“Mọi gia đình đều có bí mật, chỉ là có những bí mật chưa đến ngày lộ ra.”
Tôi luôn tin vào trực giác của người phụ nữ, nhất là khi điều đó liên quan đến mái ấm của chính mình. Và đúng như vậy, cái cảm giác chột dạ hôm ấy – khi bắt gặp chồng mình dúi tiền cho cô giúp việc ngoài bếp – đã trở thành điểm khởi đầu của chuỗi ngày bất an mà tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với gia đình mình.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây hơn ba tháng, khi chồng tôi – anh Hưng – bất ngờ đưa về một cô gái chừng hơn hai mươi, giới thiệu là người giúp việc mới tên là Thảo. Tôi hơi ngạc nhiên, vì từ trước đến nay, chuyện tuyển người làm trong nhà đều do tôi quyết định. Nhưng lúc đó, tôi vừa kết thúc một dự án lớn ở công ty, kiệt sức vì công việc lẫn chuyện con cái nên cũng không hỏi nhiều.
“Anh thấy cô ấy hoàn cảnh tội nghiệp, người quen giới thiệu, làm cũng chăm. Em thử xem vài hôm không hợp thì đổi.” – Anh nói thế, tôi cũng ậm ừ cho qua.
Nhưng không thể phủ nhận, Thảo làm việc rất tốt. Nhà cửa gọn gàng hơn hẳn, bữa cơm có canh nóng mỗi tối, con trai tôi – bé Bin năm nay học lớp 3 – được đưa đón đúng giờ, không còn cảnh nhờ ông bà nội hay người này người kia hỗ trợ như trước. Có lần, tôi mệt mỏi nằm dài trên sofa chưa kịp đứng dậy, Thảo đã nhẹ nhàng mang cho tôi ly nước ấm, nói nhỏ:
– Chị nghỉ ngơi đi, em lo cơm nước xong rồi ạ.
Sự tận tụy đó khiến tôi cũng thấy dễ chịu. Nhưng cái lạ là chồng tôi bắt đầu… về nhà thường xuyên. Trước đây anh thường bận họp, có những hôm phải ăn tối một mình hoặc cùng đối tác. Nhưng dạo gần đây, cứ 6 giờ là thấy xe anh về đến cổng. Anh cũng trở nên vui vẻ hơn, thậm chí hay pha trò với con, quan tâm tới tôi hơn một chút. Tôi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có người san sẻ việc nhà nên anh cảm thấy gia đình yên ấm hơn.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu không có buổi chiều hôm đó.
Hôm ấy, tôi tan làm sớm hơn dự kiến vì sếp đi công tác. Tôi cũng không báo về nhà, định bụng sẽ mua ít bánh kem cho bé Bin vì hôm qua con được điểm 10 bài toán. Trời vừa tạnh mưa, tôi rẽ vào hẻm nhỏ gần nhà thì thấy xe chồng đậu sẵn ngoài cổng. Lạ thật, mới hơn 4 giờ.
Tôi bước vào nhẹ nhàng, không gây tiếng động. Từ ngoài sân nhìn vào bếp, tôi thấy chồng tôi đang dúi vào tay Thảo một xấp tiền, giọng thì thầm:
– Cái này em cứ giữ, đừng nói gì với chị ấy nhé. Có gì anh lo.
Cô giúp việc cúi đầu lí nhí:
– Dạ… em cảm ơn anh…
Tôi chết lặng. Đó không đơn thuần là tiền lương, vì tôi là người đưa tiền lương hằng tháng. Và thái độ lén lút kia… càng làm tim tôi dội lên linh cảm không lành. Tôi lùi ra, bước lại cổng, giả vờ vừa về. Chồng tôi bước ra, cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Hôm nay về sớm thế? Anh đang tính gọi em nè!
– Ừ, sếp đi công tác sớm, nên em tranh thủ.
Tối đó, tôi không hỏi gì, nhưng đầu óc cứ luẩn quẩn với những câu hỏi. Tại sao anh lại đưa tiền cho cô giúp việc? Giữa họ có bí mật gì mà tôi không biết?
Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Những ngày sau đó, tôi để ý thấy chồng mình và Thảo tránh ánh mắt nhau, nhưng đôi khi lại có ánh nhìn rất nhanh và lạ lùng. Tôi đặt camera nhỏ ở góc bếp – nơi ít ai để ý – và trong vài ngày, tôi bắt được những đoạn hội thoại rời rạc:
– Em ổn không?
– Dạ… nhưng em sợ lắm…
– Anh bảo rồi, không sao đâu, chỉ cần kín đáo.
Một lần khác, tôi thấy anh dúi vào tay cô ấy một hộp thuốc nhỏ, không nhãn mác. Tối đó, tôi lên mạng tra ngay nhãn vỏ hộp sau khi lén lấy ra từ thùng rác – đó là một loại thuốc… ngừa thai khẩn cấp.
Tôi gần như không thể tin vào mắt mình. Tim tôi run lên. Một ý nghĩ kinh khủng hiện ra trong đầu, tôi gạt đi: “Không, không thể nào… Chắc là cho người yêu cũ của Thảo, hay chuyện riêng của cô ấy.”
Nhưng nỗi nghi ngờ không cho tôi yên. Tôi quyết định tìm hiểu về thân phận cô gái tên Thảo này. Tôi gọi điện đến người trung gian mà chồng tôi bảo là “bạn quen” giới thiệu người giúp việc. Bà chủ trung tâm nghe xong tên thì tỏ ra rất ngạc nhiên:
– Thảo? Ủa, nhà chị có thuê cô đó hả? Nhưng cô Thảo đó tụi tui đã cho nghỉ hơn nửa năm rồi vì… vướng chuyện cá nhân lằng nhằng. Sau đó không rõ cô ấy đi đâu. Sao lại làm ở nhà chị?
Tôi choáng váng. Vậy là Thảo không phải do trung tâm giới thiệu chính thức. Cô ấy vào nhà tôi… qua một kênh khác. Cụ thể là chồng tôi.
Ký ức tôi lục lại một chi tiết từng bị bỏ qua: khoảng đầu năm nay, chồng tôi có thời gian thường xuyên đi công tác Vũng Tàu. Anh nói là đi khảo sát khu đất mới cho dự án nghỉ dưỡng. Thảo quê ở đâu? Bà chủ trung tâm nói quê cô ấy… chính là ở Vũng Tàu.
Mảnh ghép trong đầu tôi bắt đầu ráp lại, từng chi tiết một, lạnh lùng và rõ ràng.
Có một bí mật rất lớn đang bị che giấu trong chính ngôi nhà của tôi.
Tôi mất ngủ cả đêm.
Cả thế giới như đảo lộn trong đầu tôi. Người chồng tôi tin tưởng gần 10 năm nay có thể đang giấu tôi một chuyện động trời – và người giúp việc hiền lành chăm chỉ kia… có thể không chỉ là người giúp việc.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, như thường lệ. Thảo đang quét sân, đầu cúi gằm như có điều gì lo lắng. Tôi bước ra, gọi nhẹ:
– Thảo này, em vô rửa chén dùm chị nha. Chị có chút việc ra ngoài.
Tôi không ra ngoài thật. Tôi chỉ muốn ra khỏi tầm quan sát của cả hai người họ – để hành động.
Tôi gọi điện cho cô bạn thân làm bên công ty thám tử tư, nhờ điều tra nhanh về quá khứ của Thảo và mối quan hệ với chồng tôi. Tôi biết mình đang làm một điều mà trước đây từng thề sẽ không bao giờ làm: điều tra người mình yêu. Nhưng lần này, tôi cần sự thật – để giữ lại chính mình.
Ba ngày sau, tôi nhận được báo cáo. Và điều tôi không bao giờ ngờ đến, là sự thật còn đau đớn hơn những gì tôi tưởng tượng.
Thảo từng là sinh viên năm cuối một trường cao đẳng ở Vũng Tàu. Trong một buổi sự kiện do công ty của chồng tôi tổ chức gần biển năm ngoái, anh là người phụ trách team tổ chức – và theo hồ sơ, hai người từng có khoảng thời gian gặp gỡ riêng nhiều lần. Những hình ảnh từ camera khách sạn gửi về cho thấy rõ điều đó. Có đêm chồng tôi rời phòng hội nghị muộn, và khoảng 15 phút sau Thảo cũng lén đi theo.
Tôi ngồi chết lặng.
Điều đau nhất không phải là chuyện ngoại tình – mà là người chồng của tôi, người cha của con tôi, người từng nắm tay tôi vượt qua giai đoạn hậu sản đầy nước mắt – lại phản bội tôi với một cô gái trẻ bằng những lời dối trá lặp lại mỗi tối.
Tôi không nói gì. Không tra hỏi. Không khóc lóc. Tôi chờ thời điểm.
Một tuần sau đó, vào một chiều chủ nhật, khi tôi biết chắc bé Bin đã được bà ngoại đón sang chơi – tôi gọi cả hai người đó ra bàn ăn. Bàn ăn vốn là nơi ấm cúng của gia đình, hôm nay trở thành nơi để sự thật bị phơi bày.
Tôi đặt bản sao hồ sơ điều tra trước mặt chồng. Anh nhìn, mắt trợn lên, mặt tái dần đi.
– Cái này… em lấy đâu ra?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh đến lạ:
– Từ người đáng tin. Còn anh, anh có gì để nói với em không?
Thảo đứng im, cúi gằm. Chồng tôi thở hắt ra, rồi như mất hết sức lực, ngồi xuống ghế, im lặng một lúc rồi nói:
– Anh xin lỗi… Anh biết thế nào cũng đến lúc này… Anh đã sai… từ đầu.
Tôi không hỏi thêm. Anh tiếp tục:
– Anh và Thảo… quen nhau trong một lần đi công tác. Ban đầu chỉ là nói chuyện… nhưng rồi mọi thứ đi quá giới hạn. Sau đó, Thảo… có thai.
Tim tôi nhói lên. Tôi nắm chặt tay vào vạt áo để không run lên trước mặt họ.
– Em… phá rồi… – Thảo lặng lẽ nói, mắt đỏ hoe – Em không muốn phá, nhưng anh Hưng nói… không thể giữ.
Tôi nhìn sang anh. Anh quay đi, không dám nhìn vào mắt tôi.
– Sau đó, Thảo nghỉ học, không biết đi đâu. Anh cũng cắt liên lạc, tưởng vậy là xong. Nhưng vài tháng trước, Thảo tìm đến anh, nói không còn chỗ dựa… Anh sợ em biết, nên anh tìm cách đưa cô ấy vào làm giúp việc, để tiện lo cho cô ấy… trong âm thầm…
– Anh đưa người từng phá thai vì mình… vào nhà, ngay trước mặt vợ mình? – Tôi cười cay đắng – Và còn định giấu đến bao giờ?
Anh im lặng.
Tôi không khóc. Không gào thét như những người vợ khác có thể sẽ làm. Tôi chỉ đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
– Thảo, em nghỉ việc từ hôm nay. Tiền lương chị đã để sẵn trong phong bì này. Đi đi. Đừng quay lại nữa.
Thảo ôm túi, cúi đầu, lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa.
Tôi quay sang anh, người đàn ông từng nắm tay tôi đi qua mọi biến cố, nay ngồi đó, nhỏ bé như một học sinh phạm lỗi.
– Còn anh, nếu muốn chuộc lỗi… thì từ nay sống tử tế, làm tròn trách nhiệm với con. Còn tôi… cần thời gian. Nhiều thời gian.
Anh gật đầu, mắt rưng rưng. Tôi bước lên lầu, đóng cửa phòng, lần đầu tiên bật khóc từ khi mọi chuyện xảy ra.
Một tháng sau.
Tôi và chồng sống cùng nhà, nhưng như hai cái bóng. Không ai đụng vào ai. Tôi tập trung chăm sóc con và bản thân, đi học thêm lớp yoga, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn. Anh vẫn cố gắng thể hiện sự hối lỗi, lo cho con từng chút. Nhưng lòng tôi như một vết rạn – dù có cố hàn, cũng sẽ không còn nguyên vẹn.
Con người có thể tha thứ, nhưng không thể quên. Nhất là khi người đó đã chạm đến điều thiêng liêng nhất: niềm tin.
Liệu tôi có tha thứ không? Tôi chưa biết. Nhưng ít nhất, tôi đã không bị sự thật nhấn chìm.
Vì đôi khi, can đảm nhất không phải là giữ, mà là biết dừng lại đúng lúc.