Đêm Sài Gòn, một người phụ nữ dắt hai đứa trẻ đứng trước cửa biệt thự lớn ở Thảo Điền. Gió nhẹ lay động mái tóc dài xõa xuống vai cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cánh cổng sắt lạnh lùng trước mặt.
– Mẹ ơi, đây là nhà ai vậy? – đứa con trai lớn ngước lên hỏi.
Cô siết chặt tay con, nở một nụ cười nhẹ nhưng lạnh buốt.
– Là nhà của kẻ từng ruồng bỏ mẹ con mình. Nhưng từ nay, mẹ sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất – và hơn thế nữa.
Bảy năm trước, ở một thị trấn nhỏ ven biển tỉnh Khánh Hòa, Hạ – một cô gái trẻ mới 22 tuổi, kết hôn với Khánh, con trai trưởng của gia đình có truyền thống làm nghề kinh doanh bất động sản. Mối tình của họ từng là chuyện tình đẹp khiến cả thị trấn ngưỡng mộ.
Nhưng sự ngưỡng mộ ấy nhanh chóng vỡ tan khi Hạ mang thai. Khánh, người đàn ông từng ngọt ngào, bắt đầu thay đổi. Anh lạnh nhạt, xa cách, thường xuyên đi đêm về hôm. Cho đến một ngày, anh lạnh lùng đưa ra lời đề nghị:
– Bỏ cái thai đi. Tôi đã có người khác. Cô ấy mới là người tôi muốn cưới.
Hạ chết lặng. Cô bàng hoàng nhận ra mình chỉ là công cụ che mắt dư luận cho mối quan hệ khác đang âm ỉ phía sau. Đứa bé trong bụng cô – không hơn không kém, là vật cản trên con đường tiến thân của anh ta.
Gia đình Khánh đứng về phía anh, cho rằng đứa trẻ đến không đúng lúc, “hủy hoại tương lai” của anh với một tiểu thư danh giá trong giới kinh doanh tại TP.HCM.
Nhưng Hạ không phải cô gái yếu đuối. Trong một đêm mưa gió, cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc, trốn khỏi căn nhà mà từng gọi là “tổ ấm”. Với đôi bàn tay trắng, một cái bụng mang thai và một trái tim vỡ nát, Hạ lên chuyến xe đêm vào Nam – nơi cô bắt đầu lại từ con số không.
Sài Gòn không bao giờ ngủ, và cũng không chờ đợi ai. Hạ nhanh chóng nhận ra cô phải mạnh mẽ nếu muốn sống sót. Cô sinh hai bé trai sinh đôi – Thiên và Phúc, trong một bệnh viện tuyến quận. Không có ai bên cạnh, ngoài một bà cụ hàng xóm nơi trọ giúp đỡ.
Hạ làm tất cả mọi việc để nuôi con: từ rửa chén thuê, bán hàng rong, đến chạy giao hàng. Cô tiết kiệm từng đồng, vừa lo cho con ăn học, vừa học thêm kế toán, rồi xin được vào làm trong một công ty thương mại nhỏ.
Thời gian trôi qua, với tài năng và sự bền bỉ, Hạ dần thăng tiến. Năm thứ năm, cô đã là trưởng phòng tài chính, lương cao, công việc ổn định. Hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi, chính là niềm tự hào của cô.
Nhưng quá khứ không ngủ yên.
Một lần tình cờ dự hội nghị tài chính, Hạ nhìn thấy Khánh. Anh ta giờ là giám đốc công ty bất động sản tại miền Nam – đúng như mộng ước năm xưa. Nhưng điều khiến Hạ chú ý không phải là sự thành đạt của anh, mà là người phụ nữ đi bên cạnh – chính là cô gái năm nào, từng là “người thứ ba”.
Hạ mỉm cười lạnh.
Anh đã có tất cả. Nhưng từ bây giờ, sẽ lần lượt mất đi… từng thứ một.
Mùa hè năm ấy, Hạ đưa hai con về lại Khánh Hòa. Cô thuê một căn nhà nhỏ gần trung tâm thị trấn. Dáng vẻ tự tin, sang trọng của cô khiến hàng xóm không ai nhận ra đây chính là Hạ năm xưa từng bị ruồng bỏ.
Thiên và Phúc được cô cho học trường tư danh tiếng, học giỏi và lễ phép, nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý. Không lâu sau, cô mua lại một phần cổ phần của công ty bất động sản địa phương – trùng hợp thay, là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với công ty của Khánh.
Trong một buổi đấu thầu dự án đất nền ven biển, Khánh bất ngờ nhìn thấy Hạ – người phụ nữ mà anh tưởng đã biến mất khỏi cuộc đời mình. Cô ngồi đối diện, ánh mắt sắc lạnh, môi cười nhưng lòng băng giá.
– Anh Khánh, đã lâu không gặp. Nghe nói anh giờ là giám đốc to lắm?
Khánh chết sững. Anh không nhận ra hai đứa bé đi cạnh Hạ lại chính là máu mủ của mình. Sự hiện diện của Hạ, cùng chiến lược kinh doanh sắc sảo khiến công ty anh liên tục thất thế trong những dự án quan trọng.
Một hôm, Hạ gửi đến văn phòng Khánh một phong bì. Bên trong là giấy xét nghiệm ADN: Khánh chính là cha ruột của Thiên và Phúc.
Kèm theo là một bức thư viết tay:
“Tôi không cần anh chu cấp, cũng không cần lời xin lỗi. Chỉ là… tôi nghĩ, một người cha nên biết con mình giỏi đến mức nào.”
Khánh bắt đầu hoảng loạn. Những cổ đông thân cận của anh dần chuyển hướng đầu tư sang công ty của Hạ. Vợ anh – người từng là tình nhân năm nào – nghi ngờ, nổi cơn ghen và dọa ly hôn. Báo chí bắt đầu đăng tin đồn về một người phụ nữ bí ẩn đứng sau làm lung lay đế chế bất động sản của Khánh.
Đỉnh điểm là khi Thiên – con trai lớn của Hạ – được nhận học bổng quốc tế. Trong lễ trao học bổng, cậu bé phát biểu:
– Con cảm ơn mẹ, người đã dạy con cách ngẩng cao đầu dù thế giới quay lưng.
Khánh ngồi ở hàng ghế phía xa, im lặng, không dám bước lên.
Tối đó, trên ban công biệt thự mới của mình, Hạ ngồi cùng hai con, nhìn về phía biển. Phúc hỏi:
– Mẹ có hận ba không?
Cô mỉm cười, gió biển thổi nhẹ qua mái tóc:
– Không. Nếu không có ba tụi con, mẹ đã không biết mình mạnh đến vậy. Nhưng có những món nợ… mẹ phải trả để lòng nhẹ tênh.