Home Blog Page 17

Tôi năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm ba của một trường đại học có tiếng tại Hà Nội. Mọi người thường nhận xét tôi khá xinh xắn, dễ thương và thân thiện. Tôi có bạn trai đã yêu nhau suốt bốn năm – một tình yêu đẹp, say đắm, được cả hai bên gia đình và bạn bè ủng hộ. Ở bên anh, tôi thực sự hạnh phúc.

Tôi đã từng nghĩ tình yêu là một vùng đất vững chắc, nơi tôi có thể tự tin gieo những điều ngây thơ nhất của tuổi trẻ mà không lo bị gió bão quật ngã. Nhưng tuổi 21 hóa ra không phải là một con số an toàn. Nó là cột mốc tôi bắt đầu nhận ra: trái tim không chỉ biết yêu, nó còn biết mạo hiểm… và có khi là phản bội.

Tôi là sinh viên năm ba ngành Kinh tế – một ngành hot ở một trường đại học top đầu Hà Nội. Bạn bè thường trêu tôi là “hoa khôi của lớp” bởi ngoại hình xinh xắn, gu ăn mặc nhẹ nhàng và luôn cư xử tử tế với mọi người. Tôi không bao giờ quá để tâm đến những lời ấy – vì trong lòng, tôi luôn nghĩ mình là một người bình thường, chỉ là may mắn có bạn trai từ năm lớp 12 đến giờ.

Tuấn – bạn trai tôi – học cùng trường, hơn tôi một khóa. Chúng tôi đã yêu nhau được hơn 4 năm. Tuấn là mẫu người lý tưởng mà ai cũng mong: hiền lành, thông minh, quan tâm người yêu theo kiểu âm thầm mà sâu sắc. Tuấn không lãng mạn theo kiểu tặng hoa hồng mỗi dịp lễ, nhưng cậu ấy nhớ từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của tôi. Tuấn có thể đợi tôi cả tiếng sau buổi học thêm chỉ để đưa tôi về dù trời mưa gió, có thể thức trắng đêm khi tôi ốm… Tôi từng nghĩ, cuộc đời chỉ cần một người như thế là đủ.

Cho đến khi tôi đi thực tập.

Thực tập tại một công ty truyền thông có tiếng ở Hà Nội, tôi được nhận vào phòng PR, nơi có sếp trực tiếp là anh Lâm – Giám đốc Marketing, 47 tuổi, phong độ, ăn nói khéo và luôn xuất hiện với mùi nước hoa nhẹ phảng phất. Anh hơn tôi tới 26 tuổi, điều này khiến tôi ban đầu cảm thấy hơi ngại. Nhưng chỉ sau vài ngày, tôi nhận ra anh là người rất biết cách khơi gợi cảm hứng làm việc: luôn đúng giờ, ít khi nổi nóng, và rất giỏi quan sát.

Tôi không có cảm tình đặc biệt với anh. Với tôi, anh chỉ là một người đàn ông lịch lãm, từng trải, đôi khi hơi tán tỉnh quá đà nhưng vẫn trong giới hạn cho phép. Chuyện bắt đầu thay đổi sau lần anh mời tôi đi ăn tối cùng nhóm nhân viên sau một sự kiện. Sau khi mọi người lần lượt về hết, anh giữ tôi lại, bảo có chuyện muốn nói.

“Anh biết em có bạn trai rồi, và anh không có ý định chen ngang. Nhưng nếu em từng muốn thử điều gì đó mới, một trải nghiệm, một mối quan hệ không ràng buộc, thì… anh sẵn sàng. Anh sẽ lo mọi thứ, cả tài chính lẫn sự kín đáo.”

Tôi sững sờ. Đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo để biết đây là điều sai trái, vô đạo đức và ngu xuẩn. Tôi lắc đầu, nói rõ ràng: “Em không phải kiểu người đó.” Anh chỉ mỉm cười: “Anh biết. Nhưng em hãy cứ nghĩ thêm. Tuổi trẻ mà, đôi khi nên sống khác một chút.”

Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại sau hôm ấy. Nhưng anh vẫn tiếp tục để ý đến tôi – không quá露骨 nhưng đủ để khiến tôi nhận ra mình đang bị theo dõi chặt. Một phần tôi khó chịu, một phần lại… tò mò.

Tôi bắt đầu tự hỏi, tại sao anh lại chọn mình? Chỉ vì tôi trẻ, hay vì tôi khác với những cô gái khác xung quanh anh? Tại sao tôi lại cảm thấy mình không thể dứt khoát dứt điểm, mà thay vào đó là nghĩ đến những kịch bản “nếu như”? Phải chăng sâu bên trong tôi là một cái tôi tò mò, liều lĩnh đang ngóc đầu dậy?

Tôi bắt đầu trả lời tin nhắn của anh. Ban đầu là những câu ngắn, sau dài hơn. Anh không nói thêm về mối quan hệ “trao đổi” đó nữa, chỉ đơn giản trò chuyện như một người anh, đôi khi là thầy, dạy tôi cách xử lý khủng hoảng truyền thông, cách đọc bản hợp đồng, cách xử lý một buổi họp. Tôi thấy mình… thích được lắng nghe bởi một người đàn ông từng trải.

Một tối, sau khi dự tiệc cùng công ty, anh đề nghị đưa tôi về bằng xe riêng. Tôi do dự rồi đồng ý. Trong xe, không gian im lặng lạ kỳ. Khi xe rẽ vào một con phố nhỏ, anh dừng lại, quay sang nhìn tôi. “Chỉ một lần thôi. Không ai biết. Và em có thể dừng bất cứ lúc nào.”

Tôi không biết điều gì điều khiển mình lúc ấy. Có thể là cơn tò mò, có thể là bản tính muốn chạm đến ranh giới của đúng-sai. Tôi gật đầu. Một cái gật đầu định đoạt tất cả.

Tôi về nhà lúc nửa đêm, với tâm trí trống rỗng. Tuấn gọi, tôi không bắt máy. Tôi nhìn mình trong gương, cố gắng tìm một chút cảm giác hối hận hay đau khổ. Nhưng không. Tôi thấy… bình thản.

Ngày hôm sau, tôi lại đi học, lại làm như không có chuyện gì. Tôi trả lời tin nhắn của anh Lâm ít hơn. Nhưng tối đến, tôi lại đọc lại những dòng trò chuyện giữa hai người. Tôi thấy mình bị hút vào một vòng xoáy – không phải tình cảm, cũng không hẳn là tình dục. Mà là một dạng quyền lực. Cảm giác mình được khao khát bởi một người thành đạt, quyền thế. Một kiểu “chiến thắng ngầm” của tuổi trẻ.

Tôi vẫn yêu Tuấn. Vẫn nắm tay cậu ấy đi dạo bờ hồ, vẫn ôm cậu ấy mỗi khi trời lạnh. Nhưng trong lòng tôi, đã có một cánh cửa nhỏ mở ra – một lối rẽ mà chính tôi cũng không biết sẽ dẫn mình đi đến đâu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ một quyết định trong vài giây lại có thể ám ảnh dai dẳng đến thế.

Sau đêm hôm đó, tôi bắt đầu thay đổi. Không ai nhận ra, kể cả Tuấn – người luôn tự hào rằng cậu ấy hiểu tôi hơn bất kỳ ai. Tôi vẫn học tốt, vẫn cười nói với bạn bè, vẫn thi thoảng ôm Tuấn thật chặt và bảo: “Em yêu anh nhiều lắm.” Nhưng chính tôi cũng thấy được trong đôi mắt mình – mỗi lần nhìn vào gương – là sự đục ngầu của dối trá.

Anh Lâm không chủ động liên lạc quá nhiều sau lần đó, như thể anh đã đạt được điều mình muốn. Thỉnh thoảng anh nhắn tin hỏi han, nhưng hoàn toàn không ép buộc gì. Có lẽ với anh, tôi chỉ là một cái tên trong danh sách dài những cô gái trẻ từng “trải nghiệm” cùng. Nhưng với tôi… đó là một vết xước lớn trong lòng, mỗi ngày mỗi rỉ máu.

Tuấn bắt đầu nhận ra sự lơ đễnh của tôi.

“Em mệt à? Gần đây cứ như không có ở đây cùng anh vậy…”

Tôi cố gượng cười: “Chắc do thực tập áp lực quá thôi…”

Cậu tin. Và điều đó khiến tôi càng thấy tệ hơn.

Những buổi đi chơi bắt đầu ít lại. Không phải vì tôi không có thời gian, mà vì tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy lâu. Không dám nghe cậu nói những điều tử tế. Có lần Tuấn ôm tôi từ phía sau và thì thầm: “Anh đang tích tiền, sau này ra trường anh muốn hai đứa thuê một căn hộ nhỏ… anh muốn sống cùng em.”

Tôi bật khóc.

Tuấn tưởng tôi xúc động. Cậu không biết, đó là giọt nước mắt của một kẻ đã tự tay phá vỡ tất cả.

Một tháng sau buổi tối định mệnh đó, anh Lâm lại xuất hiện – lần này là với đề nghị rõ ràng: “Anh có chuyến công tác 3 ngày ở Đà Nẵng. Nếu em muốn đi cùng, anh sẽ sắp xếp.”

Tôi nhìn dòng tin nhắn rất lâu.

Tôi có thể từ chối, chặn số, xem như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng tôi không làm. Vì một phần trong tôi – phần mà tôi căm ghét nhất – vẫn thấy bị cuốn hút bởi cảm giác được “chọn lựa”. Được “đặc biệt”.

Tôi nói dối Tuấn là trường cho đi thực tập ngoại tỉnh. Và tôi đã lên máy bay, cùng một người đàn ông không yêu tôi, không cần tôi – chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ và hiếu kỳ của chính mình.

Ba ngày ở Đà Nẵng, tôi sống một cuộc sống như trong phim: khách sạn hạng sang, nhà hàng đắt tiền, những cái ôm vô thưởng vô phạt và cả những đêm tôi nằm im lặng nhìn trần nhà, không cảm thấy gì ngoài… trống rỗng.

Tôi nhận ra, mình đang lặp lại những điều tôi từng ghét: giả tạo, đong đưa, chạy theo thứ “trưởng thành giả tạo” mà tôi cứ nghĩ là trải nghiệm quý giá. Không, đó chỉ là một sự đánh đổi hạ cấp – không phải của thể xác – mà là của lòng tự trọng.

Khi trở lại Hà Nội, tôi bị Tuấn bắt gặp ở sân bay.

Cậu ấy không gọi tên tôi. Chỉ nhìn – rất lâu – và bỏ đi. Trong ánh mắt cậu, có mọi thứ: tổn thương, thất vọng, cả câu hỏi không cần trả lời: “Tại sao?”

Tôi đã thú nhận. Trong nước mắt. Trong nỗi hối hận vô hạn.

Tuấn không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ gỡ ảnh tôi ra khỏi ví, đưa lại cho tôi, rồi bước đi. Đó là lần cuối cùng tôi thấy cậu ấy trong gần một năm sau đó.

Tôi bị ám ảnh bởi sự im lặng ấy trong suốt cả năm cuối đại học.

Tôi không gặp lại anh Lâm. Anh có nhắn vài lần, rồi biến mất khỏi cuộc đời tôi như cách anh từng bước vào – nhẹ nhàng, lạnh lẽo và không vướng bận.

Tôi sống với một câu hỏi: “Nếu như tôi không tò mò, nếu như tôi dừng lại từ đầu, liệu tôi có mất Tuấn không?” Nhưng cuộc đời không tồn tại chữ “nếu”. Chỉ có hậu quả và những đêm dài trằn trọc.

Gần một năm sau, vào một chiều mưa bất chợt, tôi gặp lại Tuấn trước một quán cà phê nhỏ. Cậu ấy vẫn như xưa, nhưng có gì đó rắn rỏi hơn.

“Anh ổn không?” – Tôi hỏi.

Tuấn gật đầu. “Còn em?”

Tôi cười nhạt. “Đủ ổn để biết rằng mình đã đánh mất điều quan trọng nhất chỉ vì một lần nông nổi.”

Tuấn nhìn tôi rất lâu. Rồi cậu nói: “Anh tha thứ cho em rồi. Nhưng chúng ta không thể quay lại. Vì anh không còn đủ lòng tin.”

Tôi gật đầu. Không khóc.

Vì tôi hiểu: có những sai lầm, không thể cứu vãn. Có những vết nứt, không thể lành dù ta có hối hận đến đâu

Tuổi trẻ là khoảng thời gian rực rỡ – nhưng cũng là giai đoạn dễ lạc lối nhất. Tôi đã lạc, và phải trả giá. Nếu được quay lại, tôi vẫn sẽ sống hết mình, nhưng sẽ học cách phân biệt rõ đâu là trải nghiệm… và đâu là sự phản bội chính mình.

Áp thấp nhiệt đới đổi hướng liên tục, khả năng mạnh thành bão trong 24 giờ tới

Áp thấp nhiệt đới đang hoạt động ở khu vực Đông Bắc của Bắc Biển Đông. Dự báo trong 24 giờ tới, áp thấp nhiệt đới tiếp tục di chuyển chậm và có khả năng mạnh lên thành bão.

Ngày 4/7/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Áp thấp nhiệt đới đổi hướng liên tục, khả năng mạnh thành bão trong 24 giờ tới”. Nội dung như sau:

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, lúc 10h sáng nay (4/7), vị trí tâm áp thấp nhiệt đới ở vào khoảng 19,8 độ Vĩ Bắc; 118,8 độ Kinh Đông. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm áp thấp nhiệt đới mạnh cấp 7 (50-61km/h), giật cấp 9; di chuyển chậm theo hướng Tây với tốc độ 5-10km/h.

Dự báo trong 24 giờ tới, áp thấp nhiệt đới di chuyển hướng Tây Bắc, 5-10km/h và có khả năng mạnh lên thành bão. Đến 10h sáng 5/7, vị trí tâm áp thấp nhiệt đới (khả năng thành bão) trên vùng biển phía Đông Bắc Biển Đông, cường độ cấp 8-9, giật cấp 11.

Theo thang đo cấp độ gió, cấp 8-9 sẽ hình thành bão, có vận tốc gió từ 61-68km/h và độ cao sóng từ 4-7m. Do đó, với dự báo cường độ gió này, khả năng đây là cơn bão số 2 trên Biển Đông trong mùa mưa bão năm 2025.

ap thap nhiet doi 4 7 moi.jpg
Hướng di chuyển của áp thấp nhiệt đới cập nhật 11h sáng 4/7. Nguồn: NCHMF

Trong 24 giờ tiếp theo, bão đổi hướng, di chuyển theo hướng Đông Bắc, tốc độ 5-10km/h và có khả năng mạnh thêm. Đến 10h ngày 6/7, vị trí tâm bão vẫn trên vùng biển phía Đông Bắc Biển Đông, cường độ mạnh cấp 9-10, giật cấp 12.

Từ 48 đến 72 giờ tới, áp thấp nhiệt đới có khả năng mạnh lên thành bão, tiếp tục di chuyển theo hướng Bắc Đông Bắc với tốc độ khoảng 20km/h.

Với hướng di chuyển của áp thấp nhiệt đới, có khả năng mạnh lên thành bão, các chuyên gia nhận định không có khả năng ảnh hưởng đến đất liền nước ta. Tuy nhiên, do tác động bão/áp thấp nhiệt đới, vùng biển phía Đông Bắc khu vực Bắc Biển Đông có mưa giông và gió mạnh cấp 6-7, sau tăng lên cấp 8-9, giật cấp 11, biển động rất mạnh. Sóng biển cao 3-5m. Vùng biển từ Khánh Hòa đến Cà Mau có gió Tây Nam mạnh cấp 5, có lúc cấp 6, giật cấp 7, sóng biển cao từ 2-3m, biển động…

Tàu thuyền hoạt động trong các vùng nguy hiểm nói trên đều có khả năng chịu tác động của giông, lốc, gió mạnh, sóng lớn.

Cùng ngày, báo Dân Trí đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Áp thấp nhiệt đới hình thành trên Biển Đông, khả năng mạnh lên thành bão”. Cụ thể như sau:

Ông Nguyễn Văn Hưởng, Trưởng phòng Dự báo thời tiết (Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia), cho biết sáng 4/7, vùng áp thấp trên vùng biển phía Đông Bắc khu vực Bắc Biển Đông đã mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới.

Hồi 7h, vị trí tâm áp thấp nhiệt đới ở vào khoảng 20,0 độ vĩ Bắc, 119,0 độ kinh Đông. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm áp thấp nhiệt đới mạnh cấp 6, giật cấp 8.

Áp thấp nhiệt đới di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ khoảng 10km/h.

Nhận định vị trí và hướng di chuyển của áp thấp nhiệt đới (Ảnh: Hệ thống giám sát thiên tai).

Cơ quan khí tượng thủy văn nhận định trong 24 giờ tới, áp thấp nhiệt đới tiếp tục di chuyển chậm, hoạt động chủ yếu ở vùng Đông Bắc Biển Đông và có khả năng mạnh lên thành bão.

Theo dự báo, đến 7h ngày 6/7, áp thấp nhiệt đới đổi hướng Đông Đông Bắc và tăng cấp trên vùng biển phía Tây Nam đảo Đài Loan (Trung Quốc).

Do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, vùng biển phía Đông Bắc khu vực Bắc Biển Đông có mưa dông và gió mạnh cấp 6, có lúc cấp 7, giật cấp 9, biển động mạnh.

Tàu thuyền hoạt động trong các vùng nguy hiểm nói trên đều có khả năng chịu tác động của dông, lốc, gió mạnh, sóng lớn.

Các chuyên gia dự báo năm nay có khoảng 11-13 cơn bão, áp thấp nhiệt đới hoạt động trên Biển Đông, trong đó 5-6 cơn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến đất liền. Miền Bắc có nguy cơ bị ảnh hưởng từ bão và áp thấp nhiệt đới khoảng tháng 7-9, Trung Bộ và Nam Bộ khoảng tháng 9-11.

Đại diện Acecook Việt Nam: Muối Hảo Hảo cũng bị làm gi-ả, bao nhiêu người ăn mà không hề biết

Đại diện Acecook Việt Nam cho biết không ít sản phẩm của Acecook đã bị làm giả, làm nhái từ tên gọi đến bao bì, trong đó có một sản phẩm cực kì quen thuộc với mọi gia đình.

Muối Hảo Hảo cũng bị làm giả, tiềm cẩn nhiều nguy cơ tới sức khỏe người dùng

Tại họp báo ngày 3/7 vừa qua, ông Horikawa Masashi, Chánh Văn phòng Tổng Giám đốc Acecook Việt Nam cho biết: Công ty hiện sở hữu nhiều nhãn hàng phổ biến và quen thuộc với người tiêu dùng trong nước. Chính vì vậy, không ít sản phẩm của Acecook đã bị làm giả, làm nhái từ tên gọi đến bao bì. Hiện tượng này vẫn đang diễn ra với tính chất ngày càng tinh vi.

“Sự việc tiêu biểu gần đây là muối Hảo Hảo bị làm giả”, ông nhấn mạnh, đồng thời cảnh báo đây là vấn đề nghiêm trọng.

Hành vi làm giả, làm nhái sản phẩm không chỉ gây tổn thất về thương hiệu cho doanh nghiệp, mà quan trọng hơn là tiêu thụ hàng giả, hàng nhái còn tiềm ẩn nguy cơ rủi ro với sức khỏe người tiêu dùng.

Ông Kaneda Hiroki, Tổng Giám đốc Acecook Việt Nam, cho hay, doanh nghiệp có bộ phận phụ trách đảm bảo chất lượng sản phẩm. Bộ phận này có nhiệm vụ kiểm soát chặt chẽ nguyên liệu đầu vào cũng như sản phẩm chờ xuất kho. “Gần như 100% nguyên liệu đầu vào đều được kiểm tra kỹ lưỡng”, ông nói.

Muối chấm Hảo Hảo được sản xuất theo hương vị của gói muối mỳ tôm Hảo Hảo được người tiêu dùng ưa chuộng gọi là “muối chấm thần thánh” gắn liền với nhiều thế hệ. Dù đây là sản phẩm phổ biến và giá cả rất bình dân nhưng hàng giả trên thị trường vẫn rất nhiều.

Muối chấm giả có thể được pha trộn từ muối công nghiệp, bột ngọt tái chế, hương liệu rẻ tiền, phẩm màu độc hại, chất không dùng trong thực phẩm hoặc đã quá hạn sử dụng. Trong quá trình sản xuất, muối công nghiệp có thể mang nhiều hóa chất khác như Al, Ferrocyanide, thậm chí kim loại nặng nếu là muối khai thác từ các mỏ muối và chất tẩy trắng, làm tăng nguy cơ đối với sức khỏe người tiêu dùng.

Một lưu ý khi dùng muối chấm là dù sử dụng hàng thật, bạn cũng cần kiểm soát liều lượng. Việc lạm dụng muối chấm sẽ khiến cơ thể dung nạp quá nhiều muối, rất có hại cho cơ thể về lâu dài.

Lực lượng chức năng đi tới đâu, các quầy hàng đều có “tai mắt” theo dõi và báo tin

Tại một cuộc tọa đàm liên quan đến phòng, chống hàng giả, hàng nhái vừa diễn ra tại TP. HCM, ông Nguyễn Thành Nam, Phó Cục trưởng Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước (Bộ Công Thương) cho rằng công tác kiểm tra, xử lý vi phạm về sản xuất, kinh doanh hàng giả, hàng gian đang rất khó khăn.

Ông dẫn chứng việc ông đi khảo sát và kiểm tra một khu chợ nổi tiếng tại TPHCM. Ngay từ cửa chợ, ông đã bị 3 người theo dõi. “Tôi đi đến đâu, các quầy hàng đều có ‘tai mắt’ theo dõi và báo tin”, ông Nam kể.

Muối Hảo Hảo giả được đóng trong gói nhỏ, rao bán theo cân, thùng trên các nền tảng bán hàng trực tuyến

“Họ sử dụng nhóm Zalo và hệ thống camera để giám sát ngược lực lượng chức năng. Chúng tôi vừa tiếp cận quầy này, thì quầy tiếp theo đã lập tức đóng sập cửa”, ông nói thêm.

Theo số liệu thống kê, sau một tháng triển khai cao điểm phòng, chống buôn lậu, gian lận thương mại, hàng giả và xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ (từ 15/5-15/6), lực lượng quản lý thị trường cả nước đã kiểm tra 3.891 vụ việc, phát hiện và xử lý 3.114 vụ vi phạm với tổng số tiền xử lý hơn 63 tỷ đồng.

Trong đó, số tiền xử phạt hành chính vượt 32 tỷ đồng, hàng hóa bị tịch thu trị giá gần 31 tỷ đồng và đã thu nộp ngân sách gần 36 tỷ đồng. Đáng chú ý, có tới 26 vụ việc có dấu hiệu hình sự đã được chuyển cho cơ quan điều tra, tăng 50% so với cùng kỳ năm trước.

Cách phân biệt muối Hảo Hảo thật – giả

Muối chấm Hảo Hảo chính hãng có hình dáng hũ cao và thon gọn, giúp người tiêu dùng dễ dàng cầm nắm, linh hoạt khi sử dụng. Bên cạnh đó, sản phẩm còn có màng co bọc kín quanh hũ, giúp chống ẩm tốt, hạn chế tình trạng muối bị vón cục và bảo đảm chất lượng bên trong.

Một số sản phẩm muối chấm Hảo Hảo giả có lọ dáng tròn nhưng thấp. Nhiều sản phẩm giả vẫn có màng bọc nylon trong suốt. Bao bì lọ muối chấm Hảo Hảo màu hồng, giống như màu của gói mỳ tôm Hảo Hảo truyền thống, logo của Acecook rõ ràng. Muối chấm Hảo Hảo chính hãng có logo Hảo Hảo in nổi ở trên nắp và đáy hũ.

Lọ muối chấm giả thường có bao bì mờ, chữ in không đều, dễ bị lem, không có chữ chính hãng hoặc không có logo. Nhiều muối giả tái chế bao bì cũ, nên màu sắc kém chất lượng, không có màu hồng truyền thống như muối Hảo Hảo. Sản phẩm hàng giả cũng thường không có logo thương hiệu được in.

Hình thức bao bì chỉ là một trong các dấu hiệu để phân biệt muối chấm Hảo Hảo thật và giả, nhưng bạn không nên chỉ dựa vào đó để khẳng định, vì hàng giả được làm tinh vi cũng có thể bắt chước bao bì rất giống hàng thật. Do đó, bạn cần căn cứ vào nhiều yếu tố khác sau đây:

Khối lượng: Muối chấm Hảo Hảo chính hãng chỉ có hộp khối lượng 120gram và dạng gói 7gram. Sản phẩm giả thường có khối lượng lớn hơn 120gram hoặc bán riêng các gói gia vị nhiều loại khối lượng không đồng đều.
Hạt muối: Khi mở gói muối, hàng thật và giả có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt qua mùi và màu sắc. Muối thật có màu vàng cam tự nhiên, hạt đều, khô ráo, thơm nhẹ đặc trưng và không có hành. Trong khi đó, muối giả thường có màu đỏ đậm, hạt không đều, vón cục, mùi hắc, nồng và có thêm các loại phụ gia hoặc ra gia vị bên trong.
Hương vị: Muối chấm Hảo Hảo thật có hương vị chua, cay, mặn vừa phải, đặc trưng của thương hiệu. Các sản phẩm giả có vị nhạt, kém hấp dẫn, không có vị đồng đều khi sử dụng. Những khách hàng quen dùng sản phẩm này nhiều năm có thể dễ dàng phân biệt muối chấm Hảo Hảo thật và giả khi nếm hương vị.

Bên trong cơ sở làm đá viên bán ra thị trường, b:ẩ:n kinhkhung cỡ này

Sản phẩm đá viên dùng liền là một trong những mặt hàng không thể thiếu, có nhu cầu tiêu thụ rất lớn, nhất là vào những ngày hè nóng bức. Đây là sản phẩm được sử dụng trực tiếp không qua chế biến nên các cơ sở sản xuất cần tuân thủ những quy định rất khắt khe của ngành y tế về vệ sinh an toàn thực phẩm. Nếu không kiểm soát giám sát tốt từ khâu sản xuất đến khâu tiêu thụ, lưu thông trên thị trường, thì đây sẽ là nguồn gây hại cho sức khỏe.

Mới đây, bằng camera giấu kín, nhóm phóng viên VTV đã ghi được những hình ảnh cận cảnh về quy trình sản xuất nước đá “3 không”, có dấu hiệu không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm tại một số cơ sở sản xuất nước đá không phép, thuộc địa bàn tỉnh Phú Thọ.

Đột nhập cơ sở sản xuất nước đá “3 không”, dụng cụ... rỉ sét, cáu bẩn - Ảnh 1.

Đóng nhãn mác là đá sạch, nhưng bằng mắt thường có thể nhận thấy, điều kiện sản xuất khó có thể đảm bảo.

Tại một cơ sở sản xuất nước đá ở xã Vĩnh Thành, tỉnh Phú Thọ, do đang vào thời gian cao điểm tiêu thụ, nên 2 máy làm đá hoạt động hết công suất để kịp hàng xuất bán.

Đóng nhãn mác là đá sạch, nhưng bằng mắt thường có thể nhận thấy, điều kiện sản xuất khó có thể đảm bảo. Quy định về vệ sinh an toàn thực phẩm ở đây gần như không tồn tại.

Nơi làm đá chật chội, ẩm thấp, chỉ vỏn vẹn vài m2. Các dụng cụ đã rỉ sét, cáu bẩn. Bồn chứa nước nguyên liệu không biết được vệ sinh lần gần nhất từ bao giờ.

Hệ thống lọc được coi là yêu cầu quan trọng nhất, bắt buộc phải có với các cơ sở sản xuất đá sạch, nhưng ở đây tìm đỏ mắt mới thấy, dù nguồn nước đang sản xuất là nước giếng khoan, vốn lẫn nhiều tạp chất.

Dù có thâm niên sản xuất đá sạch lâu năm, nhưng cơ sở lại thiếu tất cả các giấy tờ để được phép hoạt động. Mẻ đá nào ra lò đến đâu, nhanh chóng được đóng túi đến đó.

Nhu cầu sử dụng lớn, nên nhiều năm trở lại đây, trên địa bàn các xã Vĩnh Thành, Vĩnh An, ngày càng có nhiều cơ sở sản xuất nước đá mọc ra để hoạt động. Một điểm chung đây là các cơ sở sản xuất nước đá 3 không: không được cấp phép; không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm và không có cơ quan nào kiểm tra giám sát về chất lượng. Chỉ cần đầu tư dàn máy làm đá từ 200 – 300 triệu đồng/bộ; sử dụng nguồn nước giếng khoan sẵn có… là cơ sở sản xuất nước đá có thể đi vào hoạt động.

Đột nhập cơ sở sản xuất nước đá “3 không”, dụng cụ... rỉ sét, cáu bẩn - Ảnh 2.

Các dụng cụ đã rỉ sét, cáu bẩn.

Ông Đào Anh Thái, Sở Y tế tỉnh Phú Thọ, cho biết: “Lĩnh vực sản xuất nước đá dùng liền là loại hình kinh doanh có điều kiện. Chỉ những cơ sở đã được thẩm định cấp phép mới được phép hoạt động. Cơ sở không được cấp phép hoạt động thì vi phạm pháp luật. Nếu phát hiện sẽ xử lý nghiêm, yêu cầu chấm dứt hoạt động và đăng tải lên các phương tiện thông tin đại chúng”.

Theo quy định hiện nay, nguồn nước sản xuất đá tinh khiết phải được xử lý qua hệ thống lọc thẩm thấu ngược và diệt vi khuẩn bằng tia cực tím, đạt yêu cầu theo Quy chuẩn kỹ thuật quốc gia về chất lượng nước ăn uống. Chu trình sản xuất nước đá khép kín hoàn toàn tự động. Nước đá thành phẩm phải đạt 22 tiêu chí, trong đó có 6 tiêu chí về vi sinh vật. Quy định chặt chẽ là vậy, nhưng các cơ sở sản xuất chui, không phép đã bỏ qua tất cả quy định như vậy.

Mẹ tôi thay đổi hẳn từ ngày lên thành phố làm giúp việc. Mẹ cười nhiều hơn, hay nói hơn, tôi hỏi “Mẹ có tình yêu mới à”, bà chỉ cười e thẹn sau mấy chục năm bố tôi m/ấ/t, 1 mình nuôi các con trưởng thành. Hôm giỗ họ vừa rồi, bà xin về nhà 1 hôm rồi thông báo chuyện quan trọng: Tái hôn với ông chủ góa vợ ở Hà Nội. Mẹ tôi và bố dượng không ĐKKH, chỉ làm vài mâm ra mắt gia tiên. Đúng 3 tháng sau, tôi nghẹn lòng thấy bà xách túi quần áo thất thểu trở về quê và thông báo chuyện đ/ộ/ng tr/ờ/i….

Có những thay đổi trong lòng người ta, chỉ cần một ánh mắt, một lời hỏi han cũng đủ làm bung nở sau bao năm bị chôn chặt.

Tôi chưa từng nghĩ mẹ mình, người đàn bà gầy guộc, khắc khổ vì chồng vì con suốt mấy chục năm, lại có thể một lần nữa nở nụ cười e thẹn vì một người đàn ông.

Càng không nghĩ rằng, nụ cười ấy lại là khởi đầu cho một biến cố lớn mà cả gia đình tôi không thể nào ngờ tới…

Mẹ tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê nhỏ bên dòng sông Đáy. Cả đời bà là một chuỗi những ngày dậy từ 4 giờ sáng nhóm bếp, làm đồng, đi chợ, nấu ăn, giặt giũ. Bố tôi mất khi tôi học năm cuối đại học, bà ở vậy suốt 23 năm, không một lời than trách, chỉ cặm cụi nuôi ba chị em tôi ăn học nên người.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày mẹ khăn gói lên Hà Nội. Lần đầu tiên bà rời làng trong một khoảng thời gian dài như thế. Mẹ nói bà thấy ở quê buồn quá, không làm gì chỉ nghĩ ngợi linh tinh. Tôi nhờ người quen tìm giúp cho mẹ công việc giúp việc gia đình. Lương không cao, nhưng bà có chỗ ở ổn định, chủ nhà là một ông cụ đã về hưu, vợ mất được vài năm, sống cùng cậu con trai thỉnh thoảng mới ghé về.

Mẹ gọi điện về thường xuyên, giọng hồ hởi như trẻ ra vài tuổi. Bà bảo Hà Nội vui, sạch sẽ, có siêu thị, có công viên, có quán cà phê mở nhạc Trịnh… Bà kể ông chủ nhà hiền lành, ít nói, mỗi sáng đều pha cho bà một cốc trà nóng và bảo “Cô cứ coi đây là nhà mình mà sống.”

Chị em tôi nghe mà mừng. Cuối cùng mẹ cũng có cuộc sống riêng của mình sau hàng chục năm chỉ biết nghĩ cho người khác.

Một hôm, tôi đùa hỏi qua điện thoại:

– Mẹ có người yêu mới à?

Mẹ im lặng vài giây, rồi bật cười, tiếng cười như ánh nắng rơi trên hàng rào râm bụt ngày xưa. Mẹ không phủ nhận, cũng không khẳng định. Chỉ bảo: “Người ta tử tế với mẹ lắm.”

Giỗ họ năm ấy, mẹ về quê. Bà bảo sẽ chỉ ở một ngày, sáng mai quay lại Hà Nội vì “ông ấy không quen ăn cơm người ngoài nấu.”

Tối hôm đó, sau bữa cơm, mẹ gọi tôi và hai chị vào phòng, mặt nghiêm lại.

– Mẹ có chuyện này muốn nói với các con. Mẹ định… tái hôn.

Cả ba chúng tôi sửng sốt.

Chị Hai là người phản đối đầu tiên. Chị nói mẹ già rồi, chuyện lấy chồng ở tuổi này là không cần thiết, làm xáo trộn hết mọi thứ. Em út tôi thì khóc. Còn tôi, tôi chỉ im lặng. Nhìn mẹ lúc ấy, tôi không thấy sự ngại ngần hay sợ hãi, chỉ thấy ánh mắt rạng rỡ của một người đàn bà lần đầu được lựa chọn vì hạnh phúc của mình.

– Mẹ và ông ấy không đăng ký kết hôn. Cũng chẳng làm rình rang gì. Chỉ vài mâm cơm, thắp nén nhang ra mắt gia tiên. Làm cho đúng phép tắc.

Chúng tôi không ai cản thêm. Sau cùng, thứ chúng tôi luôn mong là mẹ được vui vẻ tuổi già. Nếu đây là lựa chọn của mẹ, chúng tôi sẽ tôn trọng.

Ba tháng đầu, mẹ vẫn thường gọi điện về, giọng vui vẻ:

– Ông ấy chiều mẹ lắm. Đi chợ cũng đèo mẹ đi. Mua gì cũng hỏi mẹ trước. Tối thì hai người cùng nghe nhạc, ông ấy đọc báo cho mẹ nghe…

Nhưng rồi, những cuộc gọi thưa dần.

Mỗi lần gọi, mẹ chỉ nói qua loa. “Mẹ bận.” “Mẹ đang nấu ăn.” “Mai mẹ gọi lại.” Giọng mẹ không còn trong trẻo như trước. Tôi bắt đầu thấy lo.

Ngày mẹ trở về, trời mưa tầm tã. Bà không báo trước, chỉ xách theo một túi vải đựng vài bộ quần áo, một lọ thuốc đau xương và đôi dép nhựa đã cũ.

– Mẹ về rồi à? – Tôi hỏi, cố nén cảm xúc.

Mẹ ngồi xuống ghế, thở hắt ra. Một lát sau mới nói, mắt đỏ hoe:

– Mẹ với ông ấy không sống được nữa. Ông ấy… không phải như mẹ nghĩ.

Tôi chết lặng. Những gì mẹ kể sau đó khiến tôi nghẹn họng.

Tôi ngồi bên mẹ, tay siết chặt mà không nói được lời nào. Ánh mắt bà nhìn xa xăm qua khung cửa sổ đầy mưa, như đang cố gắng gom lại những mảnh ký ức vỡ vụn.

Một lúc lâu sau, mẹ mới cất lời – giọng khàn, nhỏ nhưng dứt khoát:

– Mẹ bị lừa.

Chuyện bắt đầu từ những ngày đầu tiên mẹ dọn về sống cùng ông ấy. Lúc đầu, mọi thứ đều nhẹ nhàng, ấm áp. Hai người cùng tuổi, cùng hoàn cảnh, dễ cảm thông. Ông ấy ít nói nhưng khéo léo – sáng nào cũng dậy sớm pha trà, dặn mẹ mặc ấm, còn mua cho mẹ một đôi giày thể thao để đi bộ trong công viên gần nhà. Mẹ bảo, sau nhiều năm sống chỉ vì con cái, đây là lần đầu mẹ thấy được “chiều chuộng”.

Rồi mọi chuyện bắt đầu thay đổi – lặng lẽ nhưng rõ ràng – từ sau hôm ông ấy đón bà em gái từ Quảng Ninh lên “ở chơi vài bữa”.

Người phụ nữ ấy chẳng ưa mẹ ra mặt. Bà ta chê mẹ quê mùa, nấu ăn không hợp khẩu vị, bếp núc không sạch như người giúp việc cũ. Càng ngày, bà càng chen vào mọi chuyện – từ cái khăn mẹ dùng lau bàn, cho đến chuyện mẹ gọi điện về quê cũng bị xét nét.

Ông ấy ban đầu còn bênh mẹ, sau dần cũng im lặng. Mẹ hiểu, ông ấy không muốn mất lòng em gái. Bà ấy không chỉ là em, mà còn là người đứng tên căn nhà.

– Mẹ là người ngoài trong chính căn nhà mình sống – mẹ tôi nói, nước mắt chảy lặng lẽ.

Cao điểm là hôm mẹ lên tiếng khi người em gái lớn tiếng mắng mẹ vì làm cháy đáy nồi kho cá. Ông ấy chỉ đứng im, không bênh, không nói gì. Đêm đó, mẹ nằm quay mặt vào tường, nước mắt ướt gối, lần đầu cảm thấy mình… lạc lõng.

Sáng hôm sau, bà dậy thật sớm, thu dọn vài bộ đồ rồi bắt xe về quê. Không lời trách móc, không một câu tạm biệt.

Chị Hai nghe chuyện thì tức điên, nói sẽ lên Hà Nội gặp ông ấy làm cho ra lẽ. Tôi ngăn lại. Mẹ không cần ồn ào. Thứ bà cần bây giờ, là yên ổn. Là quay lại nơi bà thuộc về.

Những ngày sau đó, mẹ lại trở về với nhịp sống cũ: trồng rau, đi chợ, xem cải lương buổi trưa. Nhưng khác trước, mẹ ít cười hơn, ít gọi điện cho con cái hơn. Dường như trong bà có một vết nứt – nhỏ thôi – nhưng không dễ lành.

Một hôm, tôi đưa mẹ ra bờ sông, nơi xưa bố tôi vẫn thả lưới bắt cá những đêm trăng sáng. Mẹ ngồi đó, tóc lòa xòa trong gió chiều, rồi nói:

– Mẹ không trách ai cả. Chỉ trách mình… mơ mộng ở cái tuổi không còn nên mơ mộng nữa.

Tôi không đồng tình. Tôi bảo mẹ có quyền được hạnh phúc, có quyền yêu thêm lần nữa. Có điều, mẹ yêu bằng tất cả sự thật thà, còn cuộc đời thì đôi khi không tử tế như mẹ nghĩ.

Mẹ cười – nụ cười buồn nhưng không gượng ép. Bà khẽ nói:

– Ừ, thì mẹ cũng thử một lần rồi. Ít ra, mẹ biết trái tim mình vẫn còn sống.

Mấy tháng sau, mẹ từ chối mọi lời mời lên thành phố làm việc. Bà nói bà muốn làm một khu vườn nhỏ, trồng hoa trồng rau, nuôi vài con gà. Mỗi sáng dậy pha ấm trà nóng, thắp hương cho bố tôi, rồi ngồi đọc sách cũ.

Tôi về thăm, thấy mẹ đang học thêu tay, bảo có cô hàng xóm hướng dẫn. Bức đầu tiên là hoa hướng dương. Mẹ bảo: “Loài hoa này không cần gì nhiều, chỉ cần ánh sáng. Dù mùa đông hay hè, nó luôn quay mặt về phía mặt trời.”

Tôi lặng người. Hóa ra, sau tất cả, mẹ vẫn là người đàn bà kiên cường – sống bằng ánh sáng của chính mình, không trông chờ ai thắp hộ.

Cuộc đời mỗi người phụ nữ, dù đã đi qua bao nhiêu mùa giông gió, vẫn luôn xứng đáng được yêu thương, được lựa chọn, được mơ – kể cả khi tóc đã bạc, tay đã run. Mẹ tôi, sau hai lần trao trái tim, có thể đã tổn thương, nhưng bà chưa bao giờ là người thua cuộc.

Vì bà đã dám sống cho mình – dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

S;;ốc vì số điện tháng 6 tăng quá nhiều: Liệu có kẽ hở trong việc chốt số điện?

Kẽ hở trong việc ghi số điện

Sau khi ngành điện thông báo hóa đơn tiền điện của tháng 5 đến các hộ sử dụng điện, đã có nhiều kiến nghị, thắc mắc của các khách hàng sử dụng điện sịnh hoạt về số tiền điện phải nộp trong tháng tăng cao, mặc dù tiền điện trong tháng đã có sự hỗ trợ giảm giá theo chỉ đạo của Bộ Công Thương do ảnh hưởng của dịch COVID-19.

Trong đó, có kiến nghị, thắc mắc và nghi ngờ về tính chính xác của công tơ điện, số liệu công tơ sai lệch khiến số tiền điện phải trả tăng cao, nhất là vấn đề không ấn định cụ thể ngày ghi số điện, khiến người dân không thực hiện được quyền giám sát.

Anh Đức Thành (một hộ dân sống ở Xuân Tảo, Bắc Từ Liêm, Hà Nội) cho biết, nhu cầu sử dụng điện của gia đình anh không hề tăng cao hơn vì thói quen sử dụng điều hòa và các thiết bị điện không thay đổi so với các tháng trước, nhân sự và thời gian sử dụng điện trong gia đình không biến động, nhưng thực tế,  tháng vừa rồi tiền điện cũng tăng gần 200% là rất khó thuyết phục (từ 1.162.000 đồng lên 2.100.000 đồng).

Việc ghi số điện theo phản ánh còn nhiều mập mờ. Ảnh: EVNViệc ghi số điện theo phản ánh còn nhiều mập mờ. Ảnh: EVN

Đồng quan điểm, chị Nguyễn Thị Yến (Dịch Vọng Hậu, Cầu Giấy, Hà Nội) cho biết, việc ghi số điện của mỗi hộ dân mà EVN đang thực hiện còn nhiều điểm bất hợp lý.

Thứ nhất, trong trường hợp nhân viên đọc công tơ ghi chỉ số điện sớm hơn hoặc lệch ngày giữa các tháng, thì một phần tiền điện tháng trước (lẽ ra ở bậc thang thấp) sẽ bị tính vào tháng sau (ở bậc thang cao hơn).

Thứ 2, nhân viên thu tiền điện ghi chỉ số công tơ ít hơn, tháng tiếp theo ghi đúng. Số tiền điện ghi thiếu của tháng trước cũng sẽ chuyển sang bậc thang cao hơn của tháng sau.

“Chính vì vậy, tôi đề nghị EVN cần ghi số điện của một hộ dân cụ thể vào một ngày ấn định trong tháng, đồng thời báo cho hộ dân cùng giám sát ghi chỉ số điện, kết quả có sự giám sát của người dân thì mới có giá trị, mới đảm bảo tính công khai, minh bạch, khách quan”, chị Yến nói.

Trên thực tế, ở Hà Nội và một số tỉnh thành khác, một số công ty điện lực đã có thông báo về thời gian ghi công tơ điện và mời tham gia giám sát tới từng khách hàng. Tuy nhiên, ở một số quận, việc thông báo vẫn chưa cụ thể thời gian ghi chốt số công tơ điện trong tháng nên việc hóa đơn tăng đột biến khiến khách hàng băn khoăn”.

Ghi chỉ số công tơ có chính xác?

Hiện tại, các công tơ điện tử được thu thập chỉ số tiêu thụ điện hoàn toàn tự động và thực hiện từ xa. Đối với công tơ cơ khí được áp dụng việc ghi chỉ số bằng phần mềm trên máy tính bảng có các tính năng cảnh báo vượt sản lượng, các tính năng hỗ trợ phát hiện các số liệu bất thường để nhân viên ghi chỉ số thực hiện kiểm tra đảm bảo hạn chế việc xảy ra sai sót trong công tác ghi chỉ số và lập hóa đơn tiền điện.

Khách hàng sử dụng điện có quyền giám sát việc ghi chỉ số công tơ. Lịch ghi chỉ số công tơ được quy định trong hợp đồng mua bán điện và được EVN cho biết đơn vị điện lực công khai, đảm bảo khách hàng biết, kiểm tra chỉ số công tơ và sản lượng điện tiêu thụ.

Mặc dù EVN giải thích hiện nay việc ghi số điện đã được thực hiện bằng phần mềm, hoàn toàn tự động, tuy nhiên, lãnh đạo Tổng Công ty Điện lực miền Bắc cho biết, hiện nay  mới chỉ có 35% khách hàng sử dụng đồng hồ điện tử, 65% còn lại vẫn là đồng hồ cơ.

Vì vậy, vấn đề hoá đơn tiền điện tăng “sốc” vẫn bị nhiều khách hàng cho rằng còn nhiều mập mờ, chưa minh bạch.

Phá khóa phòng trọ của nữ sinh viên điều dưỡng quê Nam Định, chủ trọ r:ùng m:ình khi thấy cảnh tượng bên trong

Mới đây, một đoạn video ghi lại hình ảnh bên trong một căn phòng trọ đang khiến mạng xã hội dậy sóng vì mức độ bẩn tới khó tin.

Ngày 4 tháng 7 năm 2025, chuyên trang Phụ nữ số – báo Phụ nữ Thủ đô đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Phá khóa phòng trọ của sinh viên điều dưỡng, chủ trọ rùng mình khi thấy cảnh tượng bên trong”. Nội dung như sau:

Mới đây, một đoạn video ghi lại hình ảnh bên trong một căn phòng trọ đang khiến mạng xã hội dậy sóng vì mức độ bẩn tới khó tin. Bật khóc giữa nhà ‘hộp giày’ ở Hong Kong: Một căn 18 người ở chung, giá thuê phòng vừa 1 chiếc giường tầng cũng 11 triệu đồng

Theo nội dung video chia sẻ, đây từng là nơi ở suốt 4 năm qua của một sinh viên đại học điều dưỡng ở Nam Định. Từ những hình ảnh ghi lại có thể thấy căn phòng rộng chỉ khoảng 15 mét vuông nhưng tràn ngập rác thải sinh hoạt với đủ loại hộp nhựa, túi nilon, chai lọ bẩn chất đống khắp nền nhà, giường ngủ… khiến ai nhìn vào cũng rùng mình.

Không những vậy, lẫn trong đống rác thải đó là gián, dòi bọ bò lổm ngổm… mọi ngóc ngách, bốc lên mùi hôi thối. Sau khi dọn, số rác đã lên tới 5 bao tải lớn.

“(Người thuê trọ) mới trả tiền được đến tháng 12 thôi. Suốt từ tháng 12 cứ bảo đến khi nào sang nhưng có sang đâu. Hôm nay mới dám phá khoá vì vẫn đang cho thuê. Nó ở đây 4 năm, 1 2 tháng cuối nó chỉ về đây ăn cơm rồi đi. Sau đó thì về nữa nhưng nói bác cứ để đồ đây, vẫn trả tiền thuê”, chủ trọ kể lại, giọng còn chưa hết ám ảnh.

Đoạn video ngay sau khi đăng tải đã khiến nhiều người không khỏi bức xúc với cảnh tượng bên trong căn phòng.

Một số cư dân mạng đặt câu hỏi: Làm sao một người theo học ngành điều dưỡng, ngành nghề gắn liền với chăm sóc và vệ sinh, lại có thể sống trong môi trường như vậy suốt một thời gian dài?

“Sinh viên điều dưỡng mà sống như thế này thì ai dám để chăm sóc bệnh nhân?”

“Chủ trọ hiền quá, để tình trạng này kéo dài cả nửa năm trời. Quá khổ!”

“Không thể tin nổi là có người để căn phòng như này suốt thời gian dài.”

Hiện vụ việc hiện vẫn đang thu hút nhiều sự quan tâm và tranh luận trên mạng xã hội.

Trước đó, ngày 11 tháng 13 năm 2024, báo Dân trí cũng đăng tải thông tin tương tự với tiêu đề “Thái Nguyên: Nam thanh niên ở phòng ngập rác, chủ nhà tá hỏa khi mở cửa”. Nội dung như sau:

Mới đây, cư dân mạng xôn xao trước hình ảnh một căn phòng trọ bừa bộn, ngổn ngang rác thải từ giường đến sàn nhà.

Theo hình ảnh được chia sẻ, bên trong căn phòng rộng khoảng 10m2, rác thải chất đống, trải dài từ cửa ra vào đến khu vực nấu nướng, chiếm trọn lối đi.

Giường ngủ xập xệ, trở thành nơi tập kết đủ loại rác như: Vỏ hộp cơm, vỏ cốc mì tôm đến túi ni-lông… Sàn nhà đầy vết bẩn không ai dọn dẹp.

Phòng trọ ngập rác ở Thái Nguyên khiến chủ nhà bức xúc (Nguồn: Nhân vật cung cấp).

Nhiều cư dân mạng bày tỏ sự bức xúc với lối sống thiếu ý thức của người thuê. Đa số ý kiến thắc mắc, người này đã ngủ như thế nào khi xung quanh là rác chất chồng.

“Nhìn thôi đã ngộp thở, không hiểu vì sao họ có thể sống trong tình trạng bẩn thỉu như vậy”, một cư dân mạng viết.

Căn phòng với rác thải ngập khắp nơi (Ảnh: Cắt từ clip).

Một người khác bày tỏ: “Tôi cứ nghĩ căn phòng này vài năm không có người ở, quá kinh khủng. Chủ nhà nên chấm dứt hợp đồng cho thuê. Sinh sống bẩn thỉu thế này gây mầm bệnh cho cả khu trọ”.

Chia sẻ với phóng viên Dân trí, anh Trần Hoàng Hạnh (sống tại Thái Nguyên) xác nhận, đoạn video được lan truyền trên mạng xã hội do anh ghi lại tại một phòng trọ của gia đình hàng xóm trên địa bàn phường Đồng Tiến, thành phố Phổ Yên vào sáng 11/12.

Người thuê phòng là một nam thanh niên làm việc tại khu công nghiệp gần đó.

Anh Hạnh cho biết, trước khi phát hiện sự việc, phòng trọ ngập rác xảy ra vụ cháy nhỏ do máy sấy tóc gây ra. Khi phát hiện khói, mọi người vội vàng giúp chủ nhà dập lửa và tình cờ phát hiện núi rác chất chồng bên trong.

“Lúc đó, người thuê trọ đã đi làm. Chủ nhà vô cùng bức xúc khi nhìn thấy căn phòng bẩn thỉu. Rác nằm khắp mọi nơi, từ giường đến sàn nhà, có nhiều gián bò lổm ngổm. Tôi nhìn thấy hộp cơm, chai nước, cốc mì tôm, vỏ bánh kẹo được tích trữ lại suốt một thời gian dài. Trước đó, chủ nhà từng nhắc nhở nhưng người thuê vẫn không thay đổi”, anh Hạnh chia sẻ.

Được biết, trong ngày 11/12, chủ trọ đã dọn dẹp rác, cho vào nhiều túi để đổ đúng nơi quy định.

Khu vực anh Hạnh sinh sống có nhiều phòng trọ cho thuê vì gần khu công nghiệp lớn. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên, mọi người phát hiện phòng trọ ngập rác như vậy.

“Dù ở trọ hay sống tại nhà riêng, mỗi người nên có ý thức giữ gìn vệ sinh chung để đảm bảo môi trường sạch, sức khỏe cho bản thân và cộng đồng”, anh Hạnh cho biết.

Trước đó, hồi năm 2023, anh Sơn (chủ nhà trọ ở quận 1, TPHCM) phát hiện bên trong phòng trọ của một cô gái sinh năm 2000 ngập rác thải.

Anh Sơn đã đăng tải các hình ảnh lên mạng xã hội vì bức xúc. Theo người đàn ông này, cô gái thuê trọ với giá 5 triệu đồng/tháng, đã ở được 2 năm.

Căn phòng trọ ngập rác của cô gái được anh Sơn chia sẻ lên mạng hồi năm 2023 (Ảnh: Chụp màn hình).

Sau khi phát hiện rác thải ngập phòng, anh dự định thuê một người lao công dọn dẹp nhưng họ từ chối. Vì vậy, người đàn ông này phải tự tay thu dọn rác.

Vợ mang bầu phát hiện chồng ngoại tình 10 ngày trước sinh nở . Cô âm thầm lên kế hoạch khiến anh ta phải trả giá đắt…

Đêm đó, đang nằm vỗ về cái bụng bầu tám tháng rưỡi, Ngọc giật mình tỉnh dậy vì tiếng chuông tin nhắn phát ra từ điện thoại chồng. Cô quay sang nhìn, chồng vẫn ngủ say như chưa từng có gì làm phiền. Có lẽ nếu đêm đó cô không mất ngủ vì đứa bé đạp mạnh, cô sẽ chẳng bao giờ biết được người đầu ấp tay gối suốt ba năm nay lại có thể phản bội mình — ngay khi cô sắp sinh con của anh ta.

Ngọc – 28 tuổi, là nhân viên ngân hàng nghỉ thai sản sớm do sức khỏe yếu. Cô kết hôn với Minh sau gần một năm hẹn hò chóng vánh. Người ngoài nhìn vào vẫn nói họ đẹp đôi — Minh điển trai, làm trưởng phòng kinh doanh ở một công ty nước ngoài, lịch sự, có tài ăn nói, và luôn tỏ ra là người chồng mẫu mực. Nhưng Ngọc biết, sau khi cưới, Minh không còn như xưa. Không đánh đập, không chửi bới, nhưng anh dần xa cách, không còn nồng nhiệt. Cô nghĩ, có lẽ là do áp lực công việc, do anh chưa sẵn sàng làm cha. Cô luôn cố gắng cảm thông.

Thế nhưng, tối đó, khi tiếng tin nhắn vang lên, và khi màn hình điện thoại hiện dòng chữ:
“Mai nhớ ghé qua sớm, em nhớ anh…”
— mọi cảm thông của Ngọc sụp đổ.

Cô thấy bàn tay mình run lên, nhưng ép bản thân bình tĩnh. Lần đầu tiên, cô quyết định không làm ầm lên. Không khóc. Không đánh thức chồng. Cô chỉ chụp lại màn hình, rồi tắt máy anh, giả vờ như chưa hề tỉnh giấc.

Sáng hôm sau, Ngọc bắt đầu kế hoạch “trả giá”.

Cô bắt đầu bằng cách mang máy điện thoại của Minh đi sửa lấy dữ liệu — với lý do “bị hư màn hình”. Người kỹ thuật viên chỉ mất một buổi để khôi phục tin nhắn, ảnh, và lịch sử chat từ các ứng dụng ẩn. Những thứ Ngọc nhìn thấy khiến cô muốn nôn.

Anh ta và “cô gái tên Linh” đã qua lại hơn 6 tháng. Cô ta trẻ hơn Ngọc vài tuổi, làm marketing cho một công ty nhỏ. Những cuộc trò chuyện ban đầu là công việc, sau đó là chuyện phiếm, rồi đến những tấm ảnh “nóng”, những lời đường mật “anh sẽ ly hôn nếu cô ấy không bầu”, “em mới là người anh yêu”…

Ngọc không phải tuýp đàn bà hiền lành chịu đựng. Nhưng cô không muốn hành xử theo cảm xúc. Cô còn đứa con trong bụng, còn ba mẹ hai bên, còn một tương lai sau này. Phụ nữ thông minh không phải là người chỉ biết khóc khi bị phản bội. Là người biết biến nỗi đau thành sức mạnh.

Kế hoạch từng bước được vạch ra:

Cô đến gặp luật sư.
Ngọc biết nếu muốn ly hôn, cô cần bằng chứng. Cô cần chuẩn bị về pháp lý. Luật sư khuyên cô tiếp tục thu thập tin nhắn, ảnh, các khoản chi tiêu bất thường từ chồng để chứng minh mối quan hệ ngoài luồng.

Cô âm thầm ghi lại lịch trình của Minh trong 10 ngày.
Lúc anh nói “tăng ca”, anh ở đâu? Ngọc thuê một dịch vụ thám tử theo dõi kín đáo. Ngày thứ 6, Minh không về nhà, nói là đi công tác miền Tây. Nhưng theo thám tử, anh cùng Linh đi Đà Lạt — ở chung một khách sạn 3 đêm.

Ngọc ghi âm cuộc gọi giả vờ gọi nhầm:
Một tối, cô dùng số khác gọi cho Linh, giả vờ là người giao hàng, rồi nhắn lại:
“Anh Minh nhờ chuyển hàng, chị có nhà không để giao? Hay giao về công ty như lần trước anh dặn?”
Linh trả lời rất nhanh, rất thân mật. Đủ để làm chứng.

Ngày thứ 9 – Ngọc gọi Minh về nói chuyện.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh. Đợi anh ăn cơm xong, nghỉ ngơi, cô mới nói:

– Anh có điều gì cần nói với em trước khi em sinh không?

Minh giật mình, cười trừ:
– Gì mà căng thẳng vậy? Không, chỉ là lo cho em với con thôi.

Ngọc gật đầu. Lúc đó cô mở laptop, cắm USB chứa toàn bộ dữ liệu thám tử gửi về.
Ảnh Minh và Linh nắm tay nhau ở bãi cỏ Đà Lạt, clip họ ra khỏi khách sạn buổi sáng, tin nhắn chat mùi mẫn… tất cả hiện ra trước mắt anh.

Minh tái mặt.

Ngọc chỉ hỏi đúng một câu:

– Anh muốn ly hôn trước hay sau khi con chào đời?

Đêm hôm đó, Minh quỳ xuống xin lỗi, khóc lóc, hứa thay đổi.
Nhưng Ngọc không nói gì thêm. Cô chỉ đứng lên, đi vào phòng, ôm bụng, và thầm nhủ:
“Em chưa cho anh trả giá đâu. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

Sau đêm đó, Minh tạm thời không rời khỏi nhà. Anh cắt đứt liên lạc với Linh – ít nhất là bề ngoài. Ngọc vẫn theo dõi. Cô không phải đứa trẻ tin vào vài giọt nước mắt.

Cô vẫn tỏ ra bình thường – ăn uống đúng bữa, đi khám thai định kỳ, thậm chí còn cho phép mẹ chồng sang chăm. Nhưng thực ra, mỗi ngày cô đều ghi nhật ký đầy đủ lại diễn biến, như một hồ sơ. Cô biết rằng nếu muốn “ra đi ngẩng cao đầu”, cô cần có lợi thế.

Luật sư của Ngọc – chị An – đã hướng dẫn cô những bước đi tiếp theo:

  • Chuẩn bị hồ sơ ly hôn đơn phương: Bao gồm giấy tờ kết hôn, chứng cứ ngoại tình, hình ảnh thám tử, sao kê tài chính chồng từ các tài khoản đứng tên chung.

  • Nêu rõ yêu cầu tài sản và quyền nuôi con:

    • Toàn bộ căn hộ đang ở là do Ngọc đứng tên trước hôn nhân – Minh chỉ góp nội thất.

    • Cô yêu cầu toàn quyền nuôi con, yêu cầu cấp dưỡng rõ ràng, và tòa án xét xử nhanh vì lý do đặc biệt (gần sinh).

Chị An khuyên: “Em nên chờ sinh con xong rồi nộp đơn, vì khi đó mọi thứ thuận lợi hơn về tâm lý và luật.”

Ngọc đồng ý. Nhưng cô không dừng lại ở đó.

Một tuần sau, đúng hôm giỗ ông nội Minh, cả hai bên gia đình tụ họp đông đủ. Ngọc lựa đúng lúc mọi người đang ăn tráng miệng, nhẹ nhàng nói:

– Con có chút chuyện muốn xin phép ba mẹ hai bên. Sau khi sinh con, con sẽ ly hôn.

Cả mâm tiệc im phăng phắc. Mẹ Minh đang định gắp trái cây bỗng khựng lại.

– Cái gì? Tụi bay sắp sinh con rồi mà ly hôn là sao?

Ngọc rút một tập giấy từ trong túi, đặt lên bàn. Toàn bộ là hình ảnh Minh đi Đà Lạt với Linh, tin nhắn, và biên bản xác minh từ thám tử.

Cô nói rành mạch:

– Con không cần lời xin lỗi. Con chỉ muốn mọi người hiểu rõ lý do. Con có bằng chứng rõ ràng, và con không muốn con mình lớn lên trong cảnh dối trá. Vậy thôi.

Mẹ Minh tái mét, bố chồng tức đến run người, còn Minh thì không dám ngẩng mặt. Dư luận gia đình không còn về phía anh nữa.

Sau khi sinh bé Bin – một cậu con trai kháu khỉnh, khỏe mạnh – Ngọc nhanh chóng phục hồi. Cô nhờ mẹ đẻ lên chăm, còn Minh thì gần như bị gạt ra rìa. Anh chỉ được vào thăm đúng giờ hành chính, tuyệt nhiên không được ôm con nếu chưa rửa tay và đeo khẩu trang.

Hai tuần sau sinh, Ngọc nộp đơn ly hôn lên tòa.

Cô cũng gửi một bản báo cáo sự việc – đầy đủ chứng cứ – tới công ty của Minh và của Linh. Lý do: “vi phạm đạo đức nghề nghiệp, ảnh hưởng uy tín thương hiệu.”

Hệ quả:

  • Linh bị đuổi việc, bởi công ty cô ta cấm kỵ chuyện “quan hệ với nhân sự bên đối tác”.

  • Minh bị treo lương và điều chuyển về phòng hậu cần trong thời gian chờ kỷ luật nội bộ.

  • Trong giới sales – chuyện này lan nhanh như lửa. Đồng nghiệp bàn tán, sếp mất mặt, cơ hội thăng tiến của Minh coi như khép lại.

Tại tòa, Minh yêu cầu được “chăm sóc con chung” và đòi chia tài sản 50-50. Nhưng Ngọc đã chuẩn bị kỹ:

  • Căn hộ: thuộc quyền sở hữu cá nhân trước hôn nhân – không chia.

  • Chứng cứ ngoại tình: rõ ràng – lỗi do Minh, nên Ngọc được ưu tiên nuôi con.

  • Minh bị mất uy tín, không chứng minh thu nhập rõ ràng – phải cấp dưỡng theo mức tòa phán.

Tòa tuyên:

  • Ngọc được nuôi con, Minh cấp dưỡng 8 triệu/tháng.

  • Minh không có quyền can thiệp vào việc nuôi dạy nếu không có sự đồng thuận.

  • Không được tiếp xúc với con nếu không được phép.

Một buổi chiều muộn, khi mặt trời đang lặn sau dãy nhà chung cư, Ngọc bế con ra ban công, gió nhẹ thổi qua tóc cô.

Trên tay cô là một lá đơn – đơn xin thôi việc. Không phải vì chán nản, mà vì cô sắp bắt đầu lại: mở một tiệm bán đồ sơ sinh online, chính từ câu chuyện đời mình.

Ngọc chấp nhận cuộc sống làm mẹ đơn thân – nhưng tự do và chủ động.

Minh từng nhắn tin xin lỗi, xin quay lại, xin thăm con. Cô trả lời đúng một dòng:

“Ngày anh phản bội tôi khi tôi mang thai, anh đã đánh mất mọi cơ hội rồi. Bây giờ, hãy sống cuộc đời mà anh chọn.”

Câu chuyện của Ngọc không phải là phim. Đó là đời thật – là lựa chọn của một người phụ nữ bị phản bội nhưng không đầu hàng.
Cô không dùng nước mắt để giữ chồng, không dùng con cái làm công cụ níu kéo.
Cô trả giá – đúng, nhưng cũng khiến kẻ sai phải trả giá đủ.

Vì đôi khi, phụ nữ mạnh mẽ nhất là khi họ im lặng lên kế hoạch… và hành động.

Từ 1/7, tỷ lệ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc là 25% trên tiền lương: Thay đổi lớn ảnh hưởng hàng triệu người

Từ ngày 1/7/2025, theo Luật Bảo hiểm xã hội 2024, tổng tỷ lệ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc sẽ là 25% trên tiền lương làm căn cứ đóng, với nhiều thay đổi quan trọng về cách tính mức đóng, thời hạn nộp và quyền lợi giữa người lao động và người sử dụng lao động.

Mức đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc

Bảo hiểm xã hội Việt Nam cho biết theo Luật Bảo hiểm xã hội năm 2024 và các Nghị định hướng dẫn, đều có hiệu lực từ ngày 1/7/2025, mức đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc cơ bản kế thừa quy định của Luật Bảo hiểm xã hội năm 2014, và bổ sung quy định về thời hạn đóng chậm nhất.

Trong đó, về mức đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc, theo Luật Bảo hiểm xã hội 2024, tỷ lệ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc được xác định như sau: 3% trên tiền lương làm căn cứ đóng vào quỹ ốm đau và thai sản; 22% trên tiền lương làm căn cứ đóng vào quỹ hưu trí và tử tuất.

Tổng cộng tỷ lệ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc là 25% trên tiền lương làm căn cứ đóng. Tỷ lệ này được phân bổ giữa người lao động và người sử dụng lao động với các trường hợp sau:

Căn cứ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc được quy định khác nhau tùy thuộc vào chế độ tiền lương áp dụng.

Từ 1/7, tỷ lệ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc là 25% trên tiền lương: Thay đổi lớn ảnh hưởng hàng triệu người- Ảnh 1.

Mức đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc từ ngày 1/7/2025. Nguồn: Bảo hiểm xã hội Việt Nam.

Cụ thể, đối với người lao động thực hiện chế độ tiền lương do Nhà nước quy định, tiền lương tháng làm căn cứ đóng bảo hiểm xã hội là tiền lương theo chức vụ, chức danh, ngạch, bậc, cấp bậc quân hàm, và các khoản phụ cấp chức vụ, phụ cấp thâm niên vượt khung, phụ cấp thâm niên nghề, hệ số chênh lệch bảo lưu lương (nếu có).

Đối với người lao động thực hiện chế độ tiền lương do người sử dụng lao động quyết định, tiền lương làm căn cứ đóng bảo hiểm xã hội là tiền lương tháng, bao gồm mức lương theo công việc hoặc chức danh, phụ cấp lương, và các khoản bổ sung khác được thỏa thuận trả thường xuyên, ổn định trong mỗi kỳ trả lương.

Đối với sĩ quan, quân nhân chuyên nghiệp, công nhân và viên chức quốc phòng, công nhân công an, hạ sĩ quan, binh sĩ, học viên hưởng sinh hoạt phí, tiền lương tháng làm căn cứ đóng bảo hiểm xã hội trong 2 năm đầu là 2 lần mức tham chiếu.

Sau đó, cứ mỗi năm tiếp theo tăng thêm 0,5 lần mức tham chiếu, tối đa bằng 4 lần mức tham chiếu tại thời điểm đóng.

Tiền lương làm căn cứ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc thấp nhất bằng mức tham chiếu, và cao nhất bằng 20 lần mức tham chiếu tại thời điểm đóng. Mức tham chiếu là mức tiền do Chính phủ quyết định dùng để tính mức đóng, mức hưởng một số chế độ bảo hiểm xã hội.

Khi mức lương cơ sở bị bãi bỏ, mức tham chiếu sẽ thay thế, và không thấp hơn mức lương cơ sở đó.

Phương thức và thời hạn đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc

Đối với người lao động, thực hiện đóng bảo hiểm xã hội cho cơ quan Bảo hiểm xã hội theo phương thức hằng tháng.

Riêng người lao động hưởng lương theo sản phẩm, theo khoán trong lĩnh vực nông nghiệp, lâm nghiệp, ngư nghiệp, diêm nghiệp, có thể đóng hằng tháng, 3 tháng, hoặc 6 tháng một lần.

Từ 1/7, tỷ lệ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc là 25% trên tiền lương: Thay đổi lớn ảnh hưởng hàng triệu người- Ảnh 2.

Đối với người sử dụng lao động, thời hạn đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc chậm nhất là: Ngày cuối cùng của tháng tiếp theo đối với phương thức đóng hằng tháng; Ngày cuối cùng của tháng tiếp theo ngay sau chu kỳ đóng, đối với phương thức đóng 3 tháng, hoặc 6 tháng một lần.

Người sử dụng lao động có thể được xem xét tạm dừng đóng vào quỹ hưu trí và tử tuất trong các trường hợp gặp khó khăn phải tạm dừng sản xuất, kinh doanh, dẫn đến người lao động và người sử dụng lao động không có khả năng đóng bảo hiểm xã hội. Thời gian tạm dứng đóng tối đa 12 tháng. Sau thời hạn tạm dừng, phải đóng bù.

“Về nhà giữa đ:êm thấy mẹ c:o r:o một mình, vợ “bi:ến m:ất”: Gọi điện cho cô ấy thì nhận được câu trả lời số:c ng:ang , khiến anh lập tức làm một điều không tưởng…

“Tôi không thể quên được hình ảnh đêm đó — mẹ già ngồi thu mình trong góc bếp, run rẩy giữa tiếng mưa, đôi mắt hoe đỏ nhìn tôi như van xin điều gì đó. Trong đầu tôi chỉ vang lên một câu hỏi: ‘Vợ tôi đâu?’.”

Tôi là Trung, 35 tuổi, kỹ sư xây dựng, làm việc thường xuyên phải công tác xa nhà. Gia đình tôi có mẹ già 70 tuổi – bà bị chứng tim nhẹ, trí nhớ không còn minh mẫn – và vợ tôi, Trang, 32 tuổi, từng là nhân viên văn phòng nhưng nghỉ việc vài năm nay để ở nhà chăm mẹ tôi và lo việc gia đình.

Tuần rồi, tôi nhận công trình ở tận Vũng Tàu, dự định đi bảy ngày. Mỗi ngày đều gọi về hỏi thăm vợ và mẹ. Trang vẫn cười nói bình thường, còn mẹ thì lúc nhớ lúc quên, chẳng bao giờ chịu cầm điện thoại. Tôi vẫn yên tâm, nghĩ rằng Trang đang làm tốt vai trò làm dâu, như cô vẫn từng thể hiện.

Nhưng tối hôm đó – ngày thứ sáu – tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ hàng xóm:

– “Anh Trung à, hình như nhà anh có chuyện… tôi nghe tiếng bà cụ khóc suốt từ chiều tới giờ. Không thấy Trang đâu cả.”

Tôi giật mình, bỏ hết công việc, bắt xe đêm về Sài Gòn. Gần 3 giờ sáng, tôi đứng trước căn nhà quen thuộc mà như xa lạ. Đèn trong nhà tắt hết, chỉ còn ánh sáng hắt từ bếp.

Bước vào, tôi chết sững: mẹ tôi đang ngồi ôm gối, gương mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn tôi không chớp, rồi bật khóc như một đứa trẻ:

– “Trang bỏ đi rồi con ơi… Mẹ gọi nó… nó không quay lại…”

Tôi bối rối hỏi dồn: “Cô ấy đi đâu? Khi nào? Sao mẹ biết?”
Mẹ tôi ú ớ không nhớ rõ. Chỉ nói “nó mang đồ, nói mấy câu rồi đi…”, lặp lại như cái máy.

Tôi kiểm tra khắp nhà – không có vali, không có túi xách, không một lời nhắn. Điện thoại của Trang tắt máy. Zalo lần cuối online lúc 18h hôm qua. Tôi gọi liên tục, cuối cùng thuê bao đổ chuông.

– “Alo…”, một giọng nam lạ bắt máy.

– “Tôi là chồng Trang. Anh là ai? Vợ tôi đâu?”

– “…À, cô ấy không muốn nói chuyện với anh nữa. Tạm thời cô ấy không muốn về. Đừng gọi nữa.”

Tôi như bị tát vào mặt. Không một lời giải thích. Không lý do. Không cảm xúc.

Tôi ngồi sụp xuống, trước mắt chỉ là hình ảnh mẹ già vẫn lẩm bẩm tên vợ tôi trong tiếng mưa gió đập vào cửa kính. Điều gì đang diễn ra? Trang – người phụ nữ tận tụy chăm mẹ tôi từng bữa cơm, từng lần đi viện – lại bỏ đi trong đêm, không một lời?

Tôi lên phòng, tìm thấy trong ngăn kéo một xấp giấy photo – là đơn xin việc của Trang. Có vẻ cô ấy đã âm thầm đi phỏng vấn. Trong góc tủ, có vài bộ đồ công sở không còn. Nhưng điều khiến tôi rợn người là… một tờ giấy ghi tay gấp tư, không ký tên, chỉ có vỏn vẹn một câu:

“Anh sẽ không bao giờ hiểu điều tôi đã chịu đựng ở ngôi nhà này.”

Tôi đọc đi đọc lại. Và rồi tôi bắt đầu nhìn lại – điều gì đã khiến vợ tôi từ bỏ tất cả, ngay cả mẹ tôi?

Sau đêm đó, tôi xin nghỉ dài hạn, vừa để chăm mẹ, vừa tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mọi thứ không hề đơn giản.

Đầu tiên là camera an ninh – tôi mở lại đoạn ghi hình chiều hôm Trang rời đi. Cô ấy ra khỏi nhà lúc 17h23, tay xách vali, mặt đeo khẩu trang. Không ai đi cùng. Cô lên một chiếc taxi, biển số tôi ghi lại được.

Tôi tìm đến hãng taxi, lần ra địa chỉ mà Trang đã đến – một căn nhà nhỏ ở quận Tân Phú. Tôi không biết ai sống ở đó. Sau hai ngày chờ trước cổng, cuối cùng tôi thấy cô xuất hiện, cùng một người phụ nữ lớn tuổi – có vẻ là mẹ ruột cô ấy.

Tôi bước đến, gọi tên:

– “Trang!”

Cô khựng lại, rồi quay đi. Nhưng tôi đuổi theo, van xin:

– “Em nói cho anh biết đi… Tại sao lại như vậy? Em bỏ mẹ anh, bỏ cả anh, mà không một lời?”

Trang im lặng một lúc lâu. Rồi cô nói, nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi:

– “Anh có biết trong 3 năm qua em đã bị mẹ anh mắng chửi, coi thường thế nào không? Em không nói, không phải vì em chịu đựng được, mà vì em nghĩ… đó là nghĩa vụ. Nhưng rồi em nhận ra, nếu em cứ ở đó, em sẽ trở thành cái bóng – vô hình trong cả mắt anh và mẹ.”

Tôi nghẹn lời. “Nhưng… mẹ anh già rồi. Bà có bệnh…”

– “Càng vì bà già, anh càng bỏ rơi em. Anh luôn đi công tác, mỗi lần gọi về chỉ hỏi ‘Mẹ sao rồi?’, chưa bao giờ hỏi ‘Em có mệt không?’. Anh chưa từng thấy mẹ anh lặng lẽ xúc cơm cho em rồi đổ đi, chỉ vì em nấu không đúng ý. Anh không thấy em khóc trong bếp mỗi đêm, khi bà nói em vô dụng, ăn bám…”

Tôi lặng thinh. Trang nói tiếp, đôi mắt đỏ hoe:

– “Em từng rất yêu anh. Nhưng em sợ rằng, nếu tiếp tục, em sẽ hận luôn chính tình yêu đó.”

Những ngày sau đó, tôi tìm cách xin lỗi, thuyết phục. Nhưng Trang không về. Cô bắt đầu đi làm trở lại, thuê nhà sống cùng mẹ ruột, và dần lấy lại cuộc sống.

Còn tôi – tôi học cách tự chăm mẹ. Tôi đưa mẹ đi khám, thuê người chăm ban ngày, và dành thời gian ở nhà nhiều hơn. Tôi dần hiểu ra: một người vợ không chỉ cần tình yêu, mà còn cần được thấy, được hiểu, và được tôn trọng.

Ba tháng sau, Trang gửi tôi một lá thư tay – trong đó có một đoạn khiến tôi ám ảnh:

“Nếu một ngày nào đó anh thực sự lắng nghe – không phải vì mất mát, mà vì thấu hiểu – em tin, mọi thứ sẽ bắt đầu lại được. Nhưng đến lúc đó, đừng tìm em bằng trách nhiệm, mà hãy tìm bằng trái tim.”

Tôi đọc xong, đặt thư lên bàn thờ cha, rồi thắp nhang – cầu mong một ngày cô ấy quay về, không phải vì nghĩa vụ, mà vì tình yêu đã được chữa lành.