Home Blog Page 2

Chính thức miễn học phí cho học sinh công lập cả nước, hỗ trợ học sinh tư thục

Từ năm học 2025 – 2026, học sinh các cấp học từ mầm non đến THPT tại các trường công lập trên cả nước sẽ được miễn học phí, học sinh tư thục được hỗ trợ.

Sau 10 năm chung sống mà không có con vì người chồng bị v/ô s/inh, anh đã khuyên vợ nên ly hôn để cô có cơ hội lấy chồng khác và thực hiện ước mơ làm mẹ. Tuy nhiên, vì thương chồng, người vợ đã âm thầm tìm cách xin con bên ngoài, mong rằng điều đó sẽ giúp hai vợ chồng có một mái ấm trọn vẹn. Thế nhưng, người chồng không đồng ý, anh không muốn nuôi con không phải máu mủ của mình, thà không có con còn hơn. Cuối cùng, cả hai quyết định ra tòa ly hôn – và đúng lúc đó, họ bất ngờ nhận được một tin s/ét đ/ánh

“Mười năm sống bên nhau, cùng nhau vượt qua nghèo khó, bệnh tật, từng cơn bão lòng… nhưng lại không thể vượt qua nổi một đứa trẻ không bao giờ đến. Không phải vì không muốn, mà vì người ấy không thể.”

Trời mưa tầm tã. Căn nhà nhỏ nơi vùng ven Hà Nội tối om dù mới 6 giờ tối. Điện vẫn chưa về sau trận giông ban chiều. Trong ánh đèn dầu leo lét, Hiền ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống bậu cửa. Căn nhà yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng nước mưa gõ nhịp vào mái tôn.

Chồng cô – anh Long, đang lặng lẽ sửa lại mảnh mái tôn bị gió tốc từ ban nãy. Mái tóc đã lấm tấm bạc, dáng người gầy gò, và ánh mắt luôn đau đáu một nỗi niềm.

Hiền và Long lấy nhau được tròn 10 năm. Quãng thời gian ấy đủ dài để người ta xây dựng một gia đình ấm êm, có vài đứa trẻ ríu rít bên chân. Nhưng với Hiền và Long, cả một thập kỷ chỉ là chuỗi ngày khám chữa vô sinh, chờ đợi từng hy vọng nhỏ nhoi rồi lại thất vọng não nề.

Sau ba năm không có tin vui, họ bắt đầu đi khám. Và kết luận đến như một nhát dao lạnh lẽo – Long bị vô sinh hoàn toàn. Không có tinh trùng. Bác sĩ nói thẳng: “Cơ hội tự nhiên gần như bằng không.”

Kể từ đó, Long sống trong mặc cảm. Anh yêu vợ, nhưng càng yêu, anh càng dằn vặt. Anh thấy mình là gánh nặng của cô – một người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó, xứng đáng được làm mẹ.

Năm năm sau kết quả khám, Long bắt đầu nói đến chuyện ly hôn. Ban đầu chỉ là gợi ý vu vơ. Rồi ngày càng rõ ràng, cương quyết.

– Em còn trẻ, em xứng đáng có một đứa con. Anh không thể giữ em mãi trong một cuộc hôn nhân không lối thoát.
– Em lấy anh vì em yêu anh, không phải vì em cần một đứa trẻ.
– Nhưng nếu em không có con, sau này em sẽ hối hận.

Những cuộc trò chuyện như thế lặp đi lặp lại. Hiền mệt mỏi, nhưng cô không trách Long. Cô biết anh đang đau, đang tự hành hạ bản thân.

Một đêm không ngủ, Hiền ngồi trước bàn thờ mẹ, thắp nén nhang rồi thủ thỉ: “Mẹ ơi, con thương ảnh. Con không muốn xa ảnh. Nhưng con cũng khao khát được làm mẹ. Có cách nào để vừa có con, vừa không rời bỏ ảnh không mẹ?”

Và rồi cô nghĩ đến một giải pháp – xin con từ một người hiến tinh trùng. Hoặc thậm chí, có thể lặng lẽ mang thai nhờ một mối quan hệ ngoài luồng kín đáo, miễn là có con. Với cô, tình yêu là ở trái tim, còn đứa trẻ chỉ là cách để gia đình có thêm tiếng cười.

Cô bàn với Long. Nhưng trái với mong đợi, Long giận dữ:

– Em nghĩ anh có thể nuôi con của người khác sao? Anh thà không có con còn hơn.

Hiền sững sờ. Bao nhiêu hy vọng cô cất công nuôi nấng bỗng chốc tan tành. Cô không ngờ Long lại cứng nhắc như vậy. Tình yêu, sự bao dung, chẳng lẽ không thể chiến thắng một chút máu mủ?

Một tháng sau, Long đệ đơn ly hôn. Hiền ký không nói lời nào. Cô biết anh đã quyết.

Ngày ra tòa, trời cũng mưa như hôm nay. Cả hai im lặng, tránh nhìn vào mắt nhau. Trước mặt thẩm phán, họ chỉ nói vài lời gọn ghẽ.

– Vì lý do gì hai người ly hôn? – thẩm phán hỏi.
– Không có con suốt 10 năm. Chồng tôi muốn giải thoát cho tôi – Hiền đáp nhẹ nhàng.

Thẩm phán gật đầu, lật hồ sơ. Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của Hiền rung lên. Một tin nhắn từ bệnh viện:

“Chúc mừng chị. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy chị đã mang thai 5 tuần.”

Hiền chết lặng. Tay cô run lên. Cô nhìn Long, người đang cúi đầu không nói. Cô không biết nên mừng hay nên khóc.

Căn phòng xử án vẫn im lặng, nhưng trong lòng Hiền như có hàng trăm tiếng sét vang lên. Tin nhắn hiện lên trước mắt cô – rõ ràng, không thể nhầm lẫn:
“Chúc mừng chị. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy chị đã mang thai 5 tuần.”

Cô không tin vào mắt mình. Đã hơn 7 năm từ khi bác sĩ nói Long hoàn toàn không có khả năng sinh con. Họ đã thử đủ mọi cách – thuốc, châm cứu, đông y, tây y… nhưng tất cả đều vô vọng.

– Có chuyện gì vậy? – Long quay sang, thấy Hiền đang bối rối nhìn điện thoại.

Hiền mím môi. Cô không biết nên nói không. Cô cũng không dám chắc. Nhưng rồi, như một phản xạ bản năng, cô đưa màn hình điện thoại cho Long xem.

Long cầm lấy. Đọc. Mắt anh chớp liên tục như không tin.

– Em… mang thai?

Hiền khẽ gật.

Thẩm phán nhìn hai người, lặng lẽ đóng hồ sơ lại.
– Hai người muốn tiếp tục ly hôn trong hoàn cảnh này chứ?

Không ai trả lời. Phòng xử vẫn yên lặng như tờ.

Tối hôm đó, họ ngồi trong quán cháo nhỏ ven đường – nơi từng là chốn hẹn hò thời sinh viên. Long vẫn chưa nói gì nhiều. Còn Hiền thì chỉ ăn vài muỗng cho có.

– Anh muốn hỏi… đứa bé đó là của ai? – Long khẽ hỏi. Giọng anh không còn giận, chỉ là một nỗi đau cố nén.

– Em không có ai ngoài anh. Em thề – Hiền ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chồng. – Em không phản bội anh. Em cũng không xin tinh trùng của ai. Em không làm gì cả. Em cũng không hiểu sao lại như vậy.

Long im lặng rất lâu. Một lát sau, anh lấy điện thoại, gọi cho bác sĩ Lâm – người từng điều trị cho anh 7 năm trước.

– Bác sĩ nói gì? – Hiền hỏi.

– Ông ấy bảo… có những trường hợp hiếm hoi, cực kỳ hiếm, người vô sinh vẫn có thể sản sinh tinh trùng tự nhiên trong một khoảng thời gian ngắn – Long đáp, mắt nhìn xa xăm. – Kiểu như cơ thể tự sửa chữa. Có thể do lối sống, tâm lý thay đổi, hoặc một phép màu nào đó. Nhưng xác suất dưới 1%.

Hiền bật khóc. Những giọt nước mắt nghẹn ngào suốt 10 năm qua cuối cùng đã được giải thoát.

– Em đã từng nghĩ… nếu không thể có con với anh, em vẫn sẽ ở bên anh. Nhưng sâu thẳm, em vẫn ao ước được một lần làm mẹ. Vậy mà…

– Anh xin lỗi… – Long nắm tay vợ. – Anh đã gần như từ bỏ, trong khi em vẫn kiên trì. Anh đã làm em tổn thương. Anh tưởng buông tay là cách tốt nhất, nhưng anh sai rồi.

Hiền tựa đầu vào vai chồng, như ngày còn trẻ.

Ba tháng sau, Hiền mang thai ổn định. Họ dọn về quê Long ở Nam Định, thuê một mảnh đất nhỏ, trồng rau, nuôi gà, sống đời yên ả.

Tin tức về Hiền và Long mang thai sau 10 năm cưới lan nhanh trong xóm nhỏ. Người ta gọi đó là “phép màu”, còn họ thì gọi đó là “niềm tin cuối cùng”.

– Con mình là món quà mà ông trời trả sau mười năm thử thách – Long nói khi xoa bụng vợ mỗi tối.

Khi đứa trẻ chào đời – một bé trai kháu khỉnh, đôi mắt đen láy y như Long hồi còn trẻ – cả hai đã khóc. Không phải vì sung sướng, mà vì những mất mát cuối cùng đã được bù đắp.

Họ đặt tên con là Thiện Tâm, với ngụ ý: “Đứa bé sinh ra từ lòng tốt, sự nhẫn nại và yêu thương.”

Có những tình yêu không cần nói quá nhiều. Có những phép màu đến muộn, nhưng đến đúng lúc. Và có những cuộc chia tay tưởng như vĩnh viễn, lại chính là bước ngoặt để quay về bên nhau.

Cuộc sống đôi khi không cần quá hoàn hảo. Chỉ cần hai người còn tin vào nhau, thì mọi đau đớn, tổn thương rồi cũng hóa thành điều tốt đẹp.

Nam sinh ngh/èo b/ỏ l/ỡ kỳ thi tốt nghiệp vì cứ/u bà lão, cái kết bất ngờ khiến cuộc đời cậu bước sang trang mới

Ngày 26 tháng 6 – thời điểm mà hàng triệu sĩ tử trên cả nước bước vào kỳ thi quan trọng nhất đời học sinh. Trong khi bạn bè cậu đang ngồi trong phòng thi, tay viết lia lịa dưới ánh đèn sáng trưng, thì Nguyễn Minh Khôi – một nam sinh lớp 12 trường THPT Ngô Gia Tự, lại đang ngồi trong một phòng bệnh vắng vẻ, áo đồng phục thấm mồ hôi, hai tay nhuốm máu… của người khác.

Không ai hiểu vì sao Khôi vắng mặt trong buổi thi Ngữ Văn sáng nay – môn thi đầu tiên của kỳ thi tốt nghiệp. Chỉ có cậu và bà lão ngồi trên giường bệnh kia hiểu được lý do.

Câu chuyện bắt đầu từ một buổi sáng định mệnh.

5h30 sáng, Khôi đã dậy từ sớm, mặc đồng phục chỉnh tề, đeo kính cận và nhét chiếc thẻ dự thi vào cặp. Mẹ cậu – bà Lan, làm công nhân vệ sinh ca đêm, vừa về đến nhà thì dúi vào tay Khôi một hộp cơm nhỏ:

“Thi tốt nhé con, ráng đậu để thoát khỏi cái xóm trọ này…”

Khôi gật đầu, mắt long lanh. Là học sinh giỏi nhiều năm liền, cậu được thầy cô và bạn bè đặt nhiều kỳ vọng. Nhưng không ai biết, mỗi đêm, Khôi vẫn tranh thủ đi phụ quán cơm để có tiền học thêm.

Sáng nay, cậu đạp chiếc xe cũ rích ra khỏi xóm trọ, men theo con đường nhỏ dẫn ra điểm thi. Con đường này vốn vắng vẻ, ít ai qua lại vào buổi sớm. Nhưng hôm nay, một hình ảnh lạ khiến Khôi dừng xe lại: Một bà cụ gầy gò đang nằm sõng soài bên lề đường, máu từ đầu rỉ ra thành vệt đỏ thẫm trên nền xi măng.

“Bà ơi! Bà sao vậy ạ?!”

Không có tiếng trả lời. Cụ bà vẫn bất tỉnh.

Khôi nhìn đồng hồ: 6h10. Chưa trễ. Điểm thi chỉ cách đây 2km. Nhưng nếu bỏ mặc cụ bà, lỡ đâu cụ không qua khỏi…?

Cậu rút điện thoại gọi cấp cứu – không ai bắt máy. Một chiếc xe ô tô đi qua, cậu vẫy tay, nhưng xe phóng vèo như không thấy gì.

Trong giây phút quyết định, Khôi không đắn đo thêm. Cậu cõng bà lên xe đạp, đạp thục mạng đến trạm y tế xã gần nhất. Đến nơi, y tá yêu cầu người nhà ký giấy. Khôi giải thích:

“Cháu không quen cụ, chỉ thấy cụ ngã giữa đường nên đưa đến đây.”

Y tá lắc đầu: “Không có thân nhân thì không được làm thủ tục cấp cứu khẩn cấp. Cậu ký vào đây.”

Khôi ký.

Rồi cậu ngồi chờ. Thời gian trôi nhanh hơn cậu tưởng.

6h55 – Gần đến giờ bóc đề.

7h10 – Cậu vẫn ngồi ghế chờ, tay siết chặt quai cặp.

7h30 – Môn Ngữ Văn chính thức bắt đầu. Cậu biết mình đã lỡ.

Y tá bước ra, thở phào: “Cụ đã qua cơn nguy kịch. Rất may cháu đưa kịp thời.”

Khôi gục đầu xuống bàn. Mắt cay xè. Mọi ước mơ, mọi tháng ngày học tập vất vả như tan biến trong tích tắc.

Chiều hôm đó, tin “nam sinh bỏ thi để cứu bà lão bị ngất giữa đường” bắt đầu lan truyền trên mạng xã hội. Người đăng đầu tiên là cô y tá ở trạm y tế, cảm động trước hành động của Khôi.

Câu chuyện được chia sẻ hàng chục ngàn lượt, nhiều người không khỏi xót xa:

“Ước mơ đại học đâu dễ có lại…”
“Người tốt như em Khôi không nên bị thiệt thòi…”

Nhưng Khôi không biết điều đó. Cậu chỉ biết mình đang thất vọng khôn cùng.

Chiều hôm ấy, khi cậu đạp xe về đến xóm trọ, thì một chiếc ô tô dừng trước cổng. Một người đàn ông đứng tuổi bước xuống, nhìn quanh, rồi hỏi:

“Ở đây có ai tên Khôi không?”

Khôi bước tới, tim đập mạnh. Người đàn ông đưa tay ra:

“Chú là con trai bà cụ cháu cứu sáng nay. Cảm ơn cháu rất nhiều. Mẹ chú tỉnh lại rồi, kể lại tất cả…”

Khôi chỉ lắc đầu, gượng cười:

“Cháu không cứu bà cụ vì mong được trả ơn đâu ạ. Cháu chỉ… không thể để bà ấy chết ngoài đường như thế.”

Người đàn ông mím môi, ánh mắt đầy xúc động. Rồi ông nói một câu khiến Khôi sững sờ:

“Nếu cháu đồng ý, chú muốn bảo trợ việc học cho cháu. Không chỉ thi lại năm sau – mà là giúp cháu bước vào đại học, theo đúng ước mơ của mình.”

Cuối ngày hôm đó, Khôi mở điện thoại. Tin nhắn của cô giáo chủ nhiệm:

“Cô vừa nộp đơn xin đặc cách tốt nghiệp cho em. Có khả năng được chấp nhận. Cố lên Khôi, em không đơn độc.”

Ba ngày sau, trong khi bạn bè Khôi đã thi xong cả ba môn bắt buộc, thì cậu vẫn đang ngồi trong phòng trọ chật hẹp, ôn lại đề thi cũ như một thói quen chưa thể từ bỏ. Bên ngoài, trời Sài Gòn tháng 6 nắng như thiêu đốt. Khôi không đi đâu, cũng chẳng còn lý do để đi.

Đơn xin đặc cách tốt nghiệp mà cô giáo chủ nhiệm gửi đi vẫn chưa có hồi âm. Dù có được chấp thuận, điều đó chỉ có nghĩa là cậu được công nhận tốt nghiệp THPT. Còn cánh cửa đại học thì vẫn là điều xa vời, vì không có điểm thi để xét tuyển.

Khôi không trách ai, cũng không hối hận. Cậu vẫn tin mình đã làm điều đúng đắn.

Ngày 1 tháng 7, Khôi nhận được một cuộc gọi từ Sở Giáo dục & Đào tạo TP.HCM.

“Em Nguyễn Minh Khôi phải không? Chúng tôi muốn mời em đến họp xét trường hợp đặc cách tốt nghiệp. Có thể mang theo các giấy tờ liên quan đến sự việc hôm 26/6 nhé.”

Khôi run rẩy cả tay khi cúp máy. Mẹ cậu nắm chặt tay con trai:

“Đi đi con. Lần này là để cuộc đời mình bước sang trang mới.”

Tại trụ sở Sở GD-ĐT, ngoài Khôi, còn có đại diện nhà trường, cô giáo chủ nhiệm, và… cả người đàn ông lạ mặt hôm trước – con trai của bà cụ mà Khôi đã cứu.

Ông ấy chính là ông Trần Minh Thắng – giám đốc một tập đoàn giáo dục tư nhân lớn, cũng là nhà sáng lập một quỹ học bổng dành cho học sinh nghèo hiếu học.

“Tôi xin phép xác minh lại sự việc. Sáng hôm đó, chính em Khôi đã đưa mẹ tôi đi cấp cứu. Nếu trễ vài phút, bà có thể đã không qua khỏi. Tôi mong Sở tạo điều kiện đặc biệt cho trường hợp của em ấy.”

Buổi họp kết thúc trong sự lặng lẽ. Ba ngày sau, Khôi nhận được thông báo:

“Hội đồng xét duyệt đặc cách đã chấp nhận cho em Nguyễn Minh Khôi tốt nghiệp THPT năm 2025, căn cứ vào hoàn cảnh đặc biệt và hồ sơ y tế có xác nhận của chính quyền địa phương.”

Cậu gần như bật khóc.

Nhưng niềm vui không dừng ở đó.

Ngay sáng hôm sau, Khôi nhận được một email từ Đại học Văn Lang – ngôi trường mơ ước mà cậu từng định nộp hồ sơ vào nếu thi xong.

“Em Khôi thân mến,
Sau khi nhận được thông tin về trường hợp của em, Ban giám hiệu quyết định trao cho em suất học bổng toàn phần chuyên ngành Báo chí & Truyền thông, đồng thời miễn toàn bộ học phí 4 năm đại học.
Chúng tôi tin rằng một người sống có nghĩa, có trách nhiệm như em sẽ là hình mẫu tích cực cho sinh viên tương lai.”

Khôi chết lặng trong vài giây. Rồi bật dậy, chạy ào ra ngoài như không tin vào mắt mình.

Mẹ cậu ngồi dưới bếp, thấy con trai vừa cười vừa khóc, chỉ biết lau nước mắt:

“Đó là phúc phần ông trời trả cho người tốt, con à.”

Mùa thu năm đó, Khôi chính thức nhập học. Buổi lễ khai giảng tại trường đại học, khi thầy hiệu trưởng kể lại câu chuyện của Khôi như một tấm gương, cả hội trường im lặng rồi vỡ òa trong tiếng vỗ tay kéo dài.

Sau buổi lễ, một nữ sinh viên đến bắt chuyện với Khôi. Cô mỉm cười:

“Hóa ra anh chính là… người ‘bỏ thi để cứu người’ trong câu chuyện lan truyền mấy tuần trước. Em rất ngưỡng mộ.”

Khôi đỏ mặt, gãi đầu:

“Không có gì đâu. Anh chỉ nghĩ… nếu hôm đó mình đi tiếp thì sẽ day dứt cả đời.”

Hai năm sau, Khôi trở thành cây bút trẻ của một tờ báo điện tử lớn. Bài viết đầu tiên của cậu có tựa đề:

“Đôi khi bỏ lỡ một kỳ thi, lại là cách để vượt qua kỳ thi lớn nhất của cuộc đời.”

Bài viết được chia sẻ hàng triệu lượt. Nhiều người đọc xong đã khóc. Không phải vì sự mất mát, mà vì sự tử tế – một điều tưởng nhỏ, nhưng có thể xoay chuyển cả vận mệnh.

Và giữa vô vàn lựa chọn trên đời, Khôi vẫn tin mình đã chọn đúng – dù cái giá là bỏ lỡ kỳ thi mà ai cũng nghĩ là duy nhất.

Bạn có thể đánh rơi một cơ hội – nhưng đừng đánh rơi lương tâm. Và rồi, cuộc đời sẽ không bỏ rơi bạn.

Một thí sinh ngất xỉu giữa sân trường sau giờ thi Ngữ văn tại TP Hà Tĩnh, biết được nguyên nhân ai cũng đau lòng

Sáng 26/6, sau khi kết thúc môn thi Ngữ văn – môn đầu tiên của Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025, tại điểm thi Trường THCS Nguyễn Du (TP Hà Tĩnh) đã xảy ra một sự cố khiến nhiều người không khỏi hoảng hốt.

Sáng 26/6, sau khi kết thúc môn thi Ngữ văn – môn đầu tiên của Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025, tại điểm thi Trường THCS Nguyễn Du (TP Hà Tĩnh ) đã xảy ra một sự cố khiến nhiều người không khỏi hoảng hốt. Theo ghi nhận, từ khoảng 9h30, sau khi hoàn thành bài thi, một số thí sinh tại điểm thi này bắt đầu rời phòng thi và di chuyển ra cổng trường.

Mặc dù thời tiết nắng nóng, oi bức, nhưng hàng trăm phụ huynh vẫn kiên nhẫn đứng chờ ngoài cổng trường với tâm trạng lo lắng, hồi hộp, ngóng chờ con em mình bước ra từ phòng thi đầu tiên.

Tại thời điểm này, một thí sinh sau khi rời phòng thi, khi đang đứng chờ mở cổng để ra về thì bất ngờ ngất xỉu ngay giữa sân trường, khiến nhiều người xung quanh hốt hoảng.

Theo thông tin từ các bạn cùng phòng thi, thí sinh này có dấu hiệu mệt mỏi từ trước giờ thi do áp lực học tập kéo dài và lo lắng quá mức cho kỳ thi tốt nghiệp. Trời nắng nóng gay gắt cùng việc không ăn sáng đầy đủ có thể là nguyên nhân khiến em bị tụt huyết áp, dẫn đến ngất xỉu ngay sau khi kết thúc bài thi Ngữ văn.

Ngay sau đó giáo viên, lực lượng y tế đã đến hỗ trợ, đưa thí sinh ra khu vực nghỉ ngơi để ổn định sức khỏe.

Hình ảnh ghi nhận tại điểm thi trường THCS Nguyễn Du:

Thí sinh ngất xỉu giữa sân trường sau giờ thi Ngữ văn tại TP Hà Tĩnh- Ảnh 1.
Thí sinh ngất xỉu giữa sân trường sau giờ thi Ngữ văn tại TP Hà Tĩnh- Ảnh 2.
Thí sinh ngất xỉu giữa sân trường sau giờ thi Ngữ văn tại TP Hà Tĩnh- Ảnh 3.
Thí sinh ngất xỉu giữa sân trường sau giờ thi Ngữ văn tại TP Hà Tĩnh- Ảnh 4.
Thí sinh ngất xỉu giữa sân trường sau giờ thi Ngữ văn tại TP Hà Tĩnh- Ảnh 5.
Thí sinh ngất xỉu giữa sân trường sau giờ thi Ngữ văn tại TP Hà Tĩnh- Ảnh 6.

“Em Thắm Tuyên Quang” ôm vàng, tiền bỏ tr:ốn cùng người tì:nh ngay sau ngày cưới, để lại anh chồng cùng chiếc s:ừn:g dài 1m

Nỗi Đau của người chồng bị phản bội – “Em Thắm Tuyên Quang” ôm vàng, tiền bỏ tr-ốn cùng người tình. Cùng xem chi tiết của bài viết

NỖI ĐAU CỦA MỘT NGƯỜI CHỒNG BỊ PHẢN BỘI – MẤT TIỀN, MẤT TÌNH, MẤT CẢ DANH DỰ 💔

Tôi viết ra những dòng này không phải để làm lớn chuyện, mà là để giữ lại danh dự cho gia đình tôi và bản thân tôi – một người đã bị lừa cả tình cảm lẫn lòng tin.

Tôi tên là Đỗ Anh Tuấn, sinh năm 1993, quê ở Hùng Quan – Đoan Hùng – Phú Thọ, là một công dân lương thiện, sống thật thà, làm ăn chăm chỉ. Gia đình tôi cũng chỉ là nông dân, lam lũ, dành dụm từng đồng để tổ chức một đám cưới đàng hoàng, linh đình cho tôi và cô Nguyễn Thu Thắm, sinh năm 2001, quê Vân Đồn – Đoan Hùng – Phú Thọ.

Cô Thắm đã từng có một đời chồng, còn đem theo một đứa con riêng 8 tuổi về nhà tôi. Nhưng tôi và gia đình không phân biệt, vẫn coi cháu như con cháu ruột thịt, chăm lo, nuôi dưỡng đầy đủ.

Vì vừa cưới xong tôi bị mất căn cước công dân, nên chưa kịp đăng ký kết hôn. Nhưng đám cưới có đủ lễ ăn hỏi, rước dâu, họ hàng hai bên chứng kiến rõ ràng.

Chưa đầy 2 tháng sống chung, cô Thắm chưa một lần nấu cho bố mẹ tôi một bữa cơm, chưa dọn dẹp nhà cửa một ngày, thường xuyên đi sớm về khuya. Gần đây nhất, tôi bắt quả tang cô ta đi lại, ăn ở với người tình tên là Vũ Lâm Tới, sinh năm 1988, đội Bình Yên Sơn – Tuyên Quang. Họ quan hệ bất chính, đến mức Thắm mang thai với anh ta, rồi ôm tiền vàng khoảng 100 triệu đồng – là sính lễ gia đình tôi bỏ ra, bỏ trốn theo trai, bỏ luôn cả đứa con gái ruột của mình lại nhà tôi.

Sự việc khiến bố tôi sốc nặng, ngã bệnh triền miên.
Mẹ tôi – vì thương con, lo tôi có đám cưới tử tế, vẫn đang phải làm osin bên Ma Cao để trả nợ, sống cực khổ nơi đất khách quê người
Còn tôi – bây giờ, chỉ biết ôm nhục nhã, ê chề, xấu hổ với làng xóm, bạn bè. Một người chồng hiền lành bị cắm sừng trắng trợn, bị lừa cả tình lẫn tiền, bị đánh cắp lòng tin và danh dự.

Tôi viết những dòng này với tâm trạng đau đớn và uất nghẹn, mong cộng đồng hãy chia sẻ rộng rãi, để tìm Nguyễn Thu Thắm trở về, trả lại sự công bằng cho gia đình tôi.
Tôi yêu cầu cô Thắm phải trả lại toàn bộ số tiền và vàng đã chiếm đoạt, và phải xin lỗi công khai gia đình tôi, đặc biệt là bố mẹ tôi – những người đã vì tin tưởng, mà gánh chịu nỗi đau tinh thần quá lớn.
👉 Bạn bè ai biết Nguyễn Thu Thắm hiện đang ở đâu, làm ơn liên hệ với tôi qua Facebook này hoặc số điện thoại gia đình tôi.
Tôi xin chân thành cảm ơn tất cả những ai đã đọc và chia sẻ giúp tôi.
Chỉ mong lấy lại chút công bằng giữa đời.

Tôi tưởng mình đã chịu đủ nhục.
Nhưng không… hoá ra tôi còn chưa biết hết cái sự thật cay đắng nhất.

Cách đây ít ngày, bố mẹ của Thắm – chính người đã gả con cho tôi – tìm đến tận nhà Vũ Lâm Tới sinh năm 1988 ở đội Bình Yên Sơn, Tuyên Quang…
Và họ ngã ngửa khi nghe chính miệng gia đình Tới nói ra sự thật rợn người:

“Từ trước khi cưới, khả nghi Thắm đã là ‘vợ không cưới’ của Tới rồi.
Hai đứa quan hệ với nhau như vợ chồng, sống như thật, mỗi cuối tuần Thắm đều lên đây.”

8 cái chủ nhật từ ngày cưới tôi đến ngày bỏ đi, không cái nào cô ta ở nhà với tôi – chồng hợp pháp cưới hỏi đủ lễ.
Tất cả 8 cái chủ nhật, cô ta đều bỏ mặc tôi – người chồng ngu si chờ vợ, để lên Tuyên Quang, nấu cơm, dọn dẹp, phục vụ người tình… rồi đêm mới về nhà tôi với lí do CTY tăng ca

Chưa dừng lại ở đó…
Giờ Thắm thản nhiên báo với gia đình Tới rằng mình đang mang thai con của Tới – như thể chưa từng bước chân qua nhà chồng, chưa từng khoác áo cô dâu do gia đình tôi tổ chức rình rang.

Vậy là… cô ta không chỉ lừa tôi, mà còn lừa cả bố mẹ đẻ mình.
Một màn kịch khốn nạn, dối trá được dựng lên trọn vẹn – với nhân vật chính là tôi: kẻ bị cắm sừng từ lúc chưa cưới!

Tôi đã từng xấu hổ.
Giờ đây tôi chỉ còn một nỗi tủi hận – nghẹn đến không thể khóc nổi nữa.
Một người đàn bà có thể phản bội cả chồng, cả con, cả cha mẹ ruột, thì liệu còn đáng gọi là người

Tôi sẽ không im lặng nữa.
Tôi mong những ai còn một chút công lý trong lòng – hãy chia sẻ bài này.
Để sự thật được phơi bày, để gia đình tôi lấy lại danh dự, và để xã hội biết được: có những kẻ không xứng làm vợ, làm mẹ, làm người

Không chỉ gia đình tôi gục ngã… mà giờ đây, chính bố mẹ Thắm – cũng đã khuỵ ngã.

Ngày trở về từ nhà Vũ Lâm Tới, sau khi tận mắt nghe và tận tai chứng kiến mọi sự thật ghê tởm từ miệng gia đình tình nhân của con gái mình, bố mẹ Thắm – hai người già tội nghiệp – đã lặng im không nói nổi một câu.
Họ khóc – không phải vì bị tôi oán trách, mà vì nỗi đau cay nghiệt khi nhận ra: con gái mình đã không còn là con người nữa.

“Con rê ơi, coi như mất nó rồi… Nó phản bội tất cả, không chỉ bo mẹ mà cả gd ông bà thông gia
– Đó là lời ông bố vợ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, tay run run nắm lấy tay tôi.

Tôi không biết lúc ấy mình còn là gì nữa.
Một người chồng bị phản bội?
Một người cha hụt bị cướp đi quyền làm cha với đứa trẻ tôi từng yêu thương?
Hay đơn giản, chỉ là một thằng đàn ông ngu si bị biến thành con rối trong vở kịch của người đàn bà hai mặt?

Tôi buồn đến đứt từng đoạn ruột.
Không còn nước mắt để rơi.
Không còn sĩ diện để giữ.
Chỉ còn lại một trái tim rách nát, trơ trọi giữa đám tro tàn của tình nghĩa gia đình.

Giờ đây, cả hai bên – nhà tôi và cả bố mẹ Thắm – đều đang sống trong u uất nhục nhã.
Người gánh tủi hổ. Người mang tiếng xấu.
Còn cô – Thắm – thì bỏ đi như chưa từng gây ra điều gì…

Tôi viết ra không để cầu xin ai thương hại.
Tôi chỉ mong, sự thật được phơi bày – để lương tri xã hội lên tiếng.
Vì một gia đình mất danh dự.
Vì một đứa trẻ bị bỏ rơi không đáng chịu đau.
Và vì những người đàn ông như tôi – đã từng yêu sai, tin sai, và mất tất cả…

TỪ NGÀY CÔ ẤY BỎ ĐI… TÔI KHÔNG CÒN LÀ CHÍNH MÌNH NỮA.

Từ cái đêm Thắm thu dọn quần áo, mang theo tiền vàng và cái bụng bầu không phải của tôi…
Tôi không còn ngủ được trọn giấc.
Đêm nằm quay bên này nhớ cháu Diệp, quay bên kia nghe lòng quặn thắt.
Mắt trũng sâu, người héo hon, miệng đắng chát như ngậm tro than.

Tôi… không ăn nổi một bữa cơm cho ra cơm.
Tôi… cầm chén lên, nước mắt đã rơi trước khi cơm vào miệng.
Tôi đi làm không nổi, đầu óc trống rỗng, tâm can dằn vặt như người mất hồn.

“Phải chăng vì tôi quá hiền, quá thật lòng?
Nên mới thành thằng dại bị lừa trắng tay…”

Tôi đâu có đòi hỏi gì cao sang.
Chỉ cần một mái nhà ấm. Một bữa cơm có vợ, có con.
Vậy mà đổi lại là gì?
Là từng đêm dài trống vắng.
Là từng giọt nước mắt rơi lặng lẽ nơi hiên nhà.
Là cảm giác mình bị vứt lại như một chiếc dép cũ – không chút thương xót.

Cô đi rồi, vui vẻ bên tình mới.
Còn tôi? Tôi như cái bóng khô héo, tồn tại giữa cái vỏ gọi là “nhà”, nhưng không còn hơi ấm của ai.

Người ta bảo: “Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Nhưng tôi gieo chân tình, gặt phản bội.
Tôi trao cả tấm lòng, nhận về nhục nhã ê chề.
Thắm à, tôi không trách cô nữa.
Vì có lẽ… lòng tôi không còn đủ sức để oán than.

Tôi chỉ còn biết than phận mình:
Hiền quá cũng là cái tội.
Tốt quá lại thành người bị đâm sau lưng.
Thật thà, chung thuỷ… hoá ra lại là cái dở trong thời buổi này.
Toi viết những dòng này bằng cả trái tim rách nát, không mong được thương hại…
Chỉ mong đời sau, đừng ai như tôi….

Vụ ‘nghịch tử’ mới ra tù, đuổi đánh bố, ch:ém mẹ t:ử vo:ng ở Hà Tĩnh: Hé lộ nguyên nhân đau lòng

Bị bố mẹ la mắng vì hút thuốc lá nhiều, Dụng ức chế nên cầm dao gây án, khiến mẹ tử vong.

Ngày 26 tháng 6 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin với tiêu đề “Vụ “nghịch tử” mới ra tù, đuổi đánh bố, chém mẹ tử vong ở Hà Tĩnh: Hé lộ nguyên nhân đau lòng”. Nội dung như sau:

Ngày 26/6, cơ quan chức năng đang điều tra làm rõ vụ “nghịch tử” mới ra tù, đuổi đánh bố, chém mẹ tử vong ở Hà Tĩnh.

Hiện trường vụ án mạng. Ảnh: Vietnamnet

Hiện trường vụ án mạng. Ảnh: Vietnamnet

Theo báo VnExpress, Trần Văn Dụng (SN 1992, trú thôn 5, xã Hương Liên, Hương Khê) bị Công an tỉnh Hà Tĩnh tạm giữ hình sự về tội Giết người, theo Điều 123 Bộ luật Hình sự.

Nguồn tin cho hay, điều tra ban đầu, chiều 25/6, tại riêng ở thôn 5, xã Hương Liên, huyện Hương Khê, bố mẹ Dụng thấy con hút thuốc lá nhiều đã la mắng. Dụng sau đó đi dạo quanh vườn cho đỡ ức chế, song khi nghe gia đình tiếp tục to tiếng liền bức xúc.

Nghi phạm Dụng. Ảnh: VnExpress

Nghi phạm Dụng. Ảnh: VnExpress

Nhà chức trách cáo buộc, khoảng 18h cùng ngày, Dụng không kiềm chế được bản thân, cầm dao đuổi tấn công bố nhưng ông chạy thoát. Thấy mẹ đang dọn cơm trong bếp, Dụng lao vào tấn công khiến mẹ tử vong tại chỗ.

Nhận tin báo, Công an xã Hương Liên đến hiện trường khống chế, bắt giữ hung thủ.

Liên quan đến vụ việc, theo báo Dân Việt, Trần Văn Dụng từng có tiền án về tội Cố ý gây thương tích và vừa ra tù một thời gian.

Cùng ngày, báo Dân Việt cũng đưa tin với tiêu đề “Nghịch tử hai tay cầm 2 dao tấn công bố, chém mẹ tử vong trong đêm”. Nội dung như sau:

Sáng 26/6, lãnh đạo UBND xã Hương Liên (huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh) xác nhận, trên địa bàn vừa xảy ra vụ con trai chém mẹ ruột tử vong.

Theo thông tin ban đầu, khoảng 19h ngày 25/6, Trần Văn D. cầm theo hai con dao đuổi chém ông Trần Văn T. (bố đẻ của D.) nhưng may mắn ông T. chạy kịp.

Tuy nhiên, sau đó D. quay vào nhà, tiếp tục cầm dao chém bà Võ Thị H. (mẹ ruột D.) nhiều nhát, tử vong tại chỗ.

Hiện trường nơi xảy ra vụ việc đau lòng. Ảnh: PV

Nhận được tin báo, lực lượng Công an xã Hương Liên phối hợp cùng các cơ quan chức năng có mặt tại hiện trường, tiến hành thu thập lời khai các nhân chứng. Trần Văn D. đã bị tạm giữ để phục vụ công tác điều tra.

Theo nguồn tin của Dân Việt, Trần Văn D. từng có tiền án về tội Cố ý gây thương tích và vừa ra tù một thời gian.

Tuần trước tôi đi công tác theo chỉ thị của công ty. Khách sạn do công ty sắp xếp, mọi chuyện cũng không có gì nếu như tối hôm đó tôi không tình cờ gặp lại người yêu cũ ở sảnh khách sạn. Gặp lại người yêu cũ sau 5 năm chia tay, trong lòng tôi cũng thấy bồi hồi xao xuyến. Dù sao cũng là người phụ nữ mình từng yê:u thương, tuy không đến được với nhau nhưng trong lòng tôi vẫn có tình cảm. Cô ấy lại xinh đẹp rạng ngời hơn vợ tôi khá nhiều. Tối đó chúng tôi đã uống r:ượ:u với nhau, cuối cùng quyết định về phòng tôi ôn lại thêm chuyện cũ và rồi chuyện gì đến sẽ đến. Nào ngờ, 2h sáng tôi xanh mặt ôm quần áo chạy…

“Người ta nói, quá khứ là thứ không nên khơi lại – vì chẳng ai biết trong đó còn cất giấu điều gì… nhưng tôi đã không cưỡng lại được.”

Tuần trước, tôi được công ty điều đi công tác đột xuất ở thành phố Đà Nẵng – nơi từng là miền ký ức sâu sắc thời sinh viên và cũng là nơi tôi đã yêu say đắm một người con gái suốt 3 năm. Mọi thủ tục đều được công ty sắp xếp, từ vé máy bay cho đến khách sạn nghỉ ngơi. Tôi vốn không mong đợi điều gì ngoài việc hoàn thành công việc rồi về lại Sài Gòn.

Khách sạn tôi ở là một chuỗi resort cao cấp gần biển. Tôi đến nơi vào buổi chiều muộn, tranh thủ tắm rửa rồi xuống sảnh để dùng bữa tối theo suất buffet đã đặt sẵn. Khi tôi đang loay hoay lựa món ăn, thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Anh Hoàng?”

Tôi quay lại. Và đứng đó, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của sảnh khách sạn, là Mai – mối tình đầu, người tôi đã không gặp suốt 5 năm qua, kể từ ngày cô ấy lặng lẽ xóa hết liên lạc và tôi chọn cách bước tiếp bằng một cuộc hôn nhân an toàn.

Cô ấy vẫn vậy – mái tóc đen dài, đôi mắt sáng, và nụ cười mà tôi từng mơ thấy trong vô thức. Nhưng khác với Mai ngày xưa là sinh viên nghèo với đôi giày sờn gót, giờ cô ấy thanh lịch trong chiếc váy ôm màu kem nhã nhặn và một chiếc túi xách hàng hiệu nhỏ gọn.

– “Mai… thật không ngờ gặp em ở đây…”

– “Em đi công tác. Công ty em tổ chức hội thảo trong khách sạn này.”

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn ở góc khuất sảnh. Tôi không biết là do hoàn cảnh hay do cảm xúc đột ngột ùa về, nhưng chúng tôi trò chuyện như thể chưa từng chia xa. Từ những câu chuyện công việc, bạn bè, gia đình… đến cả những chuyện cũ năm nào – những đêm ngồi bên nhau trong ký túc, những lần cãi vã và cả ngày chia tay trong mưa.

Khi đồng hồ điểm 9h tối, tôi ngập ngừng:

– “Em… có muốn lên phòng anh ngồi thêm không? Ở đây hơi ồn…”

Cô ấy ngần ngừ trong một tích tắc, rồi khẽ gật đầu.

Lúc cánh cửa phòng khép lại, không gian trở nên im lặng đến đáng sợ. Chúng tôi rót rượu, thứ rượu tôi mang theo như một thói quen khi đi công tác – không vì nghiện mà để đỡ cô đơn. Càng uống, chúng tôi càng buông lơi quá khứ.

– “Anh đã từng rất yêu em, Mai à. Anh từng nghĩ sẽ cưới em.”

– “Em biết chứ… Nhưng lúc đó em sợ, em thấy anh chưa sẵn sàng. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh.”

– “Chúng ta có thể đã khác, nếu em không biến mất như thế…”

Cô ấy im lặng, rồi bất ngờ đặt tay lên tay tôi. Khoảnh khắc đó – mọi lý trí trong tôi như tan biến. Chúng tôi hôn nhau, rồi kéo nhau về phía giường như một sự đầu hàng số phận. Tôi không nghĩ được gì, chỉ biết mình đang sống lại một thời đã chết.

Và rồi chuyện gì đến cũng đến.

Tôi tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Là vợ tôi – Hương.

Tim tôi đập thình thịch, cổ họng khô khốc. Tôi không dám nghe. Bên cạnh, Mai vẫn đang ngủ, mái tóc rũ lên vai tôi. Tôi luống cuống mặc lại quần áo, cố gắng không gây tiếng động. Sau khi ra khỏi phòng, tôi mới dám nghe máy.

– “Anh đang làm gì vậy? Sao gọi cả chục cuộc không bắt máy?” – giọng Hương đầy nghi ngờ.

– “Anh… anh ngủ quên, sorry em. Anh uống tí rượu rồi gục luôn.”

– “Có thật không? Em vừa nhận được email từ công ty nói anh rút thẻ mở cửa phòng lúc 9h. Nhưng lại có người khác mở thẻ lại lúc 2h sáng. Anh giải thích đi?”

Tôi chết lặng. Không ngờ công ty lại quản lý hệ thống ra vào sát sao như vậy. Tôi lắp bắp:

– “Có thể nhân viên dọn phòng…”

– “Giờ này? Anh nghĩ em ngu đến thế à?”

Tôi toát mồ hôi. Đầu óc rối bời. Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng cửa phòng đằng sau mở ra – Mai ló đầu nhìn tôi, tóc rối và chỉ mặc chiếc áo sơ mi của tôi.

Tôi vội vã bước về phía thang máy, không dám nhìn lại.

Từ một đêm tình cờ, tôi nhận ra mình vừa mở ra cánh cửa không thể quay đầu. Cánh cửa dẫn tới những hệ lụy không lường trước – và tôi sợ, rất sợ.

Tôi trở về Sài Gòn vào chiều Chủ nhật, trong lòng nặng như có đá đè. Suốt chuyến bay, tôi không ngủ được. Hương không gọi thêm, cũng không nhắn gì. Điều đó khiến tôi còn sợ hơn cả việc cô ấy nổi giận.

Khi bước vào nhà, tôi thấy Hương đang ngồi ở bàn ăn, cốc trà trước mặt vẫn còn nghi ngút khói. Cô ấy không nhìn tôi. Không hỏi tôi có mệt không. Không hề trách móc.

Tôi thấy ớn lạnh.

– “Anh về rồi.”

– “Ừ,” cô đáp, mắt không rời màn hình điện thoại.

Tôi đứng lặng vài giây, rồi bước vào phòng ngủ. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng như mọi khi – như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng tôi biết, mối quan hệ giữa tôi và Hương đã rạn nứt. Không phải bởi một trận cãi vã, mà bởi sự im lặng – thứ im lặng đáng sợ nhất.

Ba ngày sau đó, Hương cư xử bình thường. Nấu cơm, hỏi han, cười nói với con. Nhưng với tôi, cô ấy như một bức tường. Không giận dỗi. Không ghen tuông. Cô ấy vẫn giặt quần áo tôi, vẫn chuẩn bị cà phê sáng cho tôi – nhưng ánh mắt thì không còn chút ấm áp nào.

Tôi sống trong sự dằn vặt.

Không chỉ vì lương tâm, mà vì tôi biết: tôi sắp mất đi thứ quan trọng nhất.

Tôi cố gắng chủ động:

– “Hương, mình nói chuyện được không?”

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn tôi:

– “Nói gì cơ?”

– “Chuyện hôm đó…”

– “Không cần đâu. Anh có quyền làm những gì anh muốn. Chỉ là… đừng lừa dối em thêm nữa. Được không?”

Giọng cô nhẹ nhàng. Nhưng từng lời như dao cứa. Tôi gục mặt xuống bàn.

– “Anh xin lỗi.”

– “Không cần xin lỗi. Em không cần lời xin lỗi. Em cần sự tử tế. Và nếu anh không còn điều đó… thì thôi.”

Tôi định nói rằng tôi chỉ yếu lòng trong phút chốc. Rằng tôi vẫn yêu cô. Nhưng tôi biết: lời nói giờ chỉ là rác.

Tôi không liên lạc với Mai kể từ đêm đó. Nhưng rồi một ngày, cô ấy nhắn tin:

“Em xin lỗi vì đã khiến anh rối ren. Em không nên xuất hiện lại. Nhưng em không hối hận vì được gặp anh lần cuối.”

Tôi không trả lời. Mọi thứ trong tôi giờ đây là một mớ hỗn độn. Dù tôi từng yêu Mai tha thiết, nhưng tôi cũng biết rõ: hiện tại của tôi là Hương – người phụ nữ không có gì nổi bật nhưng luôn ở cạnh tôi những năm tháng tôi trắng tay.

Và điều đau lòng nhất là: tôi không dám nhìn vào mắt vợ mình mỗi tối. Tôi trở thành một kẻ hèn nhát ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Ba tuần sau, Mai nhắn tiếp:

“Em sắp chuyển công tác vào Sài Gòn. Có thể gặp anh không? Em muốn nói điều này trước khi mọi thứ đi xa hơn.”

Tôi không định trả lời, nhưng rồi cuối cùng, tôi lại đồng ý gặp cô ấy – ở một quán cà phê nhỏ bên đường Nguyễn Văn Trỗi.

Cô ấy đến, vẫn xinh đẹp, nhưng có vẻ mệt mỏi. Cô cầm tách trà, không nhìn vào mắt tôi.

– “Em có thai.”

Tôi chết lặng.

– “Anh… chắc chứ?”

– “Không ai khác cả, anh biết mà. Em chỉ gặp lại một người – là anh.”

Tôi cảm thấy như vừa rơi xuống một vực thẳm không đáy. Một phút yếu lòng, giờ là cả đời dằn vặt. Tôi không thể tưởng tượng nổi mình sẽ đối mặt với Hương thế nào nếu sự thật này bị phơi bày.

– “Em định giữ sao?”

– “Em chưa biết. Em không bắt anh phải có trách nhiệm. Nhưng em cũng không muốn nói dối.”

Cô ấy đứng dậy, rời đi. Tôi ngồi đó một mình, đầu óc quay cuồng.

Tối hôm đó, tôi không ngủ. Tôi nhìn Hương đang nằm bên cạnh, quay lưng lại phía tôi. Tôi muốn ôm cô, muốn xin tha thứ. Nhưng tôi không có quyền.

Sáng hôm sau, tôi để lại một lá thư. Rồi tôi xách va li, bước ra khỏi nhà.

Lá thư ấy viết rằng:

“Hương à,

Anh không còn xứng đáng với em và con.

Anh đã phản bội niềm tin của em, và điều đó là không thể chối bỏ.

Anh không tìm lý do. Anh chỉ muốn em biết rằng – em là người tốt nhất anh từng có. Nhưng anh lại không đủ tốt để giữ lấy điều đó.

Nếu một ngày em có thể tha thứ, dù chỉ trong lòng, thì hãy sống hạnh phúc.

Anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, để em không phải thấy anh và nhớ đến những gì đã vỡ.

Yêu em. Xin lỗi em. Mãi mãi.”

Tôi không trở thành người hùng. Tôi cũng chẳng được cứu chuộc. Tôi là một kẻ đàn ông bình thường – và tôi đã sai.

Sự yếu lòng, tưởng như chỉ là một đêm, nhưng hóa ra là vết nứt khiến cả đời mình tan vỡ. Tôi chọn rời đi – không phải để trốn tránh trách nhiệm, mà để vợ và con tôi không phải chịu thêm đau đớn từ sự tồn tại của tôi.

Còn đứa bé – nếu thực sự tồn tại – tôi sẽ lo liệu, từ xa.

Có lẽ, cuộc đời không tha thứ cho người phản bội. Nhưng có lẽ, tha thứ khó nhất, là tha thứ cho chính mình.

Chở con đi lấy số báo danh thi tốt nghiệp, cha t:ông vào trụ điện tu:vong

Một người đàn ông ở Bình Định chở con trai đi lấy số báo danh dự thi tốt nghiệp THPT đã không may tông vào trụ điện. Hậu quả, người cha tu:vong tại chỗ, con trai bị thương.

Chiều 25.6, Phòng CSGT Công an tỉnh Bình Định cho biết, trên địa bàn TX.Hoài Nhơn (Bình Định) vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông trên QL1, khiến một người tu:vong, một người bị thương.

Theo đó, vào lúc 13 giờ 15 cùng ngày, ông Nguyễn Ch. (57 tuổi, ở H.Phù Mỹ, Bình Định) điều khiển xe máy mang BS 77L1 – 774.71 chở con trai là Nguyễn Thanh Danh (18 tuổi) chạy hướng Nam – Bắc.

Khi đến P.Hoài Đức (TX.Hoài Nhơn, Bình Định) thì bất ngờ tông vào trụ điện và ngã ra đường. Hậu quả vụ tai nạn, khiến ông Nguyễn Ch. tu:vong tại chỗ, em Danh bị thương.

Người dân địa phương phát hiện đã đưa em Danh đi cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa khu vực Bồng Sơn (TX.Hoài Nhơn).

Nhận được tin báo, lực lượng CSGT Công an tỉnh Bình Định đã đến hiện trường cùng với cơ quan chức năng khám nghiệm, điều tra nguyên nhân vụ tai nạn.

Theo cơ quan chức năng, nguyên nhân ban đầu vụ tai nạn là do ông Nguyễn Ch. điều khiển xe máy không chú ý quan sát nên tông vào trụ điện tu:vong.

Anh Lê Trần Hoàng Quốc (ở TX.Hoài Nhơn), một người dân hỗ trợ nạn nhân đi cấp cứu cho biết, ông Nguyễn Ch. từ H.Phù Mỹ chở con trai là em Danh ra Trường THPT Chu Văn An (TT.Bồng Sơn, TX.Hoài Nhơn) để lấy số báo danh dự thi tốt nghiệp THPT, nhưng không may bị tai nạn.

“Khi đưa nạn nhân vào viện, các bác sĩ chẩn đoán Danh bị gãy xương đùi. Hiện sức khỏe của em Danh tạm ổn”, anh Hoàng cho biết thêm.

TỪ 1/7/2025 LƯU Ý: 9 Loại tiền nào chuyển vào tài khoản cá nhân KHÔNG BỊ THU THUẾ …

Lãnh đạo Cục Thuế lý giải, theo quy định, hộ kinh doanh thuộc diện sử dụng hóa đơn điện tử khởi tạo từ máy tính tiền khi bán hàng hóa, cung cấp dịch vụ cho người tiêu dùng thì phải lập hóa đơn (kể cả khi người mua không lấy hóa đơn).

Nếu hộ kinh doanh bán hàng hóa, cung cấp dịch vụ nhưng không lập hóa đơn thì sẽ bị xử lý truy thu, xử phạt, thậm chí bị xác định là hành vi trốn thuế theo quy định.

Tuy nhiên với những khoản tiền chuyển – nhận giữa các cá nhân (như cho – nhận) và không liên quan đến các giao dịch mua bán hàng hóa, các giao dịch phát sinh nghĩa vụ thuế thì cơ quan thuế không đưa vào doanh thu tính thuế.

Theo Cục Thuế, một trong những biện pháp quản lý của cơ quan thuế là quản lý theo dòng tiền, đảm bảo nhận định đúng bản chất của giao dịch mua bán hàng hóa, dịch vụ giữa cơ sở kinh doanh và người tiêu dùng.

Việc các cơ sở kinh doanh yêu cầu người mua chuyển khoản với nội dung sai lệch với giao dịch thực tế, việc cơ sở kinh doanh chỉ nhận tiền mặt khi khách hàng thanh toán không thể che giấu được doanh thu.
Việc các cơ sở kinh doanh yêu cầu người mua chuyển khoản với nội dung sai lệch với giao dịch thực tế, việc cơ sở kinh doanh chỉ nhận tiền mặt khi khách hàng thanh toán không thể che giấu được doanh thu.

Vì thực tế, trên cơ sở dữ liệu trao đổi, truyền nhận giữa cơ quan thuế và các cơ quan Nhà nước, ngân hàng thương mại, các tổ chức liên quan theo quy định pháp luật quản lý thuế, cơ quan thuế hoàn toàn có thể xác định được doanh thu, dòng tiền của cơ sở kinh doanh, có thể xác định đúng, đủ nghĩa vụ thuế của các cơ sở kinh doanh “cố tình” khai thiếu số thuế phải nộp, cố tính né, trốn thuế.

Có 9 trường hợp tài khoản nhận tiền nhưng không phát sinh nghĩa vụ thuế

1. Vay mượn giữa người thân, bạn bè – không phải thu nhập chịu thuế

Các khoản tiền cá nhân nhận được từ người thân, bạn bè để phục vụ mục đích vay mượn, hỗ trợ, giúp đỡ đều được pháp luật xác định là quan hệ dân sự, không phát sinh thu nhập nên không thuộc diện chịu thuế. Tuy nhiên, để tránh hiểu nhầm, người chuyển tiền nên ghi rõ nội dung như: “vay tiền”, “giúp tạm”, “chuyển khoản mượn tiền”.

2. Nhận tiền để đáo hạn khoản vay ngân hàng

Người vay ngân hàng đến kỳ đáo hạn thường nhờ người thân chuyển tiền hộ để tất toán trước khi vay lại. Khoản tiền chuyển vào tài khoản nhằm mục đích kỹ thuật này không tạo ra thu nhập cá nhân nên không bị đánh thuế.

3. Kiều hối – tiền gửi từ người thân ở nước ngoài

Tiền thân nhân gửi từ nước ngoài về, hay còn gọi là kiều hối, được pháp luật Việt Nam miễn thuế nhằm khuyến khích nguồn ngoại tệ. Khoản tiền này không được xem là thu nhập chịu thuế cá nhân nếu gửi qua các kênh chính thức như ngân hàng, công ty chuyển tiền hợp pháp.

4. Các hoạt động thu hộ, chi hộ

Những cá nhân làm nghề shipper, thu hộ tiền hàng (COD), hoặc nhận tiền rồi chi lại theo ủy quyền (ví dụ như nhân viên cây xăng thu tiền hộ công ty) không phải kê khai thu nhập cá nhân. Lý do là các khoản này không mang tính thu nhập thật sự mà chỉ là trung gian giao dịch.

5. Nhận – chuyển tiền hộ mà không thu phí

Khi bạn chuyển tiền giúp người khác và không thu bất kỳ khoản phí nào, số tiền nhận vào tài khoản sẽ không bị tính thuế. Tuy nhiên, nếu có thu phí thì phần phí dịch vụ có thể bị đánh thuế thu nhập từ dịch vụ (~5%–7%).

6. Nhận tiền bán nhà, đất – đã hoàn thành nghĩa vụ thuế

Nếu cá nhân bán bất động sản và đã thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thuế trước đó (thuế thu nhập cá nhân, lệ phí trước bạ…), số tiền chuyển khoản thanh toán sau này không bị đánh thuế lại. Tuy nhiên, nếu phát hiện việc khai giá thấp để trốn thuế, cơ quan thuế có quyền truy thu phần chênh lệch.

7. Tiền lương đã khấu trừ thuế – chuyển cho người thân

Tiền lương sau thuế mà cá nhân chuyển cho vợ, chồng hoặc người thân khác không được xem là thu nhập mới. Vì vậy, người nhận sẽ không bị tính thuế lại. Điều quan trọng là phải chứng minh nguồn tiền là tiền lương đã qua khấu trừ theo quy định.

8. Lương từ nước ngoài – đã đóng thuế sở tại

Người lao động Việt Nam đang làm việc tại nước ngoài nếu đã nộp thuế tại quốc gia sở tại, khi chuyển tiền về nước sẽ được miễn thuế thu nhập cá nhân. Điều kiện là phải có chứng từ chứng minh thuế đã đóng, chuyển qua ngân hàng chính thống.

9. Lãi cho vay cá nhân nhỏ lẻ – không bị đánh thuế

Khi cá nhân cho người khác vay tiền theo hình thức dân sự (họ, hụi, bạn bè, người thân…) mà không có lãi hoặc lãi nhỏ, không thường xuyên thì không bị coi là kinh doanh nên không phải đóng thuế. Tuy nhiên, nếu cho doanh nghiệp, tổ chức vay và nhận lãi định kỳ, người cho vay có thể phải nộp thuế 5% trên phần lãi.

 Không phải dòng tiền nào vào tài khoản cá nhân của tiểu thương, hộ kinh doanh cũng bị tính thuế
Không phải dòng tiền nào vào tài khoản cá nhân của tiểu thương, hộ kinh doanh cũng bị tính thuế

Việc nhận tiền chuyển khoản hiện nay không còn là hoạt động riêng tư thuần túy, mà có thể trở thành căn cứ để cơ quan thuế rà soát nghĩa vụ tài chính của cá nhân. Dù vậy, không phải khoản tiền nào vào tài khoản cũng bị đánh thuế. Hiểu rõ 9 trường hợp miễn thuế sẽ giúp người dân, người kinh doanh tự do và cả người lao động ở nước ngoài chủ động hơn trong giao dịch tài chính.

Điều quan trọng là cần minh bạch: ghi rõ nội dung chuyển khoản, lưu giữ giấy tờ liên quan (nếu có), và tư vấn thêm từ kế toán hoặc luật sư trong các giao dịch có giá trị lớn hoặc mang tính lặp lại. Đừng để những khoản “tiền sạch” vô tình trở thành rắc rối chỉ vì thiếu hiểu biết hoặc sơ suất trong cách ghi chú và quản lý dòng tiền.

Khoảnh khắc đ:au lò:ng: Trèo qua hộ lan đường sắt, nam thanh niên bị tàu t;ô:ng ra đi trước mặt bạn gái..Biết được lý do ai cũng khó hiểu

Theo hình ảnh từ camera, vào thời điểm xảy ra tai nạn, trời nắng gắt. Hai người, một nam một nữ đi bộ qua quốc lộ 1A, hướng về phía đường sắt. Cả hai trèo qua rào tôn hộ lan, người nam đi trước. Khi vừa đặt chân lên đường ray, anh bị đoàn tàu lao đến húc văng.

Ngày 25 tháng 6 năm 2025, chuyên trang Góc nhìn Pháp lý đưa tin với tiêu đề “Camera ghi lại khoảnh khắc kinh hoàng: Trèo qua hộ lan đường sắt, nam thanh niên bị tàu tông tử vong trước mặt bạn gái ở Hà Nam”. Nội dung như sau:

Chiều 25/6, theo báo Dân Trí, một lãnh đạo UBND phường Hoàng Đông, thị xã Duy Tiên, tỉnh Hà Nam xác nhận, vào khoảng 9h45 ngày 25/6, trên địa bàn phường này vừa xảy ra vụ tai nạn đường sắt khiến một người tử vong.

Thông tin ban đầu, vào thời điểm nói trên, anh Đ.H.C. (SN 2004), trú huyện Minh Hóa, tỉnh Quảng Bình, cùng bạn gái đi bộ từ khu trọ băng qua quốc lộ 1A, rồi trèo qua tôn hộ lan đường sắt để đến chỗ trọ của bạn chơi.

Đúng lúc này, đoàn tàu SE5 chạy hướng Hà Nội – Phủ Lý lao tới va chạm với anh C. khiến nạn nhân tử vong tại chỗ.

Sau khi nhận tin báo, cơ quan chức năng tỉnh Hà Nam đã tới hiện trường phân luồng giao thông, làm rõ vụ tai nạn.
Hiện trường nơi xảy ra vụ tai nạn. Ảnh: Dân Trí

Liên quan đến vụ việc, hình ảnh camera ghi lại, vào thời điểm xảy ra tai nạn, trời nắng gắt. Hai người, một nam một nữ đi bộ qua quốc lộ 1A, hướng về phía đường sắt.

Cả hai trèo qua rào tôn hộ lan, người nam đi trước. Khi vừa đặt chân lên đường ray, anh bị đoàn tàu lao đến húc văng. Đoàn tàu sau đó hãm phanh dừng khẩn cấp.

Ảnh cắt từ clip

Cùng ngày, báo Vietnamnet cũng đưa tin về vụ việc trên với tiêu đề “Vượt rào chắn cùng bạn gái, nam thanh niên 21 tuổi bị tàu hỏa tông tử vong”. Nội dung như sau:

Theo nội dung clip, một đôi nam nữ đi bộ sang đường, trèo qua thanh hộ lan, bất ngờ nam thanh niên bị tàu hỏa chạy qua đâm tử vong.

Thông tin ban đầu, khoảng 9h47 cùng ngày, anh Đ.H.C. (SN 2004) cùng bạn gái là C.T.K.D. (SN 2009, hộ khẩu thường trú đều tại xã Hồng Hoá, huyện Minh Hoá, tỉnh Quảng Bình) đi bộ từ khu trọ qua QL1A, trèo qua tôn hộ lan vào đường sắt để đến chỗ trọ của bạn chơi tại km45+550 đường sắt Bắc – Nam thuộc Tổ dân phố An Nhân (phường Hoàng Đông, thị xã Duy Tiên, tỉnh Hà Nam).

Bất ngờ anh C. bị tàu SE5 thuộc công ty đầu máy Hà Nội do anh M.X.T. điều khiển đi hướng Bắc – Nam đâm vào. Vụ va chạm khiến anh C. tử vong tại chỗ.

71b4ed14 c1f8 4dba 82de 021a433df5bf.00_00_06_08.Still001.jpg
Nam thanh niên bị tàu hỏa đâm tử vong. Ảnh cắt từ clip

Trao đổi với PV VietNamNet, lãnh đạo UBND phường Hoàng Đông cho biết, ngay khi nhận được tin báo, lực lượng chức năng đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường, bảo vệ hiện trường, xác minh làm rõ vụ việc, khẩn trương làm các thủ tục để bàn giao thi thể nạn nhân về cho gia đình mai táng.