Người ta nói, yêu sai người không đáng sợ, đáng sợ là yêu sai người và lại còn hy vọng anh ta là định mệnh. Tôi đã từng tin vào giấc mơ mang tên “cầu hôn”, để rồi trong chính bữa tiệc sinh nhật của mình, tôi bị đánh thức bởi một cú tát mang tên “phũ phàng”.
Thảo Linh năm nay vừa tròn 27 tuổi. Cô là một nhân viên thiết kế đồ họa tại một công ty truyền thông ở TP. Hồ Chí Minh, sống độc lập, mạnh mẽ nhưng trong lòng luôn ấp ủ một tình yêu dịu dàng và một mái ấm nhỏ với người đàn ông cô thương – Minh Quân, bạn trai của cô suốt ba năm qua.
Mối tình của Linh và Quân không phải màu hồng nhưng cũng đủ ngọt ngào để cô tin rằng mình đã tìm đúng người. Quân là người chững chạc, thành đạt, làm quản lý dự án tại một công ty xây dựng lớn. Dù anh có chút khô khan, ít nói, nhưng mỗi lần ở bên Linh, ánh mắt anh như thể có cả một bầu trời dịu dàng.
Vài ngày trước sinh nhật mình, Thảo Linh tình cờ nghe cô em họ – bé My – nói với vẻ háo hức:
– Chị Linh ơi, hôm qua em thấy anh Quân ở Vincom á, ảnh đang đứng ở tiệm trang sức, mua một cái hộp nhẫn đó! Em thấy lấp lánh lắm, chắc là kim cương luôn!
Tim Linh đập rộn ràng. Ba năm yêu nhau, đã bao lần Linh mong một lời ngỏ ý từ Quân, nhưng anh cứ lần lữa mãi. Cô bắt đầu tin, có lẽ lần này anh thật sự nghiêm túc. Lần này, anh sẽ biến sinh nhật của cô thành một ngày cô không bao giờ quên – bằng một lời cầu hôn.
Linh dành cả buổi tối trước sinh nhật để tưởng tượng đủ mọi kịch bản. Có thể anh sẽ quỳ gối dưới ánh nến lung linh, có thể anh sẽ lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô khi mọi người hát mừng sinh nhật. Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn bản thân mình thật xinh đẹp, thật rạng rỡ để đón khoảnh khắc thiêng liêng đó.
Sinh nhật năm nay, Linh tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại một quán cà phê sân vườn ở quận 7, với sự góp mặt của bạn bè thân thiết. Mọi người đến rất đúng giờ, chỉ có Minh Quân là đến sau cùng.
Nhưng anh không đến một mình.
Anh bước vào cùng một nhóm bạn nam, ồn ào, náo nhiệt. Trên tay anh không phải hộp nhẫn, mà là một chai champagne, gương mặt tươi cười chẳng giống một người chuẩn bị cầu hôn, mà giống một kẻ đến để ăn chơi.
Linh vẫn mỉm cười chào đón, cố giữ cho lòng mình bình tĩnh. Cô nghĩ, chắc anh đang giả vờ thôi, để gây bất ngờ.
Khi bánh sinh nhật được mang ra, mọi người đồng loạt hát “Chúc mừng sinh nhật”. Linh nhắm mắt ước một điều ước giản đơn – mong điều mình đoán là đúng.
Nhưng khi cô vừa thổi nến xong, chưa kịp cắt bánh, Minh Quân bước đến, cười nhạt:
– Cô không nghĩ hôm nay tôi sẽ cầu hôn cô đấy chứ? Đừng mơ nữa!
Không khí như đóng băng. Mọi người im bặt. Linh sững người.
– Tôi đến để chia tay cô!
Anh ta vung tay, hất chiếc bánh sinh nhật rơi xuống nền gạch. Kem, bông lan và socola văng tung tóe.
– Tôi đã có bạn gái mới rồi. Cô ấy là Ngọc Ánh, tiểu thư nhà họ Lục, con gái chủ tịch tập đoàn Lục Gia – giàu có, xinh đẹp, quyền lực. Còn cô… thì có gì?
Linh lặng người, môi run run.
– Các cậu nghe cho rõ – anh ta quay sang nhóm bạn phía sau – tôi sắp thành rể quý nhà họ Lục. Ai chơi với tôi, tôi không quên đâu. Sau này muốn làm ăn, cứ nhắc tên tôi!
Cả nhóm bạn anh ta cười hùa theo, vỗ vai nhau, chúc mừng rộn rã như đang ở buổi tiệc chiến thắng.
Mọi người trong buổi tiệc chết lặng. Một người bạn thân của Linh định bước lên nói gì đó nhưng cô giơ tay ngăn lại. Cô không muốn níu kéo hay gây thêm cảnh tượng lố bịch.
Thảo Linh quay người rời đi, để lại sau lưng tiếng cười hả hê và một chiếc bánh sinh nhật vỡ nát. Nước mắt cô không rơi. Không phải vì không đau, mà vì nước mắt không thể rơi kịp với nỗi đau quá lớn.
Vừa bước ra khỏi quán, trời bất chợt đổ mưa. Nhưng Linh vẫn đi bộ trong mưa, lặng lẽ như một chiếc bóng.
Trong lòng cô chỉ còn duy nhất một câu hỏi:
– Chiếc nhẫn kim cương… thật ra là dành cho ai?
Người ta thường ví trái tim như một tờ giấy, một khi đã bị vò nát thì chẳng thể trở lại như ban đầu. Nhưng Thảo Linh nhận ra, cũng chính từ tờ giấy ấy, người ta có thể gấp thành một cánh hạc – bay đi theo một hướng khác, đẹp hơn, tự do hơn.
Sau cái đêm sinh nhật đó, Thảo Linh như biến mất khỏi thế giới. Cô xin nghỉ phép một tuần, tắt điện thoại, rời khỏi mạng xã hội và tìm đến Đà Lạt – thành phố của sương mù và sự lặng yên.
Ở đó, trong căn homestay nhỏ nằm trên sườn đồi, Linh bắt đầu đối diện với nỗi đau một cách trọn vẹn. Không giả vờ mạnh mẽ, không che giấu nữa – cô khóc, cô viết nhật ký, cô đốt những tấm ảnh cũ, từng chút một tự kéo mình ra khỏi đống tro tàn cảm xúc.
Người ta thường nói, phụ nữ sau chia tay có hai kiểu: một là gục ngã, hai là lột xác. Linh không chọn – cô để bản thân đi qua nỗi đau như cách người ta đi bộ trong mưa – ướt, lạnh, nhưng từng bước lại nhẹ lòng hơn.
Sau một tuần, cô trở về Sài Gòn, mở điện thoại lên và thấy hàng chục tin nhắn, cuộc gọi từ bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí cả từ mẹ Minh Quân. Có lẽ bà ấy không biết con trai mình đã làm gì.
Riêng Minh Quân, tuyệt nhiên không một lời nhắn. Như thể mọi thứ giữa họ chưa từng tồn tại.
Thảo Linh quay lại công việc, và kỳ lạ thay, sự tập trung của cô lại đạt mức cao chưa từng thấy. Cô thức đêm để vẽ ý tưởng, chốt được hàng loạt hợp đồng lớn, được sếp cất nhắc làm trưởng nhóm sáng tạo mới.
Bạn bè cô bắt đầu nhận ra sự thay đổi. Cô không còn nói về Quân, không còn lặng lẽ ngắm những cặp đôi tay trong tay. Cô học vẽ tranh màu nước, học nấu ăn, rồi đăng ký học thêm tiếng Nhật – điều mà trước đây Quân luôn gạt đi vì cho rằng “phí thời gian”.
Và rồi, một ngày cuối tháng 9, khi cô đang ngồi ở quán cafe quen, chỉnh sửa thiết kế trên laptop thì có một người đàn ông tiến đến:
– Xin lỗi, chỗ này còn trống không?
Thảo Linh ngước lên. Là một người đàn ông chạc ba mươi, cao ráo, mặc sơ mi trắng giản dị. Anh mỉm cười rất nhẹ.
– Tôi tên là Khánh Duy, mới chuyển từ Hà Nội vào làm việc ở chi nhánh bên quận 1. Cô có vẻ quen với chỗ này.
Từ một lời chào đơn giản, họ bắt đầu trò chuyện. Khánh Duy làm trong lĩnh vực phát triển ứng dụng. Anh thông minh, nhẹ nhàng và có một kiểu khiêm tốn khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.
Linh không định mở lòng. Cô nghĩ trái tim mình cần thêm thời gian. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Khánh Duy không hề thúc ép. Anh chỉ ở đó, như một người bạn, cùng cô đi dạo khi mệt, cùng chia sẻ vài tách cà phê sau giờ làm. Có lúc, anh để lại trên bàn cô một cuốn sách nhỏ với lời nhắn: “Mỗi người đều có quyền viết lại câu chuyện của chính mình.”
Ba tháng sau lần chia tay định mệnh, Thảo Linh gặp lại Minh Quân – tình cờ – trong một buổi tiệc ngành truyền thông – xây dựng.
Anh ta đi cùng Ngọc Ánh – đúng là tiểu thư nhà họ Lục. Nhưng vẻ mặt Quân không còn vẻ hả hê như trước. Khi ánh mắt anh ta chạm vào Linh, đang tự tin đứng thuyết trình ý tưởng chiến dịch marketing của công ty mình, anh ta khựng lại.
Người phụ nữ mà anh từng sỉ nhục, từng đạp đổ giữa đám đông… giờ toả sáng, tự tin, độc lập – không hề vì thiếu anh mà suy sụp.
Sau buổi tiệc, Quân tìm cách bắt chuyện:
– Linh… dạo này em vẫn ổn chứ?
Cô chỉ cười:
– Rất ổn. Cảm ơn anh vì đã cho em một bài học đáng giá. Không phải ai mua nhẫn cũng là để cầu hôn, và không phải ai chia tay cũng là mất mát.
Anh ta định nói gì đó, nhưng Linh đã quay đi.
Phía cổng, Khánh Duy đang chờ. Anh bước đến, đưa tay đỡ túi tài liệu của cô, rồi quay sang chào Quân lịch sự. Quân sững lại. Anh hiểu, mình đã đánh mất điều gì.
Cuối năm đó, Thảo Linh tổ chức một buổi triển lãm nhỏ những tranh màu nước cô vẽ trong ba tháng ở Đà Lạt. Trong khung hình trung tâm là một cánh hạc giấy được vẽ bằng những nét bút đầy tinh tế.
Bên dưới có dòng chữ:
“Em không cần một chiếc nhẫn để chứng minh tình yêu. Em chỉ cần một người, dù chẳng hứa gì, vẫn ở bên em lúc mọi thứ tồi tệ nhất.”
Khánh Duy bước đến, tay cầm một chiếc hộp nhỏ. Linh hơi giật mình, thoáng nghĩ về chiếc nhẫn năm xưa – và cú sốc đau đớn cô từng chịu.
Nhưng khi mở hộp ra, không phải nhẫn – mà là một chìa khóa nhỏ.
– Đây là chìa khóa căn hộ của anh. Nếu em muốn, từ giờ, chúng ta cùng nhau bắt đầu một hành trình mới. Không hứa mãi mãi, không hứa trọn đời. Nhưng anh hứa sẽ không bao giờ để em khóc một mình giữa cơn mưa.
Thảo Linh không trả lời. Cô cầm lấy chìa khóa, nắm thật chặt. Bầu trời bên ngoài không có mưa – chỉ có nắng nhẹ và gió mát – như chính trái tim cô lúc này.