Home Blog Page 2

“Em Thắm Tuyên Quang” ôm vàng, tiền bỏ tr:ốn cùng người tì:nh ngay sau ngày cưới, để lại anh chồng cùng chiếc s:ừn:g dài 1m

Nỗi Đau của người chồng bị phản bội – “Em Thắm Tuyên Quang” ôm vàng, tiền bỏ tr-ốn cùng người tình. Cùng xem chi tiết của bài viết

NỖI ĐAU CỦA MỘT NGƯỜI CHỒNG BỊ PHẢN BỘI – MẤT TIỀN, MẤT TÌNH, MẤT CẢ DANH DỰ 💔

Tôi viết ra những dòng này không phải để làm lớn chuyện, mà là để giữ lại danh dự cho gia đình tôi và bản thân tôi – một người đã bị lừa cả tình cảm lẫn lòng tin.

Tôi tên là Đỗ Anh Tuấn, sinh năm 1993, quê ở Hùng Quan – Đoan Hùng – Phú Thọ, là một công dân lương thiện, sống thật thà, làm ăn chăm chỉ. Gia đình tôi cũng chỉ là nông dân, lam lũ, dành dụm từng đồng để tổ chức một đám cưới đàng hoàng, linh đình cho tôi và cô Nguyễn Thu Thắm, sinh năm 2001, quê Vân Đồn – Đoan Hùng – Phú Thọ.

Cô Thắm đã từng có một đời chồng, còn đem theo một đứa con riêng 8 tuổi về nhà tôi. Nhưng tôi và gia đình không phân biệt, vẫn coi cháu như con cháu ruột thịt, chăm lo, nuôi dưỡng đầy đủ.

Vì vừa cưới xong tôi bị mất căn cước công dân, nên chưa kịp đăng ký kết hôn. Nhưng đám cưới có đủ lễ ăn hỏi, rước dâu, họ hàng hai bên chứng kiến rõ ràng.

Chưa đầy 2 tháng sống chung, cô Thắm chưa một lần nấu cho bố mẹ tôi một bữa cơm, chưa dọn dẹp nhà cửa một ngày, thường xuyên đi sớm về khuya. Gần đây nhất, tôi bắt quả tang cô ta đi lại, ăn ở với người tình tên là Vũ Lâm Tới, sinh năm 1988, đội Bình Yên Sơn – Tuyên Quang. Họ quan hệ bất chính, đến mức Thắm mang thai với anh ta, rồi ôm tiền vàng khoảng 100 triệu đồng – là sính lễ gia đình tôi bỏ ra, bỏ trốn theo trai, bỏ luôn cả đứa con gái ruột của mình lại nhà tôi.

Sự việc khiến bố tôi sốc nặng, ngã bệnh triền miên.
Mẹ tôi – vì thương con, lo tôi có đám cưới tử tế, vẫn đang phải làm osin bên Ma Cao để trả nợ, sống cực khổ nơi đất khách quê người
Còn tôi – bây giờ, chỉ biết ôm nhục nhã, ê chề, xấu hổ với làng xóm, bạn bè. Một người chồng hiền lành bị cắm sừng trắng trợn, bị lừa cả tình lẫn tiền, bị đánh cắp lòng tin và danh dự.

Tôi viết những dòng này với tâm trạng đau đớn và uất nghẹn, mong cộng đồng hãy chia sẻ rộng rãi, để tìm Nguyễn Thu Thắm trở về, trả lại sự công bằng cho gia đình tôi.
Tôi yêu cầu cô Thắm phải trả lại toàn bộ số tiền và vàng đã chiếm đoạt, và phải xin lỗi công khai gia đình tôi, đặc biệt là bố mẹ tôi – những người đã vì tin tưởng, mà gánh chịu nỗi đau tinh thần quá lớn.
👉 Bạn bè ai biết Nguyễn Thu Thắm hiện đang ở đâu, làm ơn liên hệ với tôi qua Facebook này hoặc số điện thoại gia đình tôi.
Tôi xin chân thành cảm ơn tất cả những ai đã đọc và chia sẻ giúp tôi.
Chỉ mong lấy lại chút công bằng giữa đời.

Tôi tưởng mình đã chịu đủ nhục.
Nhưng không… hoá ra tôi còn chưa biết hết cái sự thật cay đắng nhất.

Cách đây ít ngày, bố mẹ của Thắm – chính người đã gả con cho tôi – tìm đến tận nhà Vũ Lâm Tới sinh năm 1988 ở đội Bình Yên Sơn, Tuyên Quang…
Và họ ngã ngửa khi nghe chính miệng gia đình Tới nói ra sự thật rợn người:

“Từ trước khi cưới, khả nghi Thắm đã là ‘vợ không cưới’ của Tới rồi.
Hai đứa quan hệ với nhau như vợ chồng, sống như thật, mỗi cuối tuần Thắm đều lên đây.”

8 cái chủ nhật từ ngày cưới tôi đến ngày bỏ đi, không cái nào cô ta ở nhà với tôi – chồng hợp pháp cưới hỏi đủ lễ.
Tất cả 8 cái chủ nhật, cô ta đều bỏ mặc tôi – người chồng ngu si chờ vợ, để lên Tuyên Quang, nấu cơm, dọn dẹp, phục vụ người tình… rồi đêm mới về nhà tôi với lí do CTY tăng ca

Chưa dừng lại ở đó…
Giờ Thắm thản nhiên báo với gia đình Tới rằng mình đang mang thai con của Tới – như thể chưa từng bước chân qua nhà chồng, chưa từng khoác áo cô dâu do gia đình tôi tổ chức rình rang.

Vậy là… cô ta không chỉ lừa tôi, mà còn lừa cả bố mẹ đẻ mình.
Một màn kịch khốn nạn, dối trá được dựng lên trọn vẹn – với nhân vật chính là tôi: kẻ bị cắm sừng từ lúc chưa cưới!

Tôi đã từng xấu hổ.
Giờ đây tôi chỉ còn một nỗi tủi hận – nghẹn đến không thể khóc nổi nữa.
Một người đàn bà có thể phản bội cả chồng, cả con, cả cha mẹ ruột, thì liệu còn đáng gọi là người

Tôi sẽ không im lặng nữa.
Tôi mong những ai còn một chút công lý trong lòng – hãy chia sẻ bài này.
Để sự thật được phơi bày, để gia đình tôi lấy lại danh dự, và để xã hội biết được: có những kẻ không xứng làm vợ, làm mẹ, làm người

Không chỉ gia đình tôi gục ngã… mà giờ đây, chính bố mẹ Thắm – cũng đã khuỵ ngã.

Ngày trở về từ nhà Vũ Lâm Tới, sau khi tận mắt nghe và tận tai chứng kiến mọi sự thật ghê tởm từ miệng gia đình tình nhân của con gái mình, bố mẹ Thắm – hai người già tội nghiệp – đã lặng im không nói nổi một câu.
Họ khóc – không phải vì bị tôi oán trách, mà vì nỗi đau cay nghiệt khi nhận ra: con gái mình đã không còn là con người nữa.

“Con rê ơi, coi như mất nó rồi… Nó phản bội tất cả, không chỉ bo mẹ mà cả gd ông bà thông gia
– Đó là lời ông bố vợ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, tay run run nắm lấy tay tôi.

Tôi không biết lúc ấy mình còn là gì nữa.
Một người chồng bị phản bội?
Một người cha hụt bị cướp đi quyền làm cha với đứa trẻ tôi từng yêu thương?
Hay đơn giản, chỉ là một thằng đàn ông ngu si bị biến thành con rối trong vở kịch của người đàn bà hai mặt?

Tôi buồn đến đứt từng đoạn ruột.
Không còn nước mắt để rơi.
Không còn sĩ diện để giữ.
Chỉ còn lại một trái tim rách nát, trơ trọi giữa đám tro tàn của tình nghĩa gia đình.

Giờ đây, cả hai bên – nhà tôi và cả bố mẹ Thắm – đều đang sống trong u uất nhục nhã.
Người gánh tủi hổ. Người mang tiếng xấu.
Còn cô – Thắm – thì bỏ đi như chưa từng gây ra điều gì…

Tôi viết ra không để cầu xin ai thương hại.
Tôi chỉ mong, sự thật được phơi bày – để lương tri xã hội lên tiếng.
Vì một gia đình mất danh dự.
Vì một đứa trẻ bị bỏ rơi không đáng chịu đau.
Và vì những người đàn ông như tôi – đã từng yêu sai, tin sai, và mất tất cả…

TỪ NGÀY CÔ ẤY BỎ ĐI… TÔI KHÔNG CÒN LÀ CHÍNH MÌNH NỮA.

Từ cái đêm Thắm thu dọn quần áo, mang theo tiền vàng và cái bụng bầu không phải của tôi…
Tôi không còn ngủ được trọn giấc.
Đêm nằm quay bên này nhớ cháu Diệp, quay bên kia nghe lòng quặn thắt.
Mắt trũng sâu, người héo hon, miệng đắng chát như ngậm tro than.

Tôi… không ăn nổi một bữa cơm cho ra cơm.
Tôi… cầm chén lên, nước mắt đã rơi trước khi cơm vào miệng.
Tôi đi làm không nổi, đầu óc trống rỗng, tâm can dằn vặt như người mất hồn.

“Phải chăng vì tôi quá hiền, quá thật lòng?
Nên mới thành thằng dại bị lừa trắng tay…”

Tôi đâu có đòi hỏi gì cao sang.
Chỉ cần một mái nhà ấm. Một bữa cơm có vợ, có con.
Vậy mà đổi lại là gì?
Là từng đêm dài trống vắng.
Là từng giọt nước mắt rơi lặng lẽ nơi hiên nhà.
Là cảm giác mình bị vứt lại như một chiếc dép cũ – không chút thương xót.

Cô đi rồi, vui vẻ bên tình mới.
Còn tôi? Tôi như cái bóng khô héo, tồn tại giữa cái vỏ gọi là “nhà”, nhưng không còn hơi ấm của ai.

Người ta bảo: “Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Nhưng tôi gieo chân tình, gặt phản bội.
Tôi trao cả tấm lòng, nhận về nhục nhã ê chề.
Thắm à, tôi không trách cô nữa.
Vì có lẽ… lòng tôi không còn đủ sức để oán than.

Tôi chỉ còn biết than phận mình:
Hiền quá cũng là cái tội.
Tốt quá lại thành người bị đâm sau lưng.
Thật thà, chung thuỷ… hoá ra lại là cái dở trong thời buổi này.
Toi viết những dòng này bằng cả trái tim rách nát, không mong được thương hại…
Chỉ mong đời sau, đừng ai như tôi….

Vụ ‘nghịch tử’ mới ra tù, đuổi đánh bố, ch:ém mẹ t:ử vo:ng ở Hà Tĩnh: Hé lộ nguyên nhân đau lòng

Bị bố mẹ la mắng vì hút thuốc lá nhiều, Dụng ức chế nên cầm dao gây án, khiến mẹ tử vong.

Ngày 26 tháng 6 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin với tiêu đề “Vụ “nghịch tử” mới ra tù, đuổi đánh bố, chém mẹ tử vong ở Hà Tĩnh: Hé lộ nguyên nhân đau lòng”. Nội dung như sau:

Ngày 26/6, cơ quan chức năng đang điều tra làm rõ vụ “nghịch tử” mới ra tù, đuổi đánh bố, chém mẹ tử vong ở Hà Tĩnh.

Hiện trường vụ án mạng. Ảnh: Vietnamnet

Hiện trường vụ án mạng. Ảnh: Vietnamnet

Theo báo VnExpress, Trần Văn Dụng (SN 1992, trú thôn 5, xã Hương Liên, Hương Khê) bị Công an tỉnh Hà Tĩnh tạm giữ hình sự về tội Giết người, theo Điều 123 Bộ luật Hình sự.

Nguồn tin cho hay, điều tra ban đầu, chiều 25/6, tại riêng ở thôn 5, xã Hương Liên, huyện Hương Khê, bố mẹ Dụng thấy con hút thuốc lá nhiều đã la mắng. Dụng sau đó đi dạo quanh vườn cho đỡ ức chế, song khi nghe gia đình tiếp tục to tiếng liền bức xúc.

Nghi phạm Dụng. Ảnh: VnExpress

Nghi phạm Dụng. Ảnh: VnExpress

Nhà chức trách cáo buộc, khoảng 18h cùng ngày, Dụng không kiềm chế được bản thân, cầm dao đuổi tấn công bố nhưng ông chạy thoát. Thấy mẹ đang dọn cơm trong bếp, Dụng lao vào tấn công khiến mẹ tử vong tại chỗ.

Nhận tin báo, Công an xã Hương Liên đến hiện trường khống chế, bắt giữ hung thủ.

Liên quan đến vụ việc, theo báo Dân Việt, Trần Văn Dụng từng có tiền án về tội Cố ý gây thương tích và vừa ra tù một thời gian.

Cùng ngày, báo Dân Việt cũng đưa tin với tiêu đề “Nghịch tử hai tay cầm 2 dao tấn công bố, chém mẹ tử vong trong đêm”. Nội dung như sau:

Sáng 26/6, lãnh đạo UBND xã Hương Liên (huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh) xác nhận, trên địa bàn vừa xảy ra vụ con trai chém mẹ ruột tử vong.

Theo thông tin ban đầu, khoảng 19h ngày 25/6, Trần Văn D. cầm theo hai con dao đuổi chém ông Trần Văn T. (bố đẻ của D.) nhưng may mắn ông T. chạy kịp.

Tuy nhiên, sau đó D. quay vào nhà, tiếp tục cầm dao chém bà Võ Thị H. (mẹ ruột D.) nhiều nhát, tử vong tại chỗ.

Hiện trường nơi xảy ra vụ việc đau lòng. Ảnh: PV

Nhận được tin báo, lực lượng Công an xã Hương Liên phối hợp cùng các cơ quan chức năng có mặt tại hiện trường, tiến hành thu thập lời khai các nhân chứng. Trần Văn D. đã bị tạm giữ để phục vụ công tác điều tra.

Theo nguồn tin của Dân Việt, Trần Văn D. từng có tiền án về tội Cố ý gây thương tích và vừa ra tù một thời gian.

Tuần trước tôi đi công tác theo chỉ thị của công ty. Khách sạn do công ty sắp xếp, mọi chuyện cũng không có gì nếu như tối hôm đó tôi không tình cờ gặp lại người yêu cũ ở sảnh khách sạn. Gặp lại người yêu cũ sau 5 năm chia tay, trong lòng tôi cũng thấy bồi hồi xao xuyến. Dù sao cũng là người phụ nữ mình từng yê:u thương, tuy không đến được với nhau nhưng trong lòng tôi vẫn có tình cảm. Cô ấy lại xinh đẹp rạng ngời hơn vợ tôi khá nhiều. Tối đó chúng tôi đã uống r:ượ:u với nhau, cuối cùng quyết định về phòng tôi ôn lại thêm chuyện cũ và rồi chuyện gì đến sẽ đến. Nào ngờ, 2h sáng tôi xanh mặt ôm quần áo chạy…

“Người ta nói, quá khứ là thứ không nên khơi lại – vì chẳng ai biết trong đó còn cất giấu điều gì… nhưng tôi đã không cưỡng lại được.”

Tuần trước, tôi được công ty điều đi công tác đột xuất ở thành phố Đà Nẵng – nơi từng là miền ký ức sâu sắc thời sinh viên và cũng là nơi tôi đã yêu say đắm một người con gái suốt 3 năm. Mọi thủ tục đều được công ty sắp xếp, từ vé máy bay cho đến khách sạn nghỉ ngơi. Tôi vốn không mong đợi điều gì ngoài việc hoàn thành công việc rồi về lại Sài Gòn.

Khách sạn tôi ở là một chuỗi resort cao cấp gần biển. Tôi đến nơi vào buổi chiều muộn, tranh thủ tắm rửa rồi xuống sảnh để dùng bữa tối theo suất buffet đã đặt sẵn. Khi tôi đang loay hoay lựa món ăn, thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Anh Hoàng?”

Tôi quay lại. Và đứng đó, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của sảnh khách sạn, là Mai – mối tình đầu, người tôi đã không gặp suốt 5 năm qua, kể từ ngày cô ấy lặng lẽ xóa hết liên lạc và tôi chọn cách bước tiếp bằng một cuộc hôn nhân an toàn.

Cô ấy vẫn vậy – mái tóc đen dài, đôi mắt sáng, và nụ cười mà tôi từng mơ thấy trong vô thức. Nhưng khác với Mai ngày xưa là sinh viên nghèo với đôi giày sờn gót, giờ cô ấy thanh lịch trong chiếc váy ôm màu kem nhã nhặn và một chiếc túi xách hàng hiệu nhỏ gọn.

– “Mai… thật không ngờ gặp em ở đây…”

– “Em đi công tác. Công ty em tổ chức hội thảo trong khách sạn này.”

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn ở góc khuất sảnh. Tôi không biết là do hoàn cảnh hay do cảm xúc đột ngột ùa về, nhưng chúng tôi trò chuyện như thể chưa từng chia xa. Từ những câu chuyện công việc, bạn bè, gia đình… đến cả những chuyện cũ năm nào – những đêm ngồi bên nhau trong ký túc, những lần cãi vã và cả ngày chia tay trong mưa.

Khi đồng hồ điểm 9h tối, tôi ngập ngừng:

– “Em… có muốn lên phòng anh ngồi thêm không? Ở đây hơi ồn…”

Cô ấy ngần ngừ trong một tích tắc, rồi khẽ gật đầu.

Lúc cánh cửa phòng khép lại, không gian trở nên im lặng đến đáng sợ. Chúng tôi rót rượu, thứ rượu tôi mang theo như một thói quen khi đi công tác – không vì nghiện mà để đỡ cô đơn. Càng uống, chúng tôi càng buông lơi quá khứ.

– “Anh đã từng rất yêu em, Mai à. Anh từng nghĩ sẽ cưới em.”

– “Em biết chứ… Nhưng lúc đó em sợ, em thấy anh chưa sẵn sàng. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh.”

– “Chúng ta có thể đã khác, nếu em không biến mất như thế…”

Cô ấy im lặng, rồi bất ngờ đặt tay lên tay tôi. Khoảnh khắc đó – mọi lý trí trong tôi như tan biến. Chúng tôi hôn nhau, rồi kéo nhau về phía giường như một sự đầu hàng số phận. Tôi không nghĩ được gì, chỉ biết mình đang sống lại một thời đã chết.

Và rồi chuyện gì đến cũng đến.

Tôi tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Là vợ tôi – Hương.

Tim tôi đập thình thịch, cổ họng khô khốc. Tôi không dám nghe. Bên cạnh, Mai vẫn đang ngủ, mái tóc rũ lên vai tôi. Tôi luống cuống mặc lại quần áo, cố gắng không gây tiếng động. Sau khi ra khỏi phòng, tôi mới dám nghe máy.

– “Anh đang làm gì vậy? Sao gọi cả chục cuộc không bắt máy?” – giọng Hương đầy nghi ngờ.

– “Anh… anh ngủ quên, sorry em. Anh uống tí rượu rồi gục luôn.”

– “Có thật không? Em vừa nhận được email từ công ty nói anh rút thẻ mở cửa phòng lúc 9h. Nhưng lại có người khác mở thẻ lại lúc 2h sáng. Anh giải thích đi?”

Tôi chết lặng. Không ngờ công ty lại quản lý hệ thống ra vào sát sao như vậy. Tôi lắp bắp:

– “Có thể nhân viên dọn phòng…”

– “Giờ này? Anh nghĩ em ngu đến thế à?”

Tôi toát mồ hôi. Đầu óc rối bời. Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng cửa phòng đằng sau mở ra – Mai ló đầu nhìn tôi, tóc rối và chỉ mặc chiếc áo sơ mi của tôi.

Tôi vội vã bước về phía thang máy, không dám nhìn lại.

Từ một đêm tình cờ, tôi nhận ra mình vừa mở ra cánh cửa không thể quay đầu. Cánh cửa dẫn tới những hệ lụy không lường trước – và tôi sợ, rất sợ.

Tôi trở về Sài Gòn vào chiều Chủ nhật, trong lòng nặng như có đá đè. Suốt chuyến bay, tôi không ngủ được. Hương không gọi thêm, cũng không nhắn gì. Điều đó khiến tôi còn sợ hơn cả việc cô ấy nổi giận.

Khi bước vào nhà, tôi thấy Hương đang ngồi ở bàn ăn, cốc trà trước mặt vẫn còn nghi ngút khói. Cô ấy không nhìn tôi. Không hỏi tôi có mệt không. Không hề trách móc.

Tôi thấy ớn lạnh.

– “Anh về rồi.”

– “Ừ,” cô đáp, mắt không rời màn hình điện thoại.

Tôi đứng lặng vài giây, rồi bước vào phòng ngủ. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng như mọi khi – như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng tôi biết, mối quan hệ giữa tôi và Hương đã rạn nứt. Không phải bởi một trận cãi vã, mà bởi sự im lặng – thứ im lặng đáng sợ nhất.

Ba ngày sau đó, Hương cư xử bình thường. Nấu cơm, hỏi han, cười nói với con. Nhưng với tôi, cô ấy như một bức tường. Không giận dỗi. Không ghen tuông. Cô ấy vẫn giặt quần áo tôi, vẫn chuẩn bị cà phê sáng cho tôi – nhưng ánh mắt thì không còn chút ấm áp nào.

Tôi sống trong sự dằn vặt.

Không chỉ vì lương tâm, mà vì tôi biết: tôi sắp mất đi thứ quan trọng nhất.

Tôi cố gắng chủ động:

– “Hương, mình nói chuyện được không?”

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn tôi:

– “Nói gì cơ?”

– “Chuyện hôm đó…”

– “Không cần đâu. Anh có quyền làm những gì anh muốn. Chỉ là… đừng lừa dối em thêm nữa. Được không?”

Giọng cô nhẹ nhàng. Nhưng từng lời như dao cứa. Tôi gục mặt xuống bàn.

– “Anh xin lỗi.”

– “Không cần xin lỗi. Em không cần lời xin lỗi. Em cần sự tử tế. Và nếu anh không còn điều đó… thì thôi.”

Tôi định nói rằng tôi chỉ yếu lòng trong phút chốc. Rằng tôi vẫn yêu cô. Nhưng tôi biết: lời nói giờ chỉ là rác.

Tôi không liên lạc với Mai kể từ đêm đó. Nhưng rồi một ngày, cô ấy nhắn tin:

“Em xin lỗi vì đã khiến anh rối ren. Em không nên xuất hiện lại. Nhưng em không hối hận vì được gặp anh lần cuối.”

Tôi không trả lời. Mọi thứ trong tôi giờ đây là một mớ hỗn độn. Dù tôi từng yêu Mai tha thiết, nhưng tôi cũng biết rõ: hiện tại của tôi là Hương – người phụ nữ không có gì nổi bật nhưng luôn ở cạnh tôi những năm tháng tôi trắng tay.

Và điều đau lòng nhất là: tôi không dám nhìn vào mắt vợ mình mỗi tối. Tôi trở thành một kẻ hèn nhát ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Ba tuần sau, Mai nhắn tiếp:

“Em sắp chuyển công tác vào Sài Gòn. Có thể gặp anh không? Em muốn nói điều này trước khi mọi thứ đi xa hơn.”

Tôi không định trả lời, nhưng rồi cuối cùng, tôi lại đồng ý gặp cô ấy – ở một quán cà phê nhỏ bên đường Nguyễn Văn Trỗi.

Cô ấy đến, vẫn xinh đẹp, nhưng có vẻ mệt mỏi. Cô cầm tách trà, không nhìn vào mắt tôi.

– “Em có thai.”

Tôi chết lặng.

– “Anh… chắc chứ?”

– “Không ai khác cả, anh biết mà. Em chỉ gặp lại một người – là anh.”

Tôi cảm thấy như vừa rơi xuống một vực thẳm không đáy. Một phút yếu lòng, giờ là cả đời dằn vặt. Tôi không thể tưởng tượng nổi mình sẽ đối mặt với Hương thế nào nếu sự thật này bị phơi bày.

– “Em định giữ sao?”

– “Em chưa biết. Em không bắt anh phải có trách nhiệm. Nhưng em cũng không muốn nói dối.”

Cô ấy đứng dậy, rời đi. Tôi ngồi đó một mình, đầu óc quay cuồng.

Tối hôm đó, tôi không ngủ. Tôi nhìn Hương đang nằm bên cạnh, quay lưng lại phía tôi. Tôi muốn ôm cô, muốn xin tha thứ. Nhưng tôi không có quyền.

Sáng hôm sau, tôi để lại một lá thư. Rồi tôi xách va li, bước ra khỏi nhà.

Lá thư ấy viết rằng:

“Hương à,

Anh không còn xứng đáng với em và con.

Anh đã phản bội niềm tin của em, và điều đó là không thể chối bỏ.

Anh không tìm lý do. Anh chỉ muốn em biết rằng – em là người tốt nhất anh từng có. Nhưng anh lại không đủ tốt để giữ lấy điều đó.

Nếu một ngày em có thể tha thứ, dù chỉ trong lòng, thì hãy sống hạnh phúc.

Anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, để em không phải thấy anh và nhớ đến những gì đã vỡ.

Yêu em. Xin lỗi em. Mãi mãi.”

Tôi không trở thành người hùng. Tôi cũng chẳng được cứu chuộc. Tôi là một kẻ đàn ông bình thường – và tôi đã sai.

Sự yếu lòng, tưởng như chỉ là một đêm, nhưng hóa ra là vết nứt khiến cả đời mình tan vỡ. Tôi chọn rời đi – không phải để trốn tránh trách nhiệm, mà để vợ và con tôi không phải chịu thêm đau đớn từ sự tồn tại của tôi.

Còn đứa bé – nếu thực sự tồn tại – tôi sẽ lo liệu, từ xa.

Có lẽ, cuộc đời không tha thứ cho người phản bội. Nhưng có lẽ, tha thứ khó nhất, là tha thứ cho chính mình.

Chở con đi lấy số báo danh thi tốt nghiệp, cha t:ông vào trụ điện tu:vong

Một người đàn ông ở Bình Định chở con trai đi lấy số báo danh dự thi tốt nghiệp THPT đã không may tông vào trụ điện. Hậu quả, người cha tu:vong tại chỗ, con trai bị thương.

Chiều 25.6, Phòng CSGT Công an tỉnh Bình Định cho biết, trên địa bàn TX.Hoài Nhơn (Bình Định) vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông trên QL1, khiến một người tu:vong, một người bị thương.

Theo đó, vào lúc 13 giờ 15 cùng ngày, ông Nguyễn Ch. (57 tuổi, ở H.Phù Mỹ, Bình Định) điều khiển xe máy mang BS 77L1 – 774.71 chở con trai là Nguyễn Thanh Danh (18 tuổi) chạy hướng Nam – Bắc.

Khi đến P.Hoài Đức (TX.Hoài Nhơn, Bình Định) thì bất ngờ tông vào trụ điện và ngã ra đường. Hậu quả vụ tai nạn, khiến ông Nguyễn Ch. tu:vong tại chỗ, em Danh bị thương.

Người dân địa phương phát hiện đã đưa em Danh đi cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa khu vực Bồng Sơn (TX.Hoài Nhơn).

Nhận được tin báo, lực lượng CSGT Công an tỉnh Bình Định đã đến hiện trường cùng với cơ quan chức năng khám nghiệm, điều tra nguyên nhân vụ tai nạn.

Theo cơ quan chức năng, nguyên nhân ban đầu vụ tai nạn là do ông Nguyễn Ch. điều khiển xe máy không chú ý quan sát nên tông vào trụ điện tu:vong.

Anh Lê Trần Hoàng Quốc (ở TX.Hoài Nhơn), một người dân hỗ trợ nạn nhân đi cấp cứu cho biết, ông Nguyễn Ch. từ H.Phù Mỹ chở con trai là em Danh ra Trường THPT Chu Văn An (TT.Bồng Sơn, TX.Hoài Nhơn) để lấy số báo danh dự thi tốt nghiệp THPT, nhưng không may bị tai nạn.

“Khi đưa nạn nhân vào viện, các bác sĩ chẩn đoán Danh bị gãy xương đùi. Hiện sức khỏe của em Danh tạm ổn”, anh Hoàng cho biết thêm.

TỪ 1/7/2025 LƯU Ý: 9 Loại tiền nào chuyển vào tài khoản cá nhân KHÔNG BỊ THU THUẾ …

Lãnh đạo Cục Thuế lý giải, theo quy định, hộ kinh doanh thuộc diện sử dụng hóa đơn điện tử khởi tạo từ máy tính tiền khi bán hàng hóa, cung cấp dịch vụ cho người tiêu dùng thì phải lập hóa đơn (kể cả khi người mua không lấy hóa đơn).

Nếu hộ kinh doanh bán hàng hóa, cung cấp dịch vụ nhưng không lập hóa đơn thì sẽ bị xử lý truy thu, xử phạt, thậm chí bị xác định là hành vi trốn thuế theo quy định.

Tuy nhiên với những khoản tiền chuyển – nhận giữa các cá nhân (như cho – nhận) và không liên quan đến các giao dịch mua bán hàng hóa, các giao dịch phát sinh nghĩa vụ thuế thì cơ quan thuế không đưa vào doanh thu tính thuế.

Theo Cục Thuế, một trong những biện pháp quản lý của cơ quan thuế là quản lý theo dòng tiền, đảm bảo nhận định đúng bản chất của giao dịch mua bán hàng hóa, dịch vụ giữa cơ sở kinh doanh và người tiêu dùng.

Việc các cơ sở kinh doanh yêu cầu người mua chuyển khoản với nội dung sai lệch với giao dịch thực tế, việc cơ sở kinh doanh chỉ nhận tiền mặt khi khách hàng thanh toán không thể che giấu được doanh thu.
Việc các cơ sở kinh doanh yêu cầu người mua chuyển khoản với nội dung sai lệch với giao dịch thực tế, việc cơ sở kinh doanh chỉ nhận tiền mặt khi khách hàng thanh toán không thể che giấu được doanh thu.

Vì thực tế, trên cơ sở dữ liệu trao đổi, truyền nhận giữa cơ quan thuế và các cơ quan Nhà nước, ngân hàng thương mại, các tổ chức liên quan theo quy định pháp luật quản lý thuế, cơ quan thuế hoàn toàn có thể xác định được doanh thu, dòng tiền của cơ sở kinh doanh, có thể xác định đúng, đủ nghĩa vụ thuế của các cơ sở kinh doanh “cố tình” khai thiếu số thuế phải nộp, cố tính né, trốn thuế.

Có 9 trường hợp tài khoản nhận tiền nhưng không phát sinh nghĩa vụ thuế

1. Vay mượn giữa người thân, bạn bè – không phải thu nhập chịu thuế

Các khoản tiền cá nhân nhận được từ người thân, bạn bè để phục vụ mục đích vay mượn, hỗ trợ, giúp đỡ đều được pháp luật xác định là quan hệ dân sự, không phát sinh thu nhập nên không thuộc diện chịu thuế. Tuy nhiên, để tránh hiểu nhầm, người chuyển tiền nên ghi rõ nội dung như: “vay tiền”, “giúp tạm”, “chuyển khoản mượn tiền”.

2. Nhận tiền để đáo hạn khoản vay ngân hàng

Người vay ngân hàng đến kỳ đáo hạn thường nhờ người thân chuyển tiền hộ để tất toán trước khi vay lại. Khoản tiền chuyển vào tài khoản nhằm mục đích kỹ thuật này không tạo ra thu nhập cá nhân nên không bị đánh thuế.

3. Kiều hối – tiền gửi từ người thân ở nước ngoài

Tiền thân nhân gửi từ nước ngoài về, hay còn gọi là kiều hối, được pháp luật Việt Nam miễn thuế nhằm khuyến khích nguồn ngoại tệ. Khoản tiền này không được xem là thu nhập chịu thuế cá nhân nếu gửi qua các kênh chính thức như ngân hàng, công ty chuyển tiền hợp pháp.

4. Các hoạt động thu hộ, chi hộ

Những cá nhân làm nghề shipper, thu hộ tiền hàng (COD), hoặc nhận tiền rồi chi lại theo ủy quyền (ví dụ như nhân viên cây xăng thu tiền hộ công ty) không phải kê khai thu nhập cá nhân. Lý do là các khoản này không mang tính thu nhập thật sự mà chỉ là trung gian giao dịch.

5. Nhận – chuyển tiền hộ mà không thu phí

Khi bạn chuyển tiền giúp người khác và không thu bất kỳ khoản phí nào, số tiền nhận vào tài khoản sẽ không bị tính thuế. Tuy nhiên, nếu có thu phí thì phần phí dịch vụ có thể bị đánh thuế thu nhập từ dịch vụ (~5%–7%).

6. Nhận tiền bán nhà, đất – đã hoàn thành nghĩa vụ thuế

Nếu cá nhân bán bất động sản và đã thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thuế trước đó (thuế thu nhập cá nhân, lệ phí trước bạ…), số tiền chuyển khoản thanh toán sau này không bị đánh thuế lại. Tuy nhiên, nếu phát hiện việc khai giá thấp để trốn thuế, cơ quan thuế có quyền truy thu phần chênh lệch.

7. Tiền lương đã khấu trừ thuế – chuyển cho người thân

Tiền lương sau thuế mà cá nhân chuyển cho vợ, chồng hoặc người thân khác không được xem là thu nhập mới. Vì vậy, người nhận sẽ không bị tính thuế lại. Điều quan trọng là phải chứng minh nguồn tiền là tiền lương đã qua khấu trừ theo quy định.

8. Lương từ nước ngoài – đã đóng thuế sở tại

Người lao động Việt Nam đang làm việc tại nước ngoài nếu đã nộp thuế tại quốc gia sở tại, khi chuyển tiền về nước sẽ được miễn thuế thu nhập cá nhân. Điều kiện là phải có chứng từ chứng minh thuế đã đóng, chuyển qua ngân hàng chính thống.

9. Lãi cho vay cá nhân nhỏ lẻ – không bị đánh thuế

Khi cá nhân cho người khác vay tiền theo hình thức dân sự (họ, hụi, bạn bè, người thân…) mà không có lãi hoặc lãi nhỏ, không thường xuyên thì không bị coi là kinh doanh nên không phải đóng thuế. Tuy nhiên, nếu cho doanh nghiệp, tổ chức vay và nhận lãi định kỳ, người cho vay có thể phải nộp thuế 5% trên phần lãi.

 Không phải dòng tiền nào vào tài khoản cá nhân của tiểu thương, hộ kinh doanh cũng bị tính thuế
Không phải dòng tiền nào vào tài khoản cá nhân của tiểu thương, hộ kinh doanh cũng bị tính thuế

Việc nhận tiền chuyển khoản hiện nay không còn là hoạt động riêng tư thuần túy, mà có thể trở thành căn cứ để cơ quan thuế rà soát nghĩa vụ tài chính của cá nhân. Dù vậy, không phải khoản tiền nào vào tài khoản cũng bị đánh thuế. Hiểu rõ 9 trường hợp miễn thuế sẽ giúp người dân, người kinh doanh tự do và cả người lao động ở nước ngoài chủ động hơn trong giao dịch tài chính.

Điều quan trọng là cần minh bạch: ghi rõ nội dung chuyển khoản, lưu giữ giấy tờ liên quan (nếu có), và tư vấn thêm từ kế toán hoặc luật sư trong các giao dịch có giá trị lớn hoặc mang tính lặp lại. Đừng để những khoản “tiền sạch” vô tình trở thành rắc rối chỉ vì thiếu hiểu biết hoặc sơ suất trong cách ghi chú và quản lý dòng tiền.

Khoảnh khắc đ:au lò:ng: Trèo qua hộ lan đường sắt, nam thanh niên bị tàu t;ô:ng ra đi trước mặt bạn gái..Biết được lý do ai cũng khó hiểu

Theo hình ảnh từ camera, vào thời điểm xảy ra tai nạn, trời nắng gắt. Hai người, một nam một nữ đi bộ qua quốc lộ 1A, hướng về phía đường sắt. Cả hai trèo qua rào tôn hộ lan, người nam đi trước. Khi vừa đặt chân lên đường ray, anh bị đoàn tàu lao đến húc văng.

Ngày 25 tháng 6 năm 2025, chuyên trang Góc nhìn Pháp lý đưa tin với tiêu đề “Camera ghi lại khoảnh khắc kinh hoàng: Trèo qua hộ lan đường sắt, nam thanh niên bị tàu tông tử vong trước mặt bạn gái ở Hà Nam”. Nội dung như sau:

Chiều 25/6, theo báo Dân Trí, một lãnh đạo UBND phường Hoàng Đông, thị xã Duy Tiên, tỉnh Hà Nam xác nhận, vào khoảng 9h45 ngày 25/6, trên địa bàn phường này vừa xảy ra vụ tai nạn đường sắt khiến một người tử vong.

Thông tin ban đầu, vào thời điểm nói trên, anh Đ.H.C. (SN 2004), trú huyện Minh Hóa, tỉnh Quảng Bình, cùng bạn gái đi bộ từ khu trọ băng qua quốc lộ 1A, rồi trèo qua tôn hộ lan đường sắt để đến chỗ trọ của bạn chơi.

Đúng lúc này, đoàn tàu SE5 chạy hướng Hà Nội – Phủ Lý lao tới va chạm với anh C. khiến nạn nhân tử vong tại chỗ.

Sau khi nhận tin báo, cơ quan chức năng tỉnh Hà Nam đã tới hiện trường phân luồng giao thông, làm rõ vụ tai nạn.
Hiện trường nơi xảy ra vụ tai nạn. Ảnh: Dân Trí

Liên quan đến vụ việc, hình ảnh camera ghi lại, vào thời điểm xảy ra tai nạn, trời nắng gắt. Hai người, một nam một nữ đi bộ qua quốc lộ 1A, hướng về phía đường sắt.

Cả hai trèo qua rào tôn hộ lan, người nam đi trước. Khi vừa đặt chân lên đường ray, anh bị đoàn tàu lao đến húc văng. Đoàn tàu sau đó hãm phanh dừng khẩn cấp.

Ảnh cắt từ clip

Cùng ngày, báo Vietnamnet cũng đưa tin về vụ việc trên với tiêu đề “Vượt rào chắn cùng bạn gái, nam thanh niên 21 tuổi bị tàu hỏa tông tử vong”. Nội dung như sau:

Theo nội dung clip, một đôi nam nữ đi bộ sang đường, trèo qua thanh hộ lan, bất ngờ nam thanh niên bị tàu hỏa chạy qua đâm tử vong.

Thông tin ban đầu, khoảng 9h47 cùng ngày, anh Đ.H.C. (SN 2004) cùng bạn gái là C.T.K.D. (SN 2009, hộ khẩu thường trú đều tại xã Hồng Hoá, huyện Minh Hoá, tỉnh Quảng Bình) đi bộ từ khu trọ qua QL1A, trèo qua tôn hộ lan vào đường sắt để đến chỗ trọ của bạn chơi tại km45+550 đường sắt Bắc – Nam thuộc Tổ dân phố An Nhân (phường Hoàng Đông, thị xã Duy Tiên, tỉnh Hà Nam).

Bất ngờ anh C. bị tàu SE5 thuộc công ty đầu máy Hà Nội do anh M.X.T. điều khiển đi hướng Bắc – Nam đâm vào. Vụ va chạm khiến anh C. tử vong tại chỗ.

71b4ed14 c1f8 4dba 82de 021a433df5bf.00_00_06_08.Still001.jpg
Nam thanh niên bị tàu hỏa đâm tử vong. Ảnh cắt từ clip

Trao đổi với PV VietNamNet, lãnh đạo UBND phường Hoàng Đông cho biết, ngay khi nhận được tin báo, lực lượng chức năng đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường, bảo vệ hiện trường, xác minh làm rõ vụ việc, khẩn trương làm các thủ tục để bàn giao thi thể nạn nhân về cho gia đình mai táng.

Chồng giục tôi về quê chăm mẹ ốm, 3 tháng sau anh nhắn 7 chữ khiến tôi “đóng băng

Tôi đứng chết lặng trước màn hình điện thoại, bảy chữ hiện rõ trên tin nhắn từ chồng khiến tim tôi như ngừng đập. Trong giây phút đó, mọi niềm tin tôi từng đặt nơi anh bỗng vỡ vụn như thủy tinh rơi xuống nền đá.

Tôi là Hạnh, 33 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty xuất nhập khẩu ở Sài Gòn. Chồng tôi – Tuấn – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác dài ngày. Chúng tôi kết hôn đã bốn năm, cuộc sống không quá giàu sang nhưng nhìn vào, ai cũng bảo chúng tôi là “vợ chồng kiểu mẫu”.

Thế rồi vào một buổi tối tháng Ba, Tuấn về nhà sớm hơn mọi khi. Vẻ mặt anh có chút lo lắng:

– “Mẹ anh bệnh rồi. Dạo này ho nhiều, mệt mỏi. Bố gọi bảo anh cố gắng về thăm bà mấy hôm.”

Tôi gật đầu. Dù mẹ chồng và tôi không quá thân thiết, tôi cũng không có ác cảm gì với bà. Chỉ là… quê anh ở tận Quảng Trị, mà công việc tôi đang bận sổ sách cuối quý, không thể nghỉ ngay.

– “Hay em về chăm bà thay anh một thời gian. Em có thể làm việc từ xa mà, còn anh ở lại công trình kẻo người ta thiếu người.”

Tôi thoáng bất ngờ. Từ trước đến nay, anh chưa từng chủ động đề nghị tôi về quê. Nhưng nghĩ lại, tôi vốn đang cân nhắc xin làm online vài tháng để nghỉ ngơi.

– “Ừ, để em sắp xếp.”

Tuấn mỉm cười, nắm tay tôi thật chặt. Hôm sau, tôi bắt xe về Quảng Trị.

Những ngày đầu, tôi vẫn giữ nhịp sống đều đặn: sáng thức dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho mẹ chồng, rồi làm việc online đến chiều. Mẹ chồng tôi không nói nhiều, nhưng bà không tỏ ra khó chịu. Bệnh tình của bà không quá nặng – chỉ là ho, đau đầu, mệt mỏi – phần vì tuổi tác, phần vì thời tiết thay đổi.

Mỗi ngày, tôi đều gọi video cho Tuấn. Nhưng dần dần, từ mỗi ngày, anh chỉ còn gọi 2–3 lần mỗi tuần. Khi tôi hỏi, anh nói đang bận công trình mới. Tôi tin anh – Tuấn luôn là người tận tâm với công việc.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Sau một tháng, mẹ chồng tôi khá hơn nhiều. Bà thậm chí có thể tự nấu ăn, đi chợ, làm vườn. Tôi định sẽ xin phép về lại Sài Gòn. Nhưng vừa nhắn tin cho Tuấn, anh gọi ngay:

– “Mẹ anh mới khỏe lại thôi, em ráng ở thêm một thời gian nữa. Ở đó thoải mái, không khí trong lành, em cũng cần nghỉ ngơi. Còn anh vẫn chưa xong công trình.”

Tôi hơi ngần ngại, nhưng lại xuôi theo.

Tháng thứ hai trôi qua. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn chán. Không bạn bè, không chồng, không con cái. Dù tôi gọi điện, nhắn tin thường xuyên, Tuấn ngày càng ít trả lời. Tôi bắt đầu linh cảm có điều gì đó không ổn, nhưng không muốn đa nghi.

Rồi đến tháng thứ ba.

Một buổi tối trời mưa, tôi ngồi xem lại những tin nhắn cũ với chồng. Cuộc trò chuyện gần nhất là cách đây một tuần. Tôi thử nhắn:

“Anh ơi, mai em về lại Sài Gòn nhé?”

Một giờ sau, Tuấn trả lời đúng một tin nhắn duy nhất:

“Đừng về. Anh xin lỗi em.”

Bảy chữ. Như một nhát dao cứa sâu vào lòng ngực tôi.

Tôi gọi – không bắt máy. Tôi nhắn – không trả lời. Tôi cố liên hệ bạn bè ở Sài Gòn để hỏi xem anh có ổn không. Một người bạn thân của anh – Hùng – trả lời lấp lửng:

“Tuấn dạo này… bận lắm. Cũng nhiều chuyện… Hạnh đừng giận nó.”

Tôi ngồi chết lặng. Lòng tôi dậy lên một cơn sóng dữ – vừa lo lắng, vừa hoang mang, vừa tức giận. Tại sao anh lại nói “đừng về”? Và tại sao anh xin lỗi?

Tôi bắt đầu lần tìm manh mối. Tôi lên mạng xã hội – Facebook của Tuấn đã bỏ chế độ công khai. Tôi mở lại một số tin nhắn cũ, so sánh ngày giờ online. Mọi thứ trở nên kỳ lạ một cách rõ ràng.

Sáng hôm sau, tôi quyết định lên xe, quay lại Sài Gòn. Không còn tâm trạng để nhắn thêm gì nữa. Tôi cần đối diện với sự thật – cho dù đó là sự thật cay đắng nhất.

Tôi trở lại Sài Gòn sau ba tháng vắng mặt, mang theo trong lòng trăm mối ngổn ngang. Xe vừa dừng ở bến, tôi bắt ngay taxi về nhà. Đó là căn hộ chung cư nhỏ nơi tôi và Tuấn từng sống với nhau gần 4 năm – đầy ắp kỷ niệm và cũng có những giây phút lặng lẽ.

Tôi rút chìa khóa, tra vào ổ, mở cửa. Bên trong vẫn ngăn nắp, nhưng… có gì đó lạ lẫm. Căn nhà có mùi nước hoa mà tôi chưa từng sử dụng. Và điều kỳ lạ nhất: không hề có tiếng động nào, không tiếng máy lạnh, không tiếng TV. Nhà vắng như chưa từng có ai sống.

Tôi đi thẳng vào phòng ngủ – tủ quần áo của Tuấn trống trơn.

Tôi choáng váng.

Vội vàng rút điện thoại gọi anh – vẫn không bắt máy. Tôi bắt đầu gọi cho từng người bạn thân của anh, nhưng hoặc là không bắt máy, hoặc trả lời quanh co. Cho đến khi tôi gọi lại cho Hùng – bạn thân nhất của Tuấn – và hét lên:

– “Hùng, có chuyện gì xảy ra với Tuấn? Anh ấy bỏ đi đâu rồi? Nói cho em biết đi, làm ơn!”

Bên kia im lặng một lúc, rồi giọng Hùng thở dài:

– “Em tìm anh ấy làm gì nữa? Em không nên biết đâu… nhưng có lẽ em xứng đáng được biết sự thật.”

Tôi nuốt nước bọt, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

– “Tuấn đang sống với người khác rồi… một cô gái tên Linh. Anh ấy gặp cô ta trong một chuyến công tác ở Vũng Tàu, hồi đầu năm. Ban đầu là qua đường, nhưng rồi dính vào thật. Khi em về quê chăm mẹ anh ấy, họ bắt đầu sống thử với nhau luôn. Em về bất ngờ quá… chắc Tuấn sợ em phát hiện.”

Tôi buông điện thoại rơi xuống sàn, đầu óc quay cuồng.

Ba tháng. Tôi tin tưởng anh, làm mọi thứ vì anh. Còn anh… lén lút dọn về sống với người khác, rồi nhắn đúng bảy chữ để rũ bỏ trách nhiệm?

Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng khách, mắt nhìn trân trân vào bức ảnh cưới treo trên tường. Trong ảnh, tôi mặc váy trắng, tay trong tay với người đàn ông tôi từng nghĩ sẽ đi cùng tôi đến cuối đời. Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã quá mù quáng. Những cuộc gọi thưa dần, ánh mắt tránh né trong video, tin nhắn ngày càng cụt ngủn – tất cả đều là dấu hiệu, nhưng tôi cố lờ đi.

Tôi qua đêm ở căn nhà ấy, một mình. Không nước mắt, không nổi giận – chỉ là một sự trống rỗng đến nghẹt thở.

Sáng hôm sau, tôi tìm đến công ty của Tuấn. Nhân viên lễ tân xác nhận anh đã xin nghỉ việc từ cuối tháng trước – lý do “cá nhân”. Họ còn nói rằng anh dọn đồ đi rất vội, chẳng chia tay ai.

Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài tìm đến Linh.

Tôi tìm được địa chỉ cô ta từ Facebook – một căn hộ cao cấp bên quận 7. Tôi không báo trước, chỉ đứng trước cửa và bấm chuông. Một lát sau, cửa mở ra.

Một cô gái trẻ, không quá đẹp, nhưng ăn mặc chỉn chu, gương mặt bình thản.

– “Chị là Hạnh?” – cô ta hỏi trước.

Tôi gật đầu, lòng trào lên một nỗi khó chịu lạ lùng. Cô ta quay mặt vào trong, nói vọng:

– “Tuấn, vợ anh đến.”

Tuấn bước ra. Anh gầy hơn xưa, mắt thâm quầng, nhìn tôi như kẻ có lỗi.

– “Anh xin lỗi… Anh… không biết nói gì.”

Tôi không hét. Không đánh ghen. Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh:

– “Tại sao không dám nói thẳng với em? Ít nhất anh cũng nên để em biết em là ai trong cuộc đời anh.”

Tuấn cúi mặt. Linh đứng một bên, không xen vào.

– “Anh… Anh không định phản bội em. Lúc đầu chỉ là… anh yếu lòng. Nhưng rồi mọi thứ đi quá xa. Anh không dám đối diện với em. Anh sai rồi… Rất sai.”

Tôi lặng im một lúc rồi quay lưng bước đi. Tôi không đến đó để níu kéo, cũng không cần một lời xin lỗi. Tôi chỉ cần biết: mọi chuyện đã kết thúc.

Ba tháng sau…

Tôi dọn khỏi căn hộ cũ, tìm một chỗ ở mới, tập trung vào công việc và bản thân. Tôi cắt tóc ngắn, tham gia một khóa học vẽ mà tôi ấp ủ từ lâu. Có đêm nhớ lại những tháng ngày đã qua, tôi thấy bản thân mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng mù sương.

Tuấn có gọi vài lần. Tôi không bắt máy. Một ngày, tôi nhận được email từ anh:

“Cảm ơn em đã im lặng rời đi. Anh không xứng đáng với em. Chúc em hạnh phúc – dù không có anh.”

Tôi mỉm cười. Không phải vì tha thứ, mà vì tôi đã buông.

Tôi không còn là cô Hạnh của ba tháng trước. Tôi là Hạnh – một người phụ nữ đã học cách đứng dậy sau đổ vỡ, và biết rõ: không phải ai bước vào đời ta cũng xứng đáng ở lại.

ĐÁP ÁN đề thi môn Ngữ văn tốt nghiệp THPT năm 2025 chính xác nhất ngay tại đây: Đề năm nay quá hay

Gợi ý đáp án môn Ngữ văn kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025 được cập nhật đầy đủ và chi tiết trên báo Điện tử Lao Động. Mời bạn đọc đón xem.

Đáp án môn Ngữ Văn thi tốt nghiệp THPT 2025 theo Chương trình Giáo dục Phổ thông 2018. VietNamNet cập nhật đáp án môn thi Ngữ văn thi tốt nghiệp THPT năm 2025 sớm nhất.

Ở kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025, môn Ngữ văn vẫn thi theo hình thức tự luận, trong 120 phút. Song đề thi đã có thay đổi về phân bố điểm, cụ thể gồm 2 phần: Đọc hiểu (4 điểm) và Viết (6 điểm).
Dưới đây là gợi ý đáp án môn Ngữ văn thi tốt nghiệp THPT năm 2025 theo chương trình 2018, do Tuyensinh247 thực hiện:

(VietNamNet tiếp tục cập nhật)

Dap an van.PNG

Ở các năm trước, đề thi tốt nghiệp THPT môn Ngữ văn được thiết kế gồm 2 phần: Đọc hiểu (3 điểm) và Làm văn (7 điểm). Do đó, thí sinh cần nắm rõ, tính toán để có chiến thuật làm bài thi phù hợp, hiệu quả.

Sau đây là đáp án môn Ngữ văn:

Vợ chồng tôi cưới nhau được 7 năm có tích trữ được 1 số vàng nhất định. Hai năm trước, cô em chồng muốn vay chúng tôi một ít để mua nhà. Chúng tôi vui vẻ đồng ý. Ngày đó 10 cây, giá trị hơn 650 triệu đồng nhưng kể từ đó họ chưa trả vợ chồng tôi cây nào. Gần đây, chúng tôi có kế hoạch mua xe ô tô nên tôi muốn cô em chồng trả lại một ít trước, nhưng giá vàng bỗng tăng vọt. Chuyện chưa có gì căng thẳng cho đến khi mẹ chồng tôi biết chuyện…

Ngày tôi lật lại cuốn sổ tiết kiệm vàng, nhìn dòng chữ “10 cây” run run tay viết cách đây hai năm, tôi không ngờ rằng một quyết định “cho mượn tạm thời” hôm ấy, lại trở thành mầm mống cho cuộc chiến gia đình. Cái giá của sự thân thiết, đôi khi không phải là tiền bạc — mà là niềm tin, là sự tổn thương không thể đong đếm.

Cách đây hai năm, em chồng tôi – Linh – tìm đến nhà trong một buổi chiều mưa tầm tã. Gương mặt nhợt nhạt, hai mắt đỏ hoe vì khóc, tay ôm con bé hai tuổi ngủ gà ngủ gật trong chiếc áo mưa rách. Chồng Linh thì thất nghiệp đã mấy tháng, còn nhà trọ thì vừa bị đòi do nợ tiền nhà quá lâu.

“Chị ơi, em không còn chỗ nào để vay. Bố mẹ thì già rồi, nhà ngoại cũng chẳng dư dả gì. Em xin chị… chị cho em mượn 10 cây vàng, em mua cái nhà nhỏ, nhà ở ngoại ô thôi, rồi em hứa làm ăn đàng hoàng, vài năm em trả.”

Lúc đó, tôi không cần suy nghĩ nhiều. Tôi quay sang chồng, anh chỉ nhìn tôi, gật đầu nhẹ. Đó là tiền vợ chồng tôi dành dụm hơn 5 năm, có thể gọi là khoản tiết kiệm lớn nhất chúng tôi có được sau khi cưới. Nhưng Linh là em gái ruột của chồng tôi. Nghĩ sao cũng thấy không thể quay lưng.

Tôi viết giấy tay ghi rõ: “Cho Linh mượn 10 cây vàng, không lãi suất. Thời hạn 3 năm.” Linh ký, tôi ký, chồng tôi cũng ký. Chúng tôi không muốn làm khó dễ, chỉ mong em mình thành công và giữ lời.

Linh dọn về căn nhà mới. Một căn nhà cấp bốn nhỏ nhưng sạch sẽ, yên bình nằm ở quận ven thành phố. Lúc đó, chúng tôi vui lắm, cảm thấy quyết định giúp đỡ là đúng đắn.

Nhưng rồi thời gian trôi, tôi nhận ra Linh không hề nhắc gì đến việc trả nợ. Mỗi lần tôi gặp, Linh đều kể chuyện khó khăn: con bị ốm, chồng chưa xin được việc, tiền điện nước đắt đỏ… Tôi không muốn tạo áp lực. Dù trong lòng có phần khó chịu, nhưng tôi nghĩ: “Cũng chỉ mới hai năm thôi, họ vẫn còn một năm nữa theo như thỏa thuận.”

Cho đến tháng trước — khi tôi và chồng bàn nhau về chuyện mua ô tô.

Chồng tôi được tăng lương, còn tôi thì làm ăn khấm khá hơn từ khi mở cửa hàng online. Chúng tôi quyết định mua một chiếc ô tô 7 chỗ để tiện chở con đi học và về quê thăm bố mẹ chồng.

Tôi nhắc chồng về số vàng đã cho Linh mượn. “Mình thử gọi hỏi Linh xem có thể trả lại một ít được không? Bây giờ vàng tăng giá quá, mỗi cây lên hơn 8 triệu rồi.”

Chồng tôi lưỡng lự. Anh là người mềm mỏng, và luôn né tránh va chạm với gia đình. Nhưng cuối cùng, anh đồng ý gọi.

Buổi tối hôm đó, anh gọi Linh. Tôi ngồi cạnh, nghe rõ mồn một qua loa ngoài.

“Em à, vợ chồng anh đang cần tiền mua xe, em có thể thu xếp trả lại vài cây vàng trước được không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Linh trả lời bằng giọng cứng cỏi chưa từng có:

“Giá vàng tăng là lỗi của em sao? Anh chị cho em mượn vàng, nhưng giờ bắt em trả theo giá mới là không công bằng. Ngày em mượn là 650 triệu, giờ mỗi cây lên gần 9 chục triệu rồi. Anh chị muốn em trả đúng vàng hay tính tiền?”

Câu hỏi như tạt gáo nước lạnh vào mặt tôi. Đến lúc đó, tôi mới hiểu — tình thân không đủ để giữ trọn niềm tin nếu phía bên kia không có lòng tự trọng.

Chuyện chưa dừng lại ở đó. Một tuần sau, tôi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ chồng.

“Mẹ nghe Linh kể rồi. Nó đang khó khăn, sao con lại hối thúc nó trả tiền?”

Tôi lặng người.

“Mẹ ơi, con chỉ hỏi xem Linh có thể trả lại một phần thôi, chứ đâu có gây áp lực gì… Vợ chồng con cũng cần tiền, mẹ hiểu mà.”

Mẹ chồng tôi thở dài. “Tiền thì ai chả cần. Nhưng em nó đang nợ ngập, mà con dâu cả mà gây khó cho em như thế thì… mẹ buồn lắm. Lẽ ra, con nên nhịn một chút. Trong nhà cả thôi mà.”

Tôi cắn răng. Lòng tôi chùng xuống không phải vì tiếc vàng — mà vì thấy mình hóa ra là người “làm khó”, chỉ vì muốn lấy lại thứ đã cho mượn.

Sau cuộc gọi với mẹ chồng, tôi thấy mình như kẻ có tội. Cả ngày hôm ấy tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn tờ giấy ghi nợ đã ố vàng theo năm tháng. Tấm giấy ngày xưa viết bằng lòng tin, giờ nằm đó như một bằng chứng đau lòng: không phải cứ có giấy tờ là sẽ có công lý trong gia đình.

Chồng tôi sau hôm ấy cũng rầu rĩ. Anh chẳng nói gì, chỉ bảo: “Thôi để anh bàn lại với Linh.” Nhưng tôi biết, nếu anh nói lần nữa thì sẽ bị cho là “ép em,” còn tôi, mãi mãi mang tiếng “sân si” vì vài cây vàng.

Chúng tôi hoãn lại kế hoạch mua ô tô.

Chuyện tưởng như chỉ là việc vay mượn giữa người thân, nhưng không ngờ lan nhanh đến mức tôi không tưởng tượng nổi. Mấy hôm sau, chị họ của chồng tôi — một người chẳng liên quan gì — nhắn cho tôi: “Nghe nói chị đòi lại số vàng cho vay hồi đó, sao không nghĩ cho Linh với tụi nhỏ một chút?”

Tôi sững sờ. Linh đã kể câu chuyện theo một cách hoàn toàn khác: “Chị dâu đòi lại vàng, đúng lúc em đang thất nghiệp, con bị bệnh, còn tính tính lại giá theo thời điểm hiện tại.”

Không ai hỏi tôi một lời.

Cuối tuần đó, gia đình chồng tôi tổ chức một bữa cơm nhỏ. Từ khi chuyện nợ nần lan ra, tôi đã thấy không khí gia đình có gì đó khác lạ. Mọi người tránh ánh mắt tôi, còn Linh thì cư xử rất tự nhiên, như chưa từng nợ một đồng nào.

Khi mọi người đang ăn, mẹ chồng đột nhiên buông một câu:

“Trong nhà nên thương nhau. Ai khó khăn thì người khác giúp. Chứ cứ đòi hỏi, tính toán như người dưng nước lã thì còn gì là máu mủ.”

Câu nói lơ lửng đó, ai cũng hiểu là nhắm vào tôi. Tôi nhìn mẹ chồng, định lên tiếng, nhưng thấy chồng cúi mặt ăn cơm không nói gì, tôi cũng đành im.

Linh thì gắp đồ ăn cho mẹ, cười nói như thể mình là đứa con dâu mẫu mực. Không ai nhắc gì đến chuyện giấy ghi nợ. Không ai hỏi tôi rằng: “Lúc đưa 10 cây vàng đó, tôi có đắn đo không?”

Tối hôm đó, tôi lục lại tất cả các khoản tiết kiệm của gia đình. 10 cây vàng – hồi ấy là 650 triệu, giờ là gần 900 triệu. Không phải số tiền nhỏ. Với người khác, có thể đó là tài sản cả đời.

Tôi nhớ lại những lần tôi nhịn ăn sáng để tiết kiệm. Những hôm trời mưa hai vợ chồng dắt xe máy hư đi sửa. Những lần chúng tôi hoãn sinh con thứ hai vì “chưa đủ điều kiện tài chính.” Vậy mà, giờ đây, chúng tôi trở thành kẻ tham lam trong mắt người nhà.

Linh từng nói: “Nếu anh chị tốt, thì đừng đòi trong lúc em khổ.” Nhưng tôi hỏi ngược lại: “Nếu em là người có lòng, thì tại sao không chủ động trả từng chút từ lâu?”

Tình thân là thế đó. Khi mượn thì ngọt ngào. Khi đòi lại thì là “vô tình.”

Một tuần sau, tôi quyết định hành động.

Tôi đến gặp Linh, lần này không đi một mình, mà mang theo chồng và tờ giấy ghi nợ có chữ ký của ba người.

Tôi nói rất nhẹ nhàng, không lớn tiếng:

“Chị không muốn làm lớn chuyện. Nhưng chị muốn công bằng. Vợ chồng chị đã cố nhịn suốt hai năm nay, chưa từng ép em trả sớm. Nay chị chỉ cần em có thiện chí – trả dần cũng được, hoặc chí ít là cùng ngồi lại bàn hướng giải quyết.”

Linh lúng túng. Chồng cô ấy thì đứng sau cửa, không dám ra mặt.

Linh gằn giọng: “Em biết, chị đến đây là có ý đe dọa. Nhưng nếu chị kiện ra pháp luật, thì nhớ nhé, em trả đúng tiền mặt trị giá 650 triệu đồng hồi đó, chứ không phải tính theo giá vàng bây giờ đâu.”

Tôi cười, lần đầu tiên thấy lòng mình nhẹ hẳn.

“Cảm ơn em đã nói thế. Chị đồng ý. Nhưng nếu thế, thì chị sẽ yêu cầu pháp luật xử lý đúng. Bao gồm cả lãi suất ngân hàng của 650 triệu đồng trong hơn hai năm qua. Em tính thử xem cái nào cao hơn?”

Linh không nói thêm lời nào.

Hai tháng sau, Linh bắt đầu trả từng phần nhỏ. Không phải vì hối hận — mà vì sợ. Gia đình bên chồng có vài người đã biết chuyện rõ ràng hơn, và tôi cũng không còn im lặng như trước. Tôi học cách bảo vệ bản thân. Học cách đòi lại những gì thuộc về mình, dù phải đối diện với cái nhìn lạnh lùng của một vài người mang danh “ruột thịt.”

Chúng tôi chưa mua xe, nhưng tôi và chồng đã học được bài học lớn: giúp ai đó một lần, hãy chắc chắn họ cũng muốn giữ gìn mối quan hệ đó bằng cách tử tế.

Còn nếu không — đừng ngại trở thành “người xấu” chỉ vì bạn đòi lại công bằng cho mình.

Chính thức: Tạm biệt MC, BTV Hoàng Linh VTV ‘Chúng tôi là chiến sĩ’, cả nước thất vọng đến mức không còn muốn thấy chị nữa

Dù quảng cáo nhiều sản phẩm sữa giả, MC, BTV Hoàng Linh VTV vẫn giữ thái độ im lặng gần 4 tháng nay.

Quảng cáo sữa giả rầm rộ

Chỉ với thao tác tìm kiếm đơn giản trên các mạng xã hội Facebook, YouTube, TikTok…, không khó tìm thấy hàng chục clip MC, BTV Hoàng Linh quảng cáo sữa giả.

Ấn vào 1 clip bất kỳ – kết quả tìm kiếm của từ khóa “Hoàng Linh quảng cáo sữa Hiup”, phóng viên nghe giọng nữ BTV liến thoắng: “‘Sữa Hiup này uy tín không chị Linh ơi?’, ôi trời ơi, câu hỏi sao mà ngây ngô thế! Em ơi, Hiup là dòng sữa tăng chiều cao uy tín nhất trên thị trường bây giờ. Em hoàn toàn có thể yên tâm mua Hiup cho con uống nha. Sữa uy tín, sữa xịn!”.

Một clip đăng trên kênh TikTok của nhãn hàng sữa này, BTV Hoàng Linh nói: “Chỉ duy nhất trong phiên livestream ngày hôm nay của Hoàng Linh, các ba mẹ mới mua được sữa Hiup giá ưu đãi thế này. Nên sản phẩm sẽ nhanh hết vô cùng mọi người ạ”.

510038726_731611409324908_3615177819159546709_n.jpg
Các clip Hoàng Linh quảng cáo sữa giả ngập tràn mạng xã hội. Ảnh: Chụp màn hình 

Không chỉ sản phẩm dinh dưỡng Hiup vừa bị Cơ quan CSĐT Bộ Công an xác nhận là sữa giả, đổi từ khóa tìm kiếm, phóng viên tiếp tục phát hiện loạt clip Hoàng Linh quảng cáo một số dòng sữa Cilonmum trong đường dây 573 loại sữa bột giả bị triệt phá hồi tháng 4.

Ngoài ra, BTV Hoàng Linh còn quảng cáo nhiều sản phẩm từ sữa, mỹ phẩm, sản phẩm vệ sinh cho em bé đến thực phẩm bảo vệ sức khỏe.

Điều đáng nói, với bất kỳ sản phẩm nào, cô cũng dùng các từ ngữ như: nhất, số một, hàng đầu, khoa học chứng minh, toàn diện, hàng top… đi kèm cách diễn đạt khoa trương, bùi tai.

Để tăng độ uy tín trước người tiêu dùng, Hoàng Linh còn nói con trai từng rất tự ti, mặc cảm vì chiều cao dưới mức trung bình, thấp hơn bạn cùng lớp.

“Chỉ cần Hiup, tôi đảm bảo các con sẽ tăng chiều cao 3-5cm sau 3 tháng, hết táo bón sau 3 ngày. Hiup là chân ái mà hàng triệu, hàng triệu bố mẹ Việt Nam, Mỹ, Nhật Bản, Philippines, Malaysia tin tưởng sử dụng”, cô thao thao bất tuyệt.

IMG_1750854422939_1750854432864_image_repair_1750854472791.jpg
Hoàng Linh quảng cáo sữa giả từ Hiup đến Cilonmum. Ảnh: Tư liệu

Sao vẫn lặng im?

Thời gian qua, việc nghệ sĩ, người nổi tiếng sai phạm trong hoạt động quảng cáo gây tranh cãi dữ dội, trở thành đề tài nóng trong dư luận. Một số cá nhân còn bị xử lý sai phạm.

Trong đó, BTV Quang Minh, Vân Hugo trở thành tâm điểm chỉ trích của dư luận, hình ảnh và uy tín cá nhân chịu thiệt hại nặng nề, thậm chí bị Cục Phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử (Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) xử phạt vi phạm hành chính. Cụ thể, Quang Minh bị phạt 37,5 triệu đồng còn Vân Hugo là 70 triệu đồng.

Diễn viên Doãn Quốc Đam từng giải thích về trách nhiệm và phạm vi chịu trách nhiệm cho hoạt động quảng cáo của mình. Phản hồi dù chưa thỏa đáng nhưng tên anh hiện đã “chìm xuồng” giữa “bão” dư luận.

Trong khi đó, BTV Hoàng Linh quảng cáo cho cả hai thương hiệu sữa giả bị phanh phui gây rúng động dư luận 3 tháng nay. Cô cũng là người duy nhất giữ thái độ im lặng gần 4 tháng, lên sóng VTV đều đặn và không chịu bất kỳ chế tài nào.

Theo ghi nhận của phóng viên, Hoàng Linh vẫn xuất hiện thường xuyên trên chương trình Cà phê sáng của VTV3.

Trên mạng xã hội, nữ BTV cập nhật khá thường xuyên hình ảnh, chia sẻ về công việc, gia đình và cuộc sống cho đến ngày 18/6 thì dừng đến nay.

Bên dưới các video Hoàng Linh quảng cáo sữa giả trên TikTok, không ít tài khoản bình luận: “Hoàng Linh chưa bao giờ xin lỗi”, “Mẹ mình vừa mua 1 thùng sữa gần 6 triệu sau khi xem clip cô ấy quảng cáo”, “MC quảng cáo sữa thế này không phải chịu trách nhiệm gì à?”…

Hiện tại, chế tài cho sai phạm trong hoạt động quảng cáo được quy định đầy đủ, rõ ràng tại Nghị định số 38/2021/NĐ-CP quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực văn hóa và quảng cáo, sửa đổi, bổ sung bởi Nghị định số 129/2021/NĐ-CP ngày 30/12/2021 của Chính phủ.

BTV Quang Minh và Vân Hugo đã bị xử phạt, buộc cải chính hồi tháng 5. Về luật, nếu làm sai, BTV Hoàng Linh có thể bị xử phạt tương tự.

Về lý, Hoàng Linh là người nổi tiếng và có sức ảnh hưởng nhất định với công chúng. Cô không thể sử dụng tên tuổi, hình ảnh để kiếm tiền nhưng khước từ trách nhiệm xã hội trước họ khi xảy ra bê bối hàng giả, kém chất lượng.

Việc Hoàng Linh giữ im lặng gần 4 tháng phản ánh sự vô cảm, không xứng đáng với sự tin tưởng và kỳ vọng của khán giả dành cho mình khi mua các sản phẩm do cô quảng cáo.

Mi Lê