“Tôi luôn nghĩ rằng mình đã tính toán cẩn thận. Thế nhưng, cái gọi là ‘an toàn’ đôi khi chỉ là ảo tưởng của những người tự tin quá mức.”
Tôi tên là Minh, 38 tuổi, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty thiết bị y tế, vợ tôi – Linh – cũng là dân văn phòng, quản lý nhân sự cho một tập đoàn nước ngoài. Cả hai vợ chồng đều làm việc từ sáng đến tối, nhiều hôm còn phải đi công tác đột xuất. Con gái tôi – bé Na – mới 5 tuổi, đang học mẫu giáo gần nhà.
Công việc bận rộn khiến chuyện cơm nước, nhà cửa trở thành gánh nặng. Ban đầu, mẹ tôi còn phụ giúp trông cháu, nấu cơm, nhưng bà lớn tuổi, sức khỏe yếu, nên vợ chồng tôi bàn nhau thuê người giúp việc toàn thời gian.
Tôi nói với Linh:
— Em cứ tìm người lớn tuổi, đứng đắn, chứ thuê mấy cô trẻ măng lại phiền phức.
Linh gật đầu:
— Em cũng nghĩ thế. Người già thì tận tâm hơn. Với lại họ chẳng màng mấy chuyện tình cảm, đỡ mệt.
Sau khi qua một trung tâm giới thiệu việc làm uy tín, vợ tôi tuyển được chị Thắm – 50 tuổi, quê ở Hưng Yên. Chị từng làm giúp việc cho một gia đình ở quận 7 hơn 5 năm, sau khi người ta chuyển đi nước ngoài thì chị mới tìm việc mới.
Ấn tượng ban đầu của tôi về chị Thắm là người ít nói, dáng người đậm, tóc điểm bạc, mặt nhiều nếp nhăn. Chị nhanh nhẹn, chăm làm, rất sạch sẽ. Chỉ sau vài ngày, nhà cửa gọn gàng hẳn, cơm nước cũng vừa miệng. Bé Na quý chị lắm, gọi là “bà Thắm”.
Tôi an tâm tuyệt đối. Cả tôi lẫn vợ đều xem chị như người nhà. Vợ tôi thậm chí còn để tiền chợ tự do cho chị quản lý, chẳng cần ghi chép nhiều.
Cuộc sống trôi qua bình lặng suốt ba tháng. Mọi thứ đều trơn tru. Tôi không mảy may nghi ngờ gì, cho đến một buổi tối đầu tháng Mười…
Vợ tôi đi công tác Hà Nội ba ngày. Tôi về muộn, gần 9h tối mới tới nhà. Vừa mở cửa, tôi nghe tiếng nước trong phòng tắm. Lạ là đèn bếp chưa tắt, cơm canh vẫn còn bày ra bàn.
Tôi gọi:
— Bà Thắm ơi, sao chưa ăn?
Không có tiếng trả lời. Tôi đi ra sau nhà thì thấy phòng tắm mở hé cửa. Qua khe kính mờ, tôi lờ mờ thấy bóng một người phụ nữ đang cúi xuống, dáng vẻ mệt mỏi. Tự nhiên tôi thấy kỳ lạ. Cửa phòng chị Thắm cũng khép hờ, bên trong có vài túi thuốc tây trên bàn.
Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy hơi lo cho sức khỏe chị. Nhưng sáng hôm sau, khi chị xin nghỉ làm một ngày vì “mệt”, tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Tôi quyết định kiểm tra lại camera an ninh. Trước giờ tôi ít khi xem vì tin tưởng chị. Nhưng lần này, tôi cần biết chị có bị ai vào quấy rối hay không.
Tôi tua lại đoạn 1 tuần gần nhất. Ban đầu không có gì bất thường. Nhưng tới đêm thứ Ba, khi vợ tôi vắng nhà, tôi chết sững:
Khoảng 10h tối, một người đàn ông lạ mặt đội mũ bảo hiểm bước vào nhà bằng cửa sau. Chị Thắm đón ông ta, mở cửa phòng mình. Họ ở trong đó gần một tiếng.
Tôi không tin vào mắt mình. Là ai? Chị ấy quen người đó từ đâu? Vì sao dám đưa vào nhà tôi giữa đêm? Tôi tức giận gọi ngay cho trung tâm môi giới hỏi lại lý lịch, nhưng họ bảo “chị Thắm khai là góa chồng đã lâu, không có người thân ở thành phố”.
Tôi kể với vợ, cô ấy tái mặt:
— Có khi nào… chị ấy có tình cảm với người kia?
Tôi không nói gì, nhưng đêm đó không ngủ nổi.
Ba ngày sau, chị Thắm quay lại. Tôi mời chị ra bàn, nghiêm túc hỏi:
— Tôi muốn biết người đàn ông hôm trước là ai?
Chị Thắm cúi mặt một lúc lâu rồi đáp:
— Là… bạn trai tôi.
Câu trả lời khiến tôi sững người. Tôi hỏi lại:
— Bạn trai? Nhưng… chị đã 50 tuổi?
Chị gật đầu, giọng nhỏ:
— Vâng. Tôi không định giấu, nhưng không biết phải nói sao. Tôi quen anh ấy lúc còn làm ở nhà chủ cũ. Sau này anh ấy chuyển về làm bảo vệ cho một tòa nhà gần đây, thỉnh thoảng có gặp.
Vợ tôi hỏi dồn:
— Thế sao lại đưa về nhà giữa đêm? Nhà này có trẻ nhỏ!
Chị lí nhí:
— Tôi… tôi có thai rồi.
Không khí lặng như tờ.
Tôi ngã người ra ghế, miệng đắng nghét. Bao nhiêu thứ tôi nghĩ là “an toàn”, là “kỹ lưỡng” – hóa ra đều vô nghĩa. Tôi chọn người giúp việc có tuổi để tránh chuyện thị phi, nhưng ai ngờ một phụ nữ 50 vẫn có thể vướng vào những rắc rối chẳng khác gì người trẻ.
Vợ tôi lặng thinh rất lâu. Cuối cùng cô ấy nói:
— Chị dọn đồ đi. Tôi không trách, nhưng chị không thể ở lại đây nữa.
“Tôi cứ ngỡ chuyện kết thúc từ đó. Nhưng hóa ra, cuộc sống có những lớp màn mà ta không đủ kiên nhẫn để vén lên. Mãi sau này, tôi mới hiểu chuyện gì thật sự đã xảy ra.”
Sau cuộc trò chuyện đầy căng thẳng, chị Thắm im lặng vào phòng thu dọn đồ đạc. Tôi và vợ đều kiệt quệ tinh thần. Cảm xúc trong tôi lẫn lộn: tức giận, hụt hẫng, và một nỗi lo mơ hồ rằng bé Na sẽ bị ảnh hưởng tâm lý. Nó vẫn cứ ngây thơ hỏi:
— Bà Thắm đi đâu vậy ba? Bà nói sẽ đưa con đi công viên Chủ Nhật mà?
Tôi chỉ biết vỗ về:
— Bà có việc phải về quê con ạ.
Chị Thắm ra khỏi nhà lúc gần trưa. Trước khi đi, chị xin được nói riêng với tôi vài phút. Tôi đưa chị ra trước cổng. Chị không nhìn tôi, chỉ nói nhỏ:
— Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh chị. Tôi không nghĩ sự việc đi xa đến mức này. Tôi cũng không có ý định lợi dụng ai. Tôi chỉ muốn sống tử tế, làm công việc của mình, và… giữ lại đứa con cuối cùng của đời mình.
Tôi không biết phải đáp lại gì. Câu nói ấy, lúc đó tôi nghe chỉ như một cách biện minh. Nhưng sau này, tôi mới thực sự hiểu được sự thật phía sau.
Một tháng sau, cuộc sống dần ổn định trở lại. Vợ tôi thuê một người giúp việc mới – lần này là một bà cụ hơn 60 tuổi, thật thà và trầm tính. Bé Na không còn nhắc nhiều đến bà Thắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn hỏi bâng quơ. Còn tôi thì vẫn chưa hoàn toàn gạt bỏ được chuyện cũ ra khỏi đầu.
Thế rồi, một ngày giữa tháng Mười Một, tôi tình cờ gặp chị Thắm trong một lần đi công tác ở bệnh viện quận 5. Tôi đang đợi khách hàng thì thấy chị bước ra từ phòng khám thai, bụng đã lùm lùm. Chị mặc chiếc áo khoác cũ, tay cầm phiếu khám, dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố bước nhanh.
Tôi gọi:
— Chị Thắm!
Chị giật mình quay lại. Vẻ mặt chị bối rối, toan tránh mặt, nhưng tôi đã tiến lại gần.
— Chị khỏe không? Tôi… chỉ muốn hỏi vậy.
Chị gượng cười, gật đầu:
— Tôi ổn. Cảm ơn anh.
Tôi thấy chị run tay, đứng không vững. Không hiểu sao lúc ấy tôi thấy thương nhiều hơn giận. Tôi đề nghị đưa chị về, ban đầu chị từ chối, nhưng rồi cũng lên xe.
Trên đường đi, tôi hỏi:
— Người đàn ông hôm trước, anh ấy có chăm lo cho chị không?
Chị im lặng khá lâu rồi nói:
— Anh ấy mất rồi. Tai nạn xe máy… ba tuần trước.
Tôi giật mình:
— Sao…?
— Hôm đó anh ấy đi làm về khuya, va chạm với xe tải. Chết tại chỗ.
Tôi lặng người. Bao nhiêu nghi vấn, phán xét tôi từng có giờ bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Chị tiếp lời:
— Tôi giấu chuyện mang thai vì sợ bị sa thải. Nhà anh chị tốt với tôi, tôi không muốn gây rắc rối. Tôi chỉ nghĩ, nếu lặng lẽ sinh con, tôi có thể nuôi nó bằng đồng lương giúp việc… Nhưng giờ thì không biết phải làm sao.
Chị vừa nói vừa siết chặt tay vào bụng. Tôi quay đi để giấu ánh mắt ướt. Trên đời này có những người không sai nhưng vẫn phải chịu hậu quả nghiệt ngã, chỉ vì không hợp hoàn cảnh.
Tôi nói nhỏ:
— Chị có cần gì, cứ gọi tôi.
Một năm sau.
Tôi nhận được một tấm thiệp nhỏ màu xanh. Trên đó ghi: “Lễ đầy tháng bé Minh Thắng, kính mời anh Minh – chị Linh tới dự.” Góc dưới đề tên: Thắm.
Tôi đưa cho vợ xem. Cô ấy nhìn, im lặng. Tôi hỏi:
— Mình có nên đi không?
Linh đáp nhẹ:
— Đi chứ. Một đứa trẻ không có lỗi gì cả.
Chúng tôi đến nhà trọ chị Thắm – một căn phòng nhỏ trong con hẻm sâu. Khi chị mở cửa, bé Na reo lên:
— Bà Thắm! Bà Thắm!
Chị bế con ra đón. Một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Mắt nó rất giống chị – sáng và trầm lặng. Căn phòng chật nhưng sạch sẽ, ấm áp, treo đầy những hình nộm giấy, sữa bột xếp ngay ngắn ở góc tủ.
Chị mời chúng tôi bánh kẹo, ngại ngùng:
— Tôi chẳng có gì, chỉ mong bé Thắng lớn lên biết rằng nó không đơn độc.
Linh ôm bé, mắt đỏ hoe.
Trước khi ra về, tôi hỏi:
— Chị tính làm gì tiếp theo?
— Tôi đang xin dạy trẻ ở một nhóm lớp tư. Ban ngày có cô hàng xóm trông bé giúp, tối về tôi làm thêm đồ ăn bán online. Cũng đủ sống.
Tôi gật đầu. Không giúp gì nhiều, nhưng tôi biết chị Thắm là người tự trọng. Và mạnh mẽ.
Ba năm sau.
Tôi nhận được tin bé Thắng được nhận học bổng đầu vào lớp mầm non của một trung tâm thiện nguyện quốc tế. Trong ảnh chị gửi, thằng bé cười rất tươi, ôm bó hoa to hơn cả người nó. Cạnh bên, chị Thắm rạng rỡ – trông trẻ hơn cả tuổi thật.
Cuộc đời đôi khi không cần phải hoàn hảo, chỉ cần đủ nhân hậu và lòng kiên cường để vượt qua những giông bão.
Và tôi đã học được điều đó từ người phụ nữ tưởng chừng “an toàn” nhất mà tôi từng chọn.