“Tôi chưa từng nghĩ rằng người thân lại có thể giấu giếm và làm tổn thương mình đến vậy… Cho đến khi tôi phát hiện ra cuốn sổ đỏ của mẹ đã bị sang tên từ bao giờ mà tôi không hề hay biết.”
Tôi tên là Hưng, sinh năm 1991, quê ở một vùng nông thôn cách Hà Nội khoảng 60km. Nhà tôi nghèo, bố mất sớm từ năm tôi mới học cấp hai, để lại ba mẹ con sống dựa vào nhau. Mẹ làm ruộng, sức khỏe yếu dần theo năm tháng, còn tôi và anh trai – anh Tuấn – cố gắng bươn chải để đỡ đần mẹ.
Tôi là em út, học hành tốt hơn nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Hà Nội làm việc. Mức lương không cao, nhưng tôi luôn dành một phần gửi về quê. Mỗi tháng, tôi gửi về cho mẹ 5 triệu đồng – không phải con số lớn, nhưng với một người phụ nữ già cả sống ở quê thì cũng tạm đủ.
Ban đầu, mọi việc vẫn ổn. Tôi yên tâm đi làm, còn anh trai lấy vợ – chị dâu tôi – là người cùng làng, tính tình có vẻ nhanh nhảu nhưng không gần gũi lắm. Sau khi lấy nhau, anh chị dọn về sống chung với mẹ tôi trong căn nhà cấp 4 cũ mà bố để lại.
Tôi không có nghi ngờ gì cho đến một lần về quê dịp Tết năm ngoái.
Khi dọn dẹp nhà cửa, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ tôi và hàng xóm:
“Thằng Hưng nó hiếu thảo thật đấy, tháng nào cũng gửi tiền về. Giờ bà còn khỏe hơn, không phải lo ăn uống nữa.”
Mẹ cười hiền, đáp lại: “Ừ, nó thương tôi lắm. Cứ gửi tiền về là tôi để dành, sau này còn để nó sửa nhà…”
Tôi đứng ngoài hiên, lặng người. Mẹ tôi nói vẫn giữ tiền tôi gửi. Nhưng mỗi lần tôi về, bà lại nói: “Cứ để anh mày giữ, mẹ già rồi không quản lý được tiền bạc.” Tôi tin tưởng, không nghi ngờ gì.
Nhưng lần ấy, một tia nghi ngờ bỗng nhen nhóm trong lòng tôi.
Tôi bắt đầu hỏi han hàng xóm và một vài người thân quen gần nhà. Những câu chuyện rời rạc ghép lại dần hiện rõ một sự thật mà tôi không muốn tin.
Một bác họ gần nhà vô tình buột miệng:
“Mấy tháng trước thấy anh Tuấn đưa mẹ lên xã làm sổ đỏ, bảo chuyển sang tên để vay ngân hàng sửa nhà gì đó…”
Tôi sững sờ. Sổ đỏ của nhà – từ trước đến giờ vẫn mang tên mẹ tôi. Mẹ chưa bao giờ nói sẽ chuyển tên cho ai. Tại sao anh chị lại đi làm việc đó mà không hỏi ý kiến tôi?
Tôi lặng lẽ về Hà Nội. Tối đó, tôi gọi điện hỏi mẹ.
– Mẹ ơi, mẹ còn giữ sổ đỏ không ạ?
– Ờ… mẹ đưa cho anh Tuấn mấy tháng rồi, nó bảo tiện làm thủ tục vay ít tiền sửa sang lại mái nhà. Mẹ già rồi, không hiểu giấy tờ…
– Vay xong thì sổ đỏ đâu mẹ?
– Chắc nó cầm, mẹ cũng không hỏi lại…
Nghe mẹ nói mà tim tôi như bị bóp nghẹt. Không phải vì mẹ tin tưởng anh trai – điều đó tôi hiểu – mà vì chính tôi đã để mọi việc trôi đi quá lâu, để anh trai có thể âm thầm làm những điều sau lưng mẹ và tôi.
Tôi tìm đến văn phòng công chứng ở xã. Nhờ mối quan hệ quen biết, tôi tra được thông tin: sổ đỏ đã đứng tên anh Tuấn – từ 6 tháng trước. Mẹ tôi đã ký tên, có cả giấy ủy quyền. Tôi xin xem bản photo.
Chữ ký là của mẹ, nhưng chắc chắn bà không hiểu rõ mình đang làm gì.
Anh trai tôi đã lén sang tên mảnh đất duy nhất của mẹ, nơi chúng tôi lớn lên, mà không hỏi ý kiến tôi – đứa con cũng có phần công sức gửi tiền về suốt gần 7 năm qua.
Tôi gọi anh ra quán nước nói chuyện thẳng thắn.
– Tại sao anh sang tên sổ đỏ mà không nói gì với em?
– Ơ kìa, thì cũng là tài sản của nhà mình, mẹ ủy quyền rồi mà?
– Nhưng mẹ không hiểu gì cả! Anh mượn danh sửa nhà, rồi sang tên luôn?
– Em đừng làm to chuyện. Em sống ở Hà Nội, đất này anh ở chứ em có ở đâu. Em lo gì?
Tôi chết lặng. Không phải vì miếng đất, mà vì thái độ lạnh lùng và dửng dưng của anh trai.
Tôi im lặng. Về lại Hà Nội, tôi lao vào công việc như điên. Không nói gì với mẹ, cũng không nhắn thêm với anh chị. Nhưng trong lòng tôi đã quyết: tôi sẽ không để chuyện này trôi qua như chưa từng xảy ra
Thời gian trôi đi, tôi vẫn đều đặn gửi tiền về quê – nhưng lần này tôi gửi thẳng cho mẹ qua tài khoản ngân hàng, dặn mẹ không được đưa ai khác giữ. Mỗi lần gọi về, tôi nói chuyện nhẹ nhàng như không có gì xảy ra, chỉ mong bà an yên tuổi già.
Tôi không nói gì thêm về chuyện sổ đỏ. Mọi thứ cứ âm ỉ như một đám tro chưa nguội. Nhưng trong lòng tôi biết, tôi chưa bao giờ nguôi quên được sự phản bội âm thầm của anh trai.
Tháng 9 năm ngoái, tôi dẫn bạn gái – Trang – về quê ra mắt. Cô ấy là đồng nghiệp, hiền lành và tinh tế. Sau buổi gặp, mẹ tôi rất quý Trang, bảo tôi: “Cưới đi con, mẹ còn khỏe, mẹ còn muốn dự đám cưới của con.”
Chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới vào tháng 3 năm nay, ở cả quê lẫn Hà Nội. Mọi thứ được chuẩn bị chu đáo. Tôi mời họ hàng, làng xóm, kể cả anh chị – dù trong lòng còn nhiều khúc mắc. Tôi không hề có ý định làm ầm lên. Nhưng rồi mọi chuyện lại không đơn giản như tôi nghĩ.
Trước lễ cưới một tuần, tôi về quê kiểm tra lại các thủ tục. Tối hôm đó, chị dâu đến tìm tôi khi tôi đang ngồi một mình ở sân sau.
Chị ta nói nhỏ:
– Hưng này, chuyện cũ em cho qua được không? Giờ cũng là người một nhà, vợ chồng anh chị cũng khó khăn mới phải vay tiền, nên mới làm sổ đỏ…
Tôi không đáp. Chị ta tiếp lời:
– Em sắp lấy vợ, sau này có nhà cửa trên Hà Nội rồi, cái đất quê giữ làm gì. Mẹ cũng ở với vợ chồng anh, thôi thì… bỏ qua đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn chị ta, bình thản:
– Em không cần đất, nhưng em cần một lời xin lỗi. Không phải vì miếng đất, mà vì sự lừa dối.
Chị ta lặng thinh, rồi bỏ đi không nói gì thêm.
Đám cưới diễn ra vào một ngày đẹp trời. Ở quê, ai cũng đến dự đông đủ. Mẹ tôi vui lắm, cứ cười suốt. Còn tôi, dù bên ngoài rạng rỡ, trong lòng vẫn mang một vết xước.
Tới đoạn quan trọng – lúc lên phát biểu cảm ơn gia đình, tôi bước lên sân khấu. Khách khứa đang uống rượu rôm rả. Tôi cầm micro, mỉm cười:
– Hôm nay là ngày trọng đại của tôi, nhưng tôi muốn chia sẻ một chuyện… không vui lắm, để cảm ơn một người.
Cả sân bỗng yên lặng.
– Suốt 7 năm qua, tôi gửi tiền về nuôi mẹ. Tôi nghĩ rằng, dù không ở bên bà mỗi ngày, thì ít nhất tôi cũng làm tròn chữ hiếu. Tôi tin tưởng anh trai, chị dâu – giao mẹ cho hai người chăm sóc. Nhưng rồi, có những việc xảy ra khiến tôi hiểu rằng… không phải ai cũng xứng đáng với sự tin tưởng đó.
Mặt anh Tuấn và chị dâu tôi tái xanh. Tôi nhìn thẳng vào họ.
– Mảnh đất này là của mẹ. Dù đứng tên ai, thì nó cũng là công sức của bố mẹ tôi, và là nơi tôi đã sống suốt tuổi thơ. Việc lén lút sang tên mà không hề hỏi ý mẹ hay tôi, không chỉ là sự chiếm đoạt – mà còn là sự phản bội tình thân.
Không ai nói gì. Mẹ tôi run run nắm tay tôi. Anh Tuấn đứng dậy, bước lên sân khấu, run rẩy.
– Anh… xin lỗi. Lúc đó anh nghĩ… em không ở quê nữa, đất để anh lo. Nhưng anh sai rồi. Anh xin lỗi.
Chị dâu cũng theo sau, quỳ xuống trước mặt tôi.
– Em sai rồi Hưng ơi. Em nóng vội. Chị xin em…
Cả họ sững người. Một số người toan chạy lên can, nhưng tôi giơ tay ra hiệu không cần.
Tôi nhìn xuống anh chị, rồi nói:
– Em không cần đất. Em cần mẹ được tôn trọng, cần anh chị sống sao cho đúng với lương tâm. Mẹ còn sống, mà các người đã vội chia phần. Em nói câu này để mọi người trong họ biết: ai sống tử tế, em sẽ trân trọng. Ai sống gian dối, dù là ruột thịt, em cũng không bao che.
Một tràng pháo tay lác đác nổi lên. Có người lau nước mắt. Anh chị tôi vẫn quỳ, không dám ngẩng mặt. Tôi bước xuống, đỡ mẹ tôi dậy, dắt bà vào trong.
Một tháng sau đám cưới, tôi nhận được giấy mời từ văn phòng xã. Anh tôi đã làm đơn chuyển nhượng lại sổ đỏ cho mẹ, kèm theo giấy xin rút quyền thừa kế. Mọi chuyện kết thúc trong im lặng, không cần kiện tụng, không cần điều tiếng – chỉ là lòng người đã đổi thay.
Mẹ tôi sau lần đó yếu đi hẳn. Bà chỉ nói một câu mà tôi nhớ mãi:
– Mẹ buồn vì mẹ tin người không đúng. Nhưng mẹ mừng vì con là người sống có trước sau.
Tôi không cần đất, cũng không cần oán trách ai. Tôi chỉ mong, từ sau chuyện đó, người trong nhà sẽ hiểu: không gì đáng quý bằng chữ “tình”.