Tôi muốn bỏ vợ nhưng mẹ kịch liệt ngăn cản, lý do bà đưa ra khiến tôi uất nghẹn còn vợ tôi thì mặt v;ênh tận trời…

“Tôi muốn ly hôn. Không phải vì ngoại tình, không phải vì bạo lực… mà vì tôi không còn chịu nổi sự trơ lì, lười nhác và vô tâm đến tàn nhẫn của vợ mình. Tôi đã chuẩn bị hết – đơn ly hôn, lời nói và cả kế hoạch sống một mình. Nhưng mẹ tôi – một người phụ nữ gần 70 tuổi, chân yếu mắt mờ – lại là người đầu tiên kịch liệt phản đối.

Bà không khóc, không mắng. Chỉ nói một câu, khiến tim tôi nghẹn lại:

‘Nó từng cứu sống con trai mẹ đấy… nhưng chắc con không nhớ đâu.’

Tôi sững người. Còn vợ tôi, người tôi nghĩ không còn chút yêu thương nào dành cho mình, thì đứng đó… với gương mặt ngẩng cao, lạnh lùng nhưng ánh mắt đỏ hoe.”

Tôi tên là Duy, 35 tuổi, kỹ sư xây dựng. Vợ tôi – Trang – là giáo viên tiểu học. Chúng tôi cưới nhau được gần 7 năm, có một bé trai 5 tuổi. Từ ngoài nhìn vào, ai cũng bảo chúng tôi là “gia đình kiểu mẫu”. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu sau lớp vỏ ấy là một cuộc hôn nhân mệt mỏi, rệu rã và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi không còn yêu Trang nữa. Thậm chí, tôi nghĩ mình đã ghét cô ấy.

Trang ngày xưa là cô gái nhẹ nhàng, hay cười và rất chu đáo. Nhưng sau khi sinh con, cô ấy như biến thành người khác. Luôn cáu gắt, hay than mệt, không còn quan tâm đến tôi. Tối về, cô nằm ôm điện thoại, con thì quăng cho tôi lo. Nhà cửa lúc sạch lúc bừa, bữa cơm gia đình ngày một thưa dần.

Tôi đi làm về, chỉ mong chút yên bình. Nhưng cái tôi nhận được là sự thờ ơ, lạnh nhạt, và cảm giác mình như người dưng trong chính ngôi nhà mình dựng nên.

Tôi đã nhiều lần cố gắng nói chuyện, góp ý, nhẹ nhàng có, căng thẳng có. Nhưng đáp lại tôi chỉ là cái liếc mắt hoặc sự im lặng đến nghẹt thở.

Có lần, tôi bị sốt li bì, nằm vật ra giường. Vợ chỉ đưa thuốc rồi lại đi ngủ, không hỏi han. Thằng bé con mới 4 tuổi lúc ấy tự lấy khăn lau trán cho tôi. Tôi nằm đó, nhìn trần nhà mà nước mắt chảy ngược. Lúc ấy tôi thầm nghĩ: “Sống như vậy còn nghĩa lý gì nữa?”

Tôi bắt đầu nghĩ đến ly hôn. Không phải để đến với người khác. Mà chỉ để được sống – đúng nghĩa sống.

Khi tôi nói ý định với mẹ, bà đang ngồi thái rau. Tay bà khựng lại, rồi bà hỏi:

– Con nói lại mẹ nghe xem?

– Con muốn ly hôn. Con chịu đựng đủ rồi mẹ ạ.

Mẹ tôi không nói gì. Một lúc sau, bà thở dài:

– Có những thứ con nghĩ là chịu đựng, nhưng thật ra là… con đang quên ơn đấy.

Tôi cau mày.

– Ơn gì?

Bà đặt dao xuống, nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi mà sâu sắc:

– Vợ con từng cứu sống con. Mà con không nhớ đâu…

Tôi sững người. Câu nói như mũi dao đâm vào ngực.

Mẹ kể lại, giọng bà khàn khàn như gió lùa qua tường gạch cũ:

“Hồi đó con mới ra trường, đi công trình ở Lào Cai. Có đợt mưa lũ, đường sạt lở, mọi người tưởng con chết rồi. Mẹ ngất lên ngất xuống. Chính Trang – lúc đó còn là bạn gái con – một thân một mình bắt xe khách vượt mấy trăm cây số lên tìm. Người ta nói khu vực đó nguy hiểm, nhưng nó vẫn lội bùn tìm con trong danh sách người mất tích. Cuối cùng tìm được con – nằm bất tỉnh trong một trạm y tế tạm, không giấy tờ, không ai nhận diện.”

Tôi nghe mà đầu ong ong.

– Nhưng sao con không nhớ?

– Con bị chấn thương đầu, mất trí tạm thời. Bác sĩ nói có thể sẽ không nhớ được vài ngày trước tai nạn. Trang là người lo viện phí, làm thủ tục chuyển con về Hà Nội. Nó gần như thức trắng cả tuần đó. Về rồi, nó không kể với ai… kể cả con.

Tôi ngồi lặng. Cổ họng nghẹn lại.

Tôi chưa từng nghe ai nhắc chuyện này. Trang cũng chưa bao giờ nói.

Những giận hờn, trách móc trong tôi như bị ai đó dội gáo nước lạnh. Trong đầu tôi là hình ảnh Trang – cô gái nhỏ ngày xưa, tóc cột gọn gàng, mắt sáng lấp lánh khi ngồi sau xe tôi, hát vu vơ. Giờ thì, đôi mắt đó mỗi ngày đều mệt mỏi.

Tối đó, tôi về nhà. Trang đang dọn dẹp phòng con. Tôi đứng nhìn cô một lúc, rồi hỏi:

– Em còn nhớ… chuyến Lào Cai năm đó không?

Trang khựng lại, không quay đầu.

– Mẹ kể rồi à?

– Ừ. Sao em chưa từng nói?

– Nói để làm gì? Để anh mang ơn à?

Câu nói như cái tát. Nhưng lần này, tôi không giận. Tôi chỉ thấy xấu hổ.

Tôi nhìn thấy phía sau sự vô tâm của Trang là một người đàn bà kiệt sức. Là một người vợ từng vì tôi mà không tiếc thân mình.

Nhưng rồi tôi chợt nghĩ: “Vậy tại sao cô ấy lại thay đổi đến vậy? Chẳng lẽ… mình cũng có lỗi?”

Tôi bắt đầu lục lại mọi chuyện, từ khi cưới nhau đến bây giờ. Và tôi nhận ra… có lẽ mọi thứ không chỉ đơn giản là “vì cô ấy vô tâm”.

Từ hôm mẹ tôi kể lại chuyện cũ, đầu óc tôi như có sương phủ. Tôi vẫn sống trong cùng căn nhà ấy, vẫn nhìn Trang mỗi ngày, nhưng là bằng một ánh nhìn khác. Không còn chỉ là oán trách. Mà là một nỗi áy náy dâng đầy, và câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu: “Mình đã làm gì để người phụ nữ ấy mệt đến mức này?”

Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Trang không lười như tôi từng nghĩ. Sáng dậy sớm nấu cơm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho con, rồi đi dạy. Tối về, sau khi nấu cơm, Trang còn dạy con học, rồi chấm bài. Có hôm tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng đi uống nước, thấy đèn phòng khách vẫn sáng. Cô ấy đang gục đầu trên đống bài kiểm tra.

Tôi thấy một sự thật đau lòng: Tôi đã chọn cách… không nhìn.

Tôi đi làm về, nghĩ rằng vợ phải vui vẻ chào đón mình. Nhưng tôi có từng hỏi cô ấy hôm nay đi dạy có mệt không? Tôi cho rằng chăm con là trách nhiệm của vợ, nhưng đã bao giờ tôi để ý xem cô ấy có đang đau lưng, mất ngủ, hay chỉ đơn giản là muốn được ôm?

Hôn nhân không chết vì ngoại tình. Nó chết vì từng ngày ta quên đi cách yêu và chăm sóc người bên cạnh.

Tôi nhớ lại năm đầu tiên sau cưới. Trang sảy thai một lần – lúc đó cô ấy gần như trầm cảm. Nhưng tôi, với lịch công trình dày đặc, chỉ về được một tuần. Sau đó… tôi phó mặc cho mẹ chăm cô ấy, còn bản thân thì chọn “bận công việc” làm cái cớ.

Tôi từng nghĩ mình là người chồng có trách nhiệm – vì tôi không phản bội, không vũ phu, không rượu chè. Nhưng có lẽ… tôi chưa bao giờ là một người chồng biết yêu thương thật sự.

Hôm đó, tôi chủ động giặt đồ, nấu cơm. Trang bước vào bếp, đứng nhìn một lúc rồi lạnh lùng nói:

– Anh có chuyện gì?

– Không. Anh chỉ thấy lâu rồi chưa nấu cơm cho em ăn.

Cô nhìn tôi, ánh mắt hoang mang hơn là xúc động.

– Anh không cần phải giả vờ đâu. Nếu anh muốn ly hôn thì làm đi. Em sẽ ký.

Tôi bước lại gần:

– Trang… anh xin lỗi. Anh biết dạo này em mệt. Anh cũng mệt. Nhưng… mình có thể ngồi lại được không?

Lần đầu tiên sau nhiều năm, chúng tôi ngồi lại nói chuyện như hai con người từng yêu nhau. Không cãi vã. Không ngắt lời. Chỉ lắng nghe.

Và rồi… Trang bật khóc.

Không phải tiếng khóc đau đớn. Mà là tiếng khóc nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng có người hiểu.

Cô kể, những năm qua cô luôn cảm thấy lạc lõng. Sinh con xong, ngoại hình thay đổi, áp lực công việc, rồi sự vô tâm của tôi như đẩy cô dần xa khỏi chính mình. Cô từng có ý định đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng rồi lại sợ tôi cười cợt, như lần cô nói “em thấy như bị trầm cảm”, và tôi trả lời: “Toàn nghĩ vớ vẩn.”

Trang bảo, không phải cô không yêu tôi. Mà là vì quá mệt, quá đơn độc, nên không còn sức để thể hiện tình cảm nữa.

Tôi ôm mặt. Cảm giác tội lỗi như sóng đánh.

Tôi – người từng hùng hồn tuyên bố “muốn ly hôn vì vợ thay đổi” – giờ mới hiểu: sự thay đổi đó có phần lớn do chính mình gây ra.

Chúng tôi quyết định không ly hôn.

Không phải vì mẹ tôi ngăn cản. Mà vì tôi muốn làm lại. Và Trang – bằng một điều gì đó vẫn còn sót lại trong tim – đã đồng ý cho tôi cơ hội.

Tôi bắt đầu học cách yêu lại từ đầu: dọn nhà, nấu ăn, chở vợ đi làm, nhắn tin hỏi han dù chỉ vài câu ngắn ngủi. Tôi đọc sách về hôn nhân, xem video về tâm lý sau sinh. Và lần đầu tiên, tôi đi cùng vợ tới gặp chuyên gia tư vấn. Không để “cứu hôn nhân”, mà để hiểu cô ấy hơn.

Dần dần, Trang thay đổi. Cô ấy cười nhiều hơn, nói chuyện với tôi nhiều hơn. Đôi khi, cô tựa đầu vào vai tôi khi xem phim – điều mà trước đây đã biến mất từ lâu.

Chúng tôi bắt đầu hẹn hò lại – đúng kiểu vợ chồng có con nhỏ: lén lút đi ăn bún riêu lúc gửi được con cho bà ngoại, cùng nhau ghé chợ mua cái quần lót mới vì “mặc cái kia mòn quá rồi”.

Lãng mạn chẳng phải là hoa hồng, là du lịch sang trọng. Lãng mạn là khi bạn sẵn sàng nhặt lại những mảnh nhỏ hạnh phúc, lắp lại với nhau – bằng cả trái tim.

Không phải cuộc hôn nhân nào có vết rạn cũng cần phải đập vỡ. Đôi khi, chỉ cần một lần lùi lại – ta sẽ thấy được điều gì đáng giữ, và điều gì cần thay đổi.

Tôi từng muốn ly hôn, nghĩ rằng đó là cách duy nhất để “giải thoát”. Nhưng giờ tôi hiểu: hôn nhân không phải là nơi để trốn chạy, mà là nơi ta học cách trưởng thành, học cách yêu một người qua từng năm tháng thay đổi.

Và nếu bạn may mắn, người kia vẫn còn đủ kiên nhẫn để đợi bạn… như Trang đã từng đợi tôi.