“Con tới nhà hàng đi, mẹ đang ăn với bạn, con tới thanh toán giúp mẹ nhé.”
Nghe mẹ chồng nói thế qua điện thoại, Hương đứng sững giữa hành lang văn phòng. Cô đang ngập đầu trong việc, deadline dí sát lưng. Nhưng điều khiến cô nghẹn lại không phải là việc bị điều đi bất thình lình, mà là cách bà nói như một mệnh lệnh, không một lời cảm ơn hay đề nghị. Cứ như việc con dâu đi trả tiền cho bữa tiệc bạn bè của mẹ chồng là điều hiển nhiên.
Hương – 29 tuổi, làm nhân sự tại một công ty dược phẩm – chưa từng có mâu thuẫn gay gắt gì với mẹ chồng suốt gần hai năm sống chung. Nhưng mối quan hệ ấy chưa từng thật sự hòa thuận. Mẹ chồng cô – bà Thanh – là mẫu người “truyền thống giả tạo”, ngoài mặt dịu dàng, hay khen con dâu với hàng xóm, nhưng trong nhà thì hay nói xéo, kiểm soát từng chút, thậm chí bới móc cả việc nhỏ nhặt như quần áo Hương giặt chưa thơm hay món ăn cô nấu không giống “mùi vị miền Trung” của bà.
Dạo gần đây, bà Thanh hay tụ tập với nhóm bạn trong hội hưu trí. Các bà rủ nhau đi ăn nhà hàng, thỉnh thoảng còn đăng hình “ăn sang” để khoe với bạn bè cũ. Bà thường nói với Hương và chồng rằng:
“Bọn trẻ tụi bây đi ăn hoài, mẹ đi có mấy lần mà còn phải ngó chừng chi phí. Giờ mẹ cũng có bạn, cũng cần tận hưởng tuổi già chứ.”
Thế nhưng, vấn đề là tiền chi tiêu đó bà không hề bỏ ra – mà khéo léo “đẩy” sang con cái. Đầu tiên là chồng Hương, nhưng anh bận rộn và thẳng thắn: “Mẹ thích đi thì mẹ chủ động nhé, tụi con đâu có rảnh chạy theo thanh toán mỗi tuần.” Thế là bà chuyển hướng sang Hương – người ít cãi lời, lại hay cả nể.
Buổi trưa hôm ấy, đúng vào lúc Hương đang chuẩn bị thuyết trình cho một buổi họp quan trọng, điện thoại reo. Mẹ chồng không vòng vo:
“Con tới nhà hàng T., bàn số 5 nhé. Mẹ đang ăn với cô Nga, cô Hoa, cô Liên, con chắc biết đó. Tụi mẹ xong sớm, con tới thanh toán giúp mẹ luôn nha.”
Không một lời hỏi han, không ngỏ ý nhờ. Chỉ là thông báo.
Hương khựng lại. Cô chưa kịp phản ứng, mẹ chồng đã cúp máy. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, sự mệt mỏi của bao nhiêu ngày bị “dắt mũi” dồn lên ngực.
Trong đầu Hương lúc đó không chỉ là giận, mà là tỉnh táo. Cô đã nhún nhường đủ rồi. Giờ là lúc để “trả bài”.
Cuộc gặp gỡ không như mong đợi
Một tiếng sau, khi buổi họp kết thúc, Hương bước vào nhà hàng T. – một nhà hàng kiểu Âu nằm trong khu đô thị sang trọng. Cô ăn mặc chỉn chu, áo sơ mi trắng và chân váy dài, không vội vã như mọi khi, mà bước đi đầy tự tin.
Ở bàn số 5, bà Thanh đang cười đon đả, tay cầm ly vang đỏ, miệng không ngừng kể chuyện. Ba người bạn – trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc sang chảnh – cũng đang vui vẻ. Đĩa thức ăn gần như trống không, vài chai rượu vang đặt trên bàn.
Bà Thanh thấy Hương bước vào, gương mặt hơi sượng một chút – rồi lập tức lấy lại phong độ:
“Ồ, con tới rồi à! Mẹ gọi vậy có gấp không? Thông cảm nghen, cô Hoa hôm nay mừng sinh nhật, tụi mẹ ăn uống một bữa linh đình.”
Một cô bạn lên tiếng:
“May có con dâu tâm lý quá, chứ tụi này còn đùa nhau ‘ai trả đây?’, ai ngờ có người tới lo rồi!”
Tiếng cười khanh khách vang lên, nhưng Hương chỉ cười nhẹ.
“Dạ, con tới không phải để thanh toán đâu mẹ ạ. Con tới để đưa cho mẹ cái này.”
Hương lấy từ túi xách ra một phong bì nhỏ, bên trong là một thẻ tín dụng phụ mang tên mẹ chồng – thứ mà cô đã đăng ký từ tuần trước mà không nói cho ai. Cô đặt lên bàn, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
“Thẻ này liên kết trực tiếp với tài khoản phụ con nạp tiền sẵn cho mẹ dùng mỗi tháng 3 triệu. Mẹ muốn ăn uống cùng bạn bè cứ dùng thoải mái. Nhưng hôm nay thì… con xin phép về công ty. Con không tiện ở lại.”
Không khí như đóng băng vài giây. Bà Thanh mở lớn mắt, nhưng chưa kịp nói gì thì cô bạn bên cạnh đã nói nhanh:
“Ui, thế thì tiện quá còn gì! Thẻ xịn nữa chứ! Có con dâu tâm lý ghê chưa!”
Bà Thanh cười méo mó. Hương cúi chào lịch sự rồi quay lưng đi, để lại sau lưng ánh mắt nửa giận nửa bất ngờ của mẹ chồng.
Sau buổi trưa hôm đó, không ai nói thêm gì. Hương về nhà như bình thường, nấu cơm, dọn dẹp, không nhắc lại chuyện nhà hàng. Nhưng cô biết bà Thanh đang “nóng máu”. Mấy hôm sau, bà liên tục chọc ghẹo:
“Con dâu giờ hiện đại ghê. Quản lý cả ví tiền của mẹ chồng nữa cơ đấy.”
Hương chỉ cười:
“Dạ, con chỉ hỗ trợ mẹ chủ động tài chính, không phiền đến con nhiều thôi ạ.”
Tối hôm ấy, khi chỉ còn hai vợ chồng trong phòng, Hương kể cho chồng nghe mọi chuyện. Anh thở dài:
“Anh xin lỗi, lẽ ra phải nói mẹ sớm. Nhưng anh cũng biết tính mẹ… Nói thẳng thì bà giận. May là em xử lý khéo.”
Hương gật đầu. Đây không phải lần đầu cô phải đứng lên bảo vệ giới hạn của mình, nhưng là lần đầu cô làm điều đó trước mặt bạn bè mẹ chồng – những người luôn nghĩ cô là “con dâu ngoan ngoãn, dễ sai bảo.”
Sau lần đó, bà Thanh không còn gọi Hương đến “trả tiền hộ” nữa. Thẻ tín dụng cô đưa vẫn được bà dùng, dù ban đầu tỏ vẻ không vui. Dần dần, bà bắt đầu ý thức hơn việc chi tiêu – vì biết Hương sẽ không im lặng như trước.
Một lần tình cờ, Hương nghe bà gọi điện cho cô bạn:
“Thôi, nay mình ăn nhẹ thôi, con dâu mình nó nạp tiền có hạn… Nó mà biết mình ăn rượu vang nữa chắc nó cắt luôn thẻ!”
Cô mỉm cười trong bếp. Không phải vì thắng, mà vì cuối cùng cô đã dạy mẹ chồng hiểu một điều: con dâu không phải là người trả nợ vô điều kiện cho những cuộc chơi vô lý.
Hương không cần to tiếng, không cần giận dữ, nhưng đã dạy một bài học nhẹ nhàng mà sâu sắc. Mẹ chồng cô, dù có tự ái, vẫn phải công nhận: con dâu này không dễ bị dắt mũi như trước. Và cũng từ đó, giới hạn được thiết lập – vững chãi và rõ ràng.