Đ::a:u đ::ớn xách làn vào viện đ::ẻ mới tá hỏa biết người đỡ đ:ẻ là b::ồ của chồng. Trong lúc mơ màng cô nghe thấy cô ta đang thì thầm với chồng mình: “Từ nay hai đứa mình tha hồ mà h::ú h::í nhé, chị t:a mới sinh còn lâu mới làm ăn gì được”. Sinh xong cô nhịn đau âm thầm lênh một kế hoạch

“Chị ơi, cố lên một chút nữa thôi!” – giọng nữ hộ sinh vang lên giữa căn phòng trắng muốt.

Mồ hôi đầm đìa, tay cô siết chặt vào ga giường, từng cơn đau thắt bụng khiến cô gần như ngất lịm. Nhưng điều đau đớn nhất không phải ở thân xác. Là ở khoảnh khắc cô thấy ánh mắt chồng mình trao cho người nữ hộ sinh ấy – dịu dàng, tha thiết… như thể cả thế giới chỉ còn hai người họ.

Chưa hết, khi cơn đau khiến cô lịm dần, tai cô bất ngờ nghe thấy tiếng thì thầm đầy nhục nhã:

“Từ nay hai đứa mình tha hồ hú hí nhé, chị ta mới sinh còn lâu mới làm ăn gì được.”

Người thì thầm chính là nữ hộ sinh kia. Người đàn bà đang “đỡ đẻ” cho cô… chính là bồ của chồng cô.

Thảo, 30 tuổi, nhân viên marketing của một công ty nội thất, lấy chồng là Minh – một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng ở bệnh viện tỉnh. Họ yêu nhau từ thời đại học, vượt qua bao gian khổ mới đến được với nhau. Cuộc hôn nhân 5 năm của họ tưởng như không thể lung lay – Thảo tin tưởng Minh tuyệt đối.

Khi có bầu, Minh tỏ ra chăm sóc, lo lắng cho cô hết mực. Anh đi làm về đều nấu ăn, xoa bóp chân tay, thậm chí thức cả đêm chỉ để theo dõi từng cơn ốm nghén của vợ. Ai nhìn vào cũng ghen tị với hạnh phúc ấy.

Chỉ có một điều khiến Thảo áy náy: từ tháng thứ 7 trở đi, Minh thường xuyên viện lý do “trực đêm”, “ca cấp cứu” để không về nhà. Cô từng hỏi, anh chỉ cười nhẹ:

“Em sinh xong sẽ hiểu. Anh phải chuẩn bị lên trưởng khoa. Cạnh tranh dữ lắm.”

Cô gật đầu, tự trấn an. Có lẽ mình nghĩ nhiều do hormone thay đổi khi mang thai.

Ngày Thảo trở dạ, trời mưa tầm tã. Cô gọi Minh, anh nói đang trực nhưng đã dặn đồng nghiệp chuẩn bị mọi thứ, bảo cô cứ vào viện trước. Minh còn nói:

“Anh gọi một nữ hộ sinh tên Hương – rất có tâm, cũng là bạn thân anh. Cô ấy sẽ chăm sóc em cẩn thận.”

Thảo lờ mờ nhận ra cái tên “Hương” hơi quen… Nhưng giữa cơn đau co thắt dồn dập, cô chẳng thể nghĩ nhiều.

Cô được đưa vào phòng chờ sinh, nơi một người phụ nữ mặc đồng phục y tế màu xanh nhạt tiến đến. Gương mặt cô ta xinh đẹp, sắc sảo, mái tóc buộc gọn sau gáy, đôi mắt lạnh lùng lướt qua Thảo rồi mỉm cười:

“Chào chị, tôi là Hương, sẽ theo dõi và đỡ sinh cho chị hôm nay.”

Lúc ấy, trong lòng Thảo thoáng một cảm giác lạ lùng – lạnh gáy như có linh cảm chẳng lành.

Cơn đau chuyển dạ kéo dài khiến Thảo kiệt sức. Cô không rõ bao lâu đã trôi qua, chỉ nhớ rằng trong một khoảnh khắc lịm đi vì mê man, cô nghe thấy tiếng nói thì thầm từ phía cuối giường:

“Từ nay hai đứa mình tha hồ mà hú hí nhé, chị ta mới sinh còn lâu mới làm ăn gì được.”

Giọng phụ nữ đầy khinh khỉnh, quyện với tiếng cười khe khẽ – và giọng nam quen thuộc đáp lại bằng một tiếng “ừ” trầm thấp.

Tim Thảo như ngừng đập.

Cô muốn gào lên. Nhưng cơ thể cô rã rời, cổ họng khô khốc, mí mắt nặng trĩu. Cô không biết là mơ hay thực – nhưng từng chữ cứa sâu vào tâm trí.

Phải chăng… chồng cô đang ngoại tình? Với chính người phụ nữ đang đỡ đẻ cho cô?

Sau gần 10 tiếng đau đớn, Thảo hạ sinh một bé gái kháu khỉnh. Mọi người vỗ tay chúc mừng. Minh cũng xuất hiện, cười rạng rỡ, ôm lấy con gái. Nhưng ánh mắt anh không nhìn cô – không thật sự nhìn.

Hương vẫn đứng đó, nhẹ nhàng lau mặt bé, rồi quay lại nhìn Minh. Chỉ trong một giây – Thảo thấy rõ – ánh mắt họ trao nhau như một cặp tình nhân.

Cô cắn chặt răng. Không thể vạch trần lúc này. Cô còn yếu. Con mới chào đời. Nếu bây giờ cô nổi giận, ai sẽ tin cô?

Thảo quyết định im lặng. Nhưng bên trong, cô đang lên kế hoạch…

Thảo nằm trong phòng hậu sản, đêm đầu tiên sau khi sinh. Không còn tiếng rên đau, không còn ánh đèn chói chang, chỉ còn tiếng thở nhẹ của con gái bên cạnh. Nhưng tâm trí cô không thể yên.

Câu nói kia – “Từ nay tha hồ hú hí nhé…” – cứ như dao cứa vào tim. Cô không dám chắc đó là sự thật, nhưng nếu đúng thì…

Sáng hôm sau, Minh đến, mang theo sữa và cháo. Anh tỏ ra bình thường, thậm chí còn hôn nhẹ lên trán cô. Nhưng Thảo đã không còn cảm giác an toàn trong vòng tay đó.

“Hương đâu rồi?” – cô hỏi nhẹ nhàng, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.

“À… chắc đi ca khác rồi, đêm qua trực nên mệt.” – Minh đáp, hơi khựng lại một chút.

Chính cái khựng ấy khiến Thảo càng tin vào linh cảm của mình.

Hai tuần sau sinh, khi vết mổ đỡ đau, Thảo bắt đầu lên kế hoạch. Ban ngày, cô giả vờ mệt, nhưng ban đêm, khi con ngủ, cô âm thầm thu thập bằng chứng.

Đầu tiên là Facebook Minh – anh đặt mật khẩu, nhưng cô từng thấy anh gõ vài lần. Sau vài lần thử, cô vào được.

Trong mục tin nhắn đã xóa, Thảo sử dụng phần mềm khôi phục dữ liệu – một thủ thuật cô học từ thời còn làm marketing – và tìm thấy loạt tin nhắn ẩn danh giữa Minh và… “Hương ❤️”.

“Đêm qua em nhớ anh điên lên được.”

“Nhìn con mụ vợ anh rên rỉ mà em buồn cười. Tưởng mình cao sang lắm mà hóa ra cũng chỉ là cái máy đẻ.”

Tay Thảo run lên khi đọc từng dòng chữ. Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Nhưng nỗi đau biến thành giận dữ, rồi thành sức mạnh.

Cô không khóc. Cô sẽ không khóc nữa.

Ba tuần sau, Thảo xuất viện về nhà. Minh càng lúc càng tỏ ra bận rộn, thường xuyên đi đêm. Cô giả ngây, chăm con, nấu ăn, gọi điện hỏi han anh như một người vợ mẫu mực.

Nhưng đằng sau sự bình thản ấy, cô bắt đầu liên hệ với luật sư – một người bạn thân từ thời đại học.

Cô cũng thuê một thám tử theo dõi Minh. Chỉ sau 3 ngày, có ảnh: Minh và Hương tay trong tay vào một khách sạn ở khu du lịch ngoại ô.

Cô in hết ảnh, lưu lại cả video ghi hình. Tất cả đều hợp lệ làm bằng chứng trong vụ ly hôn và kiện cáo nếu cần thiết.

Một tuần sau, Thảo đến bệnh viện nơi chồng và Hương làm việc. Cô mang theo một chiếc USB – bên trong là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Hương và Minh, do cô cài sẵn micro trong nhà.

Lúc Hương vừa kết thúc ca trực, Thảo bước đến trước mặt cô ta.

“Chào chị Hương. Cảm ơn chị đã đỡ đẻ cho tôi. Nhưng tôi nghĩ… tôi còn phải cảm ơn vì một điều khác nữa.”

“Cái gì?” – Hương nhíu mày.

Thảo mỉm cười, cắm USB vào laptop của lễ tân (đã xin phép trước). Giọng nói của Hương vang lên rõ ràng giữa sảnh chờ:

“Từ nay tha hồ hú hí nhé, chị ta mới sinh còn lâu mới làm ăn gì được.”

Mọi người quay lại nhìn. Một vài bác sĩ già thở dài, y tá trẻ che miệng cười. Hương tái mặt, quay sang định bỏ đi thì Minh xuất hiện. Và anh cũng chết lặng khi thấy Thảo đứng đó, ánh mắt bình thản mà sắc lạnh.

“Tôi sẽ nộp đơn ly hôn. Và tôi cũng đã gửi toàn bộ bằng chứng đến Ban Giám đốc bệnh viện. Một bác sĩ và một nữ hộ sinh lén lút ngoại tình trong bệnh viện, sử dụng ca trực làm bình phong. Tôi nghĩ họ sẽ không nhẹ tay đâu.”

Minh định nói gì đó, nhưng Thảo giơ tay ngăn lại:

“Tôi không cần lời xin lỗi. Cái tôi cần, là danh dự – và sự công bằng cho đứa con gái mới chào đời của tôi.”

Hai tháng sau, Minh bị kỷ luật và buộc phải chuyển công tác về tuyến huyện. Hương bị đình chỉ công việc 6 tháng vì vi phạm đạo đức ngành y.

Thảo giành được quyền nuôi con, nhà và một phần tài sản theo thỏa thuận ly hôn.

Dù không dễ dàng, nhưng cô thấy nhẹ lòng. Không phải vì chiến thắng, mà vì cuối cùng, cô đã chọn đứng lên – vì con gái, và vì chính mình.

Cô đứng bên cửa sổ, ánh nắng sớm chiếu vào căn phòng mới thuê. Con gái đang ngủ ngoan trên tay cô.

Bên tai cô, tiếng thì thầm ngày nào vẫn còn vang vọng… nhưng giờ đây, nó không còn làm cô đau nữa.

người mẹ mạnh mẽ trong cô đã sống dậy – và chẳng ai có thể khiến cô khuất phục một lần nữa.