Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”….

Đêm tân hôn, tôi chưa kịp cởi hết lớp trang điểm thì bố chồng đã gõ cửa phòng. Căn phòng khách sạn 5 sao sang trọng bỗng chốc trở nên lạnh ngắt khi ông dúi vào tay tôi một xấp tiền: 10 tờ 100 đô, mắt không nhìn tôi, miệng lắp bắp:
Muốn sống thì trốn khỏi đây, ngay trong đêm nay.

Tôi đứng sững như bị hóa đá, lòng lạnh buốt như nước đá dội thẳng vào tim.

Tôi tên là Thảo, 26 tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty xây dựng ở Hà Nội. Tôi gặp Hưng – chồng tôi, trong một buổi họp liên kết giữa hai công ty. Hưng hơn tôi 3 tuổi, giám đốc trẻ, đẹp trai, lịch thiệp, có tiếng là con trai duy nhất của một gia đình giàu có ở Ninh Bình. Mối quan hệ tiến triển nhanh chóng, chỉ sau 6 tháng, anh ấy cầu hôn.

Gia đình tôi bình thường, bố mẹ làm viên chức đã về hưu. Khi Hưng ngỏ lời, mẹ tôi khóc vì mừng, bố tôi dù nghiêm khắc cũng gật đầu đồng ý. Từ bé, tôi vốn nghe lời và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chọn sai người.

Lễ cưới được tổ chức long trọng tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Mọi người đều ngưỡng mộ tôi vì “lấy được chồng giàu”, nhưng tôi chỉ mỉm cười – tôi không lấy anh vì tiền, mà vì anh khiến tôi thấy an toàn.

Cho đến đêm tân hôn…

Bố chồng tôi – ông Hoàng Văn Bình, một người đàn ông trầm lặng, ít nói, từ lần đầu gặp tôi đã khiến tôi có cảm giác ông không thích mình. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ đến chuyện ông có thể nói ra những lời như vậy trong chính đêm cưới của con trai ông.

Cháu không hiểu… chú nói gì vậy ạ? – tôi lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn.

Ông siết mạnh tay tôi, thì thầm như sợ có ai nghe thấy:
Cháu không nên hỏi. Ngay khi cháu ra khỏi cửa, có người chờ sẵn. Đừng quay lại. Đây là tất cả những gì ta có thể làm.

Nói rồi, ông nhìn tôi một lúc lâu – cái nhìn đầy ám ảnh, pha lẫn sợ hãi, như thể ông đang làm điều gì đó có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

Ông đi rồi, để lại tôi và một cơn bão rối loạn trong lòng.

Tôi nhìn chồng đang ở phòng bên cạnh – Hưng đang gọi điện cho bạn bè, cười nói vui vẻ, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đắn đo, do dự, rồi quyết định gọi cho người bạn thân nhất – Lan, người duy nhất tôi tin tưởng ngoài gia đình.

Mày bị điên à? Bỏ trốn trong đêm cưới? Có ai đe dọa mày à? – Lan hét lên trong điện thoại.

Tôi kể lại mọi chuyện. Lan im lặng hồi lâu, rồi nói:
Nếu bố chồng mày nói vậy thì không thể là đùa. Tao đến đón mày.

10 phút sau, Lan xuất hiện trước sảnh khách sạn, tôi kéo vali, cúi đầu bước ra như người trốn chạy. Lúc ấy là 2 giờ 17 phút sáng, trời Hà Nội lất phất mưa nhẹ.

Tôi trốn về nhà Lan. Điện thoại tôi tắt nguồn. Mẹ tôi gọi hơn 30 cuộc. Mẹ chồng gọi, chồng tôi gọi… Nhưng tôi sợ. Tôi không biết mình sợ điều gì – chồng, hay chính gia đình đó?

Sáng hôm sau, Lan đi làm, tôi ở nhà một mình. Tôi bật điện thoại, hàng trăm tin nhắn ập đến. Có cái trách mắng, có cái van xin, có cái chửi rủa. Nhưng đáng chú ý nhất, là một tin nhắn từ số lạ:

“Bố tôi là người tốt. Nhưng ông không cứu được cô đâu. Cô quay lại thì sẽ biết sự thật, hoặc… bị chôn vùi mãi mãi.”

Tôi rùng mình.

Tối hôm đó, bố chồng tôi nhắn:

“Nếu cháu còn ở Hà Nội, hãy đến gặp chú một lần. Chỉ lần này thôi. 8h tối, quán cà phê Đinh, tầng 2. Chú sẽ nói tất cả.”

Tôi đi. Tôi phải biết lý do.

Quán cà phê cũ kỹ, nằm lọt giữa phố cổ. Tôi bước lên cầu thang gỗ, nơi ông Bình đã ngồi sẵn, ánh mắt đầy mệt mỏi.

Ông nói, rất nhanh, rất gọn:
Cháu biết Hưng là con trai duy nhất của gia đình ta. Nhưng cháu có biết… người vợ trước của nó mất như thế nào không?

Tôi sững sờ:
Anh ấy từng có vợ?

Ông gật:
Không ai nói cho cháu biết đâu. Cô ấy chết sau 2 tháng cưới. Ngã cầu thang. Nhưng trong nhà ai cũng biết, đó không phải tai nạn. Không ai dám nói. Còn ta… ta chỉ dám thì thầm điều này với cháu, vì ta biết: cháu là người tiếp theo.

Tôi ngồi chết lặng. Không thể tin được người đàn ông tôi vừa kết hôn hôm qua đã từng có vợ. Và cô ấy… đã chết. Không phải vì tai nạn như lời đồn, mà vì… điều gì đó đen tối hơn.

Ông Bình rút trong túi ra một chiếc USB nhỏ:
Cháu cầm lấy. Trong này là một đoạn ghi âm và vài tài liệu. Cháu phải tự xem. Đừng để ai biết.

Tôi hỏi, giọng run:
Tại sao chú không đưa cho công an?

Ông Bình cười nhạt:
Vì chính công an cũng không dám động vào nhà này.

Trở lại nhà Lan, tôi mở chiếc USB bằng laptop của cô ấy. Bên trong là một loạt file:

  • Một đoạn ghi âm kéo dài gần 8 phút

  • Một số hình ảnh scan giấy tờ bệnh án, và một bản tường trình viết tay đã bị gạch xóa

Tôi mở file ghi âm trước. Giọng một người phụ nữ, rõ ràng, đầy sợ hãi:

“Tôi không thể ở lại đây nữa. Từ ngày cưới, Hưng không cho tôi ra ngoài. Anh ta thay khóa phòng mỗi tuần. Mẹ chồng thì luôn nói tôi phải ‘đẻ con trai cho dòng họ’, còn nếu không… tôi sẽ phải đi như những người trước. Tôi không hiểu… tôi đã làm gì sai…”

Tôi nín thở. Rõ ràng, đó là giọng Ngọc, vợ trước của Hưng – cái tên duy nhất được nhắc đến trong vài tài liệu đính kèm. Cô ấy đã để lại lời trăn trối. Ngày ghi âm là hai ngày trước khi cô mất.

Tôi tiếp tục đọc bản tường trình. Là do ông Bình viết. Trong đó ông kể lại những điều kỳ quái mà ông từng nghi ngờ nhưng không dám lên tiếng:

  • Gia đình nhà chồng tôi có tiền sử tâm lý, đặc biệt là từ đời cụ nội – từng giết vợ vì tin rằng “máu trinh nữ mới giữ được vận khí cho dòng họ”.

  • Mẹ chồng tôi là người tin mê tín cực đoan. Bà từng tuyên bố: “Con dâu nào không thuận ngày giờ, không có con trai đầu lòng trong năm đầu cưới thì sẽ bị ‘tống tiễn’.”

  • Cả hai người vợ trước của Hưng (vâng, không chỉ một, mà hai) đều chết chưa đầy một năm sau khi cưới. Một người ngã từ tầng 3, một người treo cổ trong phòng tắm. Cả hai vụ đều bị ém đi dưới danh nghĩa “tai nạn” hoặc “trầm cảm”.

Tôi muốn nôn. Cơn buồn nôn dâng lên tận cổ. Hưng – người đàn ông đã từng hôn trán tôi trong ngày cưới, người khiến tôi tưởng mình an toàn – đang bị vây quanh bởi một bóng tối không tưởng.

Tôi định rời đi ngay trong đêm, nhưng Lan cản:
Không được. Nếu mày rời đi bây giờ, họ sẽ biết. Phải lên kế hoạch. Tao sẽ giúp.

Với sự hỗ trợ của Lan và một người bạn làm trong báo chí, tôi thu thập thêm tài liệu, gửi ẩn danh đến cơ quan chức năng, đồng thời liên hệ với luật sư.

Ba ngày sau, một vụ điều tra chính thức được mở. Truyền thông không đưa tin rầm rộ, nhưng đủ để gây áp lực. Gia đình Hưng bị triệu tập. Ông Bình – bố chồng tôi – sau nhiều năm im lặng, cuối cùng cũng đứng ra làm chứng.

Vài tuần sau, tôi chính thức ly hôn. Hưng không hề phản ứng như tôi nghĩ. Anh ta chỉ nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, và nói một câu duy nhất:

Em cũng bỏ đi như hai người trước.

Tôi rùng mình. Không có một chút hối hận trong mắt anh ta.

Một tháng sau, vụ việc được khép lại lặng lẽ. Gia đình Hưng dùng quan hệ và tiền bạc để dẹp yên truyền thông, nhưng họ không thể ngăn được những người trong ngành pháp lý tiếp tục âm thầm điều tra. Tôi không biết Hưng sẽ bị gì – nhưng tôi không còn quan tâm.

Tôi rời Hà Nội, chuyển vào Sài Gòn sống và làm lại từ đầu. Bố mẹ tôi đau lòng, nhưng ủng hộ. Tôi cũng không còn dám tin ai ngay – nhưng tôi biết: tôi đã thoát chết.

Tôi nhận được một lá thư viết tay, không đề tên người gửi. Trong thư chỉ ghi:

“Cháu đã làm điều đúng. Cảm ơn vì đã giúp ta có can đảm. Bố chồng cháu.”

Tôi bật khóc.

Có những thứ chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi là thật – cho đến khi nó xảy ra với chính mình.

Tôi không còn là cô Thảo tin vào tình yêu sét đánh nữa. Nhưng tôi tin một điều:

Không có sự thật nào là quá đáng sợ hơn việc phải sống trong một lời nói dối.