Home Blog Page 2

Chúng tôi đã sống bên nhau suốt 20 năm, cùng nhau vượt qua bao khó khăn và sóng gió. Căn nhà nhỏ của tôi giờ đây trở nên trống trải và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t::á:i mặt thấy bát hương bốc cháy ngùn ngụt. Nghi có đ:iềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố….

“Tôi từng nghĩ, không gì có thể khiến mình ngã gục. Nhưng hôm đó – đúng ngày thứ 49 sau khi vợ mất – bát hương bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt ngay trước mắt tôi. Và trong đám tàn tro, một tờ giấy cháy dở hiện ra, run rẩy tiết lộ sự thật mà suốt hai mươi năm tôi chưa từng mảy may nghi ngờ…”

Tôi tên là Thành. Năm nay đã 42 tuổi. Suốt 15 năm qua, tôi và vợ – bà Lệ – sống lặng lẽ trong căn nhà cấp bốn ven huyện lỵ. Không con cái, không họ hàng thân thích, chúng tôi chỉ có nhau giữa cuộc đời gập ghềnh.

Những năm đầu đầy khó khăn, tôi thất nghiệp nhiều năm liền, rồi bệnh tật dồn dập. Chính bà là người bươn chải từng đồng, nuôi tôi qua cơn bạo bệnh. Người đời bảo bà chịu thương chịu khó, tôi thì luôn biết mình mắc nợ ân tình.

Vậy mà cách đây đúng 49 ngày, bà ra đi vì cơn đột quỵ giữa đêm lạnh. Tôi ôm thân thể bà lúc còn ấm áp, gào đến rách cổ họng nhưng vô ích. Từ đó đến nay, căn nhà như rơi vào một cõi âm u. Không tiếng cười, không tiếng gọi thân quen, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng tôi lầm rầm khấn vái.

Hôm đó là ngày thứ 49 – ngày quan trọng trong tín ngưỡng dân gian. Tôi bày lễ cúng đơn sơ: một đĩa xôi trắng, quả chuối chín, ly trà nóng và nén hương thơm. Khi tôi vừa khom người lau dọn bụi trên bát hương, bất ngờ lửa bùng lên dữ dội. Bát hương như có thứ gì đó bên trong phát nổ.

Hoảng hốt, tôi giật người lại. Mùi khét lẹt bốc lên, khói quấn lấy trần nhà. Khi dập được lửa, tôi nhìn thấy dưới đống tro tàn là một mảnh giấy cháy dở, nét chữ viết tay vẫn còn nhận ra:

“Nếu anh tìm được lá thư này, có lẽ em đã không còn. Em xin lỗi vì đã giấu anh suốt bao năm qua…”

Tôi lặng người, tay run run, mắt nhòe lệ. Đọc tiếp những dòng chữ nghiêng ngả trên nền giấy vàng sém, tim tôi như bị bóp nghẹt:

“…Em không phải là người anh nghĩ. Em đã từng có một đứa con. Nó không phải là của anh. Nó cũng không còn sống…”

Cả cơ thể tôi lạnh buốt. Tôi ngồi phệt xuống nền gạch, trí óc quay cuồng. Suốt 20 năm sống chung, chưa một lần bà nhắc đến quá khứ, chưa từng tiết lộ bất cứ điều gì về thời gian trước khi chúng tôi gặp nhau. Tôi từng hỏi, nhưng bà chỉ mỉm cười: “Chuyện cũ chẳng có gì đâu anh à, chỉ cần chúng ta sống tốt là được.”

Vậy mà lá thư này — giấu trong bát hương — lại là một di vật gửi gắm từ cõi chết.

Trong thư, bà kể rằng trước khi gặp tôi, bà từng là một cô gái trẻ làm công nhân ở khu công nghiệp Hải Phòng. Ở đó, bà yêu một người đàn ông đã có gia đình. Mối tình sai trái kéo dài hai năm, và kết quả là một đứa con gái ra đời.

Nhưng cuộc đời không buông tha. Khi đứa bé chưa đầy hai tuổi, trong một lần gửi nhà trẻ tư nhân chui, nơi đó xảy ra hỏa hoạn. Con gái bà chết cháy trong cũi, cùng với hai đứa trẻ khác. Bà suy sụp, từng định quyên sinh, nhưng rồi vì sợ bị báo thù, bà bỏ trốn khỏi thành phố, đổi tên, bắt đầu lại từ đầu với tôi – người chồng mà bà luôn nói là “món quà của số phận”.

Tôi đọc đến đó thì không còn cầm nổi nước mắt. Trong trí nhớ tôi, bà là người phụ nữ hiền hậu, đôi mắt lúc nào cũng chan chứa một nỗi buồn vô cớ. Giờ tôi mới hiểu, bà sống bên tôi nhưng trái tim thì mang nặng quá khứ, mỗi ngày đều phải gồng mình quên đi một vết thương không bao giờ lành.

Cuối thư, bà viết:

“Em không cầu anh tha thứ. Em chỉ mong một ngày, nếu lá thư này lộ ra, anh sẽ hiểu vì sao mỗi đêm em thường ngồi thẫn thờ trước di ảnh nhỏ trong ngăn tủ — không phải vì ai đó xa lạ, mà vì con gái em.”

Tôi lặng lẽ đứng lên, bước vào phòng ngủ, mở ngăn kéo mà suốt bao năm qua bà vẫn khóa kỹ. Bên trong, đúng là một di ảnh nhỏ, đã ngả màu, là hình một bé gái cười rất tươi, chừng hai tuổi.

Tôi ngồi bên giường, bức ảnh trong tay, và thổn thức gọi tên bà. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu rằng có những bí mật không phải vì dối trá mà được giữ kín – mà là vì nỗi đau quá lớn, không thể nói thành lời.

“Tôi tưởng sau lá thư đó, tất cả bí ẩn đã được hé lộ. Nhưng ba đêm sau, đúng vào giờ tý, tôi nghe tiếng trẻ con cười khúc khích ngoài sân. Và khi ra đến nơi, tôi thấy dấu chân nhỏ xíu trên nền đất ướt, dẫn thẳng vào nhà…”

Ba ngày sau lễ cúng 49, tôi vẫn sống trong tâm trạng hoang mang và nặng trĩu. Tôi mơ thấy bà nhiều hơn – bà đứng lặng dưới mưa, tay bế một đứa trẻ, chỉ nhìn tôi mà không nói lời nào. Tôi thấy mình bất lực, muốn chạy lại ôm lấy bà nhưng đôi chân như cắm rễ xuống đất.

Tôi kể giấc mơ ấy với ông Lân – bạn thân của tôi, cũng là một thầy cúng bán thời gian. Nghe xong, ông cau mày bảo: “Vong người chết bất đắc kỳ tử thường còn nặng duyên trần. Mà nếu có trẻ con đi theo, khả năng cao là… chưa siêu thoát.”

Tôi run rẩy. “Ý ông là… bà ấy mang hồn con gái theo về nhà?”

Ông Lân không trả lời ngay. Ông chỉ hẹn tôi tối hôm đó làm lễ gọi hồn, xem có gì không ổn. Tôi đồng ý, dù lòng bất an.

Nhưng tôi không ngờ, chính trước khi ông kịp tới, mọi chuyện đã xảy ra.

Đêm ấy, tôi đang ngồi thiu thiu ngủ bên bàn thờ thì nghe cạch… cạch… cạch — âm thanh lạ từ ngoài sân vọng vào. Tiếng bước chân… nhỏ xíu… nhẹ như con mèo, nhưng đều đặn, dứt khoát.

Tôi mở cửa. Trời không mưa, nhưng đất ngoài sân ướt đẫm như vừa có sương đêm. Trên đó, in hằn những dấu chân nhỏ như chân trẻ con – đi từ cổng vào hiên, rồi… mất hút ở ngạch cửa nhà.

Tôi rùng mình. Không khí như lạnh đi mấy độ. Tôi khấn vội rồi đóng cửa lại.

Sáng hôm sau, tôi đem bức ảnh bé gái đi nhờ người bạn làm bên chính quyền truy tìm danh tính. Mất gần tuần, anh gọi lại, giọng nghiêm trọng:

“Anh Thành, đứa bé trong hình đúng là nạn nhân vụ cháy nhà trẻ tư năm 1999. Nhưng… điều lạ là, theo hồ sơ, nó không phải con ruột bà Lệ.”

Tôi chết lặng. “Không phải con ruột… thì là ai?”

“Bé là con của một phụ nữ tên Thoa – từng sống chung phòng trọ với bà Lệ. Họ làm cùng nhà máy, là bạn thân.”

Cơn bão mới tràn đến. Tôi lập tức tìm đến quê bà Thoa ở Hưng Yên. Gặp người nhà bà, tôi mới vỡ lẽ: vào năm 1999, bà Thoa mất tích sau vụ cháy. Cảnh sát kết luận bà tự tử vì con chết, nhưng không tìm thấy thi thể. Còn bà Lệ… rời khỏi khu trọ đêm hôm đó, biệt tăm.

Một giả thuyết kinh hoàng hiện ra: phải chăng bà Lệ đã… tráo đổi danh tính? Phải chăng chính bà là nguyên nhân dẫn đến vụ cháy?

Tôi trở về nhà, đầu óc quay cuồng. Mở lại bức thư, tôi để ý một chi tiết chưa từng để tâm: chữ “em đã từng có một đứa con” – bà chưa từng nói rõ là sinh ra, chỉ nói “có”.

Có thể bà đã nuôi đứa bé, yêu thương nó như con ruột. Có thể bà thấy mình có lỗi với mẹ bé, hoặc chính bà… là người gây ra bi kịch.

Đêm hôm đó, tôi thắp nhang, ngồi giữa phòng khách, gọi tên bà:

“Lệ ơi, nếu em còn vương vấn, hãy cho anh biết… anh nên làm gì để em và đứa trẻ được siêu thoát?”

Ngọn đèn cầy trước bàn thờ phụt tắt. Một làn gió lạnh lướt qua, rồi trong khoảnh khắc yên tĩnh đến đáng sợ, tôi nghe tiếng bà thì thầm:

“Cảm ơn anh… Tha thứ cho em…”

Tôi bật khóc. Không biết mình nghe thật hay là ảo giác. Nhưng tôi tin, dù quá khứ có uẩn khúc thế nào, tình yêu mà bà dành cho tôi – và cho đứa trẻ ấy – là thật.

Từ đó, tôi lập thêm một bàn thờ nhỏ bên cạnh bà. Ảnh đứa bé được đặt trang trọng, hương khói mỗi ngày. Căn nhà không còn trống trải, vì tôi biết, trong hơi khói nhang kia, có hai linh hồn vẫn quanh quẩn – một người vợ yêu tôi bằng tất cả sự dằn vặt, và một đứa bé chưa từng gọi tôi là cha… nhưng tôi đã thương như con ruột.

Sau 8 năm lấy chồng, tôi mang theo con gái 6 tuổi, từ bỏ mọi tài sản chung để ly hô:n, nguyên nhân chính là do chồng tôi có mối quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ khác. Đến khi mọi chuyện bị phanh phui, tôi còn chưa kịp nhắc đến chuyện chia tay thì anh đã chủ động nói trước. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, anh xách vali của mẹ con tôi ra cửa rồi đóng sầm cửa lại mà không nói một lời. Lúc đó, tôi cảm thấy rất đau khổ, khó có thể chấp nhận được sự thật này. Cách đây không lâu, chồng cũ đột nhiên gọi điện đến cho tôi nói muốn quay lại, thế nhưng khi hìn chiếc áo anh mặc, tôi quyết định từ chối rồi đuổi anh đi…

“Tôi không nghĩ, sau tám năm yêu và làm vợ, kết thúc của mình lại là một cánh cửa đóng sầm trong cơn mưa lạnh đến tê dại.”

Tám năm làm vợ, sáu năm làm mẹ, tôi đã từng tin rằng gia đình là điều thiêng liêng nhất. Tôi và anh cưới nhau khi cả hai còn chập chững trong sự nghiệp. Những tháng ngày đầu, dù cuộc sống vất vả, chúng tôi luôn cùng nhau chia sẻ, cùng mơ ước về một ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười trẻ con. Khi con gái tôi – bé An – chào đời, tôi tưởng như cuộc sống của mình đã đủ đầy.

Thế nhưng, cuộc đời không phải câu chuyện cổ tích. Những thay đổi bắt đầu đến lặng lẽ – anh thường xuyên về muộn, điện thoại có mật khẩu, những buổi tối ăn cơm một mình trở nên quen thuộc. Tôi từng tự dối lòng rằng đó là vì công việc, vì áp lực cơm áo gạo tiền. Cho đến một ngày, tôi tình cờ đọc được tin nhắn giữa anh và một người phụ nữ lạ: những lời ngọt ngào mà anh từng nói với tôi, nay lặp lại nguyên vẹn với người khác.

Tôi không làm ầm lên. Tôi không khóc lóc. Tôi chỉ im lặng và bắt đầu quan sát. Một tháng sau, tôi xác nhận: anh đã có người khác. Không còn nghi ngờ. Những buổi công tác đột xuất, những lần bận họp bất ngờ, đều có dấu vết trùng khớp với lịch làm việc của cô ta – một đồng nghiệp mới, trẻ trung, rạng rỡ, và… không có con nhỏ khóc đêm như tôi.

Tôi vẫn chưa kịp mở lời thì anh đã chủ động nói ra:
“Anh nghĩ… chúng ta nên dừng lại. Em biết vì sao rồi đúng không?”

Ngày hôm đó trời mưa như trút. Anh xách vali, đặt trước cửa. Tôi bế con, bước ra. Cánh cửa đóng sầm lại phía sau, không một lời tiễn biệt. Tôi quay đi, nước mưa và nước mắt hòa lẫn trên má.

Tôi đã hy sinh công việc, giấc mơ riêng để chăm sóc gia đình, để giờ đây trắng tay. Không một đồng chia tài sản. Tôi chỉ mang theo con – đứa trẻ là một phần máu thịt của tôi và cả anh – rời khỏi nơi từng gọi là nhà.

Những tháng ngày sau đó là chuỗi ngày gian khó. Tôi đi làm trở lại, nhận mọi công việc bán thời gian để xoay sở tiền thuê nhà, tiền học cho con. Ban đầu, bé An không hiểu vì sao lại phải rời xa căn phòng màu hồng yêu thích, vì sao ba không về nữa. Tôi chỉ biết ôm con thật chặt và nói:
“Vì mẹ muốn được sống hạnh phúc.”

Ba năm trôi qua. Tôi dần ổn định cuộc sống, có một công việc văn phòng ổn định. Bé An cũng đã quen với việc chỉ có mẹ là người đón đưa mỗi ngày. Tôi không yêu ai. Không phải vì sợ, mà vì chưa sẵn sàng mở lòng.

Rồi một ngày, anh gọi lại.

“Tôi từng nghĩ, nếu một ngày anh quay về, tôi sẽ yếu lòng. Nhưng hóa ra, chỉ một chi tiết nhỏ đã đủ để tôi hiểu: mình đã bước sang một chương mới.”

Cuộc gọi đến vào một tối đầu hè. Giọng anh vẫn như xưa, trầm và hơi khàn, nhưng lần này lại có chút do dự:

“Anh… anh muốn gặp em. Anh nghĩ… chúng ta có thể bắt đầu lại.”

Tôi im lặng. Không phải vì ngạc nhiên, mà vì trong khoảnh khắc ấy, tôi không cảm thấy gì. Không giận, không đau, không vui.

Chúng tôi gặp nhau trong một quán cà phê yên tĩnh. Anh đến sớm, ngồi ở bàn trong cùng. Tôi bước vào, nhìn thấy ngay. Không phải ánh mắt anh, không phải nụ cười, mà là… chiếc áo anh đang mặc.

Chiếc sơ mi trắng viền xanh, có một vết sờn nhỏ gần cổ tay. Tôi nhận ra ngay. Đó là chiếc áo tôi từng phát hiện trên ảnh của người phụ nữ kia, trong một buổi dã ngoại mà anh nói là “họp công ty”. Khi ấy, tôi đã tự hỏi tại sao chiếc áo quen thuộc của chồng mình lại xuất hiện trong ảnh chụp của người phụ nữ khác – một người không liên quan. Giờ đây, ba năm sau, anh lại mặc nó đến gặp tôi.

Tôi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn anh. Anh bắt đầu kể: rằng cuộc sống không như ý, rằng anh nhận ra mình đã sai, rằng người kia không hiểu anh như tôi từng hiểu. Rằng anh nhớ con, nhớ những bữa cơm tôi nấu, nhớ tiếng cười của tôi khi còn yêu.

Tôi không đáp. Tôi chỉ cười nhẹ, rồi nói:
“Chiếc áo anh mặc, vẫn là chiếc áo ngày đó. Vẫn còn giữ à?”

Anh thoáng giật mình, rồi gượng gạo cười:
“Anh… không để ý. Chỉ là áo thôi mà.”

“Với anh, chỉ là cái áo. Với tôi, là cả một ký ức bị phản bội.”

Tôi đứng dậy, rút một phong bì nhỏ trong túi – tấm ảnh năm xưa tôi từng giữ làm bằng chứng, giờ đưa lại cho anh.

“Cảm ơn anh đã đến. Nhưng tôi không còn là người vợ năm xưa nữa. Tôi đã bước tiếp. Và tôi nghĩ… anh cũng nên như vậy.”

Anh im lặng. Tôi bước đi, không ngoảnh lại.

Trên đường về, tôi gọi điện cho bé An:
“Con yêu, tối nay mẹ mua gà rán nhé?”

Giọng con reo lên trong điện thoại:
“Yeahhh! Mẹ là số một!”

Tôi cười. Lần đầu tiên sau ba năm, tôi thật sự thấy nhẹ lòng.

“Tôi đã từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ hối hận. Nhưng rồi có những đêm, tôi bật dậy giữa cơn mơ, tìm một bàn tay để nắm – và thấy khoảng trống lạnh ngắt.”

Ba năm sau khi tôi buông tay vợ con, tôi mới thật sự hiểu thế nào là mất mát. Lúc đó, tôi chỉ thấy nhẹ nhõm – như vừa tháo được sợi dây vô hình quanh cổ. Cô ấy ngày càng bận rộn với con cái, với gia đình, còn tôi lại khao khát tự do, khao khát cảm giác được “hiểu”, được “lắng nghe”.

Tôi gặp Yến trong một dự án công ty. Cô ấy trẻ, năng động, biết cách khiến tôi cảm thấy mình đặc biệt. Trong mắt Yến, tôi là người đàn ông thành đạt, trầm tĩnh, thú vị. Trong khi đó, ở nhà, vợ tôi chỉ quan tâm đến sữa, bỉm, và những lời than thở vì con ốm. Tôi từng nghĩ: mình có quyền được sống cho bản thân, có quyền được yêu một lần nữa, kể cả khi đã có vợ.

Nhưng tôi đã quên mất một điều – tình yêu không chỉ là cảm xúc chớp nhoáng, nó còn là sự gắn bó, trách nhiệm, và cả những điều nhỏ nhặt không tên: chiếc khăn cô ấy gấp sẵn trong balo tôi khi trời chuyển lạnh, bát canh nóng đợi tôi dù tôi về muộn, hay cái cách con bé An ríu rít “ba ơi!” mỗi lần tôi về nhà.

Sau khi ly hôn, tôi dọn về sống cùng Yến. Lúc đầu, mọi thứ có vẻ mới mẻ và dễ chịu. Không tiếng khóc trẻ con, không quần áo vương vãi, không phải thức đêm ru con sốt. Nhưng rồi, sự trống rỗng cũng nhanh chóng gặm nhấm. Yến không phải mẫu người dành cho gia đình. Cô ấy bận rộn, yêu bản thân hơn mọi thứ. Những bữa tối dần thưa thớt, những cuộc trò chuyện trở thành cãi vã. Cô ấy bảo tôi không còn thú vị như lúc mới quen. Còn tôi, tôi chợt nhận ra – tôi chưa từng thật sự hiểu cô ấy. Tôi chỉ đang trốn tránh người vợ mà tôi không đủ kiên nhẫn để đồng hành.

Chúng tôi chia tay sau một năm. Căn hộ lại vắng như trước, nhưng lần này là vắng thật. Không tiếng ai hỏi tôi ăn cơm chưa. Không ai gọi điện hỏi “Ba ơi, con có điểm 10 nè!” Mỗi lần nhìn vào khung ảnh cũ, nơi tôi từng chụp cùng vợ con bên bãi biển, ngực tôi lại nhói lên.

Tôi có gọi vài lần, nhưng cô ấy không bắt máy. Cũng không nhắn lại. Tôi biết, mình đã phá vỡ mọi niềm tin. Thật buồn cười khi ngày trước, tôi nghĩ mình là người chủ động rời đi. Giờ đây, dù muốn quay lại, tôi cũng không còn tư cách.

Cho đến một ngày, tôi lấy hết can đảm, gọi lại. Cô ấy nhận lời gặp.

Tôi đến sớm, mặc đại chiếc áo sơ mi cũ, không để ý gì. Chỉ mong được nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nghe lại giọng nói đã vắng bóng ba năm. Khi cô ấy bước vào, trái tim tôi chậm lại. Vẫn là ánh mắt đó – nhưng không còn u uất, chỉ còn sự bình thản đến đau lòng.

Tôi nói hết tất cả – rằng tôi sai, rằng tôi nhớ con, rằng tôi hối hận. Nhưng chỉ trong vài phút, cô ấy hỏi một câu khiến tôi lặng người:
“Chiếc áo anh mặc, vẫn là chiếc áo ngày đó. Vẫn còn giữ à?”

Tôi không ngờ… chi tiết ấy lại khiến mọi thứ sụp đổ. Và cũng không ngờ cô ấy vẫn nhớ.

Lúc cô ấy đứng dậy, tôi không níu kéo. Bởi tôi biết, dù có nói gì, thì vết thương tôi để lại trong cô ấy – và cả con gái tôi – đã quá sâu.

Ba tuần sau buổi gặp gỡ ấy, tôi đến trường của bé An. Tôi không báo trước, chỉ đứng từ xa, nhìn con bé chạy lon ton trong sân trường, tóc buộc hai bên, cười rạng rỡ bên một nhóm bạn nhỏ. Có ai đó gọi to:
“An ơi, mẹ tới kìa!”

Tôi quay lại. Cô ấy bước xuống từ một chiếc xe cũ, mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, và gương mặt rạng rỡ. Con bé chạy đến ôm mẹ, ríu rít kể chuyện. Họ cùng cười, ánh hoàng hôn chiếu qua tạo nên một khung hình yên bình đến lạ.

Tôi quay đi. Lần này, tôi không muốn chen vào. Vì tôi hiểu – họ đã bước tiếp. Còn tôi, mãi mãi là kẻ lỡ chuyến tàu mang tên gia đình.

“Tình yêu không chết vì phản bội, mà vì người ta không còn muốn tha thứ. Có những mất mát, khi nhận ra giá trị thì cũng là lúc chẳng còn cơ hội để sửa sai.”

TIN BÃO KH;;ẨN: Bão hình thành trên Biển Đông cực kỳ ng;uy h;iểm và phức tạp các tỉnh sau chú ý

 Thời gian từ khi xuất hiện đến lúc ảnh hưởng đất liền rất ngắn, diễn biến nhanh và khó lường là những yếu tố khiến các cơn bão hình thành trên Biển Đông rất nguy hiểm, điển hình là bão số 1 gây mưa lũ kỷ lục cho miền Trung vào đầu tháng 6, theo ông Mai Văn Khiêm, Giám đốc Trung tâm Dự báo Khí tượng Thuỷ văn Quốc gia.

Báo Tiền Phong có cuộc trao đổi với ông Mai Văn Khiêm về hình thái thiên tai nguy hiểm này cũng như diễn biến bão và mưa lũ trong thời gian tới ở nước ta.

Thưa ông những năm gần đây, Trung tâm Dự báo Khí tượng Thuỷ văn Quốc gia thường xuyên cảnh báo về nguy cơ xuất hiện các cơn bão/áp thấp nhiệt đới hình thành ngay trên Biển Đông, ông có thể lý giải vì sao chúng ta lại cần đặc biệt lưu ý đến những cơn bão này?

Ảnh hưởng của bão đến đất liền nước ta có thể đến từ hai nguồn chính. Thứ nhất là các cơn bão hình thành từ vùng biển Tây Bắc Thái Bình Dương, sau đó di chuyển qua Philippines vào Biển Đông, có thể tiếp tục hướng vào đất liền Việt Nam. Thứ hai là các cơn bão và áp thấp nhiệt đới (ATNĐ) hình thành trực tiếp trên Biển Đông.

Việc Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia thường xuyên cảnh báo nguy cơ bão/ATNĐ hình thành ngay trên Biển Đông xuất phát từ tính chất đặc biệt nguy hiểm của các hình thái này. Không chỉ khó lường về thời gian và quỹ đạo, diễn biến nhanh của hình thái thiên tai này khiến công tác ứng phó phải được tiến hành khẩn trương, sát thực tiễn và luôn trong trạng thái chủ động cao.

Khác với các cơn bão di chuyển từ xa vào, khi hình thành trên Biển Đông, khả năng dự báo sớm và thời gian phản ứng bị rút ngắn, làm tăng mức độ nguy hiểm, đặc biệt trong trường hợp bão mạnh lên nhanh hoặc đổ bộ vào khu vực dân cư đông đúc. Điều này khiến công tác chuẩn bị ứng phó gặp nhiều thách thức, đặc biệt là đối với tàu thuyền đang hoạt động trên biển và các hoạt động kinh tế – xã hội tại ven biển và đất liền.

Chúng ta có thể thấy rất rõ điều này qua sự xuất hiện và tác động của cơn bão số 1 đến miền Trung vừa qua. Sáng sớm ngày 10/6, ATNĐ hình thành trên Biển Đông, đến chiều tối ngày 10/6, mưa dông đã bắt đầu xuất hiện ở Huế và Đà Nẵng ngay trước khi ATNĐ mạnh lên thành bão số 1.

Trong suốt 3 ngày liên tiếp (từ chiều tối 10/6 đến 13/6) mưa rất lớn đã trút xuống khu vực Trung Trung Bộ, đặc biệt là Quảng Bình đến Quảng Ngãi, gây ra một đợt mưa lũ kỷ lục trong tháng 6 ở các tỉnh miền Trung. Điều này cho thấy tính bất ngờ, nguy hiểm của các cơn bão hình thành trên Biển Đông.

Bão hình thành trên Biển Đông cực kỳ nguy hiểm và phức tạp ảnh 1
Bão số 1 đã gây mưa kỷ lục trong tháng 6 ở miền Trung, trong đó Huế chịu thiệt hại nặng nề nhất khi có nơi mưa tới trên 1200mm. Hình ảnh ghi tại huyện Quảng Điền, thành phố Huế ngày 13/6.

Về xu thế, qua thống kê khí tượng thủy văn giai đoạn 1994–2024, chúng tôi nhận thấy, số lượng bão và ATNĐ hình thành ngay trên Biển Đông có sự dao động đáng kể theo từng năm, trong đó chịu ảnh hưởng rõ rệt bởi các pha của hiện tượng ENSO (hiện tượng khí hậu liên quan đến sự thay đổi nhiệt độ bề mặt nước biển ở vùng trung tâm và phía đông Thái Bình Dương).

Cụ thể trong các năm ENSO ở trạng thái trung tính, số lượng bão/ATNĐ hình thành trên Biển Đông là cao nhất (70 cơn – chiếm 29,3%). Các năm La Nina cũng ghi nhận số lượng cao tương đương. Các năm El Nino ghi nhận số lượng thấp hơn rõ rệt (39 cơn – 16,3%). Đặc biệt, những năm ENSO chuyển pha (từ El Nino sang La Nina hoặc ngược lại), số lượng bão/ATNĐ hình thành tại Biển Đông rất thấp, lần lượt là 37 cơn (15,5%) và 24 cơn (10%).

Năm nay hiện tượng ENSO đang ở pha trung tính. Chúng ta có thể nhận thấy, ngoài bão số 1, những ngày qua, ATNĐ cũng hình thành ngay trên Biển Đông. Từ chiều tối 26/6, ATNĐ này đã đi vào bán đảo Lôi Châu của Trung Quốc sau đó di chuyển sâu vào đất liền tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc và tan dần. Như vậy hai xoáy thuận đầu tiên trên Biển Đông năm nay đều hình thành ngay tại Biển Đông.

Thưa ông, sau cơn bão số 1 được nhận định là đặc biệt, dị thường, Trung tâm Dự báo Khí tượng Thuỷ văn Quốc gia nhận định như nào về mùa mưa bão năm nay trên Biển Đông và tác động của bão đến vùng biển và đất liền nước ta?

Bão hình thành trên Biển Đông cực kỳ nguy hiểm và phức tạp ảnh 2

Ông Mai Văn Khiêm, Giám đốc Trung tâm Dự báo Khí tượng Thuỷ văn Quốc gia.

Theo nhận định của Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, trong năm 2025, tổng số bão và ATNĐ hoạt động trên khu vực Biển Đông được dự báo ở mức xấp xỉ trung bình nhiều năm (TBNN).

Cụ thể, dự kiến có khoảng 10–13 cơn bão/ATNĐ hình thành và hoạt động trên Biển Đông (so với TBNN là khoảng 11 cơn), trong đó khoảng 4–5 cơn có khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến đất liền Việt Nam (TBNN là 4,7 cơn).

Về tác động, trên biển, bão và ATNĐ có thể gây ra gió mạnh, sóng lớn và biển động dữ dội, ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn của tàu thuyền hoạt động trên biển, khai thác hải sản và giao thông hàng hải.

Trên đất liền, bão và ATNĐ thường gây mưa lớn, gió giật mạnh, từ đó tiềm ẩn nguy cơ lũ quét, sạt lở đất ở khu vực miền núi, cũng như ngập úng tại đô thị và vùng trũng thấp. Mức độ rủi ro càng cao nếu các đợt mưa lớn xảy ra liên tiếp hoặc kết hợp với các hình thái thời tiết bất lợi khác như dải hội tụ nhiệt đới, gió mùa Tây Nam hoạt động mạnh.

Trước diễn biến khó lường của mùa mưa bão năm nay, Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia đề nghị các địa phương, đặc biệt là khu vực ven biển, vùng đồng bằng và miền núi, cần theo dõi chặt chẽ các bản tin dự báo, cảnh báo chính thức do cơ quan khí tượng phát hành.

Bên cạnh đó, cần chủ động xây dựng, rà soát và triển khai các phương án ứng phó thiên tai theo phương châm “4 tại chỗ”, tăng cường năng lực phòng ngừa, giảm thiểu thiệt hại về người và tài sản. Đối với khu vực biển, cần có kế hoạch quản lý hoạt động khai thác, di chuyển và trú tránh của tàu thuyền một cách linh hoạt, phù hợp với diễn biến thời tiết.

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia sẽ tiếp tục theo dõi sát tình hình thời tiết nguy hiểm, đặc biệt là các hình thái nhiệt đới trên Biển Đông, và cập nhật thường xuyên, kịp thời đến các cấp chính quyền, cơ quan chức năng và người dân để phục vụ tốt nhất công tác phòng chống thiên tai trong suốt mùa mưa bão năm 2025.

Trân trọng cảm ơn ông!

Chân dung vị giám đốc ký hợp đồng tình ái với 200 “em gái m;ưa” h;ot nhất lúc này: Vợ b;óc p;hốt không sót 1 cô

Câu chuyện đang khiến cả MXH Trung Quốc lao xao.

Theo Sohu, một cựu giám đốc thương hiệu của tập đoàn nổi tiếng gần đây đang vướng bê bối ngoại tình, lộ “hợp đồng tình ái” với hơn 200 người phụ nữ.

Phốt ngoại tình chấn động của 1 cựu giám đốc: Vợ tung lên mạng chân dung của 200 cô gái cùng

Bê bối ngoại tình với 200 cô gái đang gây chấn động.

Loạt hình ảnh thân mật của người đàn ông cùng các cô gái và các bản hợp đồng nêu trên đang được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội, đang là chủ đề nóng trên Douyin (tương tự TikTok ở Việt Nam) lẫn Weibo. Những tình tiết bên trong bản “hợp đồng tình ái” khiến nhiều người choáng ngợp vì tình tiết cứ như phim truyền hình, chi phí khủng đang tạo nên cuộc thảo luận rộng rãi trên mạng xã hội.

Được biết, vụ việc được chính vợ của người này tiết lộ. Cô chính là người đã phát hiện chồng ngoại tình, kèm rất nhiều thông tin về hình ảnh, các bản hợp đồng tình cảm kể trên trong điện thoại của chồng.

Theo đó, người đàn ông đã có mối quan hệ tình cảm với 200 cô gái khác nhau trong vòng nhiều năm qua. Nhiều cô gái lần lượt ký “hợp đồng tình ái” do chính cựu giám đốc soạn thảo, trong đó có nhiều điều khoản nghiêm ngặt về mối quan hệ như: tuyệt đối tuân theo các yêu cầu, sở thích của ông không được vắng mặt khi người đàn ông này gọi đến,…

Bù lại, các cô gái sẽ được trả một khoản phí theo ngày, tháng, có thể lên tới hàng triệu nhân dân tệ chỉ trong vài ngày.

Phốt ngoại tình chấn động của 1 cựu giám đốc: Vợ tung lên mạng chân dung của 200 cô gái cùng

Hình ảnh rất nhiều bản “hợp đồng tình ái” trong điện thoại của anh đang bị rò rỉ lên mạng xã hội.

Theo HK01, trong một vài bản “hợp đồng tình ái” được công khai lên mạng xã hội, cho thấy ông Phùng từng ký hợp đồng với một cô gái họ Thẩm, yêu cầu mỗi tháng gặp nhau 4 lần và cô này phải tuân theo một vài điều khoản “mật”. Thù lao mà cô này nhận được cho 4 lần gặp gỡ là 100.000 nhân dân tệ (hơn 350 triệu đồng). Nếu vi phạm hợp đồng thì buộc phải hoàn trả 50% số tiền nhận được.

Riêng có một cô gái họ Lý cũng ký vào bản hợp đồng nêu trên nhưng nhận được “phí cảm ơn” lên đến 1 triệu nhân dân tệ (hơn 3,5 tỷ đồng). Trong đó ghi rõ điều khoản “không được can thiệp vào cuộc sống gia đình của bên B (Phùng Đức Binh).

Ngoài các nội dung về bản hợp đồng, một lượng lớn ảnh thân mật cùng nhiều người phụ nữ khác nhau cũng được người đàn ông lưu trữ trong điện thoại. Theo lời vợ của ông này, trong số này hầu hết là những cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp.

Phốt ngoại tình chấn động của 1 cựu giám đốc: Vợ tung lên mạng chân dung của 200 cô gái cùng

Loạt hình ảnh của người đàn ông và nhiều cô gái khác trong điện thoại của anh đang được rò rỉ trên mạng xã hội.

Cũng theo những thông tin đang được rò rỉ thì người đàn ông và vợ từng ký một bản hợp đồng khác có tên “Chứng nhận không chung thủy trong hôn nhân” trước khi kết hôn. Hay còn gọi là thỏa thuận tiền hôn nhân. Trong đó nêu rõ rằng người chồng được phép quan hệ ngoài luồng với một hoặc nhiều cô gái, miễn anh thẳng thắn, trung thực khai báo số lượng với vợ và vẫn đảm bảo duy trì nghĩa vụ trong hôn nhân.

Thế nên, sau khi vợ của người đàn ông trên kiểm tra điện thoại của chồng và phát hiện các tình tiết ngoại tình kể trên, thậm chí còn nghi ngờ anh có đến 6-7 đứa con ở ngoài thì đang rất sốc, quyết định đệ đơn ly hôn. Phía người chồng chưa có thêm bất kỳ động thái nào.

Hiện tại, vụ việc vẫn đang gây rúng động mạng xã hội Trung Quốc. Dư luận đang chờ đợi phản hồi chính thức từ người trong cuộc cũng như động thái từ các cơ quan chức năng.

R;;ùng mình c;lip 2 máy bay Vietnam Airlines v;;a nhau ở sân bay Nội Bài: U;ỳnh một cái… quá đáng s;ợ

Chiều 27-6, tại sân bay Nội Bài xảy ra vụ hai máy bay va nhau trên đường lăn khi cả hai chiếc đều đang trong quá trình lăn ra đường băng chuẩn bị cất cánh.

Hai máy bay va nhau trên đường lăn tại sân bay Nội Bài - Ảnh 1.sc

Hiện trường hai máy bay va nhau tại sân bay Nội Bài – Ảnh: NIA

Vụ va chạm xảy ra giữa máy bay Airbus A321 trên đường lăn nhanh S3 và máy bay Boeing 787 trên đường lăn S của sân bay Nội Bài lúc 14h23 ngày 27-6.

Được biết vụ va chạm xảy ra khi cả hai chiếc máy bay của Vietnam Airlines đang trong quá trình chuẩn bị cất cánh.

Thời điểm đó, máy bay Airbus A321 thực hiện chuyến bay VN 1804 từ Hà Nội đi Điện Biên đang dừng chờ trên đường lăn S3, trước điểm dừng chờ đường băng 11R/29L.

Còn máy bay Boeing 787 thực hiện chuyến bay VN 7205 từ Hà Nội đi TP.HCM đang lăn đến điểm dừng chờ trên đường lăn S1 để vào đường băng 11R/29L.

Trong quá trình máy bay Boeing 787 lăn đến giao điểm giữa đường lăn S và S3 thì xảy ra va chạm phần cánh phải với đuôi đứng (cánh đuôi) máy bay Airbus 321.

máy bay va nhau - Ảnh 2.

Cánh đuôi (cánh đứng) của chiếc Airbus A321 bị hư hỏng trong vụ va chạm – Ảnh: CTV

Thời điểm xảy ra va chạm, thời tiết tại Nội Bài không mưa, ánh sáng bảo đảm quan sát tốt.

Theo nhận định của Cảng vụ hàng không miền Bắc, nguyên nhân ban đầu do máy bay Aibus 321 đã đỗ không đúng điểm dừng chờ trên đường lăn S3.

Vụ va chạm khiến máy bay Boeing 787 bị hư hỏng phần đầu cánh bên phải. Còn máy bay Airbus A321 bị hư hỏng phần cánh đứng (tại đuôi máy bay). Tại hiện trường, thu nhặt được một số mảnh vỡ từ hai máy bay.

Sau vụ việc, hai máy bay được đưa về sân đỗ, dừng khai thác để kiểm tra kỹ thuật.

Chuyến bay VN 1804 có 127 hành khách và chuyến bay VN7205 có 259 hành khách. Không có hành khách trên hai máy bay bị thương trong vụ va chạm. Toàn bộ hành khách và hành lý được đưa trở lại nhà ga T1 sân bay Nội Bài.

máy bay va nhau - Ảnh 3.

Cánh của máy bay Boeing 787 bị hư hỏng – Ảnh: CTV

Sau vụ việc, Cảng hàng không quốc tế Nội Bài đã chủ trì và phối hợp các đơn vị liên quan lập biên bản ghi nhận sự việc, di chuyển máy bay và giải phóng đường lăn S, S3.

Đài kiểm soát không lưu đã chủ động phối hợp với các đơn vị liên quan điều tiết luồng di chuyển tàu bay đảm bảo không ảnh hưởng đến hoạt động bay.

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online, lãnh đạo Cục Hàng không Việt Nam cho biết ngay sau khi sự việc xảy ra, Cục Hàng không đã yêu cầu Cảng vụ hàng không miền Bắc phối hợp các đơn vị liên quan lập biên bản vụ việc và giải tỏa nhanh hiện trường, đảm bảo hoạt động khai thác của sân bay Nội Bài.

Cục Hàng không cũng sẽ lập tổ điều tra sự cố để làm rõ nguyên nhân.

Chân dung n-am sinh vừa bị kh-ởi t-ố vì làm l-ộ đề thi Văn bằng thiết bị công nghệ cao! Có cả đ-ồng ph-ạm tiếp sức

Theo thông tin từ Công an tỉnh Lâm Đồng, sáng 26/6/2025 tại phòng thi 2206, điểm thi Trường Trung học phổ thông Thăng Long, giám thị coi thi môn Ngữ Văn phát hiện thí sinh N.P.T.S (sinh năm 2007, trú tại huyện Lâm Hà) có biểu hiện bất thường, nghi vấn sử dụng thiết bị công nghệ cao để gian lận thi cử nên đã báo cáo Trưởng điểm thi kiểm tra, lập biên bản đình chỉ thi với trường hợp trên; đồng thời Trưởng điểm thi đã trao đổi với cơ quan Công an để phối hợp xử lý theo quy định.

Sau khi nhận được thông tin, lãnh đạo Công an tỉnh Lâm Đồng đã chỉ đạo các đơn vị nghiệp vụ khẩn trương xác minh, làm rõ, đảm bảo an ninh, an toàn tuyệt đối cho kỳ thi. Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao đã phối hợp Phòng An ninh chính trị nội bộ (Công an tỉnh Lâm Đồng) tiến hành xác minh làm rõ. Tiến hành điều tra, xác minh ban đầu, cơ quan Công an ghi nhận: Vào khoảng tháng 6/2025, do áp lực thành tích thi cử, N.P.T.S lên Facebook đặt mua bộ thiết bị điện tử gồm tai nghe hạt đậu không dây, camera không dây siêu nhỏ dạng cúc áo để chuẩn bị cho việc gian lận trong kỳ thi. Sau khi nhận được các thiết bị nêu trên, N.P.T.S đã gặp, hướng dẫn cho B.T.Q (sinh năm 2008, cùng trú tại huyện Lâm Hà,) cách sử dụng các thiết bị, nhờ B.T.Q hỗ trợ giải, đọc đáp án đề thi.
Chú thích ảnhĐối tượng B.T.Q (sinh năm 2008, trú tại huyện Lâm Hà,) là người ở bên ngoài nhận và hỗ trợ giải, đọc đáp án đề thi cho thí sinh trong phòng thi. Ảnh: TTXVN phát
Sáng 26/6/2025, N.P.T.S lắp đặt các thiết bị điện tử, giấu kín trong người và đem theo 1 điện thoại di động có thiết lập sẵn cuộc gọi thoại thông qua ứng dụng Facebook Messenger với B.T.Q vào phòng thi 2206 để thi môn Ngữ văn. Trong quá trình dự thi, sau khi giám thị phát đề thi chính thức khoảng từ 15- 20 phút, N.P.T.S sử dụng camera cúc áo để quay trực tiếp đề thi chính thức môn Ngữ Văn và tự động gửi ra ngoài cho B.T.Q thông qua ứng dụng LookCam (ứng dụng IOT cài đặt tự động gắn với camera giấu kín). Trong quá trình thực hiện hành vi gian lận bằng thiết bị công nghệ cao, N.P.T.S bị giám thị coi thi phát hiện, thu giữ toàn bộ thiết bị.

Quá trình xác minh, xét thấy có dấu hiệu vi phạm hình sự nên Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao đã chuyển hồ sơ vụ việc cho Cơ quan An ninh điều tra thụ lý, giải quyết theo thẩm quyền. Bước đầu, cơ quan Công an đánh giá chỉ có 2 trường hợp N.P.T.S và B.T.Q liên quan đến vụ việc, chưa phát hiện việc gửi đề thi cho tổ chức, cá nhân khác hoặc đăng tải, chia sẻ, phát tán trên không gian mạng. Sau quá trình điều tra, xác minh ban đầu, Cơ quan An ninh điều tra, Công an tỉnh Lâm Đồng xác định vụ việc đã rõ dấu hiệu tội phạm “Cố ý làm lộ bí mật nhà nước; Chiếm đoạt bí mật nhà nước” quy định tại khoản 2, Điều 337 Bộ luật Hình sự năm 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017). Sáng 27/6/2025, Cơ quan An ninh điều tra Công an tỉnh Lâm Đồng đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự để tiến hành điều tra theo quy định của pháp luật.
Chú thích ảnhCác thiết bị công nghệ cao được 2 đối tượng sử dụng để đưa đề thi ra ngoài nhằm gian lận trong thi cử. Ảnh: TTXVN phát
Hiện Công an tỉnh Lâm Đồng đang tiếp tục xác minh, làm rõ hành vi và các đối tượng liên quan để xử lý theo quy định. Được biết, vụ việc trên được phát hiện nhờ trước đó Công an tỉnh đã tổ chức tập huấn cho toàn bộ các giám thị tham gia kỳ thi về nghiệp vụ nhận diện, ngăn chặn hoạt động sử dụng thiết bị công nghệ cao để gian lận trong Kỳ thi tốt nghiệp Trung học phổ thông năm 2025.

Chủ biệt thự kh;;ủng ở Bắc Ninh cùng 100 đối tượng l;ừa đ;ảo 2.000 tỷ đồng của người dân đã bị bắt k;hẩn cấp: Kiểm kê khối tài sản mà c;;hoáng 9x, 2k mà gi/àu thế

Công an tỉnh Nghệ An vừa công bố hình ảnh triệt phá, bắt giữ gần 100 đối tượng trong đường dây lừa đảo xuyên quốc gia. Trong đó, căn nhà tại Bắc Ninh của một đối tượng cầm đầu băng nhóm lừa đảo gây chú ý khi phô trương vẻ lắm tiền nhiều của.

Mới đây, Công an tỉnh Nghệ An chính thức thông tin về việc triệt phá thành công chuyên án lừa đảo công nghệ cao có quy mô lớn nhất từ đầu năm 2025 đến nay.

images2026294 defae862eea159ff00b05 42550.jpgCác đối tượng bị bắt giữ khẩn cấp. Ảnh: Công an cung cấp

 

Băng nhóm tội phạm hoạt động xuyên quốc gia, với các mắt xích tại Myanmar và Philippines, chuyên sử dụng công nghệ cao để lừa đảo công dân Việt Nam qua mạng.

images2026302 f5a389398ffa38a461eb11 42549 2.jpgCăn nhà của một trong những đối tượng cầm đầu băng nhóm lừa đảo tại tỉnh Bắc Ninh. Ảnh: Công an cung cấp

 

Qua quá trình điều tra, lực lượng chức năng đã bắt giữ 100 đối tượng liên quan. Theo ước tính ban đầu, nhóm này đã chiếm đoạt hơn 2.000 tỷ đồng từ hàng nghìn nạn nhân trong nước.

Ngay sau khi thông tin về vụ án được công bố, hình ảnh một căn biệt thự hoành tráng được cho là của một trong các đối tượng cầm đầu tại tỉnh Bắc Ninh đã gây xôn xao dư luận.

W-nhà biệt thự lừa đảo ở bắc ninh_4.JPG.jpgTheo ghi nhận của phóng viên VietNamNet vào chiều 26/6, căn nhà của đối tượng cầm đầu nhóm lừa đảo xuyên quốc gia tọa lạc tại thôn Chi Nhị, xã Song Giang, huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh, nổi bật bởi quy mô và thiết kế sang trọng.W-nhà biệt thự lừa đảo ở bắc ninh_7.JPG.jpgNgôi nhà gồm hai tầng và một tầng hầm, được xây dựng theo phong cách biệt thự nhà vườn. Tường rào kiên cố, nhiều hạng mục như cổng và một số đoạn tường được ốp đồng, càng làm nổi bật sự bề thế của công trình này.W-nhà biệt thự lừa đảo ở bắc ninh_5.JPG.jpgNgười dân địa phương cho biết, chủ nhân căn nhà là ông H., người đã đi lao động nước ngoài khoảng 10 năm qua. Trong thời gian ông H. thường xuyên vắng mặt ở quê, ngôi nhà là nơi sinh sống của mẹ, vợ và ba người con.W-nhà biệt thự lừa đảo ở bắc ninh_2.JPG.jpgNgôi nhà bế thế nổi bật giữa vùng quê.W-nhà biệt thự lừa đảo ở bắc ninh_9.JPG.jpgBà Nguyễn Thị H., một hàng xóm, chia sẻ với phóng viên: “Khoảng vài ngày trước có rất nhiều công an đến nhà anh H., nhưng chúng tôi không rõ có chuyện gì. Nhà này mới xây xong đầu năm nay, phải nói là đẹp nhất nhì xã”.W-nhà biệt thự lừa đảo ở bắc ninh_3.JPG.jpgThiết kế và trang trí ngôi nhà thể hiện chủ nhân là người giàu có.W-nhà biệt thự lừa đảo ở bắc ninh.JPG.jpgNgôi nhà được thiết kế theo kiểu biệt thự nhà vườn có sân rộng.W-nhà biệt thự lừa đảo ở bắc ninh_1.JPG.jpgĐại diện Công an xã Song Giang cũng xác nhận đã phối hợp dẫn lực lượng Công an tỉnh Nghệ An đến nhà ông H. để làm việc. Tuy nhiên, cơ quan này không cung cấp thêm thông tin về việc ông H. có liên quan đến chuyên án hay không, do thẩm quyền điều tra thuộc về Công an tỉnh Nghệ An.

Tôi lấy cô vợ lớn hơn mình 3 tuổi, vì gia cảnh nghèo khó nên đành an phận ở rể. Thời gian đầu về ở rể, tôi cũng chịu khó cày cuốc để lo cho vợ con và phụ giúp thêm cho bố mẹ vợ, mỗi tháng góp 5 triệu cho ông bà. Sau khi cưới 3 năm, công ty BĐS tôi làm phá sản, tôi thất nghiệp. Tôi nghĩ bản thân lúc này không đủ khả năng để trợ giúp bố mẹ vợ 5 triệu mỗi tháng như trước. Để tiết kiệm tiền lo cho con gái ăn học, tôi đành ngậm ngùi thổ lộ với bố mẹ vợ về việc cắt giảm tiền. Cứ ngỡ sẽ nhận được sự cảm thông, nhưng bố mẹ vợ tôi lại tỏ thái độ tức giận: “Anh “ăn nhờ ở đậu” nhà tôi suốt mấy năm nay, đỡ được biết bao nhiêu tiền. Vợ chồng tôi cũng không đối đãi tệ bạc với anh, thế mà bây giờ anh lại bảo cắt giảm tiền phụ giúp là như thế nào? Con anh tôi trông, tôi chăm sóc từ bé đến giờ chưa đòi trả công. Lúc vợ chồng anh đi làm bận rộn, tôi cũng phụ “cơm bưng nước rót”, vậy mà giờ anh đòi cắt tiền phụ trợ. Anh nghĩ 5 triệu của anh mà đủ hả?”. Mặc cho tôi ra sức lý giải, bố mẹ vợ vẫn khó chịu ra mặt… Tôi đã làm 1 chuyện không ngờ ….

“Người ta nói ‘ở rể là thân phận bạc’, tôi từng không tin. Cho đến khi chính miệng bố mẹ vợ mình gọi tôi là ‘ăn nhờ ở đậu’ sau ba năm cống hiến không than thở… Hôm đó, tôi đã làm một chuyện khiến cả gia đình vợ chết lặng.”

Tôi gặp vợ mình năm 26 tuổi, còn cô ấy đã 29. Chúng tôi làm chung công ty bất động sản, và chính sự chững chạc, tinh tế của cô ấy đã khiến tôi xiêu lòng. Lúc đó, tôi chẳng có gì ngoài một tấm bằng đại học và vài ba năm kinh nghiệm làm sale. Cô ấy không chê tôi nghèo, không ngại tôi ít tuổi hơn, mà ngược lại còn chủ động gợi ý chuyện cưới xin khi thấy tôi loay hoay với sự nghiệp và áp lực gia đình.

Vì hoàn cảnh nhà tôi khó khăn, bố mẹ tôi đều làm nông ở quê, lại còn nuôi em út đang học đại học, nên chuyện cưới xin gần như hoàn toàn do nhà gái đứng ra lo liệu. Vợ bảo: “Em không quan trọng mâm quả hay của hồi môn, chỉ cần hai đứa thương nhau là đủ.” Nghe vậy, tôi xúc động lắm. Đám cưới diễn ra đơn giản nhưng đầm ấm.

Và rồi, tôi ở rể – một điều mà khi còn trẻ, tôi từng nghĩ “đàn ông đích thực” thì không bao giờ làm. Nhưng đời không như mơ. Với mức lương 12 triệu hồi ấy, tôi không thể thuê nhà riêng, nuôi vợ, lo con, lại còn phải gửi tiền về quê. Vợ tôi thì đang mang bầu, nên cô ấy cũng đồng ý rằng ở tạm nhà bố mẹ vợ vài năm là giải pháp hợp lý.

Mấy năm đầu, tôi sống khá “lễ phép”, luôn chủ động phụ giúp việc nhà, đưa tiền sinh hoạt hàng tháng – đều đặn 5 triệu. Bố mẹ vợ không hề bắt ép, nhưng tôi nghĩ mình phải có trách nhiệm. Con gái chúng tôi sinh ra khỏe mạnh, mọi người đều mừng rỡ. Tôi càng quyết tâm làm việc, cố gắng lên vị trí quản lý để mong một ngày có thể mua nhà riêng, rút ngắn kiếp ở rể.

Thế nhưng, năm thứ ba sau cưới, công ty bất động sản nơi tôi làm việc tuyên bố phá sản. Cú sốc như trời giáng. Lúc đó, tôi chưa kịp tìm được việc mới thì tiền tiết kiệm cạn dần. Vợ tôi vẫn làm kế toán, thu nhập tạm ổn, nhưng không thể gánh vác cả nhà. Tôi tính toán cẩn thận và quyết định ngồi nói chuyện với bố mẹ vợ để xin phép tạm dừng việc góp 5 triệu mỗi tháng, ít nhất cho đến khi có việc mới.

Tôi nhớ rất rõ buổi tối hôm ấy, sau bữa cơm, tôi rót nước mời bố mẹ và mở lời bằng tất cả sự chân thành:
“Con xin lỗi vì thời gian này không thể tiếp tục hỗ trợ ông bà 5 triệu mỗi tháng như trước. Con thất nghiệp, đang đi xin việc lại. Con hứa khi có thu nhập ổn định trở lại, con sẽ bù lại phần đã thiếu… Mong ông bà thông cảm.”

Tôi không ngờ được vẻ mặt của bố mẹ vợ thay đổi ngay lập tức. Bố vợ đặt mạnh chén nước xuống bàn. Ông nói:

“Anh ăn nhờ ở đậu nhà tôi suốt mấy năm nay, đỡ được biết bao nhiêu tiền. Vợ chồng tôi cũng không đối đãi tệ bạc gì, thế mà giờ anh lại đòi cắt tiền phụ giúp là như thế nào? Con anh tôi trông, tôi chăm sóc từ bé đến giờ chưa đòi trả công. Lúc hai vợ chồng anh đi làm bận rộn, tôi cũng phụ ‘cơm bưng nước rót’, vậy mà giờ anh đòi cắt tiền phụ trợ. Anh nghĩ 5 triệu của anh mà đủ hả?”

Tôi sững sờ, tay run lên. Tôi cố gắng giải thích rằng không phải tôi muốn “bỏ mặc”, chỉ là tình thế bất khả kháng. Nhưng mẹ vợ cũng chen vào, gay gắt chẳng kém:
“Đừng nói đạo lý lúc này. Mất việc thì lo đi tìm chứ đừng lấy đó làm lý do. Ai chẳng khó khăn. Cái nhà này chứa anh mấy năm trời, giờ chỉ nói dừng đóng tiền là coi như xong sao?”

Tôi chưa bao giờ thấy bản thân mình nhỏ bé đến vậy. Cảm giác như những năm tháng mình góp công, góp sức bỗng dưng bị xóa sạch trong mắt họ chỉ vì… 5 triệu. Tôi không trách họ vì mong muốn sự công bằng, nhưng tôi hụt hẫng khi thấy sự vô cảm, sòng phẳng đến lạnh lùng từ những người từng gọi tôi là “con trai”.

Đêm đó, tôi mất ngủ. Trong đầu cứ văng vẳng câu nói: “Ăn nhờ ở đậu”. Một nỗi nhục không nói thành lời. Tôi bắt đầu suy nghĩ: Mình đã sai khi ở rể sao? Hay là do mình quá nhu nhược?

Và rồi, tôi quyết định làm một chuyện mà chính bản thân tôi cũng không ngờ tới…

Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm. Không ăn sáng, cũng không nói với ai một lời. Tôi dắt xe ra khỏi cổng, mang theo vỏn vẹn một chiếc ba lô nhỏ với vài bộ quần áo. Vợ tôi còn đang ngủ, hay đúng hơn là cô ấy cố tình không chào hỏi gì sau cuộc tranh cãi hôm qua. Cô ấy đã nghe hết cuộc đối thoại giữa tôi và bố mẹ vợ. Nhưng thay vì bênh vực hay chia sẻ với tôi, cô ấy chỉ im lặng. Lặng lẽ và… lạnh lùng.

Tôi rời khỏi nhà vợ. Không ồn ào, không tranh cãi, không cả một lời từ biệt.

Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ ở khu ngoại ô, cách nơi ở cũ khoảng 30km. Chỉ có một cái giường đơn, một cái quạt đứng và một bàn nhựa nhỏ. Tôi gọi điện cho một người bạn cũ, nhờ anh ta tìm giúp việc làm tạm thời – bất kể là gì. Ngày hôm sau, tôi bắt đầu làm phụ hồ ở một công trình xây dựng.

Tôi, người từng mặc áo sơ mi trắng, đi giày da, đứng giữa văn phòng điều hoà thương lượng hợp đồng tiền tỷ, giờ đây đội nón lá, cầm xẻng xúc cát dưới nắng hơn 40 độ. Lưng áo ướt đẫm, tay phồng rộp vì bê gạch. Mỗi ngày kiếm được 350 nghìn – chưa bằng 1/10 mức thu nhập cũ, nhưng là đồng tiền sạch, mồ hôi đổi lấy, và không ai có quyền sỉ nhục tôi vì nó.

Tôi cắt đứt liên lạc với nhà vợ. Không điện thoại. Không về thăm con. Tôi biết điều đó tàn nhẫn, nhất là với con gái mình – nhưng tôi cần thời gian để tự đứng lên. Nếu cứ ở đó, mỗi ngày sẽ là một sự bào mòn lòng tự trọng, một cái tát âm thầm vào nhân phẩm của tôi.

Hai tháng sau, tôi được một công ty xây dựng để ý vì thấy tôi làm việc chăm chỉ, thật thà, ít nói. Họ mời tôi làm giám sát công trình nội thất cho dự án mới. Lương 12 triệu, chưa nhiều, nhưng là bước đệm để tôi quay lại đường đua.

Tôi thuê được một căn phòng khang trang hơn, bắt đầu để dành được ít tiền. Tôi cũng chủ động nhắn tin cho vợ:

“Anh ổn. Anh xin lỗi vì đã bỏ đi không lời nào. Khi nào anh đủ khả năng, anh sẽ đón em và con về. Nếu em muốn…”

Tin nhắn không có hồi âm.

Tôi không ngạc nhiên. Bởi tôi biết, khi tôi rời đi, nhà vợ tôi chắc chắn đã có những lời lẽ không mấy tốt đẹp về tôi. Tôi từng là người “ăn nhờ ở đậu”, giờ rời đi không tiếng nói, chẳng khác nào… “bỏ của chạy lấy người”.

Nhưng rồi một buổi chiều, khi tôi vừa đi làm về, có tiếng gõ cửa. Là vợ tôi.

Cô ấy đứng đó, mắt đỏ hoe, tay dắt con gái.

“Em xin lỗi…”

Chỉ hai chữ đó thôi, mà nước mắt tôi trào ra. Tôi chưa kịp nói gì thì con gái chạy vào lòng tôi:

“Ba ơi, ba về nhà đi, con nhớ ba lắm…”

Chúng tôi ngồi nói chuyện đến khuya. Vợ tôi kể, sau khi tôi rời đi, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Bố mẹ cô ấy trách móc tôi thậm tệ. Nhưng cô ấy bắt đầu nhìn rõ: suốt mấy năm qua, tôi luôn cố gắng vì gia đình, chưa một lời than trách. Và khi tôi rời đi, không phải vì yếu đuối – mà là vì muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho một người đàn ông.

“Em sai khi không lên tiếng bảo vệ anh. Em sợ, sợ bố mẹ không vui, sợ bị kẹp giữa, nên em chọn im lặng. Nhưng hoá ra im lặng cũng là một cách giết chết tình yêu.”

Tôi không oán cô ấy. Cô ấy chỉ là một người phụ nữ bị mắc kẹt giữa chồng và cha mẹ. Nhưng giờ cô ấy đã hiểu, và cô ấy chọn đứng về phía tôi – điều mà tôi cần nhất.

Hôm sau, chúng tôi dắt tay nhau đến nhà bố mẹ vợ. Tôi xin phép được nói một lần cuối:

“Con đã từng nghĩ mình là người nhà. Nhưng sau lần đó, con hiểu rằng đôi khi lòng tốt không có giá trị nếu không đi kèm với tiền bạc. Con sẽ không trách móc nữa. Con chỉ xin phép đón vợ con về sống cùng. Và kể từ hôm nay, con – không phải ‘ở rể’ nữa.”

Không khí nặng nề. Bố vợ không nói gì, mẹ vợ thì lặng lẽ quay đi.

Chúng tôi rời khỏi đó. Bắt đầu lại – từ con số không, nhưng là tự do, tự trọng, và… đúng nghĩa là một gia đình.

Tôi đã từng bị gọi là “ăn nhờ ở đậu”. Từng bị từ chối, khinh thường. Nhưng sau tất cả, tôi không chọn nổi giận hay oán trách – tôi chọn trưởng thành.

Bởi vì, đàn ông có thể nghèo, có thể thất bại, nhưng đừng bao giờ để người khác chà đạp lên lòng tự trọng của mình.

5 năm con gái chăm bố bại l/i/ệ/t,di chúc: anh cả 2 căn nhà,anh hai 15 tỷ còn cô 1 chỉ vàng vì là gái ….

Suốt 5 năm trời, cô gái ấy chăm sóc người cha bại liệt không một lời oán than. Nhưng đến ngày đọc di chúc, cô chết lặng. Hai người anh chia nhau cơ ngơi bạc tỷ. Còn cô? Vỏn vẹn một chỉ vàng, với lý do đơn giản: “Vì là con gái”. Ai ngờ…

Minh Trang sinh ra trong một gia đình khá giả ở ngoại thành Sài Gòn. Cô là con út trong gia đình có ba anh em, trên cô là anh cả Minh Quânanh hai Minh Khang – hai người luôn được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ vì “con trai sau này lo chuyện lớn”. Trang học giỏi, dịu dàng, nhưng từ nhỏ đã quen với việc không được kỳ vọng gì nhiều. Mẹ cô mất từ năm cô học lớp 10, gia đình từ đó trống vắng hẳn.

Thời gian trôi, ba anh em trưởng thành. Anh Quân mở doanh nghiệp nhỏ nhờ vốn của bố, mua được hai căn nhà. Anh Khang đi xuất khẩu lao động, sau đó trở thành chủ chuỗi nhà hàng hải sản, thu nhập thuộc loại khá giả. Còn Trang, cô học sư phạm rồi về quê dạy học, lương thấp nhưng lòng nhẹ nhàng.

Năm ấy, ông Thành – cha cô – bị đột quỵ, bán thân bất toại. Hai người anh đều nói đang bận kinh doanh không ai về chăm được. Trang không chần chừ. Cô xin nghỉ dạy một năm, về nhà chăm bố. Một năm, rồi hai năm, rồi năm năm trôi qua như thế.

Sáng nào Trang cũng thức dậy lúc 5 giờ, nấu cháo, thay tã, xoa bóp tay chân cho cha, rồi dìu ông ngồi xe lăn ra hiên hóng gió. Cô từ chối cả lời cầu hôn của người yêu cũ, bởi “không thể để bố một mình”.

Thỉnh thoảng, anh Quân về ghé chừng 15 phút, đem ít thuốc bổ. Anh Khang thì gửi tiền qua tài khoản, dặn: “Trang lo giùm, rảnh đâu về”.

Trang không trách. Cô nghĩ đơn giản: “Chỉ cần bố khỏe, là được”. Dù mỗi lần nhìn tay mình lấm lem, mặt hốc hác đi, cô cũng tủi lòng.

Một ngày tháng chạp, ông Thành gọi Trang lại, giọng run run:

– Bố… làm xong di chúc rồi…

Cô khựng lại. Di chúc ư?

– Anh Quân… hai căn nhà. Anh Khang… 15 tỷ tiền tiết kiệm bố để riêng. Còn con… bố để lại… một chỉ vàng, phòng khi cần.

Trang cứng người. Cô cười, cười như không tin:

– Một chỉ… thôi ạ?

– Ừ… con gái… rồi lấy chồng, đâu có trách nhiệm thờ cúng. Bố nghĩ vậy là phải…

Cô rưng rưng. Không phải vì tiếc tiền. Mà vì năm năm hy sinh của cô, cuối cùng bị quy đổi bằng… một chỉ vàng.

Tin ông Thành mất lan nhanh trong xóm nhỏ. Ngày tang lễ, chỉ có Trang đứng túc trực bên linh cữu, lo từ hoa đến nước. Hai anh về hôm đưa tang, mỗi người đi xe hơi, mặc vest đen, tới rồi đi như khách. Khi luật sư đến đọc di chúc, cả phòng im phăng phắc.

– Theo di chúc, anh cả Minh Quân nhận hai căn nhà, anh hai Minh Khang nhận 15 tỷ, cô Minh Trang nhận một chỉ vàng.

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng nấc nhỏ của một người phụ nữ trong góc – bà Năm giúp việc, người từng chăm ông Thành trước đây.

Tối đó, Trang ngồi một mình trước bàn thờ bố, nước mắt rơi lã chã.

– Bố ơi… nếu biết công sức con chẳng là gì, thì con đã sống cho riêng mình rồi…

Ba tháng sau đám tang, Trang quyết định rời căn nhà cũ, lên thành phố dạy học lại. Trước ngày dọn đi, cô dọn dẹp lại phòng bố. Khi kéo tấm nệm cũ, cô phát hiện một hộp sắt khóa kỹ, dán nhãn: “Chỉ mở khi Trang một mình”.

Tay run run, cô lấy chìa cũ trong tủ gỗ và mở ra.

Bên trong là một xấp giấy tờ, một cuốn sổ tiết kiệm 20 tỷ đồng, và một lá thư tay.

“Trang à,

Nếu con đọc được lá thư này, chắc bố đã đi xa rồi. Bố xin lỗi. Xin lỗi vì con đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng không phải bố không biết công con.

Di chúc bố công khai chỉ là bề ngoài. Bố làm vậy để xem các anh con sống thế nào. Và vì bố biết, nếu không làm thế, họ sẽ tìm cách ép con buông tay. Bố giấu riêng phần này – 20 tỷ này là dành cho con. Đừng nói cho ai biết, đừng quay lại cuộc sống cũ. Hãy sống cho mình, con nhé.

– Bố yêu con, hơn tất cả.”

Trang nấc lên. Nước mắt lăn dài. Không phải vì 20 tỷ kia. Mà vì cuối cùng, cô hiểu: bố chưa từng quên cô.

Một năm sau, Minh Trang đã mở một trung tâm dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo tại Đà Lạt. Cô sống thanh thản, giản dị. Không ai biết cô là “cô giáo có 20 tỷ”.

Anh Quân và anh Khang bắt đầu tranh chấp nhà cửa, kiện tụng nhau vì chuyện phân chia tài sản cha để lại. Họ không hề biết, người em gái “chỉ được một chỉ vàng” năm nào, giờ đang là người sống sung túc nhất – không phải vì tiền, mà vì sự bình an và tình yêu của cha cô dành trọn.

Sau khi nhận hai căn nhà, anh Quân bắt đầu tính chuyện sang tên, cho thuê hoặc bán lại kiếm lời. Nhưng việc không đơn giản. Căn nhà lớn thì đang có hàng xóm tranh chấp ranh đất, còn căn nhỏ lại vướng tranh chấp thừa kế do mẹ kế thời trước từng góp tiền mua.

Minh Quân càng ngày càng cáu gắt. Vợ anh than phiền vì áp lực tài chính. Con trai lớn anh thì bỏ học vì chơi game, không ai quản. Mỗi lần anh nhìn di ảnh cha, lại nhớ đến ánh mắt im lặng của Trang hôm đọc di chúc – ánh mắt không trách móc, cũng không oán giận.

Một hôm, anh Quân đến chùa cúng bố. Tình cờ, nghe một cụ già kể về “cô giáo Minh Trang ở Đà Lạt, mở lớp dạy miễn phí, chăm các em nghèo hơn cả ruột thịt”, anh giật mình.

– Em gái mình… đang sống như thế sao?

Anh im lặng rất lâu. Tối đó, anh viết một bức thư xin lỗi, không gửi. Rồi lại xé. Vì anh biết, có những điều, xin lỗi thôi là không đủ.

15 tỷ trong tay Minh Khang nhanh chóng biến mất vào những thương vụ đầu tư vội vã. Thua lỗ, nợ nần, anh bị bạn hàng lật lọng. Chuỗi nhà hàng phải sang nhượng. Mỗi lần gọi điện cầu cứu Trang, anh lại do dự… rồi tắt máy.

Một đêm, sau khi bán đi chiếc Mercedes cuối cùng, Khang lang thang ở công viên gần nhà cha mẹ. Anh ngồi dưới gốc cây nơi cha từng ngồi đút cháo cho anh ngày nhỏ.

Một người bạn học cũ vô tình gặp lại, hỏi:

– Nghe nói Trang bây giờ làm từ thiện dữ lắm. Không ngờ cô ấy giỏi vậy ha?

Khang chỉ cười gượng. Trong lòng trống rỗng.

Tại trung tâm giáo dục “Tâm Nguyện” – nơi Minh Trang thành lập, từng đứa trẻ vào học đều gọi cô là “mẹ Trang”.

Cô vẫn giữ nếp sống giản dị: ăn chay, tập thiền, dạy chữ, dạy lòng người. Số tiền cha để lại, cô chia làm ba phần: một phần xây trường học miễn phí, một phần lập quỹ hỗ trợ mẹ đơn thân, phần cuối cùng… gửi ngân hàng lấy lãi, phòng khi tuổi già.

Cô không hận các anh. Mỗi người có một nghiệp riêng.

Một lần, một phụ huynh hỏi:

– Cô ơi, sao cô không lập gia đình?

Trang chỉ cười:

– Tôi đã có một gia đình đủ đầy rồi – là các em nhỏ, là những người tin tôi, là người cha ở nơi xa từng tin tôi xứng đáng hơn một chỉ vàng.

Câu chuyện của Minh Trang được viết lại trên báo chí với tiêu đề: “Người con gái hiếu thảo chỉ nhận một chỉ vàng và phần thưởng của định mệnh.”

Nhiều người đọc, cảm động rơi nước mắt. Có người chạnh lòng vì từng bất công với con gái mình. Có người bắt đầu viết lại di chúc – lần này công bằng hơn, không phân biệt “trai hay gái”.

Trang chưa bao giờ đọc bài báo đó. Cô chỉ âm thầm sống tiếp đời mình – giản dị, nhân hậu, và không bao giờ quên lời cha trong thư:

“Hãy sống cho chính con, vì con xứng đáng được hạnh phúc.”

Vì sao Hải Sapa từ lái xe trở nên giàu nhanh thần tốc, kiếm hàng trăm tỷ đồng chỉ trong vài năm nổi tiếng? 👇

Hải Sapa hiện là giám đốc của một công ty có vốn điều lệ 50 tỷ đồng và xây dựng nhà hàng ở trung tâm thành phố Lào Cai trị giá 100 tỷ đồng.

Hải Sapa làm nghề gì?

Hải Sapa (tên thật là Vũ Hoàng Hải) là một YouTuber và TikToker nổi tiếng, chuyên về nội dung ẩm thực và đặc sản vùng Tây Bắc.

Trước khi là nổi danh trên mạng xã hội, Hải Sapa từng làm nghề lái xe phục vụ du khách ở Lào Cai, Yên Bái, Sơn La. Trong các chuyến đi, anh thường quay clip về cuộc sống bản làng và đăng lên mạng.

Từ một lái xe, vì sao Hải Sapa giàu nhanh thần tốc, kiếm hàng trăm tỷ đồng chỉ trong vài năm nổi tiếng?- Ảnh 1.

Hải Sapa chia sẻ về cuộc sống đời thường và quảng bá văn hóa vùng Tây Bắc trên kênh Youtube SAPA TV

Từ năm 2011, Vũ Hoàng Hải cho ra mắt kênh Youtube SAPA TV, chia sẻ những câu chuyện mộc mạc về văn hóa, ẩm thực và con người Lào Cai. Đến nay, SAPA TV đã có hơn 1,8 triệu người đăng ký. Ước tính từ SocialBlade, doanh thu của kênh YouTube này trong 1 năm gần nhất đạt 41.000-675.000 USD (1-17,6 tỷ đồng).

Gây tiếng vang tại nền tảng YouTube, Hải Sapa lấn sân sang TikTok. Đến nay kênh TikTok của anh có 5,1 triệu người theo dõi.

Bên cạnh công việc sáng tạo nội dung, Hải Sapa kết hợp kinh doanh các sản phẩm đặc trưng của vùng với việc quảng bá du lịch và văn hóa địa phương,tổ chức tour tham quan làng bản chợ phiên tại Sapa.

Hộ kinh doanh HKD Sapa TV do vợ Hải Sapa làm người đại diện kinh doanh đặc sản Tây Bắc, nhà hàng và khách sạn.

Thông qua các nền tảng trực tuyến, Hải Sapa và vợ bán các sản phẩm như thịt trâu gác bếp, các loại gia vị chấm chẩm chéo, mật ong và nhiều món ăn đặc trưng khác.

Anh thường xuyên tổ chức các phiên livestream bán hàng trên nền tảng mạng xã hội TikTok. Trong đó món ăn làm nên tên tuổi Sapa là thịt trâu gác bếp.

Từ một lái xe, vì sao Hải Sapa giàu nhanh thần tốc, kiếm hàng trăm tỷ đồng chỉ trong vài năm nổi tiếng?- Ảnh 2.

Hải Sapa trong một quảng cáo thịt trâu gác bếp

Theo quảng cáo, món này được làm từ thịt trâu tươi, tẩm ướp với các loại gia vị đặc trưng như tỏi, gừng, hạt mắc khén, ớt và sau đó được sấy khô bằng hơi nóng của khói bếp củi. Thịt trâu gác bếp Hải Sapa bán có giá 600.000 đồng/500gr, giảm giá còn 500.000 đồng.

Tuy nhiên vài ngày gần đây, thịt trâu gác bếp bất ngờ biến mất khỏi giỏ hàng của nam TikToker trong bối cảnh cao điểm kiểm tra hàng hóa trên cả nước. Tại website SAPA TV, mặt hàng này vẫn còn.

Hải Sapa cho biết anh dừng bán sản phẩm thịt trâu gác bếp do sức mua kém trong mùa hè, trong khi chi phí bảo quản cao, kinh doanh không hiệu quả.

Anh khẳng định làm ăn tử tế, trâu không rõ nguồn gốc sẽ không nhập. Thịt trâu gác bếp dự kiến sẽ bán trở lại vào dịp Tết, thời điểm nhu cầu tiêu thụ tăng cao do thời tiết lạnh.

Giỏ hàng trên kênh TikTok của anh cũng được tinh gọn đáng kể, tập trung vào 2 sản phẩm là gia vị chấm chẩm chéo và mật ong.

Không chỉ thay đổi về sản phẩm, Hải Sapa cũng vắng bóng trong các phiên livestream bán hàng. Theo anh đây là một quyết định chiến lược nhằm tạm ngừng livestream để dành thời gian rà soát toàn bộ nội dung và định hướng phát triển kênh.

Ngoài ra, Hải Sapa còn phân phối các sản phẩm của một công ty chuyên sản xuất bia có nhà máy tại tỉnh Quảng Trị.

Hải Sapa giàu như thế nào?

Tháng 11/2022, Hải Sapa khai trương nhà hàng ở trung tâm thành phố Lào Cai. Khi được Lộc “Fuho” hỏi về giá trị nhà hàng, Hải Sapa liền trả lời “Cả mua đất lẫn xây nhà hàng hết hơn 100 tỷ”.

Tháng 10/2023, Hải Sapa tổ chức tân gia căn biệt thự cũng tại thành phố Lào Cai. Căn biệt thự có 5 tầng với tổng diện tích hơn 1.000m2 (mỗi sàn rộng 250m2).

Từ một lái xe, vì sao Hải Sapa giàu nhanh thần tốc, kiếm hàng trăm tỷ đồng chỉ trong vài năm nổi tiếng?- Ảnh 3.

Nhà hàng của Hải Sapa TV tại Lào Cai

Trong một video hồi tháng 4/2024, Hải Sapa chia sẻ hình ảnh chiếc xe Porsche biển đẹp. Trước đó, anh và vợ mua chiếc Porsche để “đi ship chẩm chéo, thịt trâu gác bếp”.

Chưa hết, Hải Sapa còn gây choáng ngợp khi liên tục tham gia các bữa tiệc quy tụ nhiều doanh nhân giàu có, nghệ sĩ nổi tiếng. Dàn siêu xe của các nhân vật xuất hiện trong buổi tiệc xếp đỗ chật kín đường đi.

Đặc biệt, Hải Sapa hiện đang là Giám đốc, người đại diện theo pháp luật của Công ty cổ phần tập đoàn SAPA TV, thành lập tháng 1/2025, địa chỉ tại thành phố Lào Cai (tỉnh Lào Cai).

Công ty đăng ký nhiều ngành nghề kinh doanh: dịch vụ lưu trú ngắn ngày, nhà hàng và các dịch vụ ăn uống, đại lý du lịch, kinh doanh bất động sản… Doanh nghiệp có vốn điều lệ 50 tỷ đồng, trong đó Hải Sapa góp 30 tỷ đồng (tỷ lệ 60%).