Hôm đó, trời mưa tầm tã như trút. Tiếng còi xe cứu thương vang lên xé nát buổi chiều u ám ở ngoại ô. Trong khoảnh khắc sinh – tử ấy, anh chỉ biết siết chặt tay vợ, miệng lắp bắp gọi tên cô trong hoảng loạn. Nhưng rồi, quyết định đưa cô về quê – nhờ ông bà ngoại chăm nom – lại trở thành cơn ác mộng kéo dài. Bốn tháng sau, khi trở lại đón vợ, anh đứng chết lặng ở đầu ngõ: người phụ nữ ngồi im trên bậc thềm kia có đôi mắt xa lạ như chưa từng biết anh là ai…
Nguyên và Thư là cặp vợ chồng trẻ sống ở Sài Gòn. Cưới nhau được hai năm, họ vẫn đang chật vật với những toan tính về nhà cửa, con cái, công việc. Nguyên làm kỹ sư cầu đường, thường xuyên đi công tác xa. Thư là giáo viên mầm non, hiền lành, nội tâm và chu đáo. Cuộc sống tuy không giàu có nhưng bình dị, đầy ắp tiếng cười mỗi tối.
Tai nạn xảy ra vào một buổi chiều giữa tuần. Trên đường tan trường về, Thư bị một thanh niên say rượu tông trực diện khi đang băng qua đường. Va chạm mạnh khiến cô chấn thương sọ não, máu chảy nhiều, hôn mê sâu. Nguyên nhận được tin khi đang khảo sát công trình ở Long An, nghe điện thoại xong là vứt vội giấy tờ, phóng xe như điên về bệnh viện.
Những ngày sau đó là khoảng thời gian dài đằng đẵng trong bệnh viện. Thư qua được cơn nguy kịch nhưng phải mổ não, sau đó mất trí nhớ tạm thời. Bác sĩ nói tình trạng có thể phục hồi, nhưng cần thời gian dài điều trị và quan trọng nhất là môi trường yên tĩnh, quen thuộc, tránh căng thẳng tâm lý.
Nguyên rối bời. Anh không thể nghỉ việc lâu, hợp đồng sắp ký, công ty đang trông chờ. Sau khi họp bàn với hai bên gia đình, cuối cùng, anh quyết định đưa Thư về quê ngoại ở Đà Lạt – nơi có khí hậu ôn hòa, ông bà ngoại là người yêu thương và hiểu Thư nhất. “Vài tháng thôi, anh thu xếp xong sẽ lên đón em,” anh nắm tay Thư – lúc đó vẫn ngơ ngác, nhìn anh như người xa lạ.
Những ngày đầu vắng Thư, Nguyên lao đầu vào công việc, vừa để kiếm tiền lo thuốc men cho vợ, vừa để tránh nghĩ tới viễn cảnh mất mát. Anh gọi điện về mỗi ngày, hỏi thăm ông bà, nhắn gửi lời yêu thương cho vợ. Nhưng Thư thường không chịu nghe máy, hoặc khi nghe thì chỉ lặng im. Có lúc bà ngoại kể: “Con bé cứ ngồi nhìn mưa ngoài hiên, không nói gì, có khi cả buổi chiều.”
Có lần, Nguyên lên Đà Lạt thăm vợ nhưng cô hầu như không nhận ra anh. Cái nhìn lạ lẫm của Thư khiến anh nghẹn lại. Cô không nhớ anh là ai. Chỉ ngồi bên ông bà, gọi mẹ ơi, ngoại ơi – như một đứa trẻ.
Rồi công việc ngày càng bận rộn. Dự án mới kéo dài, Nguyên không thể lên thăm Thư thường xuyên như trước. Anh dặn lòng, chỉ cần xong việc này, anh sẽ đưa vợ trở lại, cùng nhau làm lại từ đầu.
Bốn tháng sau, Nguyên xin nghỉ phép dài hạn. Đêm trước khi đi, anh chuẩn bị tất cả: áo ấm, thuốc thang, giấy tờ đưa vợ đi tái khám, cả một căn phòng nhỏ đã dọn dẹp sạch sẽ để đón cô trở về.
Trên đường về quê, lòng anh trào dâng cảm xúc: lo lắng, mong chờ, và cả hồi hộp. Nhưng khi chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà ngoại Thư, anh sững sờ.
Trên bậc thềm gạch đỏ, dưới giàn hoa giấy rũ xuống vì mưa, Thư đang ngồi thẫn thờ, tay cầm cuốn sách xé đôi. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ánh mắt xa xăm, hoàn toàn vô cảm khi nhìn thấy anh. Không có một nụ cười, một tiếng gọi tên, không có gì hết. Cô im lặng quay mặt đi.
Bà ngoại bước ra, thở dài:
– Con bé… giờ nó nhớ nhiều thứ, nhưng quên sạch ký ức về tụi con. Có hôm nó còn hỏi sao không thấy “chồng cũ” nữa…
Nguyên chết lặng.
Anh bước đến gần Thư, ngồi xuống bên cạnh, gọi khẽ:
– Thư, anh đây. Nguyên nè, chồng em đây.
Thư quay sang nhìn anh, rồi chậm rãi nói, như thể đang nói với một người xa lạ:
– Anh là… người quen của ba mẹ?
Nỗi đau như dao cứa vào tim. Người vợ từng ngả đầu vào vai anh mỗi tối giờ đây ngồi cách một tấc mà như một thế giới xa xăm.
Những ngày sau đó, Nguyên cố gắng ở lại, chăm sóc, nói chuyện, đưa Thư đi dạo quanh hồ Xuân Hương – nơi họ từng có kỷ niệm. Nhưng Thư không hề rung động. Cô thản nhiên, lịch sự, đôi khi lịch thiệp đến mức khiến anh đau lòng. Với cô, anh không còn là gì cả.
Một buổi sáng, khi Nguyên dắt xe ra chuẩn bị chở Thư đi tái khám, cô đột nhiên nói:
– Em không muốn về Sài Gòn. Em không nhớ gì ở đó. Em thấy bình yên ở đây.
Nguyên đứng bất động. Anh hiểu. Cô đã chọn – không phải chọn rời bỏ anh, mà là chọn sự bình yên trong một trí nhớ không có vết xước.
Hôm chia tay, Thư tiễn anh ra tận đầu ngõ, đôi mắt vẫn lành lạnh. Cô cúi đầu, nói:
– Em cảm ơn… vì tất cả. Nhưng nếu có ai đó từng là chồng em thật, thì mong anh ấy đừng buồn… Em giờ đã là người khác.
Nguyên không nói gì, chỉ nở một nụ cười gượng gạo, rồi lặng lẽ quay đi.
Trên đường trở lại Sài Gòn, trời cũng mưa như hôm anh đưa Thư đi lần đầu. Nhưng lần này, anh không siết chặt tay ai. Chỉ là hai bàn tay tự nắm lấy nhau, lạnh và trống rỗng.