Dưới đây là phần đầu tiên của câu chuyện, gồm phần mở đầu có hook thu hút, tình tiết hợp lý và đầy kịch tính. Câu chuyện được chia làm hai phần, mỗi phần dài tối thiểu 900 từ. Nội dung dựa trên lời đồn “Thương 3 cô gái ướt mưa trên đèo Bảo Lộc, anh tài xế cho đi nhờ, ai ngờ cái kết đúng như lời đồn”, nhưng có cái kết mở và có hậu.
Đèo Bảo Lộc lúc mưa xuống không chỉ trơn trượt, mù mịt, mà còn chở theo những lời đồn thổi rợn người về ba cô gái bí ẩn từng khiến một tài xế xe tải mất tích không dấu vết. Người ta bảo: “Thấy ai đứng bên đường khi trời mưa, nhất là ba người con gái, thì đừng bao giờ dừng xe.”
Tối hôm đó, mưa đổ như trút nước trên đèo Bảo Lộc. Trần Vũ – một tài xế xe tải đường dài 35 tuổi – đang lái chuyến hàng cuối cùng trước khi về quê đón Tết. Đèo quanh co, đèn xe mờ ảo, radio phát lạo xạo tiếng nhạc bolero buồn. Anh dừng lại bên một quán nhỏ nhưng đã đóng cửa. Trời mỗi lúc một lạnh hơn.
Gần đến khúc cua “cây thông cô đơn” – đoạn đèo nổi tiếng vì nhiều vụ tai nạn – anh bất chợt thấy ba cô gái đứng nép sát vào vách đá, áo mưa mỏng manh, mặt mũi lấm lem. Một cô vẫy tay cuống cuồng.
Vũ đạp thắng, chần chừ. Tim anh đập mạnh.
Lời đồn từng nghe ở bến xe lại vang lên trong đầu: “Ba cô gái xin đi nhờ lúc mưa. Ai cho đi là không thấy mặt trời hôm sau.”
Nhưng rồi một làn sét lóe ngang trời, soi rõ đôi mắt thất thần của cô gái đứng giữa. Không phải ma. Là người thật, và đang hoảng loạn.
Anh thở dài, mở cửa:
– Mưa thế này, lên xe đi! Nhưng tôi chỉ chở đến hết đèo thôi đó.
Ba cô gái leo lên, ướt sũng và lạnh run. Mùi đất, mùi mưa, và một chút hương nước hoa nhẹ nhàng theo vào khoang lái.
Cô ngồi gần Vũ tên Nhung – tóc dài, da trắng, giọng miền Nam. Cô thứ hai tên Linh – mắt sắc sảo, hay cắn môi. Cô út là Mai – nhỏ tuổi nhất, ít nói và luôn nắm chặt một chiếc túi nhỏ màu đen.
– Sao ba em đi bộ giữa đèo thế này? – Vũ hỏi, cố làm dịu không khí.
– Xe tụi em bị hư máy, sóng điện thoại không có. Tụi em đi Đà Lạt dự đám cưới bạn, chẳng ngờ mưa thế này – Nhung trả lời, giọng hơi run.
Xe tiếp tục bò lên đèo, đèn pha hắt ánh sáng mờ vào rừng thông đặc quánh. Không khí trong xe dần lặng lẽ. Cô gái tên Mai khẽ thút thít, như đang cố giấu điều gì đó.
Mỗi khi xe đi qua một đoạn cua hiểm, đèn chập chờn như bị nhiễu điện. Vũ cảm thấy ghế sau lún hơn bình thường, như có thêm người ngồi. Anh nhìn lại qua gương chiếu hậu – vẫn ba cô gái, không hơn không kém.
Gió ù ù bên ngoài. Trời bỗng rền vang một tiếng sét. Xe chao đảo nhẹ.
– Anh Vũ… – Mai cất tiếng. – Nếu tụi em nói tụi em cần giúp đỡ thật sự, anh có tin không?
Vũ ngập ngừng, nhìn thẳng vào kính chiếu hậu:
– Tôi là tài xế, gặp người hoạn nạn thì giúp. Nhưng các em có điều gì muốn nói, thì nên nói ngay.
Mai siết chặt túi. Linh liếc nhìn Nhung, gật đầu nhẹ. Nhung khẽ nói:
– Tụi em không nói dối. Nhưng… cũng không thể nói hết bây giờ. Hết đèo, tụi em sẽ xuống. Chỉ mong anh đừng hỏi thêm gì. Vì nói ra… có thể không tốt cho anh.
Sự căng thẳng trong xe dâng lên. Vũ nuốt nước bọt. Anh từng chở hàng qua Campuchia, từng gặp cướp, tai nạn – nhưng chưa lần nào tim lại đập nhanh đến thế.
Đèo gần hết. Chỉ còn vài khúc quanh nữa là đến ngã ba rẽ xuống Quốc lộ.
Bỗng Mai hét lên:
– Anh dừng xe! Là chỗ đó!
Vũ thắng gấp. Ba cô gái lao xuống, chạy vào một con đường đất nhỏ ven rừng.
Vũ thò đầu ra cửa, hét:
– Ê! Chỗ này nguy hiểm, về đâu cũng phải báo chứ!
Không tiếng trả lời.
Vũ định lái tiếp thì thấy chiếc túi đen nhỏ Mai để quên trên ghế. Bên ngoài dán mảnh giấy: “Anh cứu được tụi em rồi. Nhưng nếu thật sự muốn biết sự thật, hãy theo dấu đèn đỏ phía rừng.”
Anh quay đầu xe. Nhìn về phía rừng, chợt thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy – như tín hiệu. Bằng trực giác, anh hiểu đây là lúc phải quyết định: quay về an toàn, hay bước vào một bí ẩn có thể thay đổi cuộc đời mình.
Sau vài giây đắn đo, Vũ cầm túi, tắt máy xe, đội mưa đi vào rừng.
Mưa vẫn rơi. Những hạt nước như kim lạnh quất vào mặt Trần Vũ khi anh bước khỏi xe, tay cầm chiếc túi nhỏ màu đen. Trong túi không có gì ngoài một bức ảnh cũ: ba cô gái đứng trước cổng trại trẻ mồ côi Bảo An – phía sau có dòng chữ nhòe nước: “Về nhà đi, trước khi quá muộn.”
Ánh đèn đỏ nhấp nháy phía rừng như dẫn đường. Vũ cẩn trọng đi theo, lòng dấy lên cảm giác vừa lo sợ, vừa tò mò, vừa… có phần trách nhiệm kỳ lạ.
Càng vào sâu, rừng càng tối. Mùi cỏ ẩm và đất mục bốc lên nồng nặc. Cuối cùng, anh đến một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm giữa rừng – ánh đèn đỏ phát ra từ một chiếc đèn pin treo trên cửa sổ. Cửa khép hờ.
Vũ gõ cửa:
– Có ai ở trong không?
Không ai trả lời. Anh đẩy cửa, bước vào.
Trong căn nhà chỉ có ba người: Nhung, Linh và Mai – đang ngồi quanh bếp lửa nhỏ. Cả ba cô gái ướt mưa, mặt tái nhợt nhưng ánh mắt sáng rực khi thấy Vũ.
– Sao anh lại theo? – Linh hỏi, giọng nghiêm.
– Vì tôi thấy các em cần giúp thật sự. Và vì… tôi không tin mấy lời đồn ma mị vớ vẩn. – Vũ đặt túi lên bàn. – Tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra.
Cả ba im lặng. Một lúc sau, Nhung nói:
– Được. Nhưng nghe rồi, anh phải hứa không nói với ai. Và nếu có chuyện gì xảy ra… anh hãy rời đi ngay.
Vũ gật đầu.
Mai lấy từ túi áo một tấm thẻ căn cước đã nhàu nát: “Mai Trần, sinh năm 2005.” Tiếp theo là ảnh hồ sơ của cả ba tại… Trại giáo dưỡng nữ Bảo An.
– Tụi em không phải ma. Nhưng cũng không phải ba cô gái bình thường – Linh mở lời. – Tụi em là người trốn trại.
– Trốn trại? – Vũ nhíu mày.
– Không phải tội phạm. Là nạn nhân – Mai khẽ nói. – Trại Bảo An từng là trại trẻ mồ côi, sau chuyển thành “trung tâm giáo dưỡng”. Nhưng thực chất, nó là nơi giam giữ những cô gái bị ép vào những chương trình “cải tạo” bất hợp pháp. Bị đánh đập, bắt lao động, tiêm thuốc an thần, bán đi… Những người cố trốn đều không có cơ hội sống sót.
Vũ cảm thấy da gà nổi khắp lưng. Chuyện này không hề giống mấy chuyện đồn thổi rùng rợn, mà là một điều còn tồi tệ hơn: sự thật bị che giấu.
– Năm ngoái tụi em trốn được một lần, nhưng bị bắt lại. Lần này, có người giúp. Người đó là chị của Nhung – từng là người làm y tá trong trại. Chị ấy chết hai tuần trước vì tai nạn “không rõ nguyên nhân”. – Linh kể.
– Vậy… đèn đỏ là tín hiệu do chị ấy để lại?
– Đúng. Tụi em theo chỉ dẫn cuối cùng. Đến căn nhà này, và sẽ gặp “người có thể giúp thoát.” – Mai nhìn thẳng vào mắt Vũ. – Và… là anh.
Không khí nghẹn lại. Vũ im lặng hồi lâu.
– Nhưng tôi đâu phải ai ghê gớm. Tôi chỉ là tài xế – anh lắc đầu.
– Anh có xe. Anh có lòng tin. Anh đã không bỏ tụi em. Thế là quá đủ. – Nhung nói.
Khi trời gần sáng, Vũ đồng ý giúp. Kế hoạch là chở cả ba rời khỏi khu vực Bảo Lộc, vượt qua trạm kiểm soát tạm, rồi đến nhà một luật sư ở Di Linh – người từng nhận hồ sơ tố giác trại Bảo An nhưng bị chặn.
Hành trình bắt đầu. Vũ để ba cô gái nằm trong thùng hàng – ngụy trang bằng các thùng trái cây. Khi đi qua trạm kiểm soát, một công an nhìn kỹ giấy tờ, mắt nheo lại:
– Hàng từ Sài Gòn à? Sao đi đường đèo giờ này?
– Xe bị kẹt ở quốc lộ mấy tiếng. Tôi phải chạy bù. Trái cây nếu hư thì thiệt tiền – Vũ bình thản trả lời.
Sau một hồi xét nét, viên công an lùi lại, vẫy tay:
– Lần sau đi giờ cấm, dễ bị kiểm tra kỹ. Đi đi.
Xe lăn bánh. Vũ thở phào.
Đến Di Linh, ba cô gái được giao cho luật sư Trần Hữu, người từng điều tra vụ trại Bảo An nhưng bị ép rút hồ sơ. Lần này, ông nhận lại, hứa đưa sự việc ra ánh sáng – vì “cuối cùng cũng có nhân chứng sống.”
Trước khi rời đi, Nhung đưa cho Vũ một tấm bưu ảnh: cảnh rừng thông đèo Bảo Lộc. Mặt sau ghi tay: “Nếu một ngày anh qua đèo, thấy ba cô gái vẫy tay – xin hãy dừng lại. Vì đôi khi, điều đáng sợ nhất không phải là lời đồn… mà là những người không dám tin vào sự thật.”
Vũ không nói gì. Chỉ gật đầu, rồi quay xe, trở về quốc lộ.
Một tháng sau, vụ bê bối trại Bảo An được phanh phui trên truyền thông. Ba cô gái – dưới sự bảo vệ của luật sư và báo chí – trở thành biểu tượng cho những người dám đứng lên giành lại công lý.
Còn Trần Vũ, anh tiếp tục những chuyến xe đường dài. Mỗi lần đi qua đèo Bảo Lộc, anh đều dừng xe vài phút, nhìn về phía cây thông cô đơn. Có đêm, anh thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy giữa rừng, nhưng không còn sợ.
Vì giờ anh biết – đôi khi, lời đồn không phải để sợ, mà là để nhắc nhớ: sự thật cần được tin tưởng, và lòng tốt – khi đúng lúc – có thể thay đổi số phận.