“Mỗi lần tôi đi công tác, chồng ở nhà đều chăm chỉ dọn dẹp, giặt chăn ga gối, nấu ăn tươm tất. Ai nhìn vào cũng bảo tôi có phúc. Nhưng có một lần, tôi về sớm hơn dự kiến mà không báo trước, và rồi tận mắt chứng kiến một cảnh tượng mà suốt đời tôi không thể quên.”
Tôi là Minh Thư, 36 tuổi, nhân viên marketing cấp cao cho một tập đoàn nước ngoài. Chồng tôi, anh Hùng, 38 tuổi, là giảng viên đại học. Chúng tôi kết hôn đã được 8 năm, có một con gái nhỏ học lớp 2. Vì đặc thù công việc, tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà, có khi cả tuần, có khi nửa tháng.
Ban đầu tôi cũng lo lắng chồng không xoay xở được chuyện nhà, nhưng rồi tôi bất ngờ. Mỗi lần tôi về, căn nhà luôn thơm tho, sạch sẽ; chăn ga đã được giặt là phẳng phiu, quần áo gọn gàng trong tủ, bếp có món canh nóng hổi đợi tôi. Anh Hùng còn gửi ảnh con làm bài tập, đi ngủ đúng giờ khiến tôi an tâm tuyệt đối. Có lần bạn tôi đến chơi còn trầm trồ: “Chồng cậu tuyệt thật đấy, như người đàn ông của thời đại mới!”
Tôi bắt đầu tin rằng mình thật sự may mắn. Trong lúc bạn bè tôi khổ sở vì chồng vô tâm, lười việc nhà, thì anh Hùng luôn là bờ vai vững chắc, nhẹ nhàng và chín chắn.
Vào một ngày đầu tháng 3, tôi có chuyến công tác tại Đà Nẵng, dự kiến kéo dài 4 ngày. Ngày thứ 3, tôi được thông báo cuộc họp quan trọng bị hủy. Vui mừng vì có thể về nhà sớm, tôi quyết định giữ kín để tạo bất ngờ. Tôi mua một bó hoa tulip mà anh thích, dự định sẽ gọi con bé xuống ôm tôi rồi cùng cả nhà đi ăn.
Tôi về tới nhà lúc 6 giờ chiều. Trong đầu tôi là hình ảnh quen thuộc: anh đang nấu bữa tối, con bé ngồi học bài. Tôi mở khóa cửa nhẹ nhàng.
Cánh cửa mở ra, tôi chưa kịp gọi tên con thì khựng lại.
Không có tiếng cười nói. Trong phòng khách vắng tanh. Nhưng từ trên tầng, có tiếng nói chuyện. Một giọng nữ lạ vang lên: “Sao anh lúc nào cũng phải giặt giũ kỹ thế? Có ai kiểm tra đâu!”
Tim tôi bỗng đập mạnh. Tôi bước lên từng bậc cầu thang như không tin vào tai mình. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ. Tôi áp sát tai vào.
“Em đừng nói vậy. Dù sao thì cũng phải giống như lúc nào cô ấy về. Minh Thư rất tinh. Cô ấy nghi một lần rồi thì sẽ nhớ mãi.”
Một khoảng im lặng chết người.
Tôi đẩy cửa ra.
Căn phòng gọn gàng. Chăn ga sạch. Và trên giường là anh Hùng… đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, tóc ngắn, mặc áo lam nhạt. Cả hai đều sững người.
Không có cảnh ngoại tình như tôi vẫn sợ. Nhưng bầu không khí đủ để tôi biết: đây không phải người lạ.
Tôi nhìn anh, không nói một lời. Còn anh… cúi đầu.
“Anh xin lỗi… anh định nói với em. Nhưng chưa đủ can đảm.”
Không khí trong phòng ngủ đặc quánh lại. Tôi nhìn người phụ nữ kia, rồi nhìn anh. Đầu óc tôi quay cuồng với hàng loạt câu hỏi: Ai vậy? Sao lại trong nhà tôi? Và tại sao anh lại nói xin lỗi?
Người phụ nữ đứng dậy, hơi cúi đầu, mắt ngại ngùng. Anh Hùng hít một hơi sâu, rồi nói:
“Cô ấy là mẹ anh…”
Tôi sững sờ. Mẹ anh? Nhưng… mẹ anh mất từ khi anh còn học đại học, tôi nhớ rõ anh đã từng kể trong một đêm say nước mắt.
“Không phải mẹ ruột,” anh tiếp lời. “Là mẹ nuôi, người đã nuôi anh suốt ba năm ở cô nhi viện, trước khi bố tìm lại được anh và đón về nhà.”
Tôi lặng người. Bao năm sống với nhau, tôi chưa từng nghe anh kể về điều này. Chúng tôi từng nói về tuổi thơ, nhưng anh chỉ chia sẻ những năm sống cùng bố – một người nghiêm khắc và cộc cằn – còn lại thì lặng thinh.
“Ngày em về nhà lần đầu, mẹ đến thăm nhưng thấy em đang bận nấu ăn, lại không biết em có biết chuyện cũ hay không, nên bà đi lặng lẽ. Từ đó, bà không dám tới nữa. Nhưng từ ngày em bắt đầu đi công tác nhiều, anh đón bà về vài hôm cho bà có cảm giác gia đình…”
Tôi quay sang người phụ nữ – “mẹ nuôi” – bà không nói gì, chỉ mím môi, hai mắt rưng rưng. Mái tóc bạc lòa xòa, bàn tay khô ráp nắm lấy nhau. Bà nói nhỏ:
“Cô đừng giận… Tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của cô. Tôi chỉ thèm cảm giác được gọi là ‘mẹ’, được giặt cái ga trải giường cho con trai, được ăn cơm chung…”
Tôi ngồi xuống ghế, bao nhiêu cảm xúc trào dâng. Một phần trong tôi thấy bị tổn thương – vì bị giấu diếm. Nhưng một phần khác, sâu hơn, lại là sự xót xa. Một người mẹ già, không chồng, không con ruột, cả đời chỉ mong được ở bên “con trai” vài ngày, phải lén lút sống như người dưng.
Tôi nhìn quanh – mọi thứ sạch sẽ, thơm tho – không phải vì anh muốn tôi tin anh giỏi việc nhà, mà vì anh không muốn tôi phát hiện ra có một người phụ nữ đã lặng lẽ giúp anh.
Tôi hỏi: “Sao anh không kể cho em?”
Anh thở dài: “Vì anh sợ em sẽ không thoải mái. Anh từng chứng kiến mẹ nuôi bị bạn gái cũ của anh ghét bỏ, nên… anh im lặng. Nhưng đó là hèn nhát, anh biết.”
Tôi nhìn người phụ nữ. Mắt bà đầy hy vọng. Không phải kiểu mong được tha thứ, mà là mong được tồn tại – như một phần nhỏ bé của gia đình.
Tối hôm đó, sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi mời mẹ nuôi ở lại ăn cơm. Lần đầu tiên, tôi nghe bà kể chuyện thời nuôi anh ở cô nhi viện – bà làm bảo mẫu, chưa từng sinh con, nhưng thương anh như máu mủ. Ba năm, bà chăm anh từ cơn sốt đến buổi học đầu đời. Rồi một ngày, bố ruột anh đến nhận con. Bà khóc. Nhưng không dám giữ.
Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu trong bữa cơm ấy. Nhưng tôi biết, tôi đã thay đổi. Tôi từng nghĩ mình là người vợ hiểu chuyện, nhưng hóa ra mình vẫn có góc nhìn hẹp hòi.
Một năm sau, chúng tôi chuyển về căn nhà rộng hơn. Ở tầng trệt, chúng tôi sửa lại một phòng nhỏ có cửa sổ nhìn ra vườn, kê chiếc ghế bành êm ái, bên cạnh là giá sách và chiếc bàn trà.
Nơi đó là của bà – người mẹ mà chồng tôi chưa từng được gọi là “má” trước mặt ai. Giờ đây, con gái tôi gọi bà là “bà ngoại”. Và mỗi lần tôi đi công tác, tôi yên tâm hơn bao giờ hết, không chỉ vì chồng tôi dọn dẹp gọn gàng, mà vì tôi biết, trong ngôi nhà ấy có thêm một người mẹ già, lặng lẽ thương yêu mà chẳng cần ai đền đáp.
Đôi khi, sự thật không nằm ở những gì ta thấy mà ở những điều ta không đủ kiên nhẫn để hỏi. Có những người trong cuộc đời ta không mang danh nghĩa máu mủ, nhưng lại yêu thương ta bằng cả phần đời còn lại. Đừng vội nghi ngờ, hãy học cách lắng nghe – vì đôi khi điều ta cần làm chỉ đơn giản là mở lòng.