Home Blog Page 2

V;ứt ngay đi còn kịp. Danh sách danh sách 84 sản phẩm sữa quốc dân mới bị thu hồi

Bộ Công an công bố danh sách 84 sản phẩm sữa đã thu giữ trong vụ án liên quan đường dây sản xuất sữa giả tại Công ty cổ phần dược quốc tế Rance Pharma, Công ty cổ phần dược dinh dưỡng Hacofood Group.

sữa giả - Ảnh 1.

Các hộp sữa bột giả bị công an phát hiện – Ảnh: VTV

Ngày 22-4, Bộ Công an công bố danh sách 84 sản phẩm sữa đã thu giữ trong vụ án liên quan đường dây sản xuất sữa giả tại Công ty cổ phần dược quốc tế Rance Pharma, Công ty cổ phần dược dinh dưỡng Hacofood Group, thu giữ 84 loại sản phẩm sữa bột và hơn 26.000 lon sữa.

Danh sách các sản phẩm đã được xác định là hàng giả

1. Thực phẩm bổ sung COLOS IQ FOR MUM

2. Thực phẩm bổ sung COLOS IQ DIABETES

3. Thực phẩm bổ sung DARIFA A+ ProGold

4. Sản phẩm dinh dưỡng công thức KENMIL PREMIUM PEDIA GOAT

5. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt SURE IQ SURE GOLD

6. Sản phẩm dinh dưỡng công thức Kodo A+ Starter Colostrum 1

7. Sản phẩm dinh dưỡng công thức L” GRAND COLOSTRUM PEDIA+2

8. Sản phẩm dinh dưỡng công thức Newsure Colos 24h Kid Plus

9. Sản phẩm dinh dưỡng công thức Kid Baby Talacmum

10. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt Gludiabet Talacmum

11. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt KASUMI CANXI NANO COLOS 24H

12. Sản phẩm dinh dưỡng KASUMI GAIN COLOS 24H 3

Bộ Công an công bố danh sách 84 sản phẩm sữa đã thu giữ trong đường dây sản xuất sữa giả - Ảnh 2.

Cơ quan điều tra thu giữ hàng ngàn hộp sữa giả – Ảnh: Bộ Công an

Danh sách các sản phẩm đang được điều tra

1. Sản phẩm dinh dưỡng KASUMI IQ GROW COLOS 24H 4

2. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 2 – 15 tuổi Boss Milk Colos IQ 2

3. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành cho trẻ từ 0 – 12 tháng tuổi BOLD CARE COLOS KID 1

4. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 6 – 36 tháng tuổi BOLD CARE COLOS PEDIA 2

5. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 2 – 15 tuổi BOLD CARE WEIGHT GAIN

6. Thực phẩm bổ sung BOLD CARE HIKID GOLD

7. Thực phẩm bổ sung BOLD CARE CANCER PRO

8. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành cho trẻ từ 0 – 12 tháng tuổi BOSSMILK COLOS KID 0+

9. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành với mục đích ăn bổ sung cho trẻ từ 1 – 10 tuổi BOSSMILK COLOS PEDIA 1

10. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 1 – 15 tuổi BOSSMILK COLOS GAIN 3

11. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt BOSSMILK COLOS CANXI

12. Thực phẩm bổ sung BOSSMILK COLOS SURE

13. Sản phẩm dinh dưỡng công thức KASUMI PEDIA COLOS 24H 2

14. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt KASUMI CANXI NANO COLOS 24H

15. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt KASUMI SURE GOLD COLOS 24H

16. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành cho trẻ từ 0 – 12 tháng tuổi Nutrikao Colos 24h KID

17. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành cho trẻ từ 0 – 12 tháng tuổi IQ Colos Premium 24h Kid 0+

18. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 6 – 36 tháng tuổi IQ Colos Premium 24h Pedia 1+

19. Thực phẩm bổ sung IQ Colos Premium 24h Sure Gold

20. Thực phẩm bổ sung IQ Colos Premium 24h Canxi

21. Sản phẩm dinh dưỡng DARIFA GOLD COLOSTRUM 24H GAIN

22. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 1 – 15 tuổi IQ Colos Premium 24h IQ Grow 2+

23. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung cho trẻ từ 1 – 15 tuổi IQ Colos Premium 24h Gain 3+

24. Sản phẩm dinh dưỡng công thức Nance Colostrum 24H Pedia 2

25. Thực phẩm bổ sung NANCE COLOSTRUM 24H CANXI NANO

26. Thực phẩm bổ sung NANCE COLOSTRUM 24H GLUDIABET

27. Sản phẩm dinh dưỡng COLOS IQ GROW IQ 3

28. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 6 tháng – 6 tuổi: BABY CARE COLOSTRUM PEDIA 2

29. Thực phẩm bổ sung Kenmil Sure Gold

30. Thực phẩm bổ sung DARIFA A+ SURE GOLD

31. Sản phẩm dinh dưỡng KENMIL PREMIUM GROW – WEIGHT

32. Sản phẩm dinh dưỡng công thức KENMIL PREMIUM KID GOAT

33. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành cho trẻ từ 0 – 12 tháng tuổi SURE IQ KID PLUS 1

34. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt SureIQ Gludiabet

35. Sản phẩm dinh dưỡng công thức Kodo A+ Digest Colostrum 2

36. Thực phẩm bổ sung Kodo A+ EPA PRO

37. Sản phẩm dinh dưỡng công thức COLOS 24H PREMIUM KID BABY 1

38. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành cho trẻ từ 0 – 12 tháng tuổi BONLAIT+ INFANT O+,

39. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt CILON MUM CANXI COLOSTRUM 24H,

40. Thực phẩm dùng cho chế độ ăn đặc biệt CILON MUM CANXI COLOSTRUM 24H,

41. Thực phẩm bổ sung Cilonmum Mama

42. Sản phẩm dinh dưỡng CILON MUM COLOS GAIN 24H 3

43. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 1 – 15 tuổi HIKIDME COLOS 24H IQ GROW

44. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 6 – 36 tháng tuổi HIKIDME COLOS 24h PEDIA

45. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành cho trẻ từ 0 – 12 tháng tuổi HIKIDME COLOS 24h BABY

46. Sản phẩm dinh dưỡng công thức dành cho trẻ từ 0 – 12 tháng tuổi HIKIDME COLOS 24h BABY

47. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 2 – 15 tuổi HIKIDME COLOS 24h GAIN

48. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 1 tuổi trở lên CELAC GAIN BIOMIN 2+

49. Sản phẩm dinh dưỡng BONLAC+ LUXURY GOAT BIO – IQ COOL

50. Sản phẩm dinh dưỡng công thức BONLAC+ LUXURY COLOS 24H KID

51. Sản phẩm dinh dưỡng công thức BONLAC+ LUXURY COLOS 24H

52. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 2 tuổi trở lên Hito Grow

53. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 2 tuổi trở lên Hito Grow

54. Thực phẩm bổ sung HDO DIABETES

55. Thực phẩm bổ sung HDO CANXI NANO

56. Sản phẩm dinh dưỡng với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 2 – 15 tuổi HDO GROW IQ

57. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 2 – 15 tuổi HDO PEDIA PLUS

58. Thực phẩm bổ sung HDO SURE GOLD

59. Sản phẩm dinh dưỡng Newsure Colos 24h Grow IQ Plus

60. Sản phẩm dinh dưỡng Newsure Colos 24h Grow IQ Plus

61. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 6 – 36 tháng tuổi Newsure Colos 24h Pedia Goat

62. Sản phẩm dinh dưỡng công thức Newsure Colos 24h Kid Plus

63. Sản phẩm dinh dưỡng với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 1 tuổi trở lên SURE IQ GAIN PLUS

64. Thực phẩm bổ sung Sure IQ Cơ – Xương – Khớp

65. Sản phẩm dinh dưỡng với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 6 – 36 tháng tuổi SURE IQ PEDIA PLUS 2

66. Sản phẩm dinh dưỡng công thức IQ PLUS+ PEDIA2

67. Sản phẩm dinh dưỡng IQ PLUS + GROW WEIGHT 3

68. Sản phẩm dinh dưỡng công thức IQ PLUS + BABY 1

69. Thực phẩm bổ sung Baby Care Colostrum sure Gold

70. Sản phẩm dinh dưỡng Kenmil Premium Grow – Weigh

71. Sản phẩm dinh dưỡng công thức DARIFA A+ PEDIA COOL

72. Sản phẩm dinh dưỡng công thức với mục đích ăn bổ sung dành cho trẻ từ 2 tuổi trở lên Hito Grow.

Anh trai chị dâu ngủ lại nhà, 1 giờ sáng tôi lặng người khi vô tình nghe hai người nói chuyện

Tiếng chuông đồng hồ điểm hai giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có ánh trăng khuyết hắt qua khung cửa sổ, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng bạc mờ ảo. Một tiếng nức nở khe khẽ, yếu ớt vọng lại từ căn phòng đối diện, phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im thin thít, lắng nghe. Tiếng nức nở đó không giống tiếng khóc bình thường, nó mang một sự đau đớn, kìm nén, khiến lòng tôi bỗng chốc dấy lên một cảm giác bất an lạ thường.

Sự tò mò hay có lẽ là một linh cảm mách bảo, đẩy tôi ra khỏi giường. Tôi rón rén bước từng bước nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ tan sự yên tĩnh của màn đêm. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi sợ mơ hồ bao trùm lấy tôi, nhưng rồi tôi hít một hơi thật sâu, quyết định hé nhẹ cánh cửa.

Ánh đèn ngủ mờ ảo hắt ra, đủ để tôi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Anh trai tôi, Quân, đang ngồi lặng lẽ bên mép giường, hai bàn tay nắm chặt đến mức những khớp xương trắng bệch. Chị dâu tôi, An, ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai khẽ run lên bần bật. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng thở dài nặng nề của anh và tiếng nức nở nén lại của chị. Tôi thấy rõ những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn. Cảnh tượng ấy như một cú đấm mạnh vào lồng ngực tôi, khiến tôi chết lặng.

Chị An khẽ cất tiếng, giọng chị run rẩy, đứt quãng: “Em xin lỗi… Em xin lỗi anh… Nhưng em mệt mỏi lắm rồi. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt anh là em lại thấy có lỗi vô cùng.” Anh Quân vẫn ngồi bất động, không nói một lời nào. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ của chị An. Tôi đứng ngoài, cảm giác như mình đang nghe trộm một bí mật động trời, một góc khuất mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến trong cuộc sống hôn nhân tưởng chừng hoàn hảo của anh chị.

Một lúc lâu sau, anh Quân mới cất tiếng, giọng anh khẽ đến mức tôi phải cố gắng lắm mới nghe rõ: “Anh biết. Anh không trách em đâu, An ạ. Người cần xin lỗi là anh mới đúng.” Lời nói của anh Quân khiến tôi càng thêm hoang mang. Xin lỗi? Anh Quân xin lỗi chị An vì chuyện gì? Trong đầu tôi quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi. Cặp đôi mà tôi hằng ngưỡng mộ, cặp đôi luôn tràn đầy yêu thương và thấu hiểu trong mắt tôi, giờ đây lại chìm trong nỗi đau khổ và những bí mật khó nói.

Rồi tôi nghe chị An thổn thức, từng lời nói như cứa vào lòng tôi:

“Mấy tháng nay… anh giấu mọi người… anh bị sa thải. Ngày nào anh cũng nói đi làm… nhưng thực ra chỉ ngồi quán cà phê nộp hồ sơ xin việc.” Nghe đến đây, tôi bàng hoàng. Anh Quân, người anh trai mẫu mực, điềm đạm, trụ cột của gia đình, lại phải chịu đựng nỗi khổ ấy một mình? Tôi chợt hiểu ra những lần anh Quân về nhà muộn, những cái thở dài khi anh nghĩ không ai để ý.

Chị An tiếp tục, giọng chị nghẹn ngào hơn: “Em thì đồng lương văn phòng ít ỏi… phải gồng gánh mọi chi phí sinh hoạt… mà vẫn không dám hé răng nửa lời trách móc anh.” Nước mắt tôi cũng bắt đầu chảy dài. Tôi biết lương chị An không cao, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chị lại phải chịu đựng gánh nặng lớn đến vậy. Chị An luôn xuất hiện trước mặt mọi người với nụ cười hiền lành, dịu dàng, che giấu đi tất cả những lo toan, vất vả mà chị đang phải trải qua.

Điều khiến chị An suy sụp nhất, điều mà chị nghẹn ngào bật ra trong tiếng nấc, chính là việc chị đã sảy thai một lần nữa. “Em sợ mình không thể làm mẹ… Mà em biết anh khao khát có con đến nhường nào.” Lời nói của chị An như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi cảm thấy bị bóp nghẹt bởi những lời tâm sự đó, nhận ra phía sau vẻ ngoài hạnh phúc là biết bao tổn thương và nỗi đau âm thầm mà anh chị đã cố gắng che giấu. Tôi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, lùi về phòng mình, lòng trĩu nặng như đeo đá.

Đêm đó, tôi không thể nào chợp mắt. Mọi suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Hình ảnh anh Quân ngồi lặng lẽ, hình ảnh chị An ôm lấy anh và những giọt nước mắt của chị cứ hiện rõ mồn một. Tôi tự trách mình sao lại vô tâm đến vậy, sống chung một nhà mà không hề hay biết anh chị đang phải trải qua những khó khăn lớn đến thế. Tôi nhận ra, hạnh phúc đôi khi chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh, che giấu đi những nỗi đau thầm kín mà người trong cuộc phải gánh chịu.

 

Sáng hôm sau, tôi cố gắng giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Tôi chào hỏi anh chị như bình thường, nhưng trong lòng tôi đã nung nấu một quyết tâm lớn. Tôi sẽ làm điều gì đó, bất cứ điều gì có thể, để giúp anh chị vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tôi không thể để anh chị phải chịu đựng một mình nữa. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười thật sự trở lại trên gương mặt họ.

Ngay lập tức, tôi bắt đầu hành động. Tôi lén lút tìm hiểu các cơ sở hỗ trợ sinh sản uy tín, hỏi han thông tin từ bạn bè trong ngành y, những người có kinh nghiệm về vấn đề này. Tôi ghi chép cẩn thận từng địa chỉ, từng số điện thoại, từng lời khuyên. Tôi hiểu rằng việc chị An sảy thai liên tục không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là gánh nặng tâm lý khủng khiếp đối với chị, và đối với cả anh Quân nữa.

Đồng thời, tôi cũng tập trung vào việc giúp anh Quân tìm việc làm. Tôi biết anh là một người giỏi giang, có năng lực, chỉ là anh chưa gặp may mắn. Tôi bắt đầu viết thư giới thiệu cho anh, chỉnh sửa thư giới thiệu về anh sao cho thật ấn tượng. Tôi gửi thư giới thiệu đến các công ty quen biết, những nơi mà tôi tin rằng có môi trường làm việc tốt và phù hợp với năng lực của anh. Tôi không nói cho anh biết mình đang làm gì, chỉ muốn anh có một sự bất ngờ.

Chỉ một tháng sau, phép màu đã đến. Anh trai tôi nhận được cuộc gọi phỏng vấn từ một công ty nước ngoài. Sau đó vài ngày, anh báo tin vui: anh đã được nhận vào làm việc với mức lương gấp đôi so với công việc trước đây của anh. Khi nghe anh báo tin, tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Nước mắt tôi cứ thế chảy dài, nhưng là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và vui sướng. Tôi thầm cảm ơn trời đất đã thương xót anh chị tôi.

Còn về chị An, tôi khéo léo gợi ý chị đi khám tổng quát. Sau đó, tôi cùng chị đến một bệnh viện chuyên về sản khoa theo lời giới thiệu của một người bạn. Các bác sĩ đã thăm khám kỹ lưỡng và đưa ra phác đồ điều trị phù hợp cho chị An. Tôi luôn động viên chị, đi cùng chị đến mỗi buổi hẹn, lắng nghe những lo lắng của chị và trấn an chị rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Tôi biết, chị cần một người ở bên cạnh để chia sẻ, để tựa vào lúc yếu lòng nhất.

Sáu tháng sau, vào một buổi sáng sớm, tôi nhận được cuộc gọi từ chị An. Giọng chị run run, nhưng lần này là vì vui sướng: “An ơi… chị có thai được 3 tháng rồi! Chị đợi đến khi thai kỳ ổn định mới dám nói cho em biết.” Nghe tin, tôi không kìm được nước mắt. Tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc tột độ. Tôi hét lên sung sướng, chạy khắp nhà báo tin cho bố mẹ. Cả nhà tôi như muốn nổ tung vì niềm vui sướng ấy. Bố mẹ ôm chầm lấy chị An, nước mắt lưng tròng.

Tối hôm đó, cả gia đình quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Không khí tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, anh Quân bất ngờ đứng dậy, ánh mắt anh nhìn khắp lượt từng người trong gia đình, rồi dừng lại ở tôi. Anh hắng giọng, giọng anh trầm ấm nhưng đầy cảm xúc: “Có một người mà vợ chồng con biết ơn vô cùng. Người ấy đã đứng sau lặng lẽ giúp đỡ chúng con, không một lời kể công… Người ấy chính là em gái của con, An. Nếu không có con bé, vợ chồng con sẽ không có được ngày hôm nay.”

Chị An cũng đứng dậy, đôi mắt chị long lanh nhìn tôi. Chị bước đến, ôm chặt lấy tôi vào lòng, nước mắt rưng rưng: “Cảm ơn em, An. Chị thực sự không biết nói gì hơn. Nếu không có em, chắc chị đã gục ngã từ lâu rồi. Em là ân nhân của chị, của gia đình mình.” Lời nói của anh chị khiến tôi xúc động đến nghẹn ngào. Nước mắt tôi cũng chảy dài, nhưng không phải là những giọt nước mắt của nỗi buồn, mà là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vỡ òa. Tôi cười, một nụ cười thật sự mãn nguyện.

Đêm hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Tôi nhận ra rằng đôi khi, chỉ một đêm lặng người nhìn thấy nỗi đau của người khác, lại là khởi đầu cho một hành trình hồi sinh. Một hành trình không chỉ giúp người khác tìm lại hạnh phúc, mà còn giúp chính mình trưởng thành hơn, biết yêu thương và sẻ chia nhiều hơn. Hạnh phúc không phải là điều gì đó xa vời, mà nó nằm ngay trong những khoảnh khắc ta biết quan tâm, biết giúp đỡ những người thân yêu. Gia đình tôi, sau những sóng gió, giờ đây lại càng gắn kết và yêu thương nhau hơn bao giờ hết. Và tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho những tháng ngày bình yên và hạnh phúc phía trước.

Cô dâu Thu Sao U70 lại d:a:o k:é:o lần thứ N, diện mạo mới nhiều người ng:ã ng:ử:a

Cư dân mạng khuyên chị Thu Sao không nên “dao kéo” khi tuổi tác cao.

Ngày 21/06/2025 Thương trường đưa tin “‘Cô dâu Cao Bằng’ lại dao kéo lần thứ ‘n’, diện mạo mới nhiều người ngã ngửa”. Nội dung chính như sau: 

Chẳng hoạt động nghệ thuật nhưng thời gian qua, chị Lê Thị Thu Sao đến từ Cao Bằng lại nhận được sự quan tâm lớn của cộng đồng mạng. Nguyên nhân là bởi người phụ nữ này kết hôn với anh Triệu Hoa Cương – người kém chị 36 tuổi.

Để xứng lứa vừa đôi với chồng trẻ, chị Sao chi số tiền không nhỏ, nhiều lần trùng tu nhan sắc để níu giữ tuổi xuân. “Cô dâu Cao Bằng” từng căng da mặt, làm mũi, làm răng, tiêm mỡ tự thân,…Cô dâu Cao Bằng lại dao kéo lần thứ n diện mạo mới nhiều người ngã ngửaChị Sao từng nhiều lần thẩm mỹ để cải thiện nhan sắc.
Dù nhận về rất nhiều lời khuyên không nên “can thiệp” khi tuổi đã cao nhưng chị Sao cho biết do làm trong lĩnh vực thẩm mỹ nên bản thân rất yêu cái đẹp. “Có chết tôi cũng phải làm một con ma đẹp”, chị quả quyết.

Cho đến mới đây, chị Sao tiếp tục dao kéo để cải thiện nhan sắc. Sau lần “trùng tu” này, chị xuất hiện với diện mạo trẻ trung, làn da căng bóng.Cô dâu Cao Bằng lại dao kéo lần thứ n diện mạo mới nhiều người ngã ngửaChị Sao khoe diện mạo sau lần dao kéo gần đây.
Nhiều người nhận xét nhan sắc của chị đã cải thiện rõ rệt. Tuy nhiên, cũng có netizen tinh mắt nhận ra, chị đã sử dụng app chỉnh ảnh để diện mạo trẻ trung hơn. Bởi vậy, nếu muốn biết nhan sắc thật của chị ra sao thì phải đợi khi quay bằng cam thường.

Hơn nữa, dù gương mặt trẻ ra vài tuổi nhưng chị Sao vẫn lộ rõ dấu hiệu tuổi tác khi da bàn tay nhăn nheo.Cô dâu Cao Bằng lại dao kéo lần thứ n diện mạo mới nhiều người ngã ngửaChị Sao để lộ làn da nhăn nheo.
6 năm trước, đám cưới của chị Lê Thị Thu Sao và chồng trẻ Triệu Hoa Cương đến từ Cao Bằng từng khiến dư luận xôn xao.

Những lo lắng về khoảng cách tuổi tác, chuyện con cái… đều không còn quan trọng với cặp vợ chồng đũa lệch này.

Chị Thu Sao chia sẻ: “Lúc đầu, tôi không dám gần gũi với nhà chồng nhiều. Tôi tự cảm nhận là mọi người không thích mình. Nhưng, chỉ 1 năm sau, mối quan hệ giữa tôi và nhà chồng được cải thiện.Cô dâu Cao Bằng lại dao kéo lần thứ n diện mạo mới nhiều người ngã ngửaChị Thu Sao khẳng định đang có cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Tôi mở lòng với mọi người hơn. Từ đó, tôi nhận ra trước giờ tự mình xa lánh, chứ ai cũng quý mến mình. Bố mẹ chồng quý anh Cương như thế nào, thì yêu thương tôi bằng từng đó, có khi còn thương hơn”.

Nhiều lần, chị Sao đề nghị nhận con nuôi cho vui cửa vui nhà, nhưng anh Cương gạt đi. Anh chồng trẻ lo chị lớn tuổi, chăm con vất vả.Cô dâu Cao Bằng lại dao kéo lần thứ n diện mạo mới nhiều người ngã ngửaHiện tượng mạng Cao Bằng cũng chẳng lo ngại chuyện mình ngày càng lớn tuổi, còn chồng vẫn trẻ trung, phong độ. Chị thường nói với người thân và bạn bè, nếu có ai tốt hơn chị thì chị sẽ chọn sẵn cho chồng từ bây giờ.

Tuy nhiên, mỗi khi chị đề cập đến việc chọn vợ cho chồng, anh Cương đều mắng chị nói linh tinh. Trước đó, dù còn đang khỏe mạnh nhưng chị Thu Sao tiết lộ đã lập di chúc và sẵn sàng tìm vợ mới cho chồng.

Ngày 12/12/2024, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Bất ngờ nhan sắc của cô dâu Thu Sao sau nhiều lần ‘trùng tu’, cuộc sống với chồng trẻ kém 36 tuổi hiện ra sao?”. Nội dung cụ thể như sau:

6 năm trước, đám cưới của chị Lê Thị Thu Sao (SN 1956, tỉnh Cao Bằng) và chồng trẻ Triệu Hoa Cương (SN 1992, tỉnh Cao Bằng) từng khiến dư luận xôn xao bởi cuộc hôn nhân của mình. Ngay sau khi kết hôn cuộc sống của cặp đôi cũng vẫn nhận được nhiều sự chú ý va quan tâm của cộng đồng mạng.

Không chỉ chịu điều tiếng sau khi kết hôn với chồng trẻ kém tuổi, mà cuộc sống của hai vợ chồng còn liên tục vướng vào loạt ồn ào không đáng có. Tuy nhiên, bỏ ngoài tai những lời nói ác ý, sau 6 năm kết hôn, cặp vợ chồng vẫn luôn đồng hành, gắn bó bên nhau.
Hình ảnh mới nhất của cô dâu Thu Sao sau hơn 1 năm thực hiện căng da mặt trùng tu nhan sắc (Ảnh cắt từ clip)
Bên cạnh đó, để níu giữ thanh xuân cũng như sánh vai với người chồng trẻ, chị Thu Sao không ngần ngại chi số tiền lớn để làm đẹp như làm răng, làm mũi, căng da mặt… Dù từng khiến nhiều người bất ngờ với những hình ảnh gương mặt sưng phù, chiếc miệng bị lệch sau phẫu thuật thẩm mỹ, tiêm mỡ tự thân… Nhưng chị Thu Sao cho biết, chị chấp nhận chịu đau đớn và những nguy cơ về sức khỏe để mình có thể đẹp hơn.

Gần đây, hình ảnh mới nhất của chị Thu Sao cũng đã được một bác sĩ tại viện thẩm mỹ ở Hà Nội chia sẻ sau hơn 1 năm thực hiện căng da mặt đã khiến nhiều người bất ngờ.

Dù đã gần 70 tuổi nhưng chị Thu Sao vẫn khá hoạt bát, làn da dù đã có những vết tàn nhang nhưng khá căng bóng, không còn da thừa và bị chảy xệ.
Sau 6 năm kết hôn, vợ chồng chị Thu Sao và anh Hoa Cương vẫn đồng hành cùng nhau
Không ít người đã dành lời khen cho chị và cho rằng “Lấy chồng trẻ khiến Thu Sao lão hóa ngược ư”, “Không ai nghĩ đã sắp bước sáng tuổi U80 rồi đó”…

Không chỉ trẻ hóa về nhan sắc mà cuộc sống của chị Thu sao trong năm 2024 cũng đã có nhiều thay đổi khi hai vợ chồng đã quyết định rời Cao Bằng về Hà Nội để khởi nghiệp. Hai vợ chồng thuê nhà mở 1 tiệm spa nhỏ ở Hà Nội, chị Thu Sao và anh Hoa Cương còn chăm chỉ livestream mỗi ngày để bán đồ khô, đặc sản Cao Bằng và kết hợp với một số shop mĩ phẩm.

Cách đây không lâu, người chồng trẻ Hoa Cương cũng đã có những chia sẻ gay gắt, đòi “ký giấy ly hôn” sau 6 năm hôn nhân khiến nhiều người vô cùng bất ngờ. Tưởng rằng khoảng cách về tuổi tác và những mâu thuẫn trong cuộc sống sẽ khiến cặp đôi không thể vượt qua và dừng lại.

Tuy nhiên, sau đó mâu thuẫn đã được giải quyết và hai vợ chồng nhanh chóng làm lành cùng nhau, buôn bán kiếm sống hàng ngày.
Hiện tại hai vợ chồng đã xuống Hà Nội để lập nghiệp
Trên trang Facebook cá nhân, cặp đôi vẫn livestream đều đặn hàng ngày. Chị Thu Sao được anh Hoa Cương hỗ trợ trong công việc, vợ livestream thì chồng chốt đơn. Anh Hoa Cương cũng được vợ hướng dẫn kĩ năng bấm huyệt, gội đầu, chăm sóc da để làm cho khách hàng.

Công việc kinh doanh giúp vợ chồng chị Thu Sao có nguồn thu nhập ổn định. Thỉnh thoảng cả hai lại về Cao Bằng để thăm người thân. Cách đây vài tháng, bố của anh Hoa Cương qua đời vì bạo bệnh. Chị Thu Sao động viên chồng thường xuyên về thăm nhà để mẹ đỡ buồn sau khi bố qua đời.

Sau 6 năm, vượt qua nhiều lời dị nghị, những thông tin không hay, vợ chồng chị Thu Sao và anh Hoa Cương vẫn đang đồng hành cùng nhau trong cuộc sống lẫn công việc. Chuyện tình yêu bất chấp khoảng cách tuổi tác của cặp đôi này vẫn luôn thu hút sự chú ý và quan tâm của dư luận.

Vụ cô dâu Phú Thọ b;ỏ trố;;n cùng ng::ười tìn;:h, để lại anh chồng với c:ặp sừ:ng 1m: Sự thật về anh T. và số tiền 100 triệu sính lễ

Mới đây,  chị Thắm – người vợ trong câu chuyện “Em Thắm ôm tiền vàng bỏ trốn theo người tình, để lại anh chồng cùng nỗi uất hận” đã lên tiếng giải thích. Cụ thể:

Một lần lên tiếng – Để sự thật được sáng tỏ

Gửi mọi người,
Tôi thật sự rất đắn đo trước khi viết những dòng này. Nhưng vì danh dự bản thân, gia đình hai bên và đặc biệt là con tôi – tôi không thể im lặng thêm nữa.
Gần đây, có tài khoản Face book tên Anh Tuấn và Đỗ Duy Long có đăng tải thông tin không đúng sự thật xoay quanh việc tôi và a Đỗ Anh Tuấn -1993, nói tôi rời khỏi nhà chồng sau khi kết hôn. Những thông tin như: “tôi bỏ đi chưa đầy 2 tháng sau khi cưới”, “mang theo 100 triệu và tiền vàng “, “bỏ con nhỏ lại cho nhà chồng”,… đang được lan truyền trên mạng và trong một số hội nhóm, gây ảnh hưởng nặng nề đến tôi và những người thân.

Tôi xin được đính chính và làm rõ một vài vấn đề:
1. Tôi không bỏ đi hay chạy trốn, lừa nhà chồng khi cưới chưa đầy 2 tháng. Sự thật là a Tuấn đã lừa dối tôi ngay từ những ngày đầu quen biết, a Tuấn chưa hề ly hôn vợ cũ nhưng đã lừa dối tôi rằng bản thân đã ly hôn rồi mới tiến đến mối quan hệ với tôi. Sau khi bị nhà tôi biết và cấm cản a Tuấn mới làm thủ tục ly hôn chấm dứt với vợ cũ. Chúng tôi quen nhau cho đến tận gần ngày cưới a Tuấn mới nói với tôi rằng bản thân a Tuấn đã làm mất cccd và nhiều giấy tờ cá nhân nên không thể đăng ký kết hôn. Tôi cũng rất thông cảm, nhưng trong khoảng thời gian gần 2 tháng chung sống, a Tuấn không hề đi làm lại cccd để hoàn tất thủ tục đăng ký cho tôi 1 danh phận hợp pháp. Cưới nhau chưa đầy 1 tháng tôi phát hiện a Tuấn lại quay lại con đường chơi bời (tài xỉu – nổ hũ) như lúc chưa cưới và lúc ở bên cạnh vợ cũ (có hình ảnh chứng minh). Khoảng thời gian đó bản thân tôi đã phải
Chuyển tiền cho a Tuấn trả nợ
Chuyển tiền lấy hàng cho a Tuấn
Chuyển tiền cho gia đình nhà a Tuấn vay
Trong khi chung sống gần 2 tháng a Tuấn chưa đưa cho tôi nổi 1 đồng lương,toàn bộ số tiền chuyển cho a Tuấn và gia đình a Tuấn đều là tiền của cá nhận tôi
Vậy với mức thu nhập gần 20tr/1 tháng như a Tuấn nói với tôi trước ngày cưới thì số tiền đó đi đâu ạ?

Có thể là hình ảnh về 2 người, hoa cát tường, đám cưới, cái bục và văn bản
Ngày 12/6/2025 trong khi tôi đang đi làm, chính a Tuấn là người cầm quần áo đồ đạc của tôi trả ra ngoài nhà mẹ đẻ nhưng lại đi chia sẻ rằng tôi bỏ đi. A Tuấn biết tôi ngày nào cũng đi làm qua nhà mà vẫn nói rằng tôi bỏ trốn (có hình ảnh chứng minh).
2. Tôi không hề mang theo khoảng 100tr tiền vàng cưới . Tôi rời khỏi ngôi nhà đó trong tình trạng không mang theo bất cứ tài sản gì kể cả chiếc nhẫn trao nhau ngày cưới tôi cũng không được cầm, hoàn toàn tay trắng. Việc nói tôi mang theo 100 triệu và vàng là vu khống, không có bất kỳ bằng chứng nào xác thực, và tôi đã đối chất với a Tuấn về vấn đề a Tuấn vu khống cho tôi, và a Tuấn trả lời tôi rằng “ Tôi cứ thế đấy” (có ghi âm làm bằng chứng trước tòa nếu sảy ra kiện tung) Toàn bộ số vàng tôi đeo trong ngày cưới đều là nhà mẹ đẻ cho, cái này có họ hàng 2 bên làm chứng. Tiền trong thời gian sống chung tôi chuyển cho a Tuấn còn nhiều hơn cả a Tuấn chuyển cho tôi (có hình ảnh sao kê cụ thể bên dưới).
3. Tôi không bỏ lại con ruột của mình ở nhà a Tuấn. Con tôi – máu mủ ruột thịt – là điều tôi luôn đau đáu. Ngày 12/6/2025 tôi đã đưa con tôi quay lại nhà mẹ đẻ, a Tuấn những ngày sau đó đã tìm ra nhà mẹ đẻ tôi, chụp ảnh cùng con gái tôi, chia sẻ lên mạng xã hội rằng tôi bỏ con gái ruột lại nhà a ta.

Có thể là hình ảnh về 6 người, hoa cát tường, đám cưới, cái bục và văn bản
A Tuấn luôn nói rằng bản thân mình rất yêu thương tôi, nhưng những việc a Tuấn trong thời gian chung sống cho đến tận bây giờ khiến tôi không hề cảm nhận được yêu thương đó, ngược lại còn sợ hãi trước những lời cảnh cáo – chửi bới – đe dọa từ a Tuấn và một số sđt không rõ danh tính thời gian gần đây. Không có 1 người đàn ông tử tế nào mà khiến người chung sống với mình phải sợ hãi mình đến thế, không có người đàn ông tử tế nào mà sau ly hôn đến cả con trai vợ cũ cũng không muốn cho gặp
Tôi viết những dòng này không phải để đấu tố ai, mà chỉ muốn làm rõ sự thật và bảo vệ bản thân khỏi những lời vu khống độc ác. Những gì tôi trải qua không ai hiểu ngoài người trong cuộc. Tôi im lặng không phải vì sai, mà vì tôi không muốn bôi nhọ hay làm tổn thương thêm bất kỳ ai. Nhưng sự im lặng lại đang bị lợi dụng để bịa đặt và công kích.
Nếu những thông tin sai sự thật tiếp tục được lan truyền, tôi buộc phải nhờ đến pháp luật để can thiệp và bảo vệ danh dự cá nhân.

Một lần nữa, cảm ơn những người đã hiểu, tin tưởng và luôn bên cạnh tôi.

Đính kèm bài viết là một số hình ảnh có thể khiến CMD ngã ngửa 

Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết 'TALK 20:10 Vo) LTE1 56% i Loại sống ko có nhân cách loại chó chết 15 TH6 LÚC 21:16 Nay tao biết mày về chên này Nhưng thôi tao mặc kệ Để xem mày ntn a Tuấn biết tôi ngày nào cũng đi làm qua nhà nhưng lại đăng lên mạng tôi bỏ trốn'

Có thể là hình ảnh về 2 người và văn bản cho biết 'Toàn bộ số vàng tôi đeo đều do nhà mẹ đẻ cho, có họ hàng 2 bên làm chứng'

Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết 'NGANHANG THƯƠNG VIET NAM CHOMAHK Tax 0100230800 số Address tiên Trần a Himg Tuấn chuyển cÓ PHỤ KIÊM PHIÊU BÁO NỌI STATEMENTI DEBIT CREDIT TRANSACTION ngày From cho tôi hang/ Customer name NGUYEN S6 khách hàng Customer 01/04/2025 Địa THAM Address 35422278 10/06/2025 Loai Currency VND CAMMSYS VN 3395441 khoảni Account Đổi Chúng xin thông เลิ่ง would inform 19035422278019 1004/2025 ghing/ have debited/ credited Bank CURRENT ACCOUNT Account HANG 14/54/2025 VND-TG thay your ccount the ollowing amounts Details NGUYEN THI THAM Chuyen 05/25/2025 detarl Transaction THUONG TKTT 1405/2025 THUONG Credit Ghichu TUANChuyen THƯƠNG 1.500.000 TUAN 3,500.000 T2513458006756BBNK 1.000.000 5,000.000'

Có thể là hình ảnh về cuống vé và văn bản

Có thể là hình ảnh về 2 người và văn bản cho biết 'Cai Đát bằng-chứng chứng bằng THÊ CÀO THẾCAO chơi bời bỏ NgànHàng: Ngân Hàng: VietinBank SUN RONG SIÊU PHẨM MỚI Tên Ta Khoản: >LIVE >LIVE do anh tuan Số 56TaiKhoản Tài Khoản: 102003379047 Số Tiến S6TiênRút: Rút: Jackpots đ Sự Kiện BO 8 HOrl Luật Chơi TÀ! $ 399 Kích Kichhopt hopt SmertOTP OTP 28 Hotline Live Chat MINI GAME'

Sau 2 tháng ly hôn, tôi bàng hoàng khi thấy vợ b;ần th;ần ở bệnh viện và sự thật khiến tôi s/ụp đ/ổ …

Tôi không nghĩ rằng mình lại gặp cô ấy ở đó — giữa hàng chục người mặc áo bệnh nhân nhợt nhạt, gương mặt hốc hác và ánh mắt bần thần, cô ấy lặng lẽ ngồi nơi góc hành lang như thể cả thế giới đã bỏ rơi mình. Và trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Cô ấy — người vợ cũ mà tôi vừa ly hôn cách đây hai tháng.

Tôi tên Nam, 34 tuổi, nhân viên văn phòng bình thường với một cuộc hôn nhân tưởng chừng ổn định kéo dài 5 năm. Vợ tôi — Mai — là một người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu, không quá nổi bật nhưng lại khiến tôi cảm thấy an yên mỗi khi về nhà.

Chúng tôi từng có giấc mơ như bao cặp đôi khác: mua nhà, sinh con, xây dựng gia đình nhỏ. Nhưng ba năm sau cưới, sau hai lần Mai bị sảy thai, không khí trong căn nhà bắt đầu thay đổi. Mai ít nói hơn, ánh mắt hay xa xăm nhìn về khoảng không vô định. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi vì những chuỗi ngày đi làm về chỉ thấy tiếng thở dài và gương mặt lạnh lẽo.

Tôi không phủ nhận mình có lỗi. Tôi bắt đầu về muộn hơn, tránh giao tiếp với vợ, viện cớ công việc để không phải đối diện với sự trống trải giữa hai chúng tôi. Dần dần, những cuộc cãi vã nhỏ trở nên thường xuyên, dù chẳng ai trong hai người thực sự muốn làm tổn thương đối phương.

Một ngày tháng Tư, sau một cuộc tranh luận không lớn nhưng đầy mệt mỏi, tôi lặng lẽ nói:

— Chúng ta ly hôn đi, Mai.

Cô ấy nhìn tôi rất lâu, rồi chỉ nói một câu:

— Anh quyết rồi phải không?

Tôi gật. Cô ấy không khóc, không gào thét như tôi từng tưởng tượng. Chỉ lẳng lặng gật đầu và thu xếp quần áo trong đêm. Giấy tờ ly hôn được ký nhanh chóng như thể cả hai đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu.

Sau khi ly hôn, tôi dọn về căn hộ thuê một mình, sống cuộc sống đơn giản: sáng đi làm, tối đi nhậu hoặc về nhà bật phim. Không còn người nấu cơm, không còn tiếng dép lẹp xẹp mỗi sáng, không còn giọng nói quen thuộc hỏi: “Anh ăn gì chưa?” Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối. Tôi tin rằng mình đã đúng — ít nhất là lúc ấy.

Hai tháng trôi qua. Tôi sống như một cái bóng. Có những đêm giật mình tỉnh dậy giữa cơn mộng mị, thấy mình đang gọi tên Mai trong mơ.

Ngày hôm đó, tôi vào bệnh viện Chợ Rẫy thăm người bạn thân vừa phẫu thuật xong. Lúc đi ngang hành lang khoa Nội, tôi vô thức quay đầu vì cảm nhận có ai đó quen thuộc. Và rồi tôi thấy Mai.

Cô ấy ngồi đó, mặc bộ đồ bệnh nhân xanh nhạt, tóc cắt ngắn đến lạ — trước đây cô rất quý mái tóc dài. Gương mặt trắng bệch, gầy rộc, và ánh mắt trống rỗng như không hồn. Bên cạnh cô là một túi truyền đang nhỏ từng giọt.

Tôi đứng chết lặng. Tim đập mạnh. Bao nhiêu câu hỏi thi nhau trỗi dậy trong đầu: Cô ấy bị bệnh gì? Tại sao không ai báo? Tại sao lại ngồi một mình thế kia?

Tôi bước đến, run rẩy cất tiếng:

— Mai?

Cô ngẩng lên. Ánh mắt trống rỗng phút chốc lóe lên sự ngỡ ngàng.

— Anh… Nam?

— Em làm gì ở đây? Em bị sao vậy?

Cô quay mặt đi, tránh ánh nhìn của tôi. Giọng nói cô nhỏ như tiếng gió:

— Không có gì… chỉ kiểm tra sức khỏe thôi.

Tôi ngồi xuống cạnh, giữ lấy tay cô. Lạnh toát.

— Em không cần giấu anh. Nhìn em thế này… làm sao mà anh tin được?

Một lát sau, cô nói chậm rãi:

— Em… mới phát hiện mình bị ung thư buồng trứng giai đoạn đầu. Bác sĩ nói khả năng chữa được nếu theo đúng phác đồ. Nhưng em không có bảo hiểm, không có ai bên cạnh, và… cũng không còn nhiều tiền sau khi dọn ra riêng.

Tôi chết lặng. Những lời nói của cô như từng nhát dao rạch thẳng vào tim tôi. Trong hai tháng qua, tôi đã sống với cảm giác thanh thản giả tạo, trong khi cô ấy — người từng là vợ mình, người từng nằm trong vòng tay mình mỗi đêm — lại một mình gồng gánh nỗi đau không thể nào diễn tả.

— Tại sao em không nói cho anh? — Tôi nghẹn ngào.

— Chúng ta đã ly hôn. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh nữa. Em… cũng nghĩ có thể tự mình chống chọi được.

Tôi không biết phải nói gì. Cảm giác tội lỗi bủa vây tôi như sóng triều dâng.

Hôm đó, tôi ngồi lại với cô đến tận tối. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, chúng tôi lại nói chuyện như những người thân — không còn trách móc, không còn tự ái.

Trước khi về, tôi nói:

— Mai, để anh ở cạnh em. Dù chúng ta không còn là vợ chồng, nhưng anh không thể bỏ mặc em như thế.

Cô chỉ cười buồn:

— Anh đang thương hại em đấy à?

— Không. Là anh… thương em thật sự.

Tôi trở lại bệnh viện vào sáng hôm sau, tay cầm theo cháo trắng và một túi cam. Mai ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng không nói gì. Có lẽ cô nghĩ tôi sẽ đến, nhưng không dám chắc.

Mấy ngày sau, tôi gần như nghỉ hẳn công việc để ở cạnh cô. Tôi đưa cô đi xét nghiệm, chờ từng toa thuốc, và thậm chí chép từng hướng dẫn ăn uống bác sĩ dặn. Tôi không biết rõ điều gì khiến mình làm vậy – chuộc lỗi, hối hận, hay đơn giản vì… tôi vẫn còn yêu.

Một buổi chiều, khi tôi đang dọn lại giường bệnh cho cô, Mai chợt lên tiếng:

— Anh có biết… em đã biết mình bệnh từ trước khi ly hôn không?

Tôi sững người.

— Gì cơ?

— Một tuần trước ngày anh đề nghị ly hôn, em đã đi khám vì đau bụng kéo dài. Kết quả sinh thiết trả về đúng hôm chúng ta cãi nhau.

Tôi quay sang nhìn cô, cảm giác như tim vừa bị ai nện một cú mạnh.

— Sao em không nói?

— Em biết… nếu nói ra, anh sẽ ở lại vì trách nhiệm, chứ không phải vì còn yêu. Em không muốn như vậy. Em muốn anh được tự do… ít nhất một người không bị trói buộc bởi sự đau đớn.

Tôi bật dậy, không kìm nổi nước mắt.

— Em nghĩ anh là loại người như vậy sao? Em nghĩ anh không đau à?

Mai nhìn tôi rất lâu. Cô mỉm cười, nụ cười bình thản nhất tôi từng thấy.

— Không phải em không tin anh. Nhưng em không muốn anh sống cả đời với một người bệnh tật, rồi mỗi ngày đều phải giả vờ hạnh phúc. Em không chịu nổi cảnh đó.

Tôi không trả lời được. Vì cô nói đúng một phần. Khi ấy, tôi thực sự đã muốn buông. Tôi từng nghĩ cô là gánh nặng — mà không hề biết rằng chính mình mới là người bỏ lại người phụ nữ ấy giữa dòng đời tàn nhẫn.

Khoảng một tuần sau, Mai được chuyển sang khoa điều trị chính thức, bắt đầu hóa trị. Tôi chuyển đến ở lại bệnh viện luôn để chăm sóc cô. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi học được cách lắng nghe thật sự: khi cô đau, khi cô nôn mửa vì thuốc, khi cô cười vì một mẩu chuyện vặt vãnh.

Một đêm nọ, khi cô ngủ say, tôi sắp xếp lại túi xách của cô thì phát hiện một phong bì nhỏ, ghi ngoài: “Nếu có ngày nào đó anh Nam đọc được điều này, thì em xin lỗi.”

Tôi bối rối. Sau vài giây do dự, tôi mở thư.

“Anh Nam,

Nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ em không còn đủ sức để nói nữa. Em biết anh giận em vì lạnh lùng, vì trầm mặc. Nhưng em chỉ không muốn khiến anh mệt mỏi. Anh không đáng bị kéo vào nỗi bất lực này.

Em đã mang thai một lần nữa. Một thời gian rất ngắn thôi. Em không dám nói vì sợ sẽ lại mất như những lần trước. Và rồi đúng như thế… em mất đứa bé chỉ sau 6 tuần. Bác sĩ nói do cơ địa yếu và… khối u phát triển từ sau lần đó.

Em chọn ly hôn để giữ cho anh ký ức đẹp, không phải là hình ảnh của một người vợ gầy guộc, đầy dây truyền và mùi thuốc sát trùng. Nhưng em vẫn yêu anh, rất nhiều. Chỉ là tình yêu đó… em giữ lại cho riêng mình.

Nếu có thể quay lại, em vẫn chọn buông. Vì em biết… anh cần được sống một cuộc đời khác.

Nhưng cảm ơn anh, vì đã từng yêu em.”

Tôi ôm lá thư, run rẩy như một kẻ vừa đánh rơi cả thế giới khỏi tay mình. Những điều cô giấu tôi — một lần nữa sảy thai, rồi phát hiện bệnh, rồi quyết định rời xa — tất cả là để tôi không bị tổn thương. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi đau gấp trăm lần.

Bác sĩ gọi tôi lên phòng riêng một tuần sau đó.

— Tình trạng của Mai đang chuyển biến xấu. Khối u phản ứng kém với hóa trị. Chúng tôi sẽ thử phương án mạnh hơn, nhưng cơ hội hồi phục không cao.

Tôi như bị rút sạch sức lực. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy sợ mất một người đến vậy.

Tối hôm ấy, tôi nắm tay cô trong phòng bệnh. Cô đã yếu, không còn nhiều sức nói. Tôi ngồi sát bên, ghé tai:

— Nếu có thể, anh muốn… chúng ta cưới lại. Anh không quan tâm giấy tờ. Anh chỉ muốn mỗi sáng được thấy em, mỗi tối được nắm tay em như thế này. Mình không cần làm lại từ đầu, chỉ cần được ở bên nhau đến khi nào em muốn.

Mai mỉm cười yếu ớt, chạm tay lên má tôi. Nước mắt cô chảy ra nhưng miệng vẫn cười.

— Em… đồng ý.

Ba tháng sau, Mai qua đời trong vòng tay tôi. Chúng tôi đã sống lại như vợ chồng trong quãng thời gian ít ỏi ấy. Tôi vẫn giữ tấm ảnh cưới cũ và lá thư cô để lại, như hai bằng chứng thiêng liêng về người phụ nữ đã từng âm thầm yêu tôi nhiều đến thế — đến mức hy sinh cả nỗi đau, cả sự sống.

Tôi không còn khóc mỗi đêm như những ngày đầu nữa. Nhưng mỗi khi bước qua hành lang bệnh viện cũ, tôi lại nhớ ánh mắt bần thần hôm ấy — ánh mắt đã thay đổi cả phần đời còn lại của tôi.

Giá vàng hôm nay (29-6): Đồng loạt “XUỐNG DỐC”

 Các chuyên gia dự báo sẽ tiếp trong khi các nhà đầu tư vẫn kỳ vọng giá vàng hôm nay đi lên.

Sáng chủ nhật, 29-6, giá vàng hôm nay được các công ty niêm yết ở mức 117,2 triệu đồng mỗi lượng cho chiều mua vào và 119,2 triệu đồng mỗi lượng cho chiều bán ra, giảm khoảng 500.000 đồng mỗi lượng so với cuối tuần trước.

Trong khi đó, vàng nhẫn và vàng trang sức 99,99% được giao dịch ở mức 113,2 triệu đồng/lượng mua vào và 115,8 triệu đồng/lượng bán ra, cũng giảm 500.000 đồng/lượng.

Giá vàng trong nước tuần qua biến động chậm trong biên độ hẹp, tiếp tục nới rộng cách biệt với giá thế giới khi nhà đầu tư ngóng những diễn biến mới nhất liên quan đến chính sách vàng.

Dự kiến, thị trường vàng sẽ có sự thay đổi lớn về cấu trúc khi cơ chế độc quyền đối với vàng miếng SJC bị xóa bỏ, đồng thời sẽ có thêm nhiều ngân hàng và doanh nghiệp được phép tham gia thị trường – khi dự thảo sửa đổi nghị định 24 được ban hành.

Dù vậy, trong tuần qua giá vàng không giảm như giá thế giới mà neo ở mức cao, gây thất vọng cho nhiều người đang ngóng giá đi xuống.

Trong khi đó, giá vàng có tuần biến động mạnh trên thị trường quốc tế. Chốt tuần, kim loại quý trên sàn quốc tế đóng cửa ở mức 3.274 USD/ounce, mất tới 95 USD/ounce (tương đương khoảng 3 triệu đồng/lượng) so với cuối tuần trước.

Giá vàng hôm nay 29-6: Giảm liên tục, giá vàng được dự báo bất ngờ- Ảnh 2.

Giá vàng trong nước giảm chậm hơn nhiều so với giá thế giới

Kim loại quý kém sức hấp dẫn đối với các nhà đầu tư, trong bối cảnh xung đột địa chính trị ở khu vực Trung Đông giảm nhiệt; đàm phán thương mại thuế quan giữa Mỹ và các nước chưa có diễn biến mới; chứng khoán quốc tế khởi sắc…

Dù vậy, kết quả khảo sát của Kitco về xu hướng giá vàng tuần tới cho thấy những diễn biến khá bất ngờ, có sự phân hóa về dự báo giá vàng.

Giá vàng hôm nay 29-6: Giảm liên tục, giá vàng được dự báo bất ngờ- Ảnh 3.

Giá vàng miếng SJC dao động trong vùng hẹp tuần qua

Trong số 17 chuyên gia phân tích tham gia trả lời tại Phố Wall, chỉ có 35% cho rằng giá vàng sẽ tăng trong tuần tới, trong khi tới 53% dự báo giá tiếp tục giảm và 12% còn lại nhận định giá sẽ đi ngang.

Với nhà đầu tư cá nhân, tỉ lệ lạc quan cao hơn khi 51% kỳ vọng giá vàng sẽ tăng trở lại những ngày tới, 27% ý kiến cho rằng giá vàng giảm và 21% còn lại dự báo xu hướng đi ngang.

Hiện tại, nếu quy đổi theo tỉ giá trong nước, giá vàng thế giới tương đương khoảng 103,4 triệu đồng/lượng, tức thấp hơn giá vàng miếng SJC hơn 15 triệu đồng mỗi lượng và thấp hơn giá vàng nhẫn hơn 12 triệu đồng/lượng.

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi..

“Bị chồng đuổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở. Ba tháng sau, tôi choáng váng khi phát hiện…”

Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi chiều mưa đó – khi tôi bị đuổi ra khỏi căn nhà từng gọi là “tổ ấm” với đúng một vali quần áo và chiếc điện thoại sắp cạn pin. Chồng tôi – người từng thề thốt “một đời yêu em” – đã không chút thương xót ném tôi ra đường sau khi tôi bị sảy thai lần thứ hai.

“Tôi cưới cô để có con. Không phải để nuôi một cái thân bất tài chỉ biết khóc lóc,” anh ta gằn giọng, đẩy mạnh cánh cửa trước mặt tôi. Tiếng cánh cửa đóng lại, vang lên như một bản án lạnh lùng.

Tôi đứng chết lặng giữa cơn mưa, không biết đi đâu, về đâu. Bố mẹ tôi mất sớm. Tôi chẳng có anh chị em. Họ hàng cũng thưa thớt, chẳng ai thân thiết đến mức có thể mở lòng cho tôi tá túc. Bạn bè? Ai cũng bận rộn với gia đình riêng của họ. Tôi đã từng đặt cược cả thanh xuân vào người chồng ấy – và giờ, tôi chỉ còn lại chính mình.

Tôi lên chiếc xe buýt cuối ngày, trốn chạy khỏi thành phố và nỗi đau. Tôi về quê – một vùng quê nghèo nơi tôi sinh ra nhưng đã rời bỏ nhiều năm về trước. Không ai còn nhớ đến cô bé Hà học giỏi năm nào. Tôi thuê tạm một căn phòng nhỏ cạnh chợ, sống qua ngày bằng cách phụ bán rau, dọn dẹp, ai kêu gì làm nấy.

Và rồi tôi gặp anh.

Anh tên Tấn – là một người đàn ông trạc tuổi tôi, làm phụ hồ trong một đội xây dựng nhỏ gần chợ. Anh cao lớn, nước da sạm nắng, ít nói, nhưng ánh mắt hiền lành đến kỳ lạ. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một buổi chiều anh mua rau. Tôi nhớ hôm đó anh hỏi tôi:

“Cô mới về quê à? Sao thấy lạ mà quen.”

Tôi cười gượng, đáp: “Lạ lắm, nhưng quen vì nghèo giống nhau.”

Tấn bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành. Từ đó, mỗi buổi chiều tan ca, anh đều ghé mua ít rau, dù tôi biết anh chẳng cần mua nhiều như thế.

Một hôm, trời mưa lớn, căn phòng trọ tôi dột tứ tung. Tấn ghé qua, nhìn thấy cảnh tôi co ro ôm mền, liền nói:

“Hay… cô qua ở tạm với tôi vài hôm. Phòng tôi không dột. Tôi sống một mình.”

Tôi bối rối, nhưng mệt mỏi quá rồi nên gật đầu. Anh đúng như những gì tôi cảm nhận: tử tế, nhẹ nhàng, không bao giờ vượt qua ranh giới. Chúng tôi ở cùng nhà, nhưng không ngủ chung. Anh nấu cơm, để phần cho tôi. Tôi giặt đồ, phơi cả áo quần anh. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.

Một tuần. Rồi hai tuần. Rồi một buổi chiều nọ, khi đang dọn mâm cơm, anh ngập ngừng nói:

“Tôi biết cô đã từng khổ… Tôi thì không có gì, nhà không, tiền cũng ít, nhưng nếu cô không chê, hay là mình cưới nhau?”

Tôi sững sờ. Một phần trong tôi muốn từ chối, vì quá khứ còn chưa nguôi. Nhưng phần khác thì lại thèm khát một mái ấm thật sự, một người chồng biết quan tâm. Sau tất cả, tôi gật đầu.

Đám cưới đơn giản, chỉ có vài mâm cơm, vài người trong đội xây dựng. Không váy cưới, không hoa cưới. Tôi mặc chiếc áo dài cũ của mẹ, tay run run khi nhận nhẫn cưới là một chiếc vòng bạc do Tấn tự tay gò lấy.

Cuộc sống sau hôn nhân đơn giản đến mức lạ kỳ. Tấn vẫn đi làm phụ hồ, sáng sớm dậy sớm lo cơm nước cho tôi trước khi đi. Tôi ở nhà trồng rau, bán thêm vài thứ linh tinh ngoài chợ. Anh không bao giờ lớn tiếng. Không uống rượu. Không cờ bạc. Chỉ mỗi tối, về nhà là hỏi tôi:

“Em ăn chưa?”
“Em có buồn không?”
“Có ai bắt nạt em không?”

Tôi bắt đầu cảm thấy mình có giá trị. Một giá trị không đến từ việc có con hay không, mà đến từ việc có người xem mình là quan trọng.

Cho đến một ngày, khi tôi đang dọn nhà, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ được cất rất kỹ dưới gầm giường.

Tò mò, tôi mở ra.

Bên trong là những tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất – không phải một, mà là ba mảnh – tất cả đều đứng tên Nguyễn Văn Tấn. Ngoài ra còn có một sổ tiết kiệm trị giá hơn 800 triệu đồng.

Tôi choáng váng. Người chồng phụ hồ của tôi… là một người có tiền, có tài sản – và chưa từng nhắc gì về nó.

Tại sao? Anh là ai thực sự? Tại sao lại chọn sống như một người nghèo khổ? Và… tại sao lại cưới một người phụ nữ như tôi?

Tôi cầm cuốn sổ tiết kiệm trên tay mà đôi chân như muốn khuỵu xuống. Tấn – người đàn ông hàng ngày mang đôi dép tổ ong, ăn bữa cơm với cá khô và canh rau dền – hóa ra lại sở hữu đến ba mảnh đất và một khoản tiết kiệm gần cả tỷ đồng?

Tôi đặt mọi thứ lại vị trí cũ, nhưng cả đêm đó tôi không ngủ được. Những câu hỏi cứ văng vẳng trong đầu: “Tại sao anh giấu mình? Anh là ai? Có phải anh cố tình tiếp cận tôi không?”

Sáng hôm sau, khi Tấn về nhà với chiếc áo ướt mồ hôi, tôi không kìm được nữa.

“Tấn… Em xin lỗi. Em thấy mấy thứ dưới gầm giường.”

Anh khựng lại, nhìn tôi một lúc lâu, rồi lặng lẽ ngồi xuống bàn. Giọng anh khàn đặc, ánh mắt không trách móc, chỉ có sự mệt mỏi:

“Anh biết ngày này sẽ đến. Anh không định giấu em mãi.”

Tôi nín thở chờ nghe lời giải thích.

“Anh không nghèo như em nghĩ. Đúng là anh có đất, có tiền tiết kiệm. Trước đây anh từng là kỹ sư xây dựng, có công ty riêng, nhà riêng. Nhưng cách đây 4 năm, vợ anh… bỏ anh đi theo người khác. Cô ấy lấy hết tiền trong công ty, cả vốn lẫn sổ đỏ ngôi nhà anh đang ở. Anh mất trắng, phá sản, và suýt tự tử.”

Tôi lặng người.

“Nhưng may mà có mẹ anh. Bà là người đứng tên mấy mảnh đất đó, sau này bà mất mới để lại cho anh. Còn tiền trong sổ tiết kiệm là phần còn lại từ việc anh đi làm đủ thứ: phụ hồ, chạy xe, làm vườn thuê… Anh sống kham khổ không phải vì không có tiền, mà vì anh muốn tập sống lại từ đầu. Không tin vào ai. Không yêu ai.”

Tấn ngẩng đầu nhìn tôi, giọng anh trầm xuống:

“Rồi anh gặp em. Một người phụ nữ gầy gò, ánh mắt vừa đau khổ vừa kiên cường. Anh thấy chính mình trong em. Anh không nói thật vì sợ em sẽ nghĩ anh đang thương hại, hoặc anh muốn dùng tiền để lôi kéo em.”

Tôi cắn môi, cảm xúc rối bời.

“Nhưng… tại sao lại lấy em?” – Tôi lí nhí hỏi.

Anh bật cười khẽ – nụ cười rất thật:

“Vì em không hỏi anh có bao nhiêu tiền. Em chỉ cần một mái nhà, một bữa cơm, và một người không quát mắng mình.”

Tôi ôm mặt, nước mắt cứ thế trào ra. Bao nhiêu năm qua, tôi đã đánh mất lòng tin vào đàn ông, vào hôn nhân. Vậy mà người đàn ông này – chẳng cần hứa hẹn – lại âm thầm trao cho tôi mọi điều tử tế nhất mà anh có.

**

Từ sau hôm đó, tôi và Tấn không còn giấu nhau điều gì. Anh dẫn tôi ra mảnh đất gần bìa rừng – nơi anh định xây một căn nhà nhỏ bằng chính bàn tay mình. “Anh định sống một mình ở đây đến già. Giờ thì có em rồi, mình xây hai phòng nhé.”

Tôi gật đầu, lần đầu trong đời cảm thấy mình thực sự được chọn chứ không phải bị “chịu đựng”.

Chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai. Tôi đề xuất trồng rau hữu cơ, nuôi gà sạch, còn Tấn tận dụng kiến thức xây dựng để thiết kế khu vườn, hệ thống nước tưới tự động. Cứ thế, mảnh đất ấy dần biến thành một khu vườn nhỏ yên bình – với tiếng chim hót sáng sớm, với mùi cà phê rang thủ công mỗi chiều.

Ba tháng sau, một điều kỳ diệu nữa xảy đến.

Tôi mang thai.

Sau hai lần sảy thai đau đớn trong cuộc hôn nhân trước, tôi từng nghĩ tử cung mình đã “bỏ cuộc”. Vậy mà lần này – với người đàn ông chẳng hề yêu cầu tôi phải sinh – tôi lại có được điều tưởng chừng đã mất mãi mãi.

Tấn ôm tôi vào lòng, tay anh run rẩy. “Không cần con cũng được. Em còn sống là anh thấy đủ rồi. Nhưng… nếu ông trời thương, cho mình có con, thì đó là món quà tuyệt vời nhất.”

Tôi ôm anh, nước mắt chảy tràn trên má. Lần đầu tiên tôi hiểu: hôn nhân không phải là một cái lồng, mà là một mái nhà – nơi người ta tự nguyện đi về mỗi ngày.

**

Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, tôi nghe tiếng cưa gỗ, tiếng gà gáy, tiếng chồng tôi huýt sáo khi quét sân. Cuộc sống vẫn còn khó khăn, nhưng tôi chưa từng thấy mình giàu có đến thế – giàu vì tình yêu, vì sự tôn trọng, và vì niềm tin đã được vá lành.

Nếu ngày xưa tôi không bị đuổi khỏi nhà… có lẽ tôi đã không gặp được người đàn ông này. Cuộc đời đ===

Người phụ nữ ở Hòa Bình giới thiệu gia đình ‘6 người còn 2’, ai xem cũng khóc

Con trai đầu lòng mất vì bệnh, sau đó chồng và 2 con gái không may qua đời bởi cháy nhà, chị Trang (ở Hòa Bình) chật vật vực dậy khỏi đau thương, vừa “cứu rỗi” bản thân, vừa làm chỗ dựa cho người con duy nhất còn sống sót.

Ngày 28/6/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Người phụ nữ ở Hòa Bình giới thiệu gia đình ‘6 người còn 2’, ai xem cũng khóc”. Nội dung như sau:

“Đây là gia đình em nhé, các bác. Gia đình em có 6 người. Đây là công chúa lớn, bé Bống. Đây là công chúa thứ 2, bé Bông. Còn đây là tình yêu của đời em, chồng Dũng Hói…”, chị Trang vừa quay video vừa giới thiệu từng thành viên trong gia đình.

Đoạn video chỉ kéo dài hơn 1 phút nhưng thu hút hơn 4 triệu lượt xem và hàng trăm nghìn lượt tương tác.

Video giới thiệu gia đình của chị Trang khiến nhiều người rơi nước mắt

Phía dưới bài đăng là dòng chú thích ngắn gọn: “Vậy là em đã giới thiệu đầy đủ thành viên gia đình em rồi các bác ạ, tất cả là tình yêu, là chỗ dựa của em”. Nhiều người xem đã bày tỏ xúc động và gửi lời động viên tới người phụ nữ này.

Bởi những thành viên được chị Trang nhắc đến, 6 người nhưng nay chỉ còn 2. Con trai đầu lòng của chị mất cách đây đã lâu, khi bé mới chỉ 3 tháng tuổi. Sau đó, chồng và 2 con gái nhỏ không may qua đời vì hỏa hoạn vào năm 2023.

“Dù chị nở nụ cười tươi, giọng nói trong veo nhưng ai nấy đều cảm nhận được nỗi đau thương qua đôi mắt ngân ngấn lệ mà chị cố che giấu”, “Tận cùng nỗi đau của con người là dùng nụ cười để đối diện với cuộc đời, thương chị”, “Miệng tuy cười nhưng trong lòng tan nát, phải mất bao nhiêu nước mắt, trải qua bao nhiêu nỗi đau để chị ấy có thể kiên cường và mạnh mẽ như thế”… là một số chia sẻ từ cư dân mạng.

Nửa gia đình qua đời vì hỏa hoạn

2 năm trước, vào giữa mùa hè tháng 7, trong căn nhà 3 tầng ở phường Tân Thịnh (TP Hòa Bình), một đám cháy bùng lên giữa đêm khiến 3/6 người tử nạn. Nhiều tài sản giá trị trong nhà cũng bị thiêu rụi hoàn toàn.

Chị Trang (tên thật là Nguyễn Thị Nữ, SN 1983) cùng con trai út và 1 người cháu may mắn được cứu sống, còn chồng và 2 con gái của chị vĩnh viễn ra đi. “Mọi thứ sụp đổ. Chồng và 2 con đều qua đời. Tôi mất đi cả tâm hồn”, chị nghẹn ngào nhớ lại.

Theo trí nhớ của chị, hỏa hoạn xảy ra lúc rạng sáng, khói bốc lên đen kịt bao trùm toàn bộ ngôi nhà.

Hai con gái của chị tử vong vì bị ngạt khói, còn chồng chị bị bỏng nặng, dù đã được các y, bác sĩ của Bệnh viện Bỏng quốc gia Lê Hữu Trác (Hà Nội) tận tình cứu chữa nhưng không qua khỏi.

Con trai út bị bỏng 30%, phải điều trị hơn 1 tháng mới hồi phục và được xuất viện.

“Bản thân tôi và 1 người cháu của chồng may mắn được cứu sống nhưng cũng mất thời gian dài điều trị vì hoảng loạn tinh thần”, chị Trang nói.

Gia đình hạnh phúc của chị Trang trước khi xảy ra biến cố

Đến nay, dù 2 năm đã trôi qua nhưng chị Trang chưa có đêm nào được ngủ ngon giấc. Chị thừa nhận, có thời điểm, bản thân luôn nghĩ đến việc quyên sinh để được đoàn tụ cùng chồng và các con.

Song, nhờ sự quan tâm, chăm sóc từ gia đình hai bên, bạn bè, anh em thân thiết, người mẹ trẻ cố gắng giữ tinh thần lạc quan, vừa “cứu rỗi” bản thân, vừa vực dậy khỏi đau thương để làm chỗ dựa cho cậu con trai nhỏ.

“Con trai tôi rất hiểu chuyện. Kể từ ngày xảy ra biến cố, tinh thần của con bị ảnh hưởng rất nhiều. Có lần, cô giáo giao bài tập làm văn viết về gia đình nhưng con không làm được. Về nhà, con khóc to.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy con khóc. Nhìn con như vậy, tôi càng tự nhủ mình phải mạnh mẽ, vượt qua khó khăn để đồng hành cùng con trong chặng đường phía trước”, chị bày tỏ.

Lan tỏa năng lượng, giúp mình giúp người

Sau hơn 3 tháng lo toan chu toàn hậu sự cho chồng và 2 con, chị Trang đưa con trai xuống Hà Nội, bắt đầu cuộc sống mới.

Chị tiếp tục công việc kinh doanh mặt hàng giày dép, mở một kho hàng cách chỗ ở không quá xa. Chị cũng chọn một ngôi trường gần nhà cho con theo học để thuận tiện đưa đón hàng ngày.

Thỉnh thoảng, 2 mẹ con lại về Hòa Bình, thắp nhang, dọn dẹp mộ phần cho người thân.

Sau biến cố, chị Trang đưa con trai xuống Hà Nội để thay đổi môi trường sống và học tập

“Để vượt qua nỗi đau, tôi cố gắng khiến bản thân bản rộn, không có thời gian trống thì sẽ hạn chế suy nghĩ tiêu cực hơn. May mắn, trong nhiều năm kinh doanh, tôi được đông đảo khách hàng tin tưởng và yêu thương.

Đặc biệt, sau biến cố, mọi người càng quan tâm, động viên, tiếp sức để tôi có thêm năng lượng tiếp tục công việc, thực hiện những dự định thiện nguyện của mình và lan tỏa tinh thần tương thân tương ái tới cậu con trai nhỏ.

Nhưng về mặt tinh thần, với tôi cũng là sự nỗ lực rất lớn. Tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa lo lắng, chăm sóc con trai, vừa phải tính toán làm sao tạo được công ăn việc làm cho nhiều người khác như mong muốn”, chị Trang cho biết.

gia dinh o Hoa Binh 2.jpgChị Trang quyết định quay trở lại công việc để tiếp tục thực hiện tâm nguyện giúp đời, giúp các hoàn cảnh bệnh tật khó khăn

Trước đây, khi chồng còn sống, 2 vợ chồng chị thường xuyên đi làm thiện nguyện, trích một phần thu nhập hằng tháng để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.

Hiện tại, dù thiếu vắng đi người đàn ông trụ cột trong gia đình, chị Trang vẫn tiếp tục thực hiện tâm nguyện đó. Sắp tới, chị mở thêm kho lớn, kinh doanh thêm các sản phẩm gia công, tạo công ăn việc làm cho nhiều người lao động ở địa phương.

“Tôi mong có đủ sức khỏe để vượt qua biến cố, sống lạc quan, vừa nuôi con, vừa trở thành người có ích cho xã hội.

Tôi cũng thường chia sẻ video về cuộc sống hằng ngày của 2 mẹ con lên mạng, vừa lưu giữ kỉ niệm, vừa lan tỏa năng lượng tích cực tới mọi người xung quanh”, chị bày tỏ.

Cùng ngày, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Mẹ U70 đạp xe từ Thanh Hóa ra Hà Nội tìm con rồi mất tích, gia đình ‘đỏ mắt’ tìm”. Cụ thể như sau:

Mẹ đạp xe ra Hà Nội tìm con

Gần 2 tháng qua, bất kể đi đâu, làm gì, chị Lê Thị Thùy (SN 1996, quê Thanh Hóa) đang sống tại Hà Nội, cũng mang theo tờ thông báo tìm mẹ mất tích.

Chị dán thông báo tìm người dọc các tuyến đường từ Thanh Hóa ra Hà Nội, các bến xe, trường đại học… Chị Thùy cũng gửi hình ảnh, thông tin nhờ lực lượng cảnh sát giao thông hỗ trợ việc tìm mẹ.

Mẹ chị Thùy, bà Lê Thị Liễu (SN 1960, trú tại thôn Trung Sơn, xã Thanh Sơn, thị xã Nghi Sơn, tỉnh Thanh Hóa) mất tích sau lần đạp xe từ quê nhà lên Hà Nội cách đây gần 2 tháng.

10 năm trước, bà Liễu được chị Thùy đưa đi điều trị bệnh tâm thần phân liệt. Sau đó, bà về sống cùng em gái ở quê. Thỉnh thoảng, bệnh của bà tái phát nhưng không nghiêm trọng.

Chị Thùy lấy chồng và sinh sống ở Hà Nội. Khoảng 2 tháng, chị đưa con về thăm mẹ một lần. Do mẹ không dùng điện thoại, chị chủ yếu liên lạc với mẹ qua họ hàng.

Ngày 5/5/2025, chị Thùy nhận được tiền trợ cấp từ UBND xã Thanh Sơn dành cho bà Liễu. Như mọi lần, chị lấy số tiền này và thêm tiền riêng gửi về cho mẹ sinh hoạt.

mat-tich-2.jpgHình ảnh bà Liễu trước khi mất tích. Ảnh: Nhân vật cung cấp

“Tôi gửi tiền và nhờ bác đưa cho mẹ nhưng bác tìm khắp làng không thấy mẹ. Lúc này, gia đình mới phát hiện mẹ mất tích”, chị Thùy bật khóc.

Những lần trước, bà Liễu cũng thường bỏ nhà đi loanh quanh xóm. Tuy nhiên chỉ 1-2 ngày sau, bà lại về nhà. Lần này, bà rời nhà bằng xe đạp nên chị Thùy nghi có chuyện chẳng lành.

Chị Thùy thông tin: “Do bệnh tật, mẹ tôi có tật hay quát mắng người khác khi được hỏi thăm. Thế nên, dù sống chung nhà nhưng mẹ và dì rất ít khi nói chuyện với nhau.

Mọi người ở làng cũng không dám nói chuyện, hỏi han mẹ. Vì vậy, gần như không ai hiểu tâm sự, suy nghĩ của mẹ”.

Lúc tỉnh táo, bà Liễu thường nhắc đến con gái và cháu ngoại ở Hà Nội. Thế nên, khi bà mất tích, chị Thùy và mọi người đoán bà Liễu nhớ con gái nên đạp xe đi tìm.

Đúng như dự đoán, ngày 26/5, một người dân thấy bà Liễu đạp xe trên tuyến đường thuộc khu đô thị Đô Nghĩa, Hà Đông, Hà Nội.

Người này gửi video, ảnh chụp cho chị Thùy. Đáng tiếc, bà Liễu đạp xe rất nhanh và đi vào khu vực tối vắng nên họ không kịp giữ chân.

mat-tich-3.jpgBà Liễu đạp xe trên tuyến đường thuộc khu đô thị Đô Nghĩa, Hà Đông, Hà Nội và được người dân phát hiện. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Nhận được tin, chị Thùy đến khu vực này tìm kiếm nhưng không gặp được mẹ. “Bà đi cũng không mang theo giấy tờ tùy thân, đầu óc lúc tỉnh lúc mê nên tôi rất lo”, chị Thùy buồn bã nói.

Dự định đón mẹ về sống chung

Không cầm được nước mắt, chị Thùy bật khóc nói: “Tôi không có bố, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau.

Từ ngày mẹ mất tích, tôi ăn không ngon ngủ không yên. Từng đêm, tôi ôm hy vọng được nghe ai đó nói: “Có thấy bác ở…”.

Mỗi cuộc gọi lạ đến tôi đều nín thở mong tin mẹ. Tôi chỉ ước nghe tin mẹ khỏe mạnh, đang ở đâu đó và có người giúp đỡ”.

Theo chị Thùy, lúc ở quê bà Liễu vẫn biết giữ và sử dụng tiền. Mỗi ngày, bà vẫn tự mình đi chợ mua thức ăn về nấu cơm.

Vì lấy chồng ở xa, chị Thùy chưa có điều kiện đón mẹ về chăm. Chị cũng nghĩ mẹ sống với em gái chưa chồng và ở quê sẽ thoải mái đầu óc hơn.

“Mẹ con ở cách xa nhau, tôi muốn quan tâm, hỏi han cũng khó. Nếu muốn gọi điện thoại cho mẹ, tôi cũng phải nhờ họ hàng. Cứ thế, tôi thấy ngại, sợ làm phiền mọi người nên chỉ liên lạc lúc cần”, chị Thùy tâm sự.

Trước khi mẹ mất tích, chị Thùy dự định đón mẹ về ở chung. Chị cũng tính đưa mẹ vào bệnh viện ở Hà Nội chữa trị. Tuy nhiên khi chưa kịp thực hiện, chị đã hay tin mẹ mất tích.

mat-tich-1.jpgKhi đi khỏi nhà, bà Liễu mặc áo màu hồng, quần đen và di chuyển bằng xe đạp khung sắt màu đỏ. Ảnh: Nhân vạt cung cấp

Hiện tại, chị Thùy đã nhờ cơ quan công an ở Hà Nội và Thanh Hóa hỗ trợ tìm kiếm bà Liễu. Chị cũng đăng tải thông tin mẹ mất tích lên các hội, nhóm trên mạng xã hội và tha thiết mong cộng đồng mạng hỗ trợ mình trong việc tìm kiếm mẹ.

Đại diện Công an xã Thanh Sơn xác nhận, đã nhận được trình báo của gia đình về việc bà Lê Thị Liễu mất tích. Ngay sau đó, công an đã phát đi thông báo tìm người.

“Bà Liễu có dáng người gầy, tóc dài, khi đi mặc áo màu hồng, quần màu đen, di chuyển trên chiếc xe đạp có khung sắt màu đỏ.

Nếu ai thấy bà Liễu ở đâu hoặc có thông tin xin thông báo về Công an xã Thanh Sơn”, đại diện Công an xã Thanh Sơn thông tin.

Công an truy qu;;ét 100 n;;ghi p;;hạm trong nhóm “người Việt l;;ừa người Việt” gọi điện thoại l;;ừa hơn 2.000 tỷ đồng của bà con: Có cả biệt thự để làm căn cứ

Từ sân bay, cửa khẩu đến nhà riêng, gần 100 nghi phạm trong nhóm “người Việt lừa người Việt” qua gọi điện thoại đã bị trinh sát khống chế trong chiến dịch truy quét quy mô lớn.

Bốn tháng trước, Công an tỉnh Nghệ An nhận được nhiều đơn trình báo về việc bị lừa đảo qua mạng thông qua chiêu bài rủ đầu tư “làm nhiệm vụ” mua hàng trên các sàn thương mại điện tử để hưởng “hoa hồng”. Nhiều gia đình kinh tế khánh kiệt vì nạn nhân có phần hám lợi, tin vào những lời hứa “cứ xuống tiền, sẽ sinh lợi nhuận cao và được hoàn vốn khi gặp rủi ro”.

Ban chuyên án xác định các nạn nhân bị nhiều tổ chức tội phạm “giăng bẫy”. Đầu tiên là một đường dây lừa đảo xuyên quốc gia với hàng nghìn người tham gia, ẩn náu tại các đặc khu, ốc đảo, tòa nhà cao tầng ở Myanmar và Philippines. Các ông chủ người Trung Quốc điều hành toàn bộ hoạt động, từ thuê trụ sở đến trả lương.

Đường dây này hoạt động rộng khắp thế giới, có chi nhánh tại nhiều nước châu Á, châu Âu và Bắc Mỹ, mỗi nơi cử người bản địa phụ trách. Ở Việt Nam, khoảng 300 người tham gia, tất cả tự tìm hiểu thông tin tuyển dụng “việc nhẹ lương cao” trên mạng rồi liên hệ, được tài trợ vé máy bay sang Myanmar và Philippines.

Phan Đình Thịnh (trái) và Lê Thị Trà tại cơ quan điều tra. Ảnh: Hòa Vang

Phan Đình Thịnh (trái) và Lê Thị Trà tại cơ quan điều tra. Ảnh: Hòa Vang

Quản lý chung của nhóm là Phan Đình Thịnh, 30 tuổi và vợ Lê Thị Trà, 26 tuổi, cùng trú xã Hưng Đạo, huyện Hưng Nguyên. Hàng ngày, họ hướng dẫn nhân viên dùng chiêu “người Việt lừa người Việt”, lập tài khoản ảo trên mạng xã hội để làm quen và dụ dỗ người ở trong nước đầu tư “làm nhiệm vụ” trên các sàn thương mại điện tử có giao diện giống Shopee và Lazada do công ty tự xây dựng.

Chúng sử dụng phần mềm chỉnh sửa hình ảnh đại diện tài khoản mạng xã hội, tiếp cận phụ nữ đơn thân, đàn ông trung niên. Ban đầu làm quen, tìm hiểu tính cách, sở thích, sau đó “tỏ tình”, rủ đầu tư. Giai đoạn đầu, các nạn nhân được cho thắng ba lần, nhận cả vốn lẫn lãi hàng chục triệu đồng. Từ lần thứ tư, chúng yêu cầu đầu tư thêm để sinh lời cao hơn, rồi cố tình gây lỗi hệ thống, buộc nộp thêm tiền khắc phục mới được rút, cho đến khi nạn nhân không còn khả năng chi trả.

Thịnh và Trà là tổ trưởng, lương mỗi tháng 30 triệu đồng, nhân viên hưởng 15-18 triệu đồng, thêm “hoa hồng” trích từ tiền lừa đảo trong một tháng. Theo thỏa thuận, nếu một tổ lừa được một tỷ đồng thì tổ trưởng nhận 7%, nhân viên từ 3-7%, phần còn lại chuyển về công ty chi phí hoạt động.

Nhóm tội phạm ở Việt Nam tự mua máy tính, tổ chức hoạt động lừa đảo tại nhà riêng. Ảnh: Hòa Vang

Nhóm tội phạm ở Việt Nam tự sắm máy tính, tổ chức hoạt động lừa đảo tại nhà riêng. Ảnh: Hòa Vang

Nhân viên được tính công theo ngày, nghỉ sẽ bị trừ lương, muốn về nước phải hoàn tiền vé máy bay, nộp thêm “phí đào tạo”, từ 60-100 triệu đồng. Ông chủ là người quyết định cho nhân viên rời công ty hay không. Ai muốn “giải thoát” nhưng không có tiền thì phải làm không lương để trừ chi phí. Nếu thấy nạn nhân nào đầu tư nhiều tiền, đích thân ông chủ sẽ “khai thác” đến khi cạn kiệt tài sản.

Theo điều tra viên, tổ chức thứ hai là các nhóm lừa đảo trong nước. Những người này từng làm việc cho các tổ chức ở Myanmar và Philippines trở về, dựng lại mô hình cũ, tập hợp nhóm 5-7 người, sử dụng nhà riêng ở nơi hẻo lánh làm nơi hoạt động. Chúng sống khép kín, khóa cửa cả ngày để gọi điện lừa đảo. Lợi nhuận chia theo tỷ lệ: Kẻ cầm đầu hưởng 30-40%, phần còn lại chia cho các thành viên.

Phạm vi hoạt động của nhóm lừa đảo này khắp các tỉnh thành trong nước, mỗi ngày thực hiện hàng chục phi vụ thành công, vì thế khoản tiền thu lợi bất chính rất lớn. Có nghi phạm làm giàu lên nhanh chóng, như một người ở Bắc Ninh vừa về nước chưa đầy nửa năm đã xây được căn biệt thự hai tầng trên khu đất rộng hàng nghìn m2, nội thất đắt đỏ, mua ôtô tiền tỷ.

Nhà riêng của một nghi phạm cầm đầu đường dây lừa đảo tại tỉnh Bắc Ninh. Ảnh: Hòa Vang

Nhà riêng của một nghi phạm cầm đầu đường dây lừa đảo tại tỉnh Bắc Ninh. Ảnh: Hòa Vang

Công an tỉnh Nghệ An cho biết, trinh sát đã điều tra trên không gian mạng và tới các tỉnh xác minh thông tin bị hại phản ánh, song thời gian đầu như “mò kim đáy bể”, do thông tin nhóm tội phạm đưa ra đều ảo, tài khoản nhận tiền không chính chủ. Việc truy vết nghi phạm ở nước ngoài gặp nhiều trở ngại vì cơ chế phối hợp với nhà chức trách sở tại còn vướng mắc.

Sau hơn ba tháng, chân dung các nghi phạm được làm rõ, nút thắt vụ án cơ bản được “giải mã”. Công an Nghệ An phối hợp với Cục nghiệp vụ Bộ Công an, công an các tỉnh và cửa khẩu, sân bay trên cả nước lên kế hoạch “cất vó”, nhắm vào ba nhóm: nghi phạm từ Myanmar, Philippines nhập cảnh về nước; người từng tham gia đường dây, đã về quê; và nhóm đang trực tiếp hoạt động tại nhiều tỉnh thành.

“Giữa các nghi phạm có sự liên kết khá chặt chẽ, vì thế phải phá án đồng thời để chúng không kịp trở tay. Nếu làm không nhất quán, nhóm tội phạm phát hiện ‘động’ sẽ tìm cách thông báo cho nhau để tẩu thoát hoặc xóa dấu vết, khi đó mọi công sức đeo bám trong nhiều tháng qua sẽ trở nên vô nghĩa”, một trinh sát nói.

Ngày 23/6, các tổ công tác của ban chuyên án đồng loạt ra quân. Tại một số cửa khẩu và sân bay của các tỉnh, hàng chục cán bộ công an mặc thường phục chia làm nhiều mũi, theo dõi từ xa. Thấy một nghi phạm hoàn thành thủ tục nhập cảnh thì lập tức bám sát, khống chế trong vài chục giây. Nhóm tội phạm về nước bằng máy bay hoặc ôtô qua cửa khẩu, đi trên nhiều chuyến. Ban đầu khi bị còng tay thì phản ứng bảo “bắt sai người”, song lúc cảnh sát đưa ra các chứng cứ cùng hình ảnh in trên lệnh bắt thì im lặng.

Cùng thời điểm, nhiều mũi trinh sát tới nhà các nghi phạm từng tham gia tổ chức lừa đảo ở nước ngoài, công bố lệnh bắt. Vợ chồng Thịnh – Trà tại huyện Hưng Nguyên, nơi cả hai vừa về quê được vài tuần. Họ mặt biến sắc và nhận tội. Một số người thân bất ngờ vì lâu nay tưởng con đi làm “việc nhẹ lương cao”.

Theo trinh sát, nhóm trực tiếp hoạt động trong nước là khó xử lý nhất, vì ẩn náu trong nhà kiên cố, gắn camera giám sát, xa khu dân cư. Tại mỗi tỉnh, trinh sát từ nhiều mũi đồng loạt đột kích vào bên trong. Thấy bị lộ, các nghi phạm tắt máy tính, vứt điện thoại, máy tính, định tẩu thoát nhưng bị siết vòng vây.

Trong một ngày, ban chuyên án đã bắt gần 100 người liên quan các tổ chức lừa đảo trong và ngoài nước, thu nhiều điện thoại, máy tính và tài liệu liên quan.

Hàng chục nghi phạm bị bắt tại một sân bay. Ảnh: Hòa Vang

Hàng chục nghi phạm bị bắt tại một sân bay. Ảnh: Hòa Vang

Công an tỉnh Nghệ An cho hay, để phá vụ án này, cán bộ chiến sĩ của đơn vị phải căng mình, “đau đầu” vạch ra nhiều phương án tác chiến. Nạn nhân cũng như tội phạm đều ở các tỉnh thành xa, do đó nhiều trinh sát đã phải di chuyển hàng nghìn km, xa nhà trong nhiều tháng để điều tra.

Thời gian tới, Công an tỉnh Nghệ An sẽ liên lạc với nhà chức trách Myanmar và Philippines để cung cấp thêm tài liệu, bằng chứng về các nhóm tội phạm lừa đảo xuyên quốc gia, lên cơ chế phối hợp để chặt đứt “vòi bạch tuộc”.

Cơ quan điều tra cáo buộc, đến khi bị triệt phá, đường dây do vợ chồng Thịnh – Trà quản lý cùng các nhóm trong nước đã lừa hàng nghìn người, chiếm đoạt hơn 2.000 tỷ đồng. Trung bình mỗi nghi phạm lừa hàng chục bị hại. Hai trường hợp mất nhiều nhất là người đàn ông trung niên ở Nghệ An và TP HCM, bị chiếm đoạt lần lượt 15 và 42 tỷ đồng chỉ trong hai ngày.

Hiện Thịnh, Trà và hơn 90 người đã bị khởi tố, bắt giam về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, theo Điều 174 Bộ luật Hình sự.

Nhóm bạn học cũ của tôi vừa tổ chức một buổi gặp mặt sau 7 năm ra trường. Ai cũng háo hức, người lập gia đình, người thành công. Ánh mắt tôi lập tức chạm vào cô ấy – vợ cũ của tôi.

Bảy năm sau ngày tốt nghiệp, chúng tôi lại ngồi quanh nhau, cười nói như chưa từng có những khoảng cách. Ai cũng thay đổi – trưởng thành, chững chạc, thậm chí thành đạt. Nhưng giây phút tôi nhìn thấy cô ấy – vợ cũ của tôi – bước vào phòng, mọi âm thanh như biến mất. Cô vẫn thế, mà cũng không còn là cô của tôi. Và tôi biết, đêm nay, tôi sẽ không thể ngủ yên.

Chiếc bàn tròn nơi nhóm bạn cũ tụ họp được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng. Những ly vang nâng lên chúc tụng, những tràng cười râm ran khắp phòng. Tôi ngồi im lặng ở một góc, gật đầu mỗi khi có người nhắc đến tên tôi, nhưng đầu óc thì lơ đãng.

Cô ấy đến trễ, như thói quen ngày xưa. Vẫn dáng người mảnh mai, mái tóc dài suôn mượt ôm lấy gương mặt thanh tú. Cô ngồi cùng nhóm bạn nữ phía bên kia căn phòng. Tôi nhìn lén – điều mà tôi đã cố gắng dứt bỏ suốt hai năm qua. Chẳng phải tôi chưa từng thử quên, nhưng mỗi sáng thức dậy trong căn phòng trống vắng, bóng hình cô lại hiện về.

Chúng tôi ly hôn không một lời tranh cãi. Không bên thứ ba, không phản bội. Chỉ là sau ba năm chung sống, căn nhà nhỏ của hai người yêu nhau dần trở thành hai thế giới song song, mỗi người một im lặng, một nỗi đau không tên. Có lần tôi thức dậy giữa đêm, thấy cô ngồi một mình trong bếp, mắt đỏ hoe, tay cầm ly nước nguội lạnh. Tôi không hỏi. Và đó có lẽ là sai lầm lớn nhất.

Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn ánh lên sự ấm áp. Nhưng giờ đây, nụ cười ấy không còn dành cho tôi. Tôi lặng lẽ nhìn cô trò chuyện, ánh đèn vàng ấm áp như phủ lên mái tóc cô một lớp ánh sáng dịu dàng. Cô ấy đã thay đổi. Không còn là người phụ nữ mang nỗi buồn âm ỉ, mà là một người phụ nữ tự tin, rạng ngời.

Tôi cúi đầu, khuấy nhẹ ly nước trên tay, cười khẩy. Phải chăng, sau khi không còn tôi bên cạnh, cô ấy mới thật sự sống đúng với mình?

Bữa tiệc gần về cuối, một người bạn trong nhóm bất ngờ đứng dậy, giọng rôm rả:

– Mọi người, tin hot đây! Có người trong chúng ta sắp cưới đấy!

Cả phòng xôn xao, ánh mắt đổ dồn về phía… cô ấy.

Tôi khựng lại, toàn thân như đông cứng.

Cô đứng lên, bước chậm rãi, lấy từ túi xách ra một phong thư màu ngà. Nụ cười của cô vẫn vậy – dịu dàng và kín đáo. Cô nhẹ nhàng phát thiệp, từng người, từng người một. Khi đứng trước mặt tôi, cô dừng lại một nhịp, ánh mắt thoáng có điều gì đó. Không buồn, không vui. Chỉ là một ánh nhìn lặng lẽ.

Tôi nhận lấy thiệp, cố giữ gương mặt bình thản. Tôi cười nhạt, như thể đây chỉ là một trò đùa định mệnh bày ra cho tôi.

Nhưng khi lật thiệp ra xem, mắt tôi tối sầm.

Tên chú rể là… Trần Minh Khôi.

Là bạn thân nhất của tôi thời đại học. Là người từng ngủ lại nhà tôi cả tuần khi ba mẹ anh ấy ly dị. Là người tôi từng xem như anh em ruột.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt cô chạm vào tôi đúng khoảnh khắc ấy. Không tránh né, không giải thích. Cô chỉ nhìn tôi – rất lâu, như thể đang chờ tôi nói một điều gì đó. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại.

Tôi đứng dậy, không nói một lời, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, gió thổi nhẹ, màn đêm như cuốn theo từng cơn ký ức đè nặng lên ngực. Tôi lần tay vào túi, châm một điếu thuốc – điều tôi đã bỏ từ ngày cưới cô. Lửa bén vào đầu thuốc, khói mỏng manh cuộn quanh, cay mắt.

Tôi không nhớ mình đã đứng bao lâu ngoài bãi đỗ xe. Ánh đèn từ nhà hàng phía sau vẫn le lói hắt ra. Mỗi tiếng cười, tiếng nói vọng lại như một vết dao nhỏ, cứa vào nỗi cô đơn âm ỉ. Trong tay, tấm thiệp cưới đã bị tôi vò nhăn, mép giấy gập gãy. Tên cô, tên Khôi – hiện rõ như một lời nhắc nhở cay nghiệt rằng tôi đã hoàn toàn đánh mất cô ấy.

– Lâu rồi anh mới hút thuốc lại nhỉ? – Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Tôi quay lại. Là cô. Cô khoác nhẹ chiếc khăn lụa, ánh mắt vẫn sâu thẳm như lần đầu tôi gặp cô dưới tán cây phượng năm ấy.

– Em ra đây làm gì?

– Để nói chuyện. Em nghĩ, ít nhất… mình cũng nên nói chuyện. Trước khi mọi thứ bước sang một chương khác.

Tôi không trả lời. Cô đứng cạnh, khoảng cách đủ để nghe tiếng tim nhau đập, nhưng xa đến mức không còn cảm nhận được hơi ấm.

– Em và Khôi… bắt đầu từ khi nào? – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình thản.

– Một năm trước. Không phải khi còn là vợ chồng. – Cô trả lời, chậm rãi, không né tránh.

– Anh ấy biết chúng ta từng…?

– Biết. Chính vì biết, nên Khôi đã đắn đo rất lâu. Nhưng anh ấy cũng là người đã nhìn thấy em cô độc nhất sau ly hôn. Anh ấy không “giành lấy” em. Anh ấy ở đó, khi anh không còn ở đó nữa.

Tôi im lặng. Gió thoảng qua, mang theo mùi hoa sữa thoảng nhẹ, gợi về mùa thu năm nào, khi chúng tôi còn tay trong tay đi dạo về khuya.

– Em hạnh phúc không?

– Em bình yên. Còn hạnh phúc, em sẽ tự tạo ra. – Cô nhìn tôi, ánh mắt ấy không còn là ánh mắt của người chờ đợi, mà là của người đã đi đủ xa để hiểu rõ mình cần gì.

– Anh biết, ngày đó… anh sai. Anh nghĩ yêu nhau là đủ, nhưng lại không hiểu rằng yêu cũng cần học cách lắng nghe. Em đã khóc một mình quá nhiều. Anh biết, nhưng không dám đối diện.

Cô mỉm cười, nhẹ như gió.

– Cả hai chúng ta đều có lỗi. Mình đã không đủ can đảm để sửa sai. Cứ thế để thời gian làm mòn đi mọi thứ.

Tôi cúi đầu, nhắm mắt. Một giọt nước mắt rơi xuống giày. Có lẽ là giọt đầu tiên sau nhiều năm.

– Nếu như… lúc ấy anh cố gắng thêm một chút, có lẽ…

– Không có “nếu như” nào cả, anh à. Mình đã chọn rẽ, thì hãy cứ đi tiếp. Dừng lại để nuối tiếc, chỉ khiến cả hai mệt mỏi thêm thôi.

Tôi quay sang nhìn cô, lần cuối. Trong ánh sáng lờ mờ từ đèn đường, tôi thấy một người phụ nữ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không còn là người con gái bé nhỏ trong vòng tay tôi ngày xưa. Cô đã thật sự rời đi – không phải bằng đôi chân, mà bằng cả trái tim.

– Em… vẫn giữ bức thư em từng viết, sau ngày ly hôn. – Cô bất ngờ nói.

– Thư?

– Em không gửi. Vì em biết, nếu gửi, anh sẽ quay lại. Nhưng đó không còn là điều em cần nữa.

Tôi cười. Một nụ cười buốt trong tim.

– Em có thể cho anh đọc nó không?

Cô lắc đầu.

– Không còn cần thiết nữa. Nếu hôm nay gặp nhau để nhắc lại quá khứ, thì để khép lại, không phải để lật mở lại từng vết cắt.

Gió thổi mạnh hơn. Cô đưa tay giữ khăn choàng. Tôi thấy chiếc nhẫn trên tay cô – là nhẫn đính hôn. Không phải kiểu nhẫn cô từng thích. Nhưng có lẽ giờ, cô thích những điều khác.

– Tạm biệt anh. – Cô nói, rồi quay đi, từng bước chắc chắn.

Tôi không giữ cô lại. Cũng không gọi. Lần đầu tiên, tôi thực sự để cô đi – không còn ảo tưởng, không còn hy vọng mong manh.

Tôi chuyển công tác sang một tỉnh xa. Công việc mới bận rộn, tôi không còn nhiều thời gian để ngồi lặng nghĩ về những điều không thể thay đổi.

Một buổi sáng, khi dọn lại hộp kỷ vật cũ, tôi tình cờ tìm thấy tấm thiệp cưới năm nào. Gấp lại, nhăn nhúm, nhưng vẫn còn tên cô, nét mực in đậm. Tôi đặt nó vào trong ngăn kéo, không vứt đi.

Không phải để lưu luyến, mà để nhắc mình: có những điều nếu không giữ được, hãy học cách giữ lại bằng sự trân trọng, không phải hối tiếc.

Trong đời, đôi khi điều ta cần không phải là người ở lại, mà là người dạy ta biết thế nào là mất mát – để sau này, ta yêu người khác một cách trưởng thành hơn.