Mười năm trước, con gái lớp 12 của bà Lan bỗng nhiên biến mất trong một đêm mưa, để lại cuốn nhật ký còn dang dở và những dấu hiệu bất thường khiến cả gia đình chìm trong tuyệt vọng. Suốt một thập kỷ, bà Lan sống trong dằn vặt, vừa hy vọng vừa sợ hãi sự thật. Cho đến một buổi chiều định mệnh, một cuộc gọi lạ vang lên, kéo theo lời thú nhận khiến bà chết lặng. Hóa ra, điều bà tìm kiếm suốt 10 năm nay… lại hoàn toàn khác với những gì bà từng nghĩ.

Mười năm trước, vào đúng đêm mưa dữ dội nhất tháng 10, con gái duy nhất của bà Lan — Thu Hà, học sinh lớp 12, chuẩn bị thi đại học — bỗng nhiên biến mất. Căn phòng của con bé vẫn sáng đèn, cửa sổ hé mở, quạt còn chạy. Cuốn nhật ký đặt giữa bàn, trang cuối cùng dừng lại ở câu: “Con cảm thấy có gì đó không đúng… nếu mai mẹ đọc được, có lẽ mọi chuyện đã muộn.”

Bà Lan khi ấy như hóa đá. Không có dấu hiệu giằng co, không có đồ đạc xáo trộn. Chỉ có chiếc ô ướt sũng rơi ngay bậc cửa và đôi giày vải lấm bùn còn mới.

Suốt nhiều năm, công an điều tra nhưng không tìm được manh mối rõ ràng. Một vài lời đồn đại trong xóm khiến bà càng thêm tuyệt vọng: nào là Hà yêu đương rồi bỏ trốn, nào là bị dụ dỗ làm ăn xa… Nhưng bà Lan hiểu con gái mình — ngoan, ít nói, và đặc biệt hay sợ mưa gió. Việc tự ý bỏ đi hoàn toàn vô lý.

Mười năm trôi qua, bà Lan già đi trông thấy. Mỗi tối bà vẫn để đèn hiên sáng, như muốn soi đường cho Hà trở về. Đó là nỗi hy vọng duy nhất níu bà đứng vững.

Cho đến một buổi chiều cuối thu, khi bà đang ngồi đan len cạnh cửa, điện thoại bàn bất ngờ đổ chuông. Số lạ. Giọng một người đàn ông run rẩy:

“Cháu… cháu có chuyện cần nói với cô về Thu Hà.”

Tim bà Lan thắt lại. Bà cố giữ giọng bình tĩnh:

— Cháu là ai?

“Cháu là T. Bạn cùng lớp… cũng là người cuối cùng gặp Hà đêm đó.”

Một khoảng im lặng nặng nề. Rồi anh ta nói tiếp:

“Cháu xin lỗi vì đã im lặng suốt 10 năm. Nhưng giờ cháu không chịu nổi nữa. Hôm đó… Hà không tự ý đi đâu cả. Bọn cháu hẹn nhau gặp ở cổng trường để trả lại cho Hà một thứ… nhưng Hà không biết là có người khác đã theo dõi.”

Bà Lan nghẹt thở:

— Người khác nào?

“…Là bố dượng của Hà.”

Bà Lan chết lặng. Người đàn ông ấy — chồng sau của bà — đã mất cách đây bốn năm vì tai biến. Ông ta luôn tỏ ra hiền lành, yêu thương con riêng của vợ. Bà chưa từng nghi ngờ.

T. tiếp tục, giọng như sắp bật khóc:

“Cháu có bằng chứng… và cả lời nhắn cuối của Hà gửi nhờ cháu giữ suốt 10 năm. Cháu… không dám giữ nữa. Cô phải biết sự thật.”

Bà Lan cảm giác như cả thế giới đang rạn nứt dưới chân. Điều bà tìm kiếm suốt một thập kỷ — nguyên nhân con gái biến mất — có lẽ chưa bao giờ nằm gần như lúc này. Nhưng tất cả những gì bà nghĩ rằng mình biết về gia đình… có thể hoàn toàn sai lầm.

T. hẹn gặp bà Lan vào sáng hôm sau. Và đó chính là lúc cánh cửa sự thật mở ra — đau đớn hơn bất kỳ thứ gì bà từng tưởng.

Buổi sáng hôm sau, bà Lan đến quán cà phê gần trường cũ của Thu Hà. T. đã chờ sẵn, gầy hơn rất nhiều so với hình ảnh bà nhớ từ mấy tấm ảnh lớp. Anh ta đeo khẩu trang, đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ.

T. đặt trước mặt bà một phong bì ố vàng, niêm lại bằng băng keo cũ. Bà Lan nhận ra ngay: nét chữ của con gái mình. Cánh tay bà run bần bật.

“Cô mở đi ạ. Cháu giữ nó suốt 10 năm… vì sợ. Nhưng cũng vì sợ mà hôm nay cháu phải nói ra.”

Bà Lan mở phong bì. Bên trong là một mảnh giấy gấp tư, dòng chữ viết vội, mực lem:
“Mẹ ơi, nếu con biến mất, mẹ đừng tin bất cứ ai. Con bị dồn ép. Con sợ… Con sẽ nói hết với mẹ khi mọi chuyện an toàn. Mẹ đừng trách con. Con yêu mẹ.”

Bà Lan nghẹn lại. Mảnh giấy chỉ vài câu, nhưng mỗi chữ như đâm thẳng vào tim bà.

— Tại sao nó viết thế? — bà hỏi trong nghẹn ngào.

T. nuốt khan, rồi bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc.

Thu Hà vốn học giỏi, ít giao tiếp. Chỉ thân với vài bạn, trong đó có T. Gần thời điểm mất tích, Hà thay đổi khác thường: hay giật mình, tránh ai đó, nhiều lúc đang học bỗng lơ đãng. Khi T. gặng hỏi, Hà chỉ nói: “Có người trong nhà khiến mình sợ.”

T. không rõ chuyện gì cho đến đêm mưa định mệnh. Hà nhắn tin cho T. ra cổng trường để nhận lại USB mà Hà gửi nhờ anh giữ trước đó. Hà dặn T. không được xem, chỉ giữ hộ.

Nhưng Hà không biết rằng bố dượng — ông Minh — đã lén đọc tin nhắn. Hà rời nhà trong mưa. Ông Minh đi theo ngay sau.

Ở cổng trường, T. đợi gần 30 phút nhưng không thấy Hà. Khi T. gọi lại thì máy đã tắt. T. bắt đầu thấy bất an.

Sáng hôm sau, nghe tin Hà mất tích, T. hoảng loạn. Nhưng ông Minh chủ động gặp T., nói với giọng điềm tĩnh:

“Chú biết cháu liên quan đến vụ Hà biến mất. Nếu cháu mở miệng, không chỉ cháu, mà bố mẹ cháu cũng không yên đâu.”

Ông ta còn mô tả chính xác USB mà Hà gửi T., chứng tỏ ông ta đã biết tất cả. T. quá sợ nên im lặng. Anh bỏ USB vào phong bì, kèm lời nhắn của Hà rồi cất kỹ suốt nhiều năm.

Bây giờ USB đâu? — bà Lan hỏi, giọng sắc lạnh.

T. lôi từ trong túi ra một chiếc USB màu bạc đã tróc sơn.

“Cô nên xem. Trong này… là lý do Hà biến mất.”

Bà Lan trở về nhà, bật máy tính cũ lên. T. ngồi bên cạnh. Khi USB mở ra, chỉ có một tệp duy nhất: “CAMERA-10-10.mov”

Bà Lan click. Màn hình hiện lên hình ảnh mờ từ camera hành lang gần phòng Hà. Bà Lan như ngừng thở khi thấy ông Minh đứng trước cửa phòng con gái, tay cầm chiếc chìa dự phòng, lén lút mở cửa bước vào lúc nửa đêm.

Sau đó là cảnh Hà chạy vụt ra, tái mặt, theo sau là ông Minh với vẻ tức tối. Họ tranh cãi, giọng nhỏ nhưng đủ để nghe rõ vài câu:

“Con mà nói ra, cả nhà này tan nát!”

“Con không chịu nổi nữa rồi…!”

Video dừng lại khi Hà lao ra khỏi nhà trong mưa, còn ông Minh đuổi theo.

Bà Lan bưng miệng, bật khóc không thành tiếng. T. đặt tay lên vai bà:

“Cháu nghĩ chú Minh đã gây ra chuyện gì đó… rồi phi tang. Nhưng chú ấy đã mất, sự thật bị chôn theo. Cháu không thể chịu nổi gánh nặng này nữa.”

Bà Lan không nói được. Ngay khi bà bắt đầu tin rằng câu chuyện đã đến hồi kết, một tin nhắn bất ngờ gửi đến điện thoại T.:

“T., đừng nói gì với mẹ mình. Nếu cô ấy đến được nơi này, mọi thứ sẽ thay đổi.”
Kèm theo đó là tọa độ của… một bệnh viện tư nhân ở tỉnh khác.

Người gửi: Thu Hà.

Không kịp suy nghĩ, bà Lan và T. lập tức lên đường. Sau hơn ba giờ chạy xe, họ đến bệnh viện — một cơ sở tư nhân nhỏ nằm khuất sau con đường vắng.

Ngay khi đưa tin nhắn ra, lễ tân đưa họ đến phòng số 207.

Cánh cửa mở. Bà Lan đứng sững.

Trước mặt bà là Thu Hà, gầy gò, nhợt nhạt nhưng rõ ràng vẫn sống. Khoảnh khắc ấy khiến bà Lan bật khóc như đứa trẻ.

“Hà… con còn sống…!”

Hà bước đến, ôm lấy mẹ. Giọng run run:

— Con xin lỗi mẹ. Mười năm qua… con muốn về lắm. Nhưng con không thể.

Khi cảm xúc lắng xuống, Hà bắt đầu kể lại toàn bộ sự thật mà suốt 10 năm cô buộc phải giấu.

Đêm đó, ông Minh không chỉ theo dõi mà còn ép Hà im lặng về việc ông ta quấy rối tinh thần và cố gắng xâm hại Hà nhiều lần. Hà đã chịu đựng vì sợ mẹ đau khổ. Nhưng đến khi ông Minh biết Hà định tố cáo, ông ta hoảng loạn.

Khi Hà chạy khỏi nhà, ông Minh kéo tay cô lại. Trong lúc giằng co, hai người trượt chân ngay dốc cầu thang hẹp cạnh cổng. Hà đập đầu xuống đất, bất tỉnh. Ông Minh tưởng Hà đã chết.

Trong hoảng loạn, ông ta đưa Hà lên xe mang đi phi tang. Nhưng khi đến ngoại ô, Hà tỉnh lại. Ông Minh quá sợ nên đưa cô đến bệnh viện tư nhân quen biết, nhờ người che giấu.

Bác sĩ phát hiện Hà bị chấn thương đầu và rối loạn trí nhớ tạm thời. Hà không nhớ gì về biến cố ban đầu. Khi ông Minh thấy Hà mất trí nhớ, ông ta lợi dụng điều đó, bịa rằng gia đình không muốn nhận lại Hà vì “sợ điều tiếng”. Rằng cô phải sống dưới một danh tính mới.

Hà tin. Cô ở lại bệnh viện điều trị dài hạn, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới cũ.

Cho đến 3 năm trước, trí nhớ Hà bắt đầu quay lại. Nhưng ông Minh đã chết vì tai biến. Hà mất điểm tựa để hỏi lại sự thật. Cô âm thầm điều tra, phát hiện USB từng được gửi cho T. Cô nhắn T. nhưng sợ mẹ sốc, nên dặn anh ta “đừng nói gì”.

Tuy nhiên, khi biết T. đã gặp mẹ mình, Hà quyết định: đã đến lúc chấm dứt mọi dở dang.

“Mẹ ơi, con sợ lắm. Nhưng con muốn về. Con không muốn trốn nữa.”

Bà Lan ôm lấy con, run rẩy:

“Mẹ không cần biết ai đúng sai nữa. Con còn sống, thế là đủ.”

Nhưng Hà lắc đầu:

“Không mẹ. Con muốn sự thật được đưa ra ngoài. Không chỉ cho con… mà để không ai khác phải chịu cảnh như con từng chịu.”

Vài tháng sau, bằng chứng từ USB cùng lời khai của Hà và báo cáo bệnh viện được chuyển cho cơ quan chức năng. Cuộc điều tra mở lại vụ mất tích 10 năm trước, dù thủ phạm đã chết nhưng sự thật được phục hồi.

Hà trở về nhà, bắt đầu lại cuộc sống, dù đầy khó khăn. T. tiếp tục đồng hành, như cách anh đã luôn âm thầm làm suốt mười năm qua.

Đêm đầu tiên Hà ngủ lại trong căn phòng cũ, bà Lan đứng ngoài hiên, bật đèn sáng như suốt 10 năm nay. Nhưng lần này, không phải để chờ đợi nữa.

Mà là để chào mừng con gái — người đã trở về sau một thập kỷ bị bóng tối nuốt chửng — bước vào ánh sáng của chính cuộc đời mình.