“Chồng tôi đã qua đời gần một năm trước. Mọi thứ tưởng chừng đang dần trở lại bình thường thì một tuần gần đây, con gái 7 tuổi của tôi cứ hớn hở khoe mỗi chiều đi học về: “Mẹ ơi, hôm nay con lại gặp bố ở trường đó!”. Tôi nghĩ con bé tưởng tượng do nhớ bố, nhưng rồi một chiều thứ Năm, tôi lén theo sau để chứng thực. Và tim tôi như muốn ngừng đập khi thấy một bóng người quen thuộc đang cúi xuống lau nước mắt cho con giữa sân trường… Người đó, chính là…”
Chồng tôi – Nam – mất vì tai nạn giao thông vào đúng đêm mưa tầm tã tháng 8 năm ngoái. Chiếc xe container lấn làn trong lúc anh đang trên đường về sau ca trực. Anh ra đi đột ngột, để lại tôi và bé An – con gái mới chỉ học lớp 1, bơ vơ trong căn nhà vốn đầy tiếng cười.
Giai đoạn đầu sau tang lễ là một chuỗi ngày mịt mù. Bé An gần như không nói năng gì, chỉ ôm chặt chú gấu bông cũ bố tặng và khóc mỗi đêm. Tôi đưa con đi khám tâm lý, bác sĩ bảo rằng trẻ nhỏ hay tự dựng lên thế giới ảo để đối phó với mất mát. Dần dần, con bé ổn hơn, trở lại trường, học hành chăm chỉ. Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã lùi vào dĩ vãng, rằng con bé đã học cách sống thiếu cha.
Cho đến cách đây một tuần, khi nó đi học về và cười toe toét:
– Mẹ ơi, hôm nay con gặp bố!
Tôi chết sững.
– Gặp… ai cơ con?
– Bố! Bố Nam ấy! Ở trường! Bố nói con ăn cơm phải ăn rau nhiều mới chóng lớn.
Tôi cứng người. Định bụng hỏi thêm nhưng rồi lại kìm lại. Có lẽ chỉ là một trò tưởng tượng của đứa trẻ thiếu cha. Nhưng hôm sau, và hôm sau nữa, con bé vẫn nói y hệt: “Hôm nay bố lại đến!”, “Bố ngồi ở gốc cây bàng trong sân trường”.
Giấc mơ lặp lại thì có thể, nhưng liên tục cùng một chi tiết rõ ràng đến thế… khiến tôi bắt đầu hoang mang.
Chiều thứ Năm, tôi xin nghỉ làm nửa buổi, mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai để không ai nhận ra. Tôi đến trường con sớm, nấp sau hàng cây gần cổng phụ – nơi có thể quan sát toàn sân.
Trường tiểu học giữa lòng thành phố, cây cối um tùm. Trẻ con ríu rít tan học, tôi căng mắt tìm con bé. Rồi kìa – bé An đang cười tít mắt, chạy về phía một người đàn ông cao gầy đang đứng dưới gốc cây bàng. Người đó cúi xuống lau mặt cho con bé bằng khăn tay.
Tôi gần như chết lặng.
Tư thế đó. Cái cách vuốt tóc con bé. Tấm lưng áo sơ mi nhăn nhúm… Không thể nhầm được – đó là bóng dáng chồng tôi!
Tôi sững sờ bước lại gần, người kia quay mặt sang – không phải Nam.
Nhưng… không phải người lạ.
Đó là Phúc – người em cùng mẹ khác cha của chồng tôi. Hai người giống nhau như đúc, từng nhiều lần bị nhầm lẫn. Phúc sống ở Đà Lạt, hai năm nay tôi không liên lạc, tưởng anh đã đi định cư nước ngoài như từng nói.
– Em Phúc?
Anh ngẩng lên, mắt thoáng chút bối rối rồi gật đầu, giọng trầm:
– Em xin lỗi, chị… Không ngờ lại gặp theo cách này.
Tôi kéo con bé sang một bên, giục con về nhà trước. Rồi tôi quay lại:
– Tại sao em lại ở đây? Sao em không báo?
Phúc cúi đầu:
– Em chuyển về Sài Gòn hơn hai tháng nay. Dạy môn Mỹ thuật ở chính trường của bé An. Em không biết bé học ở đây cho tới khi thấy tên cháu trong sổ lớp… Ban đầu em chỉ đứng nhìn từ xa. Nhưng hôm đó, con bé bị bạn trêu, khóc rất nhiều. Em… không kiềm được.
Tôi nghẹn họng. Hóa ra những lần con gái tôi nói “gặp bố”, là vì đã thấy một gương mặt quá giống bố – là người chú ruột mà nó chưa từng gặp nhiều.
Phúc từng là một phần trong gia đình chồng tôi, nhưng có khoảng thời gian hai anh em mâu thuẫn gay gắt vì tranh chấp đất đai bố mẹ để lại. Mặc dù sau này Nam đã tha thứ và nói chuyện lại với em trai, nhưng giữa tôi và Phúc vẫn có một khoảng cách lạnh lùng.
Tôi nhớ lại đêm tang lễ, Phúc đến muộn, đứng từ xa nhìn quan tài rồi lặng lẽ rời đi. Từ đó, mất hút.
– Tại sao em không về nhà thăm cháu?
– Em không dám. Sau chuyện đó… em sợ chị không muốn nhìn thấy em. Nhưng khi thấy bé An… em thấy như thấy lại anh hai. Giọng nói, ánh mắt, cách cười… em không cưỡng lại được. Chị ơi, cho em xin lỗi.
Tôi im lặng. Phía sau tôi, tiếng chuông tan học vang lên từng hồi. Con gái tôi đang nắm tay cô giáo, chỉ tay về phía chúng tôi với ánh mắt chờ đợi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy lòng mình mềm lại.
Tôi bắt đầu chú ý kỹ hơn sau đó vài ngày. Có gì đó không ổn… Không chỉ là chuyện con bé nhận nhầm người. Có lần tôi tình cờ đọc nhật ký của con, thấy dòng chữ nguệch ngoạc:
“Bố bảo con phải ngoan thì bố mới đến chơi tiếp được. Bố có nói hôm đó mẹ mặc áo xanh đẹp lắm.”
Áo xanh? Đúng là hôm đó tôi mặc áo xanh đi họp phụ huynh, không chở con, chỉ đứng từ xa. Tôi chưa từng kể với con.
Một đêm, con bé khóc mơ, miệng lẩm bẩm: “Bố ơi, đừng đi… bố đừng đi nữa mà…”
Tôi bắt đầu hoảng. Liệu đó chỉ là sự trùng hợp? Hay… có điều gì đó vượt khỏi hiểu biết thông thường?
1. Khi con trẻ nhìn thấy điều mà người lớn không thấy
Tối hôm đó, sau khi ru con ngủ, tôi nằm trằn trọc. Những điều nhỏ bé con bé kể — như việc tôi mặc áo xanh, hôm tôi buồn vì bị sếp mắng, hay chuyện bà nội bị ngã nhưng tôi chưa kịp nói ra — đều xuất hiện trong các lời kể “bố nhắn con” của bé An.
Tôi không phải người mê tín. Nhưng sự trùng hợp lặp đi lặp lại ấy khiến tôi không thể không đặt câu hỏi: Liệu có thứ gì đó vẫn đang tồn tại – một sự kết nối vô hình nào đó giữa bố và con gái?
Sáng hôm sau, tôi đến trường và xin gặp riêng cô chủ nhiệm của bé An.
– Chị có thấy gì… lạ không? Về An ấy?
Cô giáo hơi bất ngờ, nhưng rồi gật nhẹ:
– Có vài lần, An ra sân chơi rồi ngồi một mình rất lâu, cứ nhìn lên cây bàng già như thể đang nói chuyện với ai đó. Ban đầu tôi tưởng bé đang tưởng tượng, nhưng chính mấy học sinh khác cũng bảo rằng… có lần thấy một người đàn ông lạ ngồi với bé, rồi biến mất khi các cô bước tới. Tôi nghĩ tụi nhỏ bịa.
Tôi như có ai đó siết lấy lồng ngực. Bàn tay lạnh toát.
Giống như phần linh cảm mơ hồ trong tôi đang được xác nhận bởi những người không liên quan gì.
Tối đó, tôi không bật đèn ngủ như mọi khi. Tôi nằm bên con bé, khẽ hỏi:
– Con nói thật cho mẹ nghe nhé. Con gặp bố khi nào?
Bé An mở to mắt, không chút e dè:
– Chiều nào bố cũng đến. Bố ngồi ở ghế đá. Bố bảo con đừng khóc, đừng bướng, phải ngoan để mẹ vui. Có hôm, bố đứng ở cửa lớp, lúc cô giáo đang kiểm tra bài.
– Con có sợ không?
– Không. Bố không giống trong hình đâu. Bố như… ánh sáng ấy. Ấm lắm. Nhưng bố nói… sắp không được gặp con nữa rồi.
Câu nói ấy như một nhát dao xoáy vào tim tôi. Tôi ôm con vào lòng, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Tôi bắt đầu có những giấc mơ lạ. Trong mơ, tôi thấy Nam – chồng tôi – ngồi giữa sân trường, dưới gốc bàng, ánh nắng xuyên qua vai áo anh. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi và bé An rồi mỉm cười. Đôi mắt ấy, cái cách gật đầu như bảo: “Anh vẫn ở đây”.
Tôi kể điều này cho Phúc. Anh nhìn tôi lâu, rồi lặng lẽ rút ra từ túi một chiếc hộp nhỏ.
– Anh hai nhờ em giữ cái này… phòng khi nào chị và bé An cần.
Trong hộp là một USB và một tờ giấy viết tay. Dòng chữ của chồng tôi, quen thuộc đến nỗi khiến tay tôi run lên.
“Nếu em đọc được những dòng này, có lẽ anh đã không còn ở bên. Anh biết em sẽ đau, nhưng xin em đừng cố mạnh mẽ một mình. Hãy để Phúc giúp đỡ. Nó có lỗi, nhưng nó thương gia đình mình nhiều hơn em tưởng. Và nếu có thể, hãy để anh được gặp con – dù chỉ là trong những giấc mơ…”
Tôi cắm USB vào máy tính. Trong đó là đoạn clip chồng tôi ghi lại vào một đêm trước khi mất. Anh nói chuyện trực tiếp với con gái:
“An à, bố biết một ngày con sẽ lớn lên mà không có bố bên cạnh. Nhưng đừng sợ nhé, bố vẫn luôn dõi theo con. Khi con buồn, hãy nhìn lên trời – ngôi sao sáng nhất là bố đấy.”
Tôi ôm lấy máy tính, nghẹn ngào. Những điều bé An kể… có thể không hẳn là tưởng tượng. Có thể, chỉ là tình yêu mạnh mẽ đến mức vượt cả cái chết – của người cha dành cho con – dẫn lối cho sự gắn kết cuối cùng giữa hai thế giới.
Tuần sau đó, bé An không còn kể “gặp bố” nữa. Một lần, tôi hỏi:
– Sao dạo này con không thấy bố ở trường nữa à?
Con bé gật, mắt đỏ hoe:
– Bố bảo không đến nữa. Bố bảo con lớn rồi, phải ngoan, phải nghe lời mẹ. Bố còn nói… bố rất yêu mẹ.
Tôi không kìm được nước mắt.
Ngay hôm đó, tôi đến trường, một mình, đứng thật lâu dưới gốc cây bàng – nơi mọi chuyện bắt đầu.
Tôi đặt một bó hoa nhỏ, thầm thì:
– Em hiểu rồi… Cảm ơn anh vì đã không rời bỏ mẹ con em, dù là bằng cách nào.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm đám lá bàng vàng úa rơi lả tả. Tôi ngước lên, ánh nắng chói qua vòm cây. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tưởng như thấy anh – không còn đau đớn, không còn dằn vặt – mà là một linh hồn thanh thản, mỉm cười giữa ánh nắng.
Tôi đưa bé An đi thăm mộ bố vào cuối tuần ấy. Lần đầu tiên, con bé không khóc. Nó đặt tay lên bia mộ và thì thầm:
– Bố ơi, con sẽ ngoan, con hứa. Bố không cần lo nữa đâu.
Tôi nắm lấy tay con, cảm nhận một luồng ấm áp lan tỏa. Dẫu anh không còn bên cạnh bằng xương bằng thịt, tôi tin rằng anh chưa bao giờ rời xa hai mẹ con tôi thật sự.
Vì tình yêu, nếu đủ lớn, có thể vượt qua cả ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Và tôi biết, dưới tán cây bàng già giữa sân trường kia – tình yêu ấy vẫn còn hiện diện.