Chồng lấy tiền viện phí của con đưa người phụ nữ khác đi du lịch – vợ có cách xử lý cao tay khiến cả bệnh viện chìm trong im lặng…

“Người phụ nữ ấy không gào thét, không đánh ghen. Chị chỉ nói đúng một câu khiến cả bệnh viện lặng đi, và anh – người chồng phụ bạc – đứng chết lặng giữa hành lang lạnh ngắt…”

Chị Lệ ngồi lặng lẽ bên ngoài phòng hồi sức, đôi mắt trũng sâu vì nhiều đêm không ngủ. Bên trong cánh cửa kia là con trai chị – bé Bin – vừa trải qua ca phẫu thuật tim phức tạp. Cậu bé mới 6 tuổi nhưng đã phải đối diện với bao đau đớn mà người lớn cũng không dễ gì chịu đựng nổi.

Chị đã đi vay khắp nơi, từ họ hàng, bạn bè, đến cả những người chị không thân, chỉ để gom đủ 120 triệu đồng đóng viện phí. Nhưng đến phút chót, khi chuẩn bị nộp khoản cuối cùng để bệnh viện tiến hành ca mổ, thì điều không tưởng lại xảy ra: tiền… biến mất.

“Anh mang tiền đi đâu rồi?” – Chị Lệ gần như gào lên khi gọi cho chồng, anh Hùng.

“Anh… anh có việc cần dùng… mai anh xoay lại…” – đầu dây bên kia, giọng nói ngập ngừng, lúng túng.

Lệ hiểu ngay. Đây không phải lần đầu. Dù gia đình không khá giả, Hùng lại có thói quen vung tay quá trán. Nhưng lần này là tiền viện phí – là mạng sống của con trai họ!

Hai ngày sau, chị Lệ nhận được một cuộc gọi từ một người quen trong hội nhóm làm tóc mà chị từng tham gia. Chị Nhàn, người vẫn thường giúp chị vài mối khách, gửi cho chị một bức ảnh kèm lời nhắn: “Lệ ơi, đây không phải chồng em sao? Chị thấy trên Facebook một người phụ nữ đăng hình đi Đà Lạt. Nhìn kỹ mới thấy người đàn ông trong ảnh là Hùng.”

Tay Lệ run rẩy. Trong ảnh là Hùng – đang tay trong tay với một người phụ nữ trẻ hơn – cười đùa bên đồi cỏ hồng ở Đà Lạt. Khung cảnh nên thơ, ấm áp. Nhưng Lệ thì như đóng băng.

Bức ảnh được chụp đúng hôm bé Bin lên cơn đau tim cấp và được chuyển từ phòng thường sang ICU.

Chị không khóc. Không làm ầm lên như nhiều người khác vẫn làm. Trong đầu chị không còn nổi giận nữa. Mọi cảm xúc như đã đóng băng, chỉ còn lại một câu hỏi lạnh tanh: Tại sao một người cha lại có thể làm thế với con mình?

Lệ vẫn bình tĩnh xoay sở, chạy vạy được nốt 40 triệu đồng nhờ bạn bè giúp đỡ, và ca phẫu thuật của Bin diễn ra thành công.

Một tuần sau, khi bé Bin đã qua giai đoạn nguy kịch, chị quyết định thực hiện một điều khiến cả bệnh viện phải lặng người…

Sáng hôm đó, khoa Nhi của bệnh viện thành phố đang đông đúc người thăm nuôi. Mọi người xôn xao khi thấy một người phụ nữ mặc áo lam sẫm, tóc búi cao, đẩy xe lăn cho một cậu bé nhỏ nhắn vừa tỉnh lại sau mổ tim. Đó là chị Lệ và bé Bin.

Theo sau chị là một y tá đang quay phim – một đoạn video ngắn chị nhờ để lưu giữ lại khoảnh khắc “chiến thắng” sau ca mổ của con.

Chị đưa bé Bin đến khu vực chờ – nơi có rất nhiều người thân đang ngồi nghỉ. Lệ đứng dậy, rút điện thoại, chiếu thẳng lên màn hình lớn đang bật chế độ chờ video.

Mọi người chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đoạn clip hiện ra: cảnh Hùng đang ôm vai người phụ nữ kia trong một nhà hàng sang trọng ở Đà Lạt, cùng thời gian chị đang ôm con bên giường bệnh. Hình ảnh được cắt ghép nhẹ nhàng, không hằn học, không có nhạc nền gay gắt – chỉ là tiếng chị Lệ đọc chậm rãi:

“Khi con đau đớn giành giật sự sống, ba nó chọn đi du lịch. Khi con hỏi ‘Ba đâu rồi mẹ?’, tôi không biết trả lời thế nào. Nhưng hôm nay, tôi cho con thấy: mẹ vẫn ở đây. Và mẹ không cần ai để làm điều đó.”

Không ai nói gì. Không ai dám thở mạnh.

Ngay lúc đó, Hùng – vừa đi đến với hộp sữa trên tay, định ghé thăm con, đứng khựng lại khi thấy mình trên màn hình. Anh chết lặng. Những ánh mắt xung quanh dồn về anh, có người ái ngại, có người giận dữ thay cho chị Lệ.

Chị không nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng đẩy xe con đi khỏi, nói đủ lớn:

“Lần sau, nếu anh muốn làm ba, thì hãy học cách chọn con thay vì chọn người khác.”

Sự việc sau đó được lan truyền nhanh chóng. Nhưng điều đáng nói không phải là sự “bẽ mặt” của Hùng – mà là cách chị Lệ xử lý: không đánh ghen, không bôi nhọ. Chị chỉ cho cả bệnh viện – và cả xã hội – thấy một sự thật đau lòng: có những người mẹ vẫn vững vàng, ngay cả khi người bạn đời phản bội, bởi họ biết rằng con mình là điều quý giá nhất.

Sau buổi sáng “im lặng nhất” trong hành lang bệnh viện, Lệ không nhắc gì đến chuyện cũ. Chị tập trung chăm sóc bé Bin, từng bữa ăn, giấc ngủ, từng lần tập vật lý trị liệu cho con.

Còn Hùng, sau khi bị “bẽ mặt” trước bao người, gần như mất hút. Không một lời xin lỗi, không một cuộc gọi hỏi thăm. Anh ta lặng lẽ rút lui, như thể sợ phải đối diện với chính hành vi của mình.

Một tuần sau, chị Lệ đưa con xuất viện. Người ta thấy chị đứng chờ xe buýt, một tay ôm con, một tay kéo vali cũ. Vài người đến giúp, nhưng chị chỉ cười:

“Em quen rồi, chị ạ. Không nặng bằng những gánh nặng em từng mang.”

Về đến nhà trọ – căn phòng nhỏ chỉ hơn 15 mét vuông, chị bắt đầu lại mọi thứ. Một người bạn thân, chị Nhàn, giúp chị giới thiệu khách làm tóc tại nhà. Ban đầu, chỉ là vài đầu cắt gội, uốn đơn giản. Nhưng tay nghề vững, lại nói chuyện nhẹ nhàng, Lệ nhanh chóng có khách quen đều đặn.

Trong một lần đưa bé Bin đi tái khám, bác sĩ ngạc nhiên:

“Bé tiến triển tốt hơn cả mong đợi. Chị chăm con rất kỹ. Ít người mẹ nào chịu học từng bài tập phục hồi như chị.”

Lệ chỉ gật đầu, rồi cười dịu:

“Con em chỉ có một mình em. Không chăm thì ai chăm đây bác sĩ?”

Rồi một ngày nọ, Hùng xuất hiện. Gầy hơn, trông hốc hác và mệt mỏi. Anh đứng trước cửa nhà trọ, tay ôm một túi quà.

“Anh muốn gặp con.”

Lệ không trả lời ngay. Chị nhìn vào trong, nơi bé Bin đang vẽ tranh – cậu bé dạo này hay vẽ một ngôi nhà có hai mẹ con đứng cạnh nhau.

Sau một lúc, chị mở cửa, nhưng nói rõ ràng:

“Anh vào được, nhưng đừng mong con lại gọi anh là ba ngay được. Ba là người để dựa vào, không phải để biến mất khi cần nhất.”

Hùng cúi đầu. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh con. Bin ngẩng lên, im lặng vài giây rồi hỏi:

“Ba… ba có đi chơi nữa không?”

Không phải oán trách. Chỉ là một câu hỏi rất thật – rất đau.

Hùng bật khóc. Lần đầu tiên, Lệ thấy người đàn ông từng khiến mẹ con chị khốn khổ lại yếu đuối đến vậy. Nhưng chị không mềm lòng – vì sự yếu đuối không bao giờ thay được trách nhiệm.

Sau hôm đó, Hùng bắt đầu cố gắng: anh xin việc làm phụ hồ ở công trình gần đó, cuối tuần ghé thăm con, mang đến vài món đồ chơi nhỏ. Không nói nhiều, không đòi hỏi. Nhưng Lệ giữ khoảng cách rõ ràng. Chị không cấm cản con gặp cha, nhưng cũng không để mình bị tổn thương lần nữa.

Một lần, chị tâm sự với chị Nhàn:

“Người ta tưởng em làm thế để trả đũa. Nhưng thật ra, em chỉ muốn con em nhìn thấy một người mẹ không chấp nhận bị xem thường. Em không muốn nó lớn lên nghĩ rằng tình yêu phải kèm theo sự cam chịu.”

Hai năm trôi qua.

Bin nay đã 8 tuổi, khỏe mạnh, học giỏi. Mái tóc chị Lệ bắt đầu điểm bạc, nhưng nụ cười thì rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Tiệm làm tóc nhỏ tại nhà chị nay đã trở thành một cửa tiệm khang trang nhờ vay vốn khởi nghiệp từ một chương trình của phường. Lệ còn dạy thêm vài cô gái trẻ trong khu, những người từng trải qua cảnh đơn thân, mất chồng, hay khốn khó.

Chị không dạy họ nghề trước – mà dạy họ một điều khác:

“Đừng để sự thiếu thốn làm mình hèn yếu. Phụ nữ có thể tự đứng dậy. Nhưng phải tin rằng mình xứng đáng với điều tốt hơn.”

Vào một chiều cuối năm, trường của bé Bin tổ chức buổi họp phụ huynh. Cô giáo hỏi ai sẽ đại diện gia đình để phát biểu cảm tưởng. Nhiều đứa trẻ gọi cha lên – Bin thì chỉ nắm tay mẹ, kéo lên bục:

“Con muốn mẹ nói, vì mẹ là cả ba và mẹ của con.”

Cả hội trường vỗ tay. Lệ bật khóc, lần đầu sau nhiều năm.

Sau buổi đó, chị về, lấy ra một lá đơn. Không phải đơn ly hôn – vì chị đã nộp từ năm ngoái – mà là một bản ghi chú ngắn, chị gửi cho Hùng cùng lời dặn:

“Nếu anh thực sự muốn làm lại, hãy làm lại với tư cách một người cha – chứ không phải một người chồng. Vì phần của em – em đã sống đủ cho hai người rồi.”

Người mẹ ấy đã không chọn sự trả thù. Chị chọn giáo dục con bằng chính lòng kiên cường, sự tử tế và phẩm giá.

Và trong cái hành lang bệnh viện năm nào, nơi từng vang lên đoạn clip đau đớn nhất đời, hôm nay người ta kể lại về chị như một người phụ nữ đã trả đũa bằng cách… sống tốt hơn.