Vào ngày tôi tái h;;ôn, chồng cũ bất ngờ xuất hiện, đúng như câu anh ta từng thề hứa khi ly h:ôn…

“Vào ngày tôi tái hôn, chồng cũ bất ngờ xuất hiện, đúng như câu anh ta từng thề hứa khi ly hôn…”

Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy—đứng trước gương trong chiếc váy cưới màu trắng ngà, lòng tôi lặng như tờ. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ: lễ cưới được tổ chức ở một resort ven biển, khách mời đều là người thân và bạn bè thân thiết. Tôi đã chờ ngày này suốt ba năm sau khi ly hôn. Tôi không nghĩ quá khứ sẽ còn tìm đến mình. Nhưng anh ta đến, đúng như lời đã nói năm xưa.

“Ngày em tái hôn, anh sẽ đến. Không để phá, chỉ để em nhớ rằng đã từng có một người thương em đến tận cùng.”

Tôi đã nghĩ đó là một câu nói đầy chất kịch, một cách níu kéo tuyệt vọng khi tình yêu đã cạn. Ai ngờ, hôm nay, giữa ráng chiều vàng rực, trong bộ vest xám nhạt, anh đứng đó. Vẫn nụ cười nhẹ như gió, ánh mắt không trách hờn, không đau khổ, chỉ… sâu như một lời chào chưa kịp thốt.

Tôi và Quang—chồng cũ—gặp nhau khi cả hai đều đang leo dốc sự nghiệp. Tôi là giáo viên cấp 3, còn anh là kỹ sư xây dựng. Cuộc sống ban đầu không dễ dàng: lương vừa đủ sống, nhà thuê chật hẹp, mẹ chồng hay cau có. Nhưng chúng tôi đã yêu nhau bằng tất cả sự chân thành của tuổi trẻ.

Năm thứ hai sau cưới, tôi sảy thai. Quang đang đi công trình miền Trung, không kịp về. Tôi đau đớn một mình trong bệnh viện, mẹ chồng chỉ nói một câu: “Do cô dạy nhiều, đi lại không giữ gìn.” Tôi im lặng, nén nước mắt, vì biết nói gì cũng không thay đổi được sự thật. Nhưng lòng tôi rạn.

Sau đó là những tháng ngày dài tôi và Quang cãi vã. Không phải vì hết yêu, mà vì quá mỏi mệt. Anh đi suốt, tôi thì cô đơn. Chúng tôi bắt đầu né tránh nhau. Sự gắn bó dần biến thành thói quen, rồi thói quen dần biến thành khoảng cách.

Một đêm, sau một cuộc cãi vã về việc tôi muốn chuyển trường về gần nhà còn anh thì lại chuẩn bị ra nước ngoài công tác dài hạn, tôi nói:

“Hay là… chúng ta ly hôn.”

Quang nhìn tôi thật lâu. Không giận, không la hét. Chỉ hỏi:

“Em chắc không?”

Tôi gật đầu. Một cách lạnh lùng hơn cả chính tôi tưởng tượng.

Khi ký vào giấy tờ, anh nói câu cuối cùng ấy:

“Ngày em tái hôn, anh sẽ đến. Không phải để đòi lại em, mà để chứng kiến người mình yêu đã được hạnh phúc.”

Tôi cười khẩy lúc đó, nghĩ thầm: Đàn ông khi yêu thì thề hứa đủ điều, lúc không còn yêu thì quay đi như chưa từng quen biết. Mà anh, chắc chỉ nói cho có.

Tôi mất gần một năm để cân bằng lại cuộc sống. Thời gian trôi đi, vết thương nguôi ngoai. Rồi tôi gặp Dũng – một giảng viên đại học, chững chạc và điềm đạm. Dũng không ồn ào, không quá lãng mạn, nhưng luôn có mặt khi tôi cần. Anh không hỏi quá nhiều về quá khứ, chỉ luôn nói:

“Quá khứ là để trưởng thành, không phải để phán xét.”

Yêu Dũng là một cảm giác an toàn. Chúng tôi không cuồng nhiệt như thời trẻ, nhưng đủ tôn trọng và lắng nghe. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, tôi đã gật đầu sau một tuần suy nghĩ. Không phải vì tôi quên Quang, mà vì tôi biết: mình đã bước sang một chương mới.

Lễ cưới được tổ chức đơn giản, chỉ khoảng 80 khách mời. Mẹ tôi vui đến phát khóc. Tôi thì cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng thấp thỏm lạ thường.

Và rồi… Quang xuất hiện.

Anh không làm gì phá đám. Chỉ đứng xa, nơi cuối sảnh cưới, giữa hai hàng dừa xanh rì. Tôi nhìn thấy anh khi đang chụp ảnh cùng Dũng.

Một cái nhìn chạm nhau thoáng chốc. Anh mỉm cười, giơ tay như một lời chúc mừng câm lặng. Không tiến đến gần, không nói câu nào. Chỉ đứng đó.

Tôi cảm thấy tim mình nhói lên một chút – không phải vì còn yêu, mà vì lòng biết ơn. Biết ơn một người đã từng yêu mình nhiều đến thế, đến mức đủ can đảm rút lui khi không thể cho mình hạnh phúc.

Dũng nắm tay tôi thật chặt. Tôi quay sang, gật đầu:

“Em ổn.”

Sau đám cưới, tôi trở lại cuộc sống thường nhật như bao cặp vợ chồng mới. Dũng vẫn dịu dàng và trầm tĩnh như ngày đầu. Chúng tôi lên kế hoạch cho một chuyến du lịch ngắn ngày, dự định sinh con trong vòng một năm. Mọi thứ đều đúng trình tự, đúng tuổi tác, đúng kế hoạch. Vậy mà, có những thứ không thể lập trình được. Như… ký ức. Và nỗi dằn vặt.

Khoảng một tuần sau lễ cưới, tôi nhận được một phong thư không có tên người gửi. Chữ viết bên ngoài quen thuộc đến lạ. Là chữ của Quang.

Tôi đã định xé đi ngay lập tức. Nhưng rồi, bàn tay run lên, tôi chậm rãi mở nó ra. Giấy thư màu ngà, mực xanh, vẫn nét chữ quen thuộc, có phần cứng cáp hơn trước. Trong thư, anh viết:

“Anh đã nghĩ mình đủ mạnh để không viết những dòng này. Nhưng không thể. Anh không đến đám cưới để níu kéo, mà vì muốn một lần được tiễn em thật sự…

Ngày em nói muốn ly hôn, anh không hỏi tại sao, không van xin, vì nghĩ rằng em đã quá mệt rồi. Nhưng thật ra, anh có thể đã làm khác đi. Có lẽ, nếu anh dừng công trình, chạy về ngay hôm em sảy thai… mọi thứ đã khác. Nhưng lúc đó, anh chọn công việc. Anh đã sai.”

Dưới cùng, có một dòng tôi đọc đi đọc lại:

“Anh không cần em quay lại, nhưng anh muốn em biết: ly hôn không có nghĩa là anh ngừng yêu em. Chỉ là… anh chọn cách yêu em từ xa, để em được sống đúng với những gì em cần.”

Tôi khóc. Không phải vì hối tiếc. Mà vì thấy mình nợ anh một lời tha thứ.

Tối hôm đó, tôi không nói với Dũng về lá thư. Không phải vì tôi giấu, mà vì… không biết bắt đầu từ đâu. Làm sao nói với người chồng hiện tại rằng chồng cũ của mình vẫn còn yêu, vẫn còn đau đáu? Tôi không thấy có lỗi, nhưng tôi sợ… tổn thương anh.

Dũng nhận ra tôi trầm hơn. Anh không hỏi, chỉ đặt tay lên vai tôi, khẽ nói:

“Nếu em có điều gì chưa giải quyết xong trong lòng, anh sẵn sàng chờ em nói. Anh không ép.”

Câu nói ấy khiến tôi càng thấy tội lỗi. Dũng quá tử tế. Mà đôi khi, sự tử tế quá mức lại khiến người khác nghẹt thở.

Hai tuần sau, tôi tình cờ gặp lại Thu – người bạn thân thời đại học của tôi, từng làm việc cùng công ty với Quang. Trong buổi cà phê trò chuyện, cô đột nhiên hỏi:

“Mày biết chuyện năm xưa mẹ chồng cũ mày ép Quang phải chọn giữa công việc và mày không?”

Tôi chết lặng: “Chuyện gì cơ?”

Thu kể, bằng ánh mắt vừa thương vừa giận:

“Lúc mày sảy thai, Quang đã xin nghỉ, định bay về ngay. Nhưng bà mẹ chồng gọi cho Quang, nói mày yếu đuối, dựa dẫm, và rằng ‘đàn bà đẻ chứ có gì mà làm lớn chuyện’. Bà ấy khóc lóc, nói nếu Quang bỏ công trình về thì mất hợp đồng, mất tương lai. Quang đứng giữa, đắn đo, và cuối cùng chọn ở lại… Mày biết không? Quang từng tát mẹ mình vì bà ấy nói mày ‘không biết đẻ’. Tao nghe chính người trong công ty kể lại. Sau đó, hai mẹ con Quang không nói chuyện suốt nửa năm.”

Tôi lặng người. Mọi ký ức bỗng quay về. Những lần Quang im lặng, những lần anh lưỡng lự muốn nói gì đó mà không thành lời. Hóa ra, anh đã chiến đấu cho tôi. Chỉ là tôi không nhìn thấy.

Đêm đó, tôi kể hết cho Dũng. Về Quang, về lá thư, về cuộc trò chuyện với Thu. Tôi chờ anh nổi giận. Chờ những câu hỏi kiểu: “Vậy em còn yêu anh ta không?” Nhưng Dũng chỉ hỏi một câu duy nhất:

“Em có chắc là mình đang hạnh phúc bên anh, không vì cảm giác an toàn, không vì trốn chạy quá khứ?”

Tôi nghẹn lại. Rất lâu sau mới dám trả lời:

“Em không yêu Quang nữa. Nhưng em sẽ mãi biết ơn và thương anh ấy, như một phần tuổi trẻ của em. Còn anh… là người em muốn đồng hành trọn đời.”

Dũng không cười. Anh ôm tôi, rất lâu. Trong vòng tay ấy, tôi biết… mình đã chọn đúng. Nhưng trái tim, đôi khi vẫn có những căn phòng nhỏ, nơi cất giữ những ký ức không bao giờ cũ.

Một tháng sau, tôi viết lại một lá thư – gửi cho Quang.

“Cảm ơn anh vì đã đến ngày hôm đó. Cảm ơn vì đã không níu kéo, vì đã giữ lời. Em không thể quay lại, vì trái tim em giờ đã thuộc về người khác. Nhưng nếu có kiếp sau, có lẽ… chúng ta sẽ học cách yêu nhau đúng lúc. Em mong anh sẽ yêu lại, và được yêu – lần này, trọn vẹn hơn.”

Tôi không chắc anh có nhận được thư hay không. Nhưng tôi cần viết. Để chính tôi biết mình đã khép lại một chương, không còn gì phải day dứt.

Hôn nhân không phải là đích đến, mà là một hành trình. Và đôi khi, chúng ta cần bước qua những vết đau cũ mới hiểu thế nào là đủ đầy.

“Có những người đến để đi cùng ta đoạn đầu đời. Và có những người đến sau, nhưng đủ kiên nhẫn để đi cùng ta đến cuối.”