Tan làm về, vừa bước vào nhà, tôi ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp gian bếp. Trên bàn, cơm canh bày biện tươm tất, đẹp mắt đến lạ. Tôi mỉm cười, trong lòng rộn ràng nghĩ: ‘Chồng mình biết nấu ăn từ bao giờ thế này?’ Nhưng chỉ vài giây sau, người bước ra từ bếp khiến tôi chết lặng. Không ai khác, chính là… vợ cũ của chồng. Cô ta thản nhiên như thể đây là nhà của mình, vẫn đeo tạp dề, thoải mái trò chuyện và cười đùa cùng con trai. Tôi sững sờ, cố giữ bình tĩnh để hỏi: — Cô tự ý vào nhà tôi là sao? Cô ta chỉ cười nhạt rồi đáp tỉnh bơ: — Chồng cô đưa chìa khóa cho tôi. Anh ấy bảo tôi thích thì cứ về, không phải ngại gì cả. Tôi như chết đứng. Chồng tôi về ngay sau đó. Tôi chất vấn anh: — Tại sao anh đưa chìa khóa cho vợ cũ? Anh đáp tỉnh rụi: — Căn nhà này cô ấy góp tiền mua, nên có quyền. Em đừng ích kỷ như vậy. Người ta nấu cho ăn còn không biết điều, lại sinh chuyện! Tôi lặng người. Một cảm giác bị phản bội, bị xem thường dâng trào đến nghẹn thở. Tôi thu dọn đồ đạc và bỏ về nhà mẹ ngay trong đêm. Nhưng họ nhầm rồi… Tôi không dễ dàng bỏ qua đâu. Trong đầu tôi lúc đó, một kế hoạch trả đũa tinh tế và bất ngờ bắt đầu hình thành…” 👇

“Tôi không ngờ, người phụ nữ mặc tạp dề đứng trong bếp hôm đó, lại chính là lý do khiến cuộc hôn nhân tưởng như êm đềm của tôi bắt đầu rạn nứt. Và càng không thể ngờ hơn, người trao cho cô ta quyền bước vào cuộc sống của tôi lại chính là người đàn ông tôi gọi là chồng.”

Tôi kết hôn với Hoàng cách đây gần hai năm. Anh từng là người đàn ông điềm đạm, chu đáo, biết quan tâm và hết lòng vì gia đình — ít nhất là trong mắt tôi lúc đó. Tôi là người ngoài ngành công nghệ, còn anh là kỹ sư phần mềm, làm việc trong một công ty lớn, công việc đòi hỏi nhiều giờ trước máy tính và không ít những buổi họp kéo dài. Tôi chấp nhận điều đó, vì nghĩ rằng ai cũng cần không gian riêng để phát triển sự nghiệp. Tôi cũng không gặng hỏi quá nhiều về quá khứ của anh, ngoài việc biết anh từng có một đời vợ và một đứa con trai năm nay đã bảy tuổi.

Tôi chưa bao giờ ghen tuông với quá khứ của chồng. Tôi tôn trọng những gì đã qua, và càng tôn trọng mối quan hệ cha con giữa Hoàng và bé Bin – con riêng của anh. Dù không phải mẹ ruột, tôi vẫn cố gắng yêu thương và quan tâm bé như con đẻ của mình. Cuối tuần, tôi đưa Bin đi chơi, mua sách, dạy bé học tiếng Anh. Có lúc bé còn gọi tôi là “mẹ Mai”, tôi thấy lòng mình dịu lại. Tôi nghĩ mình đang làm đúng, đang vun vén cho một gia đình tưởng chừng thiếu sót trở nên trọn vẹn.

Nhưng rồi… mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một ngày thứ Năm, trời mưa lất phất.

Tôi về nhà sau ca làm dài mệt mỏi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc ăn gì đó nóng hổi rồi ngả lưng một lát. Cánh cửa bật mở, một mùi thơm lạ lẫm từ bếp xộc ra – không phải mùi đồ ăn công nghiệp hay đồ ăn đặt sẵn, mà là mùi của cơm nhà nấu kỹ càng. Tôi bước vào, ngỡ ngàng khi thấy bàn ăn được dọn tươm tất với cá kho, canh chua, rau xào tỏi – toàn những món tôi từng kể là yêu thích.

Tôi còn chưa kịp hỏi thì có tiếng cười khúc khích vang lên từ trong bếp.

Một người phụ nữ mặc tạp dề, tóc búi cao, nhẹ nhàng bước ra, tay cầm dĩa trái cây. Nhìn thấy tôi, cô ta chẳng hề ngạc nhiên, cũng không chào hỏi, chỉ lạnh nhạt liếc mắt rồi quay sang tiếp tục cười đùa với Bin.

Tôi đứng như trời trồng. Mất vài giây tôi mới kịp nhận ra – đó là Linh, vợ cũ của Hoàng.

Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi bằng một giọng cố giữ bình thản:
– Chị vào nhà bằng cách nào?

Không chút nao núng, cô ta nhún vai:
– Chồng em đưa chị chìa khóa. Nói lúc nào chị muốn về thăm Bin thì cứ tự nhiên.

Tôi sững sờ. Không nói nên lời.

Tối đó, Hoàng về. Tôi kéo anh vào phòng, gặng hỏi. Anh thở dài như thể tôi là đứa trẻ con làm mình làm mẩy.
– Em làm quá lên rồi đấy. Căn nhà này không chỉ là của em. Một phần tiền mua nhà là của Linh. Anh nợ cô ấy điều đó, nên không thể ngăn cô ấy ra vào. Mà cô ấy có làm gì sai? Cô ấy chỉ về nấu ăn cho con, cũng tiện thể cho em ăn luôn. Em nên biết ơn thay vì khó chịu.

Tôi nghẹn họng.

Hoàng từng nói căn nhà này là do anh vay ngân hàng và bố mẹ anh giúp đỡ. Chưa từng nhắc đến chuyện “cùng góp tiền với vợ cũ”. Bây giờ thì lại như tát vào mặt tôi, như thể tôi là kẻ ở nhờ, còn Linh mới là chủ.

Tôi cười nhạt. Không buồn thanh minh, cũng chẳng muốn cãi lý. Tôi thu dọn vài bộ quần áo, bắt xe về nhà mẹ đêm hôm đó. Trong lòng hỗn loạn, đau đớn, tủi nhục.

Mẹ tôi nhìn tôi không nói gì, chỉ rót cho tôi ly nước ấm. Tôi ngồi lặng lẽ, cố nuốt nước mắt.

Nhưng rồi, trong cơn tức giận xen lẫn tổn thương ấy, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu tôi. Một kế hoạch không điên rồ, không trả thù kiểu kịch tính, mà là một con đường khiến họ phải tự nhìn lại lựa chọn của mình…

Tôi đã nằm ở nhà mẹ đúng ba đêm. Ba đêm tôi không khóc, không nhắn tin, không gọi điện. Cũng không có ai gọi cho tôi – không chồng, không con chồng, càng không có người phụ nữ mặc tạp dề kia.

Thay vì ngồi đó tự hỏi “tại sao họ lại đối xử với mình như vậy?”, tôi bắt đầu hỏi: “Mình có thể làm gì tiếp theo?”.

Tôi đã từng nghĩ hôn nhân là một cuộc đồng hành, nơi ai cũng nên nhún nhường, ai cũng cần hi sinh một phần vì người còn lại. Nhưng có vẻ trong cuộc hôn nhân này, tôi đang bước đi một mình. Không ai giữ tay tôi lại, cũng không ai sợ tôi buông tay.

Vậy thì, tôi sẽ để họ biết cảm giác mất tôi là như thế nào.

Sáng ngày thứ tư sau khi tôi bỏ đi, tôi gửi đơn xin nghỉ phép 2 tuần cho công ty. Tôi cần thời gian để suy nghĩ, nhưng cũng để hành động.

Tôi bắt đầu dọn dẹp lại tinh thần và ngoại hình. Đi cắt tóc, chăm sóc da, mua vài bộ đồ mới. Không phải để “trả thù bằng cách đẹp lên” như mấy bộ phim vẫn nói, mà là để nhắc nhở bản thân rằng: tôi không phải là một cô vợ yếu đuối ngồi chờ sự đoái hoài từ chồng mình.

Buổi chiều, tôi đến trường đón Bin. Thằng bé chạy ào đến, ôm chầm lấy tôi.
– Mẹ Mai ơi, mấy hôm nay mẹ đi đâu thế? Con nhớ mẹ lắm!
Tôi xoa đầu bé, lòng chùng xuống.
– Mẹ bận việc một chút. Nhưng mẹ nhớ Bin nhiều lắm.

Lúc đó, tôi nhận ra: tôi không giành giật đàn ông. Tôi chỉ không muốn một đứa trẻ vô tội trở thành nạn nhân của những trò quyền lực người lớn.

Tôi đưa bé đi ăn kem, rồi chở về nhà. Căn nhà nơi tôi từng nghĩ là tổ ấm. Tôi bấm chuông. Một lúc sau, chính Hoàng ra mở cửa. Anh thoáng ngỡ ngàng khi thấy tôi, rồi ngại ngần nhìn sang phía sau – Linh đang đứng ở bếp, vẫn với tạp dề và mùi đồ ăn.

Tôi bình tĩnh nói:
– Em đưa Bin về. Từ nay, nếu em muốn đón con đi đâu vài hôm, anh cũng đừng ngăn cản. Em nghĩ em có quyền đó, nếu chị ta cũng có quyền tự tiện vào đây.

Hoàng không nói gì. Tôi không chờ đợi. Tôi quay người bước đi, để lại anh đứng đó với một thứ cảm giác lửng lơ khó tả.

Ngày thứ năm, tôi gửi đơn yêu cầu chia tài sản ra tòa – bao gồm cả phần căn nhà đang đứng tên chồng. Tôi không cần lấy gì cả, nhưng tôi muốn rõ ràng: nếu có sự góp vốn từ người cũ, thì mọi thứ nên được phân chia lại đúng theo pháp luật. Không còn chuyện “vợ cũ góp tiền, vợ hiện tại không được ý kiến”.

Tin nhắn của Hoàng tới sau đó vài tiếng:

“Em đang làm quá mọi chuyện rồi đấy Mai. Đây chỉ là chuyện gia đình, đâu cần phải kéo ra pháp luật như vậy?”

Tôi không trả lời.

Hôm sau, tôi hẹn gặp Linh ở một quán cà phê. Cô ta đến, ánh mắt dè chừng. Tôi mỉm cười, bắt đầu trước:
– Chị nấu ăn ngon. Bin rất thích. Em cũng cảm ơn vì chị quan tâm cháu. Nhưng có lẽ mình cần thống nhất vài chuyện.

– Em định đuổi chị à? – cô ta hỏi thẳng.

– Không. Em không có quyền đó. Nhưng chị cũng nên nhớ, căn nhà ấy không còn là nơi chị có thể ra vào tùy tiện. Nếu chị muốn gặp con, em sẽ không bao giờ ngăn cản. Nhưng nếu chị tiếp tục chen vào cuộc sống riêng của vợ chồng em, thì em buộc phải hành động đến cùng.

Cô ta im lặng. Lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt cô ấy không còn tự tin hay thách thức – mà là sự cảnh giác.

Một tuần sau, Linh trả chìa khóa. Không một lời nhắn.

Hoàng bắt đầu tỏ ra muốn hàn gắn. Anh chủ động gọi, xin gặp, nói sẽ dừng chuyện để Linh tự tiện về nhà. Anh bảo tôi quay về, rằng “mọi chuyện có thể sửa chữa”. Nhưng lần này, tôi không vội.

Tôi nói:
– Em sẽ về. Nhưng em muốn hai điều: một là đổi ổ khóa, và hai là đi tư vấn hôn nhân. Nếu anh không đồng ý, em sẽ tiếp tục tiến hành chia tài sản như đã nộp đơn.

Hoàng đồng ý. Miễn cưỡng, nhưng anh không còn đường lùi.

Ba tháng sau, tôi trở lại nhà. Không còn Linh, không còn chìa khóa lạ, và – bất ngờ nhất – là Hoàng bắt đầu thay đổi. Anh xin lỗi nhiều lần. Anh tham gia các buổi tư vấn cùng tôi. Dần dần, giữa chúng tôi không còn là cuộc chiến “ai đúng ai sai”, mà là đối thoại thật sự.

Tôi không thể chắc cuộc hôn nhân này sẽ vững bền mãi mãi. Nhưng tôi biết, nếu tôi không đứng dậy, không vạch rõ ranh giới, thì tôi đã đánh mất chính mình trong cuộc đời của người khác.

Đôi khi, sự trả thù không cần đến nước mắt hay lời cay nghiệt. Chỉ cần bạn biết mình là ai, và không để ai bước qua giới hạn đã định.
Câu chuyện của tôi không phải là chiến thắng. Nhưng đó là sự lựa chọn: lựa chọn sống như một người phụ nữ có giá trị.