căn nhà vắng lặng. Không có tiếng ti vi, không có tiếng nhạc. Chỉ có một thứ khiến tôi lạnh sống lưng: mùi nước hoa nữ lạ và tiếng cười khúc khích thoảng qua khe cửa phòng ngủ.

Tôi bước vào, như bị điều khiển bởi một thế lực nào đó.Tôi không gọi, không gõ cửa. Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào lờ mờ. Tôi bật đèn.

Và ở đó – không thể tin nổi – chồng tôi, trần truồng, cùng cô thư ký của anh – Vy – đang quấn lấy nhau.

Vy hốt hoảng kéo vội khăn tắm, hét lên, gục ngã xuống sàn khi thấy tôi đứng trân trân như hóa đá. Còn Thành? Anh cuống cuồng, gào lên:

“Ngọc! Em về lúc nào? Nghe anh giải thích!”

Tôi không hét, không khóc. Tôi đi đến tủ đồ, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp – hộp quà tôi định tặng anh nhân dịp kỷ niệm ngày cưới tuần sau – và ném thẳng vào bức tường gần giường. Vỡ vụn.

“Giải thích ư? Ngay trên giường của tôi à?”

Vy lúc đó run rẩy, lắp bắp:

“Chị… em xin lỗi… em không cố ý… tụi em chỉ là…”

Tôi cắt ngang:

“Cô câm miệng. Tôi sẽ để luật pháp và công ty của cô dạy cô cách cư xử với vợ sếp.”Tôi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, nhưng đầu tôi đã hoạt động như một cơn bão. Tôi không thể để mọi chuyện chỉ dừng lại ở một cái tát hay nước mắt.

Không. Tôi là người bị phản bội, nhưng tôi không yếu đuối. Tôi đã hy sinh sự nghiệp, cơ hội, tuổi xuân để xây dựng gia đình này. Nếu nó đổ vỡ, ít nhất tôi cũng cần lấy lại công bằng.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi ở phòng khách, tay lướt điện thoại xem lại tất cả những tin nhắn, dấu hiệu mà mình từng bỏ qua.Từng buổi tăng ca đột ngột.
Từng tin nhắn “em về trước đi, anh còn họp với phòng hành chính.”
Từng chuyến công tác “trùng lịch.”

Tôi bắt đầu ghép nối các chi tiết. Thì ra họ đã qua lại từ lâu. Vy – cô gái từng chào tôi lễ phép trong tiệc công ty, từng gửi quà sinh nhật cho con tôi – lại chính là người lên giường với chồng tôi.

Tôi đã quá tin. Quá dễ dãi. Quá mù quáng.Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, gọi điện cho một người bạn thân làm ở phòng nhân sự công ty chồng. Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

“Tớ cần hồ sơ nội bộ và lịch công tác của Vy từ 6 tháng nay. Không cần biết thế nào, tớ sẽ trả ơn cậu.”

Bạn tôi hơi ngập ngừng, nhưng rồi đồng ý. Đến trưa, tôi đã có bản sao lịch trình, xác nhận một số chuyến công tác trùng khớp giữa Vy và Thành – dù về lý không liên quan gì nhau.

Tôi sao lưu tất cả dữ liệu. Gửi một bản vào email cá nhân, một bản vào USB, một bản vào drive riêng – phòng trường hợp có chuyện.

Rồi tôi gọi cho Thành.

“Anh có 3 ngày để giải quyết mọi chuyện. Đừng nói chuyện với tôi nếu không nghiêm túc.”

Ba ngày để suy nghĩ – đó là hạn cuối tôi cho Thành.

Tôi rời khỏi nhà, về bên ngoại lấy cớ thăm con. Tôi cần khoảng lặng để nhìn lại tất cả. Không phải để níu kéo, mà để chuẩn bị dứt bỏ một cách ngẩng cao đầu.

Trong ba ngày ấy, Thành gọi, nhắn, thậm chí đến tận nhà mẹ đẻ tôi. Tôi không trả lời bất cứ lời nào. Tôi cần anh ta hiểu cảm giác bị bỏ rơi như tôi đã từng – trong chính ngôi nhà của mình, trên chiếc giường từng là biểu tượng của tình yêu và sự gắn kết.

Tôi hẹn Thành ra quán cà phê quen thuộc – nơi trước kia hai vợ chồng từng kỷ niệm những ngày đặc biệt. Anh đến trước, nhìn tiều tụy và hối hận.

“Ngọc… anh sai rồi. Anh không có lý do gì để bào chữa. Nhưng xin em, hãy cho anh một cơ hội…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Lần đầu tiên sau gần 10 năm yêu nhau, tôi không còn thấy ấm áp trong ánh mắt đó. Chỉ là một người đàn ông tội lỗi, yếu đuối, và tệ hơn cả: không còn đáng tin.

“Anh muốn tôi cho cơ hội, trong khi người anh ngủ cùng lại là nhân viên dưới quyền?”
“Anh biết. Anh sẽ xử lý việc đó, Vy sẽ nghỉ việc. Anh sẽ chấm dứt mọi thứ.”

Tôi cười nhạt.

“Không. Anh không cần xử lý gì cả. Tôi đã gửi đơn tố cáo mối quan hệ sai trái giữa sếp và nhân viên cấp dưới tới phòng nhân sự tập đoàn. Với bằng chứng tôi có, cô ta sẽ bị đuổi việc – và anh cũng có thể bị điều tra nội bộ.”

Thành tái mặt:

“Em… em làm thật sao?”

“Tôi không đe dọa. Tôi đang đòi lại sự công bằng.”

Tối hôm đó, tôi gửi cho anh một bản đơn ly hôn đã ký sẵn. Trong đơn, tôi nhường anh phần lớn tài sản, chỉ giữ lại căn nhà – thứ tôi bỏ tiền vào nhiều nhất, và quyền nuôi con gái.

Tôi không đòi hỏi gì thêm. Không cần tiền cấp dưỡng. Không cần phân chia quá chi li. Tôi không cần gì từ một người đàn ông đã vứt bỏ tôi chỉ vì vài phút đam mê với cô thư ký kém tôi cả một cái đầu nhân cách.

Anh không ký ngay. Nhưng tôi biết, với tất cả những gì tôi đã chuẩn bị, anh không còn lựa chọn.

Chưa đầy một tuần sau, Vy chính thức bị sa thải vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Cô ta nhắn tin cho tôi – một bức tin dài lê thê kể về tuổi thơ nghèo khó, khát khao được yêu, rằng Thành hứa sẽ ly hôn để đến với cô ta.

Tôi không đọc hết. Chỉ trả lời một dòng:

“Cô không phá được gia đình tôi. Gia đình tôi đã mục ruỗng từ trước, chỉ là tôi chưa nhìn thấy.”

Tôi quay lại công việc, xin chuyển công tác vào chi nhánh miền Nam – nơi tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Mẹ tôi giúp chăm con. Tôi đi làm, học thêm tiếng Anh, tham gia lớp yoga, và tập trung vào bản thân.

Mỗi sáng thức dậy, tôi không còn thấy trống rỗng. Tôi thấy mình sống thật – không phải vì ai khác, không phải để làm vừa lòng người chồng phản bội, không phải vì sợ cái nhìn của thiên hạ.

Một năm sau ngày ký đơn ly hôn, tôi đưa con gái đi dạo công viên. Gió mát, nắng vàng, tiếng cười con vang lên trong trẻo. Có một người đàn ông lạ, dắt con trai chơi gần đó, mỉm cười với tôi khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.

Tôi mỉm cười đáp lại. Không kỳ vọng. Không sẵn sàng. Nhưng không còn sợ.

Cuộc sống không kết thúc khi bị phản bội. Nó chỉ chuyển hướng. Và đôi khi, chính vết thương sâu nhất lại mở ra con đường mới – nơi ta học cách yêu lại chính mình, mạnh mẽ hơn, rắn rỏi hơn, và không còn cần ai để thấy mình xứng đáng.

Tôi – người đàn bà từng bị phản bội – hôm nay đứng đây, vẫn nguyên vẹn, vẫn đẹp, và tự do.
Còn anh – mãi mãi chỉ là cái bóng lùi xa, không đủ bản lĩnh để giữ được một người vợ từng hết lòng vì anh.

Phát hiện điều gì bất thường trong hóa đơn tiền điện tháng 6 mà khiến EVN ra THÔNG BÁO KHẨN rà soát lại

EVN yêu cầu các công ty điện lực rà soát những trường hợp khách hàng có hóa đơn tiền điện tăng bất thường trong kỳ hóa đơn tháng 6, cung cấp thông tin kịp thời, giải thích rõ ràng với người dân.

Đầu tháng 7, nhiều hộ dân sử dụng điện tại Hà Nội và nhiều tỉnh phía Bắc bất ngờ khi nhận hóa đơn tiền điện tháng 6 tăng vọt so với thường lệ. Trên các diễn đàn, nhiều tài khoản bình luận tiền điện tăng 20-50% dù thời tiết không nắng nóng nhiều và gay gắt như tháng trước. Trong khi đó, không ít hộ dân lại ghi nhận hóa đơn điện tháng 6 giảm so với tháng 5.

Hóa đơn tiền điện tháng 6 tăng vọt, EVN Hà Nội lý giải thế nào?

Trao đổi với phóng viên báo Dân trí, ông Võ Quang Lâm, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN), cho biết tập đoàn đã quy định việc rà soát chỉ số bất thường (sản lượng điện năng hoặc số tiền thanh toán tăng bất thường – PV) được thực hiện định kỳ hàng tháng.

Liên quan đến một số ý kiến phản ánh của người dân về việc hóa đơn tiền điện tháng 6 tăng đột biến, tập đoàn đã có văn bản yêu cầu các tổng công ty điện lực chỉ đạo các công ty điện lực rà soát các trường hợp khách hàng có sản lượng điện năng hoặc số tiền thanh toán tăng bất thường trong kỳ hóa đơn tháng 6. Đồng thời cung cấp thông tin kịp thời, giải thích rõ ràng cho khách hàng.

Các công ty điện lực cũng phải tuyên truyền rõ cách tính toán hóa đơn tháng 6, các thay đổi trong việc phát hành hóa đơn, quản lý hợp đồng và thu tiền điện của các công ty điện lực trước và sau sáp nhập.

EVN yêu cầu các công ty điện lực cung cấp thông tin về các giải pháp giám sát chỉ số điện năng hàng ngày/hàng tháng qua ứng dụng, website và hướng dẫn sử dụng điện an toàn, tiết kiệm, hiệu quả…

Lãnh đạo tổng công ty điện lực, giám đốc công ty điện lực trực tiếp chỉ đạo, trao đổi với khách hàng hoặc cử cán bộ có đầy đủ kiến thức, kỹ năng giải đáp các kiến nghị của khách hàng khi tiếp nhận phản ánh về hóa đơn tăng bất thường. Giám đốc các công ty điện lực chịu trách nhiệm về kết quả giải quyết kiến nghị của khách hàng.

Trước đó, Tổng Công ty Điện lực TP Hà Nội (EVN Hà Nội) cho biết do lượng điện năng tiêu thụ tăng theo quy luật hàng năm vào những tháng hè cộng với việc giá bán lẻ điện điều chỉnh từ ngày 10/5. Đặc biệt, kỳ nghỉ hè của học sinh trùng với cao điểm nắng nóng, dẫn đến thời gian sử dụng điều hòa và các thiết bị điện kéo dài liên tục cả ngày lẫn đêm làm tổng số tiền điện tháng 6 các hộ dân phải trả tăng hơn so với tháng trước.

Tương tự, ngày 4/7, Tổng Công ty điện lực miền Bắc (EVNNPC) cũng cho biết tháng 6 hàng năm thường là cao điểm của mùa nắng nóng, và năm nay, khu vực miền Bắc đã phải trải qua 3 đợt nắng nóng gay gắt, kéo dài trên diện rộng với nền nhiệt có thời điểm lên tới trên 40 độ C.

Theo đơn vị này, điều kiện thời tiết cực đoan không chỉ gây ảnh hưởng lớn đến đời sống sinh hoạt mà còn khiến nhu cầu sử dụng điện, đặc biệt là điện sinh hoạt, tăng cao đột biến dẫn tới hóa đơn tiền điện của nhiều hộ gia đình tăng mạnh, gây ra những băn khoăn trong dư luận.

Nhiều người than phiền hóa đơn tiền điện tháng 6 tăng mạnh, EVN Hà Nội lên  tiếng

Theo ghi nhận của EVNNPC, trong tháng 6, sản lượng điện thương phẩm tại 27 tỉnh, thành phố phía Bắc (không bao gồm Hà Nội) đạt 9,85 tỷ kWh – mức cao nhất trong các tổng công ty phân phối thuộc EVN. Đặc biệt, ngày 2/6, sản lượng tiêu thụ điện lập kỷ lục với 373,6 triệu kWh trong một ngày.

Các con số này cho thấy thời tiết nắng nóng gay gắt kéo dài đã tác động mạnh đến hành vi sử dụng điện của người dân. Việc học sinh, sinh viên nghỉ hè ở nhà cũng khiến thời gian sử dụng điều hòa, quạt, tủ lạnh kéo dài liên tục cả ngày lẫn đêm.

Công ty điện lực cho rằng khi chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài nhà quá lớn, các thiết bị làm mát buộc phải vận hành với công suất cao hơn để duy trì hiệu quả, dẫn đến lượng điện tiêu thụ tăng vọt dù thời gian sử dụng không đổi.

EVNNPC cho rằng chỉ một thay đổi nhỏ về nhiệt độ cài đặt điều hòa cũng có thể tạo ra khác biệt lớn trên hóa đơn tiền điện: Cài dưới 27 độ C, mức tiêu thụ có thể tăng thêm 1,5-2% cho mỗi độ giảm. Bên cạnh đó, việc không bảo dưỡng thiết bị định kỳ hoặc sử dụng thiết bị cũ, kém hiệu suất cũng khiến điện năng bị tiêu hao nhiều hơn.

Chồng tôi đã q;u/a đ/ờ;i gần năm qua nhưng 1 tuần nay, con gái cứ đi học về là khoe “Con gặp bố ở trường”. Không thể tin nổi, tôi l/é/n theo dõi thì rụng rời trước cảnh nhìn thấy giữa sân trường … Người kia chính là …

“Chồng tôi đã qua đời gần một năm trước. Mọi thứ tưởng chừng đang dần trở lại bình thường thì một tuần gần đây, con gái 7 tuổi của tôi cứ hớn hở khoe mỗi chiều đi học về: “Mẹ ơi, hôm nay con lại gặp bố ở trường đó!”. Tôi nghĩ con bé tưởng tượng do nhớ bố, nhưng rồi một chiều thứ Năm, tôi lén theo sau để chứng thực. Và tim tôi như muốn ngừng đập khi thấy một bóng người quen thuộc đang cúi xuống lau nước mắt cho con giữa sân trường… Người đó, chính là…”

Chồng tôi – Nam – mất vì tai nạn giao thông vào đúng đêm mưa tầm tã tháng 8 năm ngoái. Chiếc xe container lấn làn trong lúc anh đang trên đường về sau ca trực. Anh ra đi đột ngột, để lại tôi và bé An – con gái mới chỉ học lớp 1, bơ vơ trong căn nhà vốn đầy tiếng cười.

Giai đoạn đầu sau tang lễ là một chuỗi ngày mịt mù. Bé An gần như không nói năng gì, chỉ ôm chặt chú gấu bông cũ bố tặng và khóc mỗi đêm. Tôi đưa con đi khám tâm lý, bác sĩ bảo rằng trẻ nhỏ hay tự dựng lên thế giới ảo để đối phó với mất mát. Dần dần, con bé ổn hơn, trở lại trường, học hành chăm chỉ. Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã lùi vào dĩ vãng, rằng con bé đã học cách sống thiếu cha.

Cho đến cách đây một tuần, khi nó đi học về và cười toe toét:
– Mẹ ơi, hôm nay con gặp bố!

Tôi chết sững.
– Gặp… ai cơ con?
– Bố! Bố Nam ấy! Ở trường! Bố nói con ăn cơm phải ăn rau nhiều mới chóng lớn.

Tôi cứng người. Định bụng hỏi thêm nhưng rồi lại kìm lại. Có lẽ chỉ là một trò tưởng tượng của đứa trẻ thiếu cha. Nhưng hôm sau, và hôm sau nữa, con bé vẫn nói y hệt: “Hôm nay bố lại đến!”, “Bố ngồi ở gốc cây bàng trong sân trường”.
Giấc mơ lặp lại thì có thể, nhưng liên tục cùng một chi tiết rõ ràng đến thế… khiến tôi bắt đầu hoang mang.

Chiều thứ Năm, tôi xin nghỉ làm nửa buổi, mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai để không ai nhận ra. Tôi đến trường con sớm, nấp sau hàng cây gần cổng phụ – nơi có thể quan sát toàn sân.

Trường tiểu học giữa lòng thành phố, cây cối um tùm. Trẻ con ríu rít tan học, tôi căng mắt tìm con bé. Rồi kìa – bé An đang cười tít mắt, chạy về phía một người đàn ông cao gầy đang đứng dưới gốc cây bàng. Người đó cúi xuống lau mặt cho con bé bằng khăn tay.

Tôi gần như chết lặng.
Tư thế đó. Cái cách vuốt tóc con bé. Tấm lưng áo sơ mi nhăn nhúm… Không thể nhầm được – đó là bóng dáng chồng tôi!

Tôi sững sờ bước lại gần, người kia quay mặt sang – không phải Nam.

Nhưng… không phải người lạ.
Đó là Phúc – người em cùng mẹ khác cha của chồng tôi. Hai người giống nhau như đúc, từng nhiều lần bị nhầm lẫn. Phúc sống ở Đà Lạt, hai năm nay tôi không liên lạc, tưởng anh đã đi định cư nước ngoài như từng nói.

– Em Phúc?

Anh ngẩng lên, mắt thoáng chút bối rối rồi gật đầu, giọng trầm:

– Em xin lỗi, chị… Không ngờ lại gặp theo cách này.

Tôi kéo con bé sang một bên, giục con về nhà trước. Rồi tôi quay lại:

– Tại sao em lại ở đây? Sao em không báo?

Phúc cúi đầu:

– Em chuyển về Sài Gòn hơn hai tháng nay. Dạy môn Mỹ thuật ở chính trường của bé An. Em không biết bé học ở đây cho tới khi thấy tên cháu trong sổ lớp… Ban đầu em chỉ đứng nhìn từ xa. Nhưng hôm đó, con bé bị bạn trêu, khóc rất nhiều. Em… không kiềm được.

Tôi nghẹn họng. Hóa ra những lần con gái tôi nói “gặp bố”, là vì đã thấy một gương mặt quá giống bố – là người chú ruột mà nó chưa từng gặp nhiều.

Phúc từng là một phần trong gia đình chồng tôi, nhưng có khoảng thời gian hai anh em mâu thuẫn gay gắt vì tranh chấp đất đai bố mẹ để lại. Mặc dù sau này Nam đã tha thứ và nói chuyện lại với em trai, nhưng giữa tôi và Phúc vẫn có một khoảng cách lạnh lùng.

Tôi nhớ lại đêm tang lễ, Phúc đến muộn, đứng từ xa nhìn quan tài rồi lặng lẽ rời đi. Từ đó, mất hút.

– Tại sao em không về nhà thăm cháu?

– Em không dám. Sau chuyện đó… em sợ chị không muốn nhìn thấy em. Nhưng khi thấy bé An… em thấy như thấy lại anh hai. Giọng nói, ánh mắt, cách cười… em không cưỡng lại được. Chị ơi, cho em xin lỗi.

Tôi im lặng. Phía sau tôi, tiếng chuông tan học vang lên từng hồi. Con gái tôi đang nắm tay cô giáo, chỉ tay về phía chúng tôi với ánh mắt chờ đợi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy lòng mình mềm lại.

Tôi bắt đầu chú ý kỹ hơn sau đó vài ngày. Có gì đó không ổn… Không chỉ là chuyện con bé nhận nhầm người. Có lần tôi tình cờ đọc nhật ký của con, thấy dòng chữ nguệch ngoạc:

“Bố bảo con phải ngoan thì bố mới đến chơi tiếp được. Bố có nói hôm đó mẹ mặc áo xanh đẹp lắm.”

Áo xanh? Đúng là hôm đó tôi mặc áo xanh đi họp phụ huynh, không chở con, chỉ đứng từ xa. Tôi chưa từng kể với con.

Một đêm, con bé khóc mơ, miệng lẩm bẩm: “Bố ơi, đừng đi… bố đừng đi nữa mà…”

Tôi bắt đầu hoảng. Liệu đó chỉ là sự trùng hợp? Hay… có điều gì đó vượt khỏi hiểu biết thông thường?

1. Khi con trẻ nhìn thấy điều mà người lớn không thấy

Tối hôm đó, sau khi ru con ngủ, tôi nằm trằn trọc. Những điều nhỏ bé con bé kể — như việc tôi mặc áo xanh, hôm tôi buồn vì bị sếp mắng, hay chuyện bà nội bị ngã nhưng tôi chưa kịp nói ra — đều xuất hiện trong các lời kể “bố nhắn con” của bé An.

Tôi không phải người mê tín. Nhưng sự trùng hợp lặp đi lặp lại ấy khiến tôi không thể không đặt câu hỏi: Liệu có thứ gì đó vẫn đang tồn tại – một sự kết nối vô hình nào đó giữa bố và con gái?

Sáng hôm sau, tôi đến trường và xin gặp riêng cô chủ nhiệm của bé An.

– Chị có thấy gì… lạ không? Về An ấy?

Cô giáo hơi bất ngờ, nhưng rồi gật nhẹ:

– Có vài lần, An ra sân chơi rồi ngồi một mình rất lâu, cứ nhìn lên cây bàng già như thể đang nói chuyện với ai đó. Ban đầu tôi tưởng bé đang tưởng tượng, nhưng chính mấy học sinh khác cũng bảo rằng… có lần thấy một người đàn ông lạ ngồi với bé, rồi biến mất khi các cô bước tới. Tôi nghĩ tụi nhỏ bịa.

Tôi như có ai đó siết lấy lồng ngực. Bàn tay lạnh toát.
Giống như phần linh cảm mơ hồ trong tôi đang được xác nhận bởi những người không liên quan gì.

Tối đó, tôi không bật đèn ngủ như mọi khi. Tôi nằm bên con bé, khẽ hỏi:

– Con nói thật cho mẹ nghe nhé. Con gặp bố khi nào?

Bé An mở to mắt, không chút e dè:

– Chiều nào bố cũng đến. Bố ngồi ở ghế đá. Bố bảo con đừng khóc, đừng bướng, phải ngoan để mẹ vui. Có hôm, bố đứng ở cửa lớp, lúc cô giáo đang kiểm tra bài.

– Con có sợ không?

– Không. Bố không giống trong hình đâu. Bố như… ánh sáng ấy. Ấm lắm. Nhưng bố nói… sắp không được gặp con nữa rồi.

Câu nói ấy như một nhát dao xoáy vào tim tôi. Tôi ôm con vào lòng, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Tôi bắt đầu có những giấc mơ lạ. Trong mơ, tôi thấy Nam – chồng tôi – ngồi giữa sân trường, dưới gốc bàng, ánh nắng xuyên qua vai áo anh. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi và bé An rồi mỉm cười. Đôi mắt ấy, cái cách gật đầu như bảo: “Anh vẫn ở đây”.

Tôi kể điều này cho Phúc. Anh nhìn tôi lâu, rồi lặng lẽ rút ra từ túi một chiếc hộp nhỏ.

– Anh hai nhờ em giữ cái này… phòng khi nào chị và bé An cần.

Trong hộp là một USB và một tờ giấy viết tay. Dòng chữ của chồng tôi, quen thuộc đến nỗi khiến tay tôi run lên.

“Nếu em đọc được những dòng này, có lẽ anh đã không còn ở bên. Anh biết em sẽ đau, nhưng xin em đừng cố mạnh mẽ một mình. Hãy để Phúc giúp đỡ. Nó có lỗi, nhưng nó thương gia đình mình nhiều hơn em tưởng. Và nếu có thể, hãy để anh được gặp con – dù chỉ là trong những giấc mơ…”

Tôi cắm USB vào máy tính. Trong đó là đoạn clip chồng tôi ghi lại vào một đêm trước khi mất. Anh nói chuyện trực tiếp với con gái:

“An à, bố biết một ngày con sẽ lớn lên mà không có bố bên cạnh. Nhưng đừng sợ nhé, bố vẫn luôn dõi theo con. Khi con buồn, hãy nhìn lên trời – ngôi sao sáng nhất là bố đấy.”

Tôi ôm lấy máy tính, nghẹn ngào. Những điều bé An kể… có thể không hẳn là tưởng tượng. Có thể, chỉ là tình yêu mạnh mẽ đến mức vượt cả cái chết – của người cha dành cho con – dẫn lối cho sự gắn kết cuối cùng giữa hai thế giới.

Tuần sau đó, bé An không còn kể “gặp bố” nữa. Một lần, tôi hỏi:

– Sao dạo này con không thấy bố ở trường nữa à?

Con bé gật, mắt đỏ hoe:

– Bố bảo không đến nữa. Bố bảo con lớn rồi, phải ngoan, phải nghe lời mẹ. Bố còn nói… bố rất yêu mẹ.

Tôi không kìm được nước mắt.
Ngay hôm đó, tôi đến trường, một mình, đứng thật lâu dưới gốc cây bàng – nơi mọi chuyện bắt đầu.

Tôi đặt một bó hoa nhỏ, thầm thì:
– Em hiểu rồi… Cảm ơn anh vì đã không rời bỏ mẹ con em, dù là bằng cách nào.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm đám lá bàng vàng úa rơi lả tả. Tôi ngước lên, ánh nắng chói qua vòm cây. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tưởng như thấy anh – không còn đau đớn, không còn dằn vặt – mà là một linh hồn thanh thản, mỉm cười giữa ánh nắng.

Tôi đưa bé An đi thăm mộ bố vào cuối tuần ấy. Lần đầu tiên, con bé không khóc. Nó đặt tay lên bia mộ và thì thầm:

– Bố ơi, con sẽ ngoan, con hứa. Bố không cần lo nữa đâu.

Tôi nắm lấy tay con, cảm nhận một luồng ấm áp lan tỏa. Dẫu anh không còn bên cạnh bằng xương bằng thịt, tôi tin rằng anh chưa bao giờ rời xa hai mẹ con tôi thật sự.

Vì tình yêu, nếu đủ lớn, có thể vượt qua cả ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Và tôi biết, dưới tán cây bàng già giữa sân trường kia – tình yêu ấy vẫn còn hiện diện.

Chủ tiệm internet bất ngờ h:ành h:ung 2 th:iếu niên: Kết quả điều tra hé lộ nguồn cơn từ 3 tháng trước

Vụ việc được nhắc tới xảy ra vào khoảng 2h30 ngày 23/3, tại tiệm Internet T.G. trên đường Nguyễn Ảnh Thủ, phường Tân Thới Hiệp (TP.HCM). Người hành hung trong clip được xác định là N.V.H. (SN 1995, chủ quán Internet), 2 nạn nhân là H.T.L. (SN 2011) và V.M.H. (SN 2012).

Công an địa phương đã nhanh chóng vào cuộc xác minh, mời những người liên quan lên làm việc. Tuy nhiên, hiện N.V.H. không có mặt tại địa phương, còn hai cháu L. và H. đi chơi chưa về.

Công an phường mời làm việc, ghi lời khai các nhân viên quán Internet T.G. Theo kết quả điều tra ban đầu, nguyên nhân được xác định xuất phát từ việc 2 thiếu niên nói trên đến quán không đăng nhập bằng tài khoản của mình mà lấy tài khoản của người khác để sử dụng.

Nhân viên quán phát hiện và nhắn tin qua Zalo báo cho chủ là N.V.H. Khi H. về gặp hai cháu L. và H. thì xảy ra sự việc như trong đoạn clip lan truyền trên mạng.

Người đàn ông đánh 2 thiếu niên ở chỗ để xe. (Cắt từ clip)

Thông tin trên Tuổi Trẻ, UBND phường đã chỉ đạo Công an phường Tân Thới Hiệp tiếp tục vận động gia đình đưa cháu L. và H. lên làm việc. Đồng thời truy xét những người liên quan đưa về phường làm rõ và xử lý theo quy định.

Bên cạnh đó, UBND phường đã chỉ đạo công an phường và các đơn vị có liên quan khẩn trương kiểm tra các điều kiện hoạt động theo quy định đối với quán Internet T.G., kiên quyết xử lý các hành vi vi phạm nếu có. Qua kiểm tra, quán Internet này có giấy phép kinh doanh.

Trước đó vào ngày 4/7, mạng xã hội lan truyền đoạn clip ghi lại cảnh người đàn ông đánh tới tấp hai thiếu niên. Trong clip, người đàn ông mặc quần cộc, áo đỏ đánh 2 thiếu niên tại khu vực để xe máy. Người này không chỉ đấm đá mà còn dùng mũ bảo hiểm, nắp thùng nhựa, dụng cụ hót rác để hành hung. Thậm chí, khi hai 2 thiếu niên đã nằm xuống sàn, người đàn ông vẫn tiếp tục hành vi bạo lực của mình.

Sự việc lan truyền trên mạng khiến dư luận vô cùng bức xúc.

Cả nước đang hướng về TP.HCM: Trời ơi không biết đã b:á:n bao nhiêu ngao tấn hoa chuối như thế này cho bà con rồi, quá kinhkhung

Cảnh sát phát hiện hàng trăm kg hoa chuối bị 3 cơ sở ngâm vào nước có hàn the, chất tẩy trắng trước khi bán ra thị trường.

Ngày 6/7, Phòng Cảnh sát Kinh tế (PC03) Công an TP HCM lập hồ sơ xử lý 3 cơ sở tại khu dân cư Bến Lức (phường Bình Đông, quận 8 cũ) chế biến hoa chuối ngâm hóa chất độc hại.

Hoa chuối được ngâm trong các thùng hóa chất để tẩy mủ, làm trắng. Ảnh: Công an cung cấp

Hoa chuối được ngâm trong các thùng hóa chất để tẩy mủ, làm trắng. Ảnh: Công an cung cấp

Trước đó, các tổ công tác của PC03 đồng loạt kiểm tra ba cơ sở trên, phát hiện lượng lớn hoa chuối đã cắt thành sợi, ngâm trong các thùng nhựa 200 lít chứa nước pha bột trắng không nhãn mác.

Ngoài ra, tại một công ty có nhiều nhân viên, cảnh sát phát hiện nơi đây cũng đang ngâm 60 kg hoa chuối trong các thùng nước có hóa chất Sodium Metabisulfite (Na2S2O5), phèn chua và hàn the.

Một chủ cơ sở thừa nhận không đăng ký kinh doanh, chưa có giấy chứng nhận an toàn thực phẩm. Nơi đây mỗi ngày thu mua gần 500 kg hoa chuối giá 8.000 đồng/kg đem về ngâm nhiều lần trong hóa chất. Sau sơ chế, thành phẩm còn hơn 200 kg được mang bán ra các chợ đầu mối với giá 20.000-30.000/kg đồng. Hóa chất được ông chủ mua ở các cửa hàng tại quận 5 (cũ).

Đoàn kiểm tra đã thu giữ tổng cộng hơn 115 kg hoa chuối thành phẩm cùng hàng chục kg hóa chất dạng bột, hạt… tại 3 cơ sở trên.

Các loại hóa chất cảnh sát thu giữ. Ảnh: Công an cung cấp

Các loại hóa chất bị cảnh sát thu giữ. Ảnh: Công an cung cấp

Hoa chuối bào là nguyên liệu quen thuộc trong nhiều món ăn, được sử dụng như một loại rau ăn kèm, góp phần tăng hương vị và độ ngon miệng cho món ăn. Việc ngâm hóa chất vào nhằm cho nguyên liệu này trở nên trắng, giòn và bảo quản được lâu hơn.

Theo các chuyên gia, hàn the là hóa chất độc hại, ảnh hưởng sức khỏe về lâu dài và có thể làm sa sút trí tuệ. Bởi vậy, Việt Nam đã cấm sử dụng hàn the trong sản xuất, chế biến thực phẩm với bất kỳ hàm lượng hay cách thức nào. Nhưng trên thực tế, nhiều người kinh doanh vẫn bỏ hàn the như một chất phụ gia vào thực phẩm để món ăn dai ngon hơn.

Ngoài ra, nếu rau chuối ngâm có chứa Na2S2O5 vượt quá ngưỡng cho phép, người dùng có thể gặp các triệu chứng từ nhẹ (đau bụng, tiêu chảy, dị ứng) đến nghiêm trọng (khó thở, co thắt phế quản, tổn thương gan – thận, thậm chí tử vong).

Kể từ bây giờ: Chủ tịch xã không chỉ được cấp sổ đỏ mà còn có quyền tuyển dụng, bãi nhiệm và cách chức cán bộ

Những nhiệm vụ, quyền hạn được bổ sung theo hướng phân quyền nhiều hơn cho chủ tịch UBND xã phù hợp với mô hình chính quyền địa phương hai cấp.

Từ hôm nay, ngày 1/7, Luật số 72/2025/QH15 về việc sửa đổi, bổ sung Luật Tổ chức chính quyền địa phương (gọi tắt là Luật TCCQĐP sửa đổi) sẽ chính thức có hiệu lực trên toàn quốc.

Một trong những điểm mới đáng chú ý của văn bản pháp luật này nằm tại Điều 23, quy định về nhiệm vụ và quyền hạn của Chủ tịch UBND cấp xã. So với các quy định hiện hành, Luật TCCQĐP sửa đổi đã bổ sung và mở rộng đáng kể phạm vi trách nhiệm, nâng tổng số nhiệm vụ, quyền hạn của Chủ tịch UBND xã lên 17 mục.

Theo đó, Chủ tịch UBND xã thực hiện các nhiệm vụ, quyền hạn sau đây:

(1) Lãnh đạo và điều hành công việc của UBND; triệu tập và chủ tọa các phiên họp của UBND.

(2) Lãnh đạo, chỉ đạo việc thực hiện các nhiệm vụ thi hành Hiến pháp, pháp luật, các văn bản của cơ quan nhà nước cấp trên và của HĐND, UBND cấp mình; kiểm tra và xử lý các vi phạm trong quá trình triển khai thực hiện Hiến pháp và pháp luật trên địa bàn.

(3) Lãnh đạo và chịu trách nhiệm về hoạt động của bộ máy hành chính nhà nước, bảo đảm tính thống nhất, thông suốt của nền hành chính; về thực hiện cải cách hành chính, cải cách công vụ, công chức trong các cơ quan hành chính nhà nước trên địa bàn; thực hiện hiệu quả ứng dụng công nghệ thông tin, chuyển đổi số trong hoạt động của chính quyền địa phương cấp mình, trong giải quyết thủ tục hành chính và cung ứng dịch vụ công trên địa bàn theo quy định của pháp luật.

(4) Lãnh đạo, chỉ đạo, đôn đốc, kiểm tra công tác của các cơ quan chuyên môn, tổ chức hành chính khác thuộc UBND cấp mình.

(5) Chỉ đạo và chịu trách nhiệm tổ chức thực hiện dự toán ngân sách của địa phương; quản lý, sử dụng có hiệu quả nguồn vốn đầu tư, tài chính, nguồn ngân sách, tài sản công, cơ sở hạ tầng được giao trên địa bàn theo quy định của pháp luật và phân cấp của UBND cấp tỉnh.

Chủ tịch xã, quyền hạn của Chủ tịch xã

Ảnh minh họa

(6) Chỉ đạo và tổ chức thực hiện các nhiệm vụ phát triển kinh tế – xã hội, phát triển các ngành, lĩnh vực, phát triển kinh tế tư nhân, phát triển khoa học công nghệ, đổi mới sáng tạo và chuyển đổi số trên địa bàn; tổ chức thực hiện quản lý nhà nước tại địa phương trong các lĩnh vực kinh tế, đất đai, nông nghiệp, nông thôn, tài nguyên, môi trường, thương mại, dịch vụ, công nghiệp, xây dựng, giao thông vận tải, giáo dục, y tế, xây dựng pháp luật, hành chính tư pháp, bổ trợ tư pháp, nội vụ, lao động, thông tin, văn hóa, xã hội, du lịch, thể dục, thể thao trên địa bàn theo quy định của pháp luật.

(7) Chỉ đạo và tổ chức thực hiện nhiệm vụ về đối ngoại, bảo đảm quốc phòng, an ninh, trật tự, an toàn xã hội trên địa bàn theo quy định của pháp luật; bảo vệ tài sản của cơ quan, tổ chức, bảo vệ tính mạng, sức khỏe, tự do, danh dự, nhân phẩm, tài sản, các quyền và lợi ích hợp pháp khác của công dân, bảo đảm quyền con người; phòng, chống tội phạm và các hành vi vi phạm pháp luật khác tại địa phương theo quy định của pháp luật.

(8) Chỉ đạo và tổ chức thực hiện các chính sách về dân tộc, tôn giáo; giữ gìn và phát huy bản sắc văn hóa của đồng bào dân tộc thiểu số, tín đồ tôn giáo trên địa bàn theo quy định của pháp luật.

(9) Chỉ đạo và chịu trách nhiệm tổ chức thực hiện các loại quy hoạch đã được cấp có thẩm quyền phê duyệt trên địa bàn; quản lý các chợ, trung tâm thương mại, điểm du lịch, cơ sở giáo dục mầm non, cơ sở giáo dục tiểu học, cơ sở giáo dục trung học cơ sở, cơ sở y tế, cơ sở phúc lợi xã hội thuộc thẩm quyền; duy trì truyền thống văn hóa ở địa phương, quản lý các cơ sở văn hóa, thể thao và giải trí trên địa bàn theo quy định của pháp luật.

(10) Chỉ đạo và tổ chức thực hiện công tác tuyển dụng, sử dụng, quản lý công chức, viên chức trên địa bàn theo quy định của pháp luật và phân cấp của cơ quan nhà nước cấp trên; quyết định bổ nhiệm, miễn nhiệm, điều động, cách chức người đứng đầu, cấp phó của người đứng đầu cơ quan chuyên môn, tổ chức hành chính khác, đơn vị sự nghiệp công lập thuộc UBND cấp mình; quyết định tạm đình chỉ công tác đối với Phó Chủ tịch UBND cấp mình, người đứng đầu cơ quan chuyên môn, tổ chức hành chính khác, đơn vị sự nghiệp công lập thuộc UBND cấp mình.

(11) Chỉ đạo, xử lý kịp thời các tình huống khẩn cấp liên quan đến thiên tai, dịch bệnh, thảm họa trên địa bàn.

(12) Chịu trách nhiệm cung ứng các dịch vụ công thiết yếu trên địa bàn về điện chiếu sáng, cấp nước, xử lý nước thải, rác thải, vệ sinh môi trường, phòng chống cháy nổ theo quy định của pháp luật.

(13) Tổ chức thực hiện công tác tiếp công dân, giải quyết khiếu nại, tố cáo, phòng, chống tham nhũng, lãng phí, tiêu cực trong hoạt động của chính quyền địa phương cấp mình và trong các hoạt động kinh tế – xã hội trên địa bàn theo quy định của pháp luật.

(14) Hướng dẫn và kiểm tra hoạt động tự quản của thôn trên địa bàn theo quy định của pháp luật.

(15) Ban hành quyết định và các văn bản hành chính khác về những vấn đề thuộc nhiệm vụ, quyền hạn của mình; bãi bỏ, sửa đổi, bổ sung, thay thế văn bản do mình ban hành khi xét thấy không còn phù hợp hoặc trái pháp luật.

(16) Được thay mặt UBND cấp mình quyết định những vấn đề thuộc thẩm quyền của UBND và báo cáo UBND tại phiên họp gần nhất, trừ những nội dung UBND thảo luận tập thể và quyết định theo quy định tại khoản 2 Điều 40 Luật Tổ chức chính quyền địa phương năm 2025.

(17) Thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn được phân cấp, ủy quyền và các nhiệm vụ, quyền hạn khác theo quy định của pháp luật.

Khởi tố 124 đối tượng trong đường dây l;ừa đ;ảo hàng trăm nghìn người cao tuổi thu hàng nghìn tỷ đồng

Đường dây tội phạm có tổ chức, núp bóng doanh nghiệp với hàng trăm nhân viên hoạt động lừa đảo chiếm đoạt tài sản quy mô lớn, với số tiền chiếm đoạt hàng trăm tỷ đồng của hàng trăm nghìn người trên địa bàn cả nước, chủ yếu là người già.

Ngày 5/7, Cục Cảnh sát hình sự, Bộ Công an cho biết, sau một thời gian điều tra, Cơ quan CSĐT Bộ Công an đã khởi tố vụ án, khởi tố 124 bị can, trong đó đáng chú ý có đến 80 bị can là nữ về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản và sử dụng trái phép thông tin mạng máy tính, mạng viễn thông”.

Cục Cảnh sát hình sự phối hợp với các đơn vị chức năng tổ chức khám xét các công ty do đối tượng Trần Quang Đạo điều hành lừa đảo chiếm đoạt tài sản của hàng trăm nghìn người trên địa bàn cả nước.
Cục Cảnh sát hình sự phối hợp với các đơn vị chức năng tổ chức khám xét các công ty do đối tượng Trần Quang Đạo điều hành lừa đảo chiếm đoạt tài sản của hàng trăm nghìn người trên địa bàn cả nước.

Trong 124 bị can bị khởi tố, Cơ quan CSĐT Bộ Công an đã ra quyết định tạm giam 102 bị can, điển hình gồm: Trần Quang Đạo (SN 1992, có 1 tiền án) trú tại xã Đông Thạnh, TP Hồ Chí Minh cầm đầu đường dây tội phạm; Huỳnh Tấn Long, trợ lý của đối tượng Đạo; Phạm Quang Khải, nhân viên IT; Nguyễn Thành Đạt, quản lý; Võ Thành Nghĩa, Trần Thanh Quang, Nguyễn Thị Hoàng Hảo, cùng là trưởng phòng kinh doanh; Trần Ngọc Tình, Trương Ngọc Như Ngà; Nguyễn Tâm Liên, Lê Văn Sơn, Trần Phạm Tâm Đang, Trần Nguyên Hồng Ân, Văn Việt Quốc Huy, Lê Thiện Toàn, Nguyễn Thị Hồng Xuân, Ngô Thị Ngọc Hà, cùng chức vụ tổ trưởng kinh doanh…

Trước đó, ngày 17/6, Cục Cảnh sát hình sự chủ trì, phối hợp với một số đơn vị nghiệp vụ của Bộ Công an và Công an TP Hồ Chí Minh đấu tranh, triệt phá đường dây tội phạm có tổ chức, núp bóng doanh nghiệp với hàng trăm nhân viên, sử dụng mạng máy tính, mạng viễn thông hoạt động lừa đảo chiếm đoạt tài sản quy mô lớn với số tiền chiếm đoạt hàng trăm tỷ đồng của hàng trăm nghìn người trên địa bàn cả nước (chủ yếu là người già, trên 50 tuổi) gây bức xúc lớn trong nhân dân, do Trần Quang Đạo cầm đầu.

Bị can Trần Quang Đạo thời điểm vừa bị Cục Cảnh sát hình sự bắt giữ.
Bị can Trần Quang Đạo thời điểm vừa bị Cục Cảnh sát hình sự bắt giữ.

Để thực hiện hành vi phạm tội, Trần Quang Đạo nhờ người thân quen đứng tên người đại diện pháp luật để đăng ký thành lập 4 Công ty do Đạo trực tiếp quản lý, điều hành; tìm kiếm mua nguồn dữ liệu thông tin khách hàng (data) đã từng mua, sử dụng các sản phẩm bồi bổ sức khỏe; đăng tin tuyển chọn nhân viên, phân công vai trò, vị trí công việc cho từng bộ phận trong 4 công ty, giao cho 1 người quản lý mỗi công ty, trong các công ty lập ra các phòng (gồm phòng hành chính nhân sự, chăm sóc khách hàng và phòng kinh doanh, ở mỗi phòng có 1 trưởng phòng quản lý, phụ trách chung, được chia thành các tổ, trong các tổ có tổ trưởng và các nhân viên).

Đối tượng Đạo là người nghĩ ra “kịch bản”, yêu cầu các đối tượng quản lý, trưởng phòng truyền đạt, đào tạo và chỉ đạo nhân viên mạo danh là nhân viên các công ty chăm sóc sức khoẻ, cơ sở y tế, công ty truyền thông gọi điện dụ dỗ, lôi kéo những người lớn tuổi, người yếu thế trong xã hội sử dụng miễn phí các sản phẩm dinh dưỡng để được trúng thưởng các sản phẩm chăm sóc sức khoẻ, đồ gia dụng có giá trị lớn, yêu cầu đóng các khoản phí nhiều lần để được nhận giải thưởng, mỗi lần đóng phí, khách hàng được tặng các sản phẩm kèm theo có giá trị ngày càng lớn làm khách hàng tin tưởng chuyển số tiền ngày càng nhiều hơn để hướng đến sẽ được nhận quà trúng thưởng có giá trị lớn hơn, đồng thời sẽ được nhận lại toàn bộ số tiền đã bỏ ra. Thực tế, không có bất kỳ chương trình quay thưởng nào, các nạn nhân cũng không được trao quà trúng thưởng và trả lại tiền như đã hứa hẹn.

Trong các bị can bị khởi tố về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản và Đưa hoặc sử dụng trái phép thông tin mạng máy tính, mạng viễn thông”, có đến 80 bị can là nữ.
Trong các bị can bị khởi tố về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản và Đưa hoặc sử dụng trái phép thông tin mạng máy tính, mạng viễn thông”, có đến 80 bị can là nữ.

Qua thống kê sơ bộ, từ đầu năm 2023 đến nay, các đối tượng đã chiếm đoạt tài sản của hàng trăm nghìn người với số tiền hơn năm trăm tỷ đồng, trong đó chủ yếu là người già, thu nhập thấp, phải phụ thuộc vào lương hưu, tiền tiết kiệm, nguồn trợ cấp của gia đình, cần hỗ trợ, chăm sóc sức khoẻ nhưng thiếu thông tin thị trường, sản phẩm, kiến thức công nghệ.

Hiện, Cơ quan CSĐT Bộ Công an đang tiếp tục điều tra mở rộng vụ án, xử lý triệt để, nghiêm minh trước pháp luật các đối tượng có hành vi phạm tội trong vụ án và các hành vi vi phạm pháp luật khác có liên quan.

Chi tiết bộ đề thi lái xe mới 07/2025. Giảm ‘ôn mẹo, học vẹt’ khi thi bằng lái

Bộ đề lý thuyết sát hạch lái xe mới tăng độ khó, đổi cấu trúc giúp giảm tình trạng người thi chọn đáp án theo cách học mẹo, học tủ như bộ đề trước đây.

Có lịch đăng ký sát hạch bằng lái hạng B vào cuối tháng 7, anh Thanh Tùng, 24 tuổi, đang tích cực luyện bộ đề 600 câu lý thuyết để chuẩn bị thi. Anh cho biết, trong bộ đề mới do Cục CSGT biên soạn chính thức được áp dụng từ 1/6 có nhiều câu hỏi đáp án na ná nhau, yêu cầu người học phải hiểu được tình huống, sa hình để chọn câu đúng.

“Hầu hết câu hỏi phải hiểu bài mới đưa ra đáp án đúng. Điều này khác với bộ đề cũ có nhiều cách học mẹo, chọn đáp án theo dấu hiệu nhận diện từ câu hỏi mà không cần hiểu tình huống”, anh Tùng nói, cho biết để làm thuần thục 600 câu hỏi ở bộ đề mới phải cần đến nửa tháng ôn luyện qua bộ đề trực tuyến.

Giáo viên hướng dẫn anh Thanh Tùng học lý thuyết sát hạch bằng lái ôtô theo bộ đề mới tại Trung tâm đào tạo và sát hạch lái xe Hóc Môn, ngày 4/7. Ảnh: Đình Văn

Giáo viên hướng dẫn anh Thanh Tùng học lý thuyết sát hạch bằng lái ôtô theo bộ đề mới tại Trung tâm đào tạo và sát hạch lái xe Hóc Môn, ngày 4/7. Ảnh: Đình Văn

Từ 1/6, bộ đề sát hạch bằng lái xe gồm 600 câu hỏi được đổi mới do Cục CSGT biên soạn. Trong đó có gần 180 câu được sửa đổi, bổ sung và soạn mới, số còn lại giữ nguyên. Các câu hỏi chia thành 6 chương gồm: quy định chung và quy tắc giao thông đường bộ, văn hóa giao thông, đạo đức người lái xe, kỹ thuật lái, cấu tạo và sửa chữa, báo hiệu đường bộ và giải thế sa hình, kỹ năng xử lý tình huống.

Nhiều năm giảng dạy thi bằng lái xe, ông Nguyễn Tấn Tài cho biết trong bộ đề cũ có khoảng 100 câu hỏi về quy định tốc độ, khái niệm quy tắc lái xe, chở hàng cồng kềnh… Ở nhóm câu hỏi này, thí sinh có thể chọn câu trả lời đúng bằng mẹo là khi thấy từ khóa như: không được, không được phép hay cơ quan có thẩm quyền cấp phép xuất hiện trong nhóm đáp án. Đối với câu hỏi có từ: phải, quan sát, bảo dưỡng, xe chữa cháy thì chọn đáp án dài nhất.

Việc này khiến nhiều thí sinh nhìn qua nhóm đáp án có thể chọn cách trả lời đúng mà không màng đến nội dung câu hỏi. Tuy nhiên, bộ đề mới đã đổi cấu trúc nhiều câu hỏi, đáp án khiến người thi phải học hiểu mới đưa ra được đáp án chính xác.

Ông Tài dẫn chứng như câu hỏi về loại xe nào được chạy tốc độ tối đa cho phép là 50 km/h ngoài khu vực đông dân cư ở bộ đề cũ có 3 đáp án hoàn toàn khác nhau về từ ngữ. Người thi chỉ cần chọn câu duy nhất có chữ “ôtô trộn bêtông, ôtô xi téc”. Còn với bộ đề mới đã tăng lên thành 4 đáp án nhưng trong các câu đều có chữ “trừ xe buýt”, “ôtô chở người đến 28 chỗ”, “ôtô kéo theo rơ-moóc xi téc”, bắt buộc người giải đề hiểu rõ tình huống.

“Bộ đề đưa ra nhóm đáp án đa dạng phần nào giúp người học và người dạy thay đổi cách từ học vẹt, học tủ sang học hiểu”, ông Tài nói.

Sau

Bấm để lật ảnh sau/trước
Trước

Cùng một câu hỏi, ở bộ đề mới có 4 đáp án đa dạng về từ ngữ so với bộ đề cũ chỉ có đáp án và từ ngữ đơn giản, dễ chọn đáp án đúng theo từ khóa “ôtô trộn bêtông, ôtô xi téc”.

Nói thêm về thay đổi của bộ đề mới, ông Nguyễn Xuân Thực, Phó giám đốc Trung tâm đào tạo và sát hạch lái xe Hóc Môn, cho rằng cách đặt câu hỏi cũng đã giảm bớt những đáp án kiểu ăn liền, quá đơn giản như theo dạng “yes/no”.

Ví dụ như câu: Hành vi đưa xe cơ giới, xe máy chuyên dùng không bảo đảm tiêu chuẩn an toàn kỹ thuật và bảo vệ môi trường lưu thông có bị cấm hay không đã được thay thế bằng câu: Hành vi đưa xe cơ giới, xe máy chuyên dùng tham gia giao thông nào bị cấm. Sự thay đổi này giúp người học dành nhiều thời gian hơn để ôn luyện thay vì học theo từ khóa, học mẹo như trước đây.

Thống kê của trung tâm đào tạo và sát hạch lái xe Hóc Môn, hơn 4.000 học viên sát hạch bằng lái ôtô qua 8 đợt trong tháng 6/2025 số lượng đậu lý thuyết từ 69-89%, tỷ lệ này có sự giảm nhẹ khi áp dụng bộ thi mới.

Tuy vậy, theo ông Thực, bộ đề mới vẫn giữ nguyên đến 2/3 số lượng câu hỏi cũ nên thí sinh có thể vận dụng một số câu theo kiểu học mẹo trước đó. Chưa kể trên mạng xã hội xuất hiện nhiều video hướng dẫn học mẹo ở cả bộ đề mới khiến thí sinh còn thói quen tìm cách đơn giản để giải đề thay vì học để hiểu luật.

Đại tá Trần Quang Nhật, Trưởng phòng Tuyên truyền, phổ biến pháp luật về trật tự, an toàn giao thông, Cục CSGT, cho biết 600 câu hỏi mới được xây dựng giúp học viên dễ tiếp cận nhờ cách đặt câu hỏi rõ ràng, không đánh đố và bám sát thực tiễn. Sau một tháng triển khai bộ đề thi đã hạn chế một phần thí sinh học vẹt, học mẹo khi thi bằng lái, song vẫn còn một số cách đưa ra hướng dẫn khác để đối phó nên tình trạng này chưa thể dứt điểm.

“Sắp tới đơn vị nghiên cứu, bổ sung bộ câu hỏi sát hạch để hạn chế tối đa tình trạng học đối phó, giúp người dân nắm chắc luật giao thông có bằng lái”, đại tá Nhật nói.

Lãnh đạo Phòng CSGT TP HCM kiểm tra nơi tổ chức sát hạch bằng lái ôtô cho người dân ở Trung tâm đào tạo và sát hạch bằng lái Hóc Môn. Ảnh: Minh Bằng

Lãnh đạo Phòng CSGT TP HCM kiểm tra nơi tổ chức sát hạch bằng lái ôtô cho người dân ở Trung tâm đào tạo và sát hạch bằng lái Hóc Môn. Ảnh: Minh Bằng

Từ ngày 1/3, cảnh sát giao thông toàn quốc bắt đầu tiếp nhận các nhiệm vụ tổ chức sát hạch, cấp giấy phép lái xe ôtô; đổi, cấp lại bằng lái; cấp giấy phép lái xe quốc tế… từ ngành giao thông vận tải. Đến nay, cả nước đã có hơn 705.105 người hoàn tất đào tạo lái xe nhưng chưa được dự thi sát hạch.

Tôi đi làm vẫn gửi tiền về nuôi mẹ, rồi chết lặng khi biết chị dâu và anh trai lén lút sang tên sổ đ-ỏ. Đến đám cưới của tôi, 2 anh chị đã phải quỳ xuống, tôi nói một câu khiến mọi người choáng váng…

“Tôi chưa từng nghĩ rằng người thân lại có thể giấu giếm và làm tổn thương mình đến vậy… Cho đến khi tôi phát hiện ra cuốn sổ đỏ của mẹ đã bị sang tên từ bao giờ mà tôi không hề hay biết.”

Tôi tên là Hưng, sinh năm 1991, quê ở một vùng nông thôn cách Hà Nội khoảng 60km. Nhà tôi nghèo, bố mất sớm từ năm tôi mới học cấp hai, để lại ba mẹ con sống dựa vào nhau. Mẹ làm ruộng, sức khỏe yếu dần theo năm tháng, còn tôi và anh trai – anh Tuấn – cố gắng bươn chải để đỡ đần mẹ.

Tôi là em út, học hành tốt hơn nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Hà Nội làm việc. Mức lương không cao, nhưng tôi luôn dành một phần gửi về quê. Mỗi tháng, tôi gửi về cho mẹ 5 triệu đồng – không phải con số lớn, nhưng với một người phụ nữ già cả sống ở quê thì cũng tạm đủ.

Ban đầu, mọi việc vẫn ổn. Tôi yên tâm đi làm, còn anh trai lấy vợ – chị dâu tôi – là người cùng làng, tính tình có vẻ nhanh nhảu nhưng không gần gũi lắm. Sau khi lấy nhau, anh chị dọn về sống chung với mẹ tôi trong căn nhà cấp 4 cũ mà bố để lại.

Tôi không có nghi ngờ gì cho đến một lần về quê dịp Tết năm ngoái.

Khi dọn dẹp nhà cửa, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ tôi và hàng xóm:

“Thằng Hưng nó hiếu thảo thật đấy, tháng nào cũng gửi tiền về. Giờ bà còn khỏe hơn, không phải lo ăn uống nữa.”

Mẹ cười hiền, đáp lại: “Ừ, nó thương tôi lắm. Cứ gửi tiền về là tôi để dành, sau này còn để nó sửa nhà…”

Tôi đứng ngoài hiên, lặng người. Mẹ tôi nói vẫn giữ tiền tôi gửi. Nhưng mỗi lần tôi về, bà lại nói: “Cứ để anh mày giữ, mẹ già rồi không quản lý được tiền bạc.” Tôi tin tưởng, không nghi ngờ gì.

Nhưng lần ấy, một tia nghi ngờ bỗng nhen nhóm trong lòng tôi.

Tôi bắt đầu hỏi han hàng xóm và một vài người thân quen gần nhà. Những câu chuyện rời rạc ghép lại dần hiện rõ một sự thật mà tôi không muốn tin.

Một bác họ gần nhà vô tình buột miệng:

“Mấy tháng trước thấy anh Tuấn đưa mẹ lên xã làm sổ đỏ, bảo chuyển sang tên để vay ngân hàng sửa nhà gì đó…”

Tôi sững sờ. Sổ đỏ của nhà – từ trước đến giờ vẫn mang tên mẹ tôi. Mẹ chưa bao giờ nói sẽ chuyển tên cho ai. Tại sao anh chị lại đi làm việc đó mà không hỏi ý kiến tôi?

Tôi lặng lẽ về Hà Nội. Tối đó, tôi gọi điện hỏi mẹ.

– Mẹ ơi, mẹ còn giữ sổ đỏ không ạ?

– Ờ… mẹ đưa cho anh Tuấn mấy tháng rồi, nó bảo tiện làm thủ tục vay ít tiền sửa sang lại mái nhà. Mẹ già rồi, không hiểu giấy tờ…

– Vay xong thì sổ đỏ đâu mẹ?

– Chắc nó cầm, mẹ cũng không hỏi lại…

Nghe mẹ nói mà tim tôi như bị bóp nghẹt. Không phải vì mẹ tin tưởng anh trai – điều đó tôi hiểu – mà vì chính tôi đã để mọi việc trôi đi quá lâu, để anh trai có thể âm thầm làm những điều sau lưng mẹ và tôi.

Tôi tìm đến văn phòng công chứng ở xã. Nhờ mối quan hệ quen biết, tôi tra được thông tin: sổ đỏ đã đứng tên anh Tuấn – từ 6 tháng trước. Mẹ tôi đã ký tên, có cả giấy ủy quyền. Tôi xin xem bản photo.

Chữ ký là của mẹ, nhưng chắc chắn bà không hiểu rõ mình đang làm gì.

Anh trai tôi đã lén sang tên mảnh đất duy nhất của mẹ, nơi chúng tôi lớn lên, mà không hỏi ý kiến tôi – đứa con cũng có phần công sức gửi tiền về suốt gần 7 năm qua.

Tôi gọi anh ra quán nước nói chuyện thẳng thắn.

– Tại sao anh sang tên sổ đỏ mà không nói gì với em?

– Ơ kìa, thì cũng là tài sản của nhà mình, mẹ ủy quyền rồi mà?

– Nhưng mẹ không hiểu gì cả! Anh mượn danh sửa nhà, rồi sang tên luôn?

– Em đừng làm to chuyện. Em sống ở Hà Nội, đất này anh ở chứ em có ở đâu. Em lo gì?

Tôi chết lặng. Không phải vì miếng đất, mà vì thái độ lạnh lùng và dửng dưng của anh trai.

Tôi im lặng. Về lại Hà Nội, tôi lao vào công việc như điên. Không nói gì với mẹ, cũng không nhắn thêm với anh chị. Nhưng trong lòng tôi đã quyết: tôi sẽ không để chuyện này trôi qua như chưa từng xảy ra

Thời gian trôi đi, tôi vẫn đều đặn gửi tiền về quê – nhưng lần này tôi gửi thẳng cho mẹ qua tài khoản ngân hàng, dặn mẹ không được đưa ai khác giữ. Mỗi lần gọi về, tôi nói chuyện nhẹ nhàng như không có gì xảy ra, chỉ mong bà an yên tuổi già.

Tôi không nói gì thêm về chuyện sổ đỏ. Mọi thứ cứ âm ỉ như một đám tro chưa nguội. Nhưng trong lòng tôi biết, tôi chưa bao giờ nguôi quên được sự phản bội âm thầm của anh trai.

Tháng 9 năm ngoái, tôi dẫn bạn gái – Trang – về quê ra mắt. Cô ấy là đồng nghiệp, hiền lành và tinh tế. Sau buổi gặp, mẹ tôi rất quý Trang, bảo tôi: “Cưới đi con, mẹ còn khỏe, mẹ còn muốn dự đám cưới của con.”

Chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới vào tháng 3 năm nay, ở cả quê lẫn Hà Nội. Mọi thứ được chuẩn bị chu đáo. Tôi mời họ hàng, làng xóm, kể cả anh chị – dù trong lòng còn nhiều khúc mắc. Tôi không hề có ý định làm ầm lên. Nhưng rồi mọi chuyện lại không đơn giản như tôi nghĩ.

Trước lễ cưới một tuần, tôi về quê kiểm tra lại các thủ tục. Tối hôm đó, chị dâu đến tìm tôi khi tôi đang ngồi một mình ở sân sau.

Chị ta nói nhỏ:

– Hưng này, chuyện cũ em cho qua được không? Giờ cũng là người một nhà, vợ chồng anh chị cũng khó khăn mới phải vay tiền, nên mới làm sổ đỏ…

Tôi không đáp. Chị ta tiếp lời:

– Em sắp lấy vợ, sau này có nhà cửa trên Hà Nội rồi, cái đất quê giữ làm gì. Mẹ cũng ở với vợ chồng anh, thôi thì… bỏ qua đi.

Tôi ngẩng đầu nhìn chị ta, bình thản:

– Em không cần đất, nhưng em cần một lời xin lỗi. Không phải vì miếng đất, mà vì sự lừa dối.

Chị ta lặng thinh, rồi bỏ đi không nói gì thêm.

Đám cưới diễn ra vào một ngày đẹp trời. Ở quê, ai cũng đến dự đông đủ. Mẹ tôi vui lắm, cứ cười suốt. Còn tôi, dù bên ngoài rạng rỡ, trong lòng vẫn mang một vết xước.

Tới đoạn quan trọng – lúc lên phát biểu cảm ơn gia đình, tôi bước lên sân khấu. Khách khứa đang uống rượu rôm rả. Tôi cầm micro, mỉm cười:

– Hôm nay là ngày trọng đại của tôi, nhưng tôi muốn chia sẻ một chuyện… không vui lắm, để cảm ơn một người.

Cả sân bỗng yên lặng.

– Suốt 7 năm qua, tôi gửi tiền về nuôi mẹ. Tôi nghĩ rằng, dù không ở bên bà mỗi ngày, thì ít nhất tôi cũng làm tròn chữ hiếu. Tôi tin tưởng anh trai, chị dâu – giao mẹ cho hai người chăm sóc. Nhưng rồi, có những việc xảy ra khiến tôi hiểu rằng… không phải ai cũng xứng đáng với sự tin tưởng đó.

Mặt anh Tuấn và chị dâu tôi tái xanh. Tôi nhìn thẳng vào họ.

– Mảnh đất này là của mẹ. Dù đứng tên ai, thì nó cũng là công sức của bố mẹ tôi, và là nơi tôi đã sống suốt tuổi thơ. Việc lén lút sang tên mà không hề hỏi ý mẹ hay tôi, không chỉ là sự chiếm đoạt – mà còn là sự phản bội tình thân.

Không ai nói gì. Mẹ tôi run run nắm tay tôi. Anh Tuấn đứng dậy, bước lên sân khấu, run rẩy.

– Anh… xin lỗi. Lúc đó anh nghĩ… em không ở quê nữa, đất để anh lo. Nhưng anh sai rồi. Anh xin lỗi.

Chị dâu cũng theo sau, quỳ xuống trước mặt tôi.

– Em sai rồi Hưng ơi. Em nóng vội. Chị xin em…

Cả họ sững người. Một số người toan chạy lên can, nhưng tôi giơ tay ra hiệu không cần.

Tôi nhìn xuống anh chị, rồi nói:

– Em không cần đất. Em cần mẹ được tôn trọng, cần anh chị sống sao cho đúng với lương tâm. Mẹ còn sống, mà các người đã vội chia phần. Em nói câu này để mọi người trong họ biết: ai sống tử tế, em sẽ trân trọng. Ai sống gian dối, dù là ruột thịt, em cũng không bao che.

Một tràng pháo tay lác đác nổi lên. Có người lau nước mắt. Anh chị tôi vẫn quỳ, không dám ngẩng mặt. Tôi bước xuống, đỡ mẹ tôi dậy, dắt bà vào trong.

Một tháng sau đám cưới, tôi nhận được giấy mời từ văn phòng xã. Anh tôi đã làm đơn chuyển nhượng lại sổ đỏ cho mẹ, kèm theo giấy xin rút quyền thừa kế. Mọi chuyện kết thúc trong im lặng, không cần kiện tụng, không cần điều tiếng – chỉ là lòng người đã đổi thay.

Mẹ tôi sau lần đó yếu đi hẳn. Bà chỉ nói một câu mà tôi nhớ mãi:

– Mẹ buồn vì mẹ tin người không đúng. Nhưng mẹ mừng vì con là người sống có trước sau.

Tôi không cần đất, cũng không cần oán trách ai. Tôi chỉ mong, từ sau chuyện đó, người trong nhà sẽ hiểu: không gì đáng quý bằng chữ “tình”.