Cơn mưa mùa hạ như trút nước, rơi ào ào xuống mái tôn căn phòng trọ cũ nát, nơi mẹ con tôi sống tạm bợ suốt gần một năm qua. Thằng Bi – con trai tôi – nằm co ro trong chiếc chăn mỏng, người nóng hầm hập. Mỗi lần nó ho lên, lòng tôi lại như bị ai bóp nghẹt.
“Viêm phổi rồi, cần nhập viện gấp, chị chuẩn bị viện phí đi.” – bác sĩ ở phòng khám tư lắc đầu sau khi xem phim chụp. “Chậm trễ là nguy hiểm tính mạng đấy.”
Viện phí. Hai từ ấy như nhát dao đâm vào lòng tôi. Tôi làm giúp việc theo giờ, thu nhập bấp bênh, tiền tích góp đã cạn sau những tháng chạy chữa cho con. Tôi không còn người thân, bạn bè cũng nghèo khó. Tôi đã mượn tất cả những nơi có thể mượn, giờ không còn ai để gọi nữa.
Chỉ còn… một người.
Tôi ngồi trước cổng căn nhà cũ quen thuộc mà tay run lên vì lạnh và vì cả nỗi xấu hổ. Đây là nhà của anh – chồng cũ tôi – người tôi từng yêu tha thiết, người từng hứa sẽ cùng tôi đi đến hết đời. Nhưng đời không như mơ. Cuộc hôn nhân của chúng tôi tan vỡ sau 5 năm, phần vì nghèo khổ, phần vì tôi không thể chịu nổi sự vô tâm ngày một lớn của anh. Ly hôn xong, tôi mang theo đứa con chưa tròn 3 tuổi, dắt díu nhau vào Sài Gòn mưu sinh. Anh gần như biệt tăm kể từ đó.
Tôi nhấn chuông. Một lát sau, cánh cửa bật mở. Anh đứng đó, vẫn vóc dáng cao gầy, ánh mắt lạnh lẽo hơn xưa.
– Cô đến đây làm gì? – giọng anh hờ hững, như thể tôi là người dưng.
Tôi nén cơn tủi thân, cúi đầu:
– Con mình ốm nặng. Em… em không còn cách nào nữa. Em xin anh, nếu có thể… giúp con một lần.
Anh im lặng. Một lát sau, anh quay đi, vào trong nhà. Tôi nghe tiếng sột soạt, rồi anh quay lại, ném ra ngoài một chiếc áo khoác cũ sờn.
– Cầm cái này mà đi. Tôi chẳng có gì cho cô đâu. Đừng bao giờ quay lại nữa.
Chiếc áo văng xuống đất, ướt nhẹp trong mưa. Anh đóng cửa cái rầm, không thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
Tôi đứng chết lặng, nước mưa hòa với nước mắt.
Sáng hôm sau, tôi mang thẻ ra ngân hàng kiểm tra. Nhân viên xác nhận đúng: tài khoản đứng tên anh – chồng cũ tôi – và số dư hiện tại là 300 triệu đồng. Tôi như không tin vào tai mình. Cả đêm qua tôi không ngủ, vừa mừng, vừa lo, vừa cảm thấy một nỗi xót xa không thể gọi thành tên.
Tôi dùng đúng số tiền cần thiết để nhập viện cho thằng Bi. Thằng bé được chăm sóc cấp cứu, truyền kháng sinh và thở oxy. May mắn thay, vì phát hiện kịp thời, con đã qua cơn nguy kịch sau ba ngày điều trị.
Tôi không dám gọi cho anh. Tôi cũng không trả lại thẻ, dù đã mấy lần đứng trước cổng nhà anh, tay siết chặt trong túi. Anh bảo “Đừng quay lại”. Tôi không muốn phá vỡ lời đó. Có thể với anh, đó là cách anh giữ khoảng cách với quá khứ. Nhưng tôi biết rõ: người đàn ông lạnh lùng hôm ấy, không hề vô tâm. Anh đã giúp – và chọn cách giúp khiến tôi phải tự mình gượng dậy.
Một tuần sau, bác sĩ thông báo con tôi ổn định, có thể xuất viện trong vài ngày. Tôi như được sống lại. Tôi mua một túi trái cây nhỏ, định mang sang gửi cảm ơn – không phải cho anh, mà cho ba mẹ anh, những người từng rất quý tôi. Nhưng khi đến nơi, cổng nhà lại khóa. Tôi hỏi thăm hàng xóm, thì lặng người khi nghe họ nói:
– Anh Khoa mới chuyển nhà rồi. Dường như là sang nước ngoài làm việc. Bữa trước thấy dọn dẹp đồ đạc, có cho mấy người trong xóm ít quần áo cũ.
Tôi hỏi có để lại lời nhắn gì không. Bác hàng xóm chỉ lắc đầu:
– Không. Nhưng hình như đi gấp lắm.
Tôi quay về, lòng rối bời.
Ba tháng sau…
Tôi nhận được một bức thư gửi từ Canada. Nét chữ quen thuộc, nguệch ngoạc nhưng rõ ràng. Là của anh.
“Anh không định nói ra điều này, nhưng anh biết có lẽ em sẽ thắc mắc. Tại sao anh giúp mà không gặp lại, không giải thích.
Sự thật là… anh đã bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu giai đoạn đầu. Anh chọn ra nước ngoài vì có cơ hội thử nghiệm một phương pháp điều trị mới.
Anh không biết còn sống được bao lâu. Nhưng anh không muốn em và con bị kéo vào nỗi lo sợ và bất an. Anh biết em mạnh mẽ. Em luôn như vậy, từ khi chúng ta còn nghèo khó. Anh chỉ mong, nếu có thể, em tha lỗi cho anh – vì đã không thể là người chồng tốt. Và vì đã phải chia tay theo cách tệ nhất.”
“Anh từng nghĩ khi ly hôn là chấm hết. Nhưng khi nghe tin con ốm, anh mới nhận ra: trên đời, có những mối liên kết không bao giờ dứt. Con là của chúng ta. Em là một phần ký ức mà anh trân trọng.
Chiếc áo rách hôm ấy, anh cố tình làm vậy – vì anh biết nếu nhìn thấy em khóc, anh sẽ không đủ dũng khí để rời đi lần nữa.”
Tôi siết chặt bức thư, nước mắt rơi từng giọt. Anh vẫn là anh – người đàn ông vụng về trong cách thể hiện, nhưng sâu sắc và có trách nhiệm trong những lúc quan trọng nhất.
Tôi viết thư hồi âm. Không hứa hẹn, không trách móc. Chỉ kể chuyện con đã khỏe, đã bắt đầu đi học mẫu giáo. Và rằng, nếu một ngày anh trở về, con chắc chắn sẽ rất vui khi có ba bên cạnh.
Câu chuyện này – với tôi – không có một cái kết trọn vẹn như cổ tích. Nhưng nó đủ để tôi tin rằng: đôi khi, tình thương tồn tại theo cách âm thầm nhất. Và trong những khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời, lòng tốt – dù muộn màng hay im lặng – vẫn là ngọn đèn sưởi ấm trái tim con người.