Sáng hôm ấy, như mọi ngày, chồng tôi đặt lên bàn làm việc ly cà phê nóng hổi. Nhưng vừa áp sát lên mũi, tôi chợt cau mày. Có một mùi gì đó… không đúng. Thay vì nhấp môi, tôi âm thầm đổi ly của mình với ly của anh. Và chính giây phút ấy… đã kéo màn cho một bí mật khiến tôi chết lặng.
Chúng tôi cưới nhau đã bốn năm. Cuộc hôn nhân nhìn từ bên ngoài có vẻ êm ấm: một ngôi nhà ba tầng ở ngoại ô, công việc ổn định, và mỗi sáng cuối tuần chồng tôi luôn pha cà phê cho cả hai. Một thói quen tưởng chừng nhỏ bé, nhưng tôi luôn thấy biết ơn vì điều đó – nó khiến tôi tin rằng, anh vẫn còn quan tâm.
Nhưng những tháng gần đây, tôi cảm thấy một điều gì đó… lệch. Anh về nhà trễ hơn, thường tắt điện thoại vào buổi tối, và ánh mắt anh lảng tránh mỗi khi tôi hỏi những chuyện nhỏ nhặt. Tôi không chắc là do mình nhạy cảm, hay vì bản năng phụ nữ cảnh báo.
Sáng hôm đó, anh đưa cho tôi ly cà phê như thường lệ. Nhưng ngay khi đưa lên mũi, tôi nhận ra mùi lạ. Vẫn là mùi cà phê rang, nhưng có gì đó… hơi kim loại, nồng gắt. Không rõ là do nước, hay có lẫn gì khác. Một ý nghĩ thoáng qua khiến tim tôi lạnh buốt: Anh ấy bỏ gì vào ly cà phê này?
Tôi không hỏi. Chỉ cười nhẹ, rồi giả vờ quay đi để thầm đổi hai ly cà phê khi anh không chú ý.
Anh uống một ngụm, rồi hơi nhăn mặt, nhưng vẫn uống tiếp. Tôi im lặng quan sát. Không có gì xảy ra.
Chúng tôi ăn sáng, nói vài chuyện vu vơ. Khi anh chuẩn bị đi làm, tôi hỏi:
— Anh có cảm thấy mệt hay đau bụng gì không?
— Không… sao em hỏi vậy?
— Tự nhiên em thấy lo thôi.
Anh nhìn tôi vài giây, rồi bật cười, nhưng ánh mắt thì thiếu tự nhiên.
Tôi không thể làm ngơ. Trưa hôm đó, tôi mang ly cà phê chưa uống đến phòng khám của một người bạn làm bác sĩ. Nhờ cô ấy gửi mẫu đi kiểm nghiệm.
Ba ngày sau, cô ấy gọi:
— Cà phê có hàm lượng nhỏ Diazepam – thuốc an thần liều nhẹ, thường dùng để làm người uống buồn ngủ hoặc mất tỉnh táo.
Tôi chết lặng. Tại sao anh lại bỏ thứ này vào ly cà phê của tôi?
Tối hôm đó, tôi cố giữ vẻ bình thường. Nhưng trong lòng, từng câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí: Anh định làm gì? Chỉ muốn tôi ngủ? Hay… là thứ gì tồi tệ hơn?
Tôi bắt đầu để ý hơn. Gắn camera nhỏ trong bếp. Xem lịch sử tìm kiếm trên laptop cũ anh ít dùng. Gọi hỏi vài người bạn thân thiết của anh mà tôi còn giữ quan hệ.
Từng mảnh nhỏ bắt đầu xếp lại với nhau.
Anh thường xuyên rút tiền từ tài khoản phụ – số tiền không nhiều, nhưng đều đặn. Trong email cũ, tôi thấy có vài hóa đơn khách sạn lẻ tẻ ở quận xa. Và camera bếp thì bắt được cảnh… anh cho một thứ dung dịch vào tách cà phê sáng hôm đó.
Tôi không đối chất ngay. Tôi cần chắc chắn.
Một tuần sau, tôi thuê một người quen làm thám tử tư theo dõi anh.
Chỉ ba ngày sau, tôi nhận được hình ảnh: chồng tôi, đang bước vào một căn hộ cùng một người phụ nữ trẻ hơn tôi gần 10 tuổi. Tay trong tay.
Tôi không biết đau hay giận là nhiều hơn. Nhưng ít ra, giờ tôi đã hiểu lý do cho ly cà phê có thuốc an thần kia: anh muốn tôi ngủ mê, để dễ dàng rời khỏi nhà vào sáng sớm mà không bị phát hiện.
Tôi đã tưởng tượng ra hàng trăm kịch bản khi phát hiện chồng phản bội. Nhưng không ngờ, điều đầu tiên tôi cảm thấy là… sợ. Anh không chỉ ngoại tình. Anh sẵn sàng thao túng tôi, chuốc thuốc cho tôi – điều đó vượt xa sự phản bội đơn thuần.
Tôi biết mình không thể lặng lẽ mãi. Nhưng tôi cũng biết, chưa phải lúc để bùng nổ.
Tôi cần bằng chứng đầy đủ. Và tôi cần kế hoạch.
Tôi vẫn nhớ cảm giác lúc nhận những bức ảnh từ thám tử. Cổ họng khô rát, tim đập loạn, nhưng đầu thì lại tỉnh táo đến lạnh lùng. Người phụ nữ trong ảnh – khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc chỉn chu, không hề giống “tiểu tam” kiểu thường thấy trên phim. Cô ta có nét gì đó… gần gũi. Quen quen.
Tôi phóng to ảnh. Rồi chết lặng.
Cô ta là nhân viên cũ ở công ty chồng tôi. Tôi từng gặp cô ta một lần trong bữa tiệc cuối năm. Lúc ấy cô ta bắt tay tôi, ánh mắt hơi cúi, nhưng tôi đã không để tâm. Giờ nghĩ lại, ánh mắt đó có gì như… tội lỗi.
Tôi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch rút lui. Không còn mơ mộng níu kéo. Nhưng tôi không muốn đi trong im lặng. Tôi muốn biết toàn bộ sự thật. Tôi muốn đối mặt.
Ba hôm sau, vào một buổi tối thứ Sáu, tôi nói với chồng rằng mình phải đi công tác hai ngày. Anh giả vờ ngạc nhiên, nhưng không quá lo lắng. Tôi bắt đầu tự hỏi: Anh đã chuốc thuốc tôi bao lần rồi? Bao lần tôi tỉnh dậy trễ và tưởng là do mình mệt?
Tôi không đi đâu cả. Chỉ thuê khách sạn gần nhà và quay lại vào nửa đêm.
Căn nhà tối đèn, nhưng xe anh vẫn đỗ trong sân. Tôi mở cửa nhẹ nhàng – tôi biết rõ ổ khóa. Leo lên tầng hai. Cửa phòng ngủ… khép hờ. Ánh sáng vàng hắt ra mờ mờ.
Tôi bước đến. Không một tiếng động.
Trong phòng, anh đang nằm trên giường, còn cô ta – người phụ nữ kia – ngồi tựa vào đầu giường, đọc sách. Cảnh tượng bình thản như thể… đây là nhà của họ.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Cả hai giật bắn. Cô ta gần như làm rơi quyển sách. Còn anh, mặt tái mét.
— Em… sao em lại ở đây?
Tôi đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt anh:
— Sao à? Hay anh tưởng tôi vẫn đang ngủ say vì ly cà phê “thần kỳ”?
Anh im bặt.
Tôi rút điện thoại, mở camera: cảnh anh cho thuốc vào ly cà phê. Tôi quay sang cô ta:
— Cô biết chuyện này không? Biết rằng anh ta bỏ thuốc vào đồ uống của vợ để đi lén lút với cô?
Cô ta lắc đầu, nhưng mắt long lanh nước.
Chồng tôi nói, giọng lạc đi:
— Anh… chỉ muốn em đừng nghi ngờ. Anh không có ý hại em. Chỉ là… mọi thứ giữa chúng ta đã không còn như xưa. Anh muốn ra đi êm đẹp.
Tôi bật cười. Một tiếng cười khô khốc.
— Êm đẹp? Anh định rút lui bằng cách chuốc thuốc vợ mình mỗi tuần, rồi đưa người khác về ngủ trong chính ngôi nhà này? Sao không nói thẳng? Hay anh sợ tôi là người chủ động kết thúc?
Anh im lặng. Cô ta khẽ nói:
— Chị… tôi xin lỗi. Tôi không biết mọi chuyện đến mức đó. Tôi tưởng hai người ly thân…
Tôi không quan tâm lời cô ta. Tôi quay bước, nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa:
— Tôi sẽ không làm ầm lên. Không đánh ghen. Tôi không hạ thấp mình đến mức đó. Nhưng tôi cũng không để yên chuyện này.
Hôm sau, tôi đến gặp luật sư. Kèm theo bằng chứng: hình ảnh, video, biên bản xét nghiệm ly cà phê.
Luật sư nhìn tôi, nói ngắn gọn:
— Về mặt pháp lý, đây là hành vi có yếu tố vi phạm hình sự – sử dụng chất tác động thần kinh mà không được sự đồng ý. Nếu chị muốn khởi kiện, hoàn toàn có cơ sở.
Tôi không trả lời ngay. Một mặt tôi muốn trừng phạt anh bằng pháp luật. Mặt khác, tôi lo cho con gái nhỏ – cháu mới ba tuổi. Nếu chuyện này bung ra, truyền thông sẽ bám riết. Người tổn thương cuối cùng vẫn là con tôi.
Vì con, tôi chọn một con đường khác.
Tôi gửi cho anh một bản thỏa thuận ly hôn. Trong đó nêu rõ: anh phải nhường quyền nuôi con, để lại toàn bộ căn nhà và xe, không can thiệp vào đời sống của hai mẹ con nữa. Nếu không ký – tôi sẽ gửi đơn tố cáo kèm bằng chứng cho công an và báo chí.
Anh đến gặp tôi vào chiều hôm đó, gương mặt tiều tụy.
— Em muốn phá hủy anh đến vậy sao?
Tôi đáp, bình tĩnh:
— Tôi không phá anh. Anh tự làm điều đó rồi. Tôi chỉ cho anh hai lựa chọn: danh dự giả tạo, hay chấp nhận hậu quả thật.
Cuối cùng, anh ký.
Hai tháng sau, tôi và con dọn đến nơi ở mới. Một căn hộ nhỏ nhưng đủ ấm. Tôi đã chuyển việc, làm cộng tác viên viết nội dung cho một vài trang báo. Buổi tối, khi con ngủ, tôi ngồi viết lại mọi chuyện. Không phải để trả thù. Mà để khép lại.
Một ngày nọ, tôi nhận được tin: người phụ nữ kia đã bỏ anh, chỉ vài tuần sau khi chúng tôi ly hôn. Lý do là… không chịu được áp lực. Anh mất việc vì công ty điều tra nội bộ, liên quan đến cáo buộc đạo đức. Tôi không vui, không buồn. Chỉ thấy, mọi thứ đã đến hồi kết.
Có người hỏi tôi: “Nếu quay lại thời điểm ly cà phê ấy, chị có đổi ly không?”
Tôi chỉ cười:
— Không đổi, có lẽ tôi vẫn mù quáng. Mà đổi rồi, tôi nhìn thấy tất cả. Và nhìn thấy, chính là bước đầu tiên để rời đi.