Home Blog Page 5

Sự thật về cuộc gọi nhá máy từ các đầu số 022, 024, 028

Những cuộc gọi “nhá máy” trong vài giây này là thủ đoạn mở đường cho hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tiền.

Cổng thông tin điện tử Tỉnh Bình Phước đăng tải thông tin cho biết, Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao, Công an tỉnh Bình Phước cảnh báo về thủ đoạn các đối tượng lừa đảo liên tục gọi nhá máy (khoảng 3 giây) vào số điện thoại người dân rồi tắt máy. Đây là thủ đoạn mở đường cho hành vi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.

Thông tin cho biết, gần đây, các đối tượng sử dụng các đầu số như 024xxx, 022xxx, 028xxx… để gọi nhá máy người dân, mỗi cuộc chỉ kéo dài khoảng 3 giây rồi cúp máy, khiến điện thoại hiển thị là cuộc gọi nhỡ. Có ngày, người dùng nhận 3 – 4 cuộc gọi như vậy, gây hoang mang, không rõ người gọi là ai và với mục đích gì.

Sự thật về cuộc gọi nhá máy từ các đầu số 022, 024, 028- Ảnh 1.

Cảnh báo nguy cơ lừa đảo từ cuộc gọi nhá máy của VTV1.

Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao, Công an tỉnh Bình Phước cho biết: Hiện tượng “cuộc gọi nhá máy” có thể là bước mở đầu cho các thủ đoạn lừa đảo. Mục đích chính là xác thực các dữ liệu mà đối tượng lừa đảo đã thu thập, từ đó phân loại người dùng để lên kịch bản lừa đảo sau này. Khi người dùng nghe máy hoặc phản hồi, kẻ gian biết số điện thoại đó còn hoạt động và đưa vào danh sách để bán hoặc khai thác.

Một số hệ thống tự động còn có thể nhận diện giọng nói, từ khóa để xác định giới tính, độ tuổi hay mức độ phản ứng của người nghe. Dù các cuộc gọi “nhá máy” không trực tiếp lấy cắp thông tin, nhưng là bước đệm để bán dữ liệu cho bên thứ ba, làm phiền qua quảng cáo hoặc thực hiện các chiêu trò lừa đảo nhắm vào người cao tuổi, nội trợ… Ngoài ra, người dùng có thể bị lừa gọi lại vào các số tính phí cao, đặc biệt là các số quốc tế. Nếu tiếp tục trả lời, giọng nói của người dùng có thể bị lợi dụng để giả danh trong các cuộc gọi khác.

Qua đây, Công an tỉnh Bình Phước khuyến cáo người dân cần nâng cao cảnh giác với các cuộc gọi lạ, đặc biệt là những cuộc gọi có dấu “+” ở đầu số hoặc chỉ “nhá máy” trong vài giây. Nếu nhận được cuộc gọi như vậy, người dân tuyệt đối không gọi lại. Trường hợp bị làm phiền nhiều lần, cần chặn số và báo cáo cho nhà mạng (có thể nhắn tin đến tổng đài 5656 theo cú pháp hoặc phản ánh qua website của nhà mạng).

Người dân không nên cung cấp thông tin cá nhân qua điện thoại, dù đầu dây bên kia xưng danh là cơ quan chức năng như công an, viện kiểm sát, tòa án, thuế… hoặc nhân viên ngân hàng, nhà mạng. Đồng thời, tuyệt đối không truy cập vào các đường link lạ, không cài đặt ứng dụng theo hướng dẫn của người quen qua mạng.

Khi phát hiện dấu hiệu lừa đảo, hãy báo ngay cho cơ quan Công an gần nhất để được hướng dẫn, xử lý kịp thời. Đồng thời chia sẻ thông tin cảnh báo đến người thân, bạn bè nhằm chung tay ngăn chặn tội phạm lừa đảo trên không gian mạng.

7 năm Đi XKLĐ tháng nào cũng gửi tiền đầy đủ cho bố mẹ. Một hôm bố mẹ gọi điện khoe đã mua được mảnh đất đẹp gần trung tâm xã, giá cả hợp lý. Tôi vui mừng vì ước mơ của mình đang dần thành hiện thực. Những năm tiếp theo, anh tiếp tục gửi tiền về để xây nhà. Sau 7 năm tôi quyết định về nước thì mọi chuyện cũng phát sinh từ đây, bố mẹ không chịu sang tên ngồi nhà, đến khi tôi mời luật sự mới biết sự thật

Bảy năm ở xứ người, tháng nào tôi cũng chuyển tiền về cho bố mẹ, không thiếu một đồng. Tôi nghĩ mình đang xây một giấc mơ – ấm áp, vững chắc, và thuộc về mình. Nhưng vào cái ngày tôi đặt chân về nước, đứng trước cổng ngôi nhà ấy, tôi mới hiểu, có những giấc mơ… chỉ thuộc về người khác.

Tôi rời Việt Nam năm 25 tuổi, mang theo một chiếc vali cũ và một niềm tin chắc nịch rằng: “Chỉ cần chịu khó, mình sẽ đổi đời.”

Hợp đồng xuất khẩu lao động ở Nhật kéo dài ba năm, sau đó tôi xin gia hạn thêm hai lần, tổng cộng là bảy năm. Tôi làm việc trong một nhà máy chế biến thực phẩm, ca ngày ca đêm, thường xuyên làm thêm 3-4 tiếng mỗi ngày để gom góp đủ gửi tiền về. Mỗi tháng tôi để lại đúng phần sinh hoạt cần thiết, còn lại đều chuyển về cho bố mẹ giữ hộ — cũng là để tích lũy mua đất, xây nhà, chuẩn bị cho cuộc sống sau này.

Năm thứ ba, mẹ gọi điện, giọng hồ hởi:
– Bố mẹ mua được mảnh đất rồi, gần trung tâm xã, giá tốt lắm. Mặt tiền rộng, sau này con về ở hoặc mở tiệm gì cũng được.

Tôi vui sướng đến mức bật khóc. Những năm tháng xa nhà bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi tưởng tượng về một mái nhà nhỏ, sân lát gạch đỏ, có vườn rau phía sau và một con chó nằm phơi nắng. Tôi bắt đầu gửi thêm tiền, đều đặn mỗi tháng, để bố mẹ khởi công xây nhà.

– Con cứ yên tâm làm việc đi, ở nhà bố mẹ lo hết. Nhà làm đàng hoàng, con về là có chỗ ổn định, không phải thuê trọ hay ở ké ai.

Tôi tin họ. Họ là bố mẹ tôi – người đã nuôi tôi khôn lớn, người từng cõng tôi qua suối những ngày lũ, người ăn cơm nguội nhường phần ngon cho tôi. Họ không thể lừa tôi được. Tôi chưa từng nghĩ đến việc yêu cầu giấy tờ, hay sang tên, hay bắt bố mẹ ký tá gì cả. Giữa bố mẹ và con cái mà còn cần hợp đồng thì đời này sống với ai nữa?

Những năm tiếp theo, tôi về quê đúng một lần – là khi bà nội mất. Nhưng tôi chỉ được ở lại đúng 5 ngày rồi lại phải quay lại Nhật ngay. Ngôi nhà lúc ấy vẫn chưa xong, bố nói đang làm móng và đợi tiền đợt tiếp theo để nâng tường.

Tôi gửi tiếp. Tổng cộng, sau 7 năm, tôi đã gửi về gần 3 tỷ đồng – đó là toàn bộ mồ hôi, nước mắt, tuổi trẻ, và sức lực của tôi.

Khi hợp đồng kết thúc, tôi quyết định không gia hạn nữa. Tôi muốn về quê, sống yên ổn. Đã đến lúc trở về với giấc mơ mình đã dựng lên.

Ngày tôi về nước, cả nhà tổ chức ăn uống rôm rả. Bà con lối xóm đến đông đủ, ai cũng bảo tôi giỏi, biết lo làm ăn. Tôi đứng trước ngôi nhà mới, lòng dâng lên niềm tự hào âm ấm. Đó là phần thưởng của bảy năm cày bừa.

Vài tuần sau, khi mọi thứ đã ổn định, tôi nhẹ nhàng đề cập đến chuyện giấy tờ.

– Con muốn làm thủ tục sang tên đất và nhà sang tên con, để sau này tiện đăng ký hộ khẩu, mở sổ, rồi còn xin việc ở xã.

Không khí bỗng trùng xuống. Mẹ liếc nhìn bố. Bố gật đầu chậm rãi rồi nói:

– Con cứ để tên bố mẹ cũng được. Nhà này là của chung. Con ở thì cứ ở, có ai đuổi đâu mà phải lo.

Tôi cười, nhẹ nhàng giải thích:

– Không phải con nghi ngờ bố mẹ. Nhưng sau này lỡ có chuyện gì, con cái có giấy tờ đàng hoàng thì cũng dễ lo liệu hơn. Với lại con muốn mở tiệm nhỏ ở mặt tiền, thì cần phải đứng tên để làm giấy phép kinh doanh.

Bố mẹ không trả lời ngay. Mấy hôm sau, mẹ nói:

– Đất đó… không đứng tên bố mẹ. Tên người khác.

Tôi sững người.

– Là sao ạ?

– Là… bạn của bố. Hồi mua đất, bố mượn tạm tên người ta để đứng hộ vì nhà mình lúc ấy chưa đủ điều kiện pháp lý.

– Bây giờ con muốn sang tên thì… phải làm sao?

– Phức tạp lắm. Người ta đang đi làm xa, chưa về. Mà người ta cũng không muốn chuyển nhượng lại.

Tôi ngồi phịch xuống ghế. Mắt tôi nóng lên. Một cơn nghi ngờ len lỏi trong tim.

Tôi bắt đầu hỏi thăm người quen, hàng xóm, kể cả cán bộ xã. Không ai biết rõ mảnh đất đó có phải đứng tên bạn của bố không. Một người nói nhỏ:

– Hồi đó tôi nghe loáng thoáng là ông bà mua đất tên thằng Hưng, con trai út đấy chứ đâu phải bạn gì.

Tôi chết lặng.

Hưng – em trai tôi, kém tôi 5 tuổi, chưa từng đi làm xa, không có thu nhập ổn định, lại nghiện cá độ bóng đá. Vài năm trước, bố mẹ tôi từng giấu tôi chuyện phải bán trâu bán bò để trả nợ cho nó.

Tôi hẹn luật sư.

Luật sư tìm hiểu hồ sơ và đưa ra kết luận khiến tôi không còn ngồi yên được nữa:

– Mảnh đất đó hoàn toàn đứng tên Hưng. Nhà cũng thế. Về mặt pháp lý, anh không có quyền gì với tài sản này. Nếu họ không đồng ý chuyển nhượng, anh có thể kiện ra tòa, nhưng sẽ rất khó nếu không có chứng từ chuyển tiền, hợp đồng thỏa thuận, hay bằng chứng anh là người đầu tư.

Tôi câm nín. Suốt 7 năm, tôi tin tưởng gửi tiền về, không giữ lại gì cho mình. Không giấy tờ, không biên nhận, không thỏa thuận miệng nào ghi lại. Tất cả chỉ là niềm tin – thứ dễ vỡ nhất trên đời

Tôi về nhà tối hôm đó, lòng như rỗng không. Ngôi nhà tôi từng mơ ước, giờ đây hóa ra không phải của tôi. Tôi là khách trong chính giấc mơ mình bỏ cả tuổi trẻ để dựng lên.

Cả đêm tôi không ngủ. Tôi ngồi trên chiếc võng cũ, nhìn ra khoảng sân trước – nơi từng tưởng tượng sẽ có tiếng con trẻ chạy nhảy, tiếng vợ gọi vào ăn cơm, và tiếng chó sủa mỗi khi có khách đến. Giấc mơ đó – giờ hóa ra chỉ là vai diễn tôi đóng suốt bảy năm, còn sân khấu đã bị người khác đứng tên từ lâu.

Sáng hôm sau, tôi gọi cả nhà lại nói chuyện.

– Con đã thuê luật sư tra hồ sơ đất. Tên người đứng sổ đỏ là em Hưng. Giải thích đi.

Không ai nói gì. Mẹ tôi cúi mặt. Bố châm điếu thuốc, nhìn ra sân.

Tôi quay sang Hưng. Nó vẫn đang ngồi lướt điện thoại, vẻ mặt bình thản:

– Thì sao? Đất là của em thì em đứng tên. Có gì đâu mà anh phải làm lớn chuyện.

Tôi siết chặt tay.

– Mày lấy đâu ra tiền mua đất?

– Bố mẹ nhờ em đứng tên. Chứ anh có gửi tiền về mà có nói rõ là để làm gì đâu?

Mẹ tôi lên tiếng, giọng khàn khàn:

– Hồi đó… em nó dính nợ. Bố mẹ sợ người ta xiết nợ, sợ mày trách mắng. Nên mới lấy tiền con gửi về mà lo. Sau đó mới mua lại đất, nhưng vì đã dùng tiền đó trả nợ đứng tên Hưng, nên để luôn cho nó.

Tôi như không tin vào tai mình.

– Nghĩa là… mấy năm đầu con gửi tiền về, là để bố mẹ trả nợ cho Hưng?

– Ừ…

– Còn nhà này? Nhà này cũng đứng tên Hưng?

– Ừ…

Tôi bật cười. Một tiếng cười khan đắng ngắt.

– Cả thanh xuân tôi làm lụng, gửi từng đồng. Giờ tất cả là của một thằng chẳng làm ngày nào mà vẫn được thưởng. Còn tôi? Tôi được gì? Một chỗ ở không giấy tờ, không danh phận?

Bố tôi đứng dậy, giọng gắt:

– Sao mày nói chuyện kiểu ấy? Mày là con, bố mẹ làm gì chẳng vì các con? Nhà này ai sống chẳng được? Cần gì phải tên mày?

Tôi không trả lời. Tôi chỉ im lặng đứng dậy, đi ra ngoài, dắt xe máy rồi rời khỏi nhà.

Tôi thuê một phòng trọ nhỏ ở thị trấn. Vài tuần sau, tôi tìm được việc làm tại một công ty nội thất – lương không cao nhưng ổn định. Tôi bắt đầu lại từ con số 0, nhưng ít ra, lần này là cho chính tôi.

Tôi vẫn liên lạc với bố mẹ, nhưng không còn thân mật như xưa. Họ thỉnh thoảng gọi điện, đôi khi giọng trách móc vì tôi “giận lâu”, vì “việc đâu ra to tát đến mức bỏ nhà đi”, nhưng tôi không đáp. Tôi không còn muốn giải thích nữa. Vì có lẽ, người ta chỉ hiểu những gì họ muốn hiểu.

Vài tháng sau, luật sư tôi giới thiệu gửi hồ sơ khởi kiện – đòi quyền sở hữu tài sản đã đóng góp. Dù không có hợp đồng, tôi có lịch chuyển khoản quốc tế kéo dài bảy năm, bảng lương, và vài tin nhắn giữa tôi với mẹ nói về việc “xây nhà”, “mua đất”. Luật sư bảo cơ hội thắng không cao, nhưng không phải không có.

Tôi không mong đòi lại được tất cả. Tôi chỉ muốn một phần công bằng – cho những năm tháng đã đánh đổi.

Thế nhưng khi phiên tòa sơ thẩm chưa diễn ra, tôi nhận được tin mẹ nhập viện. Bệnh tim trở nặng sau một đợt cảm lạnh kéo dài.

Tôi bỏ hết, về ngay. Bệnh viện tỉnh, phòng hồi sức – mẹ nằm đó, mắt nhắm nghiền, mặt nhăn nhúm. Bố tôi ngồi ở góc phòng, lặng lẽ. Thấy tôi, ông chỉ nói:

– Bà ấy cứ nhắc con mãi. Nó bảo, “mẹ sai rồi, sai vì không nghĩ được xa hơn, cứ nghĩ sống chết ngày nào biết ngày đó”. Nó bảo, “nếu có sao, con mà không tha thứ thì mẹ không yên lòng”.

Tôi ngồi xuống, nắm tay mẹ. Bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt.

Tôi nghẹn ngào.

– Con không giận nữa đâu mẹ. Chỉ là… con đau.

Mẹ không mở mắt. Chỉ một dòng nước mắt lăn ra nơi khóe mi.

Một tháng sau, tôi rút đơn kiện.

Tôi gặp Hưng, đưa cho nó một bản thỏa thuận viết tay:

– Tao không đòi lại nhà. Nhưng tao cần 500 triệu để bắt đầu lại. Không thì… lần sau tao sẽ kiện tới cùng.

Nó ngồi im, rồi gật đầu. Sau một tháng, tôi nhận đủ tiền. Không phải là số tiền tôi xứng đáng được nhận – nhưng là khoản tôi cần để thoát ra.

Tôi rời quê. Chọn một thị xã nhỏ, cách đó gần 200 km. Tôi mở một xưởng mộc nhỏ, làm bàn ghế, kệ sách. Việc không nhiều, thu nhập không lớn, nhưng tôi thấy bình yên. Tôi sống trong căn nhà trọ ấm cúng, mảnh đất thuê nhưng là do tôi chọn.

Tôi không còn gửi tiền về nhà, cũng không còn dựa vào ai. Tôi học cách sống cho mình, không kỳ vọng quá nhiều vào máu mủ, và không dốc cả niềm tin vào nơi không có sự đảm bảo.

Mỗi năm, tôi vẫn về Tết. Tôi thắp hương cho mẹ – bà mất một năm sau ngày tôi về thăm. Tôi không còn oán trách. Tôi hiểu: tình thân có thể sâu sắc, nhưng cũng đầy giới hạn. Và đôi khi, giới hạn đó chỉ được phơi bày khi tiền bạc xuất hiện

Tôi từng nghĩ, gửi tiền về nhà là xây tương lai. Nhưng giờ tôi biết: tương lai phải được xây trên chính đôi tay, bằng chính lựa chọn của mình – dù chậm hơn, nhỏ hơn, nhưng là của mình, mãi mãi.

Mẹ chồng tôi nhập viện nằm phòng cấp cứu đặc biệt suốt 9 năm trời nhưng vợ chồng anh cả từ chối phụng dưỡng và chia đôi chi phí vì ‘quá tốn kém’. Tôi là dâu út đành c;;ắn r;;;ăng bán sạch của hồi môn và vàng cưới để lấy tiền chăm mẹ chỉ mong bà kéo dài thêm được ngày nào hay ngày ấy. Thế nhưng mọi cố gắng đều không được đền đáp. Sức khỏe của bà ngày càng xấu đi, hôm vừa rồi, nhân lúc tỉnh táo, bà gọi các con cháu về phân chia tài sản thừa kế. Anh cả được cho căn nhà bà đang ở còn vợ chồng tôi chỉ được quyển sổ tiết kiệm 35 triệu đồng. Nghĩ đến 9 năm mất việc, bán cả của nả để lo cho mẹ nhưng chỉ được chia có vậy, tôi buồn th;;ấu r;;;uột nhưng vẫn nhận cho bà an lòng nhắm mắt. Lo tang lễ cho Tbà xong xuôi, tôi lặng lẽ mang sổ ra ngân hàng lĩnh tiền, được tiếp đón như khách VIP rồi nghe số tiền thực nhận, vợ chồng tôi run rẩy đọc lại mấy lần vì sợ nhầm

“Mẹ chồng tôi nằm viện suốt 9 năm, trong căn phòng cấp cứu đặc biệt đắt đỏ bậc nhất thành phố. Vậy mà chỉ có tôi và chồng thay phiên chăm sóc, còn anh cả – người thừa kế chính danh của dòng họ – lại thẳng thừng từ chối: ‘Quá tốn kém, bọn em có điều kiện thì lo đi.’ Tôi không oán trách, chỉ tự nhủ: miễn mẹ còn sống thêm được ngày nào, là mình còn phước.”

Ngày mẹ chồng tôi ngã bệnh, tôi vẫn còn là một nhân viên văn phòng, công việc không xuất sắc nhưng ổn định, lương đủ sống. Chồng tôi làm giáo viên cấp ba, hiền lành, yêu thương gia đình. Cuộc sống tưởng chừng bình lặng ấy bị xáo trộn hoàn toàn khi mẹ phát hiện có khối u trong não. Bác sĩ nói nếu phẫu thuật sẽ nguy hiểm, nhưng nếu không điều trị liên tục thì chỉ còn vài tháng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảnh chăm người bệnh lâu dài. Nhưng nhìn mẹ nằm co quắp, đôi mắt vẫn gắng tìm nét quen thuộc trên gương mặt tôi – đứa con dâu ít nói nhưng luôn có mặt mỗi lần bà đau ốm – tôi không đành lòng quay lưng.

Anh cả và chị dâu đến bệnh viện đúng… một lần. Sau đó, họ không nghe điện thoại, không nhắn tin, tuyệt nhiên không góp một đồng nào cho chi phí điều trị. Lý do đơn giản: “Nhà còn phải lo cho con ăn học. Mẹ có mệnh hệ gì cũng là chuyện tự nhiên thôi, đừng cố gắng quá.”

Tôi cắn răng bán đi chiếc nhẫn cưới vàng 18K – món quà duy nhất mà mẹ tôi để lại, rồi đến lượt dây chuyền, đôi bông tai ngày cưới. Của hồi môn từng được giấu kỹ, nay lần lượt ra đi. Tôi bỏ việc để túc trực chăm mẹ, vì thuê người thì tiền đâu cho đủ. Chồng tôi đi dạy, lãnh lương xong là chuyển hết cho tôi, chỉ giữ lại vài trăm nghìn đổ xăng.

Cứ như vậy, 9 năm trôi qua.

Mẹ không thể nói được, chỉ thi thoảng mở mắt, chớp mi như báo hiệu bà còn sống. Tôi quen với mùi thuốc khử trùng, quen cả tiếng máy monitor phát ra nhịp tim đều đều, và cả cảm giác nuốt cơm chan nước mắt.

Năm thứ chín, một ngày đầu đông, mẹ bất ngờ tỉnh táo. Bà ra hiệu gọi đầy đủ con cháu đến bệnh viện. Anh cả xuất hiện với bộ đồ bảnh bao, nước hoa thơm lừng. Tôi dắt mẹ ngồi dậy, đút từng thìa cháo loãng vào miệng bà như mọi khi. Khi tất cả đã có mặt, bà run rẩy lấy từ ngăn kéo túi xách một tờ giấy: di chúc viết tay, có công chứng từ mấy năm trước.

Tôi không để ý lắm, vì nghĩ mẹ chẳng còn gì nhiều ngoài căn nhà cũ và một sổ tiết kiệm nho nhỏ. Bà chỉ định, anh cả sẽ nhận toàn bộ căn nhà bà đang ở, còn vợ chồng tôi được quyển sổ tiết kiệm trị giá 35 triệu đồng – số tiền mẹ nói là “để lại chút ít cho con út lo hậu sự”.

Cả phòng im lặng. Tôi cúi đầu, không dám để ai thấy nước mắt lăn dài. Chín năm không công việc, không lương, bán sạch tài sản, hy sinh cả tuổi thanh xuân… mà chỉ nhận lại một tờ giấy với ba chữ số. Nhưng tôi không trách. Có lẽ mẹ muốn giữ yên bề trên dưới. Tôi cố nuốt nghẹn để nắm tay mẹ nói khẽ: “Con hiểu, mẹ yên tâm.”

Một tuần sau, mẹ mất.

Tang lễ được tổ chức giản dị nhưng đủ đầy. Tôi lo từ bộ áo liệm, hoa trắng đến người tụng kinh. Anh cả chỉ đến đọc điếu văn, chụp vài tấm ảnh rồi về. Hôm hạ huyệt, anh còn nói nhỏ: “Em giữ sổ tiết kiệm ấy đi, anh không giành.”

Tôi cười gượng, “Ai mà giành cái đó.”

Ba ngày sau đám tang, tôi mặc bộ đồ lam giản dị, ôm quyển sổ tiết kiệm cũ kỹ đến ngân hàng – chi nhánh nơi mẹ đã mở tài khoản. Tôi chỉ định rút hết tiền để thắp hương mẹ tròn 49 ngày, coi như khép lại một giai đoạn đau buồn.

Nhân viên tiếp tân nhìn tôi, rồi lịch sự đưa vào phòng riêng. Tôi ngạc nhiên: “Ủa, em chỉ muốn rút tiền thôi mà?”

Cô ấy nói nhẹ nhàng:
– Dạ chị vui lòng ngồi chờ giám đốc chi nhánh một chút, sổ này nằm trong danh sách khách hàng ưu tiên.

Tôi càng ngạc nhiên hơn. Chờ khoảng 10 phút thì một người đàn ông lịch thiệp bước vào, cười bắt tay:

– Chị là con gái bà Nguyễn Thị Bích đúng không? Tôi là giám đốc chi nhánh, hôm nay đích thân kiểm tra và giải ngân tài khoản đặc biệt theo yêu cầu trong di chúc của cụ bà.

Tôi đưa sổ ra, anh ta giở từng trang, gật gù rồi quay màn hình cho tôi xem:
Số dư khả dụng: 2.987.000.000 đồng.

Tôi suýt ngã khỏi ghế. Run rẩy hỏi lại:

– Anh… nói nhầm phải không? Sổ này ghi có 35 triệu thôi mà…

Anh ta cười:

– 35 triệu chỉ là số dư được hiển thị trong quyển sổ thông thường. Nhưng bà cụ đã mở thêm một sổ tiết kiệm điện tử, liên tục gửi vào trong suốt 9 năm qua. Gửi gốc, dồn lãi, lại gửi tiếp, không ai biết ngoài bà và chúng tôi. Đặc biệt, sổ này có điều kiện rút: chỉ được giao cho người con chăm sóc bà suốt thời gian bệnh tật.

Tôi bật khóc.

Chín năm kiên nhẫn, chín năm câm lặng chịu đựng, chín năm sống không ngày mai… hóa ra mẹ biết hết.

Tôi nhớ lại từng lần bà nắm tay tôi thật chặt, đôi mắt khẽ rưng rưng, từng lần tỉnh táo ít ỏi gọi tên tôi giữa tiếng máy móc lạnh lùng. Bà không nói được, nhưng bà đã âm thầm bảo vệ tôi theo cách không ai ngờ tới.

Tôi không về nhà ngay. Tôi đi bộ thật lâu dưới cơn mưa mỏng đầu hạ. Bên tai vẫn vang vọng tiếng mẹ thủ thỉ ngày xưa:
“Đạo làm con không cần báo đáp, nhưng người sống có tâm, trời sẽ không phụ…”

Bộ Y tế đề nghị xử lý fanpage Dược phẩm Hoàng Hường Meli chính hãng

Bộ Y tế đề nghị xử lý fanpage Dược phẩm Hoàng Hường Meli chính hãng

Bộ Y tế đề nghị xử lý fanpage Dược phẩm Hoàng Hường Meli chính hãng vì vi phạm quảng cáo thực phẩm.

Vợ Quang Hải bị b:iến ch:ứng PTTM phải sang Hàn Quốc điều trị, diện mạo hiện tại mới s:ốc

Sau bài học “xương máu” này, Chu Thanh Huyền tuyên bố sẽ không tiêm thêm bất cứ thứ gì nữa mà chỉ tiêm tan các vị trí cũ.

Ngày 25/06/2025 thương trường đưa tin “Vợ Quang Hải bị biến chứng thẩm mỹ phải sang Hàn Quốc điều trị, diện mạo hiện tại mới sốc”. Nội dung chính như sau: 

Mới đây, Chu Thanh Huyền đã có chuyến công tác tại Hàn Quốc. Trước đó, cô từng khoe khoảnh khắc được ông xã Quang Hải lái xế hộp bạc tỷ đưa ra sân bay.

Nàng WAGs sau đó thẳng thắn cho biết chuyến đi này, cô kết hợp làm việc với xử lý hậu quả việc phẫu thuật thẩm mỹ cách đây 2 năm.

Cô tâm sự từng tiêm chất làm đầy ở một cơ sở thẩm mỹ, với mức giá không hề rẻ. Tuy nhiên, khi cô quyết định tiêm tan chất làm đầy thì loạt sự cố phát sinh.

Diện mạo của Chu Thanh Huyền sau khi được bác sĩ lấy hết các chất làm đầy trên mặt.

screen shot 2025 06 25 at 080620 17508136078961650226794 1750816256178 17508162562911388965393.png
Chu Thanh Huyền khẳng định sẽ không tiêm bất cứ thứ gì lên mặt nữa.
screen shot 2025 06 25 at 072700 17508136078921986887933 1750816257023 17508162572661114242722.png
Bà mẹ trẻ khẳng định đây là một trải nghiệm khiến cô không thể nào quên.

“Em từng tiêm tan 6 lần rồi, nhưng nó không tan nên mới phải đến chỗ này. Không biết ban đầu bị tiêm cái gì luôn”, cô kể.

Đặc biệt, khi sang nước ngoài, cô gặp cú sốc lớn hơn khi việc chẩn đoán và điều trị không dễ dàng. Rất may sau đó, cô gặp được viện thẩm mỹ có thể siêu âm định vị filler. Tại đây, các bác sĩ soi cằm và cho biết vị trí tiêm đã bị bao xơ.

Chu Thanh Huyền từng dao kéo nhiều bộ phận trên cơ thể để có diện mạo hoàn hảo hơn.

“Lúc này, tay chân em mới run cầm cập, răng đánh vào nhau, mồ hôi tay đổ ra, đưa con gấu bông cầm vẫn run”, cô nhớ lại.

Hiện các chất làm đầy đã được lấy ra tuy nhiên cằm của cô vẫn bị bầm tím. Sau bài học “xương máu” này, Chu Thanh Huyền tuyên bố sẽ không tiêm thêm bất cứ thứ gì mà chỉ tiêm tan các vị trí cũ.

Thời gian qua, Chu Thanh Huyền không giấu chuyện “can thiệp” nhiều bộ phần trên gương mặt để có diện mạo xinh đẹp hơn.

Cô là một trong những nàng WAGs nhận nhiều quan tâm thời điểm hiện tại.

Một trong những điểm thay đổi lớn nhất của Chu Thanh Huyền chính là hàm răng. Cô từ bỏ chiếc răng khểnh duyên dáng, thay vào đó là hàm răng sứ để có nụ cười đẹp hơn. Chính Quang Hải cũng nhiều lần ra mặt ủng hộ bà xã làm đẹp để trở nên tự tin hơn.

Gần nhất vào đầu năm 2025, cô từng thử phương pháp tiêm gọn hàm để gương mặt trông thanh thoát hơn. Trước đó, cô từng chi 50-60 triệu đồng cho việc này nhưng kết quả không được như mong đợi.

Quang Hải và Chu Thanh Huyền đã có hơn 1 năm chung nhà.

Quang Hải và Chu Thanh Huyền tổ chức lễ ăn hỏi vào ngày 1/1/2024. Cuối tháng 3 cùng năm, hôn lễ của cặp đôi diễn ra tại quê nhà Quang Hải ở xã Xuân Nộn, huyện Đông Anh, Hà Nội.

Tới tháng 4, cầu thủ 27 tuổi tiếp tục tổ chức tiệc cưới ở khách sạn 5 sao ở Hà Nội với sự góp mặt của nhiều cầu thủ, huấn luyện viên…

Đến tháng 7/2024, cả 2 đón chào con trai đầu lòng, được đặt tên thân mật ở nhà là Lido. Từ khi lên chức mẹ bỉm, Chu Thanh Huyền dành thời gian chăm sóc con, livestream bán các mặt hàng liên quan đến làm đẹp và các loại thực phẩm chức năng.

Gia đình hạnh phúc của cặp Hải – Huyền.

Tuy nhiên thời gian qua, vợ Quang Hải từng không ít lần dính thị phi. Từ việc mang con trai ra quảng cáo bất chấp, đấu tố căng thẳng với một người chị từng thân, phát ngôn “vạ miệng” vụ rồng –  tôm, trèo lên bàn ăn chụp ảnh sống ảo hay gần nhất là việc khoe được chồng tặng túi hiệu sau trận thua đậm của tuyển Việt Nam,… khiến nàng WAGs nhận về không ít tranh cãi.

Đứng trước bão thị phi, cô chọn cách im lặng, không có bất cứ chia sẻ nào liên quan.

Báo Phụ nữ số ngày 12/6 có bài Chu Thanh Huyền khoe quà Hermes được Quang Hải mua tặng ngay sau trận thua sốc 0-4 của ĐT Việt Nam, netizen: EQ âm điểm! Nội dung như sau:

Ngày 116, tiền vệ Nguyễn Quang Hải cùng đội tuyển Việt Nam đã trở về nước sau chuyến làm khách đáng quên trên SVĐ Bukit Jalil, nơi thầy trò HLV Kim Sang-sik đã phải nhận thất bại nặng nề 0-4 trước ĐT Malaysia. Trên đường về, Quang Hải không quên mua quà tặng vợ và con trai sau chuyến đi xa thi đấu, như hành động anh vẫn thường làm trước đây. Chu Thanh Huyền cũng xuất hiện ở sân bay Nội Bài, lái xế hộp mới tậu, đón Quang Hải về nhà.

Trên trang cá nhân, nàng WAG Chu Thanh Huyền cũng vô tư khoe hình ảnh quà sang trọng do Quang Hải mua tặng. Tuy nhiên, hành động này lại gây tranh cãi trái chiều, đúng chuẩn nàng WAG “thị phi”, làm gì cũng có thể khiến dân tình xôn xao, bàn tán.

Cụ thể, hot girl Sơn Tây đăng ảnh chụp tin nhắn nhận được từ Quang Hải với lời hỏi thăm ngọt ngào “mẹ yêu của ba dậy chưa”, kèm theo đó là bức ảnh những món đồ hàng hiệu mà Quang Hải đã mua ở sân bay, sắp mang về cho vợ con. Hải “con” tâm tình: “Ba mua đồ chơi cho con trai và mua cho mẹ…”. Dù Chu Thanh Huyền đã dùng icon che đi nội dung về món quà do chồng tặng mình nhưng dân tình dễ dàng nhận ra trong số quà tặng là chiếc túi màu cam nổi bật đến từ thương hiệu đình đám Hermes.

Trên xe ô tô đón chồng về nhà, Chu Thanh Huyền cũng quay video để lộ những món quà đắt đỏ từ Quang Hải. Cô nàng hạnh phúc chia sẻ: “Chồng đi công tác về là có quà cho bé con Lido, mẹ cháu cũng được ké hơi con trai xíu ạ”.

Chu Thanh Huyền đón Quang Hải ở sân bay, khoe quà được Quang Hải mua tặng sau trận thua nặng nề của ĐT Việt Nam trước Malaysia

Động thái của vợ chồng Quang Hải nhận về nhiều sự quan tâm từ cộng đồng mạng. Nhiều người hâm mộ gửi lời chúc mừng Chu Thanh Huyền khi đã cưới được người chồng yêu chiều vợ con hết mực, “xin vía” số hưởng của cô nàng hay chúc phúc cho vợ chồng Quang Hải luôn bên nhau gắn bó,…

Tuy nhiên, chiều người lại, netizen cũng tràn vào video của vợ chồng Quang Hải để lại lời nhắc nhở về việc ĐT Việt Nam vừa nhận thất bại cay đắng, thua trắng 0-4 trước ĐT Malaysia. Trong khi người hâm mộ chưa thoát khỏi nỗi buồn và thất vọng, hành động khoe quà sang, cuộc sống xa hoa tận hưởng của bà xã Quang Hải khiến dân tình khó đồng tình. Một số người còn chê thẳng Chu Thanh Huyền “EQ thấp”, hay Quang Hải “đá thì chán mà quà thì sang”, “Hay khoe quá”… Một số người bênh vực vợ chồng Quang Hải, cho rằng việc mua quà sang cho vợ con không liên quan gì đến thất bại vừa qua của đội tuyển, chỉ là dân tình quá khắt khe với cặp vợ chồng nổi tiếng hàng đầu làng bóng đá Việt mà thôi.

Về phần Quang Hải, ở trận gặp Malaysia vừa qua, anh được tung vào sân ở hiệp 2 trận đấu nhưng không thể tạo dấu ấn hay khác biệt trước đội hình toàn những ngôi sao nhập tịch của đối thủ. Chung cuộc, ĐT Việt Nam nhận tới 4 bàn thua, không thể gỡ nổi 1 bàn. Thất bại trắng tay trên đất khách, thầy trò HLV Kim Sang-sik gây sốc cho đông đảo người hâm mộ và cả giới truyền thông Đông Nam Á. Sau trận đấu, HLV Kim đã nhận trách nhiệm về mình và thẳng thắn thừa nhận Malaysia hiện tại quá mạnh, ĐT Việt Nam vẫn nuôi hi vọng sẽ gỡ lại ở trận lượt về trên sân nhà vào tháng 3 năm sau.

Vợ tôi có sở thích kì lạ thích bắt cá trê ngoài đầm. Cứ cuối tuần được nghỉ làm ở công ty, vợ lại xách giỏ đi bắt cá. Có hôm vợ bắt được cả chục cân cá trê . Một ngày tôi bí mật theo vợ đi bắt cá nhưng kì lạ thay vợ tôi không hề đến đầm cá mà đi tìm cá trê trong nh-à ngh-ỉ…Người đàn ông bên trong khiến tôi còn buồn hơn …

Vợ tôi có một sở thích kỳ lạ. Cứ cuối tuần là cô ấy lại xách giỏ đi bắt cá trê ngoài đầm. Những con cá trơn nhớt, trườn trong bùn, lại có vẻ quyến rũ cô hơn mọi thú vui khác. Tôi đã từng nghĩ, có một người vợ như thế là điều hiếm có—cho đến khi tôi theo chân cô ấy một lần… và phát hiện ra sự thật mà tôi ước chưa từng biết.

Tôi tên là Quang, 36 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty xây dựng ở ngoại ô Hà Nội. Vợ tôi, tên là Hương, trẻ hơn tôi bốn tuổi, làm nhân viên văn phòng tại một công ty mỹ phẩm. Hương là người phụ nữ xinh đẹp, khéo léo, nhưng đặc biệt ở chỗ cô có một niềm say mê lạ thường: bắt cá trê.

Từ ngày cưới nhau, cứ mỗi cuối tuần được nghỉ làm, cô lại dậy từ sớm, mặc đồ kín mít, đeo đôi ủng cao su và xách chiếc giỏ lưới ra khỏi nhà. “Đi bắt cá trê!”, cô thường nói, kèm một nụ cười rạng rỡ. Những ngày đầu, tôi nghĩ đó chỉ là thú vui lành mạnh. Đàn ông mà có cô vợ chăm chỉ, chịu khó thế thì còn gì hơn?

Nhưng rồi, tôi bắt đầu thấy lạ. Mỗi lần Hương đi bắt cá về, quần áo sạch sẽ lạ thường. Dù cô có mang về cả chục cân cá trê, giỏ thì đầy nước và mùi tanh, nhưng người thì không hề lấm lem bùn đất như những người thực sự vừa lội đầm về. Đôi khi, tôi còn thấy mùi nước hoa nhẹ vương trên cổ áo cô ấy. Cô nói rằng “xịt cho đỡ mùi tanh”, tôi không nghi ngờ gì thêm. Đàn ông mà, đôi khi chúng tôi chọn tin vì… không muốn mất đi những gì mình đang có.

Tôi bắt đầu để ý hơn. Địa điểm cô ấy đi bắt cá luôn mơ hồ: “Đầm cũ gần cầu Ba Gian”, rồi hôm khác lại là “khu bờ sông sau nhà ông Tâm”. Có lần tôi thử hỏi đi theo, cô gạt phắt đi:
– “Không có chỗ cho anh đâu, bắt cá cũng cần có duyên!”

Tôi cười cho qua, nhưng trong lòng bắt đầu thấy có điều gì không ổn. Những đêm Hương ngủ say, tôi ngồi lặng thinh trong phòng khách, nhìn vào chiếc giỏ bắt cá dựng bên tủ giày, nghĩ mãi về những con cá trê mà cô mang về. Những con cá ấy, sao có thể chỉ đơn thuần là cá?

Rồi một sáng thứ Bảy, tôi quyết định nghỉ làm và bí mật theo sau vợ. Cô không hay biết gì. Tôi bám sát ở khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện. Chiếc xe máy của cô không rẽ về phía con đầm nào cả. Thay vào đó, cô phóng thẳng về phía thị trấn, dừng lại trước một nhà nghỉ nhỏ nằm khuất trong hẻm. Cô bước vào rất nhanh. Tim tôi thắt lại.

Tôi đợi mười lăm phút. Một người đàn ông cũng đi vào. Tôi nhận ra anh ta. Không phải bạn bè thân thiết gì, nhưng từng thấy ảnh anh ta trên Facebook vợ. Tên là Duy – một đồng nghiệp cũ, đã ly dị, hơn Hương vài tuổi. Tôi chưa từng nghĩ gì sâu xa, vì Hương nói Duy là người tử tế, từng giúp cô lúc mới vào nghề.

Tôi rút lui. Tôi không đủ can đảm bước vào. Không phải vì tôi sợ bắt quả tang. Mà vì tôi sợ chính mắt mình thấy rõ sự thật.

Tôi không hỏi Hương điều gì khi cô về nhà. Vẫn là mùi nước hoa dịu nhẹ, vẫn là túi cá trê béo múp, vợ tôi đặt lên bàn bếp rồi cười rạng rỡ:
– “Hôm nay được mẻ ngon lắm, mai anh nấu lẩu nhé!”

Tôi gật. Tay tôi run, nhưng miệng vẫn mỉm cười.

Tối hôm đó, tôi nằm quay lưng lại với cô. Trong ánh đèn ngủ mờ nhòe, tôi nghe cô thở đều, không vướng bận gì cả. Phải chăng tôi đang tự hủy hoại mình vì yêu quá nhiều?

Sáng hôm sau, tôi đến gặp một người bạn làm trong ngành bảo vệ – Hưng. Nhờ anh ấy lắp cho tôi một thiết bị định vị nhỏ vào cốp xe máy của Hương. Tôi không muốn làm điều đó, nhưng cũng không chịu được sự ngờ vực bóp nghẹt từng hơi thở trong lòng.

Ba tuần trôi qua, tôi ghi lại mọi địa điểm cô ghé vào – ba nhà nghỉ khác nhau. Luôn là sáng thứ Bảy. Thậm chí, có lần vào cả chiều Chủ Nhật, khi cô nói với tôi rằng “có hội chợ mỹ phẩm ngoài tỉnh”.

Tôi không đối chất. Tôi đi gặp Duy.

Quán cà phê nhỏ, vắng người. Duy đến, có chút ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự. Tôi đi thẳng vào vấn đề:

– “Anh có quan hệ gì với Hương?”

Duy nhìn tôi. Một thoáng bối rối, rồi anh ta thở dài:

– “Tôi xin lỗi. Nhưng tình cảm không phải lúc nào cũng điều khiển được, anh Quang ạ.”

Tôi muốn đấm vào mặt anh ta, nhưng tay tôi nắm chặt lấy ly cà phê, chỉ để giữ mình không vỡ vụn.

Tối hôm đó, tôi trở về, ngồi trước mặt Hương. Đặt tất cả ảnh, dữ liệu định vị, cả lịch sử cuộc gọi lên bàn. Cô nhìn tôi, im lặng. Rồi bật khóc.

– “Em không muốn lừa anh. Nhưng mỗi lần ở bên anh, em cảm thấy mình như biến mất. Anh sống kỹ càng, tính toán, chu toàn quá… Em thấy mình chỉ là một phần trong sổ kế toán của anh.”

Tôi im lặng. Vì lời cô nói không sai. Tôi từng nghĩ yêu là bảo vệ, là ổn định, nhưng lại quên rằng yêu còn là phải làm cho người kia thấy được sống, được tự do và rung động.

Hương không chọn rời đi ngay. Cô xin thời gian suy nghĩ. Tôi không níu kéo, cũng không van nài. Trong lòng tôi, có gì đó đã chết cùng với con cá trê cuối cùng cô mang về.

Tôi vẫn còn yêu cô ấy, có lẽ sẽ còn rất lâu nữa. Nhưng người đàn ông yêu thương thực sự, không phải là người giữ lại bằng mọi giá—mà là người biết khi nào nên buông, để người kia được sống thật với mình.

Và kể từ hôm đó, tôi không ăn cá trê nữa.

Anh tôi được bố mẹ ưu tiên cho đi học dưới thành phố nên giờ lấy vợ giàu, nhà cao cửa rộng, đến lượt tôi thì bố mẹ ố:m bệ:nh chẳng đủ sức nuôi đi học nữa đành đi làm thợ xây, đến lúc ông bà qua đời chị dâu vội vã đăng tin bán luôn nhà ở quê, anh trai lại nói sẽ tặng ngôi nhà đó cho vợ chồng tôi làm vốn liếng làm ăn, chị nhất định không chịu, đến 49 ngày mẹ tôi, vừa hạ cơm cú:;ng thì nhà anh trai tôi nhận tin s/ét đ/ánh

Những cơn mưa đầu mùa năm ấy đến sớm hơn mọi năm. Trận mưa đêm qua như trút cả u uất, cả nỗi buồn của đất trời xuống mái ngói đã rêu phong của căn nhà cũ. Tôi ngồi trong gian bếp ẩm ướt, ngắm những giọt nước lăn dài theo vết nứt của vách tường. Bát cơm cúng mẹ vẫn còn nghi ngút khói, chưa ai động đũa. Ngoài sân, gió rít qua hàng cau, tiếng cồng chiêng xa xa vọng lại từ xóm bên như vọng hồn người đã khuất.

Anh tôi và chị dâu đứng bên hiên, nói chuyện nhỏ to. Câu chuyện của họ chẳng cần nghe cũng hiểu: là chuyện ngôi nhà, chuyện bán hay giữ, chuyện chia phần thừa kế. Tôi im lặng. Vài tháng trước, mẹ mất. Giờ là lễ cúng 49 ngày. Tưởng đâu sau tang gia, gia đình có thể lắng lại một chút. Nhưng đâu ngờ, giông tố thật sự mới bắt đầu nổi lên.

Tôi là con út trong gia đình có hai anh em trai. Anh tôi, Hùng, hơn tôi tám tuổi, là niềm hy vọng của cha mẹ. Từ nhỏ, anh đã học giỏi, điềm đạm, hiểu chuyện. Năm anh đậu đại học ở thành phố, cả nhà mổ lợn ăn mừng. Mẹ tôi không tiếc gì, bán luôn hai sào ruộng tốt để gom đủ tiền cho anh lên thành phố học hành. “Phải học giỏi, sau này đổi đời nghe con,” mẹ nói như giao cả giấc mơ đời mình vào đôi mắt anh tôi.

Những năm tháng đó, tôi còn nhỏ. Tôi nhớ những bữa cơm độn khoai, nhớ cha tôi lưng còng cày sâu cuốc bẫm, mẹ thì thức khuya dậy sớm tráng bánh đem bán ngoài chợ huyện. Tất cả vì anh tôi. Mà tôi cũng không trách, vì lúc đó tôi nghĩ anh là ánh sáng của cả nhà.

Anh học xong, ở lại thành phố làm việc. Một thời gian sau thì cưới vợ. Vợ anh là con gái giám đốc công ty nơi anh làm – giàu có, sang trọng, nói năng nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lúc nào cũng như soi mói người khác. Họ sống trong một căn hộ cao cấp, có xe riêng, thỉnh thoảng mới về quê. Mỗi lần về, anh chị đi xe hơi, chỉ ghé chào cha mẹ rồi về lại trong ngày.

Tôi học xong lớp 12 thì mẹ bắt nghỉ. Khi ấy, cha tôi đổ bệnh nặng, tiền thuốc men, chăm sóc quá nhiều. Mẹ nói: “Thôi con à, nhà mình đâu còn sức nữa. Mày học giỏi nhưng không bằng phúc phần như anh mày. Đi làm thợ xây, kiếm tiền phụ mẹ.”

Tôi gật đầu. Không oán trách. Nhưng trong lòng có gì đó tê tái.

Từ đó, tôi đi làm đủ nghề – thợ hồ, phụ hồ, bốc vác… Gương mặt rám nắng, đôi bàn tay chai sạn theo năm tháng. Trong khi đó, cuộc sống của anh tôi ngày càng khấm khá. Mỗi dịp lễ Tết, về quê, chị dâu thường đem theo ít bánh kẹo, vài phong bì “gửi cho ông bà già xài”. Còn tôi, vẫn cặm cụi lo toan từng bữa ăn, từng viên gạch cho căn nhà cũ không sập xuống.

Đến khi cha tôi mất, ngôi nhà cũ chỉ còn mình mẹ và tôi. Anh tôi ít về hơn. Khi mẹ đau yếu, cũng tôi là người bồng bế bà vào bệnh viện, thay bỉm, đút cháo. Anh tôi bận. Chị dâu thì không muốn chồng phải “dính bụi quê”. Lúc mẹ hấp hối, tôi gọi anh thì chị dâu nhấc máy: “Anh bận công tác, chắc không kịp đâu em ạ.”

Mẹ mất vào một sáng tháng Chạp. Trời âm u như lòng tôi lúc ấy. Tôi lo đám tang, chạy vạy vay mượn khắp xóm. Anh về, đưa tiền nhưng chẳng hỏi han gì nhiều. Đứng cúi đầu trước linh cữu mẹ mà tôi thấy anh như một người xa lạ.

Lễ 49 ngày mẹ vừa xong thì chị dâu lập tức đăng tin bán nhà. “Đất quê đang sốt, để lâu phí. Mẹ mất rồi, giữ làm gì căn nhà cũ này.”

Tôi nghẹn họng, hỏi: “Còn tôi? Tôi ở đâu?”

Chị cười, nửa miệng: “Lớn rồi thì tự lập đi. Chúng tôi cho cậu phần nhỏ trong tiền bán đất là được.”

Anh tôi khi ấy im lặng. Rồi đột ngột bảo: “Thôi, anh tặng luôn căn nhà cho chú. Gọi là để chú làm vốn làm ăn.”

Tôi nhìn anh, suýt rơi nước mắt. Nhưng chưa kịp vui thì chị dâu gắt lên: “Không được! Đó là tài sản chung. Em không đồng ý. Căn nhà này bán đi, chia tiền, ai muốn làm gì thì làm.”

Tôi không nói thêm gì. Có những nỗi đau không thể diễn tả thành lời.

Và rồi, đúng ngày đó – sau bữa cúng 49 ngày mẹ, khi tôi còn đang dọn bát cơm cúng, thì điện thoại anh reo. Tôi không rõ ai gọi. Chỉ thấy mặt anh tái xanh, giọng run run:

“Cái gì? Cháy nhà à?… Không… không thể nào…”

Chị dâu thì gào lên. Họ cuống cuồng lên xe trở lại thành phố. Tôi chỉ biết đứng lặng nhìn theo. Cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi – ào ạt như nước mắt không kìm được.

mang, vừa tuyệt vọng.

“Cháy sạch rồi chú ạ. Căn hộ… đồ đạc… mọi thứ thành tro.”

Tôi im lặng. Chẳng biết phải nói gì. Tôi hình dung cảnh căn hộ cao tầng rực lửa trong đêm, tiếng còi xe cứu hỏa, những lời hét hãi hùng. Mà không hiểu sao, trong lòng tôi chẳng thấy hả hê, chỉ thấy một nỗi buốt lạnh len vào tim.

Anh tôi về lại quê hôm sau. Không có chị dâu đi cùng. Anh gầy đi thấy rõ, mắt trũng sâu, tóc bắt đầu điểm bạc. Khác hẳn người đàn ông thành đạt, bóng bẩy thường ngày. Tôi đón anh trong gian bếp cũ – nơi giờ đây chỉ còn tôi ở một mình.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, như hai cái bóng giữa ánh sáng lờ mờ của bóng đèn tuýp chập chờn.

“Chị ấy… đòi ly hôn.” – Anh nói, giọng khàn đặc.
“Cái nhà cháy, bảo hiểm không đền. Chị ấy bảo anh làm mất tất cả. Rồi chị dọn đi.”

Tôi không hỏi thêm gì. Chuyện nhà người ta, nhất là chuyện vợ chồng, đôi khi càng ít hỏi càng bớt đau.

Một lúc sau, anh mới ngẩng lên, nhìn thẳng vào tôi:

“Anh sai rồi. Sai từ rất lâu… nhưng đến lúc mất hết, mới nhìn thấy rõ.”

Tôi quay đi, chỉ nói một câu:

“Còn nhà này? Giờ anh tính sao?”

Anh cúi đầu, im lặng.

Hôm đó, tôi đem xuống gầm giường cũ của mẹ mấy thùng quần áo cũ để đốt cho nhẹ nhà cửa. Khi dỡ xuống, tay tôi vô tình chạm vào một chiếc hộp gỗ nhỏ, phủ đầy bụi. Mở ra, bên trong là xấp giấy cũ kỹ, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và một phong bì dán kín có ghi nét chữ quen thuộc của mẹ: “Chỉ mở khi mẹ không còn.”

Tôi run tay, mở phong bì. Bên trong là một tờ giấy đã úa màu: bản di chúc viết tay, có chữ ký của mẹ và xác nhận của trưởng thôn.

“Tôi, Nguyễn Thị Lan – sinh năm 1955 – để lại ngôi nhà này và phần đất kèm theo cho người con út – Nguyễn Văn Tín – là người chăm sóc tôi đến cuối đời, để làm nơi nương thân. Con cả – Nguyễn Văn Hùng – đã được ưu tiên học hành, lập nghiệp riêng. Đây là sự phân chia theo tình, không theo tài sản. Mong các con hiểu cho tấm lòng người mẹ…”

Tôi lặng người. Mẹ đã biết trước mọi chuyện. Bà không nói, không trách, không răn dạy. Bà chỉ lặng lẽ viết một tờ giấy – như gửi gắm chút công bằng cuối cùng cho người ở lại.

Tôi đưa bản di chúc cho anh.

Anh nhìn chăm chăm hồi lâu, rồi đưa tay che mặt. Tôi nghe tiếng anh khóc – lần đầu tiên sau mấy chục năm làm anh trai cả.

“Mẹ hiểu hết… mà anh thì… mải mê quá…”

Chị dâu có về lại quê – không phải để níu kéo mà để thúc ép chia tài sản. Nhưng khi nghe tin căn hộ bị cháy, bảo hiểm không đền, di chúc để lại cho tôi – chị như hóa đá.

“Giấy viết tay không có giá trị pháp lý!” – chị gào lên trong một buổi họp với trưởng thôn.

Nhưng ông trưởng thôn gật gù:

“Tôi làm chứng. Chính tay tôi xác nhận. Có công chứng xã. Có lý có tình. Ở quê, tình còn quan trọng hơn pháp.”

Chị bỏ đi, không nói thêm lời nào. Về sau, tôi nghe tin chị quay về nhà mẹ đẻ, nộp đơn ly hôn. Anh tôi ở lại quê, xin làm kế toán cho hợp tác xã xã. Không cao sang, không lương lớn – nhưng sống đủ, và lặng lẽ.

Chúng tôi bắt đầu trồng rau sau vườn, chăn gà trong chuồng cũ của cha. Những tối không mưa, anh em ngồi uống chè bên hiên, nhớ chuyện cũ. Anh kể về những năm tháng sống gượng gạo, cố để vừa lòng vợ, để thành đạt theo định nghĩa người khác.

“Chỉ khi mất hết, anh mới thấy… hóa ra cái gọi là ‘thành công’ mà mình từng theo đuổi, không bằng một bát cơm mẹ nấu, không bằng cái nhà đất quê này.”

Tôi chỉ cười.

“Mỗi người phải đi qua giông bão mới biết giá trị của mái hiên cũ.”

Ba năm sau, căn nhà được sửa lại, lợp mái mới, xây thêm một gian bếp nhỏ. Anh tôi vẫn ở đó, còn tôi – tôi cưới vợ, là một cô gái làm nông trong làng. Không xinh đẹp như chị dâu năm xưa, nhưng cô ấy biết gói bánh, biết pha chè, và nhất là – biết chờ tôi sau mỗi ngày làm lụng.

Ngày sinh con đầu lòng, tôi đặt tên con là Lan – theo tên mẹ.

Mỗi lần cúng giỗ, tôi lại thắp ba nén nhang lên bàn thờ, thì thầm:

“Mẹ ơi, căn nhà mình không bị bán. Con vẫn giữ. Giữ được rồi mẹ ạ.”

Trên tường, bức di chúc mẹ viết tay được lồng kính treo ngay ngắn – không chỉ như một bản chia tài sản, mà như một bản di huấn cuối cùng về công bằng, tình nghĩa và lòng người.

B;àng h;oàng: Danh tính đôi nam nữ không qua khỏi sau khi đến biển Đồ Sơn tâm sự

Ngày 26-6, lãnh đạo UBND quận Lê Chân, TP Hải Phòng xác nhận thông tin với báo Vietnamnet về vụ việc phát hiện thi thể hai người tại khu vực biển Đồ Sơn. Theo đó, vào khoảng 2h57 sáng ngày 25-6, một nhóm người dân hành nghề chài lưới trên biển đoạn từ khu 1 đến khu 2, phường Vạn Hương, quận Đồ Sơn đã phát hiện thi thể một phụ nữ mắc vào lưới đánh cá và lập tức đưa vào bờ.

Nạn nhân được xác định là chị P.T.B.H. (sinh năm 1984), thường trú tại ngõ 72 Lạch Tray, phường Hàng Kênh, quận Lê Chân, TP Hải Phòng.

Vụ đôi nam nữ tử vong ở biển Đồ Sơn: Trước khi gặp nạn còn ăn uống, chụp hình, tâm sự - Ảnh 1.

Biển Đồ Sơn. Ảnh: Cổng tin tức thành phố Hải Phòng

Qua xác minh bước đầu, vào chiều ngày 24-6, chị H. cùng anh P. – người yêu của chị H. – đã đến khu vực bờ biển Đồ Sơn để trò chuyện, tâm sự. Cách vị trí phát hiện thi thể chị H. khoảng 50 mét, lực lượng chức năng phát hiện một xe máy được xác định là của anh P.

Khoảng 10 tiếng sau khi phát hiện thi thể chị H., lực lượng chức năng tiếp tục tìm thấy thi thể của anh P., cũng gần khu vực bờ biển nói trên.

Kết quả điều tra ban đầu từ Phòng Cảnh sát Hình sự Công an TP Hải Phòng cho biết, cả hai nạn nhân tử vong do ngạt nước. Trên thi thể không phát hiện dấu vết tác động ngoại lực, bước đầu nhận định nguyên nhân tử vong nhiều khả năng do đuối nước. Tuy nhiên, cơ quan công an vẫn đang tiếp tục điều tra, làm rõ các tình tiết liên quan đến vụ việc.

Theo thông tin từ người dân sinh sống tại khu vực cung cấp cho báo Dân Việt, trước khi gặp nạn, chị H. và anh P. có ăn uống, chụp ảnh và cùng ngồi tâm sự tại khu vực ghềnh đá ven biển thuộc phường Vạn Hương.

Đề thi toán 2025: Rất nhiều thí sinh dễ bị sai ở 2 câu này!!!

 Là năm đầu tiên thi theo chương trình giáo dục phổ thông 2018, đề ngữ văn được đánh giá là sáng tạo, bảo đảm tính phân loại nhưng phù hợp với học sinh.

Toán là môn thi thứ hai tại kỳ thi tốt nghiệp THPT 2025. Ảnh: Phạm Hùng

Kỳ thi tốt nghiệp THPT 2025 tổ chức cho 2 đối tượng: thí sinh theo chương trình mới (Chương trình giáo dục phổ thông 2018) và thí sinh theo chương trình cũ (Chương trình giáo dục phổ thông 2006). Bài thi môn toán được thi dưới hình thức trắc nghiệm, thời gian 90 phút.

Đề thi và gợi ý đáp án môn toán theo chương trình mới (GDPT 2018):

Đề thi toán theo chương trình mới – Mã đề 0115

Đề thi và gợi ý đáp án môn toán theo chương trình cũ (GDPT 2006):

Đề thi toán theo chương trình cũ, Mã đề 114

Chân dung người vợ kín tiếng vừa nộp kh/ắc ph/ục thêm 2.550 tỷ đồng cho ông Trịnh Văn Quyết được giảm 14 năm, còn 7 năm t;ù

Bị cáo Trịnh Văn Quyết được tòa chấp nhận kháng cáo, chuyển sang phạt tiền với tội thao túng chứng khoán và tuyên án 7 năm tù cho tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Sáng 26/6, Hội đồng xét xử (HĐXX) phúc thẩm Tòa án Nhân dân Cấp cao tại Hà Nội tuyên án với bị cáo Trịnh Văn Quyết (cựu Chủ tịch Tập đoàn FLC) và các đồng phạm trong vụ án Thao túng thị trường chứng khoán, Lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

HĐXX phúc thẩm tuyên phạt bị cáo Trịnh Văn Quyết 7 năm tù về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản (án sơ thẩm 18 năm tù), 4 tỷ đồng về tội Thao túng thị trường chứng khoán (án sơ thẩm 3 năm tù). Tổng hình phạt phúc thẩm đối với bị cáo Trịnh Văn Quyết là 7 năm tù, 4 tỷ đồng.

Như vậy, so với án sơ thẩm ông Quyết được giảm 14 năm tù.

Ông Trịnh Văn Quyết tại phiên toà sơ thẩm.

Ông Trịnh Văn Quyết tại phiên toà sơ thẩm.

Do hậu quả vụ án đã khắc phục toàn bộ, toà phúc thẩm cũng chấp nhận kháng cáo chuyển hình phạt tù sang phạt tiền với một số bị cáo.

Trong đó có 2 em gái của ông Quyết là Trịnh Thị Minh Huế (cán bộ ban kế toán Tập đoàn FLC) và Trịnh Thị Thúy Nga (Phó Tổng Giám đốc Công ty chứng khoán BOS).

Trịnh Thị Minh Huế bị tòa phúc thẩm tuyên phạt 4 năm 6 tháng tù về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Đối với Tội thao túng thị trường chứng khoán, toà tuyên phạt bị cáo Huế 3,5 tỷ đồng. Trước đó, bà Huế bị tòa sơ thẩm tuyên phạt 14 năm tù với hai tội danh trên. So với án sơ thẩm, bà được đề nghị giảm từ 9 năm đến 9 năm 6 tháng tù.

Trong suốt phiên phúc thẩm, ông Trịnh Văn Quyết không đến tòa và có đơn xin xét xử vắng mặt vì lý do sức khỏe.

HĐXX phúc thẩm cho biết, bị cáo Trịnh Văn Quyết có nhiều tình tiết giảm nhẹ như phạm tội lần đầu, đã nộp khắc phục toàn bộ hậu quả vụ án gần 2.500 tỷ đồng (nộp thừa hơn 20 tỷ đồng). Quá trình xét xử, gia đình cựu Chủ tịch FLC nộp thêm hơn 24,5 tỷ đồng để đảm bảo nộp tiền nếu được HĐXX phúc thẩm chấp nhận chuyển hình phạt đối với tội Thao túng thị trường chứng khoán từ phạt tù sang phạt tiền.

Trước khi diễn ra phiên toà phúc thẩm, có hơn 110 bị hại trong vụ án có đơn xin giảm án cho Trịnh Văn Quyết. Bên cạnh đó, còn có tổng cộng hơn 5.000 lá đơn của các cá nhân, tập thể trên khắp cả nước cũng có đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho cựu Chủ tịch FLC.

Do đó, HĐXX phúc thẩm đánh giá có căn cứ để giảm nhẹ hình phạt cho cựu Chủ tịch FLC Trịnh Văn Quyết.

Đối với các bị cáo kháng cáo xin chuyển hình phạt tù sang phạt tiền đối với tội Thao túng thị trường chứng khoán, HĐXX phúc thẩm cho biết, bị cáo Trịnh Văn Quyết đã nộp tổng cộng hơn 40 tỷ đồng để đảm bảo nộp tiền cho bản thân và các bị cáo khác trong vụ. Do đó, HĐXX phúc thẩm thấy có căn cứ để chấp nhận kháng cáo của các bị cáo xin chuyển hình phạt tù sang hình phạt tiền đối với tội Thao túng thị trường chứng khoán.

Theo HĐXX phúc thẩm, 2 em gái của ông Quyết là Trịnh Thị Minh Huế (cán bộ ban kế toán Tập đoàn FLC) và Trịnh Thị Thúy Nga (Phó tổng giám đốc Công ty chứng khoán BOS), bà Hương Trần Kiều Dung (cựu Phó chủ tịch Tập đoàn FLC), Nguyễn Quỳnh Anh (Tổng giám đốc Công ty CP Chứng khoán BOS)… đều là những người phạm tội lần đầu, ăn năn hối cải, thành khẩn khai báo, nhân thân tốt. Trong đó, nhiều bị cáo không được hưởng lợi nên HĐXX phúc thẩm có căn cứ chấp nhận giảm nhẹ hình phạt cho các bị cáo.

Đối với các tài sản bị kê biên, phong toả trong vụ án, HĐXX phúc thẩm cho biết, toàn bộ hậu quả của vụ án đã được khắc phục nên cần dỡ phong toả đối với các tài sản trên.

Về phần kháng cáo của các bị hại, người có quyền lợi nghĩa vụ liên quan, VKS giữ nguyên quan điểm trước đó là bác kháng cáo của những người này.

Trước đó, VKS đánh giá, toàn bộ thiệt hại vụ án đã được khắc phục bởi anh em ông Quyết, mức bồi thường cho các nhà đầu tư được tính theo thời điểm họ mua cổ phiếu để xác định thiệt hại nên không có căn cứ để chấp nhận các kháng cáo, yêu cầu của bị hại và người có quyền lợi nghĩa vụ liên quan.

Quá trình xét xử, hàng loạt bị cáo xin thay đổi kháng cáo đối với tội Thao túng thị trường chứng khoán từ hình phạt tù sang phạt tiền.

Chủ tọa Võ Hồng Sơn giải thích, mức phạt tiền của tội Thao túng thị trường chứng khoán là rất cao.

Trong đó, tại khoản 1 Điều 211 tội Thao túng thị trường chứng khoán nêu rõ, mức phạt tiền từ 500 triệu đồng đến 2 tỷ đồng hoặc 6 tháng đến 3 năm tù; khoản 2 phạt tiền từ 2 tỷ đồng đến 4 tỷ đồng hoặc 2 năm đến 7 năm tù.

Theo chủ tọa Võ Hồng Sơn, nếu bị cáo xin được phạt tiền ở một tội danh nào đó, trước hết bị cáo phải chứng minh được tài chính cá nhân có tiền để nộp phạt nếu như được tòa chấp nhận.

Trước khi diễn ra phiên phúc thẩm, bị cáo Trịnh Văn Quyết đã được vợ nộp khắc phục hơn 1.400 tỷ đồng về Cục Thi hành án dân sự TP Hà Nội.

Cộng với tổng 1.100 tỷ đồng đã nộp trước đó, ông Quyết đã nộp đủ 2.500 tỷ đồng (nhiều hơn gần 45 tỷ đồng so với nghĩa vụ mà tòa sơ thẩm buộc 3 anh em ông Quyết phải khắc phục).

Bà Lê Thị Ngọc Diệp, vợ ông Trịnh Văn Quyết vốn là một người cực kỳ kín tiếng.

Doanh nhân Lưu Nga cho biết, mình và bà Diệp là bạn đồng niên, học chung khóa K39 trường Đại học Kinh tế Quốc dân, Hà Nội. Hai người chơi thân với nhau bằng những kỷ niệm thời sinh viên yêu dấu, không bao giờ liên quan đến công việc.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 1.

Vợ chồng ông Trịnh Văn Quyết thời trẻ.

Trong những buổi cafe trò chuyện, những cuộc gọi tin nhắn, tâm sự với nhau trong cuộc sống hàng ngày của bà Nga và bà Diệp chỉ xoay quanh việc nhờ đặt vé máy bay, giúp đỡ bạn bè trong khóa và “buôn” chuyện quần áo, giày dép,…

Bà Nga kể, bà luôn hỏi người bạn thân của mình rằng: “Bạn đi làm ngân hàng chăm chỉ như vậy, như không liên quan đến bà chủ của một tập đoàn, lương vài chục triệu mà sao bạn bận thế? Hay bạn đi làm ít thôi để đi chơi với bọn tôi đi. Diệp vẫn nhẹ nhàng: “Tôi vất vả lắm, làm ngân hàng bận lắm. Nhưng tôi không làm ngân hàng thì tôi làm gì?“.

Nhận xét thêm về người bạn thân, bà Nga chia sẻ bà Diệp là người không bon chen, không tiêu pha nhiều, không có khoảng cách với các bạn và cũng không quan cách. Trong mắt bà Nga, bà Diệp luôn bình dị như thời sinh viên. Bất kể khi bạn bè nhắn tin nhờ việc gì, bà Diệp cũng làm rất nhanh, mà làm toàn những việc như một nhân viên phòng vé. Điều đó khiến nhóm bạn của họ rất vui và tự hào.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 2.

Chân dung bà Lê Thị Ngọc Diệp.

 Bạn thân tiết lộ thông tin hiếm về vợ ông Trịnh Văn Quyết và phản ứng lúc chồng bị bắt - Ảnh 3.

Doanh nhân Lưu Nga.

Với tôi Diệp thực sự là một người phụ nữ bản lĩnh, đẳng cấp và vô cùng tuyệt vời… Kể cả khi đối diện với ngày hôm qua, Diệp vẫn nhắn tin cho chúng tôi, nhẹ nhàng và bình tĩnh đón nhận, mẹ của 3 con nhỏ mà. 

Và giờ tôi mới hiểu rằng, Diệp điềm tĩnh với giàu sang, phú quý, Diệp nhẹ nhàng với vật chất, danh vọng và quyền lực trong những năm qua nên giờ Diệp cũng nhẹ nhàng bước qua biến cố bằng nội lực và bản chất tuyệt vời của mình“, bà Nga tiết lộ phản ứng của bà Diệp khi chồng bị bắt.

Bà Lê Thị Ngọc Diệp, vợ của ông Trịnh Văn Quyết sinh năm 1979. Bà Diệp từng là một trong những người giàu nhất trên sàn chứng khóa khi sở hữu hàng triệu cổ phiếu của Công ty cổ phần Xây dựng FLC Faros. Nhưng trong khoảng thời gian từ tháng 12/2018 đến tháng 1/2019, bà Diệp đã bán hết 26.664.000 triệu cổ phiếu và không còn là cổ đông của công ty này.

Lam Giang