Sáng hôm đó, Hạnh dắt con gái – bé Ngọc, mới tròn 6 tuổi – đến trường tiểu học như thường lệ. Ngọc hoạt bát, dễ thương, lại lanh lợi nên rất được các bạn yêu mến. Nhưng hôm nay, ngay khi bước vào cổng trường, Hạnh cảm giác có cái gì đó… lạ.
Giữa sân trường, một bé gái khác đang nắm tay mẹ, vừa bước đi vừa líu lo nói chuyện. Điều khiến Hạnh chết lặng: bé gái ấy giống hệt Ngọc – từ mái tóc dài ngang vai, đôi mắt tròn, đến cả lúm đồng tiền nơi khóe miệng. Đứng từ xa thôi, Hạnh còn ngỡ như mình đang nhìn thấy con gái trong gương.
Ngọc cũng tròn mắt, buông tay mẹ, chạy lại gần:
– “Ơ mẹ ơi! Sao lại có… con nữa ở đây?”
Hai đứa bé nhìn nhau, ngỡ ngàng rồi bật cười khanh khách. Như thể chúng đã quen biết từ lâu, chúng nhanh chóng nắm tay nhau, vừa cười vừa hỏi đủ thứ. Hạnh và người phụ nữ kia thì đứng đối diện, ánh mắt chạm nhau đầy bối rối.
Người phụ nữ ấy tên là Mai, cũng đang đưa con gái – bé An – đến nhập học. Thầy giáo chủ nhiệm phải bật cười:
– “Hai bé này mà không nói là chị em sinh đôi thì tôi cũng tin ngay lập tức!”
Không khí lúc ấy dường như chỉ có tiếng cười trẻ con, nhưng trong lòng Hạnh, một nỗi hoang mang len lỏi. Tối hôm đó, khi ăn cơm, Ngọc kể lại chuyện gặp “bạn giống hệt con”. Hạnh chỉ cười gượng, song hình ảnh ban sáng cứ ám ảnh chị mãi.
Rồi một ý nghĩ táo bạo lóe lên: liệu có sự nhầm lẫn nào từ quá khứ?
Vài ngày sau, cả Hạnh và Mai tình cờ gặp lại nhau ở cổng trường. Câu chuyện dần dà mở ra, và cuối cùng, Hạnh buột miệng:
– “Chị… có bao giờ nghĩ thử làm xét nghiệm ADN cho hai bé không?”
Mai thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt cũng dao động. Thế là hai người mẹ đồng ý đưa con đi xét nghiệm, chỉ để “an tâm”. Nhưng kết quả mà họ nhận được sau đó đã khiến cả hai chết lặng…
Ngày nhận kết quả ADN, phòng chờ bệnh viện im phăng phắc. Hai đứa trẻ vẫn vô tư chơi đùa, chẳng hay biết gì. Hạnh nắm chặt tờ giấy, mắt nhòe đi: “Ngọc và An có cùng huyết thống – tỉ lệ trùng khớp đến 99,9%.”
Điều này có nghĩa gì? Hai bé không chỉ “giống nhau”, mà thực sự… là chị em sinh đôi.
Mai sững sờ, rồi run giọng hỏi:
– “Không thể nào… tôi chỉ sinh một đứa, bác sĩ trao tận tay mà…”
Hạnh cũng thế. Sáu năm trước, chị sinh con ở bệnh viện tỉnh, ký ức vẫn còn rõ. Ca sinh mổ vất vả, chị chỉ kịp nhìn thoáng qua con rồi ngất đi. Khi tỉnh lại, y tá đã bế Ngọc cho chị. Làm sao có chuyện có thêm một bé khác?
Những đêm sau đó, Hạnh mất ngủ triền miên. Chị tìm lại hồ sơ sinh nở, gọi cho bác sĩ cũ, thậm chí liên hệ với một vài y tá quen. Thông tin rời rạc cho thấy: hôm ấy, bệnh viện có nhiều ca sinh cùng lúc, phòng hộ sinh chật chội, hỗn loạn. Có khả năng nào… trẻ sơ sinh đã bị trao nhầm?
Trong khi hai người mẹ đau đầu tìm hiểu, Ngọc và An lại ngày càng thân thiết. Chúng học cùng lớp, thường xuyên đi về cùng nhau, như thể đã gắn bó từ trong máu thịt. Thầy cô còn nhận xét: “Hai bé có cách suy nghĩ giống nhau đến lạ – làm bài cũng giống, chơi trò gì cũng đồng điệu.”
Một buổi chiều, khi đón con, Mai khẽ thở dài:
– “Nếu đúng là bệnh viện trao nhầm, chúng ta sẽ làm sao? Ai mới thật sự là mẹ ruột của ai?”
Câu hỏi ấy khiến Hạnh nghẹn lại. Phải chăng, người con gái chị yêu thương suốt 6 năm nay có thể… không phải máu mủ ruột rà? Nhưng khi nhìn ánh mắt hồn nhiên của Ngọc, chị tự nhủ: “Dù thế nào, con vẫn là con của mẹ.”
Đó mới chỉ là sự khởi đầu. Bởi khi cả hai gia đình quyết tâm tìm về bệnh viện năm xưa để làm sáng tỏ, một bí mật còn lớn hơn đang chờ đợi họ…
Hạnh và Mai tìm về bệnh viện cũ. Sau nhiều lần yêu cầu, hồ sơ gốc mới được lục lại. Bất ngờ thay: đúng hôm đó, có một ca sinh đôi. Nhưng vì tình trạng sản phụ nguy kịch, bác sĩ đã gấp rút đưa bé đi nuôi lồng ấp. Sổ ghi chép có nhiều điểm thiếu sót, không rõ ràng.
Người y tá lớn tuổi sau khi xem lại hồ sơ thì lặng người:
– “Tôi nhớ hôm ấy… có sự nhầm lẫn. Một trong hai bé đã được trao nhầm sang sản phụ khác…”
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai. Sự thật cuối cùng cũng hé lộ: Ngọc và An vốn là cặp song sinh. Nhưng một sự cố trong bệnh viện đã tách hai chị em từ khi mới lọt lòng, để rồi lớn lên trong hai gia đình khác nhau.
Tin tức này khiến cả hai bà mẹ vừa đau vừa mừng. Mừng vì cuối cùng cũng hiểu lý do, nhưng đau vì số phận đã trớ trêu như thế. Tình mẫu tử vốn không thể chia đôi – làm sao một đứa trẻ lại có thể chỉ chọn một người mẹ?
Hạnh về nhà, lặng lẽ nhìn con ngủ. Nỗi sợ mất con dâng lên nghẹn ngào. Nhưng sáng hôm sau, khi thấy Ngọc ríu rít cùng An, chị chợt nhận ra: tình yêu không phải để giành giật.
Hạnh và Mai bàn bạc, rồi đưa ra quyết định: cả hai gia đình sẽ cùng nuôi dạy, để hai bé được sống như chị em ruột. Không có ranh giới “con của ai”, chỉ có “con của chúng ta”.
Từ đó, cuối tuần nào Ngọc cũng sang nhà An, hoặc ngược lại. Hai gia đình gắn bó, coi nhau như ruột thịt. Những vết thương trong lòng người mẹ dần nguôi ngoai, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc giản dị: thấy con mình lớn lên trong yêu thương trọn vẹn.
Nhiều năm sau, khi Ngọc và An đã hiểu chuyện, chúng ôm lấy cả hai người mẹ, thì thầm:
– “Chúng con may mắn vì có tới hai mẹ yêu thương.”
Hạnh nghe vậy, nước mắt lăn dài. Cuộc đời đôi khi đầy éo le, nhưng chính tình thương đã chữa lành tất cả. Và với chị, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của con – dù mang họ ai – cũng đủ rồi.