Suốt một năm chắt chiu từng đồng, anh Hòa cuối cùng cũng dành dụm được 15 triệu – số tiền đủ để đưa vợ và hai con nhỏ thực hiện chuyến du lịch đầu tiên đến Hạ Long. Nào ngờ, chuyến đi tưởng chừng là niềm vui trọn vẹn ấy lại trở thành định mệnh. Hôm đó, giữa sóng nước mênh mông, anh thều thào với con trong giây phút cuối: ‘Bố mệt quá… bố buông tay nhé…’ – rồi chìm dần vào lòng biển, mang theo cả hai đứa con thơ…

Anh Hòa không phải là người mơ mộng nhiều. Anh sống thực tế – đủ để biết rằng với đồng lương công nhân của mình, cuộc sống chẳng mấy khi có những chuyến đi xa hay những trải nghiệm đắt đỏ. Suốt 12 năm từ khi lấy vợ, chưa khi nào anh đưa cả nhà đi nghỉ ở đâu ngoài ngoại ô thành phố. Chuyến đi xa nhất là lần về quê vợ ở Nam Định, cách Hà Nội hơn trăm cây số – cũng là bằng xe khách chật chội, nóng nực và chỉ gói gọn trong ba ngày.

Vậy mà năm nay, khi con gái lớn của anh – bé Thảo – được giấy khen học sinh giỏi toàn diện, còn bé út – cu Bin – bắt đầu ê a đánh vần những con chữ đầu tiên, anh quyết định “chơi lớn” một lần. Cũng bởi vợ anh, chị Ngân, đã thỏ thẻ từ đầu năm: “Hay là hè này mình cố thu xếp cho các con đi biển một lần anh nhỉ? Chúng nó chưa từng thấy biển đâu.” Anh cười, nửa thật nửa đùa: “Ừ, để anh gom tiền Tết thưởng, rồi mỗi tháng để dành chút, biết đâu cuối hè mình đủ.”

Nói vậy, nhưng anh nghiêm túc thực hiện. Từ Tết, anh bắt đầu ghi chép chi tiêu từng đồng. Bỏ hẳn thói quen mua vài lon bia mỗi cuối tuần, từ chối hết các cuộc tụ tập với bạn bè, thậm chí còn xin làm thêm giờ. Chị Ngân cũng tiết kiệm từng mớ rau, cân thịt. Cả hai đều có cùng một mục tiêu duy nhất: đưa các con đến biển.

Và cuối cùng, đến đầu tháng Bảy, khi anh đếm lại những tờ tiền đã được cuộn gọn trong ống nhựa cũ – một triệu, hai triệu… mười lăm triệu – anh thở phào, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. “Vừa đủ! Mình đi Hạ Long, hai ngày một đêm thôi cũng được. Để bọn trẻ ngắm biển, tắm nắng, ăn hải sản lần đầu trong đời.”

Lũ trẻ thì khỏi phải nói, vui như Tết. Cả nhà háo hức chuẩn bị từ áo phao, kính bơi đến kem chống nắng. Đêm trước ngày đi, bé Thảo còn viết nhật ký: “Ngày mai con được đi biển! Biển như thế nào nhỉ? Có màu xanh như trong sách Địa không? Con sẽ nhặt vỏ ốc thật nhiều mang về tặng cô giáo.”

Anh Hòa nhìn con hí hoáy ghi chép, trong lòng dâng lên niềm xúc động lạ thường. Anh không phải người hay thể hiện tình cảm, nhưng lúc đó, anh quay sang vợ thì thầm: “Chỉ cần tụi nhỏ hạnh phúc, anh thấy mọi mệt mỏi cả năm qua đều xứng đáng.”

Chuyến xe giường nằm rời Hà Nội lúc 6 giờ sáng, lăn bánh về phía vùng đất của biển cả. Trong lòng anh Hòa là một sự háo hức – giống như cảm giác lần đầu tiên được tặng phần thưởng khi còn là cậu học sinh lớp 5 vậy. Biển đang chờ họ, cùng những tiếng cười ngây thơ, cùng những bước chân nhỏ hằn trên cát trắng.

Chẳng ai ngờ rằng, giấc mơ chỉ vừa mới bắt đầu đã sắp sửa hóa cơn ác mộng…

Hạ Long chào đón họ bằng ánh nắng rực rỡ, tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ và mùi mặn mòi của gió biển – cái mùi xa lạ mà các con anh Hòa thích mê. Bé Thảo reo lên khi lần đầu chân chạm nước: “Mát lạnh quá bố ơi!” Cu Bin thì cứ cười khanh khách, vừa chạy vừa vốc cát ném tung tóe.

Anh Hòa đứng nhìn vợ con với một nụ cười nhẹ nhõm. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm thấy mình đang làm đúng vai trò của người chồng, người cha. Anh không cho con cái điều kiện vật chất đầy đủ như những gia đình khác, nhưng ít nhất, anh đã cho chúng một kỷ niệm quý giá.

Chiều hôm đó, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi tại một homestay nhỏ, cả nhà quyết định đi tàu tham quan vịnh. Tàu không lớn, nhưng có áo phao đầy đủ, có hướng dẫn viên nhiệt tình. Họ cùng với vài gia đình khác lên tàu, háo hức với lịch trình ngắm hang Đầu Gỗ, hang Sửng Sốt rồi neo lại ở một khu vực vắng để tắm biển tự do.

“Anh Hòa, nhớ trông chừng hai đứa nhỏ nhé, đừng cho bơi ra xa,” chị Ngân dặn khi chuẩn bị cho con mặc áo phao.

“Yên tâm, có bố ở đây,” anh vỗ ngực, nửa đùa nửa thật.

Tàu neo ở khu vực nước trong vắt. Có bãi cát nổi nhỏ nổi lên giữa vịnh. Mọi người rôm rả xuống tắm, bơi lội. Bé Thảo và cu Bin được anh Hòa kèm sát. Anh đỡ con tập bơi, cười vang mỗi khi chúng hò hét gọi: “Bố ơi, nhìn con nè!”

Bất chợt, gió nổi lên – không lớn nhưng đủ khiến mặt nước xao động. Một chiếc xuồng máy từ xa đi ngang làm sóng đập mạnh vào mạn tàu. Trong một khoảnh khắc thiếu quan sát, anh Hòa đang giúp cu Bin quay đầu thì sóng ập vào. Chiếc phao nhỏ lệch hướng. Bé Thảo – không biết vì hoảng loạn hay cố bơi theo em – bất chợt mất thăng bằng, trượt khỏi vùng nước nông. Anh Hòa hét lớn: “Thảo ơi, đừng bơi nữa, bố tới!”

Mọi thứ sau đó diễn ra như một cơn lốc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh Hòa quăng mình ra khỏi vùng an toàn, cố gắng tiếp cận hai đứa con đang vùng vẫy. Người trên tàu la hét. Hướng dẫn viên vội thả phao cứu sinh. Nhưng sóng lúc đó đã dồn dập. Một tay ôm Thảo, một tay đỡ cu Bin, anh Hòa cố gắng đạp nước đưa các con vào bờ.

“Bố mệt quá, bố buông tay nhé…”

Chị Ngân kể lại sau này trong nước mắt, rằng đó là câu cuối cùng chị nghe từ miệng chồng khi anh gắng sức đẩy hai con về phía người cứu hộ. Còn chính anh – không một ai biết – đã chìm dần dưới làn nước xanh biếc, giữa hàng ngàn con sóng vô tình.

Ngày hôm đó, Hạ Long không còn là thiên đường. Biển xanh ấy đã giữ lại một người cha.

Ba ngày sau vụ tai nạn, người ta tìm thấy thi thể anh Hòa trôi dạt vào một góc vịnh, cách nơi tàu neo khoảng gần một cây số. Thi thể anh vẫn còn mặc nguyên chiếc áo phao rách – có lẽ do va chạm khi cố gắng cứu hai đứa trẻ. Khuôn mặt anh bình thản, như đang ngủ – một giấc ngủ không mộng mị, nhưng đầy thắt lòng với người ở lại.

Chị Ngân ngất lên ngất xuống, không tin đó là sự thật. Từ khoảnh khắc anh buông tay, để lại hai đứa trẻ hoảng loạn được người dân vớt lên bờ, chị đã chỉ còn lại một nửa linh hồn. Vết nứt ấy quá lớn, không gì hàn gắn nổi.

Bé Thảo từ hôm đó không còn cười nữa. Cô bé chỉ lặng lẽ ôm con vỏ ốc nhặt được trên bãi cát, tay vẫn run rẩy: “Con gọi bố rồi… Bố không nghe thấy con…” Cu Bin thì chưa hiểu hết. Bé chỉ biết bố không còn bế bé nữa, không còn vỗ mông bé trước giờ ngủ. Những đêm về sau, thằng bé hay ú ớ: “Bố đâu rồi mẹ? Sao bố không về nhà mình?”

Chuyến xe về Hà Nội là một hành trình im lặng đến tê dại. Hành lý vẫn còn nguyên – túi bánh rán ven biển, chiếc áo phao nhỏ mua cho cu Bin, cả chiếc kính râm anh Hòa mới mua… nhưng tất cả trở thành những vật kỷ niệm đau đớn. Không ai trong xe dám nói câu nào. Mọi người chỉ đưa mắt nhìn ba mẹ con chị Ngân – như một lời chia buồn lặng câm.

Tang lễ anh Hòa không lớn, không có vòng hoa đắt tiền hay người đưa tiễn đông đúc. Nhưng trong căn nhà nhỏ ở góc phố, tiếng khóc của chị Ngân đủ xé lòng cả khu phố nghèo. Hàng xóm kể nhau nghe rằng cả năm anh Hòa dành dụm để đi du lịch một lần. Mà lần đó lại là chuyến đi cuối đời.

Một ông bác hàng xóm nhìn linh cữu mà lẩm bẩm: “Nó là thằng đàn ông tử tế… Tử tế đến mức dám đánh đổi mạng sống vì con. Hiếm lắm rồi, đời này…”

Ngày tiễn anh về nơi an nghỉ, trời mưa. Những hạt mưa nặng như có nước mắt, cứ rơi mãi không dứt. Bé Thảo cầm bó hoa trắng, đặt lên nắp quan tài bố, thì thầm: “Bố ơi, biển xanh lắm… Nhưng con không muốn đi nữa. Vì bố không ở đó.”

Chị Ngân không còn khóc được nữa. Đôi mắt chị khô khốc, hốc hác chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Đau thương không bật thành tiếng, mà hóa thành cái trống rỗng cào cấu lồng ngực. Từ sau tang lễ, chị thức trắng đêm, lần giở từng tấm ảnh của chồng: ảnh ngày cưới, ảnh anh bế Thảo lần đầu, ảnh Tết năm ngoái cả nhà mặc áo đỏ…

Chuyến đi ấy, đáng lẽ là giấc mơ. Giờ đây, nó trở thành cơn ác mộng – kéo dài không dứt trong từng đêm chị nằm mơ thấy anh Hòa chìa tay, mỉm cười: “Anh không sao… Em cứ sống tốt, chăm các con giúp anh.”

Nhưng làm sao sống bình thường khi người đầu ấp tay gối mười mấy năm bỗng biến mất? Làm sao trả lời những câu hỏi dồn dập từ hai đứa trẻ? Làm sao xóa đi hình ảnh anh vật lộn giữa sóng nước, đẩy con về rồi dần chìm vào vô tận?

Ngày thứ bảy sau tang lễ, chị Ngân đứng trước bàn thờ anh, chắp tay run rẩy:
“Anh à… Em xin lỗi. Em rủ anh đi biển. Nếu ngày đó em không nói, có lẽ giờ anh vẫn còn ở đây… Em sai rồi, anh ơi…”

Và rồi chị ngồi sụp xuống sàn. Hai đứa trẻ ôm mẹ. Cả ba – một gia đình không còn trọn vẹn – ngồi im lặng trong căn nhà lạnh tanh. Ngoài trời, mưa vẫn rơi.