Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ru;/ộ.;t, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về sớm tình cơ thấy cảnh…

“Tôi lấy vợ hai không vì yêu, mà vì con trai tôi cần một người phụ nữ trong nhà. Từ ngày vợ mất, con tôi dần trở nên lặng lẽ. Cô ấy – người phụ nữ thứ hai tôi đưa vào đời mình – khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng khi thấy con có người gọi là ‘mẹ’. Nhưng rồi một ngày, tôi về sớm hơn dự tính… và mọi thứ không còn như tôi tưởng.”

Tôi tên là Hưng, 39 tuổi, là một kỹ sư cầu đường. Vợ tôi – Lan – mất cách đây 3 năm trong một vụ tai nạn giao thông, để lại tôi và thằng bé Duy lúc đó mới chỉ 4 tuổi. Từ ngày ấy, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng xoay xở mọi thứ. Nhưng đàn ông mà, dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng thể mềm mỏng, tinh tế như một người mẹ thật sự.

Duy càng lớn, càng ít nói, nó hay ngồi hàng giờ nhìn ảnh mẹ. Tôi từng đưa con đến gặp chuyên gia tâm lý, họ nói thằng bé thiếu sự chăm sóc cảm xúc, thiếu bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ.

Bạn bè, họ hàng xung quanh bắt đầu khuyên tôi nên đi bước nữa. Ban đầu tôi gạt phắt đi, vì nghĩ chẳng ai có thể thay thế Lan, cũng chẳng ai có thể yêu thương con tôi như con ruột. Nhưng rồi tôi gặp My – một giáo viên mầm non, 33 tuổi, chưa từng lập gia đình. Cô ấy không xinh rực rỡ, nhưng có ánh mắt hiền lành, giọng nói dịu dàng. Điều làm tôi chú ý là cách cô ấy chơi với trẻ con – chân thành, kiên nhẫn, và ấm áp.

Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Lúc đầu, tôi dè dặt, không dám tiến xa vì vẫn còn sợ quá khứ. Nhưng My chủ động hơn tôi nghĩ. Cô ấy từng bảo:

“Anh không cần yêu em thật sâu, chỉ cần tin em thương con anh thật lòng.”

Câu nói ấy khiến tôi chững lại.

Sau 6 tháng quen nhau, tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Đơn giản, tôi cần một người phụ nữ trong nhà, và Duy cần một người mẹ – hoặc ít nhất là một người giống mẹ.

Lúc đầu, mọi thứ khá tốt đẹp. My không ngại việc nhà, không than phiền khi tôi bận rộn công trình. Cô ấy thường xuyên nấu ăn, chăm sóc Duy như mẹ ruột. Duy cũng dần cởi mở hơn, chịu gọi cô là “mẹ My”, chịu ngồi học cùng, chơi cùng.

Tôi thấy yên lòng. Từng nghĩ, có lẽ ông trời không lấy đi của ai tất cả.

Một buổi tối tháng 11, khi công trình ở Phan Thiết bị dừng vì mưa, tôi bất ngờ được nghỉ sớm 2 ngày. Tôi quyết định không gọi báo trước, muốn tạo bất ngờ. Lúc đó khoảng 6h30 tối, trời mưa phùn, tôi về đến đầu ngõ, mua cho Duy chiếc ô tô đồ chơi mà thằng bé ao ước từ lâu.

Căn nhà tối om. Tôi nghĩ chắc hai mẹ con đang ngủ hoặc đi đâu chưa về. Nhưng khi tôi vừa tra chìa khóa vào cửa, tôi nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phòng ngủ của tôi – phòng mà dạo gần đây My hay lui tới nhiều hơn để dọn dẹp, theo lời cô ấy nói.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, định hù cô ấy một trận cho vui. Nhưng rồi tôi khựng lại.

Tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên trong. Giọng một người đàn ông lạ, pha chút đùa cợt, nói:

“Em đúng là cao tay thật. Ông chồng ngốc ấy có vẻ tin em lắm nhỉ…”

Rồi giọng của My – thấp và mềm như sương nhưng lại rít lên lạnh lẽo:

“Tin chứ, anh ta chỉ cần em chăm con anh ta ngoan là yên tâm. Đàn ông góa vợ đơn giản lắm…”

Tôi chết lặng.

Cả người tôi như bị dội một gáo nước lạnh giữa mùa đông.

Tôi không vào. Không làm ầm lên. Tôi quay bước, đi ra xe, ngồi trong bóng tối suốt 2 tiếng đồng hồ.

Sau đêm đó, tôi thay đổi. Không vội vàng đối đầu. Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn – những tin nhắn My giấu giếm, những lần cô ấy viện cớ đi siêu thị nhưng về muộn bất thường, cách cô ấy nũng nịu mỗi lần tôi đi công tác xa. Tôi thuê một người bạn cũ làm nghề chụp ảnh theo dõi, và chẳng mất quá 3 ngày để tôi có những bằng chứng không thể chối cãi.

My có người khác. Không phải chuyện một đêm – mà là mối quan hệ có chủ đích, có sự sắp đặt.

Nhưng điều khiến tôi đau nhất, không phải chuyện bị lừa – mà là cách cô ấy đối xử với Duy khi tôi không có mặt ở nhà.

Tôi nhận được video từ camera tôi bí mật lắp sau hôm đó. Trong đó, Duy vừa khóc vừa nói:

“Mẹ My, con đói…”

Và My đã hét lên:

“Mày ăn như heo, hết cơm rồi. Muốn ăn thì đợi bố mày về mà nịnh!”

Tiếng khóc của con tôi như cứa vào tim. Một đứa trẻ chỉ mới 7 tuổi, mất mẹ, bám víu hy vọng vào một “mẹ mới” – để rồi bị chính người đó làm tổn thương.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ rơi vào hoàn cảnh này – người đàn ông từng tự hào là “góc nhỏ bình yên” của con trai, giờ phải lén lút lắp camera trong chính ngôi nhà mình, theo dõi vợ mới như một kẻ tình nghi. Nhưng sự thật không còn chối cãi được nữa. Những hình ảnh, âm thanh tôi thu lại đủ khiến bất kỳ người cha nào cũng phải sụp đổ.

My không những phản bội tôi, mà còn dùng sự dịu dàng giả tạo để che đậy thái độ độc ác với con trai tôi. Cô ta chỉ tỏ ra tử tế khi tôi có mặt. Khi tôi đi công tác, Duy chỉ còn lại với một “mẹ kế” đúng nghĩa tiêu cực: lạnh lùng, khắt khe và đôi khi quát mắng chẳng khác gì người dưng.

Có lần, tôi xem được đoạn video khi Duy đang sốt nhẹ, nằm co ro trên ghế. Thằng bé cố rướn tay lấy chai nước nhưng làm đổ, và My đã mắng nó một trận vì “làm bẩn sàn nhà”. Cô ta nhấc chai nước lên, nhưng không cho con uống. Tôi thấy Duy quay mặt đi, cố nén tiếng khóc.

Tôi ngồi xem đoạn đó suốt đêm, nước mắt rơi mà không hay.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch rút My ra khỏi cuộc đời hai bố con. Nhưng tôi không muốn làm to chuyện – không phải vì sĩ diện, mà vì Duy. Thằng bé đã một lần mất mẹ, tôi không muốn nó bị giằng xé thêm lần nữa. Tôi cần xử lý mọi thứ êm đẹp, không để lại vết thương quá sâu.

Tôi hẹn gặp My ở một quán cà phê gần công ty. Cô ta ngạc nhiên khi tôi chủ động gọi, cười nói như thể mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng khi tôi đặt chiếc USB nhỏ lên bàn, ánh mắt cô ta lập tức biến sắc.

Tôi không dài dòng. Tôi nói:

“Tôi không cần cô giải thích. Mọi thứ ở đây đều đủ để cô hiểu tại sao tôi muốn ly hôn. Nhưng nếu cô tự nguyện ký vào đơn, tôi sẽ không công khai gì cả. Tôi chỉ cần cô rời khỏi đời tôi và con tôi – càng sớm càng tốt.”

My cúi mặt một lúc lâu, rồi lạnh lùng đáp:

“Anh tưởng anh có thể dọa tôi bằng vài cái clip đó à? Tôi chẳng mất gì cả.”

Tôi im lặng, mở điện thoại, đưa cô ta xem một đoạn video Duy bị cô ta dọa không cho ăn tối vì làm vỡ chén. Khuôn mặt My tái đi.

Tôi tiếp:

“Tôi không cần dọa cô. Nhưng cô nghĩ đi – cô là giáo viên mầm non. Nếu phụ huynh biết được cô đối xử với trẻ con như vậy, cô còn đứng lớp được nữa không?”

Đó là lần đầu tôi thấy My run tay thật sự.

Cô ta hiểu tôi không đùa.

Hai ngày sau, My dọn ra khỏi nhà. Cô ta để lại một mẩu giấy ngắn trên bàn, chỉ ghi:

“Tôi không yêu anh. Nhưng có lúc tôi cũng nghĩ mình có thể sống yên bình. Chỉ tiếc là – tôi không đủ thật lòng.”

Tôi không quan tâm nữa.

Duy mất mấy ngày mới hỏi:

“Mẹ My đi đâu rồi bố?”

Tôi ôm con vào lòng, nhẹ nhàng nói:

“Mẹ My không ở với mình nữa. Nhưng bố sẽ luôn ở đây. Bố và con – hai bố con mình sẽ lại như ngày xưa, được không?”

Thằng bé im lặng một lát, rồi gật đầu. Nhưng tôi biết, có một phần niềm tin trong nó vừa bị vỡ vụn. Một vết nứt nhỏ trong tâm hồn non nớt ấy, tôi không biết cần bao lâu mới hàn gắn được.

Tôi quyết định nghỉ công tác dài hạn, chuyển về văn phòng làm việc gần nhà, dành nhiều thời gian cho con hơn. Mỗi tối tôi đều kể chuyện cho Duy, đưa con đi học, tự tay nấu cơm, giặt giũ. Có những đêm tôi lén nghe thấy tiếng Duy gọi “mẹ” trong mơ. Tiếng gọi khẽ, ngắt quãng – như sợ ai nghe thấy.

Nửa năm sau, Duy khá hơn nhiều. Nó bắt đầu cười nhiều hơn, bắt đầu kể chuyện ở trường với tôi, dù còn dè dặt. Tôi đưa con đi chơi công viên mỗi cuối tuần, để thằng bé có thể chạy nhảy, hít thở không khí, sống đúng với tuổi thơ.

Một ngày nọ, khi tôi đang đọc sách trong sân trường chờ đón con, một cô giáo trẻ bước đến – dáng người nhỏ nhắn, nụ cười dịu dàng. Cô ấy bảo:

“Anh là bố bé Duy phải không? Em là Ngọc – giáo viên chủ nhiệm lớp bé.”

Tôi gật đầu, đứng dậy chào. Cô giáo cúi xuống vuốt tóc Duy, hỏi nhỏ:

“Hôm nay con có buồn ngủ trong lớp không? Tối qua ngủ sớm chứ?”

Duy lí nhí:

“Con ngủ rồi… nhưng mơ thấy mẹ…”

Ngọc không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vai thằng bé, rồi quay sang tôi:

“Anh Hưng này… con trai anh rất tình cảm. Chắc cháu đã phải trải qua nhiều thứ.”

Tôi nhìn Ngọc – lần đầu tiên sau nhiều tháng, lòng tôi dịu lại. Không phải vì tình cảm nam nữ, mà vì tôi thấy một người thật sự hiểu trẻ con, không cần đóng kịch.

Có lẽ, một ngày nào đó – tôi sẽ đủ can đảm để mở lòng lần nữa. Nhưng lần này, không phải vì tôi cần một người mẹ cho con, mà vì tôi muốn cả hai chúng tôi được yêu thương đúng nghĩa.

Đôi khi, chúng ta không thể chọn được ai sẽ bước vào đời mình, nhưng ta hoàn toàn có thể chọn cách ai sẽ được ở lại. Làm cha không chỉ là che chở, mà còn là biết đứng lên sau khi bị phản bội, để làm chỗ dựa cho con lần nữa – vững vàng hơn, kiên cường hơn.