Đi công tác về sớm không báo trước, vừa vào nhà tôi đã s;ững s;ờ nhìn thấy giày, váy áo v/ứt lung tung kéo dài đến tận cửa phòng ngủ. Lấy hết bình tĩnh, tôi mở tung cửa phòng ngủ rồi bật đèn lên, tôi b/ắt qu/ả ta/ng tại tr/ận cô thư ký cùng chồng trên chiếc giư::ờng ng:;ủ của 2 vợ chồng. Cô thư ký s::ợ h::ãi qu::ấn kh::ăn ch::ạy ra… Ngay lập tức tôi làm 1 việc khiến cả 2 không còn đường tho::át…

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa đặt chân vào nhà tôi đã sững sờ. Đôi giày cao gót lạ màu nude, chiếc váy công sở vắt vội trên tay ghế, thắt lưng nam quấn dưới chân bàn, kéo dài thành một đường như vệt chỉ dẫn đến cánh cửa phòng ngủ khép hờ. Tim tôi như có ai đó bóp nghẹt. Đó là phòng ngủ của vợ chồng tôi – nơi tôi từng nghĩ là chốn bình yên nhất trong cuộc đời.

Tôi tên Ngọc – 33 tuổi, nhân viên kế toán trưởng tại một công ty xuất nhập khẩu, chồng tôi – Thành, 37 tuổi, giám đốc kinh doanh của một tập đoàn lớn. Chúng tôi lấy nhau được 7 năm, có một con gái 5 tuổi, hiện gửi về ngoại chăm giúp vì tôi đi công tác miền Trung suốt hai tuần.

Tôi yêu chồng. Và hơn cả yêu, là tin tưởng. Thành là người chững chạc, biết chăm con, thường hay nói những lời có vẻ sâu sắc:

“Đàn ông ra ngoài gặp gì cũng có, nhưng thứ giữ chân anh ở lại là tổ ấm này.”

Tôi từng tự hào về anh, từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Nhưng mọi thứ thay đổi chỉ trong một buổi chiều thứ sáu.


Chuyến công tác kết thúc sớm vì đối tác hủy cuộc họp phút chót. Tôi quyết định không báo trước cho chồng, phần vì muốn tạo bất ngờ, phần vì nhớ nhà.

Về đến căn hộ lúc 16h, tôi không gọi cửa – tôi có chìa khóa riêng. Cánh cửa bật mở, căn nhà vắng lặng. Không có tiếng ti vi, không có tiếng nhạc. Chỉ có một thứ khiến tôi lạnh sống lưng: mùi nước hoa nữ lạ và tiếng cười khúc khích thoảng qua khe cửa phòng ngủ.

Tôi bước vào, như bị điều khiển bởi một thế lực nào đó.Tôi không gọi, không gõ cửa. Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào lờ mờ. Tôi bật đèn.

Và ở đó – không thể tin nổi – chồng tôi, trần truồng, cùng cô thư ký của anh – Vy – đang quấn lấy nhau.

Vy hốt hoảng kéo vội khăn tắm, hét lên, gục ngã xuống sàn khi thấy tôi đứng trân trân như hóa đá. Còn Thành? Anh cuống cuồng, gào lên:

“Ngọc! Em về lúc nào? Nghe anh giải thích!”

Tôi không hét, không khóc. Tôi đi đến tủ đồ, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp – hộp quà tôi định tặng anh nhân dịp kỷ niệm ngày cưới tuần sau – và ném thẳng vào bức tường gần giường. Vỡ vụn.

“Giải thích ư? Ngay trên giường của tôi à?”

Vy lúc đó run rẩy, lắp bắp:

“Chị… em xin lỗi… em không cố ý… tụi em chỉ là…”

Tôi cắt ngang:

“Cô câm miệng. Tôi sẽ để luật pháp và công ty của cô dạy cô cách cư xử với vợ sếp.”Tôi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, nhưng đầu tôi đã hoạt động như một cơn bão. Tôi không thể để mọi chuyện chỉ dừng lại ở một cái tát hay nước mắt.

Không. Tôi là người bị phản bội, nhưng tôi không yếu đuối. Tôi đã hy sinh sự nghiệp, cơ hội, tuổi xuân để xây dựng gia đình này. Nếu nó đổ vỡ, ít nhất tôi cũng cần lấy lại công bằng.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi ở phòng khách, tay lướt điện thoại xem lại tất cả những tin nhắn, dấu hiệu mà mình từng bỏ qua.Từng buổi tăng ca đột ngột.
Từng tin nhắn “em về trước đi, anh còn họp với phòng hành chính.”
Từng chuyến công tác “trùng lịch.”

Tôi bắt đầu ghép nối các chi tiết. Thì ra họ đã qua lại từ lâu. Vy – cô gái từng chào tôi lễ phép trong tiệc công ty, từng gửi quà sinh nhật cho con tôi – lại chính là người lên giường với chồng tôi.

Tôi đã quá tin. Quá dễ dãi. Quá mù quáng.Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, gọi điện cho một người bạn thân làm ở phòng nhân sự công ty chồng. Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

“Tớ cần hồ sơ nội bộ và lịch công tác của Vy từ 6 tháng nay. Không cần biết thế nào, tớ sẽ trả ơn cậu.”

Bạn tôi hơi ngập ngừng, nhưng rồi đồng ý. Đến trưa, tôi đã có bản sao lịch trình, xác nhận một số chuyến công tác trùng khớp giữa Vy và Thành – dù về lý không liên quan gì nhau.

Tôi sao lưu tất cả dữ liệu. Gửi một bản vào email cá nhân, một bản vào USB, một bản vào drive riêng – phòng trường hợp có chuyện.

Rồi tôi gọi cho Thành.

“Anh có 3 ngày để giải quyết mọi chuyện. Đừng nói chuyện với tôi nếu không nghiêm túc.”

Ba ngày để suy nghĩ – đó là hạn cuối tôi cho Thành.

Tôi rời khỏi nhà, về bên ngoại lấy cớ thăm con. Tôi cần khoảng lặng để nhìn lại tất cả. Không phải để níu kéo, mà để chuẩn bị dứt bỏ một cách ngẩng cao đầu.

Trong ba ngày ấy, Thành gọi, nhắn, thậm chí đến tận nhà mẹ đẻ tôi. Tôi không trả lời bất cứ lời nào. Tôi cần anh ta hiểu cảm giác bị bỏ rơi như tôi đã từng – trong chính ngôi nhà của mình, trên chiếc giường từng là biểu tượng của tình yêu và sự gắn kết.

Tôi hẹn Thành ra quán cà phê quen thuộc – nơi trước kia hai vợ chồng từng kỷ niệm những ngày đặc biệt. Anh đến trước, nhìn tiều tụy và hối hận.

“Ngọc… anh sai rồi. Anh không có lý do gì để bào chữa. Nhưng xin em, hãy cho anh một cơ hội…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Lần đầu tiên sau gần 10 năm yêu nhau, tôi không còn thấy ấm áp trong ánh mắt đó. Chỉ là một người đàn ông tội lỗi, yếu đuối, và tệ hơn cả: không còn đáng tin.

“Anh muốn tôi cho cơ hội, trong khi người anh ngủ cùng lại là nhân viên dưới quyền?”
“Anh biết. Anh sẽ xử lý việc đó, Vy sẽ nghỉ việc. Anh sẽ chấm dứt mọi thứ.”

Tôi cười nhạt.

“Không. Anh không cần xử lý gì cả. Tôi đã gửi đơn tố cáo mối quan hệ sai trái giữa sếp và nhân viên cấp dưới tới phòng nhân sự tập đoàn. Với bằng chứng tôi có, cô ta sẽ bị đuổi việc – và anh cũng có thể bị điều tra nội bộ.”

Thành tái mặt:

“Em… em làm thật sao?”

“Tôi không đe dọa. Tôi đang đòi lại sự công bằng.”

Tối hôm đó, tôi gửi cho anh một bản đơn ly hôn đã ký sẵn. Trong đơn, tôi nhường anh phần lớn tài sản, chỉ giữ lại căn nhà – thứ tôi bỏ tiền vào nhiều nhất, và quyền nuôi con gái.

Tôi không đòi hỏi gì thêm. Không cần tiền cấp dưỡng. Không cần phân chia quá chi li. Tôi không cần gì từ một người đàn ông đã vứt bỏ tôi chỉ vì vài phút đam mê với cô thư ký kém tôi cả một cái đầu nhân cách.

Anh không ký ngay. Nhưng tôi biết, với tất cả những gì tôi đã chuẩn bị, anh không còn lựa chọn.

Chưa đầy một tuần sau, Vy chính thức bị sa thải vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Cô ta nhắn tin cho tôi – một bức tin dài lê thê kể về tuổi thơ nghèo khó, khát khao được yêu, rằng Thành hứa sẽ ly hôn để đến với cô ta.

Tôi không đọc hết. Chỉ trả lời một dòng:

“Cô không phá được gia đình tôi. Gia đình tôi đã mục ruỗng từ trước, chỉ là tôi chưa nhìn thấy.”

Tôi quay lại công việc, xin chuyển công tác vào chi nhánh miền Nam – nơi tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Mẹ tôi giúp chăm con. Tôi đi làm, học thêm tiếng Anh, tham gia lớp yoga, và tập trung vào bản thân.

Mỗi sáng thức dậy, tôi không còn thấy trống rỗng. Tôi thấy mình sống thật – không phải vì ai khác, không phải để làm vừa lòng người chồng phản bội, không phải vì sợ cái nhìn của thiên hạ.

Một năm sau ngày ký đơn ly hôn, tôi đưa con gái đi dạo công viên. Gió mát, nắng vàng, tiếng cười con vang lên trong trẻo. Có một người đàn ông lạ, dắt con trai chơi gần đó, mỉm cười với tôi khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.

Tôi mỉm cười đáp lại. Không kỳ vọng. Không sẵn sàng. Nhưng không còn sợ.

Cuộc sống không kết thúc khi bị phản bội. Nó chỉ chuyển hướng. Và đôi khi, chính vết thương sâu nhất lại mở ra con đường mới – nơi ta học cách yêu lại chính mình, mạnh mẽ hơn, rắn rỏi hơn, và không còn cần ai để thấy mình xứng đáng.

Tôi – người đàn bà từng bị phản bội – hôm nay đứng đây, vẫn nguyên vẹn, vẫn đẹp, và tự do.
Còn anh – mãi mãi chỉ là cái bóng lùi xa, không đủ bản lĩnh để giữ được một người vợ từng hết lòng vì anh.