“Ly hôn xong, Hằng hả hê vứt hết ảnh cưới vào thùng rác như vứt bỏ quá khứ ngu muội. Nhưng không ngờ, từ sau tấm ảnh rơi ra một thứ khiến tim cô chùng xuống, tay run lên. Và cũng chính thứ đó đã khiến người chồng cũ, người cô từng khinh ghét nhất, quỳ gối trước cửa nhà cầu xin tha thứ…”
Chiều muộn ngày thứ Sáu, tòa án vừa đọc xong quyết định ly hôn. Hằng bước ra với một cảm giác nhẹ nhõm hiếm có. Cô đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu. Ba năm hôn nhân với Huy – chồng cô – là ba năm của nước mắt, cãi vã và những lần anh bỏ đi không lời giải thích.
“Giải thoát rồi”, cô thầm nghĩ, tựa lưng vào cửa taxi. Không còn nước mắt, không còn đau lòng. Chỉ còn một nỗi trống rỗng mà cô đã học cách chấp nhận.
Về đến nhà, cô không ngần ngại mở tủ, lôi hết những thứ liên quan đến Huy ra – từ bộ ảnh cưới từng được in khổ lớn, khung gỗ trang trọng, cho đến chiếc áo vest đầu tiên Huy mặc trong lễ ăn hỏi. Mọi thứ đều đi theo cùng một hướng: thùng rác.
Cô nhớ lại những đêm Huy không về nhà, những lần anh nói “bận công việc” rồi tắt máy. Lúc đó cô còn tin, còn khóc, còn ngồi đợi. Giờ thì cô chỉ thấy mình ngốc.
Tấm ảnh cưới cuối cùng rơi ra. Cô nhìn lướt qua nụ cười trên mặt mình khi ấy – nụ cười ngây thơ đến tội nghiệp. Không chần chừ, cô gỡ nó khỏi khung. Nhưng khi tháo lớp nền sau bức ảnh, một mẩu giấy nhỏ rơi ra – một bức thư tay.
Dòng chữ nắn nót, quen thuộc – là nét chữ của Huy. Tay cô khựng lại.
“Hằng à,
Nếu em đang đọc dòng này, thì có lẽ đã có điều gì đó khiến em muốn bỏ tấm ảnh này đi. Anh để bức thư này ở đây như một cách phòng hờ, vì có thể một ngày em sẽ phát hiện ra anh không hoàn hảo như em nghĩ. Nhưng anh không muốn em chỉ thấy mặt tệ nhất của anh rồi ra đi mãi mãi.
Có nhiều điều anh chưa từng nói, không phải vì giấu em, mà vì anh không biết bắt đầu từ đâu…”
Hằng nhíu mày. Tim cô bỗng chậm lại một nhịp. Cô tiếp tục đọc.
“…Lý do những đêm anh không về, là vì mẹ anh đang điều trị ung thư ở bệnh viện tỉnh. Mẹ không muốn em lo, nên bắt anh giấu. Mỗi khi anh nói dối em, là khi anh đang ngồi ngủ vật vạ ở hành lang bệnh viện với mùi thuốc kháng sinh nồng nặc.
Lý do anh không nhận dự án lương cao ở công ty nước ngoài, là vì em từng nói em sợ phải sống xa gia đình. Và lý do anh hay cáu gắt… là vì anh sợ mất em, nhưng lại không biết cách giữ em đúng cách.”
Bức thư không dài, chỉ khoảng một trang. Nhưng khi đọc xong, Hằng lặng người. Tất cả những điều cô từng trách móc, những đêm dằn vặt vì sự vô tâm của anh – có thể không hề như cô nghĩ.
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ một người bạn:
“Hằng ơi, hôm nay gặp Huy ở viện K. Nghe đâu mẹ anh ấy vừa mất.”
Tim Hằng như có ai bóp nghẹt.
hồi tưởng quá khứ
Lúc mới cưới, Huy từng là mẫu người đàn ông lý tưởng. Anh làm kỹ sư xây dựng, hiền lành, ít nói nhưng biết quan tâm. Mẹ chồng cũng rất yêu thương cô. Nhưng rồi dần dần, mọi thứ thay đổi sau khi mẹ anh bị phát hiện ung thư. Cô chỉ biết sơ qua, vì sau đó Huy kín tiếng hơn. Anh hay vắng nhà, tỏ ra căng thẳng, và tránh mọi câu hỏi của cô.
Hằng từng nghĩ anh có người khác. Dù không tìm được bằng chứng, nhưng trực giác của một người vợ khiến cô tin như vậy. Đỉnh điểm là khi cô phát hiện một khoản tiền lớn trong tài khoản của anh được chuyển đi hàng tháng, không ghi chú. Khi hỏi, Huy chỉ nói: “Việc riêng”. Từ đó, niềm tin của cô rạn nứt.
Hằng quyết định ly thân trước, sau đó nộp đơn. Huy ký nhanh – điều đó khiến cô tin mình đúng: anh hết yêu cô rồi.
Cầm lá thư trong tay, Hằng ngồi lặng hàng giờ. Cô mở lại album ảnh cưới trên máy tính, thứ mà cô chưa từng chạm vào gần hai năm. Những bức ảnh hai người cười hạnh phúc bên nhau giờ trở nên xa lạ.
Điện thoại lại rung. Tin nhắn tiếp theo từ bạn cô:
“Huy vừa quỳ trước phòng bệnh, xin bác sĩ cho vào nhìn mẹ lần cuối. Anh ấy khóc như một đứa trẻ…”
Và cũng chính lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Cô mở cửa. Trước mắt cô là Huy, đôi mắt đỏ hoe, tay cầm bức ảnh cưới cô vừa vứt đi – giờ dính đầy bụi và giấy vụn.
“Hằng… anh xin lỗi. Nhưng anh chưa từng hết yêu em…”
Hằng đứng chết lặng trước cửa nhà. Người đàn ông trước mặt – chồng cũ của cô – đang cầm tấm ảnh cưới nhăn nhúm, dính đầy bụi rác. Đôi mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác, gầy rộc đi trông thấy.
“Anh… đến đây làm gì?” – Hằng hỏi, giọng vẫn lạnh như băng.
Huy không trả lời ngay. Anh chỉ đưa bức ảnh cưới về phía cô, đôi tay run lên. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài.
“Anh xin lỗi… tất cả mọi chuyện. Anh không xứng, anh biết. Nhưng anh cần em biết sự thật… Dù có muộn.” – Huy nói, giọng khản đặc.
Hằng nắm chặt tay. Trong đầu cô quay cuồng: Lá thư, tin nhắn bạn gửi, hình ảnh anh quỳ gối ở bệnh viện. Tất cả khiến cô muốn hét lên. Tại sao anh không nói sớm? Tại sao để mọi chuyện đi quá xa?
“Bây giờ anh mới nói thật thì có ích gì? Anh có biết ba năm đó em đã cảm thấy thế nào không? Em đã cô đơn, tuyệt vọng đến mức nào không?”
Huy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô.
“Anh biết. Và anh đã sai. Nhưng lúc đó… anh không muốn biến em thành cái bóng đi theo anh vào bệnh viện, vào những đêm dài chờ hóa trị. Anh tưởng làm vậy là tốt cho em…”
“Nhưng anh có hỏi em muốn gì chưa?” – Hằng nghẹn giọng.
Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm. Cuối cùng, cô lặng lẽ nói:
“Về đi. Em mệt rồi. Chuyện đã kết thúc rồi.”
Huy muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng, anh gật đầu. Anh đặt bức ảnh lên ghế đá trước nhà, rồi quay lưng đi. Hằng nhìn theo bóng anh khuất dần dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Hai tuần sau…
Từ ngày gặp lại Huy, Hằng như sống trong hai thế giới. Ban ngày, cô vẫn đi làm, vẫn cười nói với đồng nghiệp. Nhưng đêm về, cô trằn trọc với hàng loạt câu hỏi.
Lá thư đó, lời xin lỗi đó… nếu là thật?
Bạn thân của cô, Trang, cuối cùng phải lên tiếng khi thấy Hằng càng lúc càng héo hắt:
“Cậu còn tình cảm với anh ấy, đúng không?”
“Không biết nữa. Tớ chỉ biết… tớ thấy hụt hẫng. Giá như anh ấy nói sớm.”
“Vậy giờ cậu định sao?” – Trang hỏi.
Hằng im lặng. Cô không biết. Tha thứ ư? Cô không phải thánh. Nhưng nếu không tha thứ, liệu cô có sống yên lòng với cái kết đó?
Tối hôm đó, cô tìm đến bệnh viện K – nơi mẹ Huy từng điều trị. Đứng trước dãy hành lang lạnh lẽo, nơi anh từng ngồi ngủ suốt đêm, cô như thấy hình ảnh một người đàn ông cô độc, gục đầu bên cửa phòng bệnh.
Cô hỏi thăm y tá trực, được biết mẹ anh đã mất cách đây đúng 14 ngày. Hôm ấy, chỉ có một mình Huy làm lễ tang, không họ hàng, không bạn bè – vì bà không muốn làm phiền ai. Cô cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.
Ba tuần sau ngày ly hôn
Hằng gửi một tin nhắn ngắn:
“Mẹ anh mất rồi, chắc anh vẫn chưa nguôi ngoai. Em… muốn gửi lời chia buồn muộn. Nếu cần người nói chuyện, em vẫn ở đây.”
Không đầy một phút sau, tin nhắn được xem. Nhưng Huy không trả lời ngay. Phải đến gần nửa giờ sau, chỉ có một câu:
“Cảm ơn em… Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi.”
Hằng đặt điện thoại xuống, lòng rối bời.
Một buổi chiều mưa…
Trang rủ Hằng đi cà phê, nhưng vừa ra khỏi nhà thì trời đổ mưa lớn. Cô vội núp dưới mái hiên thì một chiếc ô trắng che ngang đầu cô. Là Huy.
“Anh không muốn làm phiền… nhưng thấy em đứng dưới mưa, anh không đành.”
Hằng nhìn anh. Gương mặt anh xanh xao, hốc mắt sâu hơn, nhưng ánh mắt thì vẫn là ánh mắt quen thuộc cô từng yêu – chân thành và lặng lẽ.
“Em đi gặp bạn.” – Cô nói.
“Anh đưa em tới đó nhé?”
Cô gật nhẹ, không nói gì. Hai người cùng đi trong im lặng.
Hằng nhận được một email – tiêu đề là: “Bản báo cáo chi tiêu 3 năm qua”. Là Huy gửi. Trong đó ghi chi tiết toàn bộ khoản tiền anh chi cho việc điều trị, đi lại, viện phí của mẹ. Cô đọc từng dòng, từng mục – thấy được những đêm anh đặt khách sạn giá rẻ gần bệnh viện, tiền mua thuốc ngoài danh mục, cả lần bà phải mổ khẩn trong đêm.
Cuối cùng, Huy viết:
“Không phải để em thương hại, cũng không phải để lấy lại gì. Anh chỉ muốn em hiểu: trong suốt ba năm đó, em không hề bị phản bội. Em chỉ bị bỏ lại, và anh là người đáng trách nhất.”
Hằng khóc. Không biết là khóc vì tiếc, vì giận, hay vì đau. Nhưng là lần đầu tiên sau khi ly hôn, cô để mình khóc thật lòng.
Một tháng sau, Huy nhắn:
“Anh chuyển công tác về chi nhánh gần nhà. Nếu em cần sửa ống nước, thay bóng đèn… hay đơn giản là một người đưa đón khi trời mưa, anh vẫn ở đó.”
Hằng không trả lời ngay. Nhưng lần này, cô không xóa tin nhắn.
Một sáng chủ nhật, khi ánh nắng len qua khung cửa sổ, cô mở tủ, lấy lại khung ảnh cưới – tấm ảnh từng nằm trong thùng rác. Cô lau sạch bụi, dựng nó lên bàn làm việc.
Tha thứ, không phải là xóa hết quá khứ. Mà là học cách sống tiếp với nó – mà không còn oán giận.