Tối nào cũng vậy, cứ sau bữa cơm tối, Thảo – con dâu mới của bà Dung – lại vào phòng tắm, và ở trong đó hơn một tiếng đồng hồ. Tiếng nước chảy đều đặn, mùi nước hoa lạ bay thoang thoảng qua khe cửa. Đầu tiên bà chỉ thấy lạ, sau thì khó chịu, rồi nghi ngờ. Và một đêm, bà quyết định ghé tai nghe sát cửa phòng tắm. Chỉ một tiếng động nhỏ… khiến bà lập tức gọi công an.
Thảo về làm dâu nhà bà Dung được gần ba tháng. Cô là nhân viên văn phòng, hiền lành, lịch sự, ăn nói nhỏ nhẹ. Chồng cô, Tuấn – con trai bà Dung – làm kỹ sư cầu đường, thường xuyên đi công trình xa, có khi cả tuần không về.
Những ngày đầu, bà Dung rất hài lòng về cô con dâu. Cơm nước chu đáo, sáng dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, đi làm đúng giờ. Nhưng có một điều khiến bà bắt đầu để ý: tối nào Thảo cũng tắm rất lâu. Không chỉ 30 phút, mà thường là 1 tiếng, có hôm hơn.
Lúc đầu, bà cho là do con dâu kỹ tính, phụ nữ trẻ mà, chăm sóc bản thân là chuyện bình thường. Nhưng càng về sau, bà càng thấy… không ổn. Thảo bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt, nhưng không có hơi nước bốc lên như người mới tắm nước nóng. Quần áo cô thay luôn được gấp gọn, như thể đã được chuẩn bị từ trước. Đặc biệt, mùi nước hoa lạ – không phải loại nước hoa Thảo dùng ban ngày, luôn thoảng thoảng sau mỗi lần tắm. Một thứ mùi lạ, nồng nàn, kiểu nước hoa nam giới.
Bà Dung bắt đầu nghi ngờ. Từ hôm đó, bà để ý sát sao hơn. Bà kiểm tra đồng hồ mỗi lần Thảo bước vào phòng tắm. Lúc 8 giờ tối. Rồi lại kiểm tra lúc 9 giờ. Có hôm 9 giờ rưỡi. Thảo mới bước ra. Cô không bao giờ khóa cửa phòng, chỉ khóa cửa nhà tắm bên trong.
Một buổi tối, trong lúc lau dọn phòng khách, bà Dung vô tình nhìn thấy một chiếc khăn ướt hiệu lạ nằm lẫn trong thùng rác. Không phải loại khăn gia đình vẫn dùng. Bà lén nhặt lên xem – khăn dành cho da nam, mùi bạc hà mạnh, rõ ràng không phải đồ phụ nữ.
Lúc đó, bà bắt đầu có linh cảm xấu.
“Có người đàn ông nào đó đang lén vào nhà? Hay… ngay trong nhà mình?”
Bà Dung không dám nói với ai. Tuấn thì đang công tác ở Vũng Tàu, chưa rõ ngày về. Hàng xóm xung quanh thì bà không tin tưởng lắm. Cuối cùng, bà quyết định lắp một chiếc camera nhỏ giấu trong chậu cây đối diện phòng tắm, chỉ để xem Thảo làm gì trong đó.
Tối hôm sau, sau khi Thảo vào tắm, bà vào phòng, mở điện thoại xem camera. Nhưng lạ thay, hình ảnh mất tín hiệu trong gần 40 phút. Đèn hồng ngoại vẫn bật, nhưng chỉ hiện bóng mờ mờ. Sau khi Thảo bước ra, camera hoạt động bình thường trở lại.
“Cô ấy biết có camera? Hay cố tình che lại?” – bà Dung bắt đầu hoang mang.
Ngày hôm sau, bà bí mật tháo camera, kiểm tra lại. Không hỏng hóc. Vẫn hoạt động tốt.
Tối đó, bà thử nghe trộm sát cửa phòng tắm. Đúng như bà dự đoán – tiếng nước không đều, như thể không phải đang tắm, mà đang xả nước cho có. Thỉnh thoảng có tiếng rì rầm nói chuyện, rất nhỏ, như tiếng điện thoại.
Ngay lúc ấy, bà áp tai gần hơn nữa – và nghe thấy rõ tiếng đàn ông:
“Ừ, anh đợi một lát nữa. Em ra liền.”
Tim bà Dung muốn ngừng đập. Có người đàn ông bên trong! Cả nhà chỉ có bà và Thảo, mà giờ nghe giọng đàn ông trong phòng tắm?
Bà lập tức chạy ra đầu ngõ, gọi điện báo công an phường.
“Tôi nghi trong nhà có người đột nhập, đang trốn trong phòng tắm, đề nghị hỗ trợ ngay!”
Chỉ 15 phút sau, hai công an khu vực cùng một công an viên dân phòng đến. Bà dẫn họ vào, chỉ vào cửa nhà tắm:
“Ở trong đó! Vẫn chưa ra!”
Công an gõ cửa:
“Yêu cầu mở cửa! Công an đây!”
Bên trong im lặng vài giây, rồi có tiếng Thảo hốt hoảng:
“Dạ… có chuyện gì ạ?”
“Mở cửa ngay!”
Thảo bước ra, tóc vẫn ướt, mặc áo choàng tắm. Mặt cô xanh tái khi thấy công an.
Một công an viên lập tức bước vào trong phòng tắm. Họ kiểm tra kỹ: không có ai bên trong. Cửa sổ khóa chặt. Không dấu vết lạ. Nhưng…
“Trong này có hai chiếc bàn chải đánh răng và hai lọ lăn khử mùi, một nam một nữ.”
Thảo run rẩy, không trả lời được.
Bà Dung đứng chết lặng. Cô con dâu mới cưới chưa đầy ba tháng… có lẽ đang giấu một bí mật không ai ngờ tới.
“Mời cô Thảo ra công an phường để làm việc. Chúng tôi cần xác minh.”
Trên đường tới trụ sở công an phường, Thảo ngồi im lặng suốt quãng đường. Bà Dung ngồi bên cạnh, lòng đầy ngổn ngang. Bà không biết mình đang giận, hay lo sợ. Một phần bà cảm thấy có lỗi vì âm thầm theo dõi con dâu, nhưng phần lớn hơn là sự thất vọng. Người con gái mà bà từng khen ngợi, tin tưởng – liệu có đang phản bội con trai bà?
Tại trụ sở công an, sau một hồi hỏi han sơ bộ và xác minh danh tính, Thảo mới bắt đầu lên tiếng – ánh mắt cô mệt mỏi nhưng kiên định.
“Cháu xin được nói thật… nhưng cháu mong cô Dung và các anh công an nghe cháu hết rồi hẵng phán xét.”
Mọi người gật đầu. Không khí trong phòng lặng như tờ.
Câu chuyện bắt đầu từ một người đàn ông – tên Duy.
“Duy là… em trai ruột của cháu.” – Thảo nói, giọng nghèn nghẹn.
“Nhưng… chúng cháu chưa bao giờ được nhận là anh em ruột ngoài đời.”
Bà Dung sững người.
Thảo kể: mẹ cô từng là người giúp việc trong một gia đình giàu có ở Đà Lạt. Khi Thảo mới lên bốn tuổi, mẹ cô mang thai Duy – kết quả của một cuộc tình lén lút với ông chủ. Khi sự việc bại lộ, mẹ Thảo bị đuổi việc, gia đình tan nát. Bà đưa hai chị em về quê sống chui lủi, nghèo khổ và khép kín. Duy được sinh ra không tên cha, không giấy khai sinh rõ ràng, không học hành tới nơi tới chốn.
“Duy sống bằng nghề sửa điện lạnh. Nhưng em ấy dính vào nợ nần, bị đám cho vay nặng lãi truy đuổi. Em trốn lên Sài Gòn, không dám khai báo tạm trú vì sợ bị tìm ra. Cháu là người thân duy nhất nó còn có thể nhờ.”
Một tuần sau khi cưới, Duy gọi điện cầu cứu. Không dám thuê nhà trọ, không dám ngủ ngoài đường, Duy năn nỉ Thảo cho trú tạm vài hôm.
“Cháu… sai khi không kể với cô, không nói với chồng. Nhưng thực sự cháu sợ cô hiểu lầm, sợ làm rối tung cuộc sống vừa mới ổn định.”
Từ đó, mỗi tối, sau khi bà Dung đi nghỉ sớm, Thảo lén đưa Duy vào nhà. Duy trốn trong phòng tắm – không phải để “tắm”, mà để trú qua đêm. Mỗi lần như thế, Thảo mở vòi nước cho có tiếng động, ngụy trang. Duy dùng khăn ướt lau người, lót lưng ngủ tạm sau cánh cửa nhà tắm, và rời đi trước khi trời sáng.
Mùi nước hoa nồng nặc? Là lọ nước hoa cũ Duy dùng để át mùi mồ hôi. Bàn chải, khử mùi trong phòng tắm? Là do Duy để lại, dù Thảo đã cố giấu kỹ.
“Camera bị mất tín hiệu là vì Duy lấy khăn che tạm lại khi thấy có ánh sáng lạ. Em sợ bị lộ. Còn giọng đàn ông mà cô nghe thấy… là em gọi điện thoại cầu cứu người bạn cũ, xin ứng tiền trả nợ.”
Công an viên hỏi:
“Tại sao không trình báo tạm trú cho em trai? Dù có nợ cũng đâu thể trốn mãi?”
“Em ấy sợ bị bắt giữ hoặc bị bọn xã hội đen tìm ra. Họ từng dọa sẽ chém nếu em không trả đúng hẹn. Em bảo em đừng dính vào pháp luật, chỉ cần qua giai đoạn khó khăn này, cháu sẽ giúp em trả nợ.”
Thảo khóc. Lần đầu bà Dung nhìn thấy cô con dâu cứng cỏi gục đầu như thế.
Sau một giờ làm việc, công an xác minh được Duy thực sự không có tiền án, và không thuộc diện truy nã. Chỉ là một thanh niên có nợ vay xã hội đen, và hiện đang trốn tạm để thoát thân. Công an yêu cầu Duy đến trình diện vào sáng hôm sau, để xác minh lý lịch và hỗ trợ xử lý nợ theo hướng pháp luật, tránh rơi vào cạm bẫy tín dụng đen.
Tối hôm đó, bà Dung không ngủ được. Bà nghĩ về Thảo – một cô gái trẻ, vừa đi làm, vừa làm dâu, lại phải giấu giếm chuyện gia đình đau đớn như thế. Bà trách bản thân vì vội vàng nghi ngờ con dâu, vội vàng suy diễn.
Sáng hôm sau, Duy đến trình diện đúng hẹn. Anh chàng gầy gò, ăn mặc đơn sơ, cúi đầu chào bà Dung với giọng nói nhỏ nhẹ:
“Con xin lỗi bác. Con không có ý phá hoại gì… chỉ là đường cùng quá rồi.”
Bà nhìn Duy hồi lâu, rồi thở dài.
“Không ai nên sống trốn chui trốn lủi cả đời. Nếu cháu là người tử tế, từ nay sống đàng hoàng. Cô… sẽ tìm cách giúp.”
Ánh mắt Thảo ngấn nước. Cô cúi đầu cảm ơn.
Vài tháng sau…
Tuấn – chồng Thảo – đã biết chuyện. Ban đầu anh giận vì vợ giấu mình, nhưng khi hiểu rõ, anh lại thương vợ nhiều hơn. Anh cùng mẹ đứng ra bảo lãnh giúp Duy đi làm chính thức, cắt đứt với nhóm cho vay nặng lãi bằng sự can thiệp của công an.
Duy giờ là nhân viên kỹ thuật cho một cửa hàng điện lạnh lớn. Anh thuê phòng trọ riêng, sống đàng hoàng và không còn sợ hãi.
Tối nay, sau bữa cơm, bà Dung thấy Thảo vào tắm chỉ 20 phút đã ra. Mùi xà phòng nhẹ, tóc còn ướt lòa xòa.
Bà mỉm cười, rót ly trà nóng, đặt trước mặt con dâu:
“Tắm nhanh thế? Bộ không còn ai trốn trong đó nữa hả?”
Thảo đỏ mặt, rồi phá lên cười.
Tiếng cười lan nhẹ trong gian nhà nhỏ. Giữa đời thường, đôi khi bí mật không đến từ sự phản bội… mà là từ tình thân, nghĩa tình, và sự hy sinh thầm lặng.