Sau 6 năm ly hôn tình cờ gặp chồng cũ, nhìn người bên cạnh anh tôi mới biết mình bị l/ừa

Tôi từng nghĩ, ly hôn là cái kết buồn nhất của một cuộc hôn nhân. Nhưng tôi đã sai.
Buồn nhất là sau 6 năm, khi đã chấp nhận rũ bỏ quá khứ, buông tha cho những dằn vặt và tự thuyết phục mình rằng “mọi chuyện đã qua rồi”… thì định mệnh lại đẩy tôi đối mặt với sự thật còn đau hơn tất thảy: hóa ra, mình đã bị lừa suốt bao nhiêu năm mà không hay.

Tôi gặp Hùng vào năm 26 tuổi, khi vừa được nhận vào làm kế toán trưởng cho một công ty thương mại điện tử mới thành lập. Anh là một trong những nhà đầu tư ban đầu – thông minh, điềm đạm và biết lắng nghe. Không mất nhiều thời gian, tôi đã rơi vào mối quan hệ với Hùng, tin rằng người đàn ông đó sẽ là bến đỗ cuối cùng.

Chúng tôi kết hôn sau gần 1 năm yêu nhau. Mẹ tôi từng khuyên: “Đừng vội, đàn ông mà chín chắn quá sớm thì cũng ẩn nhiều điều khó lường.” Nhưng tôi cho rằng bà lo xa.

Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi lúc đầu khá bình yên. Hùng ít nói, tôi thì bận rộn. Chúng tôi không cãi nhau, nhưng cũng không thật sự sẻ chia. Tôi có thai sau 6 tháng cưới, nhưng không may sảy – và đó cũng là lúc mọi thứ bắt đầu rạn nứt. Hùng trở nên xa cách, hay viện cớ đi công tác. Tôi gợi ý chuyện sinh con sau này, anh chỉ im lặng. Căn nhà dần lạnh như băng, và tôi lạc lõng trong chính tổ ấm mình từng dựng xây.

Chúng tôi ly hôn sau 3 năm kết hôn. Không nước mắt, không níu kéo. Hùng thản nhiên đặt bút ký vào đơn ly hôn như ký một hợp đồng hết hạn. Tôi dọn ra khỏi nhà trong một buổi chiều mưa, không mang theo gì ngoài ít quần áo và lòng tự trọng còn sót lại.

Thời gian trôi. Tôi tập trung cho công việc, chuyển sang một công ty tài chính lớn hơn, bắt đầu học thêm, nâng cao kỹ năng. Một năm sau ly hôn, tôi dọn về sống cùng mẹ. Mỗi lần ai nhắc đến Hùng, tôi chỉ mỉm cười: “Chuyện cũ rồi.”

Tôi không yêu ai nữa. Không phải vì còn thương Hùng, mà vì tôi sợ sự dối trá. Có một điều gì đó trong cuộc hôn nhân ấy luôn khiến tôi cảm thấy mơ hồ – như thể mình đã bỏ lỡ một điều quan trọng nào đó. Nhưng không có bằng chứng, không có lý do để chất vấn.

Ngày hôm đó, tôi có buổi gặp mặt khách hàng tại một quán cà phê trong trung tâm thương mại lớn ở quận 1. Xong việc, tôi ghé siêu thị mua vài món đồ. Đang đứng chờ tính tiền, tôi nghe một giọng nói quen thuộc cất lên phía sau:

— “Em muốn ăn gì? Hay mình ghé nhà hàng tầng trên nhé?”

Tôi quay lại theo phản xạ. Là anh ta. HÙNG.

Không thể nhầm được. Vẫn ánh mắt trầm mặc, chiếc áo sơ mi trắng, và nụ cười dịu dàng mà tôi từng nghĩ là dành riêng cho mình. Nhưng điều khiến tôi không thể rời mắt – là người phụ nữ đứng cạnh anh: khoảng 5-6 tuổi, tóc dài, đôi mắt giống Hùng đến kỳ lạ.

Cô bé nắm chặt tay anh, ríu rít kể về con mèo bông mới mua. Hùng cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu con bé. Anh cười, ánh mắt trìu mến – cái ánh mắt mà suốt 3 năm làm vợ, tôi chưa từng thấy anh trao cho tôi.

Người phụ nữ đi phía sau họ mới khiến tôi chấn động. Là Thảo – đồng nghiệp cũ của tôi. Một cô nàng từng thân thiết với tôi đến mức tôi mời cô ấy làm phù dâu trong đám cưới. Sau khi tôi và Hùng cưới, Thảo nghỉ việc, bảo chuyển sang công ty khác. Từ đó chúng tôi mất liên lạc.

Và giờ, cô ta đang nắm tay Hùng – một cách rất tự nhiên, như thể đã quen thuộc hàng năm trời. Cả ba người… như một gia đình hoàn hảo.

Tôi đứng đó, chết lặng. Từng mảnh ghép rời rạc trong quá khứ bắt đầu ghép lại như một trò chơi kinh hoàng.

Tôi nhớ những ngày Hùng “đi công tác” đúng lúc Thảo cũng “nghỉ phép”. Tôi nhớ sinh nhật mình năm ấy, Hùng viện lý do bận dự hội thảo – trong khi hôm sau Thảo khoe ảnh du lịch Đà Lạt một mình. Tôi còn nhớ có lần mở laptop của Hùng, thấy một folder ảnh bị khóa, tên là “Gấu”. Khi hỏi, anh chỉ cười, bảo là file cũ thời sinh viên.

Giờ thì tôi hiểu. Không phải anh thay đổi sau khi tôi sảy thai. Anh chưa từng toàn tâm với tôi. Tôi chỉ là vỏ bọc. Người anh yêu – có lẽ là Thảo – vẫn luôn ở đó, âm thầm, lặng lẽ… và giấu tôi kỹ càng trong một vở kịch tinh vi.

Tôi bước tới. Không rõ vì sao, nhưng chân tôi tự động tiến về phía họ.

— “Hùng.” – Tôi gọi.

Anh giật mình quay lại. Thảo cũng sững người. Cô bé nhìn tôi tò mò.

— “Chào… Huyền.” – Hùng lắp bắp, nét mặt không giấu nổi hoảng loạn.

— “Chào chị Huyền.” – Thảo nói, cố gượng cười.

Tôi nhìn thẳng vào mắt họ. Không nước mắt. Không gào thét. Chỉ có một câu hỏi vang lên:

— “Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”

Không ai trả lời. Nhưng tôi không cần. Ánh mắt Hùng cúi xuống. Bàn tay Thảo siết chặt con bé hơn.

Và tôi biết. Mọi thứ mình từng nghi ngờ, từng gạt đi vì muốn tin… đều là sự thật.

Tôi rời trung tâm thương mại hôm đó như người vừa bước ra khỏi một cơn mộng dữ.

Trong đầu tôi là những con số quay cuồng: “6 năm… con bé khoảng 5-6 tuổi… mình ly hôn cũng 6 năm… nghĩa là khi mình còn là vợ anh ta, cô ta đã mang thai…”

Cảm giác vừa tủi nhục, vừa tức giận, vừa ngu ngốc. Tôi đã sống trong một cuộc hôn nhân đầy dối trá, và người phản bội tôi không chỉ là chồng cũ – mà còn là một người bạn thân thiết.

Tôi không khóc. Đáng lẽ tôi nên khóc, nhưng mọi thứ bên trong tôi đã cạn khô từ lâu. Tôi chỉ muốn biết: vì sao? Vì sao họ lại chọn cách đâm sau lưng tôi một cách tàn nhẫn đến thế?

Hai ngày sau cuộc gặp đó, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ:

“Huyền, có thể gặp chị một lúc không? Em là Thảo.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Bàn tay muốn xóa tin nhắn, nhưng con tim lại thôi thúc tôi trả lời:

“Chiều mai. Quán cà phê cũ gần công ty cũ. 5 giờ.”

Đúng giờ, Thảo đến. Cô mặc đơn giản, không trang điểm, trông khác xa hình ảnh rạng ngời hôm ở trung tâm thương mại. Cô ngồi xuống đối diện tôi, tay run run bưng cốc nước.

— “Em biết chị rất giận, và em không mong chị tha thứ… Nhưng em nợ chị một lời giải thích.”

Tôi không nói gì. Chỉ gật đầu nhẹ. Và Thảo bắt đầu.

— “Em với Hùng quen nhau trước cả khi chị gặp anh ấy… Bọn em từng yêu nhau thời đại học. Nhưng khi ra trường, gia đình anh ấy không đồng ý vì em nghèo, nên anh ấy chia tay.”

— “Rồi sao?” – Tôi siết cốc cà phê.

— “Anh ấy đầu tư vào công ty, em thì vào làm nhân viên kế toán. Khi chị được tuyển làm trưởng phòng, anh ấy nói… anh ấy muốn thử yêu chị, vì chị có định hướng rõ ràng, mạnh mẽ. Em đau lòng, nhưng vẫn ở lại… vì yêu anh ấy.”

— “Và em ngủ với chồng chị trong lúc chị còn là vợ anh ta?”

Thảo cúi gằm mặt. Không khóc, không phủ nhận.
— “Đúng. Khi em mang thai, Hùng hoảng loạn. Em từng định bỏ con… nhưng anh ấy nói anh sẽ chịu trách nhiệm, miễn là em giữ kín. Em đã giấu, tránh mặt chị, nghỉ việc. Anh ấy muốn ly hôn với chị càng sớm càng tốt.”

Tôi lặng người.

— “Tức là… khi tôi khóc vì mất con, hai người đang lên kế hoạch để thay tôi bằng một gia đình mới?”

Thảo bật khóc. Nhưng nước mắt của cô ta không còn nghĩa lý gì với tôi nữa. Mọi thứ giờ đây đều rõ ràng: Tôi chưa từng có cơ hội chiến thắng, vì trò chơi này từ đầu đã được sắp đặt để tôi thua.

Tối hôm đó, Hùng gọi cho tôi.

— “Huyền, anh muốn gặp em. Một lần, để nói rõ mọi thứ.”

Chúng tôi hẹn gặp ở một quán ăn nhỏ. Anh đến trước, ngồi trầm mặc như ngày xưa.

— “Anh xin lỗi.” – Là câu đầu tiên anh nói. Tôi bật cười khô khốc.

— “Anh xin lỗi vì cái gì? Vì phản bội tôi? Vì có con với bạn thân tôi khi vẫn còn chung chăn gối với tôi? Hay xin lỗi vì suốt 3 năm trời, để tôi sống trong một cuộc hôn nhân giả tạo?”

— “Anh… Anh đã từng nghĩ mình yêu em. Nhưng anh không dứt được với Thảo. Anh sợ hãi, không dám thừa nhận mình yếu đuối. Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức đó.”

— “Không nghĩ? Anh có con với người khác trong lúc là chồng tôi mà không nghĩ gì cả?”

Hùng im lặng. Tôi nhìn anh – người đàn ông tôi từng yêu, từng tin, từng hết lòng – và thấy lòng mình nhẹ bẫng.

— “Tôi không đến đây để nghe anh xin lỗi. Tôi đến để nói điều này: Anh đã cướp đi 3 năm tuổi xuân, lòng tin, và cả khả năng tin tưởng vào hôn nhân của tôi. Nhưng kể từ ngày hôm nay, tôi trả lại tất cả. Tôi không cần sự tha thứ hay ăn năn từ anh. Tôi chỉ cần anh đừng bao giờ bước vào cuộc đời tôi thêm lần nào nữa.”

Tôi đứng dậy, bỏ lại anh ngồi đó – trơ trọi với những lựa chọn anh từng nghĩ là thông minh.

Tôi không kể với mẹ chuyện mình gặp lại Hùng. Tôi không nói với bạn bè về cuộc trò chuyện với Thảo. Nhưng tôi biết, trong lòng mình, một cánh cửa cuối cùng đã được khép lại.

Tôi không còn giận dữ. Chỉ còn lại sự bình thản của người hiểu ra một bài học đắt giá:

Không phải ai cũng xứng đáng với tình yêu mình trao. Và không phải vết thương nào cũng cần phải được chữa lành – có những vết sẹo nên tồn tại, để nhắc ta không lặp lại sai lầm cũ.

6 năm sau ly hôn, tôi không còn là người phụ nữ ngày xưa. Tôi là Huyền – mạnh mẽ, độc lập, và tự do theo cách của riêng mình.

Và lần này, tôi biết rõ:
Không ai có thể lừa được tôi một lần thứ hai.