Lần đầu tiên đến nhà bạn trai ra mắt bố mẹ. Chỉ vì anh ta đưa chiếc đùi gà cuối cùng cho chị dâu g;ó;a, tôi lập tức hủy bỏ hôn lễ….

“Chỉ là một cái đùi gà thôi mà, em là ma đói đầu thai chắc?”

Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn tức giận của anh khi tôi đứng dậy khỏi mâm cơm, rút điện thoại ra và nhắn tin hủy đám cưới đã lên kế hoạch từ ba tháng trước.

Ừ, chỉ là một cái đùi gà. Nhưng đủ để tôi biết rõ vị trí của mình trong lòng anh ta ở đâu.

Tôi tên là Mai Quỳnh, 26 tuổi, làm nhân viên thiết kế nội thất tại một công ty tư nhân ở quận 3, TP. HCM. Người yêu tôi – hay đúng hơn là vị hôn phu cũ – tên Minh Khang, kỹ sư cầu đường, cao ráo, điềm đạm, gia đình cơ bản. Chúng tôi quen nhau được hơn hai năm, và tôi từng nghĩ đây là người đàn ông mà mình có thể dựa vào cả đời.

Thế rồi, mọi suy nghĩ đó sụp đổ chỉ trong một buổi chiều chủ nhật.

Đó là lần đầu tiên tôi về nhà anh ra mắt – một ngôi nhà hai tầng ở Bình Thạnh, sạch sẽ, ngăn nắp, có mùi hương trầm phảng phất. Tôi mặc chiếc váy dài màu be mà anh thích, tóc buộc nhẹ, gương mặt trang điểm vừa phải – đủ dịu dàng, nền nã để ghi điểm với bố mẹ chồng tương lai.

Nhưng mọi thứ không như tôi hình dung.

Ngay từ khi bước vào, tôi đã thấy một người phụ nữ ngoài ba mươi, vóc dáng thon thả, ăn mặc tinh tế đang đút cháo cho một bé trai tầm hai tuổi. Khang giới thiệu:
– Đây là chị dâu anh, tên Lệ Hằng. Chồng chị – anh trai anh – mất cách đây hai năm rồi. Bé con là Bé Bin, cháu anh.

Tôi gật đầu chào, lịch sự mỉm cười. Tôi không quá để tâm, vì nghĩ chuyện chị dâu ở chung là bình thường, nhất là khi còn con nhỏ.

Nhưng điều khiến tôi khó chịu dần lên là cách Minh Khang cư xử trong suốt buổi gặp gỡ.

Anh luôn chú ý tới chị dâu: bưng nước, gắp thức ăn, dỗ cháu, thậm chí lau mồ hôi trên trán chị khi chị đang bế Bin. Trong khi tôi – người bạn gái chính thức, người sắp làm vợ anh – lại như không khí. Mỗi lần tôi lên tiếng, anh chỉ ừ hử cho qua.

Chưa kể ánh mắt giữa hai người họ… không giống người trong gia đình. Nó có gì đó… thân mật, khó giải thích, như thể họ có ngôn ngữ riêng chỉ dành cho nhau.

Lúc ăn cơm, cả nhà ngồi quây quần bên mâm. Mẹ anh – cô Liên – vui vẻ trò chuyện, nhưng đôi lúc nhìn tôi bằng ánh mắt có phần dò xét. Tôi để ý Minh Khang gắp thức ăn liên tục cho chị dâu, kể cả miếng đùi gà cuối cùng – món mà tôi từng bảo với anh là mình rất thích.

Tôi ngẩn người khi thấy anh đặt cái đùi gà vào chén chị Hằng, cười nói:
– Đùi gà chị thích nè. Ăn đi cho có sức lo cho Bin.

Chị ta nở nụ cười nhẹ, đầy hàm ý. Không một ai hỏi tôi có muốn ăn không.

Tôi không lên tiếng, chỉ cúi mặt ăn cơm. Nhưng mẹ anh lại lên tiếng:
– Quỳnh nè, sau này con cưới Khang rồi, nhớ đối xử thật tốt với chị Hằng và cháu Bin nha. Chị Hằng đã quá khổ rồi, giờ chỉ còn chúng ta là chỗ dựa.

Tôi ngẩng đầu, hơi sững sờ. Đáp lại là ánh mắt chờ đợi của cả bàn.

Minh Khang lại phụ họa:
– Con tính rồi, nhà mình đang ở sẽ để lại cho chị Hằng và Bin. Con với Quỳnh cưới xong sẽ tìm chỗ khác ở riêng.

Tôi cảm thấy như ai đó vừa hắt thẳng nước lạnh vào mặt mình. Một quyết định lớn như vậy mà không hề bàn bạc với tôi? Nhà hiện tại là nhà mà hai đứa dự định ở sau cưới – anh còn từng rủ tôi đi mua rèm cửa, chọn màu sơn…

Tôi đặt đũa xuống.
– Em xin lỗi, em có việc gấp, phải về trước.

Minh Khang vội đứng dậy:
– Gì vậy? Ăn chưa xong mà?

Tôi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt anh:
– Em nghĩ… đùi gà đó là đủ rồi.

Anh cau mày, không hiểu:
– Em điên rồi à? Chỉ là một cái đùi gà thôi mà. Em là ma đói đầu thai chắc?

Tôi mỉm cười, không còn buồn nữa:
– Đúng. Nhưng chính một cái đùi gà đó đã cho em biết em không phải là người anh muốn giữ. Em đi đây. À, với cả… hủy hôn luôn.

Tôi quay bước, để lại sau lưng sự ngỡ ngàng của cả nhà, và Minh Khang đứng chết trân như bị tát thẳng mặt.

Tôi rời khỏi nhà Minh Khang trong ánh nắng nhợt nhạt của buổi chiều muộn. Bàn tay nắm chặt quai túi xách để giữ cho mình không run. Đôi giày cao gót khẽ va vào vỉa hè phát ra những âm thanh lẻ loi giữa khu dân cư yên tĩnh.

Lúc bước qua cổng, tôi không quay đầu lại. Nhưng tôi biết, có ít nhất một ánh mắt đang nhìn theo — và đó không phải ánh mắt yêu thương.

Về đến nhà trọ, tôi khóa trái cửa, thả người xuống ghế sô-pha và bật khóc.

Không phải vì tiếc nuối. Mà vì tức.

Tức bản thân mình. Hai năm yêu đương, biết bao hy vọng, kế hoạch cho một mái ấm, cuối cùng lại thua một cái đùi gà. Mà không — cái đùi gà chỉ là giọt nước tràn ly. Thứ khiến tôi rời đi, là sự thật rằng tôi chưa bao giờ là ưu tiên trong cuộc đời Minh Khang.

*****

Ba ngày sau, tôi nhận được hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Khang. Tin nhắn của anh thì ngắn gọn:

“Quỳnh, đừng trẻ con như vậy. Anh mệt lắm rồi.”

Vậy là mọi thứ đổ lỗi cho tôi? Tôi không trả lời.

Chiều thứ năm, anh xuất hiện trước cổng công ty, đứng dưới mưa.

Anh trông tiều tụy, quầng thâm dưới mắt rõ rệt. Nhưng tôi không mềm lòng.

– Quỳnh, em thực sự định hủy hôn chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy à?

Tôi im lặng một lúc lâu rồi đáp:

– Khang, anh có biết vì sao em giận không?

Anh thở dài:

– Em nhạy cảm quá. Nhà chỉ có một cái đùi gà, anh gắp cho chị Hằng thì sao chứ? Chị ấy một thân một mình nuôi con, đáng được quan tâm hơn em một chút có gì sai?

Tôi cười nhạt:

– Em không giận vì cái đùi gà. Em giận vì trong suốt buổi ăn, em là người ngoài cuộc. Em giận vì anh chưa từng hỏi em có cảm thấy ổn không, có thấy khó chịu không. Còn chuyện căn nhà… anh không nghĩ phải bàn với em sao?

Khang cứng họng, mặt lộ vẻ lúng túng:

– Chuyện đó… anh chỉ muốn giúp chị ấy. Anh không ngờ em tính toán như vậy…

Tôi ngắt lời anh:

– Em không tính toán. Em chỉ biết rằng nếu sau này làm vợ anh, em sẽ phải sống trong cảnh luôn đứng sau một người phụ nữ khác. Mà người đó… không phải mẹ anh.

Tôi quay người, để mặc anh đứng trong mưa, không còn sức để tiếp tục tranh cãi.

*****

Ba tuần sau, tôi hủy lễ cưới. Họ hàng hai bên đều biết chuyện, đa số trách tôi “khó tính, không biết điều”, “làm to chuyện vì chuyện nhỏ”. Nhưng tôi mặc kệ.

Người duy nhất đứng về phía tôi là chị gái tôi – chị Mai Ngọc. Chị chỉ nói một câu:

“Mỗi người phụ nữ đều có quyền chọn nơi mình cảm thấy được yêu thương. Em đã chọn đúng.”

Tôi dọn khỏi căn phòng trọ cũ, thuê một căn studio nhỏ hơn, nhưng yên tĩnh và ấm áp. Tôi mua một cái chảo xinh, tự nấu ăn mỗi tối, học thêm một khóa thiết kế 3D online. Tôi tự tặng mình những bó hoa nhỏ vào mỗi cuối tuần.

Vài tháng sau, tôi gặp lại Khang trong một buổi tiệc bạn bè. Anh đi cùng chị Hằng – không còn là “chị dâu” nữa. Mọi người xì xầm. Tôi không ngạc nhiên. Người ta không đột nhiên thân thiết như thế, nếu không có gì bên dưới.

Khang nhìn tôi, ánh mắt chùng xuống. Nhưng tôi chỉ mỉm cười:

– Chào anh.

Không có oán trách. Không có tiếc nuối. Chỉ là một lời chào – bình thản như cách tôi bước qua cơn mưa ngày ấy.

*****

Một năm sau, tôi đã là trưởng nhóm thiết kế, làm việc trong một công ty lớn hơn. Tôi có vài mối quan hệ mới, nhưng chưa yêu lại. Tôi không vội. Sau tất cả, tôi hiểu rằng tình yêu thật sự không đến từ sự chăm sóc vụn vặt, mà là từ việc mình có phải là người được đặt trong trái tim đối phương hay không.

Và đến giờ, tôi vẫn tin rằng…

Một người phụ nữ rời đi không phải vì thiếu một cái đùi gà.
Mà vì cô ấy biết mình xứng đáng với cả con gà — và cả người đàn ông thật lòng giữ lấy nó cho cô.