Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc…

Lấy chồng ba năm, đêm nào chồng cũng rón rén sang phòng mẹ ngủ. Ban đầu, Linh nghĩ đơn giản là chồng mình thương mẹ – người phụ nữ goá bụa đã sống cô đơn từ lúc chồng mất sớm. Nhưng sau ba năm, sự kiên nhẫn của cô cũng mòn dần. Cho đến một đêm mưa, vì một linh cảm kỳ lạ, Linh rón rén mở cửa bước theo sau chồng. Cánh cửa khẽ mở ra… và Linh chết lặng.

Linh và Nam cưới nhau vào một chiều xuân dịu nhẹ, khi hai bên gia đình đều hân hoan chứng kiến một cặp đôi “trai tài gái sắc” về chung một nhà. Nam là con trai duy nhất trong gia đình, còn Linh – một cô gái Hà Tĩnh nhẹ nhàng, giỏi việc nhà và được lòng mẹ chồng ngay từ ngày đầu ra mắt. Tuy nhiên, sau đám cưới chưa đầy một tháng, Linh bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ: cứ mỗi đêm, sau khi vợ chồng trò chuyện hoặc nằm bên nhau một lúc, Nam lại viện cớ “khó ngủ” rồi lặng lẽ sang phòng mẹ ru ngủ.

Lúc đầu, Linh cảm thấy chuyện đó khá dễ hiểu. Mẹ chồng cô – bà Thu – từng mất ngủ triền miên suốt nhiều năm vì ám ảnh từ cái chết của chồng. Bà chỉ ngủ được khi có người thân bên cạnh. Nhưng điều khiến Linh băn khoăn là: tại sao Nam không cho Linh ngủ cùng mẹ, hoặc tìm cách đưa mẹ đi khám, chữa trị? Tại sao đêm nào cũng là Nam – một người đàn ông trưởng thành – vào ngủ cùng mẹ?

Ba tháng, rồi sáu tháng, Linh bắt đầu cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình. Cô đã từng nghĩ đến việc mở lời nhẹ nhàng với chồng, nhưng mỗi khi đề cập đến chuyện này, Nam chỉ cười xòa, gạt đi:
– “Anh thương mẹ già, bà ở mình bao nhiêu năm, giờ có con trai bên cạnh thì mẹ mới yên giấc được. Em chịu khó một thời gian nhé.”

Một thời gian… là bao lâu? Linh tự hỏi, khi thời gian trôi đến năm thứ ba. Họ vẫn chưa có con – phần vì Linh không muốn sinh ra một đứa trẻ trong một gia đình thiếu cảm xúc vợ chồng, phần vì cô bắt đầu nghi ngờ. Có đêm, cô tỉnh dậy lúc 2 giờ sáng, đi ra hành lang và nghe thấy tiếng thầm thì từ căn phòng đóng kín. Không rõ là lời ru, hay là tiếng ai đó đang cố kìm nén điều gì đó khó nói.

Cô bắt đầu để ý hơn. Có lần cô gõ cửa để gọi mẹ chồng xuống ăn sáng, thì thấy cánh cửa phòng khóa trái từ bên trong – một thói quen mà theo cô, với một người già sống với con trai duy nhất thì khá bất thường. Nhưng Nam luôn cười nhẹ và nói:
– “Mẹ ngủ hay giật mình, khóa cửa cho yên tâm thôi mà.”

Càng ngày, Linh càng rơi vào trạng thái hoài nghi. Cho đến đêm hôm đó – một đêm mưa rả rích giữa tháng bảy, trời oi nồng và đầy u uất. Nam lại nói “Anh sang mẹ tí rồi quay lại sau” – câu nói quen thuộc như một bản nhạc nền tẻ nhạt mà Linh đã thuộc lòng. Nhưng đêm nay, cô không ngủ. Cô đợi. Và sau gần một tiếng, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, chân trần lướt trên sàn gỗ lạnh, đến gần cánh cửa kia – nơi phát ra ánh đèn vàng le lói bên trong.

Tim đập mạnh, tay run rẩy, Linh ghé mắt qua khe cửa khép hờ.

Cảnh tượng bên trong khiến cô chết lặng.

Không có điều gì xác nhận những ý nghĩ đen tối nhất trong đầu cô. Nhưng cũng không có điều gì giúp cô yên lòng. Nam đang ngồi bên mẹ, nhưng không phải nằm ngủ như cô tưởng. Anh đang nắm tay mẹ, mắt đỏ hoe, còn bà Thu – mẹ chồng cô – thì đang nói những câu lặp đi lặp lại như người bị lạc trong ký ức:
– “Sao con lại bỏ mẹ? Sao con giống ba con thế này… Đừng đi, đừng đi…”

Cô đứng lặng rất lâu, cảm thấy như mình vừa mở cánh cửa bước vào một tầng sâu khác của quá khứ gia đình này – một nơi mà cô chưa từng được chạm tới.

Linh đứng chết trân sau khe cửa. Trái tim cô đập loạn xạ, không vì giận dữ, mà vì một cảm giác lạ lẫm: sợ hãi và xót xa cùng lúc.

Cô bước nhẹ lùi lại, quay về phòng, cả đêm không chợp mắt. Những gì cô thấy không giống những gì cô từng tưởng tượng. Không có sự bất thường nào giữa Nam và mẹ anh – ít nhất là theo cách cô từng nghi ngờ. Nhưng cũng không đơn giản là “chăm sóc mẹ già”. Đó là điều gì đó khác. Sâu hơn. Phức tạp hơn.

Sáng hôm sau, khi Nam trở lại phòng, cô nhìn thẳng vào anh, mắt đỏ ngầu.
– “Em muốn biết sự thật. Tối qua em đã thấy.”

Nam sững người, rồi thở dài. Anh không chối. Không biện minh. Anh chỉ ngồi xuống giường, đôi mắt như đang phải lật lại một trang ký ức mà anh chôn giấu nhiều năm.

– “Mẹ anh… bị sang chấn tâm lý nặng từ sau khi ba mất. Nhưng không phải vì ba mất do tai nạn như mọi người nói. Mà… ông ấy tự tử.”

Linh tròn mắt. Cô chưa bao giờ nghe bất kỳ ai trong gia đình nhắc đến điều này.

Nam tiếp tục, giọng khàn đặc:
– “Ngày đó, ba anh là giám đốc một công ty xây dựng lớn, nhưng dính vào bê bối tham nhũng. Ông không chịu được áp lực nên tự kết liễu. Mẹ anh phát hiện ra đầu tiên. Bà bị sốc đến mức mất khả năng phân biệt hiện tại và quá khứ, lúc tỉnh lúc mê, luôn lẫn lộn anh với ba.”

Linh nín lặng.

Nam nhìn cô:
– “Bà đã từng phải điều trị tâm thần. Bác sĩ nói nếu có người thân bên cạnh, giúp bà gợi lại thực tại đều đặn, thì có thể ổn định hơn. Anh là con trai duy nhất, nên đêm nào cũng phải ở bên, giả làm ba… để mẹ bớt hoảng loạn.”

Câu cuối như một nhát dao rạch toạc tất cả những nghi ngờ, hoang mang, bức xúc mà Linh tích tụ suốt ba năm qua. Cô gục mặt xuống, nước mắt lặng lẽ rơi. Không phải vì bị tổn thương. Mà vì ân hận. Cô đã tưởng tượng những điều tồi tệ, trong khi chồng cô – người đàn ông mà cô từng nghĩ là lạnh lùng, hời hợt – lại đang làm điều cao cả nhất: sống lại vết thương cũ mỗi đêm để giữ mẹ mình tỉnh táo, tỉnh táo một cách mong manh.

Những ngày sau đó, Linh thay đổi. Cô không còn nhìn mẹ chồng như một người già hay cáu gắt, khó chiều. Cô bắt đầu ngồi bên bà lúc sáng sớm, pha cho bà một cốc trà gừng, kể chuyện về chợ búa, cây cối, trẻ con… Những điều đơn giản nhưng đủ để gợi mẹ cô về hiện tại.

Và rồi một ngày, bà Thu – trong một khoảnh khắc hiếm hoi tỉnh táo – nắm tay Linh và hỏi:
– “Con là vợ thằng Nam à?”

Linh khựng lại. Cô gật đầu.

– “Vậy con… con tha lỗi cho mẹ nhé. Mẹ làm khổ tụi con…”

Chỉ câu nói ấy, Linh bật khóc. Lần đầu tiên sau ba năm, cô cảm nhận được sự kết nối thực sự giữa mình và mẹ chồng.

Tối hôm đó, cô đề nghị Nam để cô thay anh ngủ bên mẹ. Nam ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đồng ý.

Đêm đó, bà Thu tỉnh giấc lúc 2 giờ, hoảng loạn như mọi khi. Nhưng lần này, Linh ôm bà từ phía sau, thì thầm:
– “Con đây mẹ. Là Linh. Con dâu của mẹ. Mẹ yên tâm, không ai bỏ mẹ hết.”

Bà Thu run rẩy. Một giây… rồi hai giây… rồi bà thở đều lại. Nhẹ nhàng. Bình yên.

Một năm sau, bà Thu bắt đầu đi lại được một mình. Những cơn hoảng loạn không còn thường xuyên. Bà vẫn nhầm lẫn đôi chút, nhưng đã biết gọi tên Linh, nhớ được những chuyện gần đây. Linh và Nam cũng đón đứa con đầu lòng – một bé gái kháu khỉnh. Họ đặt tên con là An. Linh bảo: “Vì mẹ đã phải sống quá lâu trong bất an. Giờ thì phải khác.”

Trong một bức thư viết tay, Linh từng gửi cho Nam sau tất cả, cô viết:

“Em đã từng ghét căn phòng ấy – nơi anh đi về mỗi đêm không có em. Nhưng bây giờ em biết, đó là căn phòng của tình thương, của hy sinh, của nỗi đau không ai dám nói ra. Cảm ơn anh… vì đã dạy em rằng, hạnh phúc đôi khi bắt đầu từ nơi tưởng là tan vỡ nhất.”


Câu chuyện không phải để kể về một người vợ đáng thương hay một người chồng tận tụy. Nó kể về điều mà ai trong chúng ta cũng từng chạm đến: sự nghi ngờ, sự xa cách, và cuối cùng – là sự thấu hiểu. Bởi đôi khi, thứ cần được cứu rỗi nhất… không phải là người khác, mà là chính trái tim mình.