Thương 2 đứa bé ă:n m::ày vừa đói vừa run trong cơn mưa, cặp vợ chồng bán bánh mỳ đưa về nhà cho cơm, nào ngờ bị mất cắp 50 triệu, không ngờ 3 năm sau…

“Thương hai đứa bé ă:n m::ày vừa đói vừa run trong cơn mưa, cặp vợ chồng bán bánh mì đưa về nhà cho cơm. Nào ngờ bị mất cắp 50 triệu – toàn bộ vốn liếng để mở quán. Không ngờ ba năm sau…”

Chiều muộn mùa mưa, một cơn dông bất chợt đổ xuống khu chợ nhỏ vùng ven Sài Gòn. Mưa rơi xối xả như trút, người người vội vã kéo sạp, phủ bạt, dọn hàng. Giữa dòng người tất bật ấy, vợ chồng ông Phúc – bà Lan, đôi vợ chồng bán bánh mì đầu hẻm, vẫn đang lui cui gom chiếc xe đẩy bánh mì vào hiên nhà.

Đúng lúc đó, bà Lan thấy hai đứa nhỏ – khoảng chừng 10 và 8 tuổi – ngồi co ro dưới mái hiên đối diện. Áo quần ướt nhẹp, tay chân run cầm cập, đôi mắt thẫn thờ nhìn xe cộ qua lại. Một đứa thậm chí đang mút ngón tay, ánh mắt đầy đói khát.

– “Tụi con không có nhà à?” – bà Lan hỏi.

Hai đứa im lặng. Một hồi sau, đứa lớn lí nhí: “Tụi con đi lạc… đói quá…”

Không kịp nghĩ nhiều, bà kéo tụi nhỏ vào hiên, gọi chồng:

– “Ông, mình nấu chút cơm cho tụi nhỏ ăn đi. Tội nghiệp quá!”

Ông Phúc gật đầu, quen rồi. Dù nghèo, nhưng hai vợ chồng sống có tâm. Bán bánh mì lời chẳng bao nhiêu, nhưng thấy ai khổ hơn mình là không nỡ.

Cơm nước xong xuôi, trời vẫn mưa. Hai vợ chồng bàn nhau: “Thôi để tụi nó ngủ lại đêm nay, sáng mai hỏi kỹ rồi tính.”

Đêm đó, bà Lan lôi chăn cũ ra, xếp cho hai đứa ngủ tạm dưới đất. Lòng bà bồi hồi – nhớ lại lúc hai vợ chồng còn trắng tay lên Sài Gòn, cũng từng có người giúp. Nghĩ rồi bà thầm nguyện: “Hy vọng mình giúp đúng người…”

Sáng hôm sau, hai đứa trẻ biến mất. Cửa không khóa, mà vợ chồng ông Phúc cũng chẳng nghĩ ai lại ăn trộm gì từ nhà họ – nghèo thì có gì để trộm?

Nhưng đến khi ông Phúc định đi nộp tiền đặt cọc quán bánh mì mới thuê – vốn liếng chắt chiu suốt 2 năm trời, để trong chiếc hộp gỗ giấu sau tủ thờ – thì chết lặng.

Trống trơn.

50 triệu. Bao nhiêu mồ hôi nước mắt. Vợ chồng ông Phúc tái mặt, ngồi lặng không nói. Bà Lan run giọng:

– “Không lẽ… là tụi nhỏ?”

Không có ai khác. Cả đêm đó, chỉ có hai đứa trẻ trong nhà.

Cái cảm giác bị phản bội bởi chính người mình tin tưởng khiến bà Lan bật khóc. Không chỉ là mất tiền – mà là mất niềm tin.

Vài người trong xóm nghe chuyện còn mỉa mai:

– “Làm ơn mắc oán đó bà!”

– “Tụi nhỏ giờ khôn lắm, giả vờ tội nghiệp để lừa!”

Vợ chồng ông Phúc không nói gì. Chỉ tiếp tục gồng gánh gánh bánh mì mỗi ngày. Không còn vốn mở quán, họ lại quay về xe đẩy cũ kỹ. Lòng vẫn chưa nguôi tổn thương, nhưng chẳng ai trách nặng – bởi họ biết, giúp người, chẳng mong báo đáp, chỉ mong không bị hại lại.

Ba năm trôi qua.

Cặp vợ chồng già vẫn bán bánh mì ở góc hẻm cũ. Vốn liếng năm nào đã không còn, ước mơ mở quán cũng đã chìm theo mưa gió năm ấy. Nhưng họ sống giản dị, hòa nhã. Dù chuyện năm xưa vẫn còn trong lòng, họ chưa bao giờ kể lể hay than thân.

Một chiều nọ, có một thanh niên độ tuổi 20, ăn mặc chỉnh tề, dừng lại trước xe bánh mì. Anh ta nhìn chăm chú vợ chồng già một hồi lâu rồi mới cất lời, giọng khẽ run:

– “Dạ… cô chú… còn nhớ hai đứa nhỏ ba năm trước không ạ?”

Cả ông Phúc và bà Lan sững người. Gương mặt anh thanh niên khiến họ nhận ra – là đứa lớn năm ấy.

Anh cúi đầu, móc trong túi ra một phong bì dày cộm, đặt lên xe bánh mì:

– “Con… đến để xin lỗi. Con là thằng ăn trộm năm đó.”

Không khí như đông cứng lại.

Anh kể: hồi đó, hai anh em mồ côi, theo nhóm bụi đời. Được “đàn anh” dạy cách giả vờ đáng thương để trộm đồ, cắp vặt. Tối đó, hai anh em chỉ định ăn bữa cơm, nhưng khi thấy bà Lan ngủ say, người em nảy ý lấy hộp gỗ – tưởng chỉ là hộp đựng bánh – ai ngờ là tiền.

Sau đó, cả hai bị bắt sau một vụ trộm khác. Anh bị đưa vào trường giáo dưỡng suốt hai năm. Trong thời gian đó, ký ức về bữa cơm nóng, ánh mắt hiền lành của bà Lan ám ảnh không thôi. Anh bắt đầu thay đổi.

Ra trại, anh làm thuê khắp nơi, học nghề cơ khí. Anh không dám về quê – quê cũng chẳng còn ai – mà chỉ có một mục tiêu: kiếm đủ tiền, trả lại và xin lỗi.

– “Ba năm, số tiền này là 60 triệu – 50 triệu vốn, còn lại là tấm lòng chuộc lỗi.”

Bà Lan lặng người, đôi mắt rưng rưng. Ông Phúc trầm giọng:

– “Cậu trả thì cũng không đổi lại được ba năm cực khổ… Nhưng nếu thực sự thay đổi, thì chúng tôi tha thứ.”

Người thanh niên gật đầu, mắt rơm rớm. Anh đưa thêm một mảnh giấy nhỏ:

– “Cô chú giữ lấy. Là danh thiếp của con – giờ con làm quản lý tổ cơ khí. Nếu cần gì, cứ gọi. Con nợ cô chú một đời.”

Người ta hay nói “làm ơn mắc oán”, nhưng thật ra lòng tốt không bao giờ mất. Nó chỉ đi một vòng dài, rồi trở lại bằng một hình thức khác – có thể không phải tiền bạc, mà là một trái tim được cứu, một cuộc đời được sửa lại.

Ông Phúc và bà Lan chưa từng hối hận vì đã giúp người. Dù từng bị phản bội, nhưng họ không để mất đi bản chất lương thiện của mình.

Và đôi khi, một bữa cơm trong cơn mưa… có thể thay đổi cả một con người.